Hứa Nhược Phi dường như không nghe thấy lời khiêu khích của Hứa Nhược Mộng.
Chỉ có người đàn ông trước mặt cô mới có thể quyết định cô đi hay ở lại.
Tuy rằng rời khỏi Lệ Thị, cô cũng có chút tiếc nuối.
Dù sao Lệ Thị là một trong những công ty hiếm hoi có thể hoàn toàn tôn trọng cô ấy, sẽ không tự tiện thay đổi hương liệu sản phẩm của cô.
Lệ Đình Nam cũng cho cô ấy sự tự do và tôn trọng.
Hứa Nhược Phi nghĩ đến đây, trong đôi mắt trong veo hiện lên một chút tiếc nuối.
Nếu như có thể sớm nhớ ra Lệ Đình Nam là người mà cô đã cứu sáu năm trước, thì đã có thể tìm được cơ hội thích hợp để giải bày toàn bộ câu chuyện, tình hình so với hiện tại sẽ chủ động hơn.
Cái môi mỏng của Lệ Đình Nam nhếch lên.
Đôi mắt sắc bén liếc quanh người Hứa Nhược Phi, cười lạnh một tiếng: “Ai cho cô quyền mà có thể tùy tiện từ chức?”
Hứa Nhược Phi hoàn hồn, mở to đôi mắt.
“Tổng giám đốc Lệ, hợp đồng chúng ta đã ký trước đây..”
“Hợp đồng sao?” Giọng điệu của Lệ Đình Nam vừa thiếu kiên nhãn vừa cảm thấy không vui.
Người phụ nữ trước mặt rất thông minh.
Ngày thường luôn có thể bắt kịp những suy nghĩ của anh, thậm chí có thể nhìn thấu những trò đùa mà anh đã bày ra.
Lệ Đình Nam luôn yêu thích những người con gái thông minh, nhưng anh không thích con gái thông minh lại phạm phải những lỗi ngu xuẩn, đặc biệt là lỗi ngu xuẩn của sự bướng bỉnh.
Đôi mắt đen và lạnh lùng tinh tế của Lệ Đình Nam nheo lại, cố hết sức đè nén sự bực bội và khó chịu trong lòng.
Không hiểu tại sao, người con gái trước mặt lại ngoan cố tình nguyện từ chức chứ không chịu xin lỗi, nó làm anh cảm thấy không vui khi không thể kiểm soát hoàn toàn những người xung quanh mình.
“Trước đây là ai thề nguyện sắt son với tôi bảo đảm giúp tập đoàn Lệ Thị nâng cao hơn một tầng vị thế trong giới nước hoa vậy?”
“Ờ… là tôi” Hứa Nhược Phi nháy mắt một cái: “Nhưng mà tổng giám đốc Lệ à, tôi đã thúc đẩy được sự hợp tác giữa tập đoàn Silvi và tập đoàn Lệ Thị ai sao anh còn không để cho tôi từ chức đây? Như vậy cũng quá độc tài rồi ! Trong hợp đồng đã viết rõ ràng là…”
Lệ Đình Nam hơi nghiêng mắt: “Lý An, đưa hợp đồng cho cô ấy xem”
Lý An: “Vâng ạ”
Vài phút sau, Lý An ôm một đống văn kiện trở lại căn phòng, rút ra từ đó một tờ hợp đồng, đưa cho Hứa Nhược Phi.
“Trợ lý Anna, đây là hợp đồng mà cô đã ký lúc đó”
Lý An tiếc nuối nhìn người con gái trước mặt.
Anh ta biết rằng tổng giám đốc Lệ cơ bản không muốn sa thải Anna.
Chưa nói về trình độ điều chế hương thơm của Anna rất cao, chỉ đơn giản là nhìn vào thái độ đối xử của tổng giám đốc Lệ với Anna…
Anh đã đi theo bên cạnh Lệ Đình Nam nhiều năm như vậy, thì chưa thấy qua người đàn ông này khi ở với người phụ nữ nào mà cảm thấy thỏa mãn hài lòng như vậy.
Lúc nãy Lý An ở phòng lưu trữ, đã nhìn qua hợp đồng của người con gái này.
Chả trách sao tổng giám đốc Lệ lại kêu anh ta đem hợp đồng ra.
Ôi, thì ra Anna lại bị tổng giám đốc Lệ tính kế rồi.
Hứa Nhược Phi liếc nhìn Lý An một cách kỳ lạ, cầm lấy nhận hợp đồng.
Lật vài trang, sau cùng ánh mắt cô dừng lại trên dòng chữ cuối của trang hợp đồng cuối cùng, Hứa Nhược Phi rốt cuộc đã hiểu rõ nguyên nhân Lệ Đình Nam kêu cô xem lại bản hợp đồng.
Một dòng chữ màu đen.