Vừa ra đến chỗ thang máy, cô nhớ ra tài liệu để quên ở văn phòng Lệ Đình Nam, không còn cách nào đành phải quay lại.
Phòng làm việc của Lệ Đình Nam vẫn sáng đèn.
Anh ta vẫn chưa về sao? Hứa Nhược Phi nghi hoặc đẩy cửa ra, dưới ánh đèn văn phòng sáng rực, người đàn ông đang làm việc, bàn tay nhẹ nhàng gõ bàn phím.
Anh đeo một cặp kính mắt đen trên sống mũi, trông rất lưu manh giả danh tri thức.
Hứa Nhược Phi cầm lấy tài liệu đặt trên bàn mình, lúc cô nhẹ nhàng xoay người chuẩn bị ra về, phía sau truyền đến một giọng nói trầm ổn ngắn gọn.
“Đứng lại.”
Hứa Nhược Phi trầm mặc.
VietWriter
Lệ Đình Nam không phải vẫn đang làm việc hay sao.”
Sao còn biết được là cô đi vào thế?”
Hứa Nhược Phi quay người lại, trên mặt treo nụ cười: “Tổng giám đốc Lệ, xin hỏi anh còn chuyện gì muốn dặn dò sao?”
Ánh mắt của Lệ Đình Nam cuối cùng cũng rời khỏi màn hình máy tính, dừng lại trên người Hứa Nhược Phi.
Ngón tay thon dài đẹp đẽ gỡ kính xuống, để ở một bên.
“Ai cho cô đi?”
Người đàn ông nói, ngón tay với những khớp xương rõ ràng ấn trên mi tâm, chậm rãi xoa bóp.
Hứa Nhược Phi bĩu môi, cầm tài liệu nhét vào túi xách, đi tới trước bàn làm việc.
“Tổng giám đốc Lệ, anh còn chuyện gì nữa sao? Nếu như là giữ tôi lại làm việc, thế thì e là phải trả thêm tiền lương tăng ca rồi”
Lệ Đình Nam: “…
Mười câu nói ra không câu nào rời khỏi chữ “tiền”
Lệ Đình Nam cầm tập chỉ phiếu ở trên bàn lên, ký lên trên đó một con số, sau đó đặt lên bàn.
“Giúp tôi điều chế một lọ nước hoa có thể giúp người cao tuổi ngủ ngon”
Hứa Nhược Phi cầm lấy tấm séc, nhìn lướt qua dãy số trên đó.
Không hổ là Lệ Đình Nam, một lọ nước hoa đáng giá ngàn vạn.
“Khi nào cần?” Ngón tay Hứa Nhược Phi đặt trên tờ chỉ phiếu, khóe môi hơi nhếch lên: “Nhận tiền làm việc, nếu như là đồ tổng giám đốc Lệ yêu cầu, tôi nhất định sẽ mau chóng hoàn thành”
“Càng sớm càng tốt.’ Lệ Đình Nam nói xong, trong con ngươi đen nhánh xẹt qua một tia thâm ý: “Có thể làm được không?”
Trong lòng Hứa Nhược Phi nhanh chóng tính toán công việc được sắp xếp gần đây nhất của mình, thời gian tuy rằng eo hẹp, nhưng không phải là không thể.
Người có thể khiến Lệ Đình Nam tiêu tốn nghìn vạn, tuyệt đối không phải người có tuổi bình thường.
“Tổng giám đốc Lệ, tôi sẽ trong thời gian nhanh nhất điều chế ra được loại nước hoa khiến anh hài lòng, có điều…” Hứa Nhược Phi chuyển đề tài, để túi của mình sang một bên, cầm lấy bút máy trên bàn làm việc của Lệ Đình Nam: “Tổng giám đốc Lệ, mượn giấy nhớ của anh một lát”
Sau đó, Hứa Nhược Phi xé một tờ giấy nhớ, cúi đầu, viết gì đó lên giấy.
Lúc làm việc, Hứa Nhược Phi thường kẹp mái tóc của mình lên.
Lúc này, tóc rối buông xuống bên tai cô, tôn lên làn da trắng, có chút đáng yêu.
Lệ Đình Nam chăm chú ngắm nhìn Hứa Nhược Phi đang nghiêm túc viết gì đó lên giấy nhớ, khóe môi mím chặt khẽ cong lên.
Hứa Nhược Phi lúc làm việc nghiêm túc có một sức hấp dẫn đặc biệt.