• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 294 Anh tài kiệt xuất trong thiên hạ tề tụ Giang Lăng (2)

Phủ Trấn Bắc Vương.

Trấn Bắc Vương già nua nhìn tin trong mật thư, có chút hoảng hốt.

Một khắc sau, mật thư bị vò thành một viên tròn, bị chấn vỡ nát.

"Hạ Cực!"

Trấn Bắc Vương nhắm mắt lại, hô hấp vô cùng dồn dập, chóp mũi hít sâu một hơi, như một con rồng to lớn hít ra thở vào.

Râu tóc căng cứng, sát khí trên người Trấn Bắc Vương cuồn cuộn.

"Di vật của Hồng Trần... mà hắn dám lấy ra làm vật ban thưởng, đây là thưởng kiếm sao, đây là đem La gia ta ra làm trò cười..."

Trấn Bắc Vương mở mắt, khô phục lại bình tĩnh, nhưng ẩn sâu dưới đáy mắt là sự mệt mỏi.

Trong bóng tối xuất hiện bóng người, âm thanh mang theo mấy phần hàn ý, nói: "Vương gia, có cần thuộc hạ tập hợp Ảnh Vệ, đi đoạt lại "Phiêu Tuyết" của Tiểu vương gia không?"

"Không được, Đại hội thưởng kiếm này là cạm bẫy trần trụi. "

"Ngụy lão cẩu tự mình bảo vệ kiếm, Lão Ly cùng lắm chỉ đỡ được mười chiêu của Ngụy lão cẩu, người cảm thấy ngươi có thể đánh thắng được sao? Hơn nữa còn có năm vạn quân lính phủ Giang Lăng, Tri phủ Giang Lăng là Trương Tĩnh Chi, con trai của Trương Thọ Phủ. Người này không hề giống Trương Thọ Phủ, hành xử vô cùng cổ hủ cứng nhắc, trong lòng hắn ta quy củ là lớn nhất, nếu xuất thủ đoạt kiếm, chắc chắn hắn ta sẽ lệnh năm vạn quân xuất động, đến lúc đó... tất cả các ngươi đều sẽ bị bắt."

Trấn Bắc Vương bình tĩnh nói.

Bóng người trong bóng tối liền phẫn nộ cùng không cam lòng.

"Hạ Cực muốn dùng cái này để kích thích bản vương, nhưng, hết lần này đến lần khác bản vương không xuất thủ..."

"Huống hồ, mục tiêu của Hạ Cực không phải bản vương." Trấn Bắc Vương hít một hơi sâu: "Hạ Cực đem Phiêu Tuyết kiếm làm phần thưởng, mục đích lớn nhất là muốn dẫn dụ La Hồng, mục tiêu của hắn ta là La Hồng."

Bóng người trong bóng tối khẽ giật mình.

"Tiểu công tử?"

"Di vật lúc còn sống của đại bá La Hồng, lấy tính khí chính nghĩa lẫm liệt, cương trực, trong mắt không một hạt bụi của La Hồng, biết được di vật của đại bá bị vũ nhục, sao lại không đến?"

Trấn Bắc Vương nói, nói xong, thở một hơi thật dài

"Đứa trẻ này... chính là quá chính trực đi."

Trong bóng tối Ảnh vệ trầm mặc.

Sau đó, trong đình dài rơi vào yên tĩnh.

Hồi lâu, Trấn Bắc Vương mới lệnh nô bộc mang giấy bút đến, tự mình viết thư tín, sau đó, một con chim bồ câu tung cánh bay khỏi Trấn Bắc Vương phủ.

Trấn Bắc Vương đặc biệt viết một lá thư, bảo La Hồng đừng tham gia Đại hội thưởng kiếm.

...

Đế Kinh.

Phủ Ninh Vương.

Đây là một tòa phủ đệ có vài phần xơ xác, ít nhất là từ bên ngoài nhìn vào, hiện tại trong mắt rất nhiều quan viên trong triều Đại Hạ, chủ nhân của toà phủ đệ này, càng tiêu điều, thảm hại hơn.

Vương phi bị Hạ Hoàng nhìn trúng, đưa vào cung cấm, nạp làm phi tử, thể nhưng Ninh Vương một lời cũng không dám nói gì, chỉ có thể ngoan ngoãn mà tiếp nhận.

Đây là chuyện thảm hại đến mức nào, vợ bị cướp mất, ngay cả dũng khí vì hồng nhan mà phẫn nộ cũng không có.

Nhưng, mọi người lại đều thông cảm cho ông ta, bởi vì người cướp vợ là Hạ Hoàng, thiên tử chí cao vô thượng của Đại Hạ

Bên ngoài phủ đệ vô cùng đìu hiu, nhưng bên trong lại không giống như thế.

Không chỉ lá rơi được quét sạch sẽ, ngay cả trung đình cũng đều được quét dọn đến không nhiễm bụi trần.

Trong phòng, một nam tử trung niên uy nghiêm, ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, phía trước, có một người mang mạn che mặt, chỉ nhìn phong thái giữa lông mày thôi cũng đủ biết dung nhan của người này vô cùng xinh đẹp. Tay nàng ta ôm một cây Tiêu Vĩ mộc cầm (*), ngón tay trắng nõn tinh tế gảy trên từng dây đàn, tiếng đàn như hạt châu rơi trên trên đĩa ngọc quẩn quanh không dứt.

(*) Một loại đàn cổ, do Thái Dung thời Đông Hán chế tác. Phần đuôi đàn bị cháy xém khi Thái Dung đi lánh nạn. Vì có âm sắc êm dịu dễ nghe nên Tiêu Vĩ cầm sớm nổi danh thiên hạ. Một trong Tứ đại cổ cầm. )

Đàn hương đong đưa quanh quẩn, xoay tròn trong phòng.

Khiến cho người ta tĩnh khí ngưng thần, tinh thần có chút dao động.

Hồi lâu, tiếng cầm dần dừng lại.

Bàn tay nữ tử đặt lên đàn, khiến dây đàn ngừng hẳn, tiếng đàn trong phòng cũng theo đó mà biến mất.

Bóng dáng người ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, cũng từ từ mở mắt.

"Cầm nghệ của Tư Đồ Đại Gia càng ngày càng cao thâm, nghe được tiếng đàn, tâm bản vương như được tẩy rửa, vui vẻ không thôi."

Ninh Vương kẽ cười.

Nữ tử đứng lên, khẽ cúi người, dung nhan tuyệt mỹ để lộ ra một nụ cười nhẹ.

"Vương gia quá khen."

Ninh Vương phất phất tay, đứng lên, duỗi lưng một cái, trên mặt không hề có một chút uất hận gì khi phu nhân bị cướp đi.

Ngược lại thoải mái nhàn nhã giống như một ông chủ điền trang hơn.

Ninh Vương chắp hai tay sau lưng, nhìn quanh đình đã được quét dọn không còn một hạt bụi, cười nói: "Tư Đồ Đại Gia sao không đi Giang Lăng một chuyến?"

"Thanh kiếm 'Phiêu Tuyết' của La Hồng Trần, bị huynh trưởng của ta đem ra làm phần thưởng, Tư Đồ Đại Gia không tức giận?"

Ninh Vương xoay người, mỉm cười nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nữ nhạc công.

Nữ tử đã mang cổ cầm đặt vào hộp, vác lên tấm lưng mỏng manh xinh đẹp.

"Năm đó 'Hồng Trần múa kiếm, Tư Đồ đánh đàn, một khúc tương tư tìm tri âm' đã khiến không ít văn nhân ở Đế Kinh tán thưởng không thôi, đáng tiếc, Hồng Trần đã mất, tiếng đàn của Tư Đồ Đại Gia không còn vì người múa kiếm mà cất lên..."

Ninh Vương nói.

"Là không có người xứng." Nữ tử trả lời.

Nụ cười yếu ớt xinh đẹp, lại kiêu ngạo nói.

"Phủ Giang Lăng ta tự nhiên sẽ đi, kiếm của Hồng Trần, không người lấy, ta lấy, Vương gia... gặp lại sau."

Nữ tử nói.

Sau đó, hướng về Ninh Vương khẽ khom người, hướng ra ngoài trung đình mà cất bước rời đi.

Nụ cười trên gương mặt Ninh Vương dần dần biến mất, hướng nhìn bóng dáng nữ tử, nhíu mày lại, trong lòng buồn bã.

"Người đã mất, sao vẫn phải để ý như thế?

"Nếu như nàng nguyện ý, bản vương có thể tùy lúc buông bỏ danh vị Vương Hầu này, cùng nàng ở ẩn sơn lâm..."

Bóng dáng nữ nhân dừng lại, lắc lắc đầu.

Một trận gió nhẹ thổi lên, hình ảnh nữ tử như hòa nhập vào trong gió, dần dần biến mất.

Phủ Ninh Vương lại khôi phục sự yên tĩnh.

Từ trên cây xơ xác, một chiếc lá khô bay lên không trung, im lặng nằm ở dưới sàn đình vương phủ không vướng một hạt bụi trần.

Ninh Vương kinh ngạc nhìn chiếc lá rơi, sắc mặt đột nhiên khó chịu, kinh tởm giống như vừa nuốt phải một con ruồi, giơ tay lên nắm lấy, chiếc lá rơi lập tức bị lực vô hình bóp nát thành tro bụi.

Trung đình lại khôi phục sự sạch sẽ, không vướng nhiễm bụi trần.
Chương 295 Anh tài kiệt xuất trong thiên hạ tề tụ Giang Lăng (3)

Phủ Giang Lăng, từ xưa đến nay là vùng đất phồn thịnh của Đại Hạ, nhiều ao hồ, nhiều cảnh đẹp.

Có Thi Kiếm Tiên đã làm ra "Ngàn dặm Giang Lăng nhất nhật hoàn", nâng danh tiếng phủ Giang Lăng lên một bậc, thập cảnh Giang Lăng cũng chính vì thế mà được phổ biến truyền đi, thu hút không ít nhân văn thi sĩ, ngâm thơ kết đôi, vô cùng phong lưu.

Mà trong thời gian này, phủ Giang Lăng lại càng thêm tấp nập, "Phiêu Tuyết" - một trong Thập đại danh kiếm xuất thế, Thái tử lệnh người ở phủ Giang Lăng tổ chức Đại hội thưởng kiếm lần này, tìm ra chủ nhân của thanh kiếm.

Từ xưa danh kiếm xứng với người tài, làm không ít văn nhân kẻ sĩ động lòng, khiến không ít kiếm khách đỏ mắt.

Phiêu Tuyết là một trong những danh kiếm thiên hạ, chém sắt như chém bùn, do bậc thầy rèn kiếm Địch Ngọc Tử hấp thụ tinh khí trời đất rèn thành kiếm. Thời khắc danh kiếm ra lò, tuyết bay đầy trời đất, trong lò kiếm khí đan xen cũng hóa thành tuyết bay lên, cho nên gọi là Phiêu Tuyết.

Lúc tin tức Đại hội truyền ra, kiếm khách giang hồ trong thiên hạ đều loạn cả lên, từ các nơi giục ngựa, hoặc xuôi thuyền theo dòng tiến vào Giang Lăng, từ khắp nơi đổ về vùng đất trù phú phồn thịnh này.

Trên hồ Lạc Thần của Giang Lăng, rất nhiều thuyền hoa đàn ca hàng đêm, hoa khôi nổi danh mỉm cười duyên dáng ở ven hồ, càng khiến cho hồ Lạc Thần thêm phần phong lưu.

Phủ nha, phủ Giang Lăng.

Quan tri phủ trẻ tuổi một thân quan bào, đầu đội mũ quan đứng lặng yên, ở bên cạnh hắn ta, một thống lĩnh thân mặc giáp bào, gương mặt cũng hiện ra mấy phần ngưng trọng.

"Tri phủ đại nhân, thuyền của Ngụy Thiên Tuế đã đến phủ Giang Lăng, Thái tử hạ lệnh, tổ chức Đại hội thưởng kiếm ở ven hồ Lạc Thần, đã thu hút vô số nhân khách giang hồ, kiếm tu, văn nhân thi sĩ, càng có không ít tu sĩ thế gia cũng muốn nhúng tay vào một lần."

"Dù sao, Phiêu Tuyết kiếm của La Hồng Trần, thật sự quá có sức hút."

"Phiêu Tuyết là một trong Thập đại danh kiếm, năm đó La Hồng Trần cầm thanh kiếm này, lấy thực lực Tam phẩm thi triển Đại Tự Tại Kiếm mà bản thân ngộ ra, bộc phát uy năng chấn động đất trời, nghịch phạt Nhất phẩm, kinh động thiên hạ... người đời đều cảm thấy Phiêu Tuyết kiếm có giấu《Đại Tự Tại Kiếm》- công pháp tu hành của La Hồng Trần năm đó."

"Vì thế hiện nay vô số kiếm tu đổ về Giang Lăng, vì muốn kiếm mà đến, tất cả muốn liều một trận, biết đâu có thể trở thành chủ nhân của Phiêu Tuyết kiếm?"

Thống lĩnh có chút bất lực. Nhiều nhân khách giang hồ đổ về, khiến trị an của phủ Giang Lăng trở thành vấn đề, phải biết giữa giang hồ luôn hay xảy ra những trận báo thù, gặp nhau là đỏ mắt, chuyện ta chém ngươi, người giết ta rất hay xảy ra

Trị an thành phủ có vấn đề, khiến vị thống lĩnh có chút đau đầu.

Khuông mặt của vị tri phủ trẻ tuổi trở nên cương nghị: "Lúc trước bí cảnh Thiên Cơ khai mở ở huyện An Bình, tình huống so với bây giờ còn không phức tạp hơn sao? Huyện An Bình nho nhỏ có thể xử lý tốt, ta là tri phủ Giang Lăng sao lại không thể làm được?"

"Tăng thêm binh lực, xử lý tốt trị an, kẻ nào náo loạn đại hội, giết."

"Giết nhiều người một chút, để làm răn đe, những kẻ khách giang hồ kia cũng không dám."

Tri phủ trẻ tuổi nói.

Thống lĩnh nghe lệnh, khom người cung kính.

Mặc dù vị quan tri phủ này còn trẻ tuổi, nhưng thống lĩnh cũng không dám khinh thường, dù sao, vị tri phủ này cũng là con trai của Trương Thọ Phủ đương triều. Hổ phụ không dưỡng khuyển tử, những năm nay công tích và năng lực của Trương tri phủ đã rõ như ban ngày.

Thống lĩnh đã lui xuống.

Tri phủ trẻ tuổi rời khỏi phủ đệ, gió thổi mạnh, vẻ mặt cương nghị, ánh mắt thâm sâu.

"Đại hội thưởng kiếm... Thái tử Hạ Cực rốt cuộc muốn gì?"

"Cha nói thế cục triều đình hiện nay hỗn loạn một đoàn, không hiểu không thấu, đừng dễ dàng đứng vào hàng..."

"Hạ Hoàng nạp Hồ phi, Thái tử hóa điên, Ninh Vương đóng cửa, La gia như hổ bệnh, Sở gia vươn nanh..."

Vị tri phủ trẻ tuổi thì thầm

"Liệu ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng?"

Y hướng nhìn về huyện An Bình: "Đại hội thưởng kiếm, tên La Hồng này... dám đến sao?"

"Thái tử ra lệnh, Đại hội thưởng kiếm, cho phép tu sĩ từ Nhị phẩm trở xuống tham dự, tìm chủ nhân thanh kiếm, rõ là vì La Hồng."

"Nếu như đến, chưa chắc đã đi được."

Lời hạ xuống, trầm ngâm một hồi lâu.

Sau đó, vị tri phủ trẻ tuổi cười nhạt một tiếng.

"Bất kể như thế nào, giống như cha đã dạy, khi gặp khó khăn... tốt nhất cứ tuân theo quy tắc."

...

Tắc Bắc.

Đèn dầu đong đưa.

La Hậu cầm chắc lá thư chưa khô vết mực, nhét vào bên trong chim bồ cầu thả đi.

Sau đó, ông ngồi trên ghế ngẩn người.

La Hồng Trần... đó là vị đại ca mà trong lòng ông kính nể nhất, đại ca kiệt xuất nhất, một kiếm áp đảo anh hào thiên hạ, vì La gia mang lại vô vàn huy hoàng, nhưng cũng khiến La gia gặp nguy hiểm vô biên.

"Bất tri bất giác, đại ca đã mất được mười lăm năm."

La Hậu thở dài, trên gương mặt hiền lành, có vài phần mệt mỏi.

Mười lăm năm, một người thành thật như ông, bị ép thành La Nhân Đồ.

Ông lắc lắc đầu, không nghĩ về chuyện này nữa, từ dưới giường lấy ra nửa chiếc áo len, tiếp tục đan lấy.

Chỉ có điều, ông có chút lo lắng.

Con trai của mình, có thể khuyên được sao?

Không khuyên được, lỡ nó đến đoạt kiếm, có thể rời đi sao?

...

Huyện An Bình

La Hồng đã một ngày chưa ngủ.

Mà một đêm này, hắn nhận được hai phong thư, một đến từ Đế Kinh, một đến từ Tắc Bắc.

Một phong thư do Trấn Bắc Vương viết cho hắn.

"Cháu trai, việc này không liên quan đến cháu, chuyện của đại bá cháu không cần cháu phải gánh vác, đừng đi đến cái Đại hội thưởng kiếm chó má gì đó. Người cũng đã mất hơn chục năm, thưởng một thanh kiếm có cái gì tốt, ngoan ngoãn học tập với Phu Tử, ông rất mong đợi vào cháu."

Thư của Trấn Bắc Vương, là bảo hắn đừng đi Đại hội thưởng kiếm.

Mở lá thư thứ hai, đây là thư của phụ thân La Hậu từ Tắc Bắc gửi đến.

Đây cũng là lần đầu tiên phụ thân viết thư.

Nội dung đơn giản, chỉ có bốn chữ.

"Con trai, đừng đi."
Chương 296 Nếu giữ quy tắc, đảm bảo ngươi sẽ an toàn (1)

La Hồng nhìn hai lá thư này, không khỏi nở nụ cười.

Đi hay không đi?

La Hồng thu lại thư, lại lấy quyển sách da người ra, vỗ vỗ.

Có lẽ, nên mở rộng phạm vi thu hoạch thêm tội ác rồi.

Ngẩng đầu, phía Đông có ánh sáng trắng dần dần nổi lên, tử khí cuồn cuộn, tia nắng đầu tiên xuyên qua tầng mây, rơi vãi trên đất.

Dường như mang lại cho mặt đất một bộ mặt mới.

Bước ra khỏi phủ đệ, gió ở trung đình có chút lành lạnh.

Viên Tử Hạt ôm gậy trúc đứng ở trung đình, hơi nghiêng nghiêng đầu.

Tiểu Đậu Hoa không biết đã ở đây từ khi nào, ôm lấy hai thanh kiếm Thiên Cơ và Thuần Quân, yên tĩnh đứng sau lưng ông.

Gương mặt xinh đẹp có mấy phần bướng bỉnh, đôi mắt to trong veo như nước, chăm chăm nhìn vào La Hồng.

Giống như La Hồng có đuổi nàng đi, nàng cũng không đi.

"Ta là kiếm thị, công tử muốn đoạt kiếm, phải đưa ta đi!"

Tiểu Đậu Hoa nghiêm túc nói.

La Hồng cười cười, thu lại ánh mắt đang nhìn Tiểu Đậu Hoa, nhìn về phía Viên Hạt Tử.

"Viên tiền bối, ông quen thuộc Giang Lăng, hay là đi cùng bản công tử một chuyến?"

La Hồng nói.

Vài lọn tóc hoa râm của Viên Hạt Tử rủ xuống, hai đồng tử đục ngầu, không còn thấy rõ bất gì cái gì, nghe thấy lời này, liền nheo mắt lại, nhếch miệng cười.

"Lão hủ, thật vinh hạnh."

Một ngày này, ánh nắng xuyên qua tầng mây, hạt sương vẫn chưa khô.

Cửa thành huyện An Bình mở lớn.

Một chiếc xe ngựa bình thường cùng lão đánh xe mù lòa, không nhanh không chậm rời khỏi huyện thành nhỏ.

Dưới ánh nắng, bụi đất bị nghiền nát bay lên.

Lúc sáng sớm, một chiếc xe ngựa chầm chậm chạy khỏi huyện An Bình.

Sau khi hình bóng của xe ngựa từ từ biến mất ở cuối nơi chân trời.

Bên trên cổng thành của huyện An Bình, từng người lính gác dõi mắt nhìn theo chiếc xe ngựa dần đi mất kia, ngó nghiêng nhìn nhau.

Lạc Hồng công tử ra khỏi thành rồi hả?

Hắn cứ... Rời khỏi huyện An Bình thế à?

Bấy giờ, phủ Giang Lăng sắp tổ chức đại hội thưởng kiếm, chuyện này đã sớm xôn xao lan truyền ở khắp nơi, phủ Giang Lăng cách huyện An Bình không tới mấy chục dặm, há có thể không biết sao?

Trên cổng thành.

Lưu Huyện lệnh mặc quan bào đứng trên thành lầu cao, mặc cho cơn gió buổi sớm thổi phồng tay áo của ông ta bay lên phần phật.

Bên cạnh ông ta, ba người Lạc Phong, Tử Vi và Phương Chính đều xuất hiện.

Bốn người họ xếp hàng đứng yên lặng trên thành lầu, nét mặt hơi phức tạp nhìn về phía chiếc xe ngựa đang rời khỏi thành.

"Quả nhiên Lạc Hồng công tử vẫn không nhịn được, công tử thật sự quá ngay thẳng, thanh "Phiêu Tuyết kiếm" đó dù sao cũng là di vật của đại bá nhà công tử, di vật như vậy bị lấy ra làm phần thưởng, chẳng khác nào là cười nhạo vào mặt mũi của La gia, không chỉ sỉ nhục La gia mà còn là sự bất kính với người đã khuất."

Lạc Phong hít sâu một hơi, nói.

Dù sao ông ta cũng là sứ giả tới từ Đại Lý Tự của kinh thành, tiếp xúc nhiều thứ rồi, cũng hiểu được nhiều chuyện hơn.

"Lần này công tử đi Giang Lăng, chắc chắn sẽ cực kỳ gian khổ, thậm chí có lẽ một đi không trở lại."

Lưu Huyện lệnh cảm khái một câu.

Ánh mắt Phương chính nhìn chằm chằm bóng người dần biến mất ở chân trời, mím môi: "Đó không phải là tính cách của Lạc Hồng công tử hay sao? Lúc trước đi bắt cướp cũng là vậy, biết rõ trên núi có hổ còn khăng khăng đòi đi tới Hổ sơn, biết rõ là sẽ chết nhưng lòng công tử hướng về chính nghĩa, cũng vẫn không chùn bước."

"Nếu một đi không trở lại, vậy thì cứ một đi không trở lại thôi."

Đôi mắt của Tử Vi hơi hơi run run, nỉ non câu nói lúc trước khi La Hồng còn nhỏ yếu đã từng nói, nàng quay đầu nhìn về phía Lạc Phong: "Đại nhân, công tử sẽ chết sao?"

Lạc Phong nghe thấy lời hỏi thăm này của Tử Vi thì lại càng không biết phải trả lời như thế nào, sẽ chết sao?

Phủ Giang Lăng bây giờ đối với La Hồng mà nói, chẳng khác nào vực sâu địa ngục, đã đi...

Có lẽ là thật sự không thể quay về.

...

Doanh trại Hắc Kỵ.

Nháy mắt khi xe ngựa của La Hồng rời khỏi thành thì Triệu Tinh Hà cũng xuất hiện trên một cây đại thụ.

Khuôn mặt cương nghị của ông hơi chấn động, ánh mắt chất chứa tâm tình phức tạp dần gợn sóng.

"Thế mà thật sự đi rồi..."

"Vương gia và tướng quân đều gửi thư cho công tử, tất nhiên là kêu công tử đừng đi Giang Lăng, nhưng công tử vẫn quyết định đi."

"Vì giành lại di vật của tiểu Vương gia mà tình nguyện đi tới Hổ sơn..."

Ánh mắt Triệu Tinh Hà thay đổi, giây phút này ông thật sự rất tán thưởng La Hồng.

Không biết những chủ tướng khác như thế nào, nhưng trong lòng Triệu Tinh Hà ông rất tán thưởng La Hồng.

"Công tử, đại nghĩa."

Triệu Tinh Hà hít sâu một hơi.

Ông rất muốn đi theo bảo vệ La Hồng, nhưng ông biết, một khi chủ tướng của Hắc Kỵ như ông xuất hiện tại phủ Giang Lăng thì sẽ càng mang đến nhiều nguy hiểm hơn cho La Hồng.

Điều ông có thể làm chỉ là chúc phúc từ tận đáy lòng, cầu chúc cho La Hồng.

Triệu Tinh Hà nhìn ánh bình minh ló dạng nơi chân trời, giống như chất chứa toàn bộ hy vọng.

...

Đỉnh núi Đông Sơn.

Lý Tu Viễn cung kính bước vào tiểu lâu Xuân Phong, uống trà cùng Phu Tử.

"Tiểu sư đệ đã ra khỏi thành rồi, quyết tâm đi về Giang Lăng rồi."

"Đệ ấy biết rõ đây là bẫy rập Thái tử đã bày ra nhưng vẫn đi."

Lý Tu Viễn hơi bất đắc dĩ, nói.

"Quá nguy hiểm, Ngụy Thiên Tuế đang ở Giang Lăng, lần này Thái tử phái lão thái giám cao thâm khó lường này tới, một khi lão thái giám ra tay với tiểu sư đệ, vậy tiểu sư đệ... Có chạy cũng không thoát được."

Lý Tu Viễn nói với Phu Tử.

Phu Tử ngồi trên xích đu, lắc lư vài cái, thế mà lại cười cười: "La Hồng còn không sợ, ngươi sợ cái gì?"

Lý Tu Viễn lắc lắc đầu: "Tên tiểu sư đệ này, cho dù trong lòng có ma, nhưng mà... Bản tính của hắn vẫn rất lương thiện, cũng như Phu Tử đã nói, nếu dạy dỗ hắn thật tốt, tương lai ắt hẳn sẽ trở thành Nho Thánh, vừa học Thánh, vừa học Ma... Sở dĩ lần này tiểu sư đệ đi Giang Lăng, là để giành lại di vật Phiêu Tuyết kiếm của La Hồng Trần, đây là làm chuyện trượng nghĩa, là chuyện tốt..."

"Thế nhưng hắn lại không biết chút gì về những tai ương mình sắp gặp phải."
Chương 297 Nếu giữ quy tắc, đảm bảo ngươi sẽ an toàn (2)

Phu Tử cười khẽ: "Ngươi đó, cũng đừng lo lắng làm gì."

"Người trẻ tuổi phải chịu trách nhiệm cho những quyết định của bản thân, nếu hắn không nắm chắc, há có thể dám đi? Tên tiểu sư đệ này của ngươi không hề ngu ngốc, rất thông minh đấy."

Lý Tu Viễn nghe Phu Tử nói thế, trong lòng cũng hơi thả lỏng.

"Chuyện này cũng là một sự rèn luyện dành cho hắn, không trải qua đau khổ thì sao có thể trở thành kẻ mạnh chân chính được."

Phu Tử cười nói.

Ánh mắt của ông thâm sâu, dường như có thể nhìn thấu được rất nhiều thứ.

Lý Tu Viễn gật đầu, y tin tưởng Phu Tử, nếu như Phu Tử đã nói thế rồi thì có lẽ La Hồng thật sự còn một con át chủ bài mà y chưa biết.

Có điều, mặc cho Lý Tu Viễn có suy nghĩ như thế nào đi nữa thì cũng không nghĩ ra được La Hồng sẽ phá vỡ cục diện này bằng cách nào.

Lý Tu Viễn không khỏi có chút chờ mong.

...

Bánh xe nghiền nát bụi trần, phá vỡ sương mai.

Bỗng nhiên có một hình bóng cao lớn chạy vội ra khỏi cổng thành của huyện An Bình, nước mắt nước mũi tèm lem, đuổi theo chiếc xe ngựa đang dần biến mất chỉ còn để lại một chấm đen trên đường lớn.

"Công tử à!"

"Người bỏ quên lão Triệu ta rồi!"

"Lão Triệu nguyện đi theo người mà!"

Triệu Đông Hán vất vả lao đao nhanh chân đuổi theo ra khỏi huyện An Bình, chạy thẳng một đường hóa thành chấm nhỏ biến mất ở cuối đường chân trời.

...

Mà trong chớp mắt khi La Hồng rời khỏi huyện An Bình.

Những mật thám của các thế lực ẩn nấp khắp nơi trong huyện An Bình đồng thời chấn chỉnh tinh thần, chim bồ câu, chim sơn ca, chim đại bàng thi nhau bay trên bầu trời huyện An Bình, xé toạc ánh bình minh, cắp theo số bùa chú Đạo Môn cực nhiều, nhanh chóng bay đi khắp nơi.

"La Hồng cháu của Trấn Bắc Vương... Rời khỏi huyện An Bình!"

"Người này rời khỏi huyện An Bình rồi, huyện An Bình giống như thùng sắt bảo vệ hắn lâu như vậy rồi, lần này hắn rời đi ắt hẳn là một đi không trở lại!"

"Đây là chuẩn bị đi phủ Giang Lăng tham gia đại hội thưởng kiếm lần này hay sao? Muốn tranh giành bội kiếm của La Hồng Trần à?"

"Đúng là muốn chết, bẫy rập rành rành như vậy, hắn có năng lực gì mà dám trực tiếp chui đầu vào trong đó?"

...

Trong lúc nhất thời, thế lực ở khắp nơi xôn xao, rất nhiều không thể hiểu được, có người cười lạnh, có người sục sôi sát ý, có người thì lắc đầu thở dài.

Bọn họ chẳng hề xem chuyện La Hồng rời khỏi huyện An Bình là đúng.

Bởi vì những người muốn giết La Hồng có quá nhiều, đặc biệt là Thiên Địa Tà Môn, trong Thiên Địa Tà Môn đã treo giải thưởng cho những kẻ giết được La Hồng, tuy rằng vẫn treo nhiệm vụ trên Địa bảng nhưng mà tiền thưởng lại tăng cao lên rất nhiều, dù sao, khi La Hồng đứng hàng thứ hai của Hoàng bảng thì đánh giá của Thiên Địa Tà Môn đối với hắn cũng lên theo. Bây giờ kẻ giết được La Hồng có thể được giải thưởng một ngàn sợi Bản Nguyên Sát Quang, trực tiếp tăng lên gấp mười lần so với lúc trước.

Một ngàn sợi Bản Nguyên Sát Quang, dù là Tà tu Nhị phẩm cũng phải động lòng!

Cho nên những tên Tà tu muốn giết La Hồng cũng không hề ít.

Có điều, dọc trên đường đi La Hồng có Viên Thành Cương đi theo hộ tống, thật sự làm không ít kẻ phải thoái lui.

Thương Vương Viên Thành Cương, sau khi đấu một trận với Trần Thiên Huyền ở ngoài huyện An Bình thì cả người đều lột xác, giải quyết được chấp niệm gúc mắc ở trong lòng, tu vi tăng vọt lên, bây giờ đã được liệt vào hạng mười trên Thiên bảng.

Là Nhất phẩm Thiên bảng danh xứng với thực.

Có một kẻ mạnh trên Thiên bảng như vậy đi theo hộ tống La Hồng tới phủ Giang Lăng nên đã rất nhiều kẻ mưu đồ đi theo sau nửa đường chặn giết La Hồng nản chí.

Tất cả mọi người đều không phải kẻ ngu, trừ phi có cao thủ trên Thiên bảng cùng ra tay, bằng không thì muốn giết La Hồng từ trong tay của Viên Thành Cương là chuyện cực kỳ khó khăn.

Hơn nữa, người có thể đăng quang lên vị trí thứ hai của Hoàng bảng như La Hồng, bây giờ cũng không phải cứ muốn giết là có thể giết.

Muốn đối phó với hắn chẳng khác nào phải đối phó với những thiên kiêu cùng cấp bậc như Sở Thiên Nam, Gia Luật Sách.

Muốn giết La Hồng Ngũ phẩm, nếu không tập hợp mấy Nhị phẩm cùng ra tay thì chẳng phải là việc dễ dàng.

"Lần La Hồng đi phủ Giang Lăng này… Đừng sốt ruột, người chủ trì đại hội thưởng kiếm ở phủ Giang Lăng lần này chính là Ngụy Thiên Tuế, La Hồng từng giết chết con trai nuôi Ngụy Nhàn của Ngụy Thiên Tuế, nên tất nhiên Ngụy Thiên Tuế sẽ không dễ dàng thả La Hồng ra khỏi phủ Giang Lăng như vậy."

"Cứ xem như Ngụy Thiên Tuế không thể giết La Hồng, nhưng để lão thái giám cao thâm khó dò này giữ chân Viên Thành Cương lại thì cũng không thành vấn đề, đến lúc đó, không có Viên Thành Cương bảo vệ, La Hồng chẳng khác nào miếng thịt sống mặc người xâu xé!"

"Mất đi sự bảo bọc của kẻ mạnh, La Hồng Ngũ phẩm cho dù có là thiên tài tới cỡ nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là thiên kiêu trên Hoàng bảng mà thôi, chỉ cần thêm mấy vị Tam phẩm là đủ để giết chết hắn."

Rất nhiều kẻ mạnh đưa ra kết luận.

Mà đây cũng chính là sự thật.

...

Theo ánh bình minh sớm mai rời khỏi huyện An Bình.

Một đường lảo đảo đi trên đường núi, tốc độ chầm chậm, gần sắp chạng vạng mới gần tới phủ Giang Lăng.

Một chuyến này, La Hồng vẫn rất chờ mong, cả đời này, đây là lần đầu tiên hắn ra khỏi huyện An Bình.

Cho dù là nguyên chủ cũng chưa từng rời khỏi huyện An Bình, đúng là một tên nhà quê.

Sự háo hức kìm nén trong đáy lòng, La Hồng ngồi trong xe ngựa khoanh chân tu hành.

Lúc đầu, La Hồng vốn định hỏi thăm Viên hạt tử, vì sao lại không hộ tống hắn giống những hộ đạo giả của thiên tài khác, cưỡi mây bay lên trời, mà phải đi xe ngựa chạy về phía phủ thành.

"Lão phu không phải người kéo xe, những kỹ xảo màu mè này chưa học bao giờ, ta không biết."

Viên hạt tử trả lời, hùng hồn lý lẽ.

Ông cũng không ngờ tới có một ngày mình sẽ bị xem như kẻ kéo xe, nên cũng không học.
Chương 298 Nếu giữ quy tắc, đảm bảo ngươi sẽ an toàn (3)

Điều này làm cho La Hồng vốn định ngồi xe bay ngang trời một chuyến có hơi thất vọng xíu xiu, may mà bản thân hắn cũng có thể tự bay, Tà Ảnh Thương Ưng có thể mang theo hắn bay lượn tự do trên trời.

Vì thế nên cũng không có gì là thất vọng nhiều cho lắm.

Dọc trên đường đi, đoạn đường mấy chục dặm thật sự yên lặng, yên lặng đến đáng sợ.

La Hồng vốn tưởng đâu là sẽ có rất nhiều yêu ma quỷ quái muốn xông ra giết chết hắn, cuối cùng... Đường đi lại sóng yên biển lặng.

Điều này làm cho La Hồng lại nghi ngờ sức hấp dẫn của chính mình, đám người trước kia hô hào đòi đánh đòi giết mình đó... Rốt cuộc đã thay lòng rồi à?

Có điều La Hồng rất nhanh đã hiểu ra, hẳn là sức uy hiếp của Viên hạt tử, khiến cho những tên kia không muốn nộp mạng oan uổng.

Viên hạt tử đã đăng lâm hạng mười của Thiên bảng Đại Hạ, nói đơn giản là, chính là một trong mười đại cao thủ đường đường chính chính của Đại Hạ đương thời.

Nên vẫn phải biết nể mặt nể mũi.

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu hơn La Hồng cũng đã đoán ra được. Những kẻ này tất nhiên đang đợi mình vào phủ Giang Lăng, một khi vào phủ rồi thì nguy hiểm thật sự mới bắt đầu.

Chỉ riêng mình Ngụy Thiên Tuế mà Triệu Tinh Hà đã từng nhắc tới, lão thái giám cao thâm khó dò kia cũng đủ để ngăn cản Viên Thành Cương.

Mà một khi Viên Thành Cương bị cản trở thì La Hồng biết rõ mình sẽ phải đối mặt với điều gì.

Nghĩ tới đây, La Hồng ổn định lại tinh thần.

Trong lòng suy nghĩ, nếu như mình lấy được Phiêu Tuyết kiếm... Thì nên chạy như thế nào.

Tiểu Đậu Hoa ngồi xếp bằng trong ngựa, tĩnh khí ngưng thần, dọc trên đường đi đều đang hấp thụ khí của trời đất để nuôi kiếm.

Công tử muốn làm chuyện lớn, Tiểu Đậu Hoa biết, điều nàng có thể làm chỉ là cố gắng nuôi dưỡng kiếm thật tốt, để nâng cao sức mạnh của kiếm.

Xe ngựa lọc cọc chạy đi.

Viên Thành Cương mặc áo dài vải thô, ôm một cây quải trượng bằng trúc, lưng vác hộp gỗ, yên lặng ngồi trên xe ngựa.

Tuy rằng ông không thấy đường, nhưng mà khi càng lúc càng đến gần phủ Giang Lăng thì người đã làm tổng giáo đầu mấy năm ở phủ Giang Lăng như ông, trong một giây một chốc, cũng cảm thấy trong lòng phức tạp.

Không biết bản thân có phải đối mặt với những binh lính, với đội quân mình đã từng dạy dỗ kia không?

Đến lúc đó phải đối mặt như thế nào?

Viên hạt tử thở dài.

Cuộc sống này thật sự quá nhiều bất đắc dĩ.

May mà ông không thấy đường, đến lúc đánh nhau cứ coi như không quen không biết, cũng không quá lúng túng.

...

Xe ngựa lọc cọc chạy, chẳng mấy chốc đã thấy một tòa thành lớn rộng mênh mông không thấy biên giới nhô lên từ cuối đường chân trời.

So với huyện lỵ An Bình thì phủ thành Giang Lăng phải lớn hơn nhiều lắm, tường thành kéo dài, chẳng nhìn thấy điểm cuối ở đâu, cổng thành cao chót vót, cao lớn sừng sững như ngọn núi, cửa thành dày nặng bao bọc hết cỡ, từng hòn gạch đá phủ đầy dấu vết tháng năm.

Bắt mắt nhất vẫn là bên trên cổng thành chính, hai chữ thanh thoát nhưng cực kỳ có sức mạnh, Giang Lăng.

Đây là một tòa thành cổ, thành cổ đã tồn tại qua mấy ngàn năm rồi.

Trên thành lâu, từng tướng sĩ mặc áo giáp, cực kỳ lạnh lùng đứng nghiêm trang, bọn họ cầm binh khí, có tinh kỳ bay phất phơ lúc ẩn lúc hiện, có sát ý đang sục sôi.

Những binh lính tuần tra thành lâu này cũng không phải là người có tiếng không có miếng.

Bởi vì sự kiện quan trọng lần này, khách giang hồ vào phủ thành như người đi đò sang sông, hơn nữa phần lớn đều là những cao thủ dùng kiếm, tất nhiên cũng có những hiệp khách không thích dùng kiếm, bọn họ đơn giản chỉ tới tham gia cuộc vui mà thôi.

Cửa thành của phủ Giang Lăng có ba cổng, một cổng thành chính, hai cổng thành phụ.

Nơi nơi đều có lực lượng quân đội hùng hậu canh gác, mỗi một người vào thành đều phải xếp hàng kiểm tra.

Trước cổng thành chính trái lại chẳng có người canh gác, thế nhưng khi La Hồng xốc mành rèm xe nhìn lên cổng thành chính thì thấy có một tấm bùa chú lơ lửng.

Tấm bùa chú nửa trong suốt tỏa ra một luồng sức mạnh mạnh mẽ.

Muốn vào thành thì chỉ có thể vượt qua uy áp của bùa chú mới được, nếu ngươi có thể vượt qua uy áp của bùa chú thì không cần phải xếp hàng kiểm tra.

Đây chính là tấm bài đại diện.

Một vài kẻ mạnh của những gia tộc lớn có gia thế đều đi thẳng qua cổng chính của thành, chịu đựng sức mạnh của bùa chú đi vào thành.

Viên hạt tử giơ roi ngựa lên, giục ngựa phóng nhanh đi về phía cổng chính.

Bùa chú tỏa ra uy áp.

Nhưng mà, Viên hạt tử chỉ cần giơ lên roi ngựa, uy áp kia nháy mắt bay tán loạn.

Xe ngựa cực kỳ dễ dàng xuyên qua cổng chính, kéo tới sự chú ý của không ít khách giang hồ.

"Đó là... Thương Vương Viên Thành Cương!"

"Thật sự tới rồi à?! Nếu Viên Thành Cương xuất hiện thì chẳng phải đồng nghĩa với việc La Hồng cũng xuất hiện hay sao? La Hồng tới phủ Giang Lăng rồi, thật sự tới rồi!"

"Sao La Hồng hắn lại dám chứ hả?!

Từng vị khách giang hồ đều nhìn ngơ ngác, chớp mắt tiếp theo đều hiểu được chắc chắn sẽ có một vở kịch lớn được trình diễn ở trong phủ Giang Lăng, quần chúng giang hồ đều sôi sục như nước nóng, ai cũng kích động.

Dưới cổng thành chính.

Xe ngựa không chạy tiếp nữa.

Sau khi vào phủ thành Giang Lăng, dọc trên đường lớn đúng thật là hơi bị yên tĩnh.

Một người trẻ tuổi mặc quan bào đội mũ ô sa đứng thẳng tắp trên đoạn đường chính lót đá xanh, yên lặng đợi xe ngựa.

Viên hạt tử lái xe ngựa, dừng lại trước viên quan trẻ tuổi này, con ngựa hí lên phun ra hơi trắng, thậm chí còn làm lay động vạt áo quan của người kia.

"Tham kiến Trương Tri phủ."

Viên hạt tử chắp tay, nói.

Trương Tri phủ gật gật đầu, sau đó đôi mắt lướt qua Viên hạt tử nhìn về phía xe ngựa đang che rèm.

"Ngươi không nên tới."

"Có điều, đã tới rồi thì thôi vậy, ngươi hãy tự lo cho mình."

Trương Tri phủ nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK