“Mấy giờ rồi?” Bà ấy hỏi.
Quản gia trả lời: “Thưa bà chủ, ba giờ rưỡi chiều.”
Lệ phu nhân gật đầu: “Căn cứ thời gian, lúc này xem ra cũng đã đến nơi rồi”
Cùng lúc đó, ở căn nhà hạng sang của Hứa Nhược Phi, chuông cửa vang lên.
Hứa Đình Phong nhíu mày.
Bọn họ dọn đến Lâm Xuyên, không quen biết mấy người. Ai lại tìm đến lúc mẹ đang nghỉ phép chứ?
Cậu nhóc đi tới cửa, xuyên qua máy theo dõi, nhìn thấy một người đàn ông xa lạ.
Mặc tây trang màu đen, đeo một cặp kính râm.
VietWriter
Hứa Đình Phong mím chặt môi, chân nhỏ lạch bạch chạy đến phòng làm việc của Hứa Nhược Phi: “Mẹ, có người lạ gõ cửa”
Căn nhà sang trọng vẫn luôn lắp đặt hệ thống giám sát chặt chẽ, không phải nơi các gia đình vẫn sống, bảo vệ hoàn toàn sẽ không thả người vào đây.
Trừ khi…
Người muốn vào đây có đủ quyền thế, khiến bảo vệ không thể không cho bọn họ vào.
Trong tay Hứa Nhược Phi vẫn còn cầm điện thoại di động, cô vỗ nhẹ đầu con trai: “Con đi chơi với em gái trước đi, mẹ đi xem xem, đừng căng thẳng, chắc là đồng nghiệp cùng công ty với mẹ”
Cô đi dép, bình tĩnh đi đến cửa chính: “Ai đấy ạ?”
Người đàn ông ngoài cửa lễ phép nói: “Cô An, tôi là lái xe trong nhà Lệ phu nhân, hẳn là vừa nãy cô Hứa đã nói chuyện điện thoại với Lệ phu nhân của chúng tôi rồi”
Trong lời nói không có chút sơ hở nào.
Hứa Nhược Phi tỉnh táo cất điện thoại di động vào túi áo, hai tay vòng ngang ngực, bình tĩnh hỏi: “Nếu tôi không đi thì sao?”
Người đàn ông kia nở nụ cười: “Tốt nhất là cô Hứa đừng làm khó tôi. Cô đang ở Lâm Xuyên, cũng không có bạn bè gì đúng không? Bây giờ tổng giám đốc Lệ đang tiến hành họp video trực tuyến, cũng không có thời gian quan tâm đến cô đâu. Nếu cô thật sự thông minh, tốt nhất đừng chọc giận người chỉ đứng sau tổng giám đốc Lệ ở Lâm Xuyên này”
Hứa Nhược Phi mỉm cười, thật ra cô không sợ Lệ phu nhân.
Cho dù Lệ phu nhân có thấy cô chướng mắt đến mấy, cũng không dám trắng trợn làm gì cô giữa ban ngày.
Nhưng mà xuất phát từ sự cân nhắc an toàn, Hứa Nhược Phi vẫn gửi Wechat cho Tô Vân Nhi.
“Vân Nhi, mẹ của Lệ Đình Nam muốn gặp mặt tớ, nếu ba tiếng nữa tớ không liên lạc với cậu, vậy làm phiền cậu.”
Sau đó, Hứa Nhược Phi ngước mắt, giọng nói nhẹ nhàng nói với người đàn ông bên ngoài: “Được thôi, có điều anh phải đợi thêm một lát nữa. Hôm nay tôi xin nghỉ phép, còn chưa kịp rửa mặt, đợi tôi chuẩn bị xong sẽ đi cùng anh”
Nói xong, Hứa Nhược Phi không quan tâm đến người bên ngoài, thong thả quay vào nhà.
Hứa Đình Phong và Hứa Nhược Hy đang ghé vào cạnh cửa nghe trộm.
“Mẹ, người phụ nữ xấu xa tìm mẹ sao?” Cô bé mở to hai mắt hỏi.
Hứa Nhược Phi lắc đầu, cởi áo khóa ở nhà ra, đặt trên ghế sô pha.
“Là mẹ của tổng giám đốc ở công ty của mẹ” Cô trả lời.
“Mẹ của bố sao? Vậy đó không phải bà nội của chúng con sao?”
Hứa Đình Phong phản ứng lại trước tiên.
Cậu nhóc vẫn luôn điều tra tài liệu của Hứa Nhược Mộng còn có Lệ Đình Nam, nhưng lại chưa bao giờ quan tâm đến chuyện của thế hệ Lệ phu nhân.
Hứa Nhược Phi gật đầu: “Ừ” một tiếng.