• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 391 Địa ngục có Bồ Tát, sát khí khuấy động nơi cổ thành

La Hồng dẫn đầu vào thành.

Bên trong thành vô cùng rộng lớn, đường chính làm bằng đá đen khổng lồ, vô số thân ảnh đang di chuyển, không thể không nói, thành trì này......rất náo nhiệt.

Chẳng qua, thân ảnh đang lay động qua lại đó, đều rất mơ hồ.

Tất cả đều là tử linh!

Tương tự những tà ảnh của La Hồng, chẳng qua, tà ảnh La Hồng triệu hoán là những cái bóng, còn những thân ảnh này là ma quỷ chân chính.

Trong thành có nhà ở đông đúc, từng hàng nhà chỉnh tề được bố trí ngăn nắp.

Ổ trên mỗi một gian nhà, đều có một pho tượng Phật được bao phủ trong ánh sáng xanh.

Tượng Phật vốn là vật thánh khiết trang nghiêm, nhưng, màu xanh lục của tượng Phật, lại có vài phần quỷ dị.

Bỗng nhiên, La Hồng nghe được phía sau, có người gọi tên của hắn.

La Hồng xoay người, thấy từng đạo thân ảnh bay nhanh vào thành.

Rất nhiều người La Hồng nhận không ra, nhưng, những người vào được thành, chắc chắn đều phi thường cường đại.

Nhị phẩm!

Rất nhiều Nhị phẩm!

Mà sau đâm Nhị phẩm, La Hồng còn nhận ra được một ít người quen, Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị Nương cũng ở trong đám người.

"Lão Lat"

Một đám người vào thành, đều thấy được La Hồng.

Có sát khí nồng đậm dâng lên, bởi vì trong đám cao thủ Nhị phẩm, có cao thủ người Hồ của Kim Trướng Vương Đình, cũng có cao thủ Thái Tử Hạ Cực phái ra.

Nhưng ngoài dự kiến của La Hồng, các cường giả đều không ra tay giết hắn, ngược lại từng người bay nhanh tản ra, hóa thành một đạo hắc quang, hướng từng ngôi nhà lao đi.

Thậm chí còn có cao thủ Nhị phẩm vì tranh đoạt nhà ở, mà ra tay đánh nhau!

La Hồng có chút phát ngốc, những người này...... Làm gì vậy?!

Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị Nương bay nhanh tới, thấy được La Hồng còn đang ngẩn người, có vài phần sốt ruột nói: "Lão La, còn không mau tìm một gian nhà có tượng Phật trấn áp!"

La Hồng ánh mắt mờ mịt: "Sao?"

"Vì sao phải tìm nhà ở? Những cái nhà đó, đỉnh đầu có tượng Phật xanh lục...... Làm ta có điểm không quen"

Tiêu Nhị Thất nghe vậy, thiếu chút nữa cười ra:

"Lúc chúng ta vào thành phải giao nộp phí vào, hạt giống tinh thần đã bị kéo đi, thay vào đó là khí tử linh, bây giờ chúng ta phải tìm một gian nhà áp chế khí tử linh, nếu không...... Một khi khí tử linh lớn mạnh, sẽ cắn nuốt huyết nhục, biến chúng ta hóa thành vong linh Địa Tạng! Hơn nữa, một khi thủy triều hắc ám tiến tới, vong linh trong thành sống lại, thì trốn vào tượng Phật, có thể giữ được an toàn."

"Ngươi mở ra Địa Tạng bí cảnh, không hiểu biết quy tắc Địa Tạng bí cảnh sao?"

La Hồng hơi hoảng hốt, quy tắc bí cảnh, hắn chưa từng tìm hiểu.

"Ta chỉ là không cẩn thận gõ 81 tiếng chuông, ai biết sẽ mở ra bí cảnh, lúc đó làm sao mà kịp tìm hiểu."

La Hồng nói.

Về phần...... Khí tử linh?

Có sao?

Vì sao ta chẳng cảm thấy gì vậy?

Sao ta cứ có cảm giác như các ngươi đang gạt ta, nhưng ta không có chứng cứ.

Tiêu Nhị Thất nghe La Hồng nói, đột nhiên cảm thấy vô cùng bi thương.

Ta gõ được chín tiếng, gần như thổ không ra hơi rồi đấy.

Ngươi có thể nói tiếng người được không?

Ngươi cái tên nghiệt súc này, ngươi mở ra Địa Tạng bí cảnh, thiên hạ đều vì ngươi mà oanh động!

Kết quả ngươi chỉ không cẩn thận nên mới làm vậy.

Mà nhìn dáng vẻ La Hồng, gã liền biết La Hồng thật sự không biết quy tắc của Địa Tạng bí cảnh.

Cảm thụ được khí tử linh trong cơ thể càng thêm lớn mạnh, Tiêu Nhị Thất cũng không nói lời vô nghĩa: "Lão La, dù sao ngươi cứ tìm nhà ở trốn đi thì được rồi, hơn nữa, trong khoảng thời gian này, đừng chui ra ngoài, cứ trốn ở trong phòng không ai có thể giết ngươi."

"Tà Phật tử, Ngô Thiên, còn có không ít cường giả Địa bảng của Kim Trướng Vương Đình đều muốn giết ngươi. Ngươi phải cẩn thận đấy, ta đi trước, khí tử linh trong cơ thể ta bắt đầu tàn sát bừa bãi, ta sắp không chịu được nữa rồi"

"Gặp sau!"

Tiêu Nhị Thất nói nhanh như gió, sau đó, cũng không quay đầu lại, chạy như điên đến từng ngôi nhà một, không ngừng gõ cửa.

Sốt ruột giống như cần đi nhà xí gấp, nhưng mà, mỗi cái nhà xí đều có người, bộ dáng cực kì sốt ruột.

"Mẹ nó"

"Đều có người?!"

"Một đám nghiệt súc!"

Tiêu Nhị Thất chửi âm lên, thanh âm dần dần xa.

La Hồng đứng lặng tại chỗ, lâm vào trầm tư.

Tiêu Nhị Thất đã mang đến cho hắn không ít tin tức.

Có người muốn giết hắn?

La Hồng đã đoán trước được nên cũng không quá ngạc nhiên, nhưng khi Tiêu Nhị Thất nói tên bọn họ, lại làm La Hồng rất là kinh ngạc.

"Ngô Thiên? Con trai của Ngô Thanh Sơn?"

"Còn có...... Tà Phật tử là ai? Tà Phật......?" Ánh mắt La Hồng hơi hơi nhíu lại, bỗng nhiên có chút hưng phấn.

Bỗng dưng, trong lòng La Hồng có dự cảm.

Ngẩng đầu, nhìn về phía cửa thành Tần Quảng.

Một thanh niên lưng đeo hộp kiếm, trên tay quấn băng vải đen lạnh lùng nhìn hắn.

Sát khí đan chéo, mỗi khắc không ngừng ngưng tụ.

Phía trên con đường chính của thành cổ đột nhiên trở nên áp lực.

"La Hồng?"

"Ta, Ngô Thiên của Ngô gia Đại Sở "

Thanh niên nhìn La Hồng, nhàn nhạt nói.

Lời nói tuy bình đạm, nhưng sát khí cuồn cuộn.

"Hôm nay là cúng tuần của cha ta, chưa có vật hiến tế, liền lấy đầu ngươi để tế đi"

Ngô Thiên bạo phát.

Mục đích đơn giản dứt khoát, không thèm che dấu.

Lời nói vừa rơi xuống, trên đường lớn sát khí lạnh thấu xương đột nhiên bao trùm, vô số kiếm khí tựa như mưa rơi, từ mưa nhỏ sột soạt đến mưa to như trút nước!

Sát khí quanh quẩn ở trên đường chính của cổ thành.

Kiếm khí dâng trào, như gõ gõ lên phiến đá, phát ra âm thanh thanh túy.

Bầu không khí xơ xác, bỗng nhiên trở nên trang nghiêm, giống như có một trận sóng xung kích vô hình, khuấy động ở giữa thành cổ.

La Hồng nhìn kiếm khách đeo hộp kiếm trên lưng, tuổi tác khoảng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu, gương mặt nghiêm nghị, giữa mày và mắt có mấy phần sắc xảo, hai cánh tay buông thỏng, mảnh vải đen trên tay bị kiếm khí tác động không ngừng bay lền.
Chương 392 Đến đây! Dùng lực một chút đi! (1)

"Ngô Thiên Đại Sở?"

La Hồng nhướng mi, hình như nhớ ra người này là ai.

Trước đó Ngô Mị Nương có nói qua với hắn, Ngô Thiên này là một yêu nghiệt cực kỳ có thiên phú của Ngô gia.

Hiện giờ, là cường giả đứng thứ ba trên Địa bảng Đại Sở.

Có thể vào Địa bảng, thì đều là kiếm tu Nhị phẩm, nói cách khác, Ngô Thiên là một Kiếm tu Nhị phẩm Vạn Kiếm cảnh.

Trong đang điền, Hư ảnh Thánh nhân đang động đậy, liên tục phát ra cảnh báo, nói cách khác Ngô Thiên này thật sự rất mạnh, có thể mang lại nguy hiểm cho hắn.

Trước đó, có thể làm cho Hư ảnh Thánh nhân phát ra cảnh báo, chính là Gia Luật Sách ở trong Thiên Cơ bí cảnh.

Khi đó, thực lực của La Hồng và Gia Sách Luật có cách biệt quá lớn, giờ đây, loại cảm giác này lại xuất hiện!

Đầu lông mày La Hồng hơi chau lại, tu vi kiếm đạo của hắn vẫn là Ngũ phẩm, trước đó, khi gõ tâm mươi mốt hồi chuông, chỉ đột phá được tu vi Võ đạo và tu vi Tà đạo.

Cho nên, La Hồng cũng rất bắc đắc dĩ, thiên phú kiếm đạo quá kém, hắn còn có thể làm được gì chứ.

Tà đạo cùng võ đạo đều bước vào Tứ phẩm, nên kỳ thật sức mạnh của La Hồng cũng tăng lên không ít.

Đối mặt với vị cường giả đứng thứ ba Địa bảng này, La Hồng cảm thấy, dù có đeo mặt nạ Tà Quân, muốn thắng đối phương, vẫn là rất khó.

La Hồng là thiên tài, nhưng Ngô Thiên này cũng là thiên tài.

La Hồng có thể vượt cấp mà chiến, Ngô Thiên cũng có thể.

Nhìn thấy kiếm khí của Ngô Thiên dao động, La Hồng cảm thấy, bàn về thiên phú kiếm đạo mình không thể bì được y. Dù sao, thiên phú kiếm đạo của hắn cũng bị Trần quản gia - người đã bước vào cấp bậc Lục Địa Kiếm Tiên chỉ thẳng mặt nói yếu.

Một vị Lục Địa Kiếm Tiên nói yếu, thì ai dám phản bác?

Trên kiếm đạo, Lục Địa Kiếm Tiên có quyền uy vô cùng lớn!

Cảm nhận được áp lực kiếm khí của Ngô Thiên không ngừng tăng lên, La Hồng nheo mắt lại, thiên phú kiếm đạo của hắn đã yếu, vậy thì càng phải cố gắng nhiều hơn so với những người đồng trang lứa.

Cầu phú quý trong nguy hiểm, có lẽ, thông qua trận chiến đấu với yêu nghiệt kiếm đạo như Ngô Thiên, cọ xát kiếm thuật, có thể thu hoạch được chút gợi ý, đột phá tầng chắn kiếm đạo Ngũ phẩm chăng?

Ngô Thiên nhìn La Hồng, không hề che giấu sát khí của mình.

Ngô Thanh Sơn dù sao cũng là phụ thân của hắn ta, cho dù tình cảm không quá sâu đậm, nhưng, nguyên nhân cái chết của Ngô Thanh Sơn, cũng là vì trải đường cho hắn ta trở thành kiếm chủ Ngô gia.

Cảm ứng được sự xao động không ngừng của khí tử linh trong cơ thể, Ngô Thiên khẽ nhíu mày.

Nhưng, dù sao hắn ta cũng là Nhị phẩm trên Địa Bảng của Đại Sở, nên vẫn có thể tạm thời áp chế được khí tử linh.

Cho dù La Hồng rất yêu nghiệt, có lẽ có thể vượt cấp chiến đấu với Tam phẩm Huyền bảng, nhưng...... Thực lực của hắn ta không phải là thứ mà Tam phẩm Huyền bảng có thể so sánh. Hắn ta dù sao cũng đã tiến vào Địa bảng của Đại Sở, ở trong cảnh giới Nhị phẩm, nói đến chiến lực, cũng thuộc hàng nổi trội bậc nhất.

Cho nên, La Hồng nhìn thấy hắn, đại khái phải chạy trốn.

Nhưng, Ngô Thiên thân là kiếm tu, muốn giết người, thì sẽ quang minh chính đại mà giết, hắn ta không giống như phụ thân mình, âm hiểm đánh lén.

Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao vào cổ thành, đã trực tiếp thể hiện sát ý với La Hồng.

Chính là công khai nói cho La Hồng biết, ta, Ngô Thiên, muốn giết chết ngươi!

Về phần La Hồng trốn hay không, Ngô Thiên cảm thấy không có gì cần phải lo lắng.

Lẽ nào La Hồng còn mang theo khí tử linh, đánh với hắn ta một trận?

Đánh thế nào?

Dừng đầu đánh à?

Thực lực càng thấp, khí tử linh càng khó áp chế, thì sẽ cần tiêu tốn nhiều thời gian và sức lực hơn để áp chế.

Nếu La Hồng chiến cùng hắn ta, chưa nói đến việc liệu có thể bị hắn ta giết chết hay không, chỉ tính mỗi chuyện bị khí tử linh ăn mòn kia thôi, La Hồng cũng đã không chịu nổi rồi.

Bên trong từng căn nhà của của thành Tần Quảng, tượng Phật phủ ánh sáng xanh dường như đang chăm chú nhìn bọn họ.

Cả con đường, yên tĩnh vô cùng.

Những vong linh đang du đãng và bọn họ giống như ở hai thế giới hoàn toàn tách biệt Trong những căn nhà, từng đôi mắt cũng đang chăm chú quan sát.

Ngô Thiên cất bước, bước từng bước một, trong hộp gỗ hoàng lê đựng kiếm sau lưng chậm rãi phát ra âm thanh ma sát của kiếm và hộp kiếm.

Hắn ta đang chờ đợi La Hồng sụp đổ, không chịu nổi mà phải trốn vào trong phòng ốc.

Hắn ta nhìn thoáng qua sắc trời ở cổ thành, thuỷ triều hắc ám đang từ từ dâng lên.

Trời đã tối, xin hãy đóng cửa.

Đây là quy tắc của bí cảnh Địa Tạng, nói cách khác, thời điểm khi thủy triều hắc ám kéo đến, nhất định phải trốn vào trong phòng có tượng Phật trấn thủ, đóng cửa lại, chờ đợi thuỷ triều hắc ám đi qua.

Ngô Thiên thu hồi ánh mắt, nhìn về phía La Hồng một thân áo trắng đứng ở phía xa.

Còn không chạy?

Tên này....... vì sao lại không chạy?

Còn có thể chống đỡ đến mức này, không hổ là hạng hai Hoàng Bảng.

Một trận gió thổi qua, lạnh đến thấu xương.

Càng làm cho hắn ta kinh ngạc chính là, La Hồng giơ tay lên, bày ra tư thế cầm kiếm.

Đây là...... muốn chiến?

Lấy thực lực Tứ phẩm chiến với Nhị phẩm Địa bảng?

Tìm chết?

Không chỉ Ngô Thiên kinh ngạc, trong phòng có tượng Phật trấn áp, từng đôi mắt cũng đều xuất hiện vẻ kinh ngạc.

Điên rồi!

Còn không chạy? Chỉ cần xoay người chạy vào trong phòng, thì e rằng Ngô Thiên cũng chẳng có cách nào bắt được La Hồng.

Huống chỉ, thủy triều hắc ám đã sắp kéo đến, đây mới là điểm mấu chốt, còn chiến cái khỉ gì.

La Hồng hơi cử động, hắn không hề cảm giác được khí tử linh mà Tiêu Nhị Thất nói đến...

Đã vậy, thì chiến đi, thiên phú đã không mạnh, thì dùng chiến nuôi chiến, phá vỡ xiềng xích từ bên trong!
Chương 393 Đến đây! Dùng lực một chút đi! (2)

Nhưng mà, trên đường chính, khi La Hồng sắp phóng đến chỗ Ngô Thiên, trong căn phòng có sự trấn áp của tượng Phật, có người mở cửa ra.

Ngô Mị Nương cắn răng, đi ra khỏi phòng, mất đi sự trấn áp từ tượng Phật, khí tử linh bên trong cơ thể nàng ta bắt đầu tăng lên nhanh chóng, nhưng, một khắc sau, một cỗ kiếm khí bộc phát trên người nàng ta.

Tựa hồ như tiếng kiếm khí ngân dài, đè ép nguồn tử khí đang dao động xuống.

"Ngô Thiên, nể mặt ta"

Ngô Mị Nương bước ra khỏi Phật ốc, nói.

La Hồng quay đầu nhìn về phía Ngô Mị Nương, Ngô Thiên cũng hướng về Ngô Mị Nương Không ít cường giả biết được quan hệ của Ngô gia, đều để lộ vẻ cổ quái.

Ngô Mị Nương, là kiếm chủ tương lai của Ngô gia Đại Sở, thiên phú mặc dù không tốt, nhưng lại có xuất thân tốt, là con cháu dòng chính của Ngô gia.

Mà Ngô Thiên, là con cháu nhánh phụ, nhưng thiên phú rất yêu nghiệt.

Theo lý mà nói, Ngô Thiên phải nghe lệnh Ngô Mị Nương.

Ngô Thiên sẽ nghe sao?

Ngô Thiên nhìn Ngô Mị Nương, mặt không biểu tình, thanh kiếm bên trong hộp sắp rút khỏi vỏ của hắn ta cũng ngừng lại.

Một lúc sau, Ngô Thiên cười "Nể mặt ngươi, mới gọi ngươi một tiếng tiểu thư"

"Nếu không ta không nển mặt, ngươi thì tính là thứ gì"

Ngô Thiên nói.

Ngô Mị Nương nghe thấy vậy, sắc mặt lập tức run lên.

"Ngươi cho rằng có lão gia tử ủng hộ, ta sẽ nhận lệnh sao"

"Vị trí kiếm chủ, thì phải để cho người có khả năng đảm nhận, Ngô gia......thối nát rồi!

Ngô Thiên nói tiếp, âm thanh của hắn, vang khắp trên đường lớn thành Tần Quảng Lời hạ xuống.

Mỗi vị cường giả bên trong phòng, đều hít vào một hơi thật sâu.

Sắc mặt Ngô Mị Nương trắng bệch Ngô Thiên bình tĩnh nhìn Ngô Mị Nương: "Ngươi không nên tiến HÀ vào bí cảnh Địa Tạng này......

"Trong bí cảnh Địa Tạng, cho dù là Lục Địa Thần Tiên cũng khó mà nhúng tay vào, ngươi chết ở đây...... không ai có thể cứu được ngươi, có là lão gia tử cũng không được."

Ngô Thiên nhìn Ngô Mị Nương, thần sắc dần dần lãnh khốc.

Ngay lúc này, thân thể Ngô Mị Nương có chút dao động.

Nàng ta hiểu rồi!

Mục đích thật sự của Ngô Thiên, không phải là giết La Hồng, cái gọi là vào bí cảnh Địa Tạng để giết La Hồng, đơn giản chỉ là cái cớ.

Một cái cớ để tiến vào bí cảnh cùng nàng ta!

Mục đích thật sự của Ngô Thiên, thật ra...... là để giết nàng ta!

"Lão Ngô, vào phòng"

"Hạng người này chỉ biết ao ước ghen tỵ với ngươi mà thôi, mặc kệ hắn ta đi, nếu hắn ta khó chịu, hãy để chính hắn tự đi kiếm chỗ mà đầu thai một lẫn nữa đi"

Đột nhiên, trên con đường dài, âm thanh La Hồng đàm đạm phiêu đãng mà đến.

Cho đến nay, nàng ta luôn cảm thấy mình không xứng đáng với danh vị kiếm chủ của Ngô gia, nhưng không ngờ, La Hồng có thể nói ra những lời như vậy.

Ngô Thiên vẫn nhìn La Hồng với vẻ mặt vô cảm.

La Hồng cũng nhìn chằm chằm y, vẫn tiếp tục duy trì kiếm thức trên tay, trong sát hải sâu trong đan điền, là bảy mươi hai viên sát châu được vô số tà sát uẩn dưỡng.

Sau một khắc, trong kinh mạch truyền đến cảm giác như bị xé rách, kiếm khí vận chuyển, La Hồng phóng vút ra Ngô Mị Nương nhìn thấy bóng người lao ra, không khỏi hít một hơi thật sâu.

Nàng ta không chút do dự, xoay người xông vào Phật đường, nàng quá yếu, tu vi chỉ mới Tứ phẩm, nếu còn không cố gắng áp chế, sợ là khí tử linh sẽ nhanh chóng nuốt chửng lấy nàng ta.

Trên con đường dài.

Bởi vì thuỷ triều hắc ám đang kéo đến, nên Quỷ Bà cầm lỏng đèn Lục Sắc cũng không thể tiếp tục để người vào thành, mà chỉ nhìn tình cảnh trong thành như đang xem kịch.

Phía trên con đường chính của cổ thành, chỉ còn lại La Hồng điều khiển bảy mươi hai thanh kiếm sát châu, lao về phía Ngô Thiên.

"Tìm chết!

Ngô Thiên mặt vô cảm, nhưng, trong lòng vừa kinh vừa giận!

Hắn ta thật sự không ngờ đến, La Hông thực sự dám chống chọi với khí tử linh trong người, ra tay với hắn ta.

Điên rồi sao?

Dù cho thiên phú của ngươi yêu nghiệt, sức chống cự đối với khí tử linh mạnh hơn so với những thiên tài khác\, nhưng, tu vi của ngươi mới là gì?

Dù có mạnh hơn nữa thì có thể đến cấp độ nào?

Trong tình cảnh này mà chiến đấu, chỉ làm cho sức ăn mòn của khí tử linh trở nên mạnh thêm.

Ngu xuẩn!

Đây là đánh giá của Ngô Thiên với La Hồng.

Nhưng, La Hồng đã muốn chết, hắn ta cũng không cần phải thủ hạ lưu tình." ("Thương xót đối thủ)

Bang!

Bên trong hộp kiếm, một thanh trường kiếm màu xanh đột nhiên xuất ra khỏi vỏ, trong nháy mắt, trên người Ngô Thiên, kiếm khí không ngừng ngưng tụ.

Ngô Thiên dùng kiếm chỉ ngự kiếm, vô số kiếm khí ngưng tụ ở xung quanh đỉnh đầu hắn ta, ở trên đỉnh đầu của hắn ta, giống như có một chiếc hồ ảo ảnh không ngừng mở rộng, kiếm khí trong hồ như cũng luồng sấm sét hình vòng cung đang không ngừng nhảy lên.

"Kiêm pháp Ngô gia, Lôi Trì kiếm khí!"

Vừa ra tay, đã là sát chiêu!

Oanh!

Kiếm chỉ nhẹ nhàng giơ lên, hời hợt lên tiếng.

Trong phút chốc, uy lực trời đất tụ hội, trong Lôi Trì kiếm khí, có một đạo Lôi kiếm phi nhanh ra ngoài.

ầm ầm!

Nêu không phải mặt đất cổ thành vô cùng kiên cố, sợ là giờ phút này đã bị nứt thành hai nửa.

Kiếm chỉ của La Hồng đẩy về phía trước, trong kinh mạchm vô số kiếm khí bắt đầu sôi trào cuồn cuộn, sau một khắc, hóa thành một ngọn núi kiếm màu đen nguy nga.

Côn Luân lay lôi trì!

Đông!!!

Một tiếng vang trầm đục nổ tung.

Kiếm Côn Luân của La Hồng trực tiếp tách thành bốn năm mảnh, trong nháy mắt nổ tung, trên thân kiếm Sát Châu, kiếm khí lôi trì quấn quanh, nhao nhao bắn bay về phía La Hồng.

La Hồng hơi biến sắc, Hư ảnh Thánh nhân đang phát ra cảnh báo, nguy hiểm!

Hạng ba Địa bảng, quá mạnh rồi!

So sánh với tu vi kiếm thuật Ngũ phẩm, quả thực là một trời, một vực!

Sức mạnh chênh lệch quá lớn!
Chương 394 Đến đây! Dùng lực một chút đi! (3)

Kiếm Côn Luân, trong nháy mắt liền bị lôi kiếm đánh cho phát nổi Nhị phẩm đỉnh cấp, sát khí trong một kiếm này, khiến lông tơ trên da đầu của La Hồng cũng phải dựng đứng.

Một chưởng uy lực này của Ngô Thiên, sức mạnh này sợ là có thể sánh được cùng với cao thủ Nhất phẩm!

Phẩm cấp càng cao, càng khó vượt cấp mà chiến.

Trước đó La Hồng Ngũ phẩm có thể chiến Tam phẩm Huyền bảng, nhưng lần đó cũng phải dốc hết toàn lực.

Mà bây giờ, Võ đạo cùng Tà đạo đều đã bước vào Tứ phẩm, nhưng, muốn chiến với Nhị phẩm Địa Bảng, khó.

Thậm chí, nếu chiến đấu với ba cấp bậc cao nhất trong Huyền Bảng của tam đại vương triều, La Hồng cảm thấy mình cũng sẽ phải vô cùng vất vả.

Tà sát khí cuồn cuộn, theo lực tà sát được vận dụng, khí Chính Dương trên thân liền không ngừng tăng lên.

Kiếm Sát Châu bay ngược không ngừng hội tụ, hóa thành tấm khiên to lớn ở trước người La Hồng.

Hơn nữa, La Hồng còn lập tức kết nốt tinh thần với một Tà Ảnh đã bố trí ở một nơi xa từ trước, thi triển di hình hoán vị.

Đông!

Tấm khiên do Sát châu kết thành quả nhiên ngăn không được, trong nháy mắt chia năm xẻ bảy.

Mà Tà Ảnh dưới tấm chắn cũng là bị xé nát.

La Hồng di hình hoán ảnh đến nơi xa, châm chậm thở ra một hơi.

Đây chính là thực lực của cường giả Nhị phẩm nằm trong ba hạng đầu của Địa bảng sao?

La Hồng bỗng nhiên tỉnh táo rất nhiều, hắn nghĩ lại mình, trước đó đúng là có hơi tự tin thái quá rồi.

Mà một chiêu của Ngô Thiên này, khiến tâm của La Hồng rung động, tỉnh táo rất nhiều.

Nếu không sử dụng ma kiếm A Tu La, thì khi so cùng cường giả chân chính, hắn vẫn kém một chút.

Vô số kiếm Sát Châu lơ lửng trở về bên người La Hồng, trên thân kiếm Sát Châu, có kiếm khí lôi trì đang nhảy nhót.

Trên đỉnh đầu của Ngô Thiên, kiếm khí lôi trì vẫn như cũ.

Ánh mắt cau lại, nhìn thấy La Hồng quả thực kháng cự lại được uy áp của thiên địa, né tránh được một kiếm của mình, hắn ta cũng vô cùng kinh ngạc.

Hắn ta thân là Nhị phẩm hạng ba trên Địa Bảng, một chiêu......

mà hoàn toàn lại không giết được La Hồng - một tên Kiếm đạo Ngũ phẩm, Võ tu Tứ phẩm?

Quả thực là sỉ nhục!

Ngô Thiên cất bước trên đường dài, kiếm khí lôi trì bên trong lôi trì không ngừng vẫy xuống, không ngừng đập ầm ầm vào mặt đất.

Nhưng, mặt Ngô Thiên lại nhanh chóng biến sắc, có lẽ là vì thuỷ triều hắc ám đang tới gần nên Ngô Thiên cảm thấy khí tử linh trong người đột nhiên mạnh lên.

Khiến hắn ta không thể không phân ra một nửa sức lực, để áp chế khí tử linh.

Hắn ta quay đầu, nhìn bầu trời âm u nhanh chóng bị bóng tối bao phủ kia, đôi mắt co rụt lại.

"Không được, phải nhanh chóng vào Phật ốc"

Ngô Thiên hít sâu một hơi.

Hiện tại hắn ta quả thật rất muốn giết chết La Hồng, nhưng, chỉ là lần đầu tiên giao chiến, Ngô Thiên cũng đã nhìn ra, La Hồng này...... Đích thật là yêu nghiệt, hạng hai Hoàng bảng, có thể áp đảo được Gia Luật Sách cùng Sở Thiên Nam, cũng không phải chỉ là hư danh.

Chí ít, thủ đoạn bảo mệnh không ít.

Hiện giờ, hắn ta phải hao tốn một nửa sức lực áp chế khí tử linh, trừ phi có thể triệt để ngăn chặn La Hồng, đồng thời khiến La Hồng không cách nào thi triển được chiêu thức di hình hoán ảnh kia, nếu không, muốn giết La Hồng, rất khó.

"Không vội, chờ ta triệt để ngăn chặn khí tử linh trong người, lại đến giết kẻ này."

Sắc mặt Ngô Thiên âm trầm xuống.

Lấy thực lực thứ ba Địa Bảng của Đại Sở, ở bên trong bí cảnh Địa Tạng này, dưới tình huống Nhất phẩm không được vào, thì bọn họ chắn chắc là những kẻ mạnh nhất.

Kiếm bay trở về trong hộp.

Ngô Thiên không tiếp tục dây dưa nữa. Sau lưng, thuỷ triều hắc ám đang nhanh chóng tới gần, giống như bão cát cao mấy trăm thước trong sa mạc, nuốt lấy hết thảy.

Ngô Thiên lao vút về phía những dãy phòng có tượng phật, tốc độ vô cùng nhanh.

Về phần La Hồng, giờ phút này e là cũng là đang nhanh chóng đi tìm Phật ốc.

Thực lực La Hồng không mạnh, nếu còn không tìm Phật ốc, sợ là sẽ bị khí tử linh trực tiếp ăn mòn mà chết.

Nhưng, bóng dáng hùng hổ của Ngô Thiên, rất nhanh ngừng lại.

Bởi vì, La Hồng chắn ở trước người hắn ta.

Bảy mươi hai chuôi kiếm Sát Châu hội tụ hợp nhất, hóa thành một thanh kiếm Sát Châu.

La Hồng cầm kiếm, trong mắt mang theo vẻ kiêu ngạo.

"Lần nữa!"

Sau một khắc, một kiếm xuất ra.

Ỗ giữ kiếm khí dâng trào, hóa thành một con rồng trắng gào thét.

Một kiếm, hóa rồng!

Hóa Long kiếm!

Ngô Thiên vừa sợ vừa giận, một kiếm này uy lực rất mạnh, có thể sánh ngang với Tam phẩm!

Nhưng, Ngô Thiên không thèm để ý, dù sao cảnh giới của La Hồng quá yếu, đối với hắn ta mà nói, việc cản một kiếm này là rất dễ dàng.

Nhưng thứ khiến hắn ta tức giận là, La Hồng không tìm Phật ốc, mà ngược lại tìm hắn ta để ra tay?

"Muốn đồng vu quy tận?!"

Ngô Thiên thấp giọng nói, mang theo vài phần không thể tin được.

Nhưng, hắn ta cũng chém ra một kiếm, kiếm khí kinh khủng đã giăng khắp nơi, dường như sấm sét cuồn cuộn, giống như những tầng mây trên dưới bầu trời bị một kiếm này chém làm hai nửa!

Phụt!

La Hồng ho ra máu, kiếm khí Bạch Long sụp đổ.

Nhưng, hắn đã sớm an bài tốt di hình hoán ảnh, một lần nữa di chuyển!

Oanh!

Kiếm khí hung hăng nện ở trên mặt đất cổ thành, khuất động không ngừng, kiếm khí kinh khủng đánh thẳng vào từng tòa Phật ốc, phát ra tiếng kêu keng két.

Sắc mặt Ngô Thiên vô cùng lạnh lẽo, không thèm để ý La Hồng bị hắn ta dùng một kiếm đả thương, bắt đầu nhanh chóng tìm Phật ốc.

Nơi xa, La Hồng phun ra một ngụm máu, cảm thụ được kiếm khí đi chuyển như xé bên trong kinh mạch...... Bên trong đôi mắt cũng toát ra vẻ hưng phấn và điên cuồng.

"Chút nữa! Còn một chút nữa!"

La Hồng ngẩng đầu, lại lần nữa nhìn chằm chằm Ngô Thiên.
Chương 395 Đến đây! Dùng lực một chút đi! (4)

Mà thời khắc này, Ngô Thiên không còn tâm tư muốn dây dưa với La Hồng quả thực tức giận phát điên.

Tên tiểu tử này thật sự điên rồi?!

Thật muốn cùng hắn ta đồng vu quy tận?

Thuỷ triều hắc ám đã tràn vào thành Tần Quảng, một nửa thành đều đã bị bao phủ trong bóng tối, thủy triều kia giống như vô số bàn tay màu đen thâu tóm mọi thứ.

Ngô Thiên tê cả da đầu.

Hắn ta cảm nhận được nguy cơ rất lớn, một khi bị thuỷ triều hắc ám nuốt vào, khí tử linh kia, sẽ điên cuồng thôn phệ nguyên khí, cùng khí huyết trong người.

Cuối cùng, người bị thôn phệ sẽ bị biến thành vong linh lang thang trong thuỷ triều hắc ám!

Lại một lần nữa nhìn thấy người ngăn ở trước mặt mình, La Hồng, mang theo từng chuôi kiếm sát châu đã biến hoá thành Thiên Đấu Liên Hoàn Kiếm Trận, bao phủ đánh về phía mình, Ngô Thiên không thể nào bình tĩnh được nữa.

Mà La Hồng tất nhiên cũng thấy thuỷ triều hắc ám khiến người ta chấn động kia.

Nhưng, La Hồng phát hiện đối mặt với thuỷ triều hắc ám này, Hư ảnh Thánh nhân trong đan điền cũng không phát ra cảnh cáo gì.

Cũng chính là nói......

Thuỷ triều hắc ám đối với hắn mà nói, không có nguy hiểm!

Đã, không có nguy hiểm, hắn sợ cái gì?

La Hồng nhìn chằm chằm Ngô Thiên, Thiên Đấu Liên Hoàn Kiếm Trận quanh thân, trên mặt mang theo vẻ điên cuồng: "Đến đi!

Đánh tiếp!"

Ngô Thiên nhìn chằm chằm La Hồng, da mặt run run.

Mà bên trong dãy Phật ốc, tất cả mọi người đều nhất trí nhận định, đây là một tên điên.

Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị nương cũng ngớ ra, nhìn thấy thuỷ triều hắc ám kia đang ầm ầm kéo đến, lại nhìn thấy lão La đang kêu gào với Ngô Thiên , không biết nên nói gì.

"Cút!"

Từ dưới đáy họng của Ngô Thiên phát ra một tiếng quát đầy giận dữt Điền rồi!

Tên La Hồng này, đã hoàn toàn điên mất rồi!

Ngô Thiên bỗng nhiên có chút hối hận, vì sao hắn ta không vào Phật ốc áp chế khí tử linh trước, sau đó chậm rãi giết người này!

Bây giờ bị cuốn lấy, rất có thể sẽ bị kéo đồng quy vu tận.

Ngô Thiên bộc phát khí cơ, một kiếm bổ ra Thiên Đấu Liên Hoàn Kiếm Trận của La Hồng, phá tan kiếm trận.

Nhưng, động tác cũng đã bị kiếm trận ngăn trở một khoảng thời gian.

Cảm nhận được thuỷ triều hắc ám đang im lặng kéo đến, Ngô Thiên tức đến run rẩy, gần như phát điên.

Phi kiếm ra khỏi vỏ, trực tiếp giẫm lên phi kiếm, ngự kiếm hóa thành ánh sáng bay đi Không do dự lao thẳng về hướng Phật ốc.

ầm ầm!

Hắn ta giống như là một người đang lướt sóng, bị con sóng lớn màu đen truy đuổi.

La Hồng ho ra máu lần nữa, kiếm trận bị phá, nhưng, La Hồng lại là cảm thấy nút thắt tu vi kiếm đạo lỏng lẻo!

Nhưng...... còn kém một chút nữa sao?

La Hồng nhìn thấy Ngô Thiên bay nhanh về hướng Phật ốc.

Nghiến răng nghiến lợi.

Giơ tay lên, bỗng nhiên siết chặt.

Cái bóng Ngô Thiên nhúc nhích một trận, ngay sau đó, liền thay đổi hình dạng, hóa thành hình dáng của La Hồng.

"Đến! Dùng lực một chút! Kiếm đạo Ngô gia chỉ có như thế thôi sao?!"

La Hồng ở bên người Ngô Thiên ngoi đầu lên, gào thét.

Đầu óc Ngô Thiên choáng váng, đôi mắt trong nháy mắt đỏ lên!

Chết tiệt!

Cái tên này là âm hồn bất tán đúng không?!

Mà La Hồng xuất hiện ở bên cạnh Ngô Thiên, chẳng làm gì khác ngoài việc cầm kiếm Sát Châu, đột nhiên vung ra, mà trong kiếm Sát Châu, La Hồng đã chồng một ngàn tám trăm luồng kiếm khí!

Ngô Thiên nhìn Phật ốc gần trong gang tấc, lại nhìn La Hồng chém tới một kiếm.

Một kiếm gầm thét chém ra!

Oanh!

Mặc dù, một nửa sức mạnh của Ngô Thiên đã dùng để áp chế khí tử linh, nhưng uy lực một kiếm này, vẫn khiến La Hồng bay ngược ra.

Mà La Hồng bên trong quá trình bay ngược, lại cười, khóe miệng nổ nụ cười hài lòng.

Toàn thân trên dưới có một loại cảm giác sảng khoái, thẳng vào tâm hồn!

Trong cơ thể hắn, tại thời khắc này, tất cả kiếm khí đều sôi trào.

Trong kinh mạch, kiếm khí xông phá ngăn trở, từ Ngũ phẩm Mệnh Kiếm, bước vào Tứ phẩm!

Mà thuỷ triều hắc ám trong nháy mắt cũng đã phủ tới......

Trong ánh mắt phức tạp của tất cả mọi người ở trong dãy Phật ốc.

La Hồng đã bị nuốt chửng.

Mà Ngô Thiên cũng bị thuỷ triều hắc ám đập trúng sau lưng, máu thịt trong nháy mắt tan rã một nửa, vô số khí tử linh tràn vào trong người, hắn ta phát ra tiếng kêu thê lương bi thảm, vào trong Phật ốc, lộn nhào nhanh chóng đóng cửa lại.

Chỉ còn những tượng Phật phía trên dãy nhà tỏa ra ánh sáng màu xanh rực rỡ.

Trời đất hoàn toàn tĩnh mịch.

Chỉ có Ngô Thiên không ngừng phát ra tiếng rú đau đớn thảm thiết, khiến cho người ta rùng mình.

Thậm chí, bởi vì thuỷ triều hắc ám giáng lâm nên cho dù đám người đang trốn trong Phật ốc nhìn ra bên ngoài, cũng chỉ có thể thấy một màu đen kịt.

Giữa thiên địa, chỉ còn lại có thanh âm thê lương bi thảm của Ngô Thiên, đó là tiếng kêu rên thảm thiết của nỗi đau tận xương cốt.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều chấn động tâm thần.

La Hồng... Thật ác độc!

Ngô Thiên, thật thê thảm Ngô Thiên của Ngô gia Đại Sở, đây chính là thiên kiêu tuyệt thế, cũng đã từng bước vào vị trí thứ ba Hoàng Bảng, uy chấn tứ phương, từ hạng hai của Huyền Bảng Đại Sở tiến vào Địa Bảng, luận thiên phú, chắc chắn thuộc hàng ngũ nổi trội.

Nếu như ở cùng thế hệ với La Hồng, có lẽ, Ngô Thiên cũng tương đương với nhóm thiên kiêu dẫn đầu như La Hồng, Sở Thiên Nam, Gia Luật Sách.

Mà bây giờ, Ngô Thiên là Nhị phẩm hạng ba Địa Bảng, là Nhị phẩm Địa Bảng có thể chiến với Nhất phẩm.

Kết quả, lại bị La Hồng khiến cho phải phát ra tiếng kêu thê lương bi thảm đến vậy.

Tất cả mọi người đều thấy rất rõ, đây là La Hồng muốn đồng quy vu tận với Ngô Thiên.

Ngô Thiên muốn tiến vào Phật ốc, thế nhưng là, La Hồng lại dây dưa hết lần này đến lần khác. Thủ đoạn của tên tiểu tử kia quả thực vô cùng nhiều, đặc biệt là thuật pháp Đạo môn quỷ dị kia, khiến cho Ngô Thiên không cách nào chém giết La Hồng bằng tốc độ nhanh nhất.

Cho nên, hết lần này đến lần khác bị kéo chân, cho La Hồng cơ hội.

Khiến cho Ngô Thiên, suýt nữa thì bị thuỷ triều hắc ám thôn phệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK