Cô ta đứng dậy, nhấc mắt dịu dàng nhìn Lệ Đình Nam, trong đôi mắt dịu dàng dường như có thể chảy ra nước: “Lệ Đình Nam, em vừa hỏi trợ lý Lý về người điều chế lọ nước hoa hôm qua, em cũng muốn tìm người đó điều chế một lọ nước hoa ngủ ngon. Gần đây mẹ em thường xuyên mất ngủ, đã khám qua không ít bác sĩ, nhưng vẫn không có cách giải quyết. Hôm nay nhìn anh nghỉ ngơi không tồi, nên em muốn hỏi một chút..”
Giọng nói của Hứa Nhược Mộng có chút mềm mại, người bình thường nghe thấy giọng nói của cô ta thì sẽ không tức giận.
Lệ Đình Nam yên lặng nhìn Hứa Nhược Mộng một lát, không lên tiếng.
Trong lòng Hứa Nhược Mộng căng thẳng, lòng bàn tay bắt đầu chảy mồ hôi.
Nhỡ Lệ Đình Nam bởi vì nhìn thấy cô ta và Lý An nói chuyện, nên nổi lên lòng nghỉ ngờ với cô ta thì nguy rồi.
Văn chưa gả tiến đến nhà họ Lệ, tuy hai nhà muốn kết thông gia, nhưng trước khi chưa kết hôn, hành động lúc nãy của cô ta rất dễ bị Lệ Đình Nam nghỉ ngờ là muốn ăn trộm bí mật thương mại.
“Lý An, đưa danh thiếp của người điều chế nước hoa cho Hứa Nhược Mộng” Trong con ngươi sâu thẳm đen nhánh của Lệ Đình Nam vẫn bình thường như trước.
VietWriter
Lý An kinh ngạc: “Dạ, tổng giám đốc Lệ”
Cậu ta lập tức lấy tệp danh thiếp của bản thân ra, rút một tấm danh thiếp đưa cho Hứa Nhược Mộng.
Hứa Nhược Mộng nhận rồi nhìn lướt qua, cô ta nhíu mày.
Người điều chế nước hoa đến từ Châu Âu, lẽ nào thật sự không phải Anna sao?
Cô ta vừa định hỏi dò vài câu, nhưng ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Lệ Đình Nam đã đi xa.
Lý An đi theo phía sau anh, cầm theo túi công văn, vội vàng theo sát phía sau.
Hứa Nhược Mộng giậm chân mạnh một cái, nắm chặt danh thiếp trong tay.
Mặc kệ là thật hay giả, gọi một cuộc điện thoại là biết.
Lý An mở cửa xe giúp Lệ Đình Nam, sau đó ngồi vào ghế phụ.
“Tổng giám đốc Lệ, danh thiếp lúc nãy… Nước hoa hôm qua đúng là do trợ lý Anna điều chế, vì sao ngài muốn nị những người khác điều chế. Tôi nhớ tháng trước khi người điều chế nước hoa kia đến phỏng vấn ở Lâm Xuyên có gặp ngài một lần, đâu điều chế lọ nước hoa nào.
cho ngài? Cô Hứa chỉ cần gọi điện cho người kia thì sẽ biết thật hay giả, đến lúc đó sợ là ngài và cô Hứa Nhược Mộng…”
Lý An nhíu mày, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc.
Nhưng với trí thông minh của tổng giám đốc Lệ, thì sao sẽ lộ ra sơ hở lớn như thế chứ?
Lệ Đình Nam nghe Lý An nói, ngón tay gõ bàn phím vẫn chưa từng dừng lại, đôi mắt lắng lặng nhìn màn hình, môi mỏng khẽ nhếch.
Lý An càng nghĩ càng thấy kỳ lạ.
Chẳng lẽ là…
Đột nhiên có một tia sáng lóe lên.
“Không thể nào, lẽ nào ngài đã sớm ngờ tới cô Hứa sẽ truy hỏi?” Lý An nghiêng người sang, nhìn ông chủ của mình, vội vàng nghiêm túc mở.
miệng: “Bởi vì biết cô Hứa Nhược Mộng sẽ hỏi xuất xứ của nước hoa, vì bảo vệ trợ lý Anna nên ngài đã sớm liên lạc với người điều chế nước hoa ở nước ngoài kia. Thật không hổ là tổng giám đốc Lệt”
Đối với sự nịnh nọt của Lý An, Lệ Đình Nam nhẹ nhàng xì cười một tiếng.
Thật ra Lý An đã nghĩ quá nhiều rồi, Lệ Đình Nam không có ý định bảo vệ Hứa Nhược Phi.
Nếu như anh bảo vệ, thì sao anh có thể nhìn thấy giây phút người phụ nữ đó lộ bí mật chứ.
Mắt anh khẽ cụp xuống, Hứa Nhược Mộng muốn làm trò mờ ám thì chỉ có thể nằm mơ mà thôi.
Mấy mưu tính nhỏ của Hứa Nhược Mộng, Lệ Đình Nam không thèm để vào mắt.
Sáu năm trước Hứa Nhược Mộng đã cứu người phụ nữa của anh, xuất phát từ lẽ thường nên anh đã cho cô ta mấy phần mặt mũi.