Chuyện này...... Bọn họ cũng không biết.
Nhưng mà, sự thật nói cho bọn họ biết.
Đã chết một Thiên giáp thi, ắt còn có con càng khủng bố hơn!
Oanh!
Cả thủy triều hắc ám đột nhiên tĩnh lại.
Không có bất kỳ một con sóng nào, thủy triều hắc ám như hóa thành một biển chết.
Trên trời, mưa đen giàn giụa như giăng màn giữa trời chậm rãi bị tách ra giữa không gian.
Oanh!
Sau đó,trong lúc tim của mọi người đang đập nhanh, dưới thủy triều hắc ám, một khoảng dài rộng mấy ngàn dặm bỗng lộ ra một khuôn mặt.
Khí Tử Linh khủng bố hóa thành gió lốc!
Băng lộ vỡ ra thành mảnh vụn, vài cao thủ Nhị phẩm còn sót lại căn bản không kịp trốn, đã bị một cái miệng thật lớn há ra nuốt vào trong.
Bỗng có một lực hút cực lớn bùng nổ, màn mưa đen giàn giụa theo lực hút kéo thành những dòng nước xiết nhanh, đen ngòm, xiên thẳng xuống.
"Thi vương? " Hai tròng mắt vàng kim La Hồng mang theo ý cười nhàn nhạt.
Dòng mưa đen ngòm dằng kia căn bản không có cách nào tới gần thân hình hắn, trong phút chốc chúng tản ra hai bên.
Mà thân hình La Hồng như sử dụng thuấn di, nhanh chóng biến mất.
Lân nữa xuất hiện là bên trên khuôn mặt to lớn.
Làn da nó xám xịt, phụt khí Tử Linh khủng bố rít gào.
"Lão phu chỉ để ý đến nhân gian, địa ngục lão phu không quản "Nhưng Thiên Giáp thi và ngươi đã động đến lão phu, vậy lão phu chỉ có thể miễn cưỡng quản một chút"
La Hồng đạm cười nói.
Sau đó, chậm rãi ngồi xuống.
Vươn tay ra, ngón giữa cong lên, nhẹ nhàng gõ.
Đông.
Một tiếng trầm vang lên.
Như một giọt nước rơi xuống hồ nước tĩnh lặng, khiến cho mặt nước nổi lên từng vòng gợn sóng.
Khuôn mặt khổng lồ kia ngừng lại vài giây, ngay sau đó cột nước to phóng lên như một viên đạn pháo, khiến sóng nước sôi trào, bắn một đường vào đáy nước, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Khí cơ đáng sợ bao phủ cả đất trời trong nháy mắt cũng bị phá hủy.
Mà La Hồng ngồi trên thủy triều hắc ám.
Chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời.
Oanh!
Từng gợn sóng mang theo sức mạnh khủng bố càn quét qua không gian......
Trận đấu đáng sợ vẫn tiếp tục.
Nhưng, có thể do cảm nhận được Hạo Nhiên chính khí cuồn cuộn, nên tiết tất của cuộc chiến càng lúc càng nhanh.
La Hồng lắc đầu một cái.
Đã ngồi bên ngoài thủy triều hắc ám, sau một lâu, một tiếng thở đài thản nhiên khuếch tán trong không gian.
Ngay sau đó.
Hai tròng mắt La Hồng chảy ra một dòng kim quang sắc bén, lôi kéo ra một sợi chỉ vàng.
Thủy triều hắc ám, đất bằng giảm xuống trăm mét.
Mà thân ảnh La Hồng vẫn đứng trên không trung, như ngồi trên cầu vồng cao cao tại thượng trên bầu trời.
La Hồng rơi vào trong cảm giác vô cùng kỳ quái.
Đây chính là ý chí phụ thể sao?
La Hồng cảm thấy dường như mình đang ở một loại trạng thái của giấc ngủ nông, rõ ràng có thể cảm nhận được tất cả mọi thứ ở bên ngoài nhưng mà lại vẫn cứ giống như là lười biếng không có hơi sức động đậy thân thể.
La Hồng cảm thấy tâm thần của mình đang không ngừng lặn xuống, lặn xuống...
Giống như là chìm vào trong hồ nước, không ngừng chìm xuống nơi sâu nhất dưới đáy hồ, mặc dù như thế nhưng lại không cảm thấy ngạt thở.
Trong lúc mơ mơ màng màng, ở giữa một mảnh màu vàng mông lung, La Hồng nhìn thấy chính mình xoay eo, ném mâu, trong nháy mắt xuyên thủng một con Thiên giáp thi to lớn, hình ảnh đó suýt nữa thì làm hắn giật mình tỉnh dậy.
Mẹ kiếp!
Lão tử mạnh như vậy sao?!
Ta là vô địch trong nhân gian rồi sao!
A, hình như đây không phải là ta.
Vậy quên đi.
Đối với hành thi, La Hồng cũng hiểu biết đôi chút, dù sao hắn cũng đã lợi dụng hành thi để lừa giết không ít cường giả Nhị phẩm.
Dựa theo phân chia về cấp bậc, con Thiên giáp thi này tương đương với cấp bậc Lục Địa Tiên!
Mà giờ khắc này, hắn đang bị ý chí phụ thể lại có thể một chiêu miểu sát đối phương.
Đây chính là... Phu tử sao?!
Hắn biết phụ thể của hắn là phu tử, đây cũng là lần đầu tiên La Hồng ý thức được phu tử mạnh thế nào.
Lão đầu tử ngày ngày nằm ở trong tiểu lâu Xuân Phong, pha trà nước sông, ăn dưa phun hạt mạnh đến đáng sợ.
Là tồn tại vô địch đứng đầu nhân gian?
La Hồng hơi kích động, hơn nữa phu tử khống chế cơ thể La Hồng trong tay, làm cho La Hồng trong mơ hồ thật sự có cảm nhận hơi kỳ quái.
Sự khống chế chính khí Trường Hà kia dường như làm cho tu vi Nho đạo của La Hồng vô thức có đột phá nho nhỏ.
Uỳnh!
Bỗng dưng, La Hồng cảm giác tâm thần của mình chìm vào một chốn hỗn độn.
Ba ngọn phật đăng đang ung dung thiêu đốt, chiếu sáng thế giới tinh thần ý chí của La Hồng.
Thiên Thủ Tà Phật nhìn qua dường như vô cùng cao lớn, nhưng mà dưới sự chiếu rọi của ba ngọn phật đăng lại trở nên vô cùng nhỏ bé.
"Đây là nơi nào?"
La Hồng sững sờ.
"Phàm nhân ngu xuẩn, tiểu La ngu xuẩn, đây là biển tinh thần ý chí của ngươi, là nơi quan trọng nhất của tu sĩ"
Có tiếng nổ vang trời.
Giống như là trời long đất lở, toàn bộ ý chí cũng đều đang rung động ầm vang.
La Hồng khẽ giật mình bỗng nhiên quay đầu, lập tức có một bóng dáng vô cùng cao lớn, cao lớn hơn Thiên Thủ Tà Phật vô số lần vắt ngang trong biển ý chí của hắn, giống như một vị thần đang chống đỡ bầu trời và đất.
Vẻ mặt La Hồng ngây ngẩn ngẩng đầu, chỉ có thể thuận theo cơ thể quái vật khổng lồ mà nhìn lên trên thì nhìn thấy hai cái lỗ mũi vô cùng to lớn.
Giọng điệu ngu xuẩn, ngữ khí quái dị này chẳng lẽ là Hư Ảnh Tà Thần trong Nê Hoàn Cung sao?
La Hồng ngưng mắt.
Tà Thân!
Cơ thể La Hồng hơi căng cứng, đây chính là sự tồn tại vô cùng mạnh mẽ, mặc dù mỗi lần muốn mượn dùng sức mạnh La Hồng đều mắng Tà Thần này, nhưng mà La Hồng hiểu rõ là Tà Thần rất mạnh.
Chương 427 Chém một đường ánh sáng (1)
"Nhìn cái gì? Tiểu La ngu xuẩn, Chỉ (1) là sự tồn tại rất cao mà ngươi mãi mãi cũng không thể chạm tới."
(1) Chỉ: cách tự xưng của tà thần.
Hư Ảnh Tà Thần nói.
"Phàm nhân phải duy trì sự kính sợ nên có với Chỉ, nếu không Chỉ sẽ để cho ngươi hiểu rõ cái gì gọi là sức mạnh đáng sợ."
"Tiểu La ngu xuẩn đã hiểu chưa?"
Khóe miệng La Hồng giật giật.
Đến rồi, tên Tà Thần rẻ tiền này lại đến nữa rồi.
La Hồng cảm thấy vẫn là nên trấn an Tà Thần mạnh mẽ này đã.
Cho nên cơ thể La Hồng trôi nổi trong tinh thần, bỗng nhiên vươn tay giơ ngón tay cái lên.
"Trời không sinh Tà Thần, tà đạo muôn thuở như đêm dài!"
La Hồng nói.
Tà Thần: ".."
Một lúc sau uy áp kinh khủng giữa trời đất đột nhiên dâng lên mạnh hơn.
"Tiểu La ngu xuẩn! Ngươi lại dám xem thường Chỉ? Lại dám mắng Chỉ?!"
"Chỉ là tồn tại mà trời có khả năng sinh ra?"
Giọng nói của Tà Thần ầm vang rung động làm cho ba ngọn phật đăng cũng gần như sắp bị hủy diệt, tượng Thiên Thủ Tà Phật thì lại run rẩy trốn ở một bên.
La Hồng: ":
"
La Hồng cũng lười nói chuyện với tên Tà Thần có mạch não thần kỳ này, hắn không thèm quan tâm tới tên Tà Thần này nữa.
Dù sao thì hắn không chơi lại Tà Thần này, nếu như Tà Thần muốn chơi chết hắn, La Hồng cảm giác mình không có khả năng phản kháng thành công.
Cho nên, La Hồng rất bình tĩnh, rất bình thản.
Trên thực tế, La Hồng cũng đã suy đoán dù sao Hư Ảnh Tà Thần cũng được trao đổi từ sách da người, theo La Hồng phỏng đoán hẳn là một loại quy tắc trao đổi đồng giá, cho nên sự tồn tại của kẻ này hẳn là sẽ không có hành động quá khích với chủ nhân là hắn.
Hư Ảnh Tà Thần phát hiện La Hồng không để ý tới mình nên cũng từ từ bình tĩnh lại.
Tiếp tục nâng cao lỗ mũi quan sát La Hồng.
Tiểu La nhỏ bé mà ngu xuẩn, sớm hay muộn gì thì ngươi cũng sẽ biết được sự lợi hại của Chỉ!
Trên biển tinh thần ý chí, không ngừng cho thấy thực lực kinh khủng của La Hồng sau khi được ý chí Phu tử phụ thể.
Một kích xoá bỏ Thiên giáp thi.
Đối mặt với sự xuất hiện của Thi Vương, La Hồng đang được Phu tử phụ thể cười nhạt, có mấy phần tiêu sái, có mấy phần bình tĩnh.
Gõ tay một cái thì đã đánh lui loại tồn tại đáng sợ kia.
La Hồng hít vào một hơi.
Lúc này, Hư Ảnh Tà Thần cũng có chút ghen tỵ mỡ miệng.
"Phàm nhân này quả thật là rất mạnh, nhưng mà... Có mạnh hơn nữa thì hắn ta cũng chỉ là phàm nhân, dựa vào cơ thể phàm nhân mà sánh vai thần minh, nhưng cuối cùng hắn ta vẫn chỉ là phàm nhân, không thể thoát khỏi số mệnh và quy tắc của phàm nhân"
Hư Ảnh Tà Thần nói.
"Huống hồ, nếu như bản thể của Chỉ xuất hiện... Hắn ta sẽ không ngăn cản được."
La Hồng lườm Hư Ảnh Tà Thần một cái.
Bên trong đôi mắt không khỏi toát ra vẻ khinh bỉ.
Ngươi cũng đã nói Phu tử là phàm nhân, Tà Thần ngươi thế mà lại so với phàm nhân, cầu xin ngươi hãy biết xấu hổ một chút đi có được không.
Dường như cảm ứng được suy nghĩ trong lòng La Hồng, Hư Ảnh Tà Thần tức giận, giận đến nỗi ba ngọn phật đăng lại bắt đầu sẽ chớp tắt, tượng Thiên Thủ Tà Phật run lẩy bẩy.
"Hừ, "
"Tiểu La ngu xuẩn, cuối cùng rồi sẽ có một ngày, ngươi sẽ hiểu rõ Chỉ mạnh như thế nào."
Một lúc sau Tà Thần an tĩnh lại nâng mũi nói.
La Hồng lại ngưng mắt, tiếp tục xem cuộc chiến đấu ở bên ngoài.
Tà Thần nói là phàm nhân?
Nhưng đây thật sự là phàm nhân sao?!
Uỳnh!
Toàn bộ thủy triều hắc ám chìm xuống dưới lòng đất một trăm mét, một màn này quả thực làm người ta kinh hãi.
Rất nhiều tu sĩ vẫn còn ở lại trên Phật lộ hai chân đã sớm như nhũn ra, cho dù là cao thủ Nhị phẩm có thể mượn lực của trời đất để dùng cũng nằm bò trên Phật lộ.
Tiêu Nhị Thất rơi xuống trên mặt đất, gã nhìn La Hồng phóng lên tận trời với vẻ mặt ghen tị, ghen tị gần như sôi sục.
Gã từng mộng tưởng đeo đao đi xa tận chân trời, nhưng làm sao có thể so sánh được với việc thoải mái tự do kiêu ngạo cười trong thế giới quá ngắn ngủi này?
Quá mạnh!
"Phu tử... Phụ thể của La Hồng chính là phu tử!"
Tiêu Nhị Thất hưng phấn đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, gã nhìn chằm chằm chính khí Trường Hà, lúc này dường như ẩn ngộ ra điều gì đó.
Ngộ ra được một loại đao pháp.
Chính khí Trường Hà của phu tử có thể xé rách cả bầu trời, ngày bình thường làm sao có thể nhìn thấy.
Mà lần này có thể quan sát ở khoảng cách gần làm cho Tiêu Nhị Thất vô cùng chấn động.
Tiêu Nhị Thất cũng được coi như là học sinh trong học cung, lúc này trong lòng có cảm giác tự hào bành trướng đến nỗi sắp nổ tung.
"Phu tử, lão sư của Tiêu Nhị Thất ta!"
Tiêu gia không có một đại lão nào, vậy thì Tiêu Nhị Thất sẽ kéo một đại lão để ôm đùi!
"Đi thôi, thiếu gia mau đi thôi!"
"Chúng ta không thể bị cuốn vào trận chiến tiếp theo, một khi bị cuốn vào thì hậu quả sẽ bị lan rộng, chúng ta cũng sẽ không thể bảo vệ được thiếu gia."
"Thiếu gia người không có ý chí phụ thể, nơi này không phải là nơi chúng ta nên dừng lại, đi thôi!"
Nhóm Nhị phẩm của Tiêu gia bị dọa sợ.
Trước đó khi Thiên giáp thi xuất thế, họ tưởng rằng họ sẽ phải chết.
Kết quả Thiên giáp thi dễ dàng bị diệt mất, mà bên trong thủy triều hắc ám vẫn còn có sự tồn tại càng thềm đáng sợ, dường như ngưng trệ tất cả mọi thứ trong thiên địa.
Sự tồn tại mạnh mẽ như vậy thế mà bị phu tử dễ dàng trấn áp!
Trong đám đại lão này, chẳng một ai là người họ có thể trêu vào.
Cho nên nhóm Nhị phẩm của Tiêu gia bỏ chạy.
Họ khiêng Tiêu Nhị Thất thuận theo Phật lộ chạy trở về thành Tần Quảng ngay trong đêm.
Họ phi nước đại ở trong thành Tần Quảng, rốt cuộc cũng đi tới trước cửa thành của thành Tần Quảng.
Chương 428 Chém một đường ánh sáng (2)
Mà lúc này.
Quỷ Bà canh giữ ở cửa thành nở nụ cười thâm trầm, đèn lồng lục quang trong tay sáng rõ, chuẩn bị thu phí ra khỏi thành.
"Không cần phải chạy! Phu tử... Cũng là thầy của Tiêu Nhị Thất ta!"
Tiêu Nhị Thất đang bị khiêng tinh thần phấn khởi gào thét.
Cả người Quỷ Bà run lên nhìn lướt qua Tiêu Nhị Thất rồi lại liếc mắt nhìn nơi sâu thẳm trong thành Tần Quảng.
Bên trong đôi mắt đúng là toát ra vẻ sợ hãi.
Sau đó bà ta yên lặng thu hồi đèn lồng, để Nhị phẩm của Tiêu gia và Tiêu Nhị Thất nhao nhao ra khỏi bí cảnh...
Bà ta vẫn phải nể mặt vì đó là đệ tử của người kia.
Mặc dù người đó chỉ quan tâm đến nhân gian, nhưng nếu như người đó thật sự muốn chạy tới đánh chết bà ta, hình như cũng sẽ không quá phiền phức.
Cho nên Quỷ Bà xem như không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Tùy ý để một đám Nhị phẩm của Tiêu gia khiêng Tiêu Nhị Thất đang kêu khóc thê lương rời khỏi thành Tần Quảng.
Mà bà ta lại quay đầu nhìn về phía nơi sâu thẳm trong bí cảnh, đôi mắt già nua thâm thúy ẩn ẩn phản chiếu trận chiến đấu đáng SỢ.
Tóc xanh bay lên.
Nữ Bồ Tát bước chân trần lên không trung, giữa lòng bàn tay có vô số Phật quang nổ tung giống như là một thanh kiếm mang ngút trời xé tan bóng đêm chiếu sáng khắp nơi trên mặt đất.
Mà ở xung quanh nàng có năm cường giả đang vây đánh, khí cơ ngang ngược chấn động hư không.
Vẻ mặt của Địa Tạng Bồ Tát xinh đẹp, dù là đụng phải vây đánh, nàng vẫn bình tĩnh như cũ, quanh thân nàng có vô số Phật quang đang chiếu sáng khắp nơi, vô số phật ảnh đang lóe lên.
Phụ thể Gia Luật A Cổ Đóa của Gia Luật Sách, nhục thân khuấy động lên gợn sóng không gian kinh khủng, có sức mạnh kinh thiên động địa được thêm vào trên người ông ta, có một bộ giáp trụ khí huyết sắc vàng bao trùm thân thể vô cùng kiên cố.
Thế nhưng lại bị Địa Tạng Bồ Tát nhẹ nhàng khẽ vỗ nhẹ, nhanh chóng bị nổ tung, lại lần nữa bị thổi bay ra ngoài.
Phụ thể Nữ Đế Đại Sở của Ngô Mị Nương cũng không nghiêm túc ra tay mà thả lồng một tay ở phía sau, một cái tay khác hiện lên năm móng vuốt treo ở trước người, điều khiển chuôi Long Tước kiếm tỏa ánh sáng vàng ra bốn phía.
Long Tước kiếm gào thét giống như sấm sét màu vàng giữa trời đất, lôi cuốn theo uy năng đáng sợ.
Mỗi một lần Long Tước bay lượn đến, cho dù là Địa Tạng Bồ Tát cũng không muốn cứng đối cứng với nó.
Địa Tạng Bồ Tát khẽ vặn eo, áo cà sa bay lên, nhấc nhẹ đôi chân trần giống như vũ giả tuyệt thế, lại giống như nữ thần tuyệt diễm bay lượn lên trời.
Nàng liên tục né tránh Long Tước kiếm đang bay lượn đến.
Vẻ mặt xinh đẹp vẫn duy trì bình tĩnh như cũ.
Một bên khác, Tà Phật Tử thi triển không phải là phương thức chiến đấu của phật môn mà là ngưng tụ một thanh đao, đao mang không ngừng chém xuống xé rách ra một khe rãnh nhìn thấy mà giật mình.
Đôi mắt màu vàng của Ngô Mị Nương đang nhìn chằm chằm, một bên khác Vân Trùng Dương cũng đang nhìn chằm chằm, còn có phụ thể lão thiên sư Long Hổ Sơn của Hồng Bách Uy cũng đều đang nhìn chằm chằm.
Họ muốn từ thủ đoạn của Tà Phật Tử để xem rốt cuộc phụ thể của Tà Phật Tử là ai.
Thế nhưng lại phát hiện căn bản là không có cách nào từ trong thủ đoạn chiến đấu của Tà Phật Tử suy đoán ra ý chí phụ thể của y là ai.
"Sẽ là ai chứ? Loại thủ đoạn này dường như cũng không phải là Hạ Hoàng..."
Ngô Mị Nương chắp tay, bàn tay khẽ lật, Long Tước kiếm gào thét ở quanh người nàng ta cuốn lên một mảnh lại một mảnh sấm sét màu vàng.
Hai con người màu vàng của nàng ta và đôi lông mày nhíu lại.
"ý chí phụ thể chỉ có sư môn truyền thừa, hoặc là có quan hệ huyết mạch mới có thể thực hiện được... Cái tên Tà Phật Tử khổ tâm chính là con tư sinh của thái tử, chẳng lẽ lại là Hạ Cực?"
"Không đúng, mặc dù thái tử Hạ Cực ẩn núp sâu, nhưng mà không có khả năng có thực lực như thế này"
Ỗ phía xa, phụ thể lão thiên sư Long Hổ Sơn trong thân xác Hồng Bách Uy cười nói.
Hai con ngươi của Hồng Bách Uy cũng là màu vàng, Ngô Mị Nương cũng vậy, hai người mặt đối mặt dường như cũng thấy được sự nghi ngờ trong mắt của nhau.
Đó chẳng lẽ thật sự chính là Hạ Hoàng sao?
Nếu như là Hạ Hoàng... Không cần thiết phải ẩn úp thủ đoạn tấn công thảo phạt của bản thân mới đúng.
Bốp bốp bốp!
Một bên khác, chủ lực đang tấn công thảo phạt Địa Tạng Bồ Tát chính là Vân Trùng Dương, vị chuyển thế tiên nhân này cũng không phải là ý chí phụ thể, mà là tiếp dẫn sức mạnh bên trong Thiên Môn cưỡng ép bùng nổ ra thực lực mạnh mẽ.
Phụ thể lão thiên sư của Hồng Bách Uy làm ra tư thái vuốt râu, đáng tiếc Hồng Bách Uy không có râu ria cho nên ông ta vuốt trúng một vùng không khí lạnh lẽo.
Ông ta cười nói: "Vân Trùng Dương chính là tiên nhân chuyển thế của Côn Luân Cung, thiên nhân của Côn Luân Cung ở phía sau Thiên Môn nắm giữ bí mật trường sinh, bất tử bất diệt, mà ngươi bỏ ra cái giá lớn như thế để chuyển thế vào nhân gian, xem ra... Mục đích chính là vì đất này có giấu truyền thừa"
Hồng Bách Uy với hai con ngươi màu vàng mở miệng.
Chiêu của Vân Trùng Dương và Địa Tạng Bồ Tát va chạm với nhau, tiên khí lượn lờ bị đẩy ra vài trăm mét.
Sắc mặt bình tĩnh nhìn Hồng Bách Uy.
"Đừng nói là tâm tư của ta không đơn thuần"
"Tu vi tám nghìn năm của Địa Tạng Bồ Tát hóa thành một viên Xá Lợi, bây giờ là lúc nàng suy yếu nhất, nếu không các ngươi sẽ xuất hiện nơi này sao?"
"Nếu là lúc Địa Tạng Bồ Tát hưng thịnh nhất, ai trong các ngươi sẽ dám đến chứ?"
Vân Trùng Dương thản nhiên nói.
Sau đó hai chân đạp lên không trung, dường như là đang giẫm lên đám mây hóa thành một đạo tiên tung vắt ngang qua, vô số tiên khí trong chốc lát hóa thành tấm lụa cứng ngắc, bộc phát sức mạnh kinh khủng, đánh về phía Địa Tạng Bồ Tát tóc xanh.
"Đúng vậy, chúng ta cũng không ngờ...La Hồng lại có thể gõ vang tám trăm mươi mốt tiếng chuông, mở ra bí cảnh Địa Tạng."
Hồng Bách Uy với đôi mắt màu vàng lắc đầu nói.
"Điều này sớm hơn mười năm so với tính toán thôi diễn thiên cơ của lão đạo..."
"Hơn nữa người gõ chuông...... Cũng không đúng, theo như lão đạo suy tính thiên cơ, người gõ vang tám mươi mốt tiếng chuông hẳn là Vân Trùng Dương ngươi mới đúng"
Một bên khác, cả người Gia Luật Sách mặc áo giáp màu vàng lại lần nữa hoành không mà lên, nhưng mà lại bị Địa Tạng Bồ Tát chỉ ngón tay một chút bèn bay ngược ra.
Dường như người ở đây cũng không quá coi trọng hắn.
Mặc dù thực lực không tệ, nhưng mà Võ tu...Ha ha.
Chương 429 Chém một đường ánh sáng (3)
Uỳnh!
Bỗng nhiên sắc mặt của Hồng Bách Uy, Ngô Mị Nương và Tà Phật Tử có đôi mắt màu vàng đều thay đổi.
Họ cảm thấy ở dưới đáy thủy triều đen tối vô biên vô tận, dường như phát ra tiếng vang kinh khủng, một lúc sau một luồng khí cơ ngang ngược, vô cùng bá đạo cường thế xé rách ngăn trổ xông vào chỗ chiến trường của họ!
"Phu tử?!"
Tà Phật Tử nói.
Mà ở một bên khác sắc mặt của ba người Ngô Mị Nương, Hồng Bách Uy và Vân Trùng Dương đều ngưng trọng.
Họ không tiếp tục mở miệng nói thêm gì nữa mà nhao nhao ra tay, công kích về phía Địa Tạng Bồ Tát tóc xanh, ý chí phụ thể phu tử xuất hiện là điều mà họ không ngờ tới.
Ánh mắt của Tà Phật Tử lạnh lùng, lại chém đao ở trong tay ra, thủ đoạn làm cho người ta suy nghĩ không thấu.
Ngô Mị Nương bỗng nhiên nâng cao bàn tay lên.
Long Tước kiếm xông lên bầu trời hóa thành một con chim khổng tước màu vàng đang giương cánh, quấn trong một vòng sấm sét màu vàng vô tận, từ trên bầu trời bay nhào thẳng xuống phía Địa Tạng Bồ Tát.
Trong tay lão thiên sư có một tia sấm sét, một chưởng sấm sét bá đạo bỗng nhiên oanh kích ra.
Một tiếng sét đột nhiên đánh về phía Bồ Tát.
Tiên khí của Vân Trùng Dương bồng bềnh, vô số tiên khí hội tụ hóa thành một bàn tay tiên khí khổng lồ vỗ về phía Địa Tạng Bồ Tát.
Đôi mắt Địa Tạng Bồ Tát không hề bận tâm, dường như đã sớm đoán được.
"Chư vị không xứng với truyền thừa của Địa Tạng"
"Cũng không thể nhận nổi"
Nữ tăng mở miệng, giọng nói thanh lệ giống như một viên ngọc lớn rơi vào khay ngọc.
Một lúc sau phật quang trong lòng bàn tay tràn đầy, dường như chống lên một bức màn phật quang màu vàng.
Uỳnh!
Công kích của tử giả nện xuống, trong chốc lát cả vòm trời tối tăm giống như đều bị chiếu sáng, thủy triều hắc ám vào lúc này đều hơi cuồn cuộn.
Vô số quang mang tiêu tán.
Tóc xanh của Địa Tạng Bồ Tát bay lộn xộn, môi đỏ khẽ mở thì có dòng máu màu vàng óng chảy xuôi xuống, giương vẩy từng chút, mỗi một giọt máu tươi màu vàng đều vô cùng nặng nề, như có thể áp sập một thế giới nhỏ Khuôn mặt Bồ Tát vẫn bình tĩnh như cũ, thậm chí là mỉm cười thản nhiên.
Nàng nhàn nhạt nhìn về nơi xa.
Chỗ đó có một vệt sáng kim quang phá vỡ ngăn trở lao lên, giống như cơn mưa lớn tát vào mặt, đứng lơ lửng ở giữa không trung.
Áo trắng, tóc đen, hai con ngươi màu vàng.
Hạo nhiên chính quanh thân như trường hà, tà áo bay phất phới như một thi nhân tuyệt thế đứng lặng trên đỉnh núi.
Ỗ phía dưới, Gia Luật Sách cả người mặc áo giáp màu vàng, hai con ngươi màu vàng lao lên rồi ngừng lại.
Không dám lớn tiếng vì sợ làm kinh động người ở trên trời.
Hắn sợ kinh động đến thư sinh mặc bạch y màu trắng kia.
Hai con ngươi màu vàng của La Hồng quét qua năm người ở đây rồi thở dài.
"Ai..."
"Địa Tạng trấn Địa Ngục, công đức vô lượng, truyền thừa của nàng hiển nhiên sẽ do nàng làm chủ."
"Xem như nàng cho các ngươi truyền thừa, các ngươi dám nhận sao?"
"Trấn thủ Địa Ngục tám nghìn năm, các ngươi dám sao?"
La Hồng với hai mắt tỏa ra ánh sáng vàng, chắp tay, tay áo tung bay nói.
Tiên khí của Vân Trùng Dương lượn lờ nhìn chằm chằm hai con ngươi màu vàng của La Hồng rồi hít sâu một hơi: "Ngươi vốn quản chuyện nhân gian, sao ngươi lại ở đây?"
Mà hai con ngươi màu vàng của La Hồng quay đầu nhìn chằm chằm Vân Trùng Dương.
"Ngươi đang nói quy tắc với lão phu sao?"
Vừa mới dứt lời.
Giọng nói bỗng nhiên vô cùng hùng vĩ, giống như là vang vọng trời đất.
Sắc mặt của Vân Trùng Dương hơi thay đổi, hư ảnh Thiên Nhân ở phía sau bỗng nhiên hiển hiện, giống như tiên nhân chí cao vô thượng đang quan sát nhân gian.
Mà chính khí hạo nhiên vô cùng vô tận cuồn cuộn quanh người La Hồng, theo tay hắn vung lên, giống như thác nước chảy từ trên chín tầng mây xuống dưới, hung hăng đập vào hư ảnh tiên nhân ở phía sau Vân Trùng Dương.
"Trời có quy tắc của trời, đất có quy tắc của đất, nhân gian cũng có quy tắc của nhân gian..."
"Quy tắc của nhân gian do lão phu định đoạt"
La Hồng nói.
Vừa mới dứt lời.
Tiên nhân ở phía sau Vân Trùng Dương trong nháy mắt chia năm xẻ bảy, mà cơ thể Vân Trùng Dương cũng bị nện trúng không ngừng run lên, miệng mũi đều tràn ra máu.
"Nếu như ngươi dám can đảm từ Thiên Môn chuyển thế xuống nhân gian vậy thì phải tuân thủ quy tắc của lão phu."
La Hồng thản nhiên nói.
"Nhân gian có phu tử..."
Nơi xa, Ngô Mị Nương với hai mắt tỏa ánh vàng hít sâu một hơi giơ tay lên, Long Tước kiếm trong nháy mắt gào thét ra, chỉ chớp mắt đã xuất hiện ở đỉnh đầu của La Hồng.
Nhưng mà La Hồng chỉ giơ tay lên, năm ngón tay hóa thành móng vuốt đột nhiên đánh ra.
Thanh kiếm có kim mang xán lạn bốn phía đã bị hắn nắm trong tay.
"Kiếm khí ngưng tụ ra Long Tước giả, hôm nay ngươi vung kiếm này ra, ngày khác Đại Sở... Chắc chắn sẽ gặp đại nạn."
La Hồng lắc đầu nói.
Một lúc sau năm ngón tay dùng sức, xoạt xoạt... Long Tước màu vàng bỗng nhiên phát ra tiếng gào thét, bị bóp sụp đổ.
Khóe miệng Ngô Mị Nương khẽ giật, không chút do dự quay người hóa thành lưu quang lao về phía xa.
Phụ thể Gia Luật A Cổ Đóa của Gia Luật Sách ở phía dưới phát ra tiếng gầm thét.
Giáp trụ tỏa ánh vàng đấm một đấm về phía La Hồng.
La Hồng liếc mắt cười: "Võ đạo có thể thông trời, quả thực rất là đáng sợ nhưng mà ngươi còn kém xa so với đệ nhất võ đạo của thời nay."
Vừa mới dứt lời.
La Hồng đạp mạnh bàn chân, áo giáp màu vàng bao trùm bên ngoài cơ thể Gia Luật Sách trong nháy mắt tràn đầy vết rạn.
Hai con ngươi màu vàng của Gia Luật Sách lộ ra vẻ gây rối.
Mẹ kiếp!
So với những lão quái vật này, Gia Luật A Cổ Đóa quả nhiên chỉ là một tiểu đệ!
Tất cả mọi người vẫn tốt chỉ có một mình y vẫn luôn bị đánh.
Bùm!
Gia Luật Sách bay ngược ra ba ngàn trượng, bị ném ra khỏi chiến trường, áo giáp màu vàng đang không ngừng bay lên tạo thành vô số mảnh vỡ.
Y quả quyết muốn bỏ chạy giống như Nữ Đế của Đại Sở.
Nhưng dường như trong lòng có cảm giác.
Bỗng dưng.
Hai người theo bản năng quay người.
Chỉ thấy thư sinh áo trắng giơ tay lên làm tư thế cầm kiếm.
Vô số khí hạo nhiên hội tụ.
Một thanh kiếm dài ba thước được ngưng tụ từ khí hạo nhiên rực rỡ màu trắng.
Thiên địa đang vì đó mà đưa kiếm.
Hai con ngươi màu vàng của La Hồng đạm mạc quét mắt nhìn Tà Phật Tử rồi lại nhìn Hồng Bách Uy, cùng với khuôn mặt tràn đầy không cam lòng của Vân Trùng Dương.
Cuối cùng kiếm khí hạo nhiên ở trong tay nhẹ nhàng vung về phía Vân Trùng Dương.
Kiếm vung như nửa vòng tròn.
"Lão phu ở nhân gian nên muốn nhân gian không có tiên, cho dù là chuyển thế...Cũng không được."
Vừa mới dứt lời.
Toàn bộ bí cảnh Địa Tạng đều run lên.
Thiên địa vốn là màu đen.
Một kiếm của phu tử chém ra một đường ánh sáng.
Chương 430 Nếu như ngã phật là khổ vậy ai độ chúng sinh? (1)
Phụ thể Nữ Đế Đại Sở của Ngô Mị Nương ngoái nhìn.
Gia Luật Sách với áo giáp màu vàng vỡ vụn ở trên người cũng quay đầu nhìn.
Bên trong đôi mắt màu vàng của hai người đầu tiên là bình tĩnh, sau đó dần dần rung động giống như là cục đá rơi vào trong mặt hồ yên tĩnh, khiêu động lên gợn sóng đầy mặt hồ.
Một đường ánh sáng được chém ra giữa trời đất!
Toàn bộ Địa Tạng Bí Cảnh, dường như cả Địa Ngục đều bị một kiếm này cắt ra, ánh sáng rực rỡ trắng xóa óng ánh vô cùng chói mắt.
Một kiếm của phu tử chém ra ánh sáng rực rỡ cả trời đất.
Lúc này hai người mới hiểu rõ hoá ra phu tử đã giơ cao đánh khẽ với họ rồi, chỉ dựa vào ý chí phụ thể phu tử của La Hồng đã có thể thể hiện ra sức chiến đấu kinh khủng như vậy, nếu như muốn diệt ý chí phụ thể là họ thì sợ là vô cùng dễ dàng.
"Mạnh quá"
Bên trong đôi mắt màu vàng của Ngô Mị Nương hiện ra sự rung động.
Nhưng mà nàng ta nghĩ lại lời mà phu tử đã nói thì lại không khỏi khẽ cười.
"Cho dù ngươi là người đứng đầu vô địch ở nhân gian nhưng mà vận mệnh của nước Đại Sở ta lại không thể quyết định chỉ dựa vào lời nói của ngươi."
Ngươi nói Đại Sở gặp tai ương thì sẽ gặp tai ương sao?
Nữ Đế Đại Sở nhìn người mặc đồ màu trắng ở trên bầu trời thật sâu.
Sau đó không chút do dự quay người bỏ chạy.
Nàng ta lướt qua thủy triều hắc ám vô biên vô tận thì nhìn thấy con đường băng tinh tàn tạ tràn đầy mùi máu nồng đậm, cùng với hơi thở chết chóc vô cùng vô tận.
Cao thủ Đại Sở lần này đi vào Địa Bảng Bí Cảnh hầu như đã chết sạch.
Nhưng mà khuôn mặt của Ngô Mị Nương không có thay đổi quá lớn, nàng ta xé rách thủy triều hắc ám tạo ra một khe rãnh, cơ thể lao về phía bên ngoài thành Tân Quảng.
Phụ thể Gia Luật A Cổ Đóa của Gia Luật Sách cũng như vậy, ở phía dưới có không ít người chết là Nhị phẩm trên Địa Bảng của Kim Trướng Vương Đình nhưng mà ông ta không xen vào.
Người hạ lệnh cho Nhị phẩm của Kim Trướng Vương Đình đến đây không phải là ông ta, ông ta chỉ vì cầu xin sức mạnh ẩn giấu trong Xá Lợi để trợ giúp ông ta tạo nên cơ thể Võ Tiên, đáng tiếc là không mượn được lại còn bị đánh cho một trận.
Đối với việc Nhị phẩm Địa Bảng của Kim Trướng Vương Đình đã chết, Gia Luật A Cổ Đóa khẽ than nhẹ, trong lòng càng thêm coi trọng La Hồng.
Kẻ này đồ sát Hoàng Bảng ở bên trong Thiên Cơ Bí Cảnh.
Bây giờ lại đồ sát Địa Bảng ở bên trong Địa Bảng Bí Cảnh...
Thật sự là một kẻ đồ bảng chuyên nghiệp!
Không hổ là do Hóa Long Kiếm Trần Thiên Huyền dạy dỗ ra.
Ồn ào!
Hai người lướt qua thủy triều hắc ám mà không quay đầu lại, họ biết một kiếm này của phu tử nếu như chém trúng người nào bị thì sợ là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Cả hai rơi vào bên trong thành Tần Quảng, chỉ lướt qua con đường lớn ở trong thành là đã đến cửa thành.
Quỷ Bà cầm đèn lồng bằng da màu xanh nhìn chằm chằm hai người, hai con ngươi màu vàng của hai người cũng nhìn chằm chằm Quỷ Bà.
Quỷ Bà cảm nhận được thực lực dũng mãnh của hai người thì thầm trầm cười rồi nghiêng người thu hồi đèn lỏng.
Hai người này là do vị kia thả đi, bà ta cũng không cần thiết phải ra tay, khiến cho vị kia có ấn tượng không tốt.
Mặc dù Quỷ Bà cảm thấy nếu như mình thật sự đánh nhau thì vẫn có thể bức bách một trong hai người này giao phí ra khỏi thành.
Mặc dù có thể nhưng không cần thiết.
Ngô Mị Nương và Gia Luật Sách không có ở lại lâu, khi sức mạnh của ý chí phụ thể sắp biến mất nhanh chóng lướt ra ngoài bí cảnh.
Uỳnh!!!
Giữa trời đất chỉ còn lại có một luồng kiếm quang.
Óng ánh giống như muốn bổ ra một vùng tăm tối bao phủ quanh Địa Ngục.
Ố phía dưới, mặt ngoài của thủy triều hắc ám nổi lên một vết nước màu đen giống như là một chiếc xuồng lướt qua bên ngoài với tốc độ cực nhanh chỉ để lại một làn sóng trắng xóa, toàn bộ thủy triều hắc ám đều bị chém thành hai nửa.
Mà giữa trời đất cũng có một luồng ánh sáng trắng.
Trời, đất, thủy triều hắc ám đều bị đánh mở ra.
Không thể ngăn cản lại được.
Mục tiêu của kiếm này là Vân Trùng Dương, cảm nhận được điều này làm cho y ngạt thở, Vân Trùng Dương liên tục gầm thét.
Phu tử muốn để nhân gian vô tiên.
Ngay cả chuyển thế thiên nhân là y cũng không được tồn tại?!
Ngang ngược!
Tại sao ngươi lại ngang ngược như vậy chứ?!
Vân Trùng Dương gầm thét, y chưa từng trực tiếp ra khỏi Thiên Môn, y lựa chọn chuyển thế mà tại sao vẫn bị chém?!
Đối mặt với một đường kiếm mang dường như được kết nối với cả trời và đất, giống như một con suối nhỏ được hình thành bởi Chính Khí Hạo Nhiên nhỏ giọt khắp trời và đất.
Trời và đất giống như một trang giấy bị cắt từ ở giữa ra ngoài.
Mặc cho Vân Trùng Dương ngăn cản như thế nào, dù cho hư ảnh tiên nhân lại lần nữa hiển hiện ở phía sau y, dù cho quang huy ý chí của Thiên Môn tràn đầy, từ cánh tay nhỏ thô to lập tức tăng vút thành cây cổ thụ dày nhưng vẫn cứ bị một kiếm này chém.
Dường như ở trước một kiếm này của Phu tử không có bất kỳ thứ gì có thể ngăn cản.
Cơ thể Vân Trùng Dương cũng giống như trời đất bị chia làm hai, từ giữa đầu lông mày bắt đầu bị cắt đôi theo chiều dọc.
Vô số giọt máu màu vàng bắn ra như gió bão rơi xuống dưới.
Vân Trùng Dương vẫn không thể tin được.
Y thân là tiên nhân chuyển thế, bây giờ ý chí trở về thế nhưng lại vẫn bị chém giết hời hợt như cũ.
Y biết phu tử ở nhân gian rất ngang ngược.
Nhưng mà y không ngờ... Lại ngang ngược như vậy.
Mưu đồ chuyển thế lúc này không thể quay đầu được nữa.