• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 222 Ta từng truy sát hạng ba Hoàng bảng (1)

Sau khi hóa thân thành Tà Ảnh, sát khí của bọn chúng cũng cũng mạnh hơn!

Con ngươi của Gia Luật Sách bắt đầu căng to ra, nước mưa lạnh lẽo quất lên trên mặt y.

Y nhìn La Hồng, đối mặt với một mình La Hồng.

Giống như đang đối mặt với một đội quân!

Một người chính là một đội quân!

Gió lốc khủng bố và áp lực dường như đang đè nghiến lên thân thể của y, làm sợi tóc của y không ngừng hất ngược ra sau.

Đây là thuật Câu Linh Khiển Tướng của Đạo Môn?!

Nếu như Đạo Môn có bí thuật này, ông đây chặt đầu xuống làm cái bô đấy!

Gia Luật Sách nhìn Tà Ảnh chi chít nhấp nhô sau lưng La Hồng, da mặt dúm dó... Mẹ nó đánh hội đồng thì có gì hay ho?!

Chớp mắt tiếp theo.

Khí tràng trên người Gia Luật Sách tăng mạnh, đạp một cước mạnh xuống, giẫm lên làm gạch xanh nứt toác.

Quay đầu, co giò bỏ chạy.

Gia Luật Sách đạp một xuống, khí thế mạnh mẽ, khí áp bắn ra như núi lở biển động, nhưng lại chẳng ai ngờ được, hành động sau đó của y lại là xoay người bỏ chạy.

Là cái loại chạy trối chết không hề quay đầu lại.

Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương nắm chặt vũ khí trong tay, nét mặt bắt đầu trở nên cổ quái.

Trốn... Trốn rồi à?

Gia Luật Sách đứng hạng ba trên Hoàng bảng... Lại chọn cách chạy trốn?

Ngay cả La Hồng đang mang Mặt Nạ Tà Quân cũng sửng sốt một chút, trước đó không phải đã thề thốt là muốn trả thù cho chim của ngươi nên chắc chắn sẽ không chạy sao?

Sau lúc trước thì nói hùng hồn như vậy mà mới chớp mắt đã nhụt chí rồi.

Gia Luật Sách bùng nổ khí thế, La Hồng còn tưởng đâu Gia Luật Sách muốn gắng gượng chống đỡ một chốc, cuối cùng thì gã này lại quyết định bỏ chạy.

Mưa rơi tí tách giữa trời đất.

Mơ màng mịt mù, rơi xuống trong tòa thành trì cổ xưa này, ngói đen tường trắng, như một bức tranh thủy mặc vẽ phong cảnh thiên nhiên.

Dưới lớp Mặt Nạ Tà Quân, khóe La Hồng nhếch lên tà ác.

"Trốn?"

"Bí cảnh chỉ lớn thế này, muốn trốn tới đâu đây?"

La Hồng nói.

Sau một khắc, áo trắng nhuốm máu của La Hồng bay lên, một cước đạp ra, tiếng thương ưng kêu lảnh lót vang trời. Tà Ảnh Thương ưng hiện ra ngay dưới chân nâng thân thể của hắn lên, không ngừng bay lên cao, cao mãi...

Trong thành cổ, rất nhiều Tà ảnh bị La Hồng khống chế, bay đi nhanh như gió, giống như từng đợt sấm chớp màu đen nhanh chóng bay vút ra ngoài.

Giống như đang thi nhau xem ai sử dụng khinh công tốt hơn, vượt nóc băng tường nhảy qua từng mái nhà.

Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương liếc mắt nhìn nhau, hai người vẫn còn đang trong trạng thái mơ màng không rõ.

Vốn tưởng đâu Gia Luật Sách sẽ là kẻ khó đối phó nhất, bọn họ thậm chí đã nghĩ rằng phải hi sinh đánh đổi cả mạng sống mới có thể đè ép đối phó được.

Nhưng cuối cùng, Gia Luật Sách quay người bỏ trốn còn không tính.

La Hồng còn định tiếp tục truy sát...

Đặc sắc như vậy sao?

Vẻ của Tiêu Nhị Thất cũng dần dần trở nên càn rỡ.

"Kích thích quá! Lão Ngô, chúng ta cũng cùng lên luôn đi!"

"Truy sát Gia Luật Sách, truy sát hạng ba Hoàng bảng... Ta ra ngoài rồi có thể đi khoe cả một năm luôn đấy!"

"Ta không những có thể chiến đấu liên tục với Gia Luật Sách suốt mười hiệp không bại, còn truy sát hắn như đuổi theo chó!"

Tiêu Nhị Thất cười như điên cuồng, sau một khác, song đao vào vỏ, cơ thể lao ra vút ra ngoài, xông lên đuổi theo sát đám Tà ảnh.

Ngô Mị Nương đứng yên tại chỗ, ống tay áo phất phơ.

Nhìn bóng lưng Tiêu Nhị Thất biến mất, trên gương mặt xinh đẹp khí khái mạnh mẽ mang theo vài phần xem thường.

Đó là do lão La ép Gia Luật Sách bỏ chạy, chứ đâu phải là Tiêu Nhị Thất ngươi đâu.

Ngươi đi theo góp vui làm gì?

Ngô Mị Nương lưng đeo một hộp kiếm, đứng yên trong màn mưa, đôi chân thon dài trắng nõn bị dính nước mưa, yên lặng vài giây.

Sau một khắc, giọt mưa vỡ tan tành, trong đôi chân dài bùng nổ ra sức lực cực mạnh, dẫm xuống nền đá xanh lót trên con hẻm sâu hun hút, lao vút về phía xa xa.

Ta, Ngô Mị Nương, từng truy sát hạng ba Hoàng bảng!

La Hồng đạp trên Tà Ảnh Thương ưng bay vút trên bầu trời cao trong tòa thành cổ.

Từng thanh Sát Châu kiếm cắm trên mặt đất sau khi khẽ rung rung thì thi nhau phóng lên trời, hóa thành bảy mươi hai đạo kiếm khí màu đen, đi theo sau bóng thương ưng đang giương cánh.

Tiếng thét gào vang vọng không ngớt, giống như là ngọn sóng lớn lao nhanh vào biển rộng, quét khắp trên bầu trời.

Cảnh tượng này nhìn thế nào cũng thấy hùng vĩ.

Bên trong tòa thành cổ.

Tiểu đạo sĩ Hồng Bách Uy của Long Hổ Sơn đang trốn ở xa xa hoảng sợ há hốc mồm nhìn lên bầu trời.

Mà ở phía bên dưới tòa thành cổ, bóng người mạnh mẽ như hóa thành loài sói hung hãn trên thảo nguyên, bước chân lao nhanh dấy lên gió lớn, cuốn theo con sóng xung kích khuấy động vũng nước đọng trên mặt đất.

Gia Luật Sách!

Nháy mắt Hồng Bách Uy đã đoán ra được, đó chính là Gia Luật Sách, Gia Luật Sách đứng hạng ba trên Hoàng bảng!

Y đang chạy trốn!

Gia Luật Sách mà lại chạy trốn?

Trong lòng của Hồng Bách Uy nháy mắt chấn động, nhất thời cảm thấy cực kỳ khó tin.

Hòa thượng Khổ Nguyệt cụt một tay bước chầm chậm trong tòa thành cổ cũng như đang ở vùng sông nước Giang Nam, cũng quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn cảnh La Hồng cưỡi thương ưng truy sát Gia Luật Sách.

Hình ảnh này hùng dũng oai nghiêm giống như đánh thức hoàn toàn tòa thành cổ đang say giấc này.

Ầm!

Gia Luật Sách chạy trối chết, đôi chân y vừa mạnh mẽ lại cứng cỏi, sức chạy của tu sĩ tới từ thảo nguyên xưa nay vẫn luôn mạnh hơn tu sĩ ở Trung Nguyên.

Nhưng... Sao La Hồng lại biết bay vậy!

La Hồng cưỡi trên lưng thương ưng, bay trên bầu trời quan sát cả tòa thành trì, luôn tập trung nhìn theo bóng lưng của Gia Luật Sách.

Trong lòng Gia Luật Sách không ngừng cảnh giác, giờ phút này xem như đã hiểu rõ vì sao trước đó La Hồng lại liều mạng muốn giết chết thương ưng của y rồi.

Thương ưng của y, thật sự có hơi đáng ghét!
Chương 223 Ta từng truy sát hạng ba Hoàng bảng (1)

Nhất thời trong lòng của Gia Luật Sách cũng có chút tức giận, tủi nhục, đau lòng.

Thế sự chuyển dời.

Trước đó La Hồng bị y truy sát, bị thương ưng khóa chặt, bị quấy rầy vô cùng phiền phức.

Mà bây giờ đến phiên y bị La Hồng truy sát.

Tất nhiên Gia Luật Sách cũng hoảng sợ, La Hồng lại thật sự truy sát y.

Nếu như thật sự đẩy y vào đường cùng thì Gia Luật Sách y cũng không ngại tới quyết đấu một trận sống còn!

Thân là hoàng tộc của Kim Trướng Vương Đình, thân là kẻ đứng hạng ba trên Hoàng bảng, không thể nào chết dễ dàng như vậy, y vẫn còn một chút mánh lới.

Trên thực tế, nếu không có Tà Ảnh Cung Hạo và Tà Ảnh Võ Cử bị La Hồng triệu hồi ra, bởi Tà Ảnh của hai người này làm Gia Luật Sách cảm nhận được, mỗi một người không có ai yếu hơn y cả, thậm chí, đều đã tới gần Tam phẩm.

Một khi bị cuốn vào rồi thì Gia Luật Sách y sẽ rất khó thoát thân.

Những cái bóng này khó chơi tới cỡ nào, y từng được trải nghiệm rồi, đánh không chết, giết không được, một khi bị bọn họ quấn lấy thì sẽ phiền phức chẳng khác gì keo da trâu.

Mà dường như La Hồng ở trong Thiên Cơ bí cảnh đạt được cơ duyên gì đó, thế mà có thể bạo phát ra pháp lực Đạo môn, cộng thêm kiếm khí, làm cho sức mạnh của kiếm chiêu tăng lên một bậc.

Chỉ cần sơ suất một chút thôi thì y cũng sẽ gặp nguy cơ bị phá giáp chém chết.

Một chiêu trước đó của La Hồng đã làm cho giáp trụ của y chằng chịt vết kiếm, xém nữa đã thủng bộ giáp của y.

Nếu lại thêm mấy lần nữa thì chắc chắn giáp trụ của y sẽ bị phá thủng.

Thân là Võ tu, một khi bị mất giáp thì cũng đồng nghĩa với việc gặp nguy hiểm.

Cảm giác bị chèn ép không ngừng quanh quẩn bên người Gia Luật Sách.

Mưa rơi giữa đất trời ngày một lớn hơn, có điều nguyên khí của đất trời lại dần dần biến mất trong màn mưa.

Thương ưng chở La Hồng trên lưng, bay lượn trên chín tầng trời cao.

Trong thành trì, bóng đen nghìn nghịt, lần lượt từng đạo Tà Ảnh lao đi thật nhanh, áp sát về phía Gia Luật Sách.

Tà Ảnh Cung Hạo bay lơ lửng trên không, bỗng nhiên, Tà Ảnh của người này khựng lại một chút, lại không đuổi giết Gia Luật Sách nữa, trái lại xoay người một cái, chỉ huy sáu thanh phi kiếm, đuổi giết phóng về phía Hồng Bách Uy đang hóng hớt trò hay.

Ầm ầm ầm!

Bóng của sáu thanh kiếm đen biến thành sáu con rồng đen nhanh chóng vút ra.

Cơn bùng nổ khủng bố, chớp mắt đã hủy diệt con hẻm nhỏ tan tành vỡ vụn.

Nét mặt Hồng Bách Uy tái mét, lao ra khỏi khói lửa của cơn nổ, hắn ta cưỡi trên lưng một con hạc giấy to lớn, bay vút lên trời.

"Cung Hạo?"

Hồng Bách Uy cảm nhận được sự oán hận và sát ý truyền tới từ Tà Ảnh Cung Hạo, quay đầu bỏ chạy.

"Giết!" Tà Ảnh Cung Hạo mở miệng rít lên một tiếng bén nhọn.

Sáu thanh phi kiếm hóa thành sáu con rồng đen bao trùm khắp đất trời, chớp mắt đã cắn nát con hạc giấy của Hồng Bách Uy.

Vạt áo trước ngực Hồng Bách Uy nhuốm máu, lăn lóc trên đất, ho ra máu, liên tục lăn lộn nhổm dậy, phất tay áo quăng ra mấy hạt đậu.

Hạt đậu rơi xuống đất biến thành đoàn binh.

Pháp thuật của Đạo môn, rải đậu thành binh!

Thế nhưng, phi kiếm quanh người Cung Hạo lại như rồng đen nện xuống, những binh lính này giống như trứng chọi với đá, chớp mắt đã bị tiêu diệt.

Nửa khắc cũng không chống đỡ nổi.

Vẻ mặt Hồng Bách Uy rất khó coi, quay đầu bỏ trốn không thèm nấn ná nhìn lại, còn không trốn thì hắn ta sẽ bị Tà Ảnh Cung Hạo đánh chết tươi!

Cái gã này, chết rồi mà cũng không chịu ngồi yên cho được!

Người giết ngươi cũng đâu phải là ta, mà là La Hồng đấy!

Vì sao lại đuổi giết ta!

Gia Luật Sách đang chạy trốn, Hồng Bách Uy cũng đang chạy trốn, thành cổ yên ắng bỗng chốc rộn ràng cả lên!

...

Ngoài huyện An Bình.

Dưới đền thờ.

Văn Thiên Hành ngước lên, mí mắt dày nặng run run, khí tức trên người ông ta phập phồng không ổn định.

Ông ta quay đầu, nhìn về phía sau đền thờ.

Tấm màn sao bắt đầu tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

"Hử? Bây giờ còn chưa tới ba ngày, bí cảnh... Sao lại sắp đóng lại rồi?"

Văn Thiên Hành sửng sốt.

Không chỉ có mình Văn Thiên Hành mà còn có rất nhiều tu sĩ, khách giang hồ vẫn luôn chú ý tới Thiên Cơ bí cảnh cũng ồ lên ngạc nhiên.

Bí cảnh mở ra, chậm thì mười ngày nửa tháng, lâu thì nửa năm một năm...

Mới có ba ngày ngắn ngủi mà đã sắp đóng cửa, đang xảy ra chuyện gì đây?

Đi vào bí cảnh chơi thôi à?

Thời gian ba ngày, tĩnh tọa tu hành, nhắm mắt lại mở mắt ra đã trôi qua rồi, có thể lấy được gì trong bí cảnh chứ?

Rất nhiều hộ đạo giả cũng rất ngạc nhiên, số đông những kẻ mạnh lại đánh hơi được mùi vị không bình thường.

Hơi thở của những hộ đạo giả lần lượt thức tỉnh, sinh lực mạnh mẽ bao trùm hết bên ngoài huyện An Bình, từng người đều nhìn chằm chằm cửa vào của Thiên Cơ bí cảnh, và màn sao bắt đầu xuất hiện cơn chấn động kia.

Đợi tới khi màn sao biến mất, các thiên tài đi vào trong bí cảnh sẽ tự động bị bí cảnh đá ra ngoài.

Tới lúc đó, những hộ đạo giả có lẽ sẽ phải tay tiếp nhận thiên tài của nhà mình.

Có lẽ, có người sẽ lấy được bảo vật bên trong bí cảnh, nhưng có lẽ cũng có người đang bị truy sát.

Nếu như bọn họ có thể ra tay kịp thời, biết đâu có thể cứu được mạng sống của thiên tài nhà mình.

Thân thể lơ lửng của Văn Thiên Thành đáp xuống, hai tay chắp sau lưng, nhìn màn sao.

Đại cơ duyên bên trong Thiên Cơ bí cảnh đã có người lấy được rồi.

Đây chắc cũng chính là nguyên nhân bí cảnh đóng cửa sớm, thiếu đi đại cơ duyên là “Bắc Đẩu Kinh” này thì địa vị của Thiên Cơ bí cảnh sẽ giảm xuống rất nhiều, lần tiếp theo mở ra thì ngoại trừ nguyên khí trời đất nồng đượm thích hợp để nhanh chóng tu hành thì chỉ còn một ít duyên cơ nhỏ lẻ tẻ hiện lên, sức hấp dẫn cũng bị rớt giá đi nhiều.

"Rốt cuộc là ai lấy được “Bắc Đẩu Kinh”? Là Cung Hạo... Hay là Hồng Bách Uy?"

Văn Thiên Hành nheo mắt lại.

Tốt nhất là Cung Hạo, nếu là Hồng Bách Uy... Văn Thiên Hành đang nghĩ xem có nên ra tay ép lấy lại hay không.

Các hộ đạo giả vốn đang biếng nhác canh chừng bí cảnh, phút chốc cũng trở nên sôi nổi.

Trong loáng thoáng, khí tức của các bên đang tranh phong với nhau.
Chương 224 Ta từng truy sát hạng ba Hoàng bảng (2)

La phủ.

Trần tổng quản và Viên hạt tử ngồi bên hồ sen.

Viên hạt tử ôm gậy trúc, hơi nghiêng đầu qua: "Dường như Thiên Cơ bí cảnh sắp đóng cửa rồi... Công tử sắp ra rồi."

"Lão hủ có cần đi đón công tử không?"

Viên hạt tử hỏi.

"Đi đi, công tử vào bí cảnh, nếu như không chết thì chắc sẽ giết mấy người, chọc tới phiền phức lớn, để tránh mấy hộ đạo giả kia thẹn quá hóa giận ra tay thì ngươi vẫn nên đi đón công tử đi."

Trần tổng quản nhấp một ngụm trà, cười nói.

Đón tiếp thì chắc chắn phải đón rồi, trên cơ bản thì hộ đạo giả đều sẽ đến trước bí cảnh để đón người, với năng lực gây chuyện của công tử nhà mình, chắc chắn sẽ giết người ở trong Thiên Cơ bí cảnh.

Trên thực thế thì trong lòng Trần tổng quản cũng rất lo lắng, không biết La Hồng có thể sống sót ra khỏi bí cảnh hay không.

Dù sao trong bí cảnh còn có Gia Luật Sách, kẻ đứng hàng thứ ba trên Hoàng bảng, còn có hai người Tứ phẩm Hoàng bảng là Cung Hạo, Võ Cử, rất có thể La Hồng sẽ ngã xuống trong đó.

Nhưng mà Trần tổng quản vẫn mong sao La Hồng còn sống.

Tiểu Đậu Hoa đứng yên lặng bên cạnh Trần tổng quản, ôm một thanh kiếm gỗ dẫn động khí cơ trong trời đất.

Nàng đang luyện tập Dưỡng Kiếm Quyết.

"Công tử sắp ra khỏi bí cảnh rồi sao?"

Tiểu Đậu Hoa nghe thấy thế, phút chốc đôi mắt sáng rực lên.

Triệu Đông Hán thở gấp.

"Đi đi, nếu công tử bình an trở ra thì cũng cần có người đi đón tiếp."

Trần tổng quản cười nói.

Viên hạt tử nở nụ cười, gõ nhẹ gậy trúc, dẫn Tiểu Đậu Hoa và Triệu Đông Hán ra khỏi La phủ, rời huyện An Bình, đi về phía bí cảnh.

...

Trong thành cổ có mưa rơi.

Màn mưa rơi xuống lại bị cắt ra giống như đậu hũ.

La Hồng đứng yên trên lưng bóng thương ưng sải cánh rộng mười mét, giơ tay lên từ từ búng.

Cái búng tay như có huyền cơ.

Từng thanh Sát Châu kiếm nhanh chóng lao ra, cắt đứt màn mưa, không ngừng xông thẳng về phía Gia Luật Sách ở dưới.

Sát Châu kiếm nện xuống đất, tiếng nổ vang dội, nước mưa văng lên ba thước.

Như từng viên pháo rơi xuống, không ngừng nổ vang.

Tốc độ của Gia Luật Sách cực nhanh, hai chân kéo căng, di chuyển giống như loài sói hoang dã.

Từng thanh Sát Châu kiếm sau khi rơi xuống đất thì lại giống như du long vùng vẫy trong vũng nước đọng, không ngừng ép sát vào Gia Luật Sách.

Cảm giác nguy hiểm khóa chặt trong lòng Gia Luật Sách.

Từng cỗ Tà ảnh cũng đang lao vút lại gần đây.

Thành cổ tuy lớn, nhưng cuối cùng cũng có điểm kết thúc.

Ầm!

Gia Luật Sách đạp mạnh một cước trên tường bên trong hẻm cụt ở thành cổ, thân thể bật nhảy lên, xoay người một cái đáp xuống đất.

Sát Châu kiếm như du long ẩn mình bên trong nước động cũng thi nhau bay lên trời, tung ra từng cột hơi nước, bao phủ Gia Luật Sách ở trong.

Thiên Đấu Liên Hoàn Kiếm Trận lại bạo phát lần nữa!

"Chết tiệt!"

Gia Luật Sách đáp xuống đất, sát ý trong ánh mắt cuồn cuộn.

Y lấy xuống cung gỗ tiện tay cướp được đang vắt trên lưng, lấy một mũi tên ra khỏi bao đựng tên, lắp vào cung bắn tên ra, dây cung căng tròn, thậm chí còn phát ra tiếng kẽo kẹt vì bị căng dây hết cỡ.

Dường như Gia Luật Sách đang giương cung bắn thương ưng lớn!

Ngón tay buông ra, mũi tên gào thét bắn ra, sát ý lạnh lẽo ép thẳng tới La Hồng đang đeo Mặt Nạ Tà Quân.

Nhưng mà, thương ưng sau khi chết hóa thành Tà ảnh, dường như còn linh hoạt hơn cả lúc còn sống.

Giang cánh bay lượn trên bầu trời, nhanh nhẹn thoát khỏi từng mũi tên bắn tới vồ vập.

Tà ảnh bay ra khỏi thành cổ, bay thẳng về phía Gia Luật Sách đang bị vây nhốt trong Thiên Đấu Liên Hoàn Kiếm Trận.

Tà ảnh làm Gia Luật Sách phân tâm, còn kiếm trận bắt đầu thay đổi, lại biến thành kiếm sơn ép xuống!

Tóc tai Gia Luật Sách bù xù, rống lên một tiếng.

Cương khí xung kích ra bốn phía, liên tục tung ra mấy quyền chạm trán với kiếm sơn.

Trong phút chốc máu me đầm đìa.

Tà Quân La Hồng tiếp tục mượn ba năm pháp lực từ bên trong kết tinh pháp lực.

Trong nháy mắt sát ý trong kiếm sơn bốc lên.

Ầm ầm!

Bỗng nhiên phát ra cơn nổ vang, cơn sóng pháp lực khủng bố khuấy lên bọt nước như rồng đang hút nước.

Thân hình Gia Luật Sách máu thịt be bét, từ trong đó lăn ra.

Miệng y phun ra máu tươi.

Sao La Hồng còn có thể tung ra một quyền ẩn chứa sức mạnh cực lớn như vậy, tên này đã lấy được đại cơ duyên bên trong bí cảnh rồi!

Gia Luật Sách cắn răng, La Hồng có rất nhiều bản lĩnh quỷ dị... Làm y cũng cảm thấy hơi bất lực.

Thật ra nếu liều sức mạnh thì La Hồng không bằng được y.

Nhưng mà nguồn pháp lực bổ trợ cuồn cuộn không ngừng của La Hồng làm y khổ hết chỗ nói.

"Phải liều mạng rồi."

Gia Luật Sách phun ra một hơi, nếu để phụ thân của y biết được, y lại bị một tên Kiếm tu Lục phẩm ép phải sử dụng thủ đoạn này, sợ là sẽ tức giận lắm đây.

Nhưng mà Gia Luật Sách y không muốn chết.

Đột nhiên.

Ngay lúc Gia Luật Sách định tung ra con át chủ bài của mình.

Phía sau y đột nhiên hiện ra một màn sao thật lớn.

Bên trong bí cảnh bỗng nhiên sinh ra một lực bài xích cực mạnh.

La Hồng sửng sốt, Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương đang hóng chuyện cũng bất ngờ.

Gia Luật Sách ngạc nhiên, sau một khắc, nỗi vui mừng như điên như dại bùng lên.

"Bí cảnh sắp đóng cửa!"

Gia Luật Sách cực mừng.

Cũng không tung ra con át chủ bài nữa, y cả người đẫm máu, hai chân mạnh mẽ dẫm xuống, biến thành một chùm sáng đen chui vào màn sao.

Nhưng mà có kẻ còn nhanh hơn cả y.

Hồng Bách Uy đang vô cùng thê thảm nhìn thấy màn sao thì vui tới nỗi xém chút khóc òa lên, tiếc hùi hụi bóp nát một viên ngọc phù trong tay.

"Lão huynh, xin lỗi nhé!"

Hồng Bách Uy rống to.

Thân thể lại hóa thành một chùm sáng, chớp mắt lướt qua khoảng cách cả trăm trượng, bay vọt tới trước Gia Luật Sách, phóng vào trong màn sao!

Gia Luật Sách bị mắc cục đá cản đường này, bỗng chốc chậm nửa nhịp.

Mà nửa nhịp này lại làm La Hồng tỉnh táo lại.

Trong đôi mắt của La Hồng đang đeo Mặt Nạ Tà Quân tỏa ra tà khí cuồn cuộn, hắn không muốn để Gia Luật Sách trốn thoát được, ngoan tâm, không để ý tới sự kháng cự của kết tinh pháp lực, một lần ra tay đã mượn hơn mười năm pháp lực, dứt khoát bùng nổ Cửu Kiếm Hóa Long!

Áo trắng trên người lại nhuốm máu lần nữa.

Một con bạch long như thật xé toạc hẻm sâu, nương theo tiếng rồng gầm thét rền vang, dường như muốn phá hủy hết thảy, trong chớp mắt nuốt trọn Gia Luật Sách vào, thậm chí mạnh mẽ ngang tàn xông thẳng vào màn sao!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK