Mỗi lần anh cười, trong lòng Hứa Nhược Phi cứ ngứa ngáy, nhiệt độ trên mặt của cô cũng không ngừng tăng lên.
“Nói chuyện với tôi một lát đi” Lệ Đình Nam dựa lưng lên giường, dùng điều khiển từ xa tắt những ngọn đèn khác trong phòng đi, chỉ để lại một ngọn đèn vàng mờ ảo.
Loại nước hoa mà Hứa Nhược Phi đặc biệt điều chế cho anh, mặc dù không thể so sánh với sự hiện diện của cô, nhưng quả thực đã đáp ứng được sở thích của Lệ Đình Nam rồi.
Chỉ nhẹ nhàng ngửi một lúc, nhắm mắt lại và trong đầu anh đều là hình ảnh anh hôn người phụ nữ và sự ngọt ngào trên đôi môi cô.
“Được rồi, tổng giám đốc Lệ muốn nói cái gì?” Với thân phận công việc là trợ lý thì phải phục vụ cho ông chủ của mình, vào ngày đầu tiên cô nhận chức Lý An đã nói cho cô biết vấn đề này rồi.
Hứa Nhược Phi dứt khoát đặt máy tính sang một bên, thay đổi sang tư thế thoải mái và đeo tai nghe lên.
VietWriter
“Quá khứ của cô” Khi Hứa Nhược Phi nghe được câu nói này của Lệ Đình Nam, trái tim chợt co thắt lại.
Cảm giác thoải mái ban nãy của cô đã biến mất ngay lập tức.
Chẳng lẽ Lệ Đình Nam đã điều tra ra quá khứ của cô rồi sao?
Không đúng, nếu như có người có thể thâm nhập vào nhà họ Tô để điều tra quá khứ của cô thì Vân Nhi nhất định đã nói cho cô biết rồi.
Sau khi Hứa Nhược Phi khẽ hít thở mấy lần, liền cười nói: “Tổng giám đốc Lệ, quá khứ của tôi không có gì thú vị cả, đi học, điều chế nước hoa rồi sau đó trở về Lâm Xuyên, những chuyện sau đó không phải là anh đã biết rồi à?”
“Trước đây cô ở Lâm Xuyên sao?” Một tia sắc bén lóe lên trong đôi mắt có chút say của Lệ Đình Nam.
“Có rất nhiều người trước đây ở Lâm Xuyên”
Hứa Nhược Phi không hề hoảng sợ: “Đúng là tôi đã từng ở Lâm Xuyên, nhưng không nhất định là có liên quan gì đến tổng giám đốc Lệ anh đâu. Theo lý mà nói những người đàn ông có vẻ ngoài như tổng giám đốc Lệ anh nếu như trước đây tôi đã từng gặp thì nhất định sẽ có ấn tượng sâu sắc”
Hứa Nhược Phi nói xong liền cười khúc khích hai cái: “Rất rõ ràng là trước đây tôi và tổng giám đốc Lệ chưa từng gặp nhau”
Hứa Nhược Phi cũng không biết mình đã nói chuyện với người đàn ông này trong bao lâu.
Bởi vì đeo tai nghe, cô dứt khoát chui mình vào chăn, cứ xem như là có ai đó đang đọc truyện cho cô nghe trước khi ngủ.
Giọng nói của Lệ Đình Nam rất hay, trầm thấp êm tai như tiếng đàn Cello.
Không lâu sau, dưới giọng nói của Lệ Đình Nam, Hứa Nhược Phi đã bắt đầu cảm thấy bưồn ngủ rồi.
Ngày hôm sau, Lệ Đình Nam đau đầu mở to hai mắt ra.
Nồng độ của chai rượu whisky đó rất cao, cao hơn rất nhiều so với những chai rượu mà anh thường uống trước kia.
Bây giờ đầu anh vẫn còn đau muốn chết, gần như muốn nứt ra luôn rồi.
Lệ Đình Nam chậm rãi ngồi dậy, dùng một tay xoa xoa lông mày của mình.
Và vào lúc này, có một tiếng thở khe khẽ truyền đến từ chiếc điện thoại không cúp máy hôm qua.
Ngón tay mảnh khảnh của Lệ Đình Nam chợt cứng lại một chút, ngay sau đó đôi mắt sâu thắm của anh nhìn về phía điện thoại di động.
Tên trên chiếc điện thoại nói với anh rằng hôm qua sau khi anh uống say, anh đã gọi điện thoại với nữ trợ lý của mình suốt cả đêm.
Lệ Đình Nam: “..” Bàn tay đang cầm điện thoại siết chặt lại.
Sau khi Hứa Nhược Phi ngủ, vô cùng ngoan ngoãn, tiếng hít thở khe khẽ, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ trang điểm tươi tắn của cô ngày thường.