Rất nhạt, không đậm.
Nhưng trên cổ của người con gái trong trí nhớ anh sáu năm trước cũng có một nốt ruồi son nhợt nhạt như vật.
Lệ Đình Nam thu ánh mắt về, môi mỏng khẽ mở: “Trình độ của cấp dưới trưởng phòng Anna cũng không tệ.”
Ngữ điệu của người đàn ông rất bình thản, song lại thấp thoáng một sự lạnh lẽo, tất nhiên là đang buông lời châm chọc cô.
Hứa Nhược Phi không hệ tức giận, chỉ gật gật đầu: “Đúng rồi, những người bên ngoài đó đang đợi để chê cười tôi đấy. Ban nãy lúc sếp Lệ ở bên ngoài, sợ là bọn họ đã bắt đầu nghĩ xem anh sẽ sa thải tôi như thế nào rồi”
Hứa Nhược Phi lại quay thắt lưng đi, cởi cái áo blouse trắng trên người xuống, lộ ra dáng vẻ yểu định dưới lớp áp rộng thùng thình.
VietWriter
Ngày thường đi làm, tất nhiên Hứa Nhược Phi phải mặt đồ vest.
Dưới lớp vest này là quần áo trong đơn giản.
anh lo là tôi sẽ không áp chế được những người bên ngoài kia, lo là sẽ có thêm người muốn hãm hại tôi giống như Trần Tiểu Nhiễm nữa đấy chứ?”
Giọng nói của Hứa Nhược Phi nhẹ bẫng, như đang cố ý móc méo người đàn ông.
Tiếng cười vốn nghe thanh thúy như tiếng chuông đồng truyền vào trong tai Lệ Đình Nam.
“Sếp Lệ à, anh quan tâm tôi như vậy, tôi thật sự ngạc nhiên lắm đấy!” Hứa Nhược Phi buông tách trà, đôi con ngươi sáng lấp lánh chớp một cái, ánh sáng truyền khắp nơi.
Nếu là người đàn ông khác, bị cô liếc cho một cái thế này, hẳn người cũng nhữn ra rồi.
Nhưng Lệ Đình Nam lại là người đã sớm miễn dịch với mấy người phụ nữ hệt như yêu tinh. Anh lắc nước trà trong tách rồi cúi đầu nhấp một ngụm trà, trà do Hứa Nhược Phi pha.
Mày lập tức nhíu lại.
Trà gì thế này, quá khó uống!
Hứa Nhược Phi bật cười lớn.
Cô vừa thấy mày Lệ Đình Nam nhăn lại là đoán được người này cảm thấy trà quá khó uống.
“Không phải là trà gì thượng hạng đâu, chỉ là trà Khổ đinh bình thường thôi, để hạ sốt” Hứa Nhược Phi giải thích.
Khuôn mặt đẹp trai của Lệ Đình Nam đen đi mấy phần.
Anh đặt cái tách sứ xuống một bên, đôi con ngươi sâu thảm khóa vào trên người của người con gái ở bên cạnh mình.
Chỉ cần anh muốn, anh sẽ có thể kéo nhẹ một cái, là giữ được cằm của cô lại, hôn mạnh lên cái miệng nhỏ luôn phun đầy những lời kiêu ngạo kia của cô.
“Nghĩ nhiều quá rồi đấy” Lệ Đình Nam cười lạnh: “Tôi quan tâm đến cô từ lúc nào? Quản lý không tốt cấp dưới của mình, để thêm một Trần Tiểu Nhiễm thứ hai xuất hiện, sẽ không có ai cứu được cô đâu.”
Hứa Nhược Phi lập tức liếc mắt mình sang: “Thôi đi sếp Lệ. Bây giờ anh đi nghỉ trưa còn phải ngủ với tôi đấy. Không có tôi, anh có thể nghỉ trưa ngon giấc được sao?”
Trong khoảng thời gian ở bên cạnh Lệ Đình Nam, cuối cùng cô kết luận được một điều, là Lệ Đình Nam có chứng mất ngủ.
Còn nguyên nhân của chứng mất ngủ, thì cô không rõ.