Rất nhiều người hiểu rõ, mục đích của La Hồng là gì.
Thân phận La Hồng mẫn cảm, trước đó còn ở huyện An Bình giương kiếm kháng chỉ.
Cho nên, Thái tử Hạ Cực sẽ không dễ dàng buông tha hắn, nếu Nhất phẩm có thể tiến vào bí cảnh, La Hồng còn có chỗ chơi sao?
Sợ là khi tiến vào bí cảnh, sẽ bị cao thủ Nhất phẩm giết chết.
Tuy rằng ở phủ Giang Lăng, La Hồng đã chiến đấu một trận kinh thiên động địa, lấy một địch vạn quân, có uy thế của Nhị phẩm, nhưng, nếu chân chính giao chiến với Nhị phẩm, La Hồng vẫn yếu hơn rất nhiều.
La Hồng có thể địch vạn quân, chủ yếu vẫn do thủ pháp đa dạng của hắn. Thuật pháp Câu Linh Khiển Tướng biến dị của Đạo môn kia có thể giúp La Hồng một người thành quân.
Lần này, cũng một người địch một vạn quân, nhưng tình thế đã khác.
Tuy Nhị phẩm muốn giết La Hồng sẽ có chút phiền toái, nhưng, kết quả cuối cùng của La Hồng, vẫn sẽ là chết.
Mà Nhất phẩm càng không cần phải nói, có thể điều động linh lực thiên địa tùy ý dùng, so với Nhị phẩm càng cường đại hơn, giết La Hồng, càng nhẹ nhàng hơn.
Đây cũng là lý do La Hồng không cho Nhất phẩm tiến vào.
Tu sĩ Nhị phẩm, La Hồng còn có thể đối phó, tu sĩ Nhất phẩm một khi gặp được cơ duyên, La Hồng chắc chắn phải chết.
Diễn Võ Trường.
Rất nhiều cao thủ Nhất phẩm đều phóng thích ra khí tức ngột ngạt.
Mặc dù số lượng cao thủ Thiên bảng tới đây không nhiều, nhưng tu sĩ Nhất phẩm có vô số, cũng tạo lên áp lực vô cùng đáng sợ.
Tầng mây dày đặc trên trời cũng bị khí tức tách ra, chia năm xẻ bảy.
"A di đà phật"
"La thí chủ gõ 81 tiếng chuông, làm Địa Tạng bí cảnh mở ra, quy "
định do thí chủ đặt ra chính là quy cả.......
Pháp La đại sư nhàn nhạt nói.
"Chư vị, Vọng Xuyên Tự không phải nơi để mọi người thưởng ngoạn."
Theo lời nói của Pháp La phía sau ông ta hiện ra một bức tượng Phật khổng lồ.
Không chỉ có thế, trong Phật điện ở bốn phía, đều có Phật ảnh hiện lên.
Ở Vọng Xuyên Tự này, rất nhiều cao thủ Nhất phẩm vốn đã chịu Phật vận áp chế, giờ còn phải đối mặt với những vị cao tăng ẩn thế đã ngưng tụ Bồ Tát Quả này, há có thể chống đỡ được, khí cơ cũng bị áp xuống.
"Vọng Xuyên Tự...... Khinh người quá đáng"
Một tên áo đen trong đám cao thủ Nhất phẩm hậm hực quát to.
Ánh mắt Pháp La đại sư đảo qua, mi tâm khẽ nhíu.
Phật châu trong tay tách ra một viên, chợt tung ra.
Nó giống như phích lịch tử, luớt đi trong nháy mắt, không khí phát ra tiếng nổ to, linh lực thiên địa nồng đậm, như núi lửa sống dậy, hoàn toàn phun trào.
Tên cao thủ Nhất phẩm áo đen tức khắc biến sắc, lộ ra vẻ hoảng SỢ.
Liên tục thối lui, hóa thành một đạo hắc quang, nhanh chóng lui ra phía sau.
Đông!
Tà sát bàng bạc bộc phát, thân ảnh kia phát ra tiếng rên rỉ, bị trọng thương chỉ trong nháy mắt, nhanh chóng lướt ra sơn môn của Vọng Xuyên Tự.
Đây là một Tà tu Nhất phẩm.
"Thân là Tà tu, vào Phật môn chính tông, nên câm miệng, còn dám mở miệng khiêu khích, nếu có lần sau, lão nạp nhất định sẽ trừ gian diệt ác."
Pháp La đại sư lạnh lùng nói.
Ngay sau đó, ông quét mắt qua các cao thủ Nhất phẩm khác, mặc kệ là Đại Hạ, Đại Sở, Đại Chu hay Kim Trướng Vương Đình, cũng đều có không ít tà tu.
Thân ảnh của tất cả cao thủ Nhất phẩm đều bị thu hết vào đáy mắt.
"Lão nạp biết trong lòng các vị có oán hận, nhưng, việc để La thí chủ định ra quy tắc là ý của Phật Thủ, là ý của Vọng Xuyên Tự"
"Quy củ của Vọng Xuyên Tự, chư vị, đều phải tuân thủ"
"Nếu không phục, cứ việc ra tay."
Pháp La đại sư nhàn nhạt nói.
Lời nói khí phách vô cùng, Vọng Xuyên Tự là thánh địa mấy ngàn năm đã tích lũy được thực lực cường đại, nên ông ta có vốn liếng để khí phách như thế.
Rất nhiều cao thủ Nhất phẩm kinh sợ.
Ra tay?
Ra tay cái rắm!
Vọng Xuyên Tự đã là thánh địa Phật môn mấy ngàn năm, nơi mà thiết kỵ của tam đại vương triều cũng không dám đặt chân đến.
Tuy đám cao thủ Nhất phẩm này cũng đều có chút thanh thế, nhưng nếu thật sự dám ra tay, sợ là không biết chữ chết viết như thế nào.
Thánh địa Phật môn thế này, nếu nói không có một vị Chân Phật cấp bậc Lục Địa Tiên nào toạ trấn, đánh chết bọn họ cũng không tin!
Nhất thời, rất nhiều cao thủ Nhất phẩm đều không mở miệng.
Cả đám người đều đen mặt, biểu thị sự bất mãn của bọn họ.
La Hồng thu hồi chuông Phật nhỏ, cười cười.
Đáng tiếc, không dùng được quyển sổ nhỏ kia, bằng không, nếu viết tên những cao thủ này trên đó, chắc sẽ thu được rất nhiều tội ác.
Tuy rằng mỗi cao thủ Nhất phẩm đều sẽ mang đến cho hắn rất nhiều tội ác, nhưng mà......
Đánh không lại nha...
Nếu La Hồng có thể giết cao thủ Nhất phẩm, tội ác tất nhiên sẽ vô cùng cao.
La Hồng cũng từng nghĩ tới việc viết tên của Thái tử Hạ Cực lên quyển sổ nhỏ, nhưng cuối cùng hắn vẫn từ bỏ.
Đầu tiên, La Hồng không dám chắc mình có giết được Thái tử hay không, thứ hai, La Hồng cũng không biết thực lực Thái tử có cao hay không.
Nếu thực lực Thái tử yếu hơn so với hắn, thì viết tên y lên cuốn sách nhỏ đó cũng không chiếm được lợi gì, còn không bằng mỗi ngày đi hung dữ với Tiểu Đậu Hoa chiếm chút lợi ích.
La Hồng đứng lặng, quét mắt nhìn qua đám cao thủ Nhất phẩm, trên mặt treo một nụ cười ngạo ngễ.
Thần sắc không ít cao thủ Nhất phẩm phức tạp, trong mắt vài tên Nhất phẩm còn tràn ngập sát khí.
La Hồng rất thích tình cảnh này, rất thích cái cảm giác thấy những kẻ muốn đánh mình nhưng lại không đánh được kia.
La Hồng quay đầu nhìn tượng đá Đế Thính tản ra hơi thở áp lực kia, lông tơ hơi hơi dựng ngược.
"Ai, vốn dĩ chỉ đến gặp Thất thúc, tự dưng không lại đi gõ chuông làm gì, kết quả không cẩn thận mở ra bí cảnh, đúng là phiền phức mà."
La Hồng lắc đầu.
Chương 387 Mồ chôn La Hồng (3)
Lời này bay tới tai rất nhiều cao thủ Nhất phẩm, quả thực là giết người không nhỏ máu.
Trên thực tế, La Hồng quả thực chỉ muốn gặp La Tiểu Bắc một lần.
Có điều, hình như Địa Tạng bí cảnh này có thứ tốt, nếu hắn có thể tăng thực lực trong bí cảnh, có lẽ...... Đến khi rời khỏi bí cảnh, khả năng mang La Tiểu Bắc ra ngoài sẽ cao hơn.
Vừa nghĩ đến đây.
La Hồng cao giọng cười to.
Hắn xoay người, một bước tiến lên, trước ánh mắt của toàn bộ cao thủ, thân hình biến mất trong miệng của Đế Thính.
La Hồng dẫn đầu tiến vào Địa Tạng bí cảnh!
Trong nhất thời, tiếng ồ vang lên khắp Diễn Võ Trường, sự xôn xao bắt đầu lan tràn.
Pháp La đại sư chỉ bình tĩnh quét mắt nhìn qua những người đang có mặt: "Tu sĩ Nhị phẩm trổ xuống có thể tiến vào bí cảnh, nhưng phải gõ chuông đủ số lần như quy định"
Pháp La đại sư đối mặt với đoàn người, nói.
Những tu sĩ Nhị phẩm trở xuống này, tất nhiên sẽ không nói gì.
Cao thủ Nhất phẩm đều nghẹn khí, bọn họ còn có thể nói gì?
Hưu!
Trong đám người, có cao thủ Nhị phẩm gấp không chờ nổi mà bay vút đi, hóa thành tàn ảnh trên Diễn Võ Trường.
Trong mắt tên cao thủ Nhị phẩm này tràn ngập hưng phấn.
La Hồng có thể lấy thực lực Ngũ phẩm, gõ 81 tiếng chuông.
Cho dù thiên phú của hắn ta không bằng La Hồng, nhưng lấy thực lực của Nhị phẩm, gõ bảy lần chuông chắc chẳng có gì khó.
Có điều, tên cao thủ Nhị phẩm này cũng không dám lơ là, tỉnh khí thần hội tụ, nguyên khí thiên địa cuồn cuộn.
Hắn ta dẫm một chân xuống, tạo nên cơn gió mạnh như cuồng phong gào thét, nhanh chóng xuất hiện trên đài sen bạch ngọc, vung cánh tay đánh mạnh về phía chuông Vạn Phật cao chín thước kia.
"Đây là tu sĩ Nhị phẩm của Đại Hạ, dù chưa nhập Địa Bảng Đại Hạ, nhưng căn cơ vững chắc, hiện giờ cũng mới hơn bốn mươi tuổi, vẫn có cơ hội tiến nhập Địa bảng"
Có người mở miệng nhưng không có nói rõ tên của Nhị phẩm này ra.
Đông —— Tiếng chuông trầm muộn vang lên, tất cả mọi người nghe thấy đều biến sắc.
Tiếng chuông phát ra nhẹ nhàng vô cùng, gần như vô lực......
Muốn gõ đủ bảy tiếng, sợ là không có hy vọng.
Sự thật chính là vậy, thời khắc gã Nhị phẩm này đánh vào chuông Vạn Phật, trái tim hắn ta đã lạnh đi một nửa.
Hắn ta đã dùng hết thực lực, nhưng tếng chuông vẫn phát ra một cách nặng nề như thế.
Hắn ta cắn răng, trong thân thể hắn tỏa ra lực lượng mãnh liệt, lần thứ hai đánh ra.
Theo cú đánh, có sóng chuông dập dềnh thoát ra, sắc mặt gã Nhị phẩm này trở nên đỏ đậm, tiếng chuông thứ sáu vang lên đã trở nên vô cùng gian nan.
Gã Nhị phẩm này đỏ mặt, thân thể bay ra xa, thần sắc kinh ngạc, mất mát nhìn chằm chằm chuông Vạn Phật.
Hắn ta thân là Nhị phẩm, mà chỉ gõ được sáu lần chuông?
6 tiếng và 81 tiếng......
Quả thực là chênh lệch như trời với đất.
Gã Nhị phẩm này hồn bay lạc phách, sắc mặt không ít cao thủ Nhị phẩm chung quanh cũng khẽ biến.
Chuyện này......
La Hồng có thể đánh chuông Vạn Phật 81 tiếng nên bọn họ cho rằng chuông Vạn Phật cũng không khó đánh, gõ 7 tiếng chắc hẳn rất dễ đàng, nhưng giờ xem ra, không phải như thế.
Chuông Vạn Phật vẫn là chuông Vạn Phật, chỉ là người gõ chuông không giống nhau mà thôi.
Kế tiếp, rất nhiều cao thủ Nhị phẩm, từng người từng người tiến lên.
Tiếng chuông kéo dài, nhưng, không có một ai gõ được 7 tiếng.
Rốt cuộc, có cao thủ Địa bảng ra tay, toàn lực ứng phó, cuối cùng cũng đánh được bảy tiếng chuông.
Có người nói ra xếp hạng của người này, xếp hạng 98 trên Địa Bảng Đại Chu.
Mỗi Địa bảng của một vương triều, sẽ có một trăm thứ hạng.
Huyền bảng có trăm người, Địa bảng có trăm người, Thiên bảng cũng có trăm người, nhưng những người thật sự có thể tạo nên sóng gió chỉ là 10 thứ hạng đầu trên mỗi bảng.
Dù là Địa Bảng, Huyền Bảng hay Thiên Bảng, cũng đều như vậy.
Chỉ có cao thủ Địa Bảng mới có thể miễn cưỡng đánh ra bảy tiếng chuông.
Điều này làm cho sắc mặt không ít cao thủ Nhất phẩm tốt hơn một chút, hóa ra, không vào được bí cảnh Địa Tạng cũng không phải mỗi bọn họ.
Mấy tên Nhị phẩm mà không vào được, thì còn thảm hại hơn bọn họ nữa.
Đông đông đông!
Tiếng chuông vang vọng không dứt.
Lần này, cao thủ trong Địa bảng của ba vương triều cùng Kim Trướng Vương Đình, tổng cộng có 72 người, đều gõ được bảy tiếng, thậm chí có không ít cao thủ Địa Bảng thực lực cường hãn gõ được đến tám hoặc chín tiếng chuông.
Gõ đủ số lần chuông, các cường giả nhanh chóng xoay người, tiến sâu vào Địa Tạng bí cảnh, Pháp La đại sư cũng không ngăn cản.
Khi cao thủ Nhị phẩm gõ chuông xong, tu sĩ Tam phẩm cũng đứng dậy.
Trên thực tế, áp lực của tu sĩ Tam phẩm rất lớn, ở hồ Lạc Thần, La Hồng đã có thể giết được Tam phẩm Huyền bảng, cho nên, khi tu sĩ Tam phẩm đối mặt La Hồng, có nguy cơ bị giết rất cao.
Thế nhưng, vì bí cảnh Địa Tạng, bọn họ vẫn lựa chọn tiến vào.
Tu sĩ Tam phẩm phải gõ đến năm tiếng mới có cơ hội tiến vào, giống Nhị phẩm, đã không ít người bị loại.
Rất nhiều người nghẹn khuất, thầm hận cái quy tắc mà La Hồng đã thiết lập. Thế nhưng, bọn họ không có tư cách đưa ra ý kiến, ít nhất La Hồng còn cho bọn họ cơ hội tiến vào.
Cuối cùng, tiến vào trong đó phần lớn đều là Tam phẩm Huyền Bảng của các đại vương triều, 130 người.
Ít hơn một chút là Tứ phẩm, Tứ phẩm trên cơ bản đều là người có mặt trong Hoàng Bảng.
Nhân số ít hơn nhiều, dù sao thì, thiên tài trên Hoàng bảng đều đã bị La Hồng dọn dẹp qua một lượt.
Gia Luật Sách cất bước ra, lấy thực lực Tứ phẩm, gõ đến tám tiếng chuông, cả người đổ mồ hôi đầm đìa, bước vào bí cảnh.
Tiêu Nhị Thất gõ bảy tiếng.
Ngô Mị Nương gõ sáu tiếng.
Hồng Bách Uy lén lút tới, gõ năm tiếng......
Trình độ của nhóm thiên kiêu Hoàng bảng này đã khiến cho không ít người phải kinh ngạc, có lẽ chờ những người này bước vào Tam phẩm, nhất định có thể lưu danh trên Huyền Bảng.
Hoàng bảng dù sao cũng tụ hội thiên tài khắp thiên hạ, chất lượng vô cùng cao.
Chương 388 Mồ chôn La Hồng (4)
Bỗng nhiên.
Trong đám người vang lên một trận trầm trồ.
Một vị tiểu đạo sĩ cưỡi hạc mi thanh mục tú["] đi tới, từ trên lưng hạc nhảy xuống, đi tới chuông Vạn Phật, nhẹ nhàng động tay.
["] mi thanh mục tú: chỉ những người nhỏ nhắn, thanh tú Nhẹ nhàng đánh chín tiếng, vô cùng phiêu dật tiến vào bí cảnh.
"Đó là...... Đệ nhất Hoàng bảng Vân Trùng Dương?!"
"Côn Luân cung Vân Trùng Dương? Tuyệt đại thiên kiêu thường được tán tụng là Lục Địa Tiên chuyển thế?"
"Thật là lợi hại, nhẹ nhàng gõ chín tiếng chuông mà còn lưu lại rất nhiều lực lượng, không hổ là là người có năng lực trấn áp La Hồng trên Hoàng bảng"
"Hắn tới đây làm gì? Có phải vì La Hồng đã từng đạt được ( Bắc Đẩu kinh } hay không?"
Rất nhiều người kinh ngạc cảm thán, vô số suy đoán được đưa ra.
Giờ này khắc này, dưới chân núi, còn có không ít cường giả đang đi tới.
Bỗng dưng, có người đạp trên phiến đá, trong thiên địa như xuất hiện kiếm khí náo động.
Một nam tử mặt lạnh, cánh tay bọc một miếng vải đen, lưng đeo hộp kiếm, từng bước hướng tới chuông Vạn Phật.
Kiếm chỉ khẽ nhếch, kiếm trong hộp ra khỏi vỏ, chuôi kiếm nện trên chuông Vạn Phật liền có tiếng chuông mênh mông cuồn cuộn truyền ra.
Người này có tu vi Nhị phẩm, nhưng có thể liên tục đánh được mười tiếng chuông.
Sắc mặt mọi người đều khẽ biến.
"Hạng ba trên Địa bảng Đại Sở, Ngô Thiên!"
"Tên yêu nghiệt kiếm đạo của Ngô gia? Người được đồn đoán là có thể thay thế đích nữ trở thành kiếm chủ, Ngô Thiên?"
"Trước đó, Tam phẩm Huyền bảng Ngô Thanh Sơn đã bị La Hồng giết chết, chính là cha của Ngô Thiên"
Những lời đàm tiếu vang dội không dứt.
Tất cả mọi người đều biết mục đích Ngô Thiên xuất hiện ở chỗ này là gì.
Chắc chắn là vì để giết La Hồng, báo thù cho cha!
Ngô Thiên chính là Nhị phẩm, hơn nữa còn là kiếm tu Nhị phẩm, người trẻ tuổi xuất sắc nhất trong Ngô gia Đại Sở!
Bỗng nhiên, trong thiên địa có Phạn âm cất lên.
Thần sắc rất nhiều tăng nhân Vọng Xuyên Tự đều hơi biến hóa.
Bọn họ ngẩng đầu, nhìn về phía đường núi.
Một vị tăng nhân cả người bạch y trắng tinh như tuyết không nhiễm một hạt bụi, từ từ bước đến.
Rất nhiều cao thủ thấy vậy, sắc mặt đều khẽ biến.
Tăng nhân thân mặc bạch y quỳ xuống, hướng về phía Vọng Xuyên Tự dập đầu.
Ánh mắt của Pháp La đại sư trở nên thâm thúy, Khổ Nguyệt chua xót nhìn.
Sau đó, tăng nhân bạch y đứng dậy, giống như bộ bộ sinh liên, đi tới trước chuông Vạn Phật, chắp tay hành lễ, nhẹ tụng phật hiệu, sau đó đánh mười tiếng chuông, rồi không tiếp tục đánh nữa mà cất bước vào bí cảnh.
Phiêu dật mà tới, không dính khói lửa phàm tục.
Tuy rằng là tăng lữ, nhưng lại như trích tiên xuất trần.
"Là hắn ta...... Khổ Tâm Phật Tử"
"Hiện tại đã không phải là Phật tử nữa rồi, mà là Khổ Tâm Tà Phật tử! Đệ nhất Địa Bảng của Đại Hạ, thực lực sâu không lường được!"
"Khổ Tâm Tà Phật Tử không phải thề rằng đời này không vào Vọng Xuyên Tự ư? Sao lại nuốt lời?"
"Khổ Tâm Tà Phật Tử, tên tục là Hạ Tâm, chính là nhi tử tư sinh của Thái tử, ngươi nói hắn xuất hiện ở đây, còn có thể là vì cái gì?
Đương nhiên là để giết La Hồng rồi"
Rất nhiều tu sĩ sôi nổi mở miệng.
Sau khi thân phận của Khổ Tâm được vạch trần, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều á khẩu không biết nói gì.
Bọn họ nhìn miệng Đế Thính sâu không thấy đáy, một đám người không khỏi nỉ non: "Có lẽ lần này La Hồng...... Chạy trời không khỏi nắng rồi?"
Ngô Thiên Đại Sở, Khổ Tâm Tà Phật Tử, hai người này đều thuộc hàng cao thủ nổi bật trong Địa Bảng, thực lực của bọn họ thì cho dù là Nhất phẩm bình thường cũng chưa hẳn có thể bằng.
Rất nhiều người đều cảm thấy, lần này, La Hồng chính là đào hố chôn mình, tiến vào bí cảnh, La Hồng còn có thể trốn đi nơi nào?
Lần này, La Hồng tự tay mở ra Địa Tạng bí cảnh......
Khả năng cao sẽ trở thành mồ chôn của La Hồng.
Tin tức Địa Tạng bí cảnh mở ra như trời long đất lở, lập tức truyền khắp toàn bộ thiên hạ.
Mà điều thú vị hơn là cháu trai của Trấn Bắc Vương Đại Hạ, La Hồng, là người mở ra Địa Tạng bí cảnh, hơn nữa còn đặt quy định tu sĩ tu vi trên Nhị phẩm không được đi vào, tin tức này vừa truyền ra, thiên hạ càng náo động.
Trong thiên hạ, cao thủ có thể tu hành đến Nhất phẩm không nhiều lắm, cho nên, rất nhiều người khi biết được tin tức này, đặc biệt là những cao thủ Nhị phẩm vốn không có bao nhiêu hy vọng thì đều vô cùng hưng phấn đi tới Địa Tạng bí cảnh.
Từ xưa đến nay, bí cảnh cấp bậc này, đều bị cao thủ Nhất phẩm bá chiếm, trở thành nơi các cao thủ Nhất phẩm đạt được cơ duyên. Trừ khi là các thiên kiêu tuyệt thế trong top 10 trên Địa bảng của các đại vương triều, nếu không, ở trong bí cảnh, chỉ có thể ăn đồ thừa của mấy vị cao thủ Nhất phẩm, rất khó đạt được nhiều cơ duyên.
Mà lần này...... lại không giống, quả thực là không hề giống.
La Hồng được Phật tử cho phép, định ra quy củ.
Nhất phẩm không được vào, từ Nhị phẩm trở xuống, phải gõ chuông đủ số lần quy định mới được vào.
Ý nghĩa của việc này chính là nếu muốn tiến vào Địa Tạng bí cảnh, cần phải có đủ thiên phú, không có thiên phú, chuông Vạn Phật sẽ không vang lên, vậy thì ngoan ngoãn đợi ở ngoài bí cảnh đi.
Trong nhất thời, toàn bộ thiên hạ, gió thổi mây bay.
Cao thủ Nhị phẩm, từ bốn phương tám hướng không ngừng hội tụ, xếp đầy dưới chân núi, số lượng cao thủ Nhị phẩm nhiều đến mức đáng kinh ngạc.
Các tu sĩ của các đại vương triều trên Huyền bảng, Địa bảng gần như đã tới một nửa.
Bởi vì, hiện giờ Địa Tạng bí cảnh này có lẽ sẽ trở thành bữa tiệc của các thiên tài, vì chính quy củ mà La Hồng đặt ra.
Một ngày này, trên núi Vô Lượng, trước chuông Vạn Phật, tiếng chuông vang vọng không dứt.
Có người hoàn thành đủ số lần gõ chuông, phiêu dật tiến vào.
Có người không đạt đủ số lượng, tiếc nuối vạn phần.
Chương 389 Địa ngục có Bồ Tát, sát khí khuấy động nơi cổ thành
Có thể tiến vào bí cảnh, đều là thiên tài.
Mà tất cả mọi người đều biết, trong Địa Tạng bí cảnh...... tình hình đã cuồn cuộn như ngàn bông tuyết cuốn đến.
Còn về phần người mở ra Địa Tạng bí cảnh, La Hồng, thì vô số người đều lắc đầu thở dài.
Người này vì mọi người mà mở ra một đại cơ duyên. Nhưng có thể gõ 81 tiếng chuông, chứng tỏ kẻ này có thiên phú yêu nghiệt đến mức được cả trời xanh và Phật Tổ thừa nhận.
Trước không nói đến hai kẻ có thù oán với La Hồng là Tà Phật Tử và Ngô Thiên, chỉ tính riêng Kim Trướng Vương Đình có quan hệ không mấy tốt đẹp với Đại Hạ kia thôi thì đã có không ít người Hồ tu vi Nhất phẩm trên Thiên bảng cố ý dặn dò các thiên kiêu Địa bảng trong Vương Đình, vào bí cảnh, tìm được cơ hội, nhất định phải giết La Hồng.
Ngay cả Đại Chu hay Đại Sở, cả hai đại vương triều, có thái độ hòa hoãn hơn một chút, nhưng, cũng không muốn ngồi xem một vị yêu nghiệt tuyệt thế quật khởi.
Gõ 81 tiếng chuông, Vọng Xuyên Tự ngàn năm mới xuất hiện đúng một tình huống như vậy!
Mà bên ngoài Vọng Xuyên Tự.
Hơi thở mạnh mẽ không ngừng đan xen vào nhau, từng cao thủ Nhất phẩm nhanh chóng hội tụ.
Địa Tạng bí cảnh...... Có thể nói là bí cảnh nhất đẳng của thiên hạ. Bí cảnh mạnh hơn nó, nếu kể ra cũng chỉ có Học Hải bí cảnh của Tắc Hạ Học Cung và Tiên Lăng bí cảnh của Côn Luân tiên cung. Ngay cả Hoàng triều bí cảnh của tam đại vương triều cùng với Thiên Sư bí cảnh của Long Hổ Sơn thì cũng chẳng thể nào so được.
Cho nên, khi một bí cảnh đỉnh cấp như thế mở ra, bữa tiệc vốn nên thuộc về tu sĩ Nhất phẩm, lại bởi vì quy củ của La Hồng mà các cao thủ Nhất phẩm đều đành phải đứng ngoài nhìn.
Việc này làm cho không ít Nhất phẩm lòng ôm kỳ vọng phải thống hận, phẫn nộ muốn hùng hổ tiến lên, nhưng Vọng Xuyên Tự đã tồn tại mấy ngàn năm, nội tình thâm sâu không phải ai muốn là có thể khiêu khích được.
Cho nên, rất nhiều cường giả chỉ có thể nhìn chằm chằm bí cảnh, hy vọng cái tên đặt ra cái quy củ khó chịu này, La Hồng, bị đánh chết tươi luôn trong bí cảnh.
Nói vậy, có lẽ...... trụ trì Vọng Xuyên Tự sẽ sửa đổi quy củ, có thể cho Nhất phẩm bước vào.
Mà Địa Tạng bí cảnh mở ra không lâu.
Viên hạt tử, Triệu Tỉnh Hà cùng Tư Đồ Vi, ba vị Nhất phẩm cùng nhau hạ xuống.
Thế nhưng, những ánh mắt thâm trầm xung quanh lại khiến trai tim họ trở nen lạnh lẽo.
Quy củ La Hồng định ra kia, khiến bọn họ kinh ngạc vô cùng.
Viên hạt tử tuy rằng nhìn không thấy, nhưng, cũng có thể tưởng tượng ra ánh mắt của từng cao thủ xung quanh đang nhìn bọn họ chỉ toàn chứa oán hận.
Là hộ vệ giả của La Hồng, Viên hạt tử lo rằng, dù giờ ông có chuồn đi, chỉ sợ cũng sẽ bị một đám lớn tu sĩ Nhất phẩm chụp bao tải, đánh chết tươi.
Mẹ nó, làm hộ giả, thật khó!
Viên hạt tử tự nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, nắm chặt cây gậy trúc trước người, trong lòng bàn tay bất tri bất giác đổ đầy mồ hôi.
Triệu Tinh Hà và Tư Đồ Vi thì tốt hơn một chút, bọn họ cũng không phải là hộ giả chính thức của La Hồng, cho nên, những người khác vẫn nhìn chằm chằm vào Viên hạt tử nhiều hơn.
Dù trong lòng cả đám người kia đang khó chịu, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh như lúc này là tốt nhất.
Nơi này dù sao cũng là núi Vô Lượng, thánh địa Phật môn, đám người Nhất phẩm này, không đến mức làm trò trước mặt Phật Tổ, đánh hội đồng bọn họ đi.
.....e.
La Hồng vào Địa Tạng bí cảnh.
Đối với cái bí cảnh khiến cho thiên hạ chấn động này, La Hồng cũng không hiểu biết nhiều, trong suy nghĩ của hắn, nơi này cũng không khác Thiên Cơ bí cảnh cho lắm.
Bí cảnh có chứa nguyên khí thiên địa nồng đậm, chính là nơi tu hành tuyệt hảo.
Cho nên, trước khi gặp Thất thúc, La Hồng cũng không kháng cự việc tiến vào bí cảnh.
Dù sao, ở phương diện như bí cảnh này, La Hồng hắn cũng vẫn có chút kinh nghiệm.
Lần trước, hắn ở trong Thiên cơ bí cảnh trong như cá gặp nước, thực lực tăng lên, tu vi gần bằng Tứ phẩm nên La Hồng cảm thấy rất thoải mái.
Hơn nữa, bởi vì hắn định ra quy củ Nhất phẩm không được vào trong bí cảnh, nên cao nhất cũng chỉ có Nhị phẩm.
Hiện giờ La Hồng đối mặt với Nhị phẩm có lẽ vẫn phải cố hết sức, nhưng là...... giữ mạng thì không thành vấn đề.
Vào miệng pho tượng Đế Thính, giống như bước qua tỉnh màn lần trước.
Thế nhưng, một sự tĩnh mịch đột nhiên bao phủ La Hồng, đỉnh Phật Sơn và Diễn Võ Trường ồn ào náo động, như trong phút chốc bị cô lập với thế gian, bị ngăn cách hoàn toàn.
Không thể nghe được thanh âm nào.
La Hồng không ngừng bước đi trong bóng tối, chỉ trong chốc lát, hắn phát hiện trước mắt đã rõ ràng hơn nhiều.
Một ngọn lửa xanh mờ đang bùng cháy, chiếu sáng lối đi phía trước.
Phía trước không hề có bất kì con đường nào, chỉ có cầu thang, rộng lớn vô cùng, La Hồng hướng mắt nhìn từng bậc thềm, lại không thể nhìn tới cuối.
Cầu thang vẫn đang lan rộng ra, như thể đang tiến sâu vào địa ngục.
Hơi thở lạnh lẽo trào ra, làm lông tơ cả người La Hồng dựng ngược.
La Hồng theo cầu thang lạnh băng đen tuyển đi xuống dưới hồi lâu.
Phía trước không có đường.
La Hồng nghiêng đầu, ở bậc cầu thang cuối cùng, có một tấm bia đá màu đen đứng sừng sững.
Trên bia đá, có những chữ viết đẫm máu hiển hiện.
"Địa giới thành Tân Quảng"
Thành Tần Quảng?
Tần Quảng Vương? Thập điện Diêm La?
La Hồng nhíu mày lại, về thập điện Diêm La hắn vẫn có chút hiểu biết.
Nhìn một mảnh đen nhánh phía trước, La Hồng hít sâu một hơi, vẫn cất bước đi tới, ngay sau đó, hắn có cảm giác như rơi vào vực sâu vô biên, có hơi thở quỷ dị phóng ra.
Đó là cảm giác lạnh lẽo như động vào tử thi, như có vong linh ở trước người đang phun ra từng hơi thở lạnh lẽo.
Đây là hơi thở của tử vong.
Chương 390 Địa ngục có Bồ Tát, sát khí khuấy động nơi cổ thành
Khi đặt chân xuống đất, hai mắt La Hồng bừng mở, hắn phát hiện mình đang đứng trước một thành trì nguy nga lộng lẫy. Tòa thành này vô cùng đồ sộ, nếu đem so với thành phủ Giang Lăng, tòa thành lớn nhất Đại Hạ, thì thành phủ Giang Lăng cũng phải gọi một tiếng sư phụ.
Dường như nó đang nằm giữa thiên hạ vô tận, trấn áp một phương thế giới.
Ở dưới thành trì, La Hồng có cảm giác như có thể nhìn thấy vong linh đang gào thét thê thảm.
Hắn chậm rãi quan sát, tường thành dài vô hạn, có rất rất nhiều cửa. Ngay trước chỗ hắn đứng, cửa thành mở ra, có từng bóng dáng ngơ ngác đi vào trong thành.
Mênh mông cuồn cuộn, giống như nước lũ vô tận.
La Hồng nhìn chằm chằm những bóng đen đó, không nhịn được mà rùng mình.
Thiên Cơ bí cảnh cũng có cổ thành, nhưng, cổ thành không hề mang lại cảm giác ớn lạnh như vậy, cảm giác như mình thật sự bước vào địa ngục.
"Nhị sư huynh từng nói bí cảnh là do tinh khí thần của các tu sĩ cường đại sau khi chết biến thành, bí cảnh càng cường đại, người chết trước đó càng mạnh.
"Cho nên tất cả đều là hư ảo, không phải thật, nhưng mà Địa Tạng bí cảnh này...... thật đáng sợ, rốt cuộc là tồn tại bực nào mà sau khi chết có thể hóa thành Địa Tạng bí cảnh?"
La Hồng hít sâu một hơi, trong lòng có chút sợ hãi cảm thán.
"Thành Tân Quảng"
La Hồng hít sâu một hơi, nhìn văn tự cổ xưa trên thành trì, văn tự hắn xem không hiểu, nhưng như đã được khắc sâu trong linh hồn, khiến người ta hiểu được.
Ngay tại lúc, La Hồng đang cảm khái tòa thành trì này thật vĩ đại, trong đan điền, Hư Ảnh Thánh Nhân đột nhiên trợn mắt, phát ra cảnh báo khẩn cấp.
Trong lòng La Hồng nhảy dựng, điều này có nghĩa là tai họa sắp đến.
La Hồng quay đầu, lại phát hiện có bóng tối cuồn cuộn tiến lại từ phía chân trời, giống như thủy triều nhanh chóng nuốt hết tất cả mọi thứ, bóng tối này chính là thứ mà Hư Ảnh Thánh Nhân cảnh báo.
"Nhân tộc, không muốn chết thì vào thành, đó là thủy triều hắc ám, chỉ có vong linh mới có thể rong chơi trong đó, còn người sống nếu bị thủy triều bao phủ, tử khí sẽ cắn nuốt nguyên khí cùng khí huyết, cướp đoạt sự sống, biến ngươi thành tử linh"
Trước cổng thành Tần Quảng xuất hiện một bà lão già nua đang ôm đèn lồng phát sáng, làn da giống như vỏ cây vạn năm, che kín những nốt đồi mồi, không hề có sức sống.
Thanh âm vừa rồi, là từ trong miệng bà lão truyền đến, La Hồng ngẩn ra, nhìn về phía bà lão.
Phía sau, thủy triều hắc ám tràn đến, cảnh báo của Hư Ảnh Thánh Nhân càng thêm đồn dập.
"Bà là ai?"
La Hồng ngưng mắt, bí cảnh này...... Có người sống?
Không, có lẽ nên gọi là một sinh linh thì thích hợp hơn.
Bà lão kia có tai rất thính, tròng mắt cũng thập phần quỷ dị, không giống người bình thường, không phải nhân tộc.
Đây là lần đầu tiên La Hồng thấy sự tồn tại của một cái gì đó không phải là người.
Trong cổ thành của bí cảnh lúc trước, chẳng hề có một bóng người nào, chỉ có nguyên khí thiên địa nồng đậm, chính là nơi vô cùng thích hợp để tu hành.
Địa Tạng bí cảnh này, quá quỷ dị, quá cổ quái.
Nó có nguyên khí thiên địa, hơn nữa còn vô cùng nồng đậm, nhưng, La Hồng phát hiện, khi thủy triều hắc ám thổi qua những bóng mờ kia thì nguyên khí thiên dị lập tức thay đổi, biến thành từng luồng khí tử linh.
Mẹ nó, tu hành cái rắm.
La Hồng đột nhiên dùng sức, lao thẳng về phía cửa thành.
"Ngươi có thể gọi ta là Quỷ Bà......
"Vào thành...... phải giao nộp phí vào cửa."
Bà lão nhếch miệng, cất giọng khàn khàn, âm trầm cười nói.
La Hồng cũng không biết phải nộp phí vào cửa thế nào, đã thấy chiếc đèn lồng sáng ngời trong tay bà lão chuyển thành màu xanh nhạt. Sau đó, hắn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Đèn lồng trực tiếp xuất hiện trong thế giới tinh thần của hắn, muốn hút đi một phần ba lực tinh thần, thậm chí ánh sáng xanh nhạt đó còn muốn tràn ngập trong thế giới tinh thần của hắn.
Trong Nê Hoàn Cung của La Hồng, Hư Ảnh Tà Thần mở bừng mắt.
Tức khắc giận dữ.
"Dám làm càn ở địa bàn của ta?!"
Oanh!
Hư Ảnh Tà Thần nâng tay, đột nhiên xuất ra một chiêu, đèn lỏng trực tiếp bị xé nát, lực tinh thần vốn phải bị kéo đi của La Hồng nhanh chóng khôi phục sự bình lặng.
Cùng lúc đó.
Trong lòng ngực La Hồng có kim quang lập loè, quyển sách da người đột nhiên chớp sáng lên, sau đó lại khôi phục lại như bình thường.
Trên cổng thành, ba chữ "Thành Tân Quảng" khẽ run lên.
Sâu trong Địa Tạng bí cảnh.
Trên một đài sen đen tuyển, một bóng hình xinh đẹp áo trắng như tuyết, an tĩnh ngồi xếp bằng, tay niết Phật ấn, chẳm chậm mở mắt.
Môi đỏ, mặt mày như tơ, nếu được trải thêm ba ngàn tóc đen, chính là giai nhân tuyệt sắc hiếm có của nhân gian.
Đây là một vị nữ tăng đầu trọc, tựa một Bồ Tát, nhưng cho dù có kiểu tóc như vậy, vẫn khó ảnh hưởng đến dung nhan vị nữ tăng này.
Ánh mắt nữ tăng nhìn ra, giống như có một luồng ánh sáng, xuyên thấu một tầng, hai tầng...... Mười tám tầng, rơi thẳng xuống tầng thứ nhất của cổ thành dừng lại trước thân ảnh của La Hồng.
Trong ánh mắt toát ra một chút mờ mịt, sau đó, nơi khóe miệng xuất hiện má lúm đồng tiền vô cùng xán lan, không gian xung quanh như u ám đi vài phần, về sau, bóng tối lại ập đến, liền nhắm mắt lại lần nữa.
La Hồng đương nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ cảm thấy, Hư Ảnh Thánh Nhân trong đan điền không hề cảnh báo nữa, mà La Hồng cũng thành công vào thành.
Vị lão bà cầm đèn lồng xanh có chút mờ mịt.
Tên nhân tộc này vào thành giống như không có giao phí qua Giống như...... ăn quyt của bà rồi?
Nhưng mà, không giao phí thì tiến vào thành kiểu gì?
Bà lão có chút phát ngốc.
Hay là, đã nộp rồi?
Nhìn thân ảnh La Hồng biến mất, bà lão xoay người, nhìn phía trước cổ thành lại hiện ra từng đạo thân ảnh, tiếp tục nở nụ cười âm trắc, thôi, không thèm để ý đến một con tôm tép nhỏ như vậy, dù sao kế tiếp cũng bội thu.