Hứa Nhược Phi bắt đầu trầm mặc.
Không thể nào, chẳng lẽ sau sáu năm cuối cùng cô cũng phát hiện mình thích Lệ Đình Nam?
Không thể nào, không thể nào đâu.
Hứa Nhược Phi điên cuồng lắc đầu phủ nhận.
Nếu như không có Lệ Đình Nam thì cô vẫn không đến nỗi bị Hứa Nhược Mộng hãm hại.
“Ai’‘
..” Hứa Nhược Phi ôm chặt gối đầu, chui vào trong chăn, che kín đầu:
VietWriter
“Nếu như có Vân Nhi ở đây thì tốt rồi Hôm sau, Hứa Nhược Phi rửa mặt trang điểm, nhìn quầng †hâm trên mắt mình trong gương, khóe môi nhẹ nhàn giật một cái.
Quả nhiên là cô không hợp với Lệ Đình Nam rồi, từ khi đi vào tập đoàn Lệ Thị, cô đã vì Lệ Đình Nam mà mất ngủ hai lần rồi.
Hôm qua cũng thế, một đêm ngủ không được ngon giấc, trong đầu đầy rãy giọng nói trầm thấp lúc mở họp của người đàn ông.
Hứa Nhược Phi vỗ vỗ mặt mình:
“Nên mặc kệ đi, đó chỉ là một người đàn ông thôi mà? Không cần phải phiên muộn thế đâu:
“Cái gì mà chỉ là một người đàn ông thôi?” Tay trái Hứa Đình Phong cầm cái ly, tay phải giơ bàn chải đánh răng ra, mồm miệng không rõ hỏi:
“Mẹ à, chẳng lẽ mẹ vẫn nhớ đến ba sao?” Hứa Đình Phong dùng đôi mắt đen nhánh không có chút rung động nào liếc nhìn Hứa Nhược Phi.
Hứa Nhược Phi ở trước mặt người ngoài thì ra vẻ thành thục, ở trước mặt con mình, nhất là ở trước mặt Hứa Đình Phong thì hoàn toàn không giấu được cái gì cả.
Hứa Đình Phong chỉ nhìn mẹ mình một chút thì liền biết bị mình đoán trúng.
“A, thật sự là đang nghĩ đến ba sao?” Hứa Đình Phong súc miệng, sau khi cất kĩ cái ly và bàn chảy thì lãnh đạm trình bày:
“Trên sách nói cái này gọi là ban ngày nhớ thì ban đêm năm mơ, không phải là mẹ vẫn còn lưu luyến ba chứ?” Hứa Nhược Phi ngồi xổm xuống, hai cánh tay nhẹ nhàng véo gương mặt đàn hồi nhỏ nhắn của Hứa Đình Phong.
“Sao con nói nhiều thế” Hứa Đình Phong thờ ơ nhún nhún vai, thành thục đến đáng sợ.
“Hết cách rồi, tại trời sinh con thông minh” Hứa Nhược Phi:
“..” Hứa Đình Phong không hổ là con trai của Lệ Đình Nam.
Hứa Nhược Phi chăm sóc, nấu xong bữa sáng cho Hứa Đình Phong còn có Hứa Nhược Hy, sau khi đưa hai đứa bé đến trường, mới lái xe đến công ty.
Dừng xe xong, sau khi đi vào văn phòng, Hứa Nhược Phi đi đến trước bàn làm việc, trên bàn có dán một tờ giấy ghi chép.
Hứa Nhược Phi chợt nhận ra được nét chữ ghi trên giấy ghi chép là của Lệ Đình Nam.
Chữ của Lệ Đình Nam cũng giống hệt với con người anh, rồng bay phượng múa trương dương mạnh mẽ.
Nhìn kỹ xong, quả nhiên nội dung phía trên là nội dung sở thích của người lớn tuổi mà hôm qua cô đã hỏi.
Xem ra Lệ Đình Nam đúng thật là cần gấp khoản nước hoa này.
Chỉ cần thoáng tưởng tượng, đại khái liền có thể đoán ra người lớn tuổi cần nước hoa này là ai.
Chẳng lẽ là bà nội của Lệ Đình Nam?
Nhà họ Lệ ngoại trừ bà nội của Lệ Đình Nam, còn có người lớn tuổi nào làm cho Lệ Đình Nam chú ý đến thế.