Thời khắc Trấn Bắc vương đi ra Thiên cực môn kia, vô số ánh mắt ngó nhìn, thần sắc của mọi người vô cùng phức tạp.
Từng tiếng thở dài bùi ngùi quanh quẩn trên không.
Rất nhiều mật thám bắt đầu nhanh chóng ẩn vào bóng tối Sở Vương cầm quải trượng đầu hổ trong tay ẩn nấp một góc, Sở Thiên Nam an tĩnh đi bên người.
Trong mắt Sở Thiên Nam đầy chấn động, lúc này hắn ta đã chân chính nhìn được một vở tuồng.
"Vì sao Hạ hoàng lại không gặp? Thư Diện Thánh cũng đã đem ra, vì sao ông ta không chịu gặp?"
"Còn việc gì còn lớn hơn việc này?"
Sở Thiên Nam nói.
"Ai có thể hiểu được tâm tư Quân vương?"
"Thiên Nam, tiếp theo, Sở gia sẽ rất bận rộn, ta sẽ đưa con vào bí cảnh Hoàng Gia, con phải nhanh chóng tăng thực lực."
Sở Vương xoay người, chậm rãi dẫn Sở Thiên Nam rời đi.
Đế kinh đã định trước sẽ không bình an.
Nói là gặp động đất cũng không ngoa, mật thám các đại gia tộc ngoài đế kinh cùng các thế lực thiên hạ, thậm chí mật thám địch quốc cũng nhanh chóng lan truyền tin tức.
Dưới sự trợ giúp của Đạo môn Bồ câu trắng, chim ưng lũ lượt giương cánh bay cao, vỗ cánh bay ra khỏi thành Thiên An - Đế kinh Đại Hạ.
Tư Thiên Viện.
Trong một tòa lầu các cổ kính, có đàn hương lượn lờ quanh quẩn, phiêu tán giữa đất trời.
Văn Thiên Hành khoanh chân ngồi trên đệm hương bồ, trước mặt ông ta để một bàn cờ, quân cờ trắng đen kì dị, mà phía đối diện của bàn cờ lại không có một người nào, chỉ có một đệm hương bồ.
Văn Thiên Hành giơ tay, nâng tay áo cầm một quân cờ trắng, dừng trước bàn cờ rồi hạ xuống, sau đó, giữa đất trời đường có khí ngưng tụ, hóa thành quân cờ đen cũng hạ xuống một nước đi.
Trên bàn cờ, một đen một trắng như đang tính toán vận mệnh của cả thiên hạ.
Sau đó.
Văn Thiên Hành mới hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói một câu.
"Hạ hoàng cầu trường sinh thành công không?"
"Sư huynh...... rốt cuộc huynh đã tính ra cái gì rồi? Vì sao bị dọa tới mức đóng cửa không ra?"
Lời nói vừa dứt.
Bang!
Một quân cờ đen nháy mắt ngưng tụ, chợt rơi xuống, đâm mạnh vào bàn cờ.
Da mặt của Văn Thiên Hành chợt run lên, ông ta không nói gì nữa.
Trấn Bắc vương ra khỏi hoàng cung, về tới vương phủ, đóng cửa không ra.
Cùng lúc đó, phương bắc cũng có tin tức truyền đến, La Nhân Đồ ra lệnh, lệnh cho hắc kỵ xuất binh, san bằng Phi Lưu Kiếm Các, trong một đêm một tông môn Nhất phẩm bị huỷ diệt, từ Các chủ Nhất phẩm cho tới đệ tử Cửu phẩm, tất cả đều bị diệt.
Cả thiên hạ đều chấn động vì điều này.
Rất nhiều người đều hiểu rõ, La Nhân Đồ là đang thị uy.
Thái Tử không màng thể diện phái Tam phẩm Huyền bảng của Phi lưu kiếm các đi giết La Hồng, vậy thì, La Nhân Đồ diệt luôn Phi Lưu kiếm các.
Phi Lưu kiếm các - thế lực dưới trướng Thái Tử này, đã bị loại bỏ bằng khí thế lôi đình, đó cũng là một loại đả kích với Thái Tử.
Nhưng, không ít người đều ngửi được mùi thuốc súng.
La gia không đành lòng.
Tin tức từ việc Trấn Bắc vương cầm Thư Diện Thánh vào Thiên Cực cung bị cự tuyệt, lại đến việc La Nhân Đồ diệt Phi Lưu kiếm các đã truyền ra khắp nơi.
Không khí của cả thiên hạ lại càng thêm cổ quái, vô số ánh mắt đều chú ý đến hành động tiếp theo của La gia.
Tắc Bắc.
Cát vàng đầy trời.
La Hậu đứng lặng phía trên thành lâu, trên người mặc áo giáp dày nặng, trên tường thành cắm cờ La gia bay phất phới trong gió.
Ông quay đầu nhìn mặt đất vô tận phía xa, một thân áo giáp, một cây đao, ông trấn thủ tòa thành này, vì bá tính chặn lại gót sắt dẫm đạp của Kim Trướng Vương Đình.
Mà giờ đây, quốc nội lại truyền đến tin tức La Hồng bị tập kích, chưa rõ sống chết.
Trên khuôn mặt hàm hậu của La Hậu mang theo vài phần tang thương cùng túc sát.
Keng keng keng......
Một vài vị thống lĩnh hắc giáp bước đến, huyết khí bọn họ dày đặc, cực kì lãnh khốc.
"Tướng quân, trong ba mươi sáu thành Tắc Bắc, hắc kỵ đã xuất động, tiến hành bắt giữ mật thám của Hạ gia, và cả người cầm binh trong quân của Hạ gia rồi."
"Trong đó có mười hai binh thống Hạ gia bất ngờ gây bạo động muốn làm phản"
"Giết"
"Đã bắt được một nửa mật thám của Thái Tử"
"Giết"
Một vị thống lĩnh hắc giáp báo báo, sắc mặt vô cùng lãnh khốc.
Mà La Hậu chỉ bình tĩnh đáp lại.
Ông cũng theo dõi tin tức từ Đế kinh truyền đến.
La Hậu trăm triệu không nghĩ tới, lão gia tử nhà mình câu kiến thánh thượng lại bị cự tuyệt.
Ông vốn tưởng rằng vị Hạ hoàng chí cao vô thượng kia sẽ trừng phạt Thái Tử, trấn an lão gia tử như mười lăm năm trước.
Nhưng, lúc này...... lại không như thế.
"Là con của La Hậu ta...... Chưa đủ mặt mũi a"
"Lão ta cảm thấy con của La Hậu ta chưa chết nên không đáng trấn an sao?"
La Hậu nỉ non.
"Một hai phải chết mới là đáng sao?"
Hai tay ông nắm chặt chuôi dao, sợi tóc tung bay trong gió.
"La gia ta không hầu nữa"
"Cuối cùng cha con ta cũng có tiếng nói chung"
Lúc huyện An Bình xuất hiện ở cuối chân trời.
La Hồng nhìn thành trì quen thuộc, còn có Đông Sơn ráng vàng lấp lánh, không hiểu sao đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, an tâm vài phần.
"Vẫn là huyện An Bình thoải mái"
La Hồng cười cười.
Tuy nó là một tòa thành nhỏ, nhưng lại chứa đựng quá nhiều kí ức của hắn, nơi này là một chỗ tốt, là địa bàn của La Hồng, ở chỗ này La Hồng mới có tự tin, mới có thể an tâm.
Trên thành lâu của huyện An Bình, hắc kỵ đã sớm tiếp nhận việc trị an ở nơi đây.
La Hồng xốc màn che của xe ngựa lên, thấy được một màn này, hắn không khỏi híp mắt.
Trong mắt dường như lóe sáng.
Giờ hắn đã là Đại Phôi Đản được chính thức công nhận.
La Hồng cảm thấy, hắn còn có thể tồi tệ hơn!
Lúc trước hắn không dám mưu triều soán vị, nhưng có lẽ...... giờ hắn có thể thử xem.
Chương 352 La gia ta, không hầu nữa (2)
La gia có làm phản hay không, La Hồng không rõ lắm nhưng hắn cảm thấy, đây chỉ là chuyện sớm muộn.
Dù sao cũng phải làm phản, hay là...... La Hồng hắn mở đầu trước.
Mặc dù trong tay hắn chỉ có năm nghìn binh.
Đối với Đại Hạ, tựa như một đứa trẻ con múa nắm tay vậy, nhưng dù có vậy thì cũng phải thể hiện khi thế.
Không bằng...... bắt đầu bằng việc chiếm lĩnh từ huyện An Bình.
Có nên giết chết huyện lệnh huyện An Bình trước hay không?
Trước tiên La Hồng hắn trở người không chế huyện An Bình, sau đó tuyên bố làm phản Đại Hạ, rồi đặt khẩu hiệu, nhất định sẽ làm cho thiên hạ khiếp sợ, thậm chí may ra còn có thể bị thiên hạ bêu danh.
Kể cả khi hắn nắm quyền thất bại......
Ôi, cùng lắm thì trốn về Học Cung trên Đông Sơn, gõ chuông cùng sư huynh cũng tốt.
Lưu huyện lệnh sớm đã ở cửa thành huyện An Bình nghênh đón La Hồng, giờ phút này, Lưu huyện lệnh thật sự không biết nên làm thế nào.
Chiến tích của La Hồng ở phủ Giang Lăng đã truyền đến đây.
Trên hồ Lạc Thần, nột kiếm chặn hồ, giết tất cả người tham dự đại hội, cuối cùng mạnh mẽ cướp đi Phiêu Tuyết kiếm, giết gần hết thế lực mà Thái Tử an bài trong đại hội.
Thậm chí, hắn còn giết được cả kiếm tu Tam phẩm trên Huyền bảng Đại Hạ.
Không chỉ có thế, hắn còn trốn thoát khỏi sự truy sát của rất nhiều cao thủ Nhị phẩm, còn thoát khỏi cả một đạo quân Thái tử an bài bao vây quanh phủ Giang Lăng.
Quan trọng nhất chính là, hắn một mình giết ra khỏi vòng vây, không chết!
Mẹ khiếp!
Ngươi đúng thật là một tên Ngũ phẩm sao?
Mẹ nó cao thủ Nhất phẩm cũng chưa chắc đã có trải nghiệm phong phú thế này.
Giờ đây Lưu huyện lệnh vừa kinh hãi, vừa run sợ.
Thái Tử đã hoàn toàn trở mặt với La gia, La gia có làm phản hay không?
Nếu La gia tạo phản, huyện An Bình nơi La Hồng ở tuyệt đối sẽ trở thành mắt bão, đến lúc đó, ông ta là một mệnh quan triều đình Đại Hạ nền đi nơi nào......
Nghĩ thôi cũng đã thấy mệt.
Lưu huyện lệnh cảm giác thật khó khăn.
Ông ta chỉ là một huyện lệnh nho nhỏ, không trêu chọc ai, gì cũng chưa làm, nhưng hình như có rất nhiều người muốn giết ông ta.
Ông ta có cảm giác ánh mắt của mỗi tên hắc kỵ nhìn mình đều tràn đầy sự nóng lòng muốn thử, như có thể sẽ rút đao ra chém ông ta bất kì lúc nào.
Bây giờ, huyện An Bình bị năm nghìn hắc kỵ khống chế, Lưu huyện lệnh cũng không có cách nào, hắn dám phản kháng sao?
Ông ta dám lên tiếng sao?
Đến cái rắm ông ta cũng không dám thả.
Năm nghìn hắc kỵ tàn sát huyện An Bình là chuyện rất dễ dàng.
Bây giờ còn tốt, vẫn còn để cho ông chút thể diện, tuy hắc kỵ hung dữ, nhưng lúc La Hồng chưa trở về cũng không làm điều gì vượt quá giới hạn, nhiều nhất chỉ là tiếp nhận việc phòng thủ huyện An Bình.
Đây là việc Lưu huyện lệnh có thể tiếp thu được, có hắc kỵ phòng thủ thành trì thì việc trị an tại huyện An Bình tốt hơn nhiều so với lúc trước.
Nhưng, một khi tin tức La gia làm phản truyền đến, việc đầu tiên năm nghìn hắc kỵ làm chính là chém đầu ông ta.
Mẹ khiếp!
Lưu huyện lệnh càng nghĩ càng sợ, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống.
Ông ta là một người thỉnh thoảng sẽ tham món lợi nhỏ, nhưng một huyện lệnh nho nhỏ chưa làm ra tội gì lớn, sao lại bị cuốn vào phong ba bão táp đáng sợ như vậy.
Tiếp theo ông ta nên làm cái gì bây giờ?
Lưu huyện lệnh thở dài một hơi, ngửa đầu nhìn về phía nơi xa, nhìn về phía ba nghìn hắc kỵ giáp sắt dày đặc, sát khí đầy trời của La gia kia.
Triệu Tinh Hà, người cầm đầu như một tên ma thần khiến người ta sợ hãi.
Ông như lang như hổ, uy vũ hùng tráng, sau lại là đại quân hùng hổ, Lưu huyện lệnh vốn đang lo lắng hãi hùng, như nghĩ ra điều gì đó, không khỏi nheo lại mắt.
"Sao?"
"La gia phản đã là sự thật, nghe nói bảy đứa con trai của Trấn Bắc vương bị Thái Tử hại chết năm, một người lại bị điên, quả thực quá thảm, hiện giờ chỉ có độc một đứa cháu còn bị Thái Tử phái đại quân đuổi giết."
"Đã trở mặt, La gia còn không làm phản sao?"
"Nếu ta là La Nhân Đồ, hoặc là Trấn Bắc vương đã sớm rút đao tạo phản"
Trong lòng Lưu huyện lệnh khẽ nói.
Cho nên, ông ta cảm thấy việc La gia phản Đại Hạ nhất định sẽ trở thành hiện thực.
Bị khi dễ đến mức tận cùng tất nhiên sẽ xúc động cắn lại.
"Sau khi La gia tạo phản, ta sẽ trở thành tù nhân, bị bắt vào ngục chịu đủ mọi loại tra tấn, một khi đã như vậy thì không bằng ra tay trước!"
Ánh mắt của Lưu huyện lệnh sánh lên, sáng như sao trên trời.
"Nếu danh chính ngôn thuận đẩy cho Lạc Hồng công tử thượng vị, có lẽ, có thể giữ được một mạng, hơn nữa còn có thể có một đời phú quý!"
Đôi mắt Lưu huyện lệnh sáng rỡ, sáng đến dọa người.
Làm cho mấy người Lạc Phong, Tử Vi cùng Phương Chính chung quanh đang cùng ông ta nghênh đón La Hồng phải lộ ra vẻ mặt hoảng sợ kinh ngạc.
Có phải tên huyện lệnh này bị dọa đến nỗi mất trí rồi hay không?!
Chương 353 Thương thiên đã tận, nên lập Hoàng thiên (1)! (1)
Khi La Hồng một thần huyết y, huyết khí dày đặc từ xe ngựa đi xuống đến trước cửa thành.
Nhóm người ra thành nghênh đón có Lưu huyện lệnh, Lạc Phong, Tử Vi, Phương Chính đều cứng lại, không biết trận chiến hắn đã trải qua đáng sợ đến cỡ nào.
Tuy rằng, bọn họ chưa từng đến phủ Giang Lăng, nhưng bọn họ đều biết được hết những hành động của La Hồng ở nơi đó.
Ánh mắt của Lạc Phong có vài phần phức tạp.
Tử Vi cùng Phương Chính cũng tràn đầy hưng phấn và kính nể.
Trên mặt Lưu huyện lệnh hiện lên vẻ tươi cười nhìn La Hồng nhưng trong lòng lại rùng mình.
Bởi vì, ông ta phát hiện La Hồng vừa đi ra khỏi ngựa xe, người đầu tiên hắn nhìn là ông ta, hơn nữa còn cười đến xán lạn.
Lấy kinh nghiệm đối nhân xử thế của Lưu huyện lệnh, cười càng rạng rỡ, tâm tư càng không tốt đẹp.
La Hồng muốn xử ông ta!
Trên mặt Lưu huyện lệnh mang theo nét cười nhưng hai mắt đã co rụt lại.
Mồ hôi lạnh ướt sũng sau lưng, ông ta cảm thấy hơi may mắn khi bản thân mình cũng khá cơ trí, sớm đã nhìn thấu tất cả.
Càng khiến cho ông ta hạ quyết tâm phải ra tay trước.
La Hồng đi xuống xe ngựa, có chút đồng tình nhìn Lưu huyện lệnh, những ngày sau huyện An Bình sẽ trở thành mắt bão, mà thân là huyện lệnh của huyện An Bình chỉ có thể dùng tử "thảm"
để hình dung.
La Hồng có thể quan tưởng ra Lưu huyện lệnh mỗi ngày sẽ lo lắng thấp thỏm thế nào.
La Hồng hít sâu một hơi, thu hồi ánh mắt.
Dưới sự bao bọc của thiết kỵ, hắn tiến vào huyện An Bình.
Hai bên đường lớn của huyện An Bình đều đã bị cản lại, bá tánh bị ngăn ở hai bên, La Hồng một thần huyết y bước vào từ ngoài cửa.
Vô số bá tánh đều trừng lớn mắt, nhìn La Hồng.
Rất nhiều người không biết việc phát sinh ở phủ Giang Lăng, giờ phút này nhìn thấy La Hồng một thần huyết y, đằng đằng sát khí khiến cho bọn họ có vài phần sợ hãi.
Hơn nữa, thiết kỵ khống chế huyện An Bình suốt đêm, phong tỏa huyện An Bình khiến trong lòng bá tính hoài nghi có phải đã xảy ra chiến tranh rồi không.
Giờ phút này, nhìn La Hồng, bọn họ càng thêm hoảng sợ.
La Hồng rất hài lòng với cảm giác này, bá tánh hai bên đường mang theo ánh mắt sợ hãi khiến La Hồng rất hưởng thụ.
Không sai, chính là ánh mắt này, cực kỳ giống ánh mắt nhìn một Đại Phôi Đản.
Sắc mặt Triệu Tinh Hà nghiêm trọng: "Công tử, mạt tướng đã tiếp nhận việc phòng thủ của huyện An Bình, nếu sự việc ở phủ Giang Lăng phát triển tiếp, huyện An Bình sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm"
"Cho nên, mạt tướng sắp xếp hắc giáp ky, tăng cường phòng thủ ở huyện An Bình"
La Hồng gật đầu, tỏ vẻ mình đã rõ, Triệu Tinh Hà liền mang theo hắc kỵ rời đi.
Trong huyện An Bình, Triệu Tinh Hà không lo La Hồng sẽ gặp phải nguy hiểm, không nói đến Viên hạt tử cùng Tư Đồ Vi ở bên người La Hồng, chỉ cần tính đến thực lực của bản thân La Hồng, đã không thể khinh thường.
Nghe nói, ở đại hội thưởng kiếm, La Hồng giết Tam phẩm Huyền bảng của Đại Hạ, còn thoát khỏi sự ám sát của Tam phẩm Ngô gia Huyền Bảng của Đại Sở, phản kích giết chết đối phương.
La Hồng vẫn có năng lực tự bảo vệ bản thân mình.
Muốn âm thầm giết chết La Hồng, trừ khi là cao thủ Thiên bảng đến ám sát, hoặc là Lục Địa Tiên xuất hiện.
Nếu không, trên cơ bản là không thể.
Đoàn người La Hồng về tới La Phủ.
Trên lưng Tư Đồ Vi cõng hộp đàn, bà hộ tống La Hồng một đường từ phủ Giang Lăng tới huyện An Bình là có mục đích.
"Đại bá mẫu, ta sẽ cho hạ nhân an bài một sương phòng để người nghỉ ngơi."
La Hồng cười nói.
Tư Đồ Vi lại lắc đầu.
"Có thể cho ta mượn kiếm Phiêu Tuyết xem qua được không?"
"Ngày mai sẽ trả lại ngươi."
Tư Đồ vi nghiêm túc nói.
La Hồng không do dự, Tư Đồ Vi có thể xuất đầu ở phủ Giang Lăng vì hắn, ngăn cản Ngụy Thiên Tuế, La Hồng tất nhiên sẽ không từ chối thỉnh cầu này.
Bàn tay mảnh khảnh của Tư Đồ Vi có vài phần run rẩy cầm kiếm Phiêu Tuyết, trong mắt long lanh nước mắt.
Kiếm vẫn như cũ nhưng người đã mất.
Tư Đồ Vi nhanh chóng phóng vụt đi, không biết đi nơi nào, có lẽ là tìm một nơi không người, yên lặng ngắm kiếm.
Viên hạt tử thở dài một hơi.
"Công tử, lần giao phong này, lão Viên ta cũng có không ít thu hoạch, phải đi trước để tu chỉnh một phen."
Viên hạt tử nói.
Đã trở lại huyện An Bình, Viên hạt tử không lo lắng gì về an nguy của La Hồng.
Huyện An Bình chính là đại bản doanh của La Hồng, Tắc Hạ Học Cung ở đây, La Hồng còn là đệ tử của Phu Tử, không có người nào có thể không một tiếng động giết La Hồng.
Viên hạt tử đi rồi, mọi người cũng giải tán.
Tiểu Đậu Hoa cũng bị La Hồng xua đi ngủ.
Sau khi, nàng nuốt viên đan dược Trương Tĩnh Chi đưa, thương thế đã khôi phục rất nhiều, nhưng hơi thích ngủ, vì tinh thần căng thẳng nên mí mắt trên dưới không ngừng đánh nhau, nàng trừng mắt bên người La Hồng, mí mắt run lên, quá dọa người.
La Hồng cũng trở lại viện, đặt mông ngồi trên giường.
Bỏ đi y phục nhiễm máu, lộ ra phần thân trên phủ kín những vết thương.
Cùng với sự tăng lên của cảnh giới võ tu, La Hồng phát hiện năng lực tự lành vết thương của bản thân cũng trở nên mạnh hơn rất nhiều, rất nhiều vết thương trên người đều đã kết vảy.
Thương thế không nghiêm trọng như trong quan tưởng, càng không có nội thương.
Vuốt cằm.
"Có lẽ...... Cũng nên coi trọng võ đạo hơn."
La Hồng suy tư nói.
Hắn phát hiện, thiên phú võ đạo của bản thân hắn...... Có lẽ chỉ ở sau thiên phú tà đạo.
Ít nhất là tốt hơn kiếm đạo!
Trong trận chiến ngoài phủ Giang Lăng, La Hồng nuốt hết những viên Thiết Cốt Chuyển Sát đan mà hắn có, hiện giờ, tu vi võ đạo đã đột phá tới Ngũ phẩm.
Tinh thần vừa động, khí huyết vận chuyển.
Một kiện huyết giáp hiện lên ngoài thân La Hồng, huyết giáp nhìn qua có chút mơ hồ.
Chương 354 Thương thiên đã tận, nên lập Hoàng thiên(1)! (2)
La Hồng không tu hành công pháp gì, nhưng không hiểu bằng cách nào mà trong đầu lại đột nhiên xuất hiện phương thức ngưng tụ huyết giáp.
La Hồng quy hết tất cả những điều này cho thiên phú.
Đột nhiên hắn nắm chặt tay, khí huyết mạnh mẽ lay động không khí.
"Thân thể mạnh lên không ít rồi!"
La Hồng có chút vui sướng, hành trình ở phủ Giang Lăng lần này, chỉ riêng thực lực của thân thể tăng lên thì cũng không quá lỗ.
Hơn nữa, La Hồng có thể nhận thấy tu vi kiếm đạo cùng tu vi tà đạo của bản thân cũng tăng lên.
Hắn hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra.
La Hồng lấy quyển sách da người ra.
Chuyến đi tới phủ Giang Lăng lần này, La Hồng một mình cản hồ, thu hoạch được không ít tội ác, lưu lại ác danh ngập trời trong phủ Giang Lăng, cùng với việc sau khi trở về huyện An Bình, đôi mắt sợ hãi của bá tánh nhìn hắn, La Hồng cảm thấy, hắn đã thu được tội ác khổng lồ, còn về phần cụ thể có bao nhiêu, La Hồng cũng không xem.
Cuối cùng cũng có thời gian tổng kết.
Nhẹ nhàng vuốt ve bìa sách trơn trượt, La Hồng áp chế cảm xúc kích động lại, mở quyển sách ra.
Nhân vật: La Hồng Tội ác: +20772 Cấp bậc: 5 (Phần thưởng đang đợi nhận)
Danh hiệu: Đại Phôi Đản Chủng tộc: Nhân tộc (phàm nhân), A Tu La (chưa kích hoạt)
Công pháp tu hành: "Vong Linh Tà Ảnh ( tàn )? "Kiếm khí quyết", "Uẩn kiếm quyết"
Tinh thần tu pháp: "Bắc Đầu kinh (tàn)"
Thuật pháp: "Thiên Thủ Tà Phật"
Kiếm pháp: "Hóa Long Kiếm"
Cảnh giới: Ngũ phẩm ( Nguyên Sát ), Ngũ phẩm ( Mệnh Kiếm ), Ngũ phẩm ( Hóa Giáp ), Ngũ phẩm ( Vấn Tâm )
Nhìn trang giao diện, cảm xúc kích động của La Hồng bắt đầu dịu đi.
Không có quá nhiều tội ác như hắn quan tưởng.
Có thể nói, hành trình đi phủ Giang Lăng lần này rất oanh liệt, một thân một mình cản hồ, giết được không ít cao thủ, còn có rất nhiều tu sĩ hắn không kịp ghi lại tên trên quyển sổ nhỏ.
Hơn nữa, La Hồng giết người nhiều đến mức khiến không ít tu sĩ phải sợ đến lạnh người cùng với trận chiến ngoài phủ Giang Lăng, một người đối đầu với một đội quân, giết sĩ tốt của phủ Giang Lăng khiến người ta kinh hồn táng đảm.
Kết quả...... Tội ác tăng không đến một vạn.
La Hồng mệt tâm, làm người xấu đã khó rồi, làm Đại Phôi Đản càng khó hơn.
Chẳng lẽ bá tánh trong phủ Giang Lăng không sợ sao?
Những hiệp khách giang hồ đó không sợ sao?
Hắn giết nhiều người như vậy, ngoài phủ Giang Lăng, thi thể rải rác khắp nơi, máu còn chảy thành sông đó......
Vì sao không thu hoạch được nhiều tội ác chứ?
Thật ra, các ngươi nên mắng bản công tử là ma đầu sát nhân, mắng bản công tử giết người không chớp mắt mới đúng!
La Hồng tức giận đến muốn lật bàn.
Các ngươi muốn bản công tử thế nào?!
Một vạn tội ác này đa số đều là do những phủ quân kia cung cấp, bọn họ là đám người bị La Hồng giết đến sợ.
Quan tưởng như vậy, La Hồng cũng thoáng chút vui vẻ, dù sao thì cũng thu hoạch được một số điểm tội ác rồi.
Lần này, tội ác thu được từ đối tượng nhắm cũng không nhiều.
Trên hồ Lạc Thần, từ khi Ngô Thanh Sơn bắt đầu ra tay thì đã rối loạn, La Hồng ra tay giết địch, không có thời gian viết tên lên quyển sổ nhỏ.
"Lỗ, quá lỗ rồi......
Tim La Hồng đang nhỏ máu.
Không ghi được tên những người đó trên quyển sổ nhỏ đồng nghĩa với việc La Hồng mất đi tội ác a.
"Quên đi, ta tự biết mệnh ta, mất đi cũng là do mệnh ta......
La Hồng lắc đầu.
Dù sao La Hồng cũng chuẩn bị làm một đợt lớn nữa.
Hắn dự định dùng 5 ngàn hắc kỵ làm nền móng phản Đại Hạ.
Tên Thái Tử này năm lần bảy lượt muốn giết hắn, La Hồng cũng không nhịn được nữa, dù sao hắn cũng muốn phản!
Vừa lúc đặt nền móng mưu triều soán vị Hạ gia.
Khởi binh tạo phản, lúc ấy trong bá tính sẽ lưu lại không ít tiếng xấu của hắn, đến lúc ấy tha hồ mà thu hoạch tội ác?
Nếu mưu triều soán vị thành công, tội ác trải đến tận chân trời!
La Hồng càng nghĩ càng kích động, càng phấn khích, đủ đơn giản đủ thô bạo.
"Qua đêm mai mới có thể đổi khen thưởng......
"Vây ngày mai liền tìm thời gian, làm một trận thật lớn, kể cả có phản Hạ thất bại thì còn có thể ngoan ngoãn đi gõ chuông với sư huynh, chẳng lỗ vốn đâu."
La Hồng cảm thấy mỹ mãn, nở nụ cười.
"Nhận phần thưởng thăng cấp trước đi đã"
Sau khi La Hồng lầm bầm một lúc, vươn tay điểm vào chữ[ Đợi nhận ] khen thưởng.
Trên quyển sách da người nhanh chóng hiện ra một hàng chữ bằng máu tươi.
"Nhận được phần thưởng tăng cấp công pháp ngẫu nhiên (Giới hạn trong những thuật pháp đã thu hoạch được trong Sổ tay ® nhân vật phản diện ), lựa chọn ngẫu nhiên bắt đầu......
"Lựa chọn ngẫu nhiên kết thúc, sắp thăng cấp ngẫu nhiên công pháp "Thiên Thủ Tà Phật", có nâng cấp hay không?"
Nhìn hàng chữ bằng máu trên quyển sách không ngừng biến hóa.
La Hồng hơi ngạc nhiên, không nhịn được mà trợn mắt.
Ngẫu nhiên cái con khi!
Thông qua quyển sách da người, hắn đạt được có hai công pháp, một cái là "Vong Linh Tà Ảnh", một cái là "Thiên Thủ Tà Phật", xác suất là năm năm còn ngẫu nhiên cái gì?
La Hồng không nhịn được mà chửi một tiếng.
"Thăng cấp"
Nếu có tiện nghi, La Hồng vẫn muốn chiếm, nếu không có cách nào chọn đối tượng thăng cấp, vậy thì thu kết quả thăng cấp đi.
"Thăng cấp kết thúc, tà thuật Huyền giai "Thiên Thủ Tà Phật"
thăng cấp lên tà thuật Địa giai "Tiểu Tà Nhiên Đăng Kinh"
Nhìn hàng chữ bằng máu hiện trên quyển sách da người.
La Hồng ngẩn ra, trong đầu tức khắc hiện ra nội dung dày đặc.
Đó là nội dung của "Tiểu Tà Nhiên Đăng Kinh", cũng là một loại thuật pháp giống như "Thiên Thủ Tà Phật"
La Hồng có thể thông qua quan tưởng mà tăng cường sức mạnh tinh thần của bản thân.
Thậm chí có thể thông qua thuật pháp làm kinh sợ đối thủ.
Ông ong ong......
La Hồng cảm giác được bên tai hắn truyền đến tiếng Phạn âm vô tận, như từ trên trời truyền đến, lại như đến từ vực sâu vô cùng.
Qua hồi lâu, La Hồng mới khôi phục được bình tĩnh.
Chương 355 Thương thiên đã tận, nên lập Hoàng thiên(1)! (3)
Hắn nhắm mắt lại.
Muốn dùng thử "Tiểu Tà Nhiên Đăng Kinh", tất cả ánh sáng trong đất trời đều biến mất, chỉ còn lại một chiếc Phật Đăng mơ hồ.
Một Phật Đăng giữa đất trời.
Trong chiếc bấc của đèn Phật có ngọn lửa cháy rực, ngọn lửa hóa thành bộ dáng của một vị Phật tà dị.
Tà Phật cười, Phật quang tà ác chiếu rọi khắp mặt đất, khiến cho sự sống điêu tàn, vạn vật khô héo.
Phật Đăng trong đầu La Hồng không ngừng phóng đại, phóng đại......
Như muốn cắn nuốt tinh thần của hắn.
Trong đan điền.
Hư ảnh Thánh nhân bỗng dưng trợn mắt.
Oanh!
Tinh thần của La Hồng trở về thân hình, mồ hôi lạnh đổ đầy đầu.
"Tà thuật Địa giai quả thật không giống tà thuật Huyền giai......
Ta đã quen với cường độ của Thiên Thủ Tà Phật, Tà Phật Đăng Địa giai đột nhiên xuất hiện này khiến ta thiếu chút nữa thì bị mắc mưu rồi"
La Hồng lau mồ hôi.
La Hồng lại quan tưởng ra Thiên Thủ Tà Phật, phát hiện ra Thiên Thủ Tà Phật vẫn tồn tại trong đầu hắn.
Điều này làm La Hồng vui sướng một hồi, Thiên Thủ Tà Phật không biến mất, tương đương với việc hắn được cho không một loại tà thuật Địa giai.
Sao La Hồng có thể không vui cơ chứ.
Có điều, nói trắng ra thì cũng không phải cho không, bởi vì La Hồng hiểu, muốn quan tưởng "Tiểu Tà Nhiên Đăng Kinh" phải quan tưởng xong Thiên Thủ Tà Phật.
Nếu không, khi quan tưởng ra Tà Phật Đăng rất dễ bị lạc lối, tinh thần sẽ bị Phật Đăng cắn nuốt.
Một khi Tinh thần bị Phật đăng cắn nuốt, kết cục La Hồng không cần đoán cũng biết, đại khái sẽ thành một tên ngốc.
La Hồng gập quyển sách da người lại.
Hắn hơi ngẩn ra.
Hắn phát hiện mặt ngoài của quyển sách da người hiện ra hàng chữ: "Bảo trì và cập nhật."
Lại bảo trì và cập nhật?
La Hồng ngẩn ra, nếu là hắn nhớ không nhầm, đây đã là lần thứ hai quyển sách da người bảo trì cập nhật.
Lần đầu tiên cập nhật bảo trì, có thêm một cột đối tượng nhắm vào.
Lần này thì sao nhỉ?
Sẽ có thêm công năng nào không?
La Hồng không biết, nhưng điều đó không ngăn hắn có một chút chờ mong.
"Tranh thủ lúc đang cập nhật bảo trì, vừa lúc nhàn rỗi có thể tạo phản, vừa vặn có thể kiếm một đống tội ác"
Đôi mắt La Hồng sáng ngời.
Cất quyển sách da người đi, hắn như nhớ ra cái gì.
Lấy tà lệnh trong lồng ngực ra.
Lại thấy Thanh Đồng Tà Lệnh trong ngực bất giác biến thành màu vàng.
Từ Thanh Đồng tà lệnh đã nâng cấp thành Hoàng Kim Tà Lệnh rồi?
Có tiến bộ lớn nha.
La Hồng cũng không thấy ngoài ý muốn lắm, hẳn là thăng cấp sau khi hấp thu tà lệnh trong tay vị đà chủ phân đà kia La Hồng thưởng thức Hoàng Kim Tà Lệnh, hắn nhớ tới Bản Nguyên Sát Quang giấu trong này.
Tinh thần vừa động, La Hồng phát hiện ra trong đó có một không gian lập phương có thể trữ vật.
Điều này làm cho La Hồng không khỏi vui sướng.
Không gian trữ vật!
Đây chính là bảo bối!
Hoàng Kim Tà Lệnh ...... Đồ tốt!
Thiên Địa Tà Môn đúng là một thế lực đỉnh cao mà.
Sau khi phát tin tức cho Hoàng Siêu qua tà lệnh mới được nâng cấp, La Hồng liền cất nó đi.
La Hồng cảm thấy không gian có thể khai phá được từ Thiên Địa Tà Môn là rất lớn.
"Đáng tiếc, lực tà sát hấp thu được của tà tu Nhị phẩm hấp thu đều bị ma kiếm tiểu tỷ tỷ hút mất...... Nhưng một ngàn sợi Bản Nguyên Sát Quang đã làm tà sát của ta tràn đầy, gần như đã chạm tới giới hạn của Tứ phẩm"
"Quả nhiên, ta vẫn thích hợp là tà tu, trên phương diện tà tu, bản công tử chưa bao giờ làm người thất vọng"
"Trời không sinh La Hồng ta, tà đạo vạn cổ như đêm dài!"
Trong lòng La Hồng ngập vui sướng.
Hắn khoanh chân ngồi, bắt đầu củng cố tu vi, ngưng tụ tà sát.
Mặt trời chói chang treo trên cao.
Ánh nắng chiếu xuống làm không khí trở nên nóng nực.
Lưu huyện lệnh về tới huyện nha, mồ hôi lạnh lại ứa ra.
"Ánh mắt kia của Lạc Hồng công tử không phải thiện lành gì...
Chắc chắn hắn ta định xử lý bản quan, sau đó phản Đại Hạ"
"La gia phản Hạ là kết cục đã định, ta phải mưu cầu đường sống vì chính mình thôi!"
Lưu huyện lệnh không ngừng dạo bước.
Lúc sau, cuối cùng cũng hạ được quyết tâm.
Ông ta tìm tới mấy bộ khoái, ra lệnh cho bọn họ đem sự việc La Hồng ở phủ Giang Lăng, thêm mắm dặm muối truyền bá cho bá tính ngoài phố phường.
Dưới ý định thêm dầu vào lửa của Lưu huyện lệnh.
Các bá tánh của huyện An Bình đều đã biết sự tình đã phát sinh ở phủ Giang Lăng.
Ai nấy đều vô cùng khiếp sợ.
Bọn họ hồi tưởng lại cảnh La Hồng từ ngoài thành trở về, bộ dáng cả người đều nhiễm máu, đây chính là gương tốt chính nghĩa của huyện An Bình bọn họ, trừ tà ma, chém tà tu, người tốt đảm bảo cho huyện An Bình thái bình một phương.
Thế mà gặp phải cảnh bị khi dễ như vậy, bá tánh đều cảm thấy ủy khuất thay La Hồng.
Sau khi ước tính được cảm xúc ấp ủ trong lòng các bá tánh đã đến điểm rồi, Lưu huyện lệnh đi ra khỏi phủ nha, ra lệnh cho bộ khoái vác theo chiếc thanh la bằng đồng phía sau.
Ông ta chỉnh vạt áo lại cho ngay ngắn.
Dẫn theo rất nhiều bá tánh đang kích động, dọc một đường, trùng trùng điệp điệp đi tới trước cửa lớn của La Phủ.
Khuôn mặt của Lưu huyện lệnh hiện lên vẻ nghiêm túc, toàn bộ bá tánh huyện An Bình theo sau cũng kích động vô cùng.
Nhìn cửa lớn đang khép chặt của La Phủ.
Tiếng ồn ào của bá tính dần an tĩnh lại.
Lại thấy Lưu huyện lệnh nâng tay lên, nắm lấy chày gỗ đột nhiên gõ mạnh lên chiếc thanh la bằng đồng sau lưng.
Coong!
"Thái Tử vô đạo, tàn hại trung lương!"
"Thương thiên đã tận, nên lập hoàng thiên!"
Dứt lời, ném chày gỗ xuống, đôi tay nâng lên, trong ánh mắt kích động của rất nhiều bá tánh, tháo mũ cánh chuồn của mình xuống.
Trong La Phủ.
La Hồng đang nhắm mắt tu hành.
Bị tiếng thanh la đột ngột vang lên làm cho kinh hồn, mở mắt ra.