Mặc dù là câu hỏi, nhưng trong lời nói lại ngầm ám chỉ, nếu như Hứa Nhược Mộng còn cảm thấy không hài lòng thì cũng không có tác dụng gì.
Hứa Nhược Mộng nghe ra được lời ám chỉ của Lệ Đình Nam, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Nhưng cô ta không thể làm gì được nữa rồi.
Nếu như cô ta cứ làm loạn tiếp thì cho dù là dùng Lệ phu nhân ra uy hiếp, thì chắc chắn Lệ Đình Nam cũng không giúp cô ta.
Hơn nữa…
Hứa Nhược Mộng biết rõ quan hệ giữa hai mẹ con Lệ phu nhân và Lệ Đình Nam không tốt.
Hứa Nhược Mộng không cam tâm, nhưng cũng không thể làm được gì, chỉ đành siết chặt tay mình, khẽ thở dài một hơi rồi làm bộ rộng lượng mà cười một tiếng.
“Đố là đương nhiên rồi, sao tôi lại so đo với cấp giới của Đình Nam chứ? Nếu đã xin lỗi rồi, vậy thì bỏ qua chuyện này đi. Nhưng trợ lý Anna à, phiền cô nhớ kỹ lấy những lời hôm nay, sau này mà gặp tôi thì thái độ phải tôn kính!”
Cuối cùng Hứa Nhược Mộng vẫn khó mà nuốt được cơn giận này, nên chỉ đành dùng lời nói của Hứa Nhược Phi để dăn mặt cô.
Hứa Nhược Phi vẫn giữ nguyên nụ cười trước đó: “Tổng giám đốc nói tôi làm như thế nào thì tôi sẽ làm như thế đấy”
Hứa Nhược Mộng lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó cầm chiếc túi Hermes của mình lên, đi đôi giày cao gót mà bước trên nền gạch tạo ra một âm thanh rất vang vọng.
Sau khi Hứa Nhược Mộng rời đi, Hứa Nhược Phi mới thở phào một hơi.
Chẳng biết từ lúc nào mà Lý An đã biết điều rời đi trước rồi.
Hứa Nhược Phi cũng quay người định rời khỏi phòng làm việc.
Dù sao thì hôm nay cũng là thứ bảy, làm thêm giờ cũng không có lương.
“Ai cho cô đi?”
Hứa Nhược Phi vừa mới quay người, thì người đàn ông phía sau đã trầm giọng mà nói một câu.
Hứa Nhược Phi: “…”
Chuyện này vẫn chưa kết thúc sao?
Anh không thích Hứa Nhược Mộng, cô cũng giúp anh áp chế lại Hứa Nhược Mộng rồi.
Cô chưa đòi tiền phí dịch vụ là may rồi ấy chứ!
Hứa Nhược Phi suy nghĩ một chút, vẻ mặt vẫn mang theo nụ cười, không nhanh không chậm mà quay người lại: “Tổng giám đốc Lệ, xin hỏi anh có gì dặn dò sao?”
Khuôn mặt trái xoan trắng trẻo sạch sẽ của người phụ nữ này đang cười, nhưng bên trong không hề cười, rõ ràng là đang cố kiềm chế.
Lê Đình Nam thích thú mà nhìn người phụ nữ không dám thể hiện sự tức giận ra ngoài này, khóe môi hơi nhếch lên.
“Cô phát hiện từ lúc nào vậy?” Lệ Đình Nam hỏi.
Hứa Nhược Phi giữ nụ cười trên mặt đã lâu, nhanh chóng cô cảm giác được mặt mình bị tê cứng và nhức mỏi. Lập tức cô tước vũ khí đầu hàng, khôi phục vẻ mặt thường ngày của mình.
Cô “a” một tiếng, trong thoáng chốc cô đã hiểu được dụng ý của Lệ Đình Nam, cô nở nụ cười tươi và nói: “Tất cả đều nhờ mấy câu của vị hôn thê của tổng giám đốc Lệ, nên tôi mới có thể biết được một số chuyện”
Nói đến đây, đáy lòng của Hứa Nhược Phi tràn ra một loại cảm giác ấm áp.
Lệ Đình Nam không biết cô là người cứu anh sáu năm trước.
Suy cho cùng thì trong mắt Lệ Đình Nam, cô cùng lắm chỉ là một người điều chế nước hoa cho tập đoàn Lệ Thị mà thôi.
Thế mà anh vẫn tự nguyện bảo vệ cô trong phạm vi an toàn của mình.
“Tôi cảm ơn anh tổng giám đốc Lệ” Hứa Nhược Phi thành thật nói.