Chỉ có cô ấy mới có thể điều chế loại nước hoa mà vợ chồng Ngài Hill thích, và chỉ cô ấy mới có thể tạo điều kiện cho Lệ Thị và vợ chồng Ngài Hill hợp tác.
Cảm giác không thể kiểm soát được này không hiểu sao lại khiến cho Lệ Đình Nam có hơi khó chịu.
Anh lười biếng dựa lưng vào chiếc ghế êm ái, đôi mắt đen bình tĩnh nhìn Hứa Nhược Phi chống tay lên bàn.
Cái mùi thơm thoang thoảng khiến người khác không thể không chú ý ấy làm cho anh không thể cưỡng lại được mà xâm chiếm đầu óc anh.
Lệ Đình Nam cau mày, như thể muốn quên đi cái cảm giác này, “Cô chắc chắn vậy sao? Từ trước đến nay, những người từng nói với tôi chắc chắn 100% là được thì đều thất bại. Những người ở trước mặt tôi khoác lác đủ kiểu, cuối cùng lại không làm được..”.
Anh cố ý không nói hết câu, trên môi nở nụ cười đầy ẩn ý, “Không chỉ đơn giản là đuổi đi. Tôi sẽ khiến cho người đó phải trả giá vì đã lãng phí thời gian quý báu của tôi nhưng lại không làm lên được chuyện gì”.
Lời nói của Lệ Đình Nam tràn ngập sự đe dọa.
Hứa Nhược Phi dường như không hiểu lời đe dọa của anh, hoặc cũng có thể là cô hoàn toàn chắc chắn.
Lệ Đình Nam chỉ thấy cô cười nhẹ, sau đó đôi mắt biết nói của cô nghiêm túc nhìn anh, đôi môi đỏ mọng khẽ mở.
“Tổng giám đốc Lệ, anh yên tâm, câu trả lời mà tôi đưa ra chắc chắn sẽ làm anh hài lòng. Nếu tôi không tạo được điều kiện cho anh và vợ chồng Ngài Hill hợp tác, vậy thì tôi sẽ bán mình cho Lệ Thị cả đời, làm nước hoa cho công ty anh miễn phí, anh thấy sao? Vụ cược này không hề nhỏ đâu!”.
Hứa Nhược Phi nói xong, nhân lúc anh không chú ý thì hít một hơi sâu, siết chặt lòng bàn tay.
Lần này cô đã đặt cược quá nhiều.
Một khi không thành công, sẽ phải làm không công cho Lệ Đình Nam mãi mãi.
Cô không thể thất bại, cô nhất định phải thành công.
VietWriter
Lông mày của Lê Đình Nam khẽ nhíu lại, sau vài giây im lặng, anh trầm giọng hỏi: “Tại sao cô lại đánh cược lớn như vậy?”.
Anh không tin Hứa Nhược Phi là người không vụ lợi, không mong nhận được cái gì cả.
Hứa Nhược Phi mím môi, tự nhiên cô lại không thể nói cho Lê Đình Nam biết về mong muốn
báo thù Hứa Nhược Mộng của mình.
Có tin đồn Lệ Đình Nam và Hứa Nhược Mộng sắp kết hôn, họ hẳn đang có một mối quan hệ rất tốt.
Nếu muốn trả đũa Hứa Nhược Mộng và lấy lại mọi thứ từ tay cô ta, trước tiên phải hạ gục Lệ Đình Nam.
Hứa Nhược Phi nhanh chóng điều chỉnh tâm lý, giọng nói vô tình lại có chút quyến rũ và lạnh lợi, “Anh Lệ, nếu tôi nói tôi là vì anh thì sao?”.
Mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể phảng phất theo từng cử động của cô, một lần nữa vô tình xâm chiếm dây thần kinh khứu giác của Lê Đình Nam.
Hôm qua cũng vậy, sau khi Hứa Nhược Phi rời đi, anh thấy buồn ngủ và ngủ thiếp đi ngay sau đó.
Lệ Đình Nam nhìn cô gái đang giả bộ khiêu khích, chế nhạo nói: “Đến hôn nhau lấy hơi như thế nào còn không biết, muốn dụ dỗ tôi sao, về nhà mà học thêm đi”.
Lý An đến để đưa tài liệu cho Lê Đình Nam, nhưng lại đụng phải Hứa Nhược Phi đang đi ra khỏi văn phòng của tổng giám đốc Lệ với vẻ mặt không vui,
Tổng giám đốc Lệ và trợ lý Anna lại xảy ra chuyện gì vậy? Khi trợ lý Anna rời khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc Lê ngày hôm qua, vẻ mặt cũng giống như thế này.
Lý An mở cửa, “Tổng giám đốc Lệ, tôi đến để đưa báo cáo tài chính của quý này”.
Lệ Đình Nam sửa lại bản báo cáo với vẻ mặt điềm tĩnh như thường ngày, thậm chí còn không hề ngước mắt lên nhìn.
“Để đó đi.” Lệ Đình Nam nhàn nhạt nói.
Lý An tự hỏi, lúc nào tổng giám đốc Lệ cũng không có vẻ gì là tức giận, tại sao khi ra ngoài, trợ lý Anna lại giống như đang rất tức giận như vậy?
Hứa Nhược Phi tin rằng cô có cái đầu lạnh, rất ít người có thể chọc tức cô.
Nhưng Lê Đình Nam luôn có thể dễ dàng chọc tức cô.
Ai muốn quyến rũ anh ấy chứ!
Tôi chỉ muốn trả đũa Hứa Nhược Mộng mà thôi.
Hứa Nhược Phi nghiến răng, tức giận ngồi xuống, bật máy tính lên, vừa định bắt đầu lên kế hoạch làm một loại nước hoa làm hài lòng vợ chồng Ngài Hill để xúc tiến sự hợp tác giữa Ngài Hill và tập đoàn Lệ Thị thì một tiếng “định đoong” của email vang lên.
Chắc chắn là từ Hứa Nhược Mộng.
Hứa Nhược Phi điều chỉnh tâm lý, mở email.
Hứa Nhược Mộng nóng lòng muốn lấy được nước hoa, cô ta ra lệnh cho Hứa Nhược Phi trong email: “Anna, nhanh lên, em cần nước hoa gấp. Nếu muốn thêm tiền cũng không thành vấn đề, em cần lấy mấy chai nước hoa càng sớm càng tốt!”.
Bởi vì lời nói của Lệ Đình Nam, Hứa Nhược Phi tâm tình đã không tốt sẵn, Hứa Nhược Mộng
tình cờ lại trở thành cái bao trút giận, vậy đừng trách cô không khách khí!
Vị hôn phu tương lai của em đã xúc phạm chí, vậy thì cảm phiền trả thêm tiền cho chị xả giận đi! Hứa Nhược Phi nghĩ, trên miệng nở một nụ cười ranh mãnh.
Cô từ tốn trả lời: “Cô Hứa, làm nước hoa mất rất nhiều thời gian. Hôm nay em mới gửi cho chi mẫu nước hoa. Chị không thể làm xong ngay được! Nếu em cho rằng chị làm chậm, em có thể đi hỏi Cao Minh. Ngoài ra, chị đã giám định nước hoa mẫu rồi, nguyên phụ liệu rất đắt, phiền cô Hứa bù lại tiền mua nguyên liệu ba triệu”.
Hứa Nhược Mộng rất tức giận khi nhận được email của Hứa Nhược Phi.
Một người điều chế nước hoa mà lại dám nói chuyện với cô ta như vậy!
Nếu không phải bây giờ chỉ có Anna nói có thể làm ra cùng một loại nước hoa, cô ta nhất định sẽ khiến cho người điều chế nước hoa này không thể sống nổi trong ngành nước hoa.
Hứa Nhược Mộng nghiến răng nghiến lợi, lấy điện thoại di động ra, chuyển ba triệu cho Hứa Nhược Phi.
Hứa Nhược Phi liếc nhìn điện thoại, ngâm nga một bài hát với tâm trạng vui vẻ.
Tối nay phải dẫn hai bảo bối Hứa Đình Phong và Hứa Nhược Hy đi ăn một bữa thịnh soạn thôi!
Hứa Nhược Phi mở cửa, Hứa Nhược Hy đã đợi sẵn ở trong, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, tinh nghịch nói: “Mẹ hôm nay về sớm quá! Con và anh trai đã chuẩn bị xong bữa tối rồi!”.
Hứa Nhược Hy muốn giành công, khuôn mặt như đang chuẩn bị được khen ngợi.
Hứa Đình Phong chậm rãi bước ra khỏi phòng khách, giọng nói lạnh lùng như cha của cậu vậy, “Chuyện nhỏ thôi, có gì đáng khoe đâu”.
Cô gái nhỏ nghe anh trai mình nói như vậy thì phụng phịu mím môi.
Hứa Nhược Phi đặt túi lên kệ, cởi giày cao gót, cúi xuống hôn lên má Hứa Nhược Hy.
Một vết son đỏ in trên khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng của Hứa Nhược Hy.
Một vài giây sau Hứa Nhược Hy mới phản ứng lại, “Mẹ hôn con, he he”. Sau đó, cô bé làm mặt chọc tức với Hứa Đình Phong.
Cho anh nói em, mẹ chỉ hôn em không hôn anh, tức không nè! Lêu lêu!
Khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương của Hứa Đình Phong rất điềm đạm, giống như một người trưởng thành, không để lộ ra cảm xúc gì cả.
Hứa Nhược Phi đã quen với tính cách của Hứa Đình Phong, biết rằng anh chàng nhỏ bé lúc này đang rất khó xử.
Cô nhéo khuôn mặt nhỏ phúng phính trắng như trứng gà bóc của Hứa Đình Phong, để lại một nụ hôn trên má cậu bé.
Đôi mắt to đen láy của Hứa Đình Phong hơi nhướng lên, má cậu hơi đỏ. “Con đã sáu tuổi rồi, con không cần mẹ hôn để thưởng cho con nữa”.
Hứa Nhược Phi vừa buồn cười vừa tức giận, thói xấu này là di truyền từ ai đây?
Nghĩ đến người đàn ông đó, cũng mong đợi được hôn như một đứa trẻ, cô liền rùng mình một cái…