• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 264 Ngưng tụ Thánh ngôn, La Hồng muốn phát hỏa! (2)

Lời nói vừa dứt, liền chậm rãi vỗ ra một chưởng.

Lão Hoàng bị Lý Tu Viễn gọi là Hoàng Lão Tà kia lập tức lực rít gào, nhanh chóng rút lui, giẫm một cái lên đường đá, thân thể tung bay mấy trăm trượng.

Thế nhưng giữa trời đất, hạo nhiên chính khí cuồn cuộn như trường hà buông xuống, nổ vang như thác nước bay.

Hóa thành một bàn tay to, bỗng nhiên vỗ mạnh.

Lão Hoàng lập tức kêu thảm một tiếng, mặt mũi bầm dập, rơi xuống đường đá, mông còn bị trượt trên đường một đoạn dài.

Mặt đường không ngừng vang lên thanh âm “bịch bịch bịch”, mông lão ta tiếp xúc thân mật với mỗi bậc thang trên con đường đá, dường như có một đóa hoa cúc tàn phiêu đãng trong núi.

“Lần sau còn dám bổ hoa đào, ta sẽ bổ chết ngươi.”

Lý Tu Viễn ôm lấy La Tiểu Tiểu, đạm mạc nói.

Sự bá khí của hạng hai Thiên Bảng Đại Hạ, giờ phút này hiển lộ không sót chút nào.

Phía trên bãi đất trống, tất cả mọi người đều im lặng.

Cho dù cường giả Nhất phẩm như Triệu Tinh Hà cùng Viên Hạt Tử, cũng đều vô cùng nghiêm túc.

Hạng hai Thiên bảng, Bán bộ Nho tiên Lý Trạng nguyên xem ra quả thực mạnh đến đáng sợ.

Lão Hoàng ngã ngồi trên mặt đất, đao bổ củi gào thét rơi xuống, găm xuống giữa hai chân ông ta, dọa lão Hoàng toàn thân khẽ run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Cây hòa đào hai bên đường núi, lại lần nữa bắt đầu nở rộ, hoa nở xinh đẹp, hoa nở rực rỡ.

Lão Hoàng liền bò dậy, lau mồ hôi đổ trên trán, đeo đao bổ củi vào lưng, vừa che mông, vừa nở nụ cười đầy nịnh nọt.

“Thấy cây đào khắp núi, bổ củi đã quen nên ngứa tay.”

“Không dám nữa, không dám nữa, nào dám có lần sau.”

Triệu Tinh Hà nhìn lão Hoàng, Viên Hạt Tử cũng nghiêng đầu, mặt mũi hiện đầy vẻ ngưng trọng.

Hoàng Lão Tà, hạng bảy Thiên Bảng của Đại Hạ, một cao thủ Thiên Bảng với thanh đao bổ củi.

Lão ta chẳng hề có bất kỳ phong thái cao thủ gì, chỉ thích trà trộn câu lan (1), bổ củi trồng rau, nhưng lại quả thực là cao thủ Thiên Bảng.

(1)Câu lan: kỹ viện.

Trên đỉnh núi, Lý Tu Viễn không nói gì.

Thế nhưng, thủ đoạn ra tay như lôi đình kinh thế vừa rồi vẫn lưu lại trong lòng mỗi người.

Trong học cung.

Sở Thiên Nam không để ý đến Lão Hoàng bị một bàn tay vỗ xuống núi.

Y đứng yên tại trung tâm quảng trường học cung, khí tức ở giữa trời đất chầm chậm lưu chuyển. Vì không còn được lão Hoàng mở đường và ngăn cản nên áp lực giống như núi, nặng nề đè ở đầu vai của y.

Nhưng, sắc mặt y vẫn như thường, bình tĩnh như chẳng hề xảy ra chuyện gì.

“La Hồng, ta đợi ngươi ra ngoài.”

Sở Thiên Nam bình tĩnh nói.

Sau đó, y lấy chuôi kiếm Thuần Quân trên thắt lưng xuống, hai tay gác trên chuôi kiếm, nhắm mắt dưỡng thần.

Khí tức cuồn cuộn trong học cung, không ngừng quét qua y.

Y quả thật là lấy khí tức học cung để tẩy rửa cảnh giới của bản thân.

Y đang tu hành!

Hạng hai Hoàng bảng, quả nhiên bất phàm!

Đám học sinh xung quanh hít một ngụm khí lạnh, vô cùng kinh ngạc.

Lý Tu Viễn nhìn Sở Thiên Nam một cái, tiếp tục trêu đùa La Tiểu Tiểu

Mà thời khắc này……

Trong Tàng Kinh Các.

La Hồng tự nhiên là nghe được lời ước chiến của Sở Thiên Nam.

Nhưng, giờ phút này hắn lại không rảnh quan tâm, bởi vì hắn đang bận nhìn chằm chằm một tờ giấy vàng óng đang bay ra từ quyển sách kia!

Uy lực Thánh Nhân cuồn cuộn oai nghiêm, tràn ngập mọi ngóc ngách giữa các gian sách.

Kiềm chế, nặng nề, giống như cối xay đá đè xuống thân thể La Hồng, khiến hắn đến cả thở cũng trở nên vô cùng khó khăn.

La Hồng chăm chú nhìn, trang sách Thánh Nhân kia đang bay bổng, nhảy múa, rồi lại nhanh chóng lơ lửng ở trước người La Hồng. Trong mơ hồ, hắn dường như thấy được một thân ảnh uy nghiêm, nhìn chăm chú vào hắn.

Hư ảnh Thánh nhân trong đan điền của La hồng mở mắt, giống như đang cùng giao tiếp với thân ảnh Thánh nhân trong trang sách kia.

Ong ong ong……

Ngữ điệu của Thánh nhân, oai nghiêm cuồn cuộn hiện lên, treo lơ lửng trên đầu La Hồng.

Bên trong trang sách, một văn tự màu vàng bay ra, như hóa thành chân ngôn vô thượng.

Mảnh trời rất cao, nhưng có cái chân ngôn lơ lửng này, trời cũng không được phép cao!

“Chính!”

Chân ngôn thánh nhân, một chữ “Chính”!

Khí Chính Dương trên người La Hồng càng rực rỡ

Đây là cơ duyên vô thượng.

Nhưng cơ duyên vô thượng này là chỉ đối với người khác, còn đối với La Hồng thì lại khác.

Trên người La Hồng, tà sát khí bắt đầu co cụm lại, hoàn toàn rút về trong đan điền.

Hư ảnh Thánh nhân càng lúc càng trở lên cô đặc, mà chữ Chính vừa thoát ra từ bên trong trang sách Thánh Nhân kia lại đang xoay quanh, giúp Hư ảnh Thánh nhân ngưng tụ lại.

La Hồng cảm nhận được sự ngưng tụ của chân ngôn Thánh Nhân, mặt hắn ngẩn ra.

“Thần? Chân ngôn chữ “Chính”?”

“Bản công tử là Tà tu, ngươi ngưng tụ chân ngôn chữ “Chính”, là đang nhục mạ bản công tử sao?!”

La Hồng rất tức giận.

Cảm thấy mình bị người ta xúc phạm nhưng lại chẳng thể làm gì được.

Trên đỉnh đầu của Hư ảnh Thánh Nhân trong đan điền La Hồng có thánh ngôn chữ “Chính”, ánh mắt sáng rực, trong miệng tựa hồ phát ra một tiếng quát mắng.

Một cái chớp mắt tiếp theo, ánh sáng thánh khiết không ngừng dâng trào!

Hướng về phía ma kiếm A Tu La cùng Hư ảnh Tà Thần trong Nê Hoàn Cung của La Hồng mà phun trào.

Hư ảnh Thánh nhân mạnh lên!

Nó muốn tịnh hóa hai hàng xóm tà ác này!

Ong!

Ma kiếm A Tu La giận dữ, kiếm khí bỗng nhiên nổi sóng, tà sát bàng bạc cuồn cuộn phun trào, một đạo kiếm khí rút ra, thiên địa như bị bao phủ, núi thây biển máu hiển hiện.

Ánh kiếm cùng Thánh quang va chạm, cuốn lấy nhau…

Tiêu diệt lẫn nhau rồi biến mất không thấy gì nữa.

Hư ảnh Tà Thần cũng giận dữ, sức mạnh Tà Thần phun trào, giao phong cùng thánh quang.

Ba người giao phong, đến nhanh, đi cũng nhanh.

Chỉ chốc lát sau, hết thảy liền đều biến mất.

Ma kiếm A Tu La yên lặng, Hư ảnh Tà Thần cũng ẩn nấp, chữ “Chính” trên đỉnh đầu Hư ảnh thánh nhân cũng lâm vào yên tĩnh.

Mọi thứ đều yên tĩnh lại.

Chỉ có La Hồng một mặt sững sờ, khí Chính Dương trên người hắn càng phát rực rỡ, khiến cho người ta không thể nào nhìn thẳng, thậm chí chung quanh còn có từng chân ngôn mơ hồ đang trôi nổi, giống như Thánh Nhân chuyển thế.

Mà trong đan điền của hắn…… Lực tà sát do Ma kiếm A Tu La cùng Hư ảnh Tà Thần để lại tràn vào đan điền, không ngừng đánh thẳng vào bình cảnh Tà tu đã đến gần Ngũ phẩm kia.

Chỉ là tà sát còn thừa lại mà cũng tuôn trào ra như sóng lớn của biển cả.

Một vòng lại một vòng.

Thậm chí, ngay cả kiếm khí trong kinh mạch cũng bị kéo theo, không ngừng cắt đứt kinh mạch của hắn!

La Hồng có cảm giác như thân thể của mình sắp nổ tung!

Thật là khó chịu!

Hắn cần phát tiết!

Hắn cần phát tiết ngọn lửa này!

Mắt hắn phát đỏ, quay đầu nhìn ra bên ngoài Tàng Kinh Các.

Tiếng rống khàn khàn đột nhiên vang lên, truyền vang khắp học cung, khiến mọi người ngẩn ra.

“Sở Thiên Nam”

“Đến, chiến!”

“Ai chạy người đó là cháu trai!”
Chương 265 Tiếng rồng ngâm khuấy động chín tầng trời (1)

Tắc Bắc.

Gió mạnh từng trận, ngọn gió gào thét mang theo vô tận sát khí, cũng khó mà xua tan đi mùi máu tanh nồng nặc.

Tòa thành cổ tọa lạc ở phía bên kia thảo nguyên Tắc Bắc. Chạy dọc theo biên giới thảo nguyên trải dài là một con đường đầy cát vàng, xen lẫn trong cát là một tòa thành cổ tràn đầy vết tích của năm tháng đứng sừng sững như tướng sĩ mặc giáp, ngồi ngay ngắn trên đá khô, cầm đao thúc ngựa, ngăn cản ngàn quân.

Trên bức tường thành cổ kính, tràn ngập những vết đao, vết kiếm do các đại tu hành giả chém ra, cùng vô số lỗ mũi tên còn sót lại từ những trận công thành…

Nó giống như một vị lão tướng dãi dầu sương gió, người đầy vinh quang.

Ở một bên khác tòa cổ thành này, Từ Uẩn mặc bào phục Tự khanh của Đại Lý Tự, chắp hai tay, giống như là đi bộ trên đám mây, mỗi một bước phóng ra, đều có thể lướt đến trăm dặm đất.

Từ Uẩn bay cũng không nhanh, ông ta đi thẳng một đường từ Đế Kinh đến, vừa đi vừa quan sát phong cảnh.

Ông ta đi ngang qua mấy tòa thành trì, bách tính bên trong thành trì vô ưu vô lự, an cư lạc nghiệp.

Nơi này là Tắc Bắc, đối diện cổ thành là Kim Trướng Vương Đình trùng trùng điệp điệp với trăm vạn hổ lang hung thần ác sát.

Thế nhưng dân chúng căn bản lại không thèm để ý, dưới sự che chở của cổ thành bọn họ rất yên tâm, không buồn không lo mà sinh sống.

Mua bán, kinh thương, nghề nông, đủ mọi thứ, đều tiến hành theo trật tự.

Tòa thành kia không bị phá, những người dân như bọn họ sẽ không gặp phải sự chà đạp của Thiết Kỵ Vương Đình.

Mà tòa thành kia, sẽ bị phá sao?

Vấn đề này bách tính không có nghĩ đến.

Từ Uẩn hạ xuống bên dưới cổ thành, cửa thành đóng chặt, chưa tới gần, một cỗ khí tức túc sát liền tốc thẳng vào mặt, dù là ông ta là Đại Lý Tự Khanh, thì ở chỗ này, khí tức tựa hồ cũng bị trấn áp xuống.

Môi mỏng mấp máy, Từ Uẩn không biết mình có nên quay đầu trở về không, nếu vào thành này, còn đọc chỉ dụ của Thái tử, có khi nào bị người ta đánh chết luôn không?

Đột nhiên ông ta cảm thấy vô cùng hoảng sợ.

Có điều, sau khi điều chỉnh tâm lý, Từ Uẩn liền nhìn về thành trì nơi xa. Trên cổng thành, một vị tướng quân mặc hắc giáp, bình tĩnh nhìn Từ Uẩn.

Một người dưới thành, một người trên lầu.

Cửa thành không mở.

……

“Sở Thiên Nam”

“Đến, chiến!”

“Ai chạy người đó là cháu trai!”

Tiếng rống to mang theo khí tức kìm nén, từ trong Tàng Kinh Các truyền ra.

Lý Tu Viễn đang ôm La Tiểu Tiểu cũng sững cả người, quay đầu nhìn về phía Tàng Kinh Các như nhìn thấy quỷ. Chỉ thấy khóa Tàng Thư Các đã bị nứt vỡ ra.

Trong lúc nhất thời, trong lòng Lý Tu Viễn ngổn ngang cảm xúc.

Đây là…… Ngưng tụ thánh ngôn rồi?

Lúc này mới bao lâu chứ……

Khóa cửa là do y dùng Hạo Nhiên Chính khí ngưng tụ lại, trừ phi La Hồng đã đọc sách Thánh Nhân, ngưng tụ thánh ngôn, nếu không, tuyệt đối không có khả năng mở ổ khóa này ra.

Dù cho La Hồng có dùng mọi thủ đoạn hay bộc phát sức mạnh Nhất phẩm đi chăng nữa, cũng không thể nào mở khóa.

Mà bây giờ, La Hồng đã phá sập ổ khóa này, chỉ có một lời giải thích duy nhất, La Hồng ngưng tụ Thánh ngôn.

Lý Tu Viễn ôm La Tiểu Tiểu, có chút hoảng hốt, hắn lúc trước ngưng tụ thánh ngôn hao tốn đến bao lâu?

Ba ngày, hay là năm ngày?

La Hồng lúc này mới bao lâu, không đến một ngày ......

“Không hổ là tiểu sư đệ, quả nhiên thích hợp đi chính đạo, thiên phú bậc này không hổ lọt vào mắt xanh của Thánh nhân!”

Lý Tu Viễn bùi ngùi mãi không thôi.

Tiểu sư đệ có thiên phú Nho tu nghịch thiên như vậy, ngàn vạn không thể lầm đường lạc lối, đi tu hành Tà tu gì đó được.

Không thể nào làm lãng phí thiên phú mà Thánh Nhân thưởng cho.

Mà, trong lúc Lý Tu Viễn ngây người, đám học sinh trong học cung đã hoàn toàn bối rối.

Khóe miệng Tiêu Nhị Thất khẽ run rẩy: “Đến rồi đến rồi, lão La lại bắt đầu, không biết có viết tên Sở Thiên Nam vào Tiểu Bản Bản không nữa.”

Sở Thiên Nam khiêu chiến, xem ra quả nhiên là chọc giận La Hồng, ngay cả những lời như kẻ nào chạy là cháu trai cũng nói ra.

Vẻ mặt của Ngô Mị Nương cũng tràn đầy quái dị, tự tin của La Hồng từ đâu tới mà mạnh mẽ như vậy, giống như không kịp chờ đợi nữa mà muốn chiến một trận ngay vậy.

Sở Thiên Nam...... Đây chính là hạng hai Hoàng bảng!

Là ngôi sao sáng nhất trong lứa thiên kiêu hiện thời đó.

Dù cho có áp chế cảnh giới đến chiến, thì… chắc chắn cũng sẽ là tồn tại vô địch trong cùng cấp.

Thiên phú của La Hồng quả thật không tệ, nhưng, thật sự có cơ hội thắng Sở Thiên Nam sao?

Đám học sinh đứng xung quanh đều lộ ra biểu tình quái dị.

Cảm giác, tiếp theo đây sẽ có trò hay để xem rồi.

Hòa thượng Khổ Nguyệt bị cụt một tay, như gió xuân đứng lặng, tăng bào màu trắng trên người bay lất phất, nhưng y chỉ an tĩnh đứng đó quan sát.

Mà Sở Thiên Nam ở giữa quảng trường, không khỏi ngưng mắt, La Hồng đã ứng chiến.

Ngoài dự liệu của y là, La Hồng không chỉ nhanh chóng ứng chiến mà còn phát ra lời thề ai chạy người đó là cháu trai.

Muốn áp đảo khí thế trên người Sở Thiên Nam y sao?

Khóe miệng y khẽ nhếch, dưới chân bỗng nhiên nổi gió, không ngừng thổi bay bộ cẩm bào y đang mặc trên người.

“Đến chiến!”

“Lấy tướng quân lệnh làm tiền đặt cược?!”

Sở Thiên Nam nói lớn.

Oanh!

Trong Tàng Kinh Các.

La Hồng đi ra, trên trán hắn không ngừng có mồ hôi lăn xuống, khí tức trên người lúc ẩn lúc hiện.

Trên đỉnh đầu, một chữ “Chính” tỏa ra ánh sáng Chính Dương rực rỡ, vô số hào quang sặc sỡ loá mắt!

Chân ngôn Thánh nhân!

Lý Tu Viễn hít sâu một hơi, tiểu tử này thế mà lĩnh ngộ Chân ngôn Thánh nhân thật!

Có điều, nhìn thấy Thánh ngôn của La Hồng, trên mặt Lý Tu Viễn toát ra vẻ vui mừng.

“Chính, đại biểu cho sự ký thác, kỳ vọng thánh nhân dành cho đệ, đi chính đạo, sửa đổi khí, thành đại nho thiên hạ!”

“Tiểu sư đệ, tiền đồ vô lượng nha.”
Chương 266 Tiếng rồng ngâm khuấy động chín tầng trời (2)

Mà các đệ tử học cung thì lần lượt cảm thấy sợ hãi cùng kinh ngạc.

“Kia là Thánh ngôn, là chân ngôn Thánh nhân, có thánh ngôn này, chính khí hạo nhiên như xông phá tầng mây, tà ma không thể xâm phạm!”

“Không hổ là La Hồng công tử, khó trách lại được xưng là tấm gương chính nghĩa của huyện An Bình, ngay cả khi lĩnh hội thánh ngôn, cũng là chữ “Chính”! Nghe nói, lĩnh hội sách thánh nhân, ngưng tụ thánh ngôn, chủ yếu là dựa vào sự cảm ngộ sâu trong nội tâm đấy.”

Rất nhiều học sinh trong học cung vô cùng cảm khái.

Tiêu Nhị Thất nhe răng trợn mắt, Ngô Mị nương chăm chú, hai người đều ngưỡng mộ không thôi.

Đáng tiếc, bọn họ không phải đệ tử phu tử, Tàng Kinh Các sẽ không mở ra vì bọn họ, cho dù mở ra vì bọn họ, bọn họ cũng chưa chắc có thể ngưng tụ thánh ngôn, dù sao bọn họ không tu Nho đạo.

Hòa thượng Khổ Nguyệt hoảng hốt, nhìn chằm chằm La Hồng cùng chữ Chính trên đỉnh đầu hắn.

Quang minh lẫm liệt, cuồn cuộn dập dờn.

“Có lẽ, bần tăng quả thật đã sai.”

“Lấy chém giết phá bể khổ, có lẽ cũng là một cách.”

“Chỉ cần lòng có Phật, lòng có chính thì dù là dưới chân có núi thây biển máu thì đã sao?”

“Phật tâm vẫn như cũ.”

Hòa thượng Khổ Nguyệt cảm thấy đã hiểu ra.

Hiểu thấu đáo vô thượng thiền.

Sở Thiên Nam ngưng mắt, nhìn chằm chằm La Hồng. Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy La Hồng, cháu của Trấn Bắc Vương mang trên người khí tượng bạch mãng kia.

Khí tức mơ hồ đập vào mặt, kiến y chăm chú vạn phần.

“Lục phẩm sao?”

Sở Thiên Nam hít sâu một hơi, một khắc sau khí tức trên người lưu động, tựa như máy móc có từng sợi dây xiềng xích khoa lại.

Y bắt đầu cất bước, một bước, hai bước, ba bước ......

Khí tức trên người lại bắt đầu giảm xuống.

Rất nhanh, từ Tứ phẩm, hạ xuống Ngũ phẩm, lại hạ xuống Lục phẩm.

Tay cầm kiếm Thuần Quân, kiếm không ra khỏi vỏ, mà cứ như vậy chạy về phía La Hồng.

“Ngươi không trả lời, vậy ta sẽ khiến ngươi phải đồng ý.”

Sở Thiên Nam hô to.

Cho dù áp chế khí tức đến Lục phẩm, nhưng, tại thời khắc này, y vẫn giống như một luồng lôi điện, khí huyết đang ầm vang!

Giờ phút này, toàn thân La Hồng xao động, năng lượng trong cơ thể đang nhanh chóng phát tiết, gần như muốn làm nổ tung cơ thể hắn.

Hắn cần phát tiết, cần chiến đấu!

Sở Thiên Nam tới thật đúng lúc, tựa như là một ngọn đèn sáng trong bóng tối, chỉ rõ cho La Hồng chỗ tháo nước.

Kiếm khí trong kinh mạch La Hồng giống như con sông lớn đang lao nhanh, đau đớn tê liệt, khiến La Hồng suýt không nhịn được mà phát ra tiếng gầm nhẹ.

Ánh mắt Sở Thiên Nam hơi nheo lại.

Y dùng tốc độ cực nhanh lướt qua sân, tới gần, áp sát người La Hồng.

Tại thời khắc này.

Bầu không khí trong khắp Tắc Hạ Học Cung hình như cũng trở nên vô cùng nóng bỏng.

Vô số nguyên khí đang sôi trào, cây hoa đào đong đưa, vô số tán cây bay tán loạn.

Sở Thiên Nam vẫn chưa xuất kiếm. Thanh kiếm Thuần Quân trong tay y chính là danh kiếm do Hạ Hoàng tặng cho.

Y không vội xuất kiếm mà khẽ vương vai, giống như một ngọn núi cứng rắn!

Dù cho đã áp chế cảnh giới, nhưng khí huyết của y vẫn hung mãnh và cuồng bạo hơn Võ tu Ngũ phẩm Hóa Giáp cảnh nhiều.

“Thiếp Sơn Kháo!”

Sở Thiên Nam gầm nhẹ.

Bả vai áp sát vào vai La Hồng, bộc phát ra sức mạnh kinh khủng.

Đôi mắt La Hồng hơi nheo lại, sức mạnh đang lao đi điên cuồng trong thể nội nhanh chóng được phóng thích. Lực tà sát gần như muốn nổ tung trong đan điền tràn vào kinh mạch, chạy dọc đến đầu vai, bộc phát ra.

Đụng mạnh vào Sở Thiên Nam.

Hai người đều là kiếm tu nhưng lại dùng Võ tu để khai mạc trận quyết chiến này.

Đông!!!

Một tiếng vang ngột ngạt trầm đục.

Giống như hai con sóng lớn đập vào nhau, phát ra âm vang chấn động như muốn đập nát cả tảng đá ngầm..

Nguyên khí thiên địa đang sôi trào, nhanh chóng bùng phát ra khắp bốn phương tám hướng.

Đám học sinh đang có mặt ở đây, đại đa số đều là tu vi Ngũ phẩm, tại thời khắc này, bị chấn động đến mức phải lùi về sau mấy bước.

“Mạnh thật!”

“Hai người này là quái vật sao? Chỉ mới nhục thân mà đã mạnh như vậy rồi!”

“Dùng nhục thân để đánh nhau, có đúng là ta đang xem một trận vật lộn của kiếm tu không vậy?”

Đám học sinh chung quanh kinh ngạc không thôi, nhưng cũng vẫn vui vẻ quan sát tiếp.

Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị Nương liếc nhau, bên trong đôi mắt cũng có xen lẫn kinh hãi: “Lão La lại mạnh lên rồi!”

Oanh!!!

Bốn phía vang lên những tiếng hô khẽ.

Sở Thiên Nam người bay ngược ra, trượt ra ngoài mấy mét.

Lần va chạm đầu tiên, Sở Thiên Nam bị đè áp.

Giờ phút này, trong lòng Sở Thiên Nam cũng vô cùng kinh hãi, y không chỉ là Kiếm tu, mà còn là Võ tu Tứ phẩm. Dù cho đã áp chế khí tức xuống Lục phẩm, nhưng nhục thân cũng vẫn là Tứ phẩm.

Thế nhưng, La Hồng lại trực tiếp va chạm vai, đẩy bật y ra.

Sức mạnh mênh mông kia…… Là thứ mà một Lục phẩm có thể có sao?

Cảm giác được sự đau đớn rên trên bả vai, sắc mặt Sở Thiên Nam bắt đầu trở nên nghiêm trọng.

“Ngươi đang tăng cấp cảnh giới……”

Ánh mắt Sở Thiên Nam sáng lên.

Hắn ta phát hiện!

Hắn ta hiểu được mục đích của La Hồng

“Lấy chiến dưỡng chiến, đột phá trận, thật khí phách!”

Sở Thiên Nam cười lớn, lại lần nữa lướt đi, khí huyết sôi trào, nắm đấm xẹt qua.

La Hồng không nói gì, ngay lúc Sở Thiên Nam bị đánh lui, lực cắt chém kinh mạch trong hắn lại tăng vọt, La Hồng đau đớn, mắt đỏ ngầu.

Sở Thiên Nam, bản công tử cần ngươi!

Đừng chạy!

La hồng gào thét, xuất ra một quyền, đụng vào Sở Thiên Nam.

Sức mạnh trong cơ thể đạt được phát tiết, La Hồng lập tức phát ra một tiếng rên rỉ sảng khoái……

“Bị điên à?!”

Sở Thiên Nam thấy thế, vẻ mặt trở nên quái dị.

Sau đó, y lại bị đánh bay, sức mạnh phát tiết kia, quá mức cuồng bạo, khiến y hơi kinh ngạc, gần như không chống đỡ được.
Chương 267 Tiếng rồng ngâm khuấy động chín tầng trời (2)

Sở Thiên Nam rơi xuống đất, cảm thấy mọi việc trở nên nghiêm trọng hơn. Thế nhưng y cứ đứng im như thế lại khiến La Hồng sốt ruột. Hắn sải bước, nhanh chóng đến gần Sở Thiên Nam, nện cho y một quyền.

Sở Thiên Nam biến sắc, nhanh chóng giơ hai tay đã bị đánh đến đỏ bừng, thậm chí xuất hiện màu xanh đen lên!

Sở Thiên Nam y ...... Bị người ta đè ra mà đánh!

Hai vị kiếm tu dùng cách vật lộn để khai mạc khiến cho cả đám người đang đứng chung quanh xem náo nhiệt sợ đến ngây người.

Ở bãi đất trống giữa sườn núi.

Đôi mắt Triệu Tinh Hà sáng rực.

Nụ cười trên mặt lão Hoàng cứng đờ, thay thế vào đó là sự kinh ngạc và không thể tin.

Tiểu Hầu gia bị La Hồng đè xuống đánh?

Mặc dù nguyên nhân là do giảm cảnh giới xuống, nhưng cho dù tiểu Hầu gia có áp chế tu vi thì cũng là tồn tại vô địch trong cùng cấp kia mà!

Phốc!

Trong thể nội La Hồng tựa như có lửa đỏ đang thiêu đốt.

Đan điền như hóa thành một lò lửa, đang không ngừng đánh thẳng vào cảnh giới tà tu Ngũ phẩm.

Kiếm khí bị kéo theo càng thêm cuồng bạo.

Một quyền lại một quyền vung ra không theo phương pháp nào nhưng Sở Thiên Nam lại bị nện bầm dập mặt mũi.

Sở Thiên Nam gần như sắp điên rồi!

Tên này là chó dại sao?!

Ánh mắt hừng hực như lửa kia là cái quái gì thế?

Trận chiến này chẳng hề giống với tưởng tượng của y chút nào cả.

Sở Thiên Nam nhíu mày, đưa tay lau sạch máu mũi, chết tiệt!

Một cái chớp mắt tiếp theo, Sở Thiên Nam nhón mũi chân, kéo dài khoảng cách, y không muốn vật lộn với La Hồng nữa, y chịu không nổi.

Y sợ mình nhịn không được, trực tiếp bộc phát sức mạnh Võ tu Tứ phẩm, đánh cho La Hồng một trận.

Y triệt để lùi về phía sau, đứng xuống đất, kiếm Thuần Quân vẫn ở trong tay nhưng không ra khỏi vỏ mà quét xuống thành một vòng cung, công kích về phía La Hồng.

Mà trên quảng trường, bỗng nhiên có vô số cuồng phong gào thét, trong mỗi một sợi cuồng phong, đều xen lẫn sắc bén, vô số kiếm khí sắc bén hóa thành luồng sáng, chỉ trong chốc lát đã cắt mặt đất thành những cái rảnh sâu rồi bổ nhào về phía La Hồng.

“So kiếm sao?”

La Hồng nhếch miệng, tay giơ lên một chiêu.

Kiếm Thiên Cơ trong ngực Tiểu Đậu Đậu, lập tức xông lên trời, hóa thành một đường ánh sáng bạc lướt đến, rơi vào trong tay hắn.

La Hồng cầm kiếm, kiếm khí đang tàn phá bừa bãi trong kinh mạch như thủy triều cuồng loạn đột nhiên có chỗ thoát ra.

Chúng điên cuồng tràn vào trong kiếm Thiên Cơ.

Thanh bảo kiếm lấy được ở trong bí cảnh Thiên Cơ, tại thời khắc này, nhè nhẹ rung động, dường như phát ra tiếng rên rỉ vui vẻ.

Trong đan điền của La Hồng, tà sát khí luân chuyển, từng viên sát châu cũng xuất hiện ở trước người hắn, hóa thành kiếm Sát Châu kiếm.

Bảy mươi hai chuôi kiếm Sát Châu, giờ khắc này, bị ảnh hưởng bởi khí tà sát đang sôi trào, uy lực không ngừng tăng lên.

Kiếm khí của Sở Thiên Nam tới gần.

Bảy mươi hai chuôi kiếm Sát Châu lập tức tung ra, va chạm với kiếm khí, tất cả kiếm khí đều bị ngăn lại.

Điều này khiến đôi mắt của Sở Thiên Nam co lại!

Đây là Lục phẩm Ngự Kiếm?!

Con mẹ nó, Ngự Kiếm cảnh mà ngươi điều khiển được bảy mươi hai thanh kiếm? Tạo ra một kiếm trận như thế này à?!

Sở Thiên Nam mơ hồ hiểu được, vì sao Gia Luật Sách lại bị đánh bại.

Sở Thiên Nam nhìn thấy toàn bộ kiếm khí của mình đều nghiền nát, thần sắc bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.

Trên người y, bộc phát ra một cỗ uy lực, thanh kiếm đang đeo bên hông đột nhiên phóng ra, một tay y nắm vỏ kiếm, một tay đặt tại chuôi kiếm.

Một cái chớp mắt tiếp theo.

Kiếm ra khỏi vỏ một thước!

Kiếm khí như gió lốc từ dưới chân Sở Thiên Nam không ngừng lao lên, không ngừng thoát ra, khuếch tán ......

Quanh người Sở Thiên Nam, kiếm khí dày đặc dao động, giống như mưa to không ngừng càn quét quanh người y, tạo thành một đường kiếm khí Đại Long Quyển (rồng cuộn người) đột ngột mọc lên từ dưới đất!

Kiếm lại ra khỏi vỏ hai thước.

Thanh kiếm nổi danh thiên hạ này, ẩn ẩn lộ ra thân kiếm sáng chói.

Vô số kiếm khí ở trên quảng trường gào thét, từ đất bằng bay lên, lấy Đại Long Quyển làm trung tâm, xuất hiện hết vòng này đến vòng khác.

Kiếm lại xuất vỏ, ba thước!

Thanh Phong ba thước, triệt để ra khỏi vỏ!

Vô số kiếm khí dường như được kiếm chủ chỉ dẫn, trong chốc lát, cuốn lên ngàn vạn sóng biển, hất thẳng xuống dầu La Hồng.

Nếu như nói trước đó vật lộn là từng quyền mạnh mẽ đấm vào thịt.

Thì giờ phút này kiếm khí hăng hái vẩy tung, quả thật là rầm rộ.

Mà so với vô số kiếm khí giao thoa tung hoành của Sở Thiên Nam.

Kiếm khí của La Hồng đã không ngừng được hấp thụ vào trong kiếm Thiên Cơ, không biết đã xếp chồng bao nhiêu đạo, khiến cho kiếm Thiên Cơ gầm vang không dứt.

Oanh!

La Hồng chém ra một kiếm.

Vô số kiếm khí bị dồn nén đều bộc phát hết trong một kiếm này.

Giống như trên một bức họa trống không, bị một chiếc bút lông sói lớn vẽ xuống một nét to.

Vẩy mực thành sông núi, sông núi có rồng ngâm.

Tiếng rồng ngâm vang vọng chín tầng trời!

Tại thời khắc này, kiếm khí như mưa to gió lớn của Sở Thiên Nam kia bị một kiếm của La Hồng chém ra.

Một đạo kiếm ảnh vô hình rơi xuống, tựa như một con bạch long đang bay lượn.

Mây khói trên trời đều bị chém đứt ra như đậu hũ.

Ánh mắt Sở Thiên Nam co rụt lại.

Đối mặt với một kiếm La Hồng chém tới này, tu vi vốn đã bị phong tỏa ở Lục phẩm Ngự Kiếm, cũng không còn cách nào duy trì mà lập tức mở ra.

Xiềng xích đứt đoạn thành từng tấc.

Trong tích tắc trở về Tứ phẩm.

Kiếm khí khuấy động ở trước quảng trường của học cung giống như là mưa xuân se lạnh không ngừng giương vẩy.

Đám học sinh là khán giả đang đứng ở xung quanh trừng to mắt, hô hấp hơi dồn dập, trận chiến này họ nhìn đến nỗi mạch máu như muốn phụt ra, bởi vì quá trình chiến đấu cũng không phức tạp.

Đầu tiên là nhục thân va chạm, sau đó là so đấu kiếm thuật.

Cho dù La Hồng chỉ là Lục phẩm, cho dù Sở Thiên Nam cũng đã áp cảnh đến Lục phẩm, cuộc so tài này chỉ là cuộc so tài của tu sĩ Lục phẩm. Nhưng mà tất cả khí thế và sóng gió dâng trào không kém gì Ngũ phẩm, thậm chí là ngang ngửa Tứ phẩm.

Bầu không khí có mấy phần nghiêm trọng.

Mùi cháy khét ở trong không khí càng thêm nặng nề.

Kiếm khí trên Thiên Cơ Kiếm vẫn đang khuấy động, một con bạch long phát ra tiếng gào thét như xé rách cả mây mù, xé rách mặt đất, xé rách non sông.

Đây là tinh túy của Hóa Long Kiếm!

La Hồng đạt được truyền thừa của Hóa Long Kiếm, cũng học được tinh túy của Hóa Long Kiếm.

Nhất kiếm hóa long này đủ để phá núi đập biển.

Sở Thiên Nam chém ra kiếm khí như trút nước.

Lý Tu Viễn ôm La Tiểu Tiểu, thanh sam bay lên, đóa hoa đào đang cắm bên trong búi tóc cũng đang run rẩy, đôi mắt của y khẽ nhíu, như cười như không: “Thực lực của tiểu sư đệ lại mạnh lên rồi.”

“Quả thực là dựa vào thực lực Lục phẩm thi triển ra Hóa Long Kiếm, cho dù là Trần Thiên Huyền thật sự thi triển Hóa Long Kiếm cũng đều phải tiêu hao một lượng khổng lồ tinh khí thần và năng lượng, nhưng năng lượng của một kiếm mà tiểu sư đệ chém ra thì sao chứ? Làm sao có thể thu thập nhiều năng lượng như thế mà không hút khô bản thân chứ?”

Lý Tu Viễn thì thầm.

“Chẳng lẽ là lực lượng còn sót lại của ý chí thánh nhân sao?”

“Cũng đúng, trước đó tiểu sư đệ gõ chuông ba trăm sáu mươi lần, lần này lại nhanh chóng ngưng tụ ra thánh ngôn có lẽ trong cơ thể thật sự còn sót lại lực của thánh nhân.”
Chương 268 Vào Ngũ phẩm, cầm ma kiếm (1)

Xung quanh quảng trường.

Tiêu Nhị Thất, Ngô Mị Nương hơi nhíu mày: “Vậy mà có thể nhanh chóng thể bức Sở Thiên Nam phóng thích thực lực Tứ phẩm. Sở Thiên Nam nói rằng ép cảnh khiêu chiến là đang khinh thường La Hồng rồi, trận này, có thể nói Sở Thiên Nam đã thua.”

“Vô địch trong cùng cấp, mặc kệ đối thủ là yêu nghiệt cùng cấp hay là thiên kiêu, đều có thể vô địch…”

“Đáng tiếc là Sở Thiên Nam không thể, Sở Thiên Nam Lục phẩm lại không thể trấn áp La Hồng Lục phẩm.”

“Vân Trùng Dương là đệ nhất trên Hoàng Bảng không biết là có thể bất khả chiến bại với cùng cấp hay không.”

Hai người Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương không ngừng trao đổi suy nghĩ của bản thân.

Ở giữa sân.

La Hồng đứng ở nơi đó không để ý đến việc Sở Thiên Nam đánh vỡ gông xiềng trở lại Tứ phẩm.

Trên mặt của hắn toát ra vẻ sảng khoái, sau khi đánh ra một kiếm thì năng lượng sôi trào trong cơ thể hắn bắt đầu từ từ khôi phục vẻ bình tĩnh.

Lực tà sát ở trong đan điền chuyển từ xao động đến bình ổn, sức chứa tà sát trong đan điền lại mở được mở rộng, như đã hóa thành một vùng biển mênh mông.

Đan điền hóa biển rộng, thực lực quả nhiên là tăng lên rất nhiều.

Mà La Hồng cũng đã hiểu rõ, tu vi của hắn hẳn là đã bước vào trình độ Tà tu Ngũ phẩm.

Bảy mươi hai viên sát châu trở về trong đan điền, đắm chìm trong lực tà sát vô tận bên trong đan điền.

Uỳnh!

Một lúc sau La Hồng cảm giác bảy mươi hai viên sát châu ở bên trong bắt đầu giao hòa lẫn nhau.

La Hồng cũng đã hiểu rõ, đi tiếp trên con đường tu hành Tà tu Ngũ phẩm chính là dung hợp bảy mươi hai địa sát, chờ đến lúc bảy mươi hai viên địa sát hợp làm một...

Tu vi của hắn có thể bước vào Tứ phẩm.

Nhưng mà...

Dung hợp sát châu không phải là việc dễ, có lẽ là bởi vì hắn ngưng tụ quá nhiều sát châu cho nên mỗi một lần sát châu giao hòa thì đều cần hao phí một số lượng lực tà sát rất lớn.

Nhưng mà không thể nghi ngờ là thực lực của La Hồng tăng trưởng vô cùng khả quan.

Trừ cái đó ra thì La Hồng cũng phát hiện ra tu vi Kiếm đạo của mình cũng tăng lên, dưới một kiếm vừa rồi kinh mạch dường như được nới rộng rất nhiều, kinh mạch như sông lớn, kiếm khí chảy xuôi ở trong đó càng trở nên mạnh mẽ và hung mãnh!

Ngũ phẩm Mệnh Kiếm cảnh!

La Hồng vô cùng mừng rỡ, tu vi tà đạo và kiếm đạo đồng thời đột phá thật sự là quá tuyệt vời.

Nhưng mà sự đau đớn khi kiếm khí xé rách kinh mạch vừa rồi lại làm cho trong lòng La Hồng cảm thấy sợ hãi.

Quả nhiên vẫn là tu tà đạo tương đối dễ chịu hơn, đột phá giống như gió xuân, nhiều lắm cũng chỉ cảm thấy hơi căng trướng.

Nào giống như kiếm đạo, đau đớn như bị chém ngàn đau, sống không được, chết không xong. Nếu không phải có Sở Thiên Nam để phát tiết thì La Hồng cảm thấy bản thân có thể sẽ bị đau đến chết.

Trở thành Kiếm tu đầu tiên bị đau chết trong lúc đột phá trong lịch sử.

“Ta đã là Ngũ phẩm rồi.”

La Hồng híp mắt.

“Ta mạnh lên rồi.”

“Không biết là có thể vận dụng...Ma kiếm Atula hay không?”

La Hồng thầm nghĩ.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện.

Trong đan điền, bóng hình xinh đẹp váy đỏ của ma kiếm Atula lập tức hiển hiện, bên trong đôi mắt mang theo vài phần lạnh lẽo.

Hư ảnh Thánh nhân cũng mở mắt, bên trong đôi mắt vô cùng nghiêm nghị.

Chữ “Chính” cũng đã ngưng tụ, thế mà kẻ này thế mà còn suy nghĩ đến thanh kiếm kia!

Xem ra không thể không tiếp tục sửa đổi đạo tâm cho kẻ này rồi!

Quá trình La Hồng đột phá cũng không tạo nên cảnh tượng gì quá đáng ngạc nhiên, chỉ là uy áp quanh thân La Hồng đã mạnh lên làm cho không ít người cảm ứng được.

Rất nhiều ánh mắt co rụt lại, ngưng trọng hơn rất nhiều.

Lúc La Hồng vào Lục phẩm thì đã có thể đuổi đánh Gia Luật Sách, bây giờ... Hắn đã vào Ngũ phẩm.

Thực hiện một bước nhảy vọt về chất có phải là sẽ trở nên càng mạnh mẽ hơn rồi không?

Kiếm tu Ngũ phẩm nắm giữ kiếm bản mệnh, tu vi tăng lên vô cùng khả quan.

Lúc này La Hồng cũng đã nghĩ đến chuyện kiếm bản mệnh, dựa theo kiếm khí quyết mà Trần quản gia đưa cho thì đến kiếm tu Ngũ phẩm phải nghĩ trăm phương ngàn kế dung hợp kiếm bản mệnh, có kiếm bản mệnh và không có kiếm bản mệnh có chênh lệch vô cùng lớn.

“Kiếm bản mệnh...Bây giờ ta có ba lựa chọn.”

“Một là dung hợp ma kiếm Atula, thanh bảo vật cấp Địa đỉnh phong này tuyệt đối là mạnh mẽ...Nếu như hòa hợp với kiếm bản mệnh thì tất nhiên thực lực tăng lên sẽ là cực cao nhưng mà cũng có nguy hiểm, thanh ma kiếm này bướng bỉnh khó thuần có thể sẽ làm mình bị thương, đến lúc đó nếu dung hợp thất bại thì sẽ là trộm gà không thành lại mất luôn nắm gạo.”

“Hai là có thể dung hợp với Thiên Cơ kiếm, đây là thanh bảo kiếm thu được từ trong Thiên Cơ Bí Cảnh, dường như là do vị đạo nhân vô cùng khẳng khái kia tặng cho, kiếm này rất quý giá có thể liệt vào danh sách chuẩn bị tuyển chọn.”

“Thứ ba là sát châu kiếm, bảy mươi hai viên sát châu kiếm hòa hợp với kiếm bản mệnh, đây là phi kiếm phù hợp nhất, vấn đề là trước khi chưa hợp nhất thì số lượng của sát châu kiếm quá nhiều.”

La Hồng rơi vào trầm tư.

Hắn đang do dự nên chọn cái nào.

Quảng trường vốn dĩ đang trong quá trình kịch chiến lập tức trở nên yên tĩnh, La Hồng bình tĩnh đứng im tại chỗ rơi vào trầm tư.

Mà Sở Thiên Nam khôi phục thực lực trở lại Tứ phẩm, ánh mắt lại phức tạp không ra tay.

Có thể nói lúc hắn ta khôi phục thực lực thì hắn ta đã thua rồi.

Trên thực tế Sở Thiên Nam có thể lựa chọn không khôi phục mà cứng rắn chống lại một kiếm của La Hồng, nhưng mà nếu như thế thì rất có thể bản thân hắn ta sẽ bị thương nặng, có thể sẽ vô cùng nhếch nhác chứ không phải là nhếch nhác bình thường, dựa vào trình độ điên cuồng của kiếm khí kia thì có thể xé rách tất cả quần áo của hắn ta, không chỉ như thế thậm chí sẽ cắt chém tất cả thịt của hắn ta nữa.

Ngẫm lại... Thật sự là quá thê thảm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK