Hôm nay trao đổi hương liệu với vị bà cụ kia, chất lượng sản phẩm cao khiến Hứa Nhược Phi phải tưởng tượng lại cách điều chế nước hoa.
Cô xóa bỏ rất nhiều nguyên liệu có trong tài liệu máy tính, lại tăng lên một số nguyên liệu mới dùng để làm nổi bật linh miêu hương và mạt dược.
Hứa Nhược Phi chưa kịp sấy tóc, tóc vẫn còn chưa khô nhỏ nước xuống bàn phím.
Lúc này Hứa Nhược Phi mới nhớ tới tóc còn chưa khô.
Tóc chưa khô mà đã đi ngủ chính là thói quen thường ngày của cô, cũng chẳng lạ gì khi ngày hôm sau thức dậy cô bị đau đầu.
Hứa Nhược Phi vội vàng để máy tính sang một bên, cô cầm máy sấy ra, và mở điện thoại ở bên cạnh lên.
Mãi cho đến tận bây giờ, cô mới nhìn thấy tin nhắn trên Zalo mà Lệ Đình Nam gửi cho cô.
VietWriter
Vậy mà lại là tin nhắn thoại? Chuyện này thật hiếm thấy.
Phải biết rằng, có thể khiến cho Lệ Đình Nam mở miệng nói chuyện là một chuyện không hề dễ dàng, người này kiệm lời như vàng, có thể gõ chữ thì tuyệt đối sẽ không gửi tin nhắn thoại.
Hứa Nhược Phi buông máy sấy xuống, ấn mở tin nhắn thoại.
Giọng nói của Lệ Đình Nam có chút khàn khàn.
“Hôm nay cô đi đâu vậy?” Giọng nói này của Lệ Đình Nam khiến cho Hứa Nhược Phi cảm thấy kì diệu và khó hiểu.
Cô chỉ là trợ lý của anh, phụ trách sắp xếp lịch trình ngày thường cho anh.
Trợ lý bên người hay là thư ký làm việc cho anh là Lý An, Lệ Đình Nam chất vấn cô như vậy khiến cô có cảm giác mình và Lệ Đình Nam đang có quan hệ mập mờ gì đó với nhau vậy.
Ngón tay của Hứa Nhược Phi nhẹ nhàng ấn ở trên màn hình: “Đi thị trường hương liệu một chuyến, trong kho hàng công ty thiếu mấy loại hương liệu” Sau khi trả lời xong, Hứa Nhược Phi cũng không để chuyện này ở trong lòng, để điện thoại di động sang một bên, bật máy sấy tóc lên tiếp tục sấy tóc.
Hơn một phút sau, điện thoại di động của cô lại rung lên.
Hứa Nhược Phi nghĩ thâm, có phải Lệ Đình Nam quá nhàm chán không có việc gì làm hay không, đi công tác còn có thời gian nhắn tin Zalo cho cô.
Lần này không phải gửi tin nhắn Zalo nữa, dứt khoát gọi điện thoại tới luôn.
Dọa Hứa Nhược Phi giật mình quăng máy sấy xuống đất.
“Tổng giám đốc Lệ, anh muốn tra hỏi tôi sao?” Hứa Nhược Phi vội vàng nhận điện thoại, thuận tiện cúi người nhặt máy sấy lên trên giường.
Dựa theo tính cách của Lệ Đình Nam mà nói tuyệt đối sẽ không thèm đếm xỉa đến vấn đề mà cô hỏi.
Ai ngờ Lệ Đình Nam dùng giọng điệu trầm thấp nói: “Ừm” Giọng nói của anh có chút sàn sạt, giống như là lông vũ nhẹ nhàng gãi ở trong lòng Hứa Nhược Phi.
Đầu óc Hứa Nhược Phi trống rỗng.
Cho dù sáu năm trước cô từng từng tiếp xúc da thịt với Lệ Đình Nam, nhưng trong sáu năm cô không ở Lâm Xuyên này, ngoại trừ chăm sóc Hứa Đình Phong và Hứa Nhược Hy ra, thì cô đều dốc hết tâm sức điều chế hương.
Gần như là không có cơ hội tiếp xúc với đàn ông.
Trái tim của Hứa Nhược Phi bỗng nhảy lên một cái, trong căn phòng yên tĩnh đến lạ thường cô thậm chí có thể nghe được tiếng tim mình đập.
Trên lòng bàn tay cầm điện thoại của Hứa Nhược Phi đã bắt đầu thấy thấm một lớp mồ hôi mỏng.
Cô thở nhẹ, hy vọng Lệ Đình Nam sẽ không phát hiện ra sự khác thường của cô.
“Tổng giám đốc Lệ, anh tra hỏi tôi để làm gì vậy?” Hứa Nhược Phi nhẹ giọng lên tiếng, trong giọng nói có chút căng thằng và bất lực.
“Tôi đã từng hứa với anh rằng trước khi hoàn thành mục đích của mình tôi tuyệt đối sẽ không rời khỏi Lệ Thị, cũng sẽ không rời khỏi anh. Cho dù các công ty khác có chi bao nhiêu tiền đi chăng nữa thì cũng sẽ không thể bắt tôi đi được đâu” Hứa Nhược Phi nói xong, trong lòng đã bình ổn lại hơn rất nhiều.