Những vết hẳn rõ nét của lòng bàn tay rõ hiện lên trên khuôn mặt trắng như tuyết và thanh tú của cô ta, đỏ rực lên.
Đầu óc của Hứa Nhược Mộng trở nên trống rỗng, cô có chút bối rối, nhất thời không phản ứng kịp.
Cô ta dùng một tay che mặt mình, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn chằm chăm vào người phụ nữ đứng trước mắt mình.
Từ nhỏ đến giờ chưa có ai dám đối xử với cô ta như thế này.
VietWriter
Hứa Nhược Mộng quay lại, ngón tay run rẩy chỉ về phía Hứa Nhược Phi ở trước mắt.
Sự đau đớn trên gương mặt nhắc nhở cô ta rằng vừa rồi mình đã phải chịu bao nhiêu nhục nhã.
Hứa Nhược Mộng nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ vừa đánh mình.
Trước đây, khi ra khỏi cửa, Hứa Nhược Mộng sẽ dẫn theo thư ký và vệ sĩ, nhưng hôm nay lại không có, dẫn đến việc một người thay cô ta trút giận cũng không có.
“Cô Hứa, xem ra bố mẹ của cô không dạy bảo tốt cho cô, không dạy cô cách nói chuyện với người khác.”
Vẻ mặt của Hứa Nhược Phi lạnh như băng, người đẹp tươi sáng xinh đẹp trước kia, lúc này trên mặt đã không còn nét vui †ươi nữa.
Cô lạnh lùng nhìn Hứa Nhược Mộng đứng trước mắt, nói gắn từng chữ: “Có vài lời nói nếu đã nói rồi thì phải chuẩn bị tâm lý. Không phải ai cũng là bố mẹ của cô, không phải tất cả mọi người đều sẵn lòng quỳ xuống liếm láp làm người hầu kẻ hạ của cô”
Nói xong cô liền đưa mắt nhìn thoáng qua Tô Vân Nhi, người đang không giấu nổi sự vui mừng kích động, trong lòng cô liền cảm thấy chán nản.
Hiện giờ cô chưa muốn xé rách mặt nạ với Hứa Nhược Mộng Xé rách mặt nạ cũng đồng nghĩa với việc cô muốn lúc nào cũng làm chuyện mờ ám của chỗ nhà họ Hứa.
Ở Lâm Xuyên, hiện giờ thế lực duy nhất có thể hoàn toàn bảo vệ cô chính là Lệ Thị. Thế nhưng Lệ Đình Nam là con người sâu xa khó lường, bây giờ anh giữ cô ở bên mình, thứ nhất là do cô có thể giải quyết được chứng mất ngủ của anh, thứ hai là do bí mật của cô vẫn chưa bị phơi bày có thể thu hút anh.
Một khi bí mật của cô bị vạch trần trước mặt Lệ Đình Nam, và anh đã có phương pháp mới để điều trị chứng mất ngủ.
Hứa Nhược Phi không dám tưởng tượng ra số phận của mình sẽ như thế nào.
Vừa nãy quả thực không nên quá xúc động như vậy.
Hứa Nhược Phi vô cùng hối hận, việc đã đến nước này cũng không thể xoay chuyển được nữa, cô liếc nhìn Tô Vân Nhỉ, giọng nói không lớn: “Hoàn thành hóa đơn rồi thì chúng ra đi thôi”
Hứa Nhược Phi vừa nói xong liền cảm nhận được cử động của người phụ nữ ở sau lưng, cô quay người lại, bắt lấy chính xác cổ tay mảnh khảnh của Hứa Nhược Mộng.