Ngoài huyện An Bình.
Viên hạt tử gõ nhẹ gậy trúc, gõ xuống nền gạch xanh, phát ra âm thanh lanh lảnh rất hay, Tiểu Đậu Hoa dìu ông, Triệu Đông Hán lại đeo trên lưng một thanh đại đao dày nặng, vẻ mặt lạnh lùng.
Ba người ra khỏi thành, nhìn về phía đền thờ to lớn kia, phía sau đền thờ này chính là bí cảnh thần bí.
Bây giờ công tử đang ở trong bí cảnh, cửu tử nhất sinh, cực kỳ nguy hiểm.
Tiểu Đậu Hoa mím môi, đôi mắt của nàng hơi gợn sóng, toát lên vài phần cứng cỏi.
Ở trong Tắc Hạ Học Cung, La Hồng đã tức giận rút kiếm giết chết u Dương Chiêu dùm nàng, thay nàng trả nợ máu.
Nhưng cũng chính vì như vậy nên La Hồng mới chọc phải Trường Bình quận chúa, đắc tội không ít con cháu thế gia, rất có thể sẽ bị vây đánh, vây giết bên trong bí cảnh.
Trong lòng Tiểu Đậu Hoa rất buồn, nàng cảm thấy nàng không thể nhát gan, nàng là người đeo nợ máu trên lưng, mối thù của cha mẹ, cùng người đệ đệ vẫn còn quấn tã, nàng há có thể quên được.
Vì thế nên Tiểu Đậu Hoa cảm thấy mình phải cố gắng tu hành để bản thân mạnh mẽ hơn nữa, trở thành thanh kiếm mạnh nhất bên người công tử.
Cuối cùng sẽ đến một ngày, nàng giết được kẻ thù, trả nợ máu!
Giống như La Hồng mỉm cười hỏi nàng, giết u Dương Chiêu thôi đã đủ rồi?
Nợ máu giết cả nhà, tất nhiên phải diệt cả nhà gã mới trả đủ!
Ba người bước đi trên đường lớn, ánh mắt của rất nhiều người đổ dồn liếc về phía bọn họ.
Tất nhiên đám Viên hạt tử biết hết, sau khi Trần Thiên Huyền bị phế, Viên Thành Cương trở thành người bảo vệ La Hồng, còn Triệu Đông Hán và người thiếu nữ kia thì chẳng có gì hay để quan tâm.
"Thương Vương Viên Thành Cương? Há... Khiêu chiến thất bại, trái lại trở thành chó săn của La gia."
"Còn tới làm gì đây? Thật sự nghĩ rằng La Hồng có thể sống sót ra khỏi bí cảnh sao?"
"Bí cảnh bị đóng kín, chỉ lớn có bấy nhiêu đó, Gia Luật Sách muốn giết La Hồng, hắn trốn thế nào được? Không chỉ có Gia Luật Sách, còn có Cung Hạo và Võ Cử, ba vị Tứ phẩm Hoàng bảng muốn giết La Hồng, hắn có cánh cũng khó mà thoát được!"
Rất nhiều những hộ đạo giả lẫn trong đám người cười gằn lên tiếng.
Có kẻ mỉa mai, có kẻ cười nhạo, có kẻ cố tình nói khích.
Nhưng mà sự thật cũng là như thế, không có ai nghĩ rằng La Hồng có thể sống sót đi ra khỏi bí cảnh.
Lời nói mỉa mai xung quanh không ngừng quanh quẩn truyền lại đây.
Không tìm ra được ai nói nhưng âm thanh vẫn vang vọng khắp nơi.
Gương mặt Triệu Đông Hán đã sớm đỏ bừng, tức giận bốc khói, dưới da thịt như có tầng lửa đỏ đang thiêu đốt.
Tiểu Đậu Hoa cắn môi, đôi mắt ánh lên sự lo lắng nhìn về phía đền thờ.
Viên hạt tử nghiêng đầu, lưng đeo hộp gỗ, không hề nói chuyện, vẻ mặt cũng không có gì thay đổi cả.
"Sống phải thấy người, chết phải thấy xác..."
"Huống hồ, công tử nhà ta chính là đệ tử của Phu Tử, cũng không phải là kẻ yểu mệnh, các người đưa ra kết luận sớm như vậy, thật sự buồn cười giống như trò hề."
Viên hạt tử lạnh lùng nói.
m thanh già nua cất lên làm rất nhiều hộ đạo giả cười lạnh.
Màn sao của bí cảnh đã bắt đầu run rẩy vỡ nát, hiển nhiên, chẳng mấy chốc bí cảnh sẽ đóng lại, người bên trong đều bị đẩy ra ngoài.
Đến lúc đó sẽ có kết quả chính xác, tất cả mọi người đều biết rõ.
Trên cơ bản thì kết cục của La Hồng tất nhiên sẽ không tốt đẹp gì.
Một gã Thất phẩm, cho dù đã từng giết chết Hoàn Nhan Liệt Hỏa là Ngũ phẩm trên Hoàng bảng, nhưng đối mặt với bốn vị Tứ phẩm trên Hoàng bảng, cũng sẽ bị hành hạ tới không ra hình người.
Viên hạt tử ôm gậy trúc, mặt lạnh lùng.
Triệu Đông Hán vác đao, mặt mày bặm trợn, Tiểu Đậu Hoa cũng có chút tức giận.
Bỗng nhiên.
Màn sao vốn đang run rẩy cực mạnh bên trong đền thờ bỗng nhiên dần dần ổn định lại, thu hút tất cả ánh mắt của những hộ đạo giả.
Có một cơn sóng khí mạnh mẽ trào lên từ không gian phía sau đền thờ, làm quần áo trên người Văn Thiên Hành bay phần phật.
Văn Thiên Hành nheo mắt lại, trong đôi mắt lóe lên mấy phần nghiêm túc, mà bên dưới vẻ nghiêm túc kia dường như còn có mấy phần kinh ngạc.
"Đợi đến lúc màn sao đã hoàn toàn ổn định lại, cửa của bí cảnh sẽ mở ra, bí cảnh sẽ đóng lại kín kẽ lần nữa..."
"Tới lúc có kết quả rồi."
Bầu không khí trong trời đất dường như đều trở nên trang trọng vào ngay lúc này.
Đôi mắt của từng hộ đạo giả thi nhao ngóng trông, nhìn chằm chằm phía sau đền thờ.
"Văn Thái phó, có thể nói ra lý do vì sao bí cảnh lần này lại sớm đóng cửa như thế không?"
Hộ đạo giả của một vị thiên tài lên tiếng hỏi thăm.
Vấn đề này cũng là điều mà rất nhiều kẻ mạnh muốn biết, thời gian mở ra bí cảnh lần này thật sự quá ngắn.
Y bào cao quý Văn Thiên Hành bay phần phật, hai tay giấu sau ống tay áo, mí mắt dày nặng run lên, suy nghĩ một lúc lâu mới từ tốn nói: "Bí cảnh sớm đóng cửa, có hai trường hợp..."
"Thứ nhất, thiên tài vào bí cảnh đã gần như chết hết không còn một ai."
"Còn một khả năng khác đó chính là đại cơ duyên bên trong bí cảnh đã bị ai đó lấy được rồi."
Văn Thiên Hành nói.
Ông ta vừa nói dứt lời, sắc mặt của rất nhiều hộ đạo giả bỗng nhiên thay đổi.
Trước đó bọn họ không nghĩ tới tình huống này, bây giờ nghĩ tới rồi thì chợt cảm thấy có gì đó hơi khác thường.
Phần lớn người đều nghĩ tới khả năng thứ hai, tuy rằng khả năng thứ nhất cũng có thể xảy ra, vì dù sao với thực lực của Gia Luật Sách thì ở trong bí cảnh sẽ tung hoành ngang dọc, không ai có thể ngăn cản được.
Nhưng mà khả năng này quá thấp.
Dù sao Gia Luật Sách dám làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy thì lúc ra khỏi bí cảnh, đối mặt với đám đông những hộ đạo giả ở đây, y không thể nào thoát thân được.
Đối mặt với sự tức giận của quần chúng, hộ đạo giả của y sẽ không bảo vệ được y.
Chương 226 Ra khỏi bí cảnh, xác chết như mưa rơi (2)
Nhiều thiên tài chết như vậy, Gia Luật Sách muốn chạy cũng không chạy được, những hộ đạo giả ở đây chắc chắn sẽ bắt y đền mạng.
Bình thường mà nói thì khả năng đầu tiên không lớn lắm.
Gia Luật Sách có thể thăng lên xếp hạng thứ ba trong Hoàng bảng, cũng không phải là ngu.
Mà loại khả năng thứ hai thì xác suất lại cực kỳ lớn.
Rất nhiều hộ đạo giả hít sâu một hơi, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng: "Nghe đồn đâu Thiên Cơ bí cảnh chính là do tinh khí thần của nhiều vị Lục Địa Tiên trong Côn Luân Cung hóa thành, trong đó có đại cơ duyên... Chính là thứ quý giá nhất!"
"Chẳng lẽ chính là bí tịch Bắc Đẩu Kinh đã bị thất truyền trong truyền thuyết của Côn Luân Cung? Nghe giang hồ xưa nay đồn đãi là bảy cái bí cảnh của Côn Luân Cung có những bản ghi chép pháp thuật cổ bị thiếu, nếu như có thể tập hợp đủ chúng lại, vậy có thể chiếm được Tiên quyết tối cao."
"Lẽ nào... Là thật?!"
Vừa nói dứt lời, hơi thở của rất nhiều hộ đạo giả đều trở nên gấp gáp.
Ánh mắt khi nhìn về phía đền thờ này cũng trở nên khác nhau.
Có người lấy được truyền thừa của bí cảnh...
Vậy rốt cuộc là ai đã lấy được truyền thừa, vấn đề này cũng rất quan trọng!
Khí thế của từng hộ đạo giả cũng bắt đầu cuộn trào, bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng để đón tiếp thiên kiêu của nhà mình.
Viên hạt tử cũng lấy ra hai đoạn ngân thương bên trong hộp gỗ, ghép lại thành một.
Có hộ đạo giả liếc nhìn, cười lạnh.
Vẻ mặt của Viên hạt tử vẫn bình tĩnh, nắm cây ngân thương đã chắp ghép hoàn hảo, mũi thương chỉa xuống đất, dáng vẻ giương cung mà không bắn.
Ầm ầm ầm!
Bỗng nhiên, màn sao phía sau đền thờ hoàn toàn im bặt!
Có bóng người bắt đầu hiện ra.
Ra rồi!
Trong lòng của tất cả những hộ đạo giả đều căng thẳng.
Chớp mắt tiếp theo, bóng người hiện ra này chợt trở nên rõ ràng, hóa thành một ánh sáng chói lóa xé toạc không trung, nhanh chóng bắn ra ngoài, rơi xuống mặt đất, liên tục lăn lộn.
Trên khắp đạo bào toàn là vết kiếm, dáng vẻ thê thảm tới cùng cực, nhếch nhác tới độ như kẻ lang thang trên đường Địa Thử.
"Thiên kiêu Hồng Bách Uy của Long Hổ Sơn! Hạng hai mươi mốt trên Hoàng bảng!"
Có hộ đạo giả ánh mắt sắc lẹm liếc nhìn Hồng Bách Uy nói.
Mà vẻ mặt của lão đạo sĩ của Long Hổ Sơn khẽ thay đổi.
Bởi vì ông ta phát hiện ra lúc nãy khi Hồng Bách Uy lao ra bí cảnh đã sử dụng bí phù có chữ "Hành" trong đạo phù chín chữ, đó chính là bùa hộ mệnh mà bô lão của Long Hổ Sơn đã giao cho Hồng Bách Uy dùng để hộ thân, không thể tùy tiện sử dụng hoặc tung ra.
Nhưng Hồng Bách Uy lại dùng bí phù này để thoát thân khỏi bí cảnh!
Đã xảy ra chuyện rồi!
Nhưng mà lão đạo sĩ cũng chợt vui vẻ, lẽ nào Hồng Bách Uy đã lấy được cơ duyên to lớn trong Thiên Cơ bí cảnh?
Lấy được Bắc Đẩu Kinh bên trong Thiên Cơ bí cảnh?!
Nếu là như thế, vậy mất một bí phù chữ "Hành" căn bản chẳng đáng là bao!
Ầm ầm ầm!
Một luồng khí cơ mạnh mẽ lần lượt nối nhau, như cầu vồng ghép thành mặt trời, bừng lên ngoài huyện An Bình, không ngừng xông lên trời cao.
Có bàn tay lớn được ngưng kết từ nguyên khí trời đất, xông thẳng về phía Hồng Bách Uy.
Hồng Bách Uy vẫn chưa bò dậy nổi, vẻ mặt dại ra, có chuyện gì đây?
Sao hắn ta ra khỏi bí cảnh rồi mà vẫn còn phải gặp nạn?!
"Sư thúc cứu ta!"
Hồng Bách Uy vội vàng căng cuống họng ra, thét gào thật to!
"Các vị, cho qua."
Phất trần của lão đạo sĩ Long Hổ Sơn vung lên, phút chốc phất trần như hóa thành từ tóc bạc, dài ra ba ngàn trượng, phủ xuống, bao phủ cả trời đất vào bên trong.
Nguyên khí trời đất ngưng kết lại thành một chưởng lớn, chớp mắt bị chấn động vỡ tan.
"Hồng Bách Uy, người lấy được đại cơ duyên trong Thiên Cơ bí cảnh có phải là... Ngươi hay không?"
Có tiếng quát chói tai vọng lại.
Màng nhĩ Hồng Bách Uy chấn động, chưa kịp nói chuyện.
Vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi, nhìn về phía màn sao ở đằng sau đền thờ.
Mà rất nhiều hộ đạo giả cũng thay đổi sắc mặt, không còn hơi sức đâu đi gặng hỏi Hồng Bách Uy, ánh mắt đều tập trung vào trên màn sao.
Da mặt Viên hạt tử giật giật, không hiểu sao... Ông lại có một loại dự cảm xấu.
Ầm!
Một tiếng rồng ngâm động trời, giống như có thiên long xuất hiện!
Sau khi bí cảnh bị nổ vang, những chùm ánh sáng màu trắng chói lòa lần lượt chấn động xuyên thủng tấm màn sao vốn đang ổn định thành trăm ngàn lỗ hổng...
Bên trên màn sao, hiện ra bóng hình của một người.
Giống như là bị một sức mạnh cực lớn đè nặng trên màn sao.
Ầm!!!
Chớp mắt tiếp theo.
Màn sao nổ tung thành trăm ngàn mảnh vụn.
Trong ánh mắt co rút lại của rất nhiều hộ đạo giả, một tiếng rồng ngâm ngút trời vang lên.
Một cái đầu bạch long chui ra sau khoảng trống của đền thờ, vùng vẫy xung quanh, rít gào giữa đất trời.
Mà ở phía trước đầu rồng chính là một bóng người máu thịt bét nhè, bị chấn động bay ra, nện xuống mặt đất, làm mặt đất nứt ra một cái khe, từng vết nứt kéo dài trên mặt đất.
Bụi mù dày đặc bay tán loạn.
Chỉ còn lại mỗi hình ảnh chấn động là đầu bạch long đang giãy dụa muốn chui khỏi bí cảnh mà thôi, chấn động tâm thần.
Kiếm khí bàng bạc giống như muốn xé toang màn trời.
Tất cả những biến cố này làm mọi người sợ hãi ngẩn ngơ, những khách giang hồ và tu sĩ tới từ khắp nơi để hóng hớt chuyện cũng trợn mắt há mồm, trên nét mặt toàn là sự sợ hãi.
Bên trong bí cảnh... Xuất hiện rồng thật rồi?!
Mà những hộ đạo giả cũng cực kỳ chấn động, ánh mắt không hề nhúc nhích nhìn chằm chằm đền thờ.
Văn Thiên Hành nhìn đầu rồng cách đó không xa, gương mặt vốn bình tĩnh không biết sợ hãi cũng run rẩy.
"Đây là... Cửu Kiếm Hóa Long!"
Vừa nói dứt lời.
Trong đám đông những hộ đạo giả liên tục phát ra những câu hoảng sợ.
Chương 227 Ra khỏi bí cảnh, xác chết như mưa rơi (3)
"Cửu Kiếm Hóa Long!"
"Chiêu thức Hóa Long Kiếm của Trần Thiên Huyền!"
"Tại sao bên trong bí cảnh lại xuất hiện Cửu Kiếm Hóa Long?!"
Từng hộ đạo giả đều kinh ngạc tột độ, tinh thần đều run rẩy dữ dội, nhanh chóng sau đó, bọn họ dời mắt đi, nhìn chằm chằm vào bóng người bay ra từ bên trong bí cảnh.
Đạo bào của Hồng Bách Uy dính sát trên người, cả người run lẩy bẩy kinh hãi, trợn mắt há hốc mồm...
Đệt!
Gia Luật Sách.... Bị đánh bay ra ngoài rồi sao?!
Có phải là do bị hắn ta giành trước một bước nên Gia Luật Sách bị đánh bay ra ngoài?!
Hồng Bách Uy hắn ta chỉ thoáng ngăn chặn một bước thôi mà kẻ mạnh như Gia Luật Sách y tại sao lại bị đánh văng ra ngoài rồi? Không phải là bị ai đụng đấy chứ? Giống như cái kẻ Cung Hạo đã chết kia rồi sao?!
"Gia Luật Sách?!"
Có hộ đạo giả tinh mắt, nói.
Bên trong đống đổ nát, bọn họ cảm nhận được hơi thở lúc ẩn lúc hiện của Gia Luật Sách.
Người bị đánh văng ra ngoài là Gia Luật Sách hay sao?!
Bị ai đánh văng ra ngoài cơ chứ?
Không ít hộ đạo giả đều choáng váng mặt mày, sau một khắc, bọn họ bỗng nghĩ ra một người.
Người thanh niên ấy mặc quần áo thuần trắng, trên gương mang theo nụ cười dịu dàng, nhận được truyền thừa của Hóa Long Kiếm.
"La Hồng?!"
Nhưng không phải La Hồng chỉ mới đạt tới tu vi Kiếm tu Thất phẩm thôi sao?
Dù cho đột phá bên trong bí cảnh, đạt được tới Lục phẩm thì có thể đánh văng Gia Luật Sách hay sao?!
Bên dưới.
Triệu Đông Hán trợn mắt há hốc mồm, cực kỳ ngạc nhiên, Tiểu Đậu Hoa lại tràn đầy hâm mộ, thật chói mắt.
Viên hạt tử hít sâu một hơi, vẻ mặt bắt đầu nghiêm trọng.
Dường như công tử đã làm chuyện gì ghê gớm lắm bên trong bí cảnh, ông... Có lẽ ông không gánh nổi rồi.
Đầu bạch long hung hãn xông ra trong đền thờ dần dần hóa thành từng đạo kiếm khí rồi biến mất, chỉ để lại một khe nứt và hố lớn chằng chịt vết kiếm ở trên mặt đất.
Sau khi màn sao bị xé rách.
Có tiếng thét the thé vang lên.
Ánh mắt của mọi người tập trung nhìn lại, chỉ thấy một bóng người đứng lặng trên bóng lưng thương ưng đang sải cánh, từ từ bay ra.
Áo trắng nhuộm thành áo đỏ bay phần phật, tóc trắng chói lòa cả mắt.
La Hồng cưỡi chim ưng bay ra, phía sau lưng có một thanh, hai thanh, ba thanh... Tổng cộng bảy mươi hai Sát Châu kiếm, phi kiếm thành hàng giống như sông lớn đổ về biển rộng.
Tất cả trong trời đất, dường như vào lúc này cũng trở nên ảm đạm.
Chỉ còn lại chàng thanh niên đeo nửa bên mặt nạ cưỡi trên lưng chim ưng, toàn bộ đều chói lóa.
Mà chuyện này không phải là chuyện làm người ta sợ hãi nhất.
Bên trong màn sao bị xé rách truyền ra lực bài xích khủng khiếp.
Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương, còn có Khổ Nguyệt Hòa Thượng bị cụt một tay đi theo góp vui cũng bị nhả ra khỏi bí cảnh.
Mà theo sát đằng sau.
Lại là từng bộ thi thể nối đuôi nhau bay ra.
Cung Hạo, Võ Cử, Trường Bình quận chúa, Lưu Hàm...
Từng bộ thi thể của mỗi thiên tài bay ra như mưa rơi.
Máu tanh nồng đượm bay đầy cả trời đất!
Những hộ đạo giả ai nấy đều lặng ngắt như tờ.
Bàn tay đang nắm chặt ngân thương của Viên hạt tử không ngừng toát mồ hôi...
Trời đất, yên tĩnh không hề có một tiếng động!
Yên ắng!
Vốn dĩ ngoài huyện An Bình tụ tập một đám người đông nghịt nên cực kỳ ồn ào, bây giờ lại rơi vào sự yên lặng chết chóc.
Máu tanh nồng nặc tràn ngập khắp nơi, từng bộ thi thể giống như mưa rơi.
Nhiều người sống sờ sờ bước vào trong bí cảnh như vậy, bây giờ... Những người sống trơ trơ chạy ra khỏi bí cảnh cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Tất cả mọi người đều ngơ ngẩn nhìn thanh niên tóc bạc đứng yên lặng trên bóng Thương ưng, áo trắng nhuốm máu.
Tựa như đang đạp chân trên suối vàng, phía sau lưng, từng bộ thi thể thi thể thi nhau bị vứt ra khỏi bí cảnh, rất nhiều xác chết nện xuống đất, phát ra tiếng vang trầm đục.
"Tại sao lại như vậy?"
Không biết là ai đó nói thầm một tiếng.
Một câu nói nỉ non làm tất cả mọi người như bừng tỉnh, trên mặt mỗi người đều mang theo cảm xúc khác biệt.
Từng bộ thi thể nối đuôi nhau rơi xuống, Văn Thiên Hành đứng gần đấy nhất, ông ta nhìn thấy được Cung Hạo, Võ Cử, thậm chí còn nhìn thấy đầu người trừng lớn mắt của Thường Bình quận chúa.
Thật thảm...
Thảm thương đến độ xưa nay chưa từng có.
Văn Thiên Hành từng nghĩ rằng Đại Cơ Duyên bên trong bí cảnh bị người ta lấy mất, bây giờ nhìn lại... Có lẽ là bởi vì thiên tài vào bí cảnh đều đã bị giết chết thê thảm gần như không còn sống sót nữa.
Cho dù là Văn Thiên Hành cực kỳ bình tĩnh, nhưng vào đúng lúc này cũng không nhịn được mà thay đổi sắc mặt, nhìn La Hồng cưỡi thương ưng bay ra khỏi bí cảnh, dường như có thể thấy được xác chết chất đống thành núi, máu tươi đổ thành sông.
Văn Thiên Hành nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên ông ta nhìn thấy bên trong phủ đệ của Triệu gia.
Khi đó, La Hồng chỉ mới tới Cửu phẩm, mà bây giờ La Hồng đã lên Lục phẩm, ở trong bí cảnh giết chết biết bao thiên kiêu tiếng tăm lừng lẫy, những người họ đều trở thành xương khô dưới chân hắn.
La Hồng không nhìn tới mấy xác chết của thiên tài ở đằng sau, cũng không thèm nhìn Văn Thiên Hành.
Hắn thu lại tất cả Tà ảnh, ánh mắt lướt qua nhìn thẳng vào Hồng Bách Uy.
Rốt cuộc cũng gặp được tiểu đạo sĩ tốt bụng làm chuyện tốt này rồi.
Khóe môi La Hồng nhếch lên, cười cười gật đầu với Hồng Bách Uy.
Cười tới nỗi trái tim của Hồng Bách Uy cũng run rẩy.
Sau đó, ánh mắt La Hồng nhìn về phía Gia Luật Sách bị rớt xuống, chỗ ấy, khe rãnh chằng chịt, chất chồng thành một tòa núi nhỏ.
"Thế mà cũng chưa chết."
La Hồng thốt ra một câu cảm khái.
Gia Luật Sách, quả nhiên là xếp hạng ba Hoàng bảng, thật sự khó giết!
Sức sống thật sự quá mãnh liệt rồi.
Mượn tới mười năm kết tinh pháp lực, tung ra một đòn đột phá, La Hồng cảm thấy chiêu thức giết người này có lẽ cũng gần sắp mạnh ngang Nhị phẩm rồi.