Hứa Nhược Phi mỉm cười cảm kích với Lệ Đình Nam: “Cảm ơn anh, sếp Lệ. Nếu anh không đến, tôi không biết mình còn phải đấu với bao nhiêu người nữa đấy”
Nói xong, Hứa Nhược Phi lắc lắc cánh tay đã tê rần của mình.
Vốn cô nghĩ chỉ cần đánh bại mấy thợ điều chế có danh tiếng là hoàn toàn thuyết phục được mọi người rồi, dè đâu mấy thợ điều chế này cũng còn nghị lực lắm, cứ đến thi đấu với cô hết người này tới người khác.
Cô cũng tự hiểu cho mình chứ. Muốn phối được nước hoa cũng rất tốn chất xám, cứ làm mãi thật sự không hay…
Hứa Nhược Phi cởi áo blouse trắng dài ra, nới lỏng thắt lưng.
Lệ Đình Nam hừ lạnh một cái: “Biết mệt còn dám khiêu chiến người nhiều như vậy, cô không sợ sẽ có người bất mãn với cô à?”
VietWriter
Hứa Nhược Phi trừng mắt nhìn như bừng tỉnh.
“Tôi thật sự chưa nghĩ tới chuyện này” Cô thành thật trả lời.
Hứa Nhược Phi cũng không ghen tị với thợ điều chế nước hoa nào thắng mình.
Nếu cô thua trận, cô sẽ không ngừng cố gắng đuổi kịp, thu nhỏ lại khoảng cách giữa cả hai.
Hứa Nhược Phi lấy cái áo khoác của đồ vest xuống khỏi giá áo, tay bỗng ngừng lại một chút, quay đầu lại nói: “Biết chứ, hẳn là phải đại diện cho các thợ điều chế của công ty tham gia cuộc thi, nhưng tôi không định tham gia cuộc thi đó.”
“Cho tôi một lý do thích đáng” Lệ Đình Nam nói thẳng vào trọng điểm, gọn gàng dứt khoát: “Nếu không có lý do khiến tôi hài lòng, cô phải tham gia”
Hứa Nhược Phi có hơi buồn bực.
Vẻ mặt buồn bã hiện lên ở đuôi lông mày cô.
Cô đã từng đồng ý với Hứa Nhược Mộng là sẽ không tham gia cuộc thi điều chế nước hoa, để đổi lấy sự an bình và an ổn ngắn ngủi.
Trước khi chưa hoàn toàn trở thành trung tập của tập đoàn Lệ thị, nếu Hứa Nhược Mộng phát hiện ra cô mình là Hứa Nhược Phi, thì với sự si mê mà cô ta dành cho Lệ Đình Nam, chắc chắn cô ta sẽ dốc hết sức thủ tiêu cô.
Mà người đàn ông trước mặt này cũng sẽ không bảo vệ cô được.
Mặt mày của Hứa Nhược Phi trở nên ảm đạm. Cô xấu hộ mím mím ếp Lệ, vị hôn thê của ngài cũng tham gia đấy, tôi trực tiếp đối đầu cô ấy thì không hay lắm đâu”
Lệ Đình Nam mặc một bộ tây trang màu đen, thích thú tao nhã ngồi xuống ghế sô pha.
Bề ngoài anh thật sự đẹp đẽ, nhìn mãi không chán.
Nếu không có chuyện xảy ra sáu năm về trước, có lẽ cô sẽ thật sự động lòng với anh ta.
Khuôn mặt người đàn ông không có thay đổi gì so với trước đó. Khi nghe tới chỗ Hứa Nhược Phi nói lên ba chữ “vị hôn thê”, anh khẽ nhíu mày lại, rồi bỗng môi mỏng của anh hơi mở ra, giọng nói rất nhẹ.
Nếu Hứa Nhược Phi không chăm chú nghe, có lẽ cô sẽ bỏ qua lời của Lệ Đình Nam.
“Có liên quan gì tới cô ta? Cô đại diện cho lợi ích của Lệ thị. Cô ta là vợ của tôi, hẳn cũng nên đại diện cho thẳng lợi của Lệ thị. Anna, cô không cho là tôi giữ cô lại bên cạnh chỉ để cô giúp tôi ngủ đấy chứ?”
Hứa Nhược Phi im lặng.