Hứa Nhược Phi cúi người xuống, hôn một cái lên má Hứa Nhược Hy: “Một lúc nữa chúng ta đến sân bay đón mẹ nuôi!” Hứa Nhược Hy vừa nghe thấy vậy thì đã cười rất vui vẻ.
Lý An tuân theo lệnh của Lệ Đình Nam đi theo dõi Hứa Nhược Phi, lúc này cậu ta ngồi ở bên trong xe, mắt đã chứng kiến hết mọi chuyện.
Cậu ta nhớ Hứa Nhược Phi đã từng nói với cậu ta, hai đứa bé kia là họ hàng thân thiết của nhà cô, nên cậu ta cũng không có để ý tới.
Hứa Nhược Phi đưa Hứa Đình Phong và cả Hứa Nhược Hy đến sân bay, tình hình trên đường đi vô cùng căng thẳng, kẹt xe một lúc lâu, cô không biết làm gì khác ngoài việc động viên hai đứa nhỏ hãy kiên nhẫn hơn một chút.
Hứa Nhược Phi hoàn toàn không hề để ý tới, có một người đang chăm chú theo sát từng cử chỉ hành động của bọn họ.
VietWriter
Sau khi đến sân bay, tay trái Hứa Nhược Phi dắt Hứa Đình Phong, tay phải dắt Hứa Nhược Hy, yên lặng đứng chờ ở sân bay.
Còn Lý An đang đeo một cặp kính râm và đứng ở một nơi cách bọn họ khoảng hai mươi mét, bình tĩnh quan sát chăm chú từng cử chỉ hành động của bọn họ.
“Mẹ nuôi Vân Nhi tại sao vẫn còn chưa đến chứ?” Hứa Nhược Hy đã cảm thấy đói bụng rồi, cô bé xoa xoa cái bụng nhỏ nhắn của mình, đôi mắt to tròn ngước lên hỏi.
Hứa Đình Phong rất điềm tĩnh, cậu bé đang đứng một mình ở bên cạnh xem tin tức trên điện thoại di động.
Hứa Nhược Phi cúi đầu xuống nhìn thời gian trên điện thoại di động rồi an ủi con gái của mình: “Còn nửa tiếng nữa thôi” Hứa Nhược Hy bực mình nháy mắt mấy cái: “Cũng được ạ” Nửa giờ sau, khi Tô Vân Nhi bước trên đôi giày cao gót và xuất hiện từ lối đi, cô ấy nhìn một cái đã thấy ở bên cạnh Hứa Nhược Phi còn có hai bảo bối.
“Annal” Tô Vân Nhi vãy vẫy tay về phía Hứa Nhược Phi.
Trước đây hai người đã từng có giao hẹn, ở trước mặt mọi người thì Tô Vân Nhi không được gọi Hứa Nhược Phi bằng tên thật.
Tránh làm cho ai để ý đến phát hiện ra thân phận thật sự của Hứa Nhược Phị, rồi thông báo cho Hứa Nhược Mộng biết.
Hứa Nhược Phi liếc nhìn về phía âm thanh phát ra thì thấy bóng dáng mảnh mai của Tô Vân Nhi.
Cô cong môi vẫy tay về hướng Tô Vân Nhi: “Vân Nhi, ở bên này!
Tô Vân Nhi cầm túi xách và vali, vừa mới đến trước mặt Hứa Nhược Phi đã lập tức ném cái túi đi, kích động ôm lấy Hứa Nhược Phi: “Tớ nhớ cậu đến sắp chết đi được rồi, thật là, cậu nói xem tại sao cậu phải quay về Lâm Xuyên làm gì cơ chứ!” Hứa Nhược Phi không biết làm sao đành cười một tiếng rồi vòng tay qua vai của người bạn thân.
Lý An trợn tròn mắt sau khi đã chứng kiến tất cả, chìm vào cảm giác khiếp sợ một hồi lâu khó mà khôi phục lại được.
Không ngờ Anna lại quen biết với thiên kim tiểu thư của tập đoàn Tô thị, Tô Vân Nhi?
Ở Lâm Xuyên, nhà họ Tô không bằng nhà họ Lệ.
Nhà họ Lệ đã có lịch sử lâu đời ở Lâm Xuyên, trải qua vài thế hệ đã trở nên vững chắc khó mà bị lung lay.
Đây cũng là lý do tại sao những gia đình giàu có ở Lâm Xuyên, lại khó có thể lay chuyển được địa vị của Lệ Thị ở Lâm Xuyên.
Cộng thêm tác phong làm việc mạnh mẽ vang dội, quyết đoán tàn nhãn khi Lệ Đình Nam quản lý tập đoàn Lệ Thị, vì vậy giới kinh doanh cũng khó mà lay chuyển được địa vị của doanh nghiệp Lệ Thị ở Lâm Xuyên. Sức ảnh hưởng của nhà họ Tô ở Lâm Xuyên cũng vì vậy mà không sánh được với nhà họ Lệ.
Nhưng không ai có thể phủ nhận rằng, nhà họ Tô vẫn luôn là gia đình giàu có. Dù sao thì chủ tịch và phu nhân đã sống ở nước ngoài từ lâu, nhưng của cải trong nước đối với họ mà nói, đều là chỉ là vật mang tính chất yêu thích mà thôi.
Ngoại trừ Lệ Thị, e là những gia đình giàu có khác ở Lâm Xuyên cũng không có ai dám đối đầu với nhà họ Tô.