Tình cảm qua lại giữa cô với Lý An mặc dù không quá sâu đậm, nhưng mà Lý An dám tìm đến cô để hỏi về Bát Quái, đương nhiên sẽ không chủ động đem cuộc trò chuyện vừa nãy giữa hai người nói ra ngoài.
“Tổng giám đốc Lệ, người tôi vừa trò chuyện trên Zalo không phải là anh đó chứ…” Hứa Nhược Phi có hơi không nói nên lời, môi mím lại thành một đường thẳng. Thật không ngờ Lệ Đình Nam lại nhỏ mọn, tính toán chỉ li như vậy.
“Cũng thông minh đấy”
“Vậy thì, nếu như không thông minh thì tổng giám đốc Lệ sẽ tuyển chọn tôi làm trợ lý hay sao?” Hứa Nhược Phi không thẹn thùng một xíu nào cả.
Lệ Đình Nam cười nhạo.
Anh trước nay chưa từng gặp qua người con gái nào như này, đem các chip đánh bạc cám dỗ anh bày lên trên mặt bàn rồi sau đó lại không ngần ngại mà nói anh tuyển chọn cô là bởi vì cô ưu tú.
VietWriter
Lệ Đình Nam không phủ nhận, vì trong đó cũng có một phần nguyên nhân là do cô quả thật rất ưu tú.
Nhưng mà đa phần vẫn là bởi vì, cô rất thú vị.
“Nếu biết là tôi thì giọng điệu trên Zalo có còn dám lớn tiếng như thế không?” Hứa Nhược Phi lắc lắc đầu, dựa vào sopha, nói: “Ban nãy quả thật không đoán ra là tổng giám đốc Lệ đây, nếu như sớm đoán ra là anh thì tôi chắc chắn không dám nói lời bậy bạ sau lưng anh rồi! Chắc chắn sẽ nói những lời dễ nghe thôi, như là tổng giám đốc Lệ thông minh uy vũ, nhất định sẽ không tính toán so đo với một thư ký nhỏ bé bình thường như tôi đây, có đúng không?”
Trong giọng nói của Hứa Nhược Phi vừa mang một sự dịu dàng của người con gái Giang Nam, lại vừa mang một chút bướng bỉnh.
Giống như là một cơn gió xuân, làm mát dịu lòng người.
Lệ Đình Nam đã bị câu nói của Hứa Nhược Phi làm cho không nói nên lời.
Mặc dù Hứa Nhược Phi rõ ràng là đang nịnh nọt.
Nhưng mà không thể không nói, có ai mà không thích được tâng bốc chứ.
“Ba ngày sau tôi sẽ về Lâm Xuyên” Lệ Đình Nam chuyển chủ đề, giọng nói trầm trâm, chứa đầy một sự dịu dàng mà anh không tự chủ được.
Anh thậm chí không biết rằng chuyện này đã khiến bộ dạng lạnh lùng như băng bấy lâu nay của bản thân bỗng nhiên lại nở một nụ cười mỉm.
Hứa Nhược Phi ngây người một xíu: “Có cần tôi đi đón không?” Lệ Đình Nam cười hờ hững: “Nếu như cô muốn đến, thì tôi cũng không ý kiến gì” Hứa Nhược Phi chỉ “ừ” một tiếng.
Đón tiếp hầu như là công việc của trợ lý, đương nhiên là cô thấy không có gì đáng kể rồi.
Ngược lại, với thân phận của Lệ Đình Nam, chuyến bay mà anh bay chắc chăn là sẽ vào ban ngày rồi.
“Vậy một lát nữa tôi sẽ đi hỏi Lý An về chuyến bay mà mọi người quay về.” Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Lệ Đình Nam nắm chặt điện thoại, ngơ ra hai giây, sau đó nở một nụ cười.
Anh vốn định bảo cô vào cái ngày mà anh quay về, sẽ điều chế xong nước hoa cho bà cụ Lệ, thế nhưng lời vừa đến miệng thì đã quay trở ngược lại vào trong.
Lệ Đình Nam lắc lắc đầu, xem ra cô gái này có ảnh hưởng không hề nhỏ đối với anh.
Vậy mà lại có thể làm lay động quyết định của anh.
Ba ngày sau.
Hứa Nhược Phi đang trang điểm.
Hứa Đình Phong đang cúi đầu xem điện thoại, thoáng nhìn thấy mẹ của mình đang mặc một bộ đồ vest lại còn đang soi gương và trang điểm: “Mẹ, mẹ lại phải đi ra ngoài sao ạ?”
“Nhưng mà hôm nay là thứ bảy mà!” Hứa Nhược Hy ở bên cạnh lên tiếng phụ hoạ.
Tay của Hứa Nhược Phi đang kẻ mắt xém một chút nữa là bị lệch: “Đừng ồn, hôm nay mẹ còn có việc, đợi sau khi mẹ quay về thì sẽ đưa các con đi xem phim, có được không?”
Sau khi Hứa Đình Phong lướt nhanh điện thoại đang cầm trên tay xong thì liền hời hợt nói: “Mẹ, mẹ là đang đi đón bố phải không?”