Nghe người kia nói thế, Phạm Tiêu Tiêu không kìm được mà nhếch khóe môi.
Cô ta tốn mất nửa năm để nghiên cứu loại nước hoa này, sao có thể thua Anna chứ?
Hứa Nhược Phi không hoang mang chút nào. Cô bình tính xem xét nước hoa của Phạm Tiêu Tiêu, đúng là không tệ.
Hương đầu quyến rũ người, hương giữa sử dụng loại hỗn hợp của hoa quả và hoa bách hợp mà các cô gái thích nhất, nhưng hương cuối thì lại bị hỏng rồi.
Hứa Nhược Phi đưa nước hoa mình điều chế cho giám khảo.
Ba người nhìn nhau. Cái lọ này đơn giản như một hũ gia vị trong nhà Vậy.
VietWriter
Tuy nói nước hoa vẫn quan trọng nhất, nhưng khi lọ đựng nước hoa đơn giản, ấn tượng dành cho thợ điều chế nó sẽ giảm xuống.
Nhưng giây phút ba người mở nắp lọ nước hoa kia ra, cả ba đều giật mình.
Người đứng bên ngoài cửa khó hiểu. Rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì rồi, vì sao các vị giám khảo không nói gì cả?
Sau một hồi im lặng, một người trong đó chậm rãi mở miệng: “Trưởng phòng Anna, tôi muốn biết, nước hoa cô điều chế ra đây là do cô nghĩ ra ngay ở nơi này sao?”
“Sao lại không?” Hứa Nhược Phi hỏi lại: “Tôi phải đấu với bằng này.
thợ điều chế nước hoa, ai cũng muốn đấu với tôi tại chỗ, chẳng lẽ tôi phải chuẩn bị trước tới cả trăm công thức đấy à?” Khóe môi của Hứa Nhược Phi nhếch lên. Cô liếc ban giám khảo một cái, hỏi với giọng nhẹ nhàn: ết quả như thế nào?”
“Trưởng phòng An đã thắng.”
“Cái gì?” Phạm Tiêu Tiêu giật mình, chỉ vào giám khảo chất vấn: “Các người còn chưa đánh giá đã nói là Anna thắng, không lẽ cô ta cho các người tiền sao?”
Giám khảo đưa nước hoa của Hứa Nhược Phi cho Phạm Tiêu Tiêu.
“Tự cô ngửi thử đi, Tiêu Tiêu” Người nọ nói.
Phạm Tiêu Tiêu ngờ vực nhìn anh ta một cái, nhận lấy nước hoa.
Vừa mở nắp ra, một cỗ mùi hương nhẹ nhàng cô ta chưa bao giờ cảm nhận hiện ra, hệt như thiên nhiên của thảo nguyên, lại chậm rãi tản ra trong không khí. Người được phủ trong đó cảm thấy như đang chìm trong hơi thở của mùa xuân.
Có chút ngọt, có chút ấm.
Khiến khóe môi người ta không kìm được mà vểnh lên, nhớ tới người mình từng yêu.
Tay trái nắm lọ nước hoa của Phạm Tiêu Tiêu cứng đờ trong không trung.
Dù là nước hoa do thầy cô ta, Trần Tiểu Nhiễm điều chế, thì cũng không thể đạt được trình độ như của Anna.
Người phụ nữ trước mắt này chỉ cần dùng bảy loại nguyên liệu là tạo ra được một loại nước hoa thần kỳ chưa từng có!
Phạm Tiêu Tiêu không cam lòng, cắn môi mình.
Thìa ra khả năng điều chế nước hoa của Anna lại cao như vậy, chưa kể là đối phương còn nghĩ ra ngay tại chỗ.
“Tôi thua” Phạm Tiêu Tiêu chấp nhận đặt lọ nước hoa xuống, nhìn Hứa Nhược Phi với vẻ mặt lạnh nhạt một cách khác thường: “Kỹ năng tôi không bảng, không cần nhiều lời thêm nữa, tôi đã thua tâm phục khẩu phục”
Người con gái trước mặt này chỉ mới hơn hai mươi tuổi, vậy mà đã có được thiên phú như vậy.
Chẳng trách giám đốc Lệ sắp xếp cho cô ấy trở thành trưởng phòng phòng nước hoa.
Trưởng phòng của phòng nước hoa tập đoàn Lệ thị vẫn luôn là thợ điều chế nước hoa giỏi nhất của công ty.