Người phụ nữ nói trong điện thoại vào đêm hôm đó hiện lên ở trong đầu anh.
Cô nói ngày xưa cô từng ở Lâm Xuyên.
Lâm Xuyên… Lâm Xuyên còn có nhà giàu nào mới có có thể bồi dưỡng được người phụ nữ như vậy?
Cô tuyệt đối không phải là người phụ nữ xuất thân từ gia đình bình thường.
Đôi mắt sâu thảm của Lệ Đình Nam trở nên sắc bén.
“Đình Nam? Đình Nam?” Hứa Nhược Mộng nhìn theo Lệ Đình Nam, phát hiện sự chú ý của người đàn ông đặt ở trên người Hứa Nhược Phi, cắn chặt môi mình, kêu anh mấy lần.
Lệ Đình Nam thu hồi ánh mắt, liếc Hứa Nhược Mộng, sắc mặt lạnh như băng.
VietWriter
Mặt mũi anh tuấn, giống như giá rét giữa mùa đông.
Làm cho Hứa Nhược Mộng không khỏi run rẩy.
“Đình Nam?” Hứa Nhược Mộng mạnh dạn và cứng rắn bước về phía trước một bước, vừa định đưa tay võ nhẹ lên cánh tay của người đàn ông kia thì lập tức bị Lệ Đình Nam thản nhiên hất ra.
Lệ Đình Nam thu ánh mắt của mình lại rồi đút hai tay vào túi.
Đôi môi mỏng mím lại thành một đường, anh di chuyển hai cái rồi nhả ra một câu nói lạnh như băng.
“Hứa Nhược Mộng, ai nói với cô là hôm nay tôi trở về?” Giữa hàng lông mày anh tuấn của Lệ Đình Nam hiện lên sự chán ghét.
Thậm chí sự chán ghét đó còn không thèm che giấu đi, thẳng thắn một cách lộ liễu.
Thư kí của Hứa Nhược Mộng ở bên cạnh nhìn thấy thì vội lui về phía sau một bước.
Khí thế trên người Lệ Đình Nam quá mạnh mẽ, mạnh đến mức khiến cho cô ta có cảm giác vô cùng sợ hãi.
Hứa Nhược Mộng dường như cũng cảm nhận được cái không khí hận thù kia ở trên người Lệ Đình Nam.
Lúc này cô ta mới nhận thức được vừa rồi mình đã lỡ lời, đối với một người đàn ông như Lệ Đình Nam mà nói, vợ sắp cưới có phải là người anh yêu hay không cũng không phải là chuyện gì quan trọng.
Cái mà anh cần chính là một vợ sắp cưới không can thiệp vào sự phát triển của Lệ thị, chứ không phải là một người vợ sắp cưới có thể tùy ý nhúng tay vào tập đoàn Lê thị.
Vẻ Vừa rồi cô ta đã quá lo lắng nên đã lỡ xâm phạm vào điều cấm ky của anh.
“Có lần một lần hai nhưng không thể có lần ba lần bốn” Ánh mắt lạnh lùng sắc bén của Lệ Đình Nam quét lên người của Hứa Nhược Mộng lúc này có hơi tái nhợt.
Hứa Nhược Mộng, biểu cảm trên mặt không có chút thay đổi nào.
“Tôi không hy vọng sẽ thấy những chuyện như thế này xảy ra lần nữa”
“Đây là lần cuối cùng” Lệ Đình Nam nói xong thì lập tức xoay người rời đi.
Hứa Nhược Mộng ngẩn ngơ một hồi lâu, bắp chân không kiềm chế được đang mềm nhữn ra.
Vừa rồi suýt chút nữa cô ta đã ngã quy xuống đất.
Cho đến khi thư ký ở bên cạnh nói nhỏ: “Cô Hứa, tổng giám đốc Lệ đã rời đi rồi ạ” Lúc này cô ta mới vội vàng phản ứng lại, gấp gáp đuổi theo anh.
Cùng lúc đó, Lý An đang co ro ngồi ở Hứa Nhược Phi khẽ liếc cậu ta một cái: “Lý An, cậu căng thẳng như vậy làm gì? Tôi cũng không làm gì cậu đâu” bên trong xe.
Lý An ấm ức nói: “Cô không làm gì, nhưng mà tổng giám đốc Lệ có như vậy không? Tổng giám đốc Lệ vừa mới nhìn vào ánh mắt của tôi thì suýt chút nữa đã đuổi tôi ra khỏi cửa rồi” Lý An vừa nói vừa nhớ lại ánh mắt của Lệ Đình Nam lúc đó, cả người bất chợt nổi hết cả da gà lên, vội vàng cài dây an toàn lại chắc chắn.
Hứa Nhược Phi cảm thấy có chút kỳ lạ: “Cái này thì có liên quan gì đến tổng giám đốc Lệ chứ?” Lý An lặng yên không nói gì.
Thậm chí cậu ta không biết nên nói người phụ nữ trước mắt là đần độn hay là đang cố tình giả vờ nữa.
Lý An dừng lại, gạt đề tài đó sang một bên: “Tổng giám đốc Lệ không hề có chút cảm tình gì đối với Hứa Nhược Mộng, nếu như vừa rồi cô không nói ra những lời đó, chỉ sợ là tổng giám đốc Lệ đã đi theo cô rồi”