“Xin chào, cô Hứa. Tôi là Anna. Đã lâu không gặp, không biết gân đây cuộc sống tình cảm giữa cô và Tổng giám đốc Lệ như thế nào rồi.
Để tránh cô Hứa hiểu lầm, tôi chỉ muốn nói với cô Hứa rằng bản thân tôi không hề có bất cứ hứng thú gì với vị trí Trưởng phòng bộ phận nước hoa của Tập đoàn Lệ Thị.
Việc Trần Tiểu Nhiễm từ chức không liên quan gì đến tôi. Nếu cô Hứa lo lắng thì có thể tìm Tổng giám đốc Lệ để giải đáp.
Ngày mai tôi sẽ tặng cho cô một chai nước hoa do chính tay tôi điều chế xem như món quà bày tỏ sự áy náy. Cô Hứa có thể dùng nó để tham dự Cuộc thi nước hoa Lâm Xuyên quý này.
Tôi đảm bảo cô Hứa có thể trở thành nhà điều chế nước hoa đứng đầu Lâm Xuyên dựa vào chai nước hoa này. Còn tôi chắc chắn sẽ không tham dự cuộc thi này”
Bây giờ thời cơ vẫn chưa chín muồi.
VietWriter
Trừ khi cô trở thành người không thể thiếu của Tập đoàn Lệ Thị, hoặc là… Trở thành người không thể thiếu của Lệ Đình Nam.
Nếu không, đối mặt với việc bỏ qua một trợ lý hay là bỏ qua kết thông gia với Hứa thị tập đoàn thì chắc chăn Lệ Đình Nam sẽ lựa chọn cái sau và hy sinh cô không chút do dự.
Sau khi gửi email xong, Hứa Nhược Phi gấp laptop lại.
May mà trong kho nước hoa do cô điều chế vẫn còn rất nhiều, cô tùy tiện chọn một chai trong đó rồi đóng gói lại, điền vào đơn chuyển phát nhanh định ngày mai sẽ gửi đi.
Hôm sau, Hứa Nhược Phi đến công ty làm việc với đôi mắt thâm quầng nặng trĩu.
Buổi sáng cô đã dùng không ít kem che khuyết điểm nhưng cũng không thể nào che dấu hết được, cuối cùng vẫn phải đi làm với đôi mắt thâm đen.
Dọc theo đường đi, không ít người chỉ trỏ Hứa Nhược Phi.
Từ khi Hứa Nhược Phi đến công ty, ngày nào cũng đều gọn gàng xinh đẹp động lòng người, làm gì có hôm nào sắc mặt tiều tụy như hôm nay.
Có người hiểu chuyện đi lên hỏi: “Trợ lý Anna, cô sao thế?”
Hứa Nhược Phi nhẹ nhàng liếc mắt, chẳng muốn quan tâm đến những người này.
Cô nhếch môi mỉm cười, thản nhiên nói: “Đêm qua tôi thức khuya làm việc, chứ cô nghĩ là gì? Không tin cô thử đến làm trợ lý cho Tổng giám đốc Lệ một tháng mà xem?”
Lúc này, người hiểu chuyện biết điều thì sẽ không lên tiếng.
Ai cũng biết Lệ Đình Nam là một người cuồng việc, chỉ cần anh chưa nghỉ ngơi thì trợ lý của anh cũng đừng mong được nghỉ.
Ngoại trừ Lý An thì chưa ai có thể làm trợ lý của Lệ Đình Nam quá một tháng.
Hứa Nhược Phi đẩy cửa văn phòng ra với đôi mắt thâm quầng.
Như mọi khi, cô thấy Lý An.
Lý An im lặng vài giây cuối cùng không nhịn được hỏi: “Trợ lý An, đêm qua cô không ngủ được sao?”
Hứa Nhược Phi để túi xách xuống, liếc mắt về phía Lệ Đình Nam đang ngồi lạnh nhạt ở phía sau bàn làm việc, “Cũng không phải, bận nguyên một đêm, vẫn chưa kịp nghỉ ngơi”
Lý An cũng không biết Hứa Nhược Phi đang bận cái gì, thấy cô không muốn nói, cậu ta cũng không hỏi nhiều.
Sau khi báo cáo công việc rõ ràng cho Lệ Đình Nam, liền nhanh chóng rời khỏi.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người Hứa Nhược Phi và Lệ Đình Nam.
Tâm trạng hôm nay của Lệ Đình Nam dường như rất tốt, có phần vui vẻ, anh ngẩng đầu lên liếc nhìn về người phụ nữ đang trưng ra vẻ mặt không vui vẻ gì cùng với đống quầng thâm dưới mắt đang bắt đầu công việc, để tay lên mặt bàn gõ từng cái, “Bận suốt đêm sao?”
Hứa Nhược Phi trợn mắt một cái, buông công việc trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông, giọng điệu có chút hung hãn.