“Tiên sinh Hill, phu nhân Hill. Hôm nay tôi đi với cấp trên của mình đến đây dự tiệc, trong lúc vội vàng vẫn chưa chuẩn bị được quà gì. Nếu có thể, trong vòng một tháng tôi sẽ điều chế cho bà một lọ nước hoa mới, làm quà gặp mặt”
Vợ chồng ngài Hill nhìn nhau mỉm cười.
Trải qua bài học lần trước, hôm nay Hứa Nhược Phi chưa uống một giọt rượu nào.
Khi cô trở lại bên cạnh Lệ Đình Nam lần nữa thì phát hiện Hứa Nhược Mộng đã rời đi, mà bóng dáng của Lý An cũng không thấy đâu, cô cũng đoán được nguyên nhân đại khái.
“Vợ chồng ngài Hill tìm cô nói chuyện gì?” Lệ Đình Nam cầm ly rượu, lười biếng hỏi.
“Cạy góc tường nhà anh?” Hứa Nhược Phi trêu chọc trả lời lại, cô quơ quơ tay, từ chối ly rượu nhân viên phục vụ đưa cho cô: “Tôi không uống rượu”
Lệ Đình Nam nhướng mày: “Cạy góc tường nhà tôi?”
Hứa Nhược Phi nói: “Đúng vậy. Tôi là cấp dưới của anh, vợ chồng ngài Hill muốn cướp tôi đi, anh nói xem có phải đang cạy góc tường nhà anh không?”
VietWriter
Lệ Đình Nam cụp mắt, nhấp một ngụm rượu, lười biếng thưởng thức ly pha lê trong tay.
Vài giây sau, anh thích thú nhìn quanh cảnh cách đó không xa.
Khi ánh mắt của anh lại trở lại trên người Hứa Nhược Phi, khóe môi của anh nhếch lên một nụ cười đầy sâu xa.
Hứa Nhược Phi chớp chớp mắt, không hiểu dụng ý của Lệ Đình Nam.
Cho đến khi cô không gọi được xe bên ngoài khách sạn, mà Lý An lại lái xe đưa Hứa Nhược Mộng trở về biệt thự, Lệ Đình Nam mở cửa xe nhét cô vào ghế phụ, cô mới hiểu được dụng ý của anh.
Hôm nay cô vẫn chưa uống rượu, đầu óc vô cùng tỉnh táo.
Nhưng lúc này lại giống như say rượu, cô cảm giác đầu óc mình hơi mơ hồ.
Hứa Nhược Phi nuốt một ngụm nước miếng, đôi mắt nhìn khuôn mắt anh tuấn cách cô chỉ có mấy centimet, ngừng thở.
Vừa mới nấy cô chỉ là muốn thắt dây an toàn, còn chưa có phản ứng kịp thì người đàn ông ngồi ở ghế điều khiển đã nghiêng người qua đây giúp cô thắt dây an toàn lại, đồng thời nhướng mắt nhìn cô.
Cần phải thừa nhận, dung mạo của Lệ Đình Nam vô cùng xuất sắc.
Giống như một ly rượu ngon được ủ lâu năm, chỉ cần nhìn thoáng qua là sẽ bị mê hoặc như sỉ như say.
Ánh đèn màu vàng chiếu rọi bên trong xe.
Hứa Nhược Phi lại nuốt một ngụm nước miếng, thậm chí cô có cảm giác tim của mình sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Người đàn ông chỉ cách cô có mấy centimet chậm rãi mở miệng.
“Anna, cô ở Lệ Thị muốn được cái gì?”
Giọng nói trần thấp êm hay giống như đàn cello.
Hô hấp nóng bỏng nhẹ nhàng quét qua khuôn mặt cô.
Hứa Nhược Phi muốn trốn ra sau, nhưng sau lưng cô ghế dựa.
Cô chỉ có thể cố gắng kiềm chế bản thân không chạm vào làn da của anh.
“Nói cách khác, cô ở bên cạnh tôi muốn có được đến cái gì.”
Dưới ánh đèn mập mờ, con ngươi sắc bén của Lệ Đình Nam dừng lại trên người Hứa Nhược Phi khiến cô không biết trốn đi đâu.
Nếu cứ như vậy nữa, cô nhất định sẽ bị khí thế của người đàn ông này từng bước ép sát lộ ra dấu vết.
Hứa Nhược Phi nghĩ ngợi, căng da đầu, vươn tay nhẹ nhàng vòng lấy cổ thượng Lệ Đình Nam hôn lên.
Trong khuôn miệng của người đàn ông vẫn còn giữ lại hương thơm của rượu vang đỏ.