Không ngờ khi nhìn sang một bên thấy Tô Vân Nhi đang ngủ say trên ghế sô pha với vẻ mặt hơi uể oải vì bia.
Hứa Nhược Phi: “…” Vân Nhi thật đúng là, sớm biết như vậy sẽ không mang bia cho cô ấy.
Hứa Nhược Phi rón ra rón rén trở về phòng, đưa chăn quay lại phòng khách rồi đắp lên người cho Tô Vân Nhi.
Sau đó, cô bật máy tính xách tay.
Ánh sáng màu trắng xanh phản chiếu trên khuôn mặt cô.
Mở trang web và chỉ cần nhập nhà điều chế nước hoa được xếp hạng cao nhất trên thế giới.
Có rất ít thông tin về nhà sản xuất nước hoa đó ở trong nước.
Ở nước ngoài cũng có rất nhiều.
VietWriter
Chưa ai từng thấy bộ dạng cô trông như thế nào, kể cả giới tính của cô cũng không xác định.
Tất cả nước hoa đều được các trợ lý của cô gửi đi tham gia các cuộc thi quốc tế khác nhau và đều giành được vị trí thứ nhất.
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, nhà điều chế nước hoa như vậy một người như thế nào.
Nhưng dù bao nhiêu phương tiện truyền thông, bao nhiêu người giàu có muốn gặp cô, họ đều không được cho phép.
Đột nhiên một ngày, nhà điều chế nước hoa này đột ngột tuyên bố rằng từ nay về sau sẽ không điều chế nước hoa nữa.
Không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, toàn bộ ngành công nghiệp điều chế nước hoa đều cảm thấy bàng hoàng.
Hứa Nhược Phi cầm chuột và kéo trang web từng chút một.
Cho đến cuối cùng, không còn ai nói nhà điều chế nước hoa này được gọi là gì.
Bí ẩn đến mức không lộ ra một bức ảnh.
“Trong thời đại công nghệ thông tin tiên tiến như vậy, một người làm nước hoa nổi tiếng như vậy mà còn không thèm để lại một tấm ảnh…” Hứa Nhược Phi khẽ lẩm bẩm.
Ảnh của mẹ Vương không được lưu lại, nhưng hình dáng của Mẹ Vương vẫn còn trong tâm trí của Hứa Nhược Phi.
Kỹ thuật điều chế nước hoa của mẹ Vương thực sự tuyệt vời, hơn nữa đã truyền thụ nhiều kỹ năng lại cho Hứa Nhược Phi.
Sau này khi Hứa Nhược Phi học thêm các kỹ thuật điều chế nước hoa chuyên nghiệp, nhiều bậc thầy của nước ngoài sẽ khen ngợi cô rằng nhiều ý tưởng của cô quả thật rất tuyệt vời.
Nhưng chỉ có Hứa Nhược Phi biết rằng tất cả những điều đó đều do mẹ Vương dạy cho cô.
Nếu mẹ Vương thực sự là nhà điều chế nước hoa bí ẩn, tại sao bà ấy lại rời bỏ ngành sản xuất nước hoa mà trở về Lâm Xuyên?
Nếu thực sự là bà ấy, với danh tiếng của bà ấy thì có lý do gì phải luồn cúi làm bảo mẫu cho Hứa Thị rồi làm chẳng được bao nhiêu tiền.
Hứa Nhược Phi càng nghĩ càng khó hiểu.
Cô âm thầm lưu thông tin trang web về nhà điều chế nước hoa, sau đó nhặt ổ USB mà Tô Vân Nhi đưa cho cô và cắm nó vào máy tính.
Bật ổ đĩa USB.
Bên trong đó có hai file tài liệu.
Bấm mở cái thứ nhất, đó là thông tin của mẹ Vương mà người được Tô Vân Nhi ủy thác đã đi điều tra.
Khi Hứa Nhược Phi mở tập tài liệu thứ hai, mắt cô đột nhiên mở to.
Không hổ danh là Vân Nhi, thế mà cũng có thể có được một số thông tin về nhà điều chế nước hoa bí ẩn thông qua mạng lưới tình báo.
Trong mắt Hứa Nhược Phi hiện lên một chút biết ơn, tay cô cầm chuột dứt khoát mở tài liệu ra đọc.
Mạng lưới tình báo của nhà họ Tô quả nhiên không có chuyện có tin tức nhảm, mặc dù rất nhiều thông tin cũng rất mơ hồ, nhưng vẫn có một bức ảnh cũ của nhà điều chế nước hoa số một thế giới này.
Hứa Nhược Phi hít một hơi thật sâu định hạ quyết tâm, nhưng sau khi mở ra, đôi môi của cô đã mím chặt lại.
Trái tim của cô gần như ngừng đập.