Ai ngờ câu tiếp theo của người đàn ông liền khiến cho Hứa Nhược Phi đánh mất hết hảo cảm vừa có với anh.
“Đừng có quên giao dịch tối nay, bình nước hoa kia phải càng nhanh càng tốt, về phần sở thích của người lớn tuổi, ngày mai đi làm tôi sẽ cho cô.” Hứa Nhược Phi:
“Tổng giám đốc Lệ, anh là con quỷ đòi nợ sao?”
“Người đã nhận ba tỉ rưỡi rồi không có tư cách nói tôi” Hứa Nhược Phi tháo tai nghe xuống, yên lặng rời khỏi phòng họp video.
Tẩy trang xong, tắm rửa xong, sau khi làm xong các bước chăm sóc hằng ngày rồi cô quay về phòng, nằm lỳ ở trên giường.
VietWriter
Bên trên đầu giường đặt đầy vài tờ giấy nháp ghi lại linh cảm trong lúc họp.
Cũng không biết vì sao mà sau khi nghe giọng nói êm tai giống như đàn cello của Lệ Đình Nam xong thì linh cảm của cô lại ùn ùn mãnh liệt kéo tới như thủy triều.
Đột nhiên Hứa Nhược Phi một câu mẹ Vương đã từng nói qua với cô.
Điều chế nước hoa, điều chế chính là tình.
Khi con có người yêu rồi, bất luận là cậu ta làm cái gì cũng đều sẽ lo lắng đến tâm trạng của con, kéo theo linh cảm của con.
Hứa Nhược Phi bắt đầu trầm mặc.
Không thể nào, chẳng lẽ sau sáu năm cuối cùng cô cũng phát hiện mình thích Lệ Đình Nam?
Không thể nào, không thể nào đâu.
Hứa Nhược Phi điên cuồng lắc đầu phủ nhận.
Nếu như không có Lệ Đình Nam thì cô vẫn không đến nỗi bị Hứa Nhược Mộng hãm hại.
“Ai’‘
..” Hứa Nhược Phi ôm chặt gối đầu, chui vào trong chăn, che kín đầu:
“Nếu như có Vân Nhi ở đây thì tốt rồi Hôm sau, Hứa Nhược Phi rửa mặt trang điểm, nhìn quầng †hâm trên mắt mình trong gương, khóe môi nhẹ nhàn giật một cái.
rung động nào liếc nhìn Hứa Nhược Phi.
Hứa Nhược Phi ở trước mặt người ngoài thì ra vẻ thành thục, ở trước mặt con mình, nhất là ở trước mặt Hứa Đình Phong thì hoàn toàn không giấu được cái gì cả.
Hứa Đình Phong chỉ nhìn mẹ mình một chút thì liền biết bị mình đoán trúng.
“A, thật sự là đang nghĩ đến ba sao?” Hứa Đình Phong súc miệng, sau khi cất kĩ cái ly và bàn chảy thì lãnh đạm trình bày:
“Trên sách nói cái này gọi là ban ngày nhớ thì ban đêm năm mơ, không phải là mẹ vẫn còn lưu luyến ba chứ?” Hứa Nhược Phi ngồi xổm xuống, hai cánh tay nhẹ nhàng véo gương mặt đàn hồi nhỏ nhắn của Hứa Đình Phong.
“Sao con nói nhiều thế” Hứa Đình Phong thờ ơ nhún nhún vai, thành thục đến đáng sợ.
“Hết cách rồi, tại trời sinh con thông minh” Hứa Nhược Phi.