Chắc là bình thường cô ngủ cũng rất yên lặng đúng không nhỉ? Không có ngáy đâu chứ?
Hứa Nhược Phi nhẹ nhàng vén mái tóc rối bù của mình lại, vén chăn bước ra khỏi giường.
Cô cúi đầu, điều chỉnh điện thoại đến giao diện thời gian, vậy mà đã là mười giờ rồi.
Trong khu nhà trọ chỉ còn lại duy nhất một mình cô, hai đứa nhỏ Hứa Đình Phong và Hứa Nhược Hy đã đi học rồi.
Hứa Nhược Phi thở dài, bây giờ cô đến công ty cũng đã muộn rồi, hay là ăn cơm trước rồi hãn tính.
Sau khi tùy tiện làm một bữa sáng đơn giản, Hứa Nhược Phi vừa kiểm tra Zalo của mình, vừa nghe tin tức.
VietWriter
Tin nhắn Zalo của Lý An đập vào trong mắt.
Tin nhắn đầu tiên khiến Hứa Nhược Phi vui vẻ một hồi, vừa hay là đã lâu cô đã không chơi cùng Hứa Đình Phong và Hứa Nhược Hy rồi.
Khi nhìn thấy tin nhắn Zalo thứ hai, cánh môi Hứa Nhược Phi khẽ giật lên một chút.
“Trợ lý Lý, cậu nhiều chuyện đến như vậy sao?” Sau khi Hứa Nhược Phi gửi tin nhắn Zalo xong, cô liền tiện tay đặt đặt điện thoại di động sang một bên, trong lòng dự định rằng sau khi ăn sáng xong sẽ đi đến ở siêu thị gần đó để dạo thử và mua một số quà vặt mà bọn trẻ thích.
Lý An đang dùng bữa với Lệ Đình Nam.
Chuông điện thoại vang lên, cậu ta liếc nhìn Lệ Đình Nam một cái, nhìn thấy người đàn ông đó không có phản ứng gì, liền cầm điện thoại mở khóa màn hình ra.
“Tin nhắn Zalo của ai đấy?” Ngay khi Lý An chuẩn bị trả lời, thì người đàn ông đang dùng bữa ở bên cạnh đã đặt đôi đũa trên tay xuống, cất giọng nói lạnh lùng hỏi.
Lý An đưa màn hình điện thoại di động đến trước tầm mắt của Lệ Đình Nam: “Trợ lý Anna ạ” Lệ Đình Nam đưa mắt liếc nhìn một cái thì nhìn thấy tin nhắn buôn chuyện mà Lý An đã gửi sang.
Sau đó đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông đó liếc nhìn Lý An một cái.
Lý An nhận thức được hành vi quá giới hạn của mình nên không lên tiếng nữa.
Một phút sau, Lý An cảm nhận được chiếc điện thoại di động trong tay mình đã bị người đàn ông đó lấy đi mất rồi.
Lý An ngẩng đầu: “Tổng giám đốc Lệ, anh đây là …?” Lệ Đình Nam cầm lấy điện thoại của Lý An, cụp mắt xuống, dùng ngón tay trắng trẻo lạnh lùng gõ nhẹ lên màn hình, không hề ngẩng đầu lên nói: “Mượn dùng một lát” Trong lòng Lý An trầm mặc, tổng giám đốc Lệ anh muốn mượn dùng, tôi còn có thể không cho hay sao chứ?
Tâm trạng Lệ Đình Nam khá tốt nhếch môi lên, bắt chước giọng điệu của Lý An: “Chúng ta đã trở thành đồng nghiệp của nhau lâu như vậy rồi, nói ra xem sao?” Hứa Nhược Phi mặt không biến sắc đảo mắt, vừa hay cũng đã ăn xong bữa sáng rồi, cô có dư thời gian để nói chuyện phiếm với Lý An.
“Lý An, không phải là cậu đi công tác cùng với tổng giám đốc Lệ sao? Tại sao lại không biết tối hôm qua tổng giám đốc.
Lệ uống say rồi vậy hả?” Nói đến đây, Hứa Nhược Phi liền tức giận.
Thời gian Lý An làm trợ lý cho Lệ Đình Nam còn lâu hơn cô rất nhiều, vậy tại sao lại không hiểu con người của Lệ Đình Nam tửu lượng không tốt như thế đâu chứ!
Lỡ như lại làm điều gì đó gây ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty thì phải làm sao đây!
“Tốt xấu gì cũng là thư ký riêng của tổng giám đốc Lệ, hãy chú ý hơn một chút đi, làm cho một trợ lý chỉ phụ trách việc sắp xếp lịch trình như tôi vào tối hôm qua còn phải nghe tổng giám đốc Lệ nói chuyện trong lúc say đấy…” Trong đôi mắt đen nhánh của Lệ Đình Nam hiện lên một tia dịu dàng.
Ngày thường người phụ nữ này tuyệt đối sẽ không bao giờ kêu ca hay phàn nàn những nội dung này với anh đâu.
Anh dường như đã nhìn thấy một người phụ nữ có chút khác biệt so với ngày thường.
“Cậu đừng có nói với tổng giám đốc Lệ, khi anh ấy uống say nói cũng khá nhiều đấy, nếu như cậu muốn tận mắt chứng kiến thì tôi khuyên cậu lần sau khi tổng giám đốc Lệ có buổi tiệc xã giao, cậu không cần phải uống thay rượu giúp tổng giám đốc Lệ” Quả thực quan hệ giữa Hứa Nhược Phi và Lý An cũng không tệ, đều là trợ lý của Lệ Đình Nam, Lý An đã giúp đỡ Hứa Nhược Phi không ít.
Chỉ phàn nàn riêng tư thôi, dù sao thì Lệ Đình Nam cũng sẽ không biết được đâu.