• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 361 Tuyên, La Hồng vào kinh! (3)

Thái Tử không thèm để ý, cũng không nhìn qua.

Y vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.

Một lúc lâu sau.

Một tiểu thái giám vội vàng xuất hiện trước mặt y và đưa cho y một bức mật thư.

Thái Thử mở mắt nhìn lướt qua, hơi nhướng mày.

"Huyện An Bình muốn tạo phản? Chọn nơi này quả đúng là thú vị."

Sắc mặt Thái Tử nghiêm túc.

Y híp mắt lại.

Đưa tay vẩy vẫy về hướng bên ngoài điện.

Tiểu thái giám sợ hãi quỳ xuống trước mặt Thái Tử.

"Đem bức thư này giao cho Huyền Ngọc phi, La gia tạo phản, tất nhiên sẽ lấy danh nghĩa thanh quân trắc (1), rất có thể sẽ nhằm vào Hồ Nữ Huyền Ngọc phi, việc đối phó với La gia như thế nào thì để bọn họ tự nghĩ cách"

(1) Tiêu diệt kẻ gian ở bên cạnh vua.

Tiểu thái giám quỳ cúi hẳn đầu chạm xuống đất, sau khi nhận được mật thư của Thái Tử, liền từng bước ra khỏi cung.

"La gia tạo phản là tốt, hy vọng đừng bị diệt quá nhanh"

Ánh mắt của Thái Tử hướng theo hướng thái giám rời đi, mỉm Cười.

tầm mắt lại nhìn lướt qua chiếc hộp gỗ ở đằng xa chứa đầu của Ngụy Thiên Tuế trong đó.

Nụ cười dần biến mất.

"Chân Long của La gia..."

"Ha, chưa ngưng tụ được trụ khí số, cũng xứng gọi là Chân Long?"

Thái Tử để cuốn sách xuống, đứng dậy.

Y duỗi lưng, bước ra khỏi cung, đi trên hành lang.

Tới cuối hành lang dài, bước xuống con đường mờ tối trong thâm cung, lá cây ở hai bên đường bay tán loạn, làm đung đưa bạch y của Thái Tử.

Chẳng mấy chốc, cung điện thấp thoáng sau cánh rừng dần hiện Ta.

Thái Tử đi tới cánh cửa lớn trước mắt, đánh một chưởng mở ra.

Phía sau cánh cửa vang lên từng tiếng niệm Phật cùng với tiếng gõ mõ.

Một bức tượng Phật khổng lồ, quý giá và trang nghiêm.

Bên dưới tượng Phật, một nhà sư mặc y phục trắng khoanh chân ngồi ngay ngắn, tụng kinh Phật.

Tấm lụa mỏng bay lên, khuôn mặt như tơ, tản ra một làn khí quyến rũ.

Trên đầu Huyền Ngọc phi cài đủ loại trang sức, bàn tay mảnh khảnh đang cầm mật thư, xem nội dung bên trong khiến nàng ta không khỏi bật cười.

"Chỉ với năm nghìn binh hắc kỵ mà dám đi tạo phản... La Hồng này đáng yêu thật"

Huyền Ngọc phi cười khẽ.

Cung nữ đứng hai bên nàng ta đều sợ hãi tới tái mặt, nương nương lại khen nam nhân khác ư?

Kiệu đi từ từ, không bao lâu sau đã tới Thiên Cực môn.

Huyền Ngọc phi bước ra khỏi kiệu, đi về phía Thiên Cực môn.

Ngự Lâm quân của Thiên Cực môn nhìn nàng ta không chớp mắt.

Huyền Ngọc phi không gặp trở ngại nào đi một mạch tới Thiên Cực cung. Lần trước, Trấn Bắc Vương phải bước từng bước nặng nhọc mới đến được thềm son bạch ngọc, nhưng Huyền Ngọc phi lại vô cùng nhẹ nhàng, không phải chịu cảm giác áp bách kinh khủng kia.

Nàng ta đi vào trong Đan Trì cầm theo bức mật thư tiến vào Thiên Cực cung.

Một hồi lâu sau.

Trước sảnh Thiên Cực cung, truyền đến một cảm giác áp bách đè nén như muốn nổ tung.

Một lão thái giám tuổi cao sức yếu đi tới, không biết từ đâu xuất hiện, đứng trên thềm son bạch ngọc nhìn xuống.

Kế đó, ông ta phất cây phất trần trong tay, hướng về Thiên Cực môn.

"Truyền La Hồng vào kinh!"

Chợt đôi mắt của lão thái giám co rụt lại, ngay giữa bầu trời như có sấm sét đánh tới đùng đùng truyền đi một giọng nói rất to, vang dội cả thiên hạ.

Lời nói vừa dứt, cả Thiên Cực cung đều rung chuyển dữ dội, kế tiếp một giọng nói như tảng đá ném xuống hồ nước tạo thành những con sóng dập dờn.

Ngay giờ phút này tại thành Thiên An, ai nấy cũng đều giật mình.

Lão thái giám cầm phất trần, mặt nghiêm nghị, lặp lại lời vừa nói.

"Tuyên, La Hồng vào kinh!"

"Tuyên, La Hồng vào kinh!"

"Tuyên, La Hồng vào kinh!"

Trước Thiên Cực môn, có hàng loạt mảnh ánh sáng tập hợp lại, trụ khí số bàng bạc hung hăng nện xuống, kế đó lại hóa thành một quyển thánh chỉ màu vàng, trên thánh chỉ có khắc hình Kim Long đang uốn lượn.

Lão thái giám bước lên, cầm lấy thánh chỉ màu vàng, tự như bị thánh chỉ lôi đi.

Biến thành một luồng sáng vàng, xé toạc cả bầu trời tại thành Thiên An.

Dùng tốc độ như tiếng sét vang, chỉ trong chốc lát đã lướt về phía huyện An Bình.

Một quyển thánh chỉ vàng kim, bay xẹt ngang qua thành Thiên An.

Tựa như một vị thần xé toạc kết giới được giăng giữa bầu trời, toát ra luồng khí đáng sợ.

Bên trong thành Thiên An, rất nhiều người có năng lực cảm ứng hơn người đều tái mặt..

Phủ của Trấn Bắc Vương vẫn đóng chặt cửa như hơi run rẩy, ẩn giấu trong đó là hơi thở đang bị đè nén.

Trên đường ở thành Thiên An.

Một ông lão im lặng đứng ở đó, Trương Thủ Phụ bình tĩnh nhìn cuộn thánh chỉ đang trong tay lão thái giám, đôi mắt toát lên vài phần mỏi mệt.

Thánh ý ra hoàng thành, đây chính là ý chỉ của Hạ Hoàng sao?

Trương Thủ Phụ thở dài, ông lẳng lặng đứng trên con đường cái, y phục khoác trên người không ngừng bị gió làm phất phơ, một người cao to đứng trên dọc dường như vậy mà dường như không ai trong số đám dân chúng xung quanh chú ý đến ông cả.

Ông như tách biệt khỏi thế giới mà lại như dung hòa vào thế giới.

Thánh uy của thánh chỉ do vua ban lan ra cả bầu trời của thành Thiên An, ngay lập tức cả thành đều náo nhiệt, ồn ào.

"Hạ Hoàng truyền La Hồng vào kinh thành?!"

"Cuối cùng cũng đã ra tay, Hạ Hoàng rốt cuộc cũng đã ra tay rồi."

"Không thể tin được mà, chỉ là một huyện nhỏ như huyện An Bình vậy mà có thể khiến Ha Hoàng ra ý chỉ?"

Nhiều quan viên cùng với cao thủ của nhiều thế lực lớn khác đều kinh ngạc không thôi.

Trấn Bắc Vương cầm Thư Diện Thánh, đi qua con phố dài, chân dẫm lên thềm son bạch ngọc thế nhưng Hạ Hoàng lại không hề lộ mặt cũng chẳng ra ý chỉ.

Nhưng La Hồng vừa mới tạo phản chưa được bao lâu, mà Hạ Hoàng bệ hạ ở trong thâm cung lại ra ý chỉ, hơn nữa còn dùng ý chí thiên tử ngưng tụ thánh chỉ.

Đây không phải là thánh chỉ do Thái Tử viết mà là thánh chỉ chân chính.

Khiến cho một vài thế lực ngầm cùng với những quan viên trong triều đình đều biến sắc mặt.
Chương 362 Tiểu sư đệ, Phu tử bảo đệ đi gõ chuông (1)

Điều này là có ý gì đây?

Ai nấy đều cũng đều nghĩ tới.

Khí số mà La gia, Trấn Bắc Vương không thể gánh vác nhưng La Hồng... có lẽ có thể!

Đây cũng chắc là nguyên nhân khiến Hạ Hoàng phải ban thánh chỉ, bởi vì ông ta coi trọng La Hồng!

Cho dù việc đối phương đang tạo phản ở một huyện An Bình nhỏ bé chỉ là một đốm lửa.

Nhưng... một đốm lửa cũng có thể tạo thành một cơn hỏa hoạn.

Huyện An Bình... xảy ra chuyện lớn rồi!

Việc này thể hiện rằng Hạ Hoàng coi trọng La Hồng đến cỡ nào!

Nếu như La Hồng vừa mới tuyên bố tạo phản Đại Hạ, mà thánh chỉ Hạ Hoàng vừa ban xuống hắn đã ngoan ngoãn vào kinh thành thì chẳng khác gì tự đánh vào mặt mình.

Mà như vậy cũng sẽ khiến cho khí thế tạo phản của La gia gặp phải cách trổ vô cùng lớn!

Vút!

Thánh chỉ bay vút ra ngoài thành Thiên An.

Một tia sáng vàng cắt ngang vòm trời, như muốn thắp sáng cả thiên lẫn địa, lại như một quả cầu lửa nhỏ đang lao đi với tốc độ cực nhanh quét khắp bầu trời.

Khí lưu và tầng mây đều nhanh chóng bị thánh chỉ lướt qua, tiếng kim long gào thét như ẩn như hiện.

Không biết đã trôi qua bao lâu rồi, giống như chỉ mới một nhịp thở, nhưng cũng giống như đã trôi qua ba, bốn nhịp Cuốn thánh chỉ nhanh chóng bay đến huyện An Bình.

Tại huyện An Bình.

Với sự trợ giúp của Lưu Huyện lệnh, La Hồng cũng hô vang khẩu hiệu phản Hạ.

Đám dân chúng tuy rằng đều phấn khích, nhưng sau khi cảm giác này lắng xuống, ai nấy đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

Tạo phản đó!

Đây chính là tạo phản đó, bọn họ bị Lưu Huyện lệnh dắt mũi, thế mà lại theo La Hồng công tử đi tạo phản.

Nhất thời mọi người đều có chút lo lắng, chần chờ.

Trước La phủ.

La Hồng nhìn thấy nhiều người dân như vậy, chỉ cười cười, không nói gì.

Sự ảnh hưởng của bách tính đối với chuyện tạo phản vốn không lớn, nếu không phải do Lưu Huyện lệnh lôi những người dân này vào thì lúc tin tức La Hồng tạo phản được lan ra sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến họ.

Đại khái là, lúc dân chúng biết được La Hồng tạo phản thì sẽ chỉ mắng mấy câu như: loạn thần tặc tử...

Đáng tiếc là, những hành động của Lưu Huyện lệnh đã làm rối loạn kế hoạch của La Hồng, khiến hắn mất cơ hội thu hoạch tội ác.

Nhưng nếu Lưu Huyện lệnh đã tạo ra cơ hội này, không ngừng giúp đỡ hắn thì La Hồng chỉ đành thuận nước đẩy thuyền thôi.

Dù sao, sớm hay muộn gì cũng phải tạo phản, làm sớm một chút cũng có làm sao đâu?

Hơn nữa trong lòng La Hồng thực sự rất tức giận, là do hành động của thái tử chọc cho tức giận, phẫn nộ.

Vị Thái Tử này muốn giết chết hắn, thuê thích khách, sát thủ tới giết hắn thì cũng thôi đi.

Nhưng mà, giờ lại còn dám quang minh chính đại đến giết hắn như thế, coi khinh La Hồng hắn chẳng là cái thá gì sao?

Đây chính là giẫm đạp lên thể diện của La gia.

Tổ chức Đại hội thưởng kiếm, lấy di vật của La Hồng Trần đến nhục nhã, lại còn xuất động một vạn phủ quân đến vây giết, cho dù là Thái Tử có nỗi khổ tâm lớn bằng trời, La Hồng cũng chẳng thèm quan tâm Sớm muộn gì hắn cũng sẽ giết chết y!

Trong tiếng hô vang "Chúc mừng La Hoàng"

La Hồng một thân bạch y phiên nhiên quay trở về La phủ.

Việc tạo phản, nếu chỉ nhờ vào dân chúng thì hiệu quả không lớn, quan trọng nhất là phải xem năm nghìn quân binh, năm nghìn hắc kỵ đang trấn giữ tại huyện An Bình kia.

Đó mới là vốn liếng của La Hồng.

Nếu chỉ có một mình La Hồng lên tiếng thì chẳng là gì có, một người tạo phản có thể tạo phản được sao?

Mà hiện tại, huyện An Bình dần dần phô trương thanh thế, La Hồng không tin quân coi giữ thành lâu lại không nghe thấy, càng không tin Triệu Tinh Hà không nghe thấy.

Nhưng nếu đối phương đã không lên tiếng vậy thì chứng tỏ Triệu Tinh Hà tán đồng với việc La Hồng đã làm.

Dùng hành động của ông để báo cho La Hồng biết rằng, năm nghìn binh hắc kỵ ủng hộ hành vi tạo phản của hắn.

Tiếng hô hào không ngừng vang lên từng đợt.

Khoảnh khắc La Hồng quay người lại, mọi thứ trong thiên địa như đều bị ngưng đọng lại Trên thành lâu.

Triệu Tinh Hà một thân hắc giáp, chợt ngẩng đầu lên, hai mắt nhíu chặt, trong mắt hiện lên một tia khó tin.

Mà sự khó tin đó nhanh chóng chuyển thành cảm xúc phẫn nộ, tức giận.

"Rút đao!"

Triệu Tinh Hà đứng trên thành lâu của huyện An Bình, rống lên một tiếng.

Vừa dứt lời.

Xoạt! Xoạt! Xoạt!

Trên cổng thành, tất cả hắc kỵ mặc hắc giáp phụ trách bảo vệ tuyến bên ngoài huyện An Bình đều không rõ có chuyện gì xảy ra, nhưng họ không hỏi, không nghi ngờ gì mà lập tức tuân theo mệnh lệnh, rút thanh đao được đeo bên hông ra.

Từng thanh mặc đao màu đen giơ lên cao, mũi đao chỉ thẳng lên trời.

Uỳnh!

Quân thế bàng bạc bắt đầu hội tụ, trên người Triệu Tỉnh Hà ẩn hiện ánh sáng màu máu, giống như hóa thành một cự nhân màu máu, đứng lặng trên cổng thành của huyện An Bình.

Triệu Tinh Hà đạp không bay lên, từng bước từng bước, thời khắc này, toàn bộ thiên địa đều rung chuyển bất an.

Tiếng hô hào của dân chúng trong huyện bỗng dưng im bặt.

Ngay cả người đang kích động điên cuồng như Lưu Huyện lệnh giờ phút này cũng hiện lên vẻ mặt sợ hãi không thôi.

Mọi người quay đầu nhìn về phía Bắc, một chùm tia sáng màu vàng từ phương Bắc bay vụt tới.

Kèm theo đó là tiếng rống của Chân Long!

"Đó là cái gì thế?"

Lưu Huyện lệnh lạnh toát cả xương sống như có một luồng tử khí bao quanh ông ta vậy.

Ở đằng xa.

Lạc Phong, Tử Vi và Phương Chính thấy cảnh như vậy, sắc mặt ai nấy đều trắng bệch.

Lạc Phong lại cảm nhận được một nguồn áp lực vô cùng lớn, cả người trực tiếp quỳ xuống đất, không chỉ riêng bọn họ, mà dân chúng toàn huyện đều quỳ xuống.

Tại La phủ.

Đột nhiên Viên Hạt Tử nghiêng đầu, nâng tay lên, ngân thương" trong hộp gỗ bỗng chốc bắn ra ngoài, hợp lại thành một trong khoảng không.
Chương 363 Tiểu sư đệ, Phu tử bảo đệ đi gõ chuông (2)

Ông cầm lấy cây ngân thương, một bước phóng lên trời.

Tại một khách điếm ở huyện An Bình.

Tư Đồ Vi đang vuốt ve thanh Phiêu Tuyết kiếm thì chợt giật mình, bước đến bên cửa sổ thì nhìn thấy luồng sáng vàng trên bầu trời.

Lúc đầu, luồng sáng chỉ là một điểm nhỏ, nhưng sau một khắc, khi ngày càng đến gần thì luồng sáng vàng này đã bao phủ khắp cả vòm trời.

Đây là kim mang tới từ kinh thành, mang theo ý chí thiên tử mênh mông oai vĩ.

La Hồng vốn muốn quay trở về phủ, nhưng giờ phút này, chợt dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía luồng sánh sáng đang phóng đến như cướp kia.

Triệu Tinh Hà gầm thét.

Khí huyết tại thời khắc này không ngừng bốc lên.

Võ tu Nhất phẩm là Vương, thường được gọi là Võ Vương!

Triệu Tĩnh Hà chính là một Võ Vương, toàn thân ông lúc này đều bộc phát khí huyết, cố gắng ngăn chặn kim mang từ bên ngoài muốn len lỏi chui vào.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, vì vậy ông đã huy động ý chí của năm nghìn hắc kỵ.

Ngay khoảnh khắc này, ông mới miễn cưỡng bay lên trên không, nhìn chằm chằm về kim mang.

Đùng!

Kim mang tản ra lại hóa thành lão thái giám tuổi cao sức yếu, lão đội mũ mão, trên người khoác áo bào vân mây không dài lắm nhưng trên áo bào có thêu những hoa văn độc đáo, đôi hài thêu vân đen, hiện rõ sự cao quý.

Một tay lão thái giám cầm phất trần, phất trần hơn ba nghìn sợi, vắt lên cổ tay, tay còn lại thì nâng thánh chỉ vàng kim đang lơ lửng Ánh sáng chói lọi của kim mang, ẩn chứa sự uy nghiêm, tôn quý của bậc thiên tử.

"Chủ tướng hắc kỵ... Triệu Tinh Hà"

Lão thái giám nhìn qua Triệu Tinh Hà, mặt nghiêm túc, âm thanh hơi sắc bén, chậm rãi nói.

Kế đó, vung phất trần lên.

Đối mặt với khí thế năm nghìn tinh binh hắc kỵ, phất trần giống như đột nhiên dài ra ba nghìn trượng trên không, rủ xuống lơ lửng.

Triệu tỉnh Hà muốn rút đao, thế nhưng lại bị phất trần này ép cho phải lui về.

"Thánh chỉ không phải dành cho ngươi, ngươi ngăn cản cái gì?"

Lão thái giám thản nhiên nói.

Vút!

Triệu Tinh Hà đã bay lên trên, bị đánh rơi xuống trở lại, trở về thành lâu trên huyện An Bình.

Ổ trong thành.

Một luồng sáng bạc nháy mắt lao ra hơn vạn trượng, một cây ngân thương vắt ngang hư không.

Viên Hạt Tử mặc áo bào màu trắng, nghiêng đầu, một tay cầm ngân thương, ý muốn ngăn cản.

Không biết từ khi nào Tư Đồ Vi đã bước ra ngoài, khoanh chân ngồi trên nóc nhà, cổ cầm đặt trên hai đầu gối, hai tay đặt trên mặt cầm, ngửa đầu nhìn lên.

Lão thái giám cười nhạt.

Tiếng cười văng vắng khắp nơi.

"Ngày hôm nay, bổn gia phụng mệnh lệnh của Hoàng thượng mà tới, chỉ truyền thánh chỉ, không muốn giết người."

Giọng nói của lão thái giám không lớn, nhưng lời nói vừa dứt, đến cuối cùng giống như Sư Tử Hống của Phật môn, nổ tung tạo thành vô số sóng âm chấn động đất trời.

Khí tức của Viên Thành Cương và Tư Đồ Vi đều bị lời nói của lão thái giám xé toạc.

Sắc mặt Tư Đồ Vi hơi thay đổi.

Viên Hạt Tử kinh ngạc, lão thái giám này... là một cao thủ!

Cao thủ tuyệt thế!

Hơn nữa giờ phút này, trong tay lão thái giám đang nâng thánh chỉ, có ý chí của thiên tử gia trì, quả thực là không gì địch nổi.

Trên thành lâu, Triệu Tinh Hà bị phất trần của lão thái giám đánh bật trở lại thành, ngưng mắt nhìn lão ta chăm chú.

Lão thái giám này là cao thủ mà ông chưa từng thấy qua, ít nhất, việc bên cạnh Hạ Hoàng còn có tồn tại một người như vậy, ông thực sự không biết.

Nguy Thiên Tuế vốn đã rất mạnh, nhưng khi đứng trước mặt lão thái giám này... cảm giác còn kém xa rất nhiều.

Triệu Tinh Hà không cam lòng, cắn răng.

Đây chính là đòn ra oai phủ đầu của thiên tử sao.

Dù cho Triệu Tinh Hà đã sớm chuẩn bị tinh thần rằng, cuộc tạo phản này chắc chắn sẽ phải chịu sự đàn áp mạnh mẽ nghênh trời lệch đất như thế nào, nhưng ông lại không ngờ được rằng, nó lại xuất hiện theo phương thức như vậy.

Trong phút chốc, sự vô lực đã lan ra khắp người Triệu Tinh Hà.

Công tử, người có thể gánh vác được sự áp bách nghiêng trời lệch đất thế này sao?

Thánh chỉ trong tay lão thái giám này chính là do ý chí của Hạ Hoàng tạo thành!

Chí cao vô thượng, uy áp đầy trời!

Uỳnh!

Cả Viên Thành Cương lẫn Tư Đồ Vi đều không thể ngăn được lão thái giám.

Lão thái giám già nua này khoan thai đi vào huyện An Bình.

Thánh chỉ trong tay lão chợt sáng lên, hai mắt lão thái giám gần như híp lại thành một đường quét qua.

Cuối cùng, rơi vào trước La phủ.

Lão đi từng bước, chớp mắt đã đi đến con đường chính trước La phủ.

Lão thái giám bình tĩnh nhìn La Hồng, nhìn người thiếu niên mặc bạch y, toàn thân bao trùm khí Chính Dương, khóe miệng khẽ cong tạo thành hình vòng cung này.

Đây chính là... La Hồng đã dám kêu gào khẩu hiệu "cảm khiếu thiên địa hoán tân nhan" ở huyện An Bình này đó sao?

Cũng chính là Chân Long của La gia - người đầu tiên hô khẩu hiệu phản Hạ?

Trên đường dài.

Tất cả bách tính đều sợ hãi quỳ xuống, Lưu Huyện lệnh quỳ rạp xuống đất, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa.

Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng, việc năm nghìn hắc kỵ tọa trấn tại huyện An Bình nhỏ nhoi này tạo phản lại có thể khiến vị trong hoàng cung kia chú ý.

Thậm chí người còn phái một lão thái giám tư lịch cực cao đích thân đến truyền thánh chỉ.

Lưu Huyện lệnh cảm giác rằng ông ta đã làm nên một chuyện vô cùng lớn nếu bị truy cứu, e là sẽ bị "chém ngàn đao" mất.

Nghĩ đến đây, ông ta rùng mình, chợt hiểu ra rằng chính mình không còn đường lui nữa.

Dân chúng trải dài khắp cả con đường đều sợ hãi không dám hó hé gì.

La Hồng đang đứng trước La phủ xoay người lại, bình tĩnh nhìn lão thái giám già nua đang lơ lửng trên không trung.

Mắt đối mắt, dường như khiến cho hư không cũng phải vặn vẹo.

"La Hồng, tiếp chỉ"

Giọng của lão thái giám hơi sắc bén, nói.

Vừa dứt lời, chợt có một áp lực vô hình uy lực, như thác nước vàng kim từ chín tầng mây chảy thẳng xuống.
Chương 364 Tiểu sư đệ, Phu tử bảo đệ đi gõ chuông (3)

Nguồn áp lực này tựa như hữu hình, lại như vô hình.

Đánh vào lưng của La Hồng, mái tóc hắn không ngừng đung đưa, bạch y trên người phất phơ phiêu đãng.

Áp lực nặng nề như núi đè xuống, muốn khiến cho La Hồng phải quỳ mọp xuống đất.

Ập!

Dưới chân La Hồng, những viên gạch màu xanh lập tức vỡ ra, xuất hiện những vết nứt không ngừng lan rộng ra xung quanh.

Sức ép tác động vào sâu trong mặt đất, lan thẳng về phía con đường dài.

Lưu Huyện lệnh đứng chịu mũi sào, hoảng hốt đến mức cúi rạp đầu xuống đất Cơ thể của đám dân chúng gần như bị dán chặt vào mặt đất.

"Gặp thánh chỉ của thiên tử, còn không mau quỳ xuống?"

Lão thái giám vung phất trần, nói.

Vừa dứt lời, liền cầm lấy thánh chỉ, chợt vung ra ngoài.

Nó dần dần tiến về hướng của La Hồng, đến khi dừng lại thì bay lơ lửng ngay trên đỉnh đầu La Hồng.

Kim mang vạn trượng!

Tựa như có một con Kim Long đang trấn giữ, lơ lửng trên chín tầng trời, ở trên cao ngước xuống nhìn La Hồng.

Trong lòng La Hồng chấn động. Ý chí thiên tử cực kỳ mạnh mẽ khiến thân thể hắn không nhịn được mà run rẩy, máu trong người gần như muốn đông cứng lại, chảy ngược lên trên.

Một luồng áp lực nặng nề ép buộc La Hồng phải quỳ rạp xuống, muốn hai đầu gối của hắn phải đập mạnh xuống đất.

La Hồng nghiến răng, không nhúc nhích.

Trong đan điền, Hư Ảnh Thánh Nhân mở mắt ra, trên ma kiếm Atula, bóng hình áo đỏ xinh đẹp cũng xuất hiện, nhìn chằm chằm vào thánh chỉ đang lơ lửng kia.

Trong Nê Hoàn Cung, Hư Ảnh Tà Thần cũng nhìn chằm chằm.

Đây là lần đầu tiên, những tồn tại này không ngừng ngăn cản uy áp thay La Hồng.

La Hồng gắng sức chống đỡ, giữ thẳng thắt lưng.

Tuy rằng Hoàng uy mênh mông nhưng mà... La Hồng không hề quỳ xuống.

Hắn chỉ vừa mới nói phản Hạ, bây giờ ý chí của Hạ Hoàng tới, hắn liền quỳ rạp xuống như thế, vậy chẳng phải mọi thứ chỉ là một trò đùa ư?

Vậy thì chuyện hắn tạo phản, thứ mà hắn gọi là kế hoạch mưu triều soán vị này, sợ là chưa bắt đầu thì đã bị bóp nát từ trong trứng rồi.

Vậy thì việc thu thập tội ác cũng chẳng cần phản bàn đến nữa.

Quan trọng nhất là...

La Hồng hắn không muốn, cho nên không quỳ.

"To gan!

Trong mắt lão thái giám chợt có sấm sét bắn ra, một tiếng gào rít khiến cho sắc trời cũng phải giật mình biến đổi.

Đây là một cao thủ đáng sợ mà mọi cử động có thể dẫn tới thiên tượng.

Là người đại diện cho ý chí Thánh Hoàng.

Thánh chỉ đang cuộn lại dần dần được mở ra.

Thời gian dần trôi qua, giữa thiên địa, có một thân ảnh vàng kim ngồi thẳng, chí cao vô thượng, cửu ngũ chí tôn được tạo thành.

Kim Long bàng bạc chiếm cứ, quan sát.

La Hồng quật cường ngẩng đầu lên.

Xung quanh cơ thể hắn, khí Chính Dương không ngừng tỏa sáng hóa thành một con bạch mãng Kim Long quan sát bạch mãng.

Thánh chỉ rơi xuống.

Một dòng chữ to màu vàng hiện trong khoảng không.

"Tuyên, La Hồng vào kinh!"

Uỳnh!

Dường như có một thanh âm cổ xưa như xa như gần truyền tới, văng vắng bên tai La Hồng.

Khiến khí huyết bên trong người hắn sôi trào, xương cốt như muốn nứt ra.

Đầu của La Hồng bị áp chặt xuống, hợp với thân người vuông một góc chín mươi độ.

Thế nhưng, nghe xong những lời này, La Hồng nghiến răng, đầu đang cúi xuống từng chút một ngẩng cao lên.

Từ từ đối thẳng mặt với thánh chỉ.

Sợi tóc của La Hồng tùy ý bay tán loạn, ánh mắt điên cuồng nhìn đăm đăm vào Kim Long, rồi lại nhìn chằm chằm vào thánh chỉ như đang nhìn chằm chằm vào Hạ Hoàng thần bí.

Chậm rãi nói: "Công tử ta..."

"Không gặp!"

"Cút!"

Kế đó, cất giọng cười to, cười một cách sảng khoái.

Lão thái giám nheo mắt lại, đang định quát lớn.

Đùng!

Ngay lúc lời nói vừa dứt.

Phía trên Đông Sơn.

Có một cây đào đang đung đưa qua lại như hạt giống rơi xuống, chốc lại bén rễ đâm chồi nảy lộc, mọc thành cây đào mới cao lớn, hoa đào nở rộ, hồng cả một góc trời.

Một thư sinh nho nhã mặc y phục màu lam, tay áo bay phất phới trong gió, nằm dưới gốc đào, tay thì cầm sách Thánh Hiền, cười tươi như hoa.

Nhẹ nhàng nói.

"Tiểu sư đệ, Phu tử bảo đệ đi gõ chuông kìa."

Khắp cả huyện An Bình vào lúc này, nơi đâu cũng bị bao trùm bởi một luồng áp lực mạnh mẽ khiến người khác cảm thấy nghẹt thở.

Đó chính là uy lực của Hoàng đạo, uy nghiêm của thiên tử.

Hạ Hoàng mở thánh ngôn ngưng tụ thánh chỉ, muốn triệu La Hồng vào kinh thành.

Thế nhưng, La Hồng lại mở miệng từ chối.

Hai chữ "không gặp" như sét đánh, trực tiếp phản bác lời Hạ Hoàng, chống đỡ lại ý chỉ triệu kiến của Hạ Hoàng!

Rất nhiều người vô cùng hoảng hốt, máu huyết trong cơ thể như muốn sôi trào.

Triệu Tinh Hà lẳng lặng đứng trên thành lâu, ánh mắt rạng rỡ, trên người ông hội tụ sức mạnh của năm ngàn hắc kỵ tựa như một thanh hắc đao muốn xẻ bầu trời đầy mây đen.

Vào giờ phút này, chỉ có ông mới biết hành động của La Hồng khiến người ta sảng khoái tới chừng nào!

Trấn Bắc Vương cầm Thư Diện Thánh, từng bước đi tới Thiên Cực cung, nhưng cuối cùng lại chỉ nhận được một câu "không gặp" của Hạ Hoàng. Hạ Hoàng không những từ chối gặp mặt Trấn Bắc Vương mà còn gây nên áp lực khiến ông bị thổ huyết.

Mục đích Trấn Bắc Vương cầu kiến bệ hạ là gì?

Chính là vì muốn đòi lại công bằng cho đứa cháu trai bị ức hiếp bên ngoài kia nhưng Hạ Hoàng lại... không muốn trả lại công bằng cho ông.

Bởi vì, người ức hiếp La Hồng chính Thái Tử.

Hạ Hoàng không chịu ra mặt, mà hiện giờ công tử vừa gõ hồi chuông phản Hạ ở huyện An Bình, Hạ Hoàng lại truyền thánh chỉ muốn dựa vào một tở chiếu lệnh để triệu công tử vào kinh?

Dựa vào cái gì?

Hai mắt Triệu Tỉnh Hà đỏ ngầu.

Câu trả lời của La Hồng khiến suy nghĩ trong đầu ông thông suốt, khiến huyết mạch ông như muốn sôi trào!

Tình hình kế tiếp chắc chắn sẽ nghiêm trọng hơn, dù sao, lão thái giám kia cũng quá mạnh, hơn nữa trong thánh chỉ còn bộc phát ra uy áp của thiên tử, hội tụ thành Kim Long, quan sát thiên hạ.

La Hồng chưa chắc đã ngăn chặn được.
Chương 365 Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ (1)

Mãi cho đến khi Lý Tu Viễn xuất hiện ngay giữa những cánh hoa đào rơi tán loạn. chậm rãi nói: "Phu tử bảo đệ đi đánh chuông kìa"

Vào thời khắc đó, dường như đã khiến cho luồng áp lực giữa thiên địa hóa thành khói mây nhẹ nhàng.

Phu tử?

Đúng rồi, vẫn còn Phu tử mà!

Hai mắt của Triệu Tinh Hà sáng lên, vẫn còn có Phu tử chống lưng cho La Hồng mà!

Lý Tu Viễn đứng trên Đông Sơn, cười tươi như hoa.

Mà La Hồng cũng cảm nhận áp lực căng cứng toàn thân đột nhiên buông lỏng, như thể có ai đó đã gánh thay hắn phần áp lực đáng sợ này.

La Hồng thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên hắn vẫn còn quá yếu.

Dù sao thì thời gian hắn tu luyện còn chưa đây hai tháng... Tuy rằng có thể đối chiến với Tam phẩm, thậm chí bước vào hạng hai Hoàng Bảng, nhưng so với Hạ Hoàng chí cao vô thượng kia thì vẫn còn kém xa.

Vào lúc này quyết tâm muốn mạnh hơn của La Hồng lại trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Muốn trở nên mạnh hơn... Ngoài việc chăm chỉ tu luyện, còn phải ráng tích đủ số tội ác nữa.

Tạo phản, thì nhất định phải làm!

Mưu triều soán vị chắc chắn sẽ thu hoạch được vô số tội ác, chỉ có như vậy mới có thể khiến thực lực của mình không ngừng mạnh lên.

Lão thái giám già nua nhìn chằm chằm vào Lý Tu Viễn dưới gốc đảo.

"Lý Trạng nguyên... Thánh mệnh không thể làm trái"

"Hôm nay, Hoàng thượng đã có lệnh, truyền La Hồng vào kinh thành"

"Ngươi..."

",, ngăn không được."

Lão thái giám nói.

Ông ta nhìn Lý Tu Viễn, ánh mắt sâu hun hút.

Lý Tu Viễn đứng lên, tay áo rộng thùng thình bay tán loạn, có mấy phàn tiêu sái, như thể chiếm hết gió trong thiên hạ này, một tay cầm sách Thánh Hiền, một tay vân vê một nhánh hoa đào, cười khẽ.

"Không phải tiểu sư đệ của ta vừa từ chối không gặp Hạ Hoàng rồi sao."

Lý Tu Viễn cười.

Đối mắt y nhìn lão thái giám chứa đầy vẻ chân thực.

"Phu tử bảo đệ ấy đi đánh chuông, thì đương nhiên phải đi đánh chuông trước..." Vẻ mặt Lý Tu Viễn cực kỳ nghiêm túc, nói.

Y vừa dứt lời, sắc mặt của lão thái giám trầm xuống.

"Lý Tu Viễn, nếu ngươi có thể bước ra nửa bước kia thì có lẽ còn có thể ngăn trở bổn gia, nhưng ngươi chưa bước ra nửa bước kia, bổn gia muốn dẫn người đi, ngươi muốn ngăn cũng không được."

Lão thái giám nói.

Lời ông ta vừa nói, khiến những người có mặt ở đây đều biến sắc.

Ai nấy đều cảm thấy hô hấp của mình đang nặng dần.

Trong huyện An Bình, Viên hạt tử cùng với Tư Đồ Vi cũng hít một ngụm khí lạnh.

Lý Tu Viễn chính là cao thủ đứng thứ hai của Thiên bảng Đại Hạ, là tồn tại Bán bộ Nho tiên, thế mà lão thái giám này còn dám ăn nói ngông cuồng như vậy.

Dám nói Lý Tu Viễn không ngăn cản được?

Lão thái giám này chẳng lẽ... là tồn tại cấp bậc Lục Địa Tiên hay sao?

Nội tình của Hạ gia, quả nhiên thâm sâu khó lường.

Áp lực trên người giảm bớt một chút, La Hồng nhìn thánh chỉ đang lơ lửng giữa vòm trời, không ngừng phát ra kim quang sáng chói.

La Hồng đang lo rằng chuyện hắn tạo phản bị coi là trò đùa, sợ rằng không tạo được tiếng vang lớn.

Không ngờ rằng Hạ Hoàng lại coi trọng hắn như vậy, còn hạ cả thánh chỉ xuống.

Nếu đã như vậy, chuyện tạo phản lần này, hãy làm cho thật oanh liệt nào!

Đáy mắt hắn chợt lóe qua một tia điên cuồng.

La Hồng từ từ nhắm mắt lại, thần hồn chìm vào trong đan điền, đứng lơ lửng trước ma kiếm Atula.

Bóng hình xinh đẹp váy đỏ đang ngồi trên thân hắc kiếm, như đang ngồi trên xích đu.

Tiểu tỷ tỷ Atula ngồi trên thân Ma kiếm từ trên cao nhìn xuống, quan sát La Hồng.

La Hồng cũng nhìn Atula một hồi lâu, hỏi: "Cho ta mượn một kiếm được không?"

Bóng hình xinh đẹp mặc váy đỏ dường như biết La Hồng muốn làm gì, ánh mắt nhìn qua La Hồng, sáng ngời như ánh sao trên bầu trời đêm.

Kế tiếp đó, nàng ta mỉm cười nhẹ nhàng.

"Được"

Bóng hình xinh đẹp mở miệng nói.

Kế đó La Hồng cảm giác rằng sức mạnh tà sát bên trong đan điền của hắn dường như đang bị hút sạch.

A~ Sự trống rỗng chết tiệt này.

Ma kiếm tiểu tỷ tỷ này, nói hút là hút liền, không e ngại gì cả.

Đơn giản, dứt khoát, trực tiếp...

Ngay tại lúc này sức mạnh tà sát trong đan điền của hắn đã bị hút sạch hoàn toàn.

Bên trong Ma kiếm đột nhiên phát ra một nguồn sức mạnh tà sát dồi dào, trong chớp mắt đã len lỏi vào trong người La Hồng.

Đó là một loại sức mạnh đặc biệt, tràn vào khắp tứ chi của La Hồng, như thể khuấy động các cơ quan bên trong cơ thể và rửa trôi sạch máu thịt của hắn.

Bên trong đan điền.

Hư ảnh Thánh nhân mở to hai mắt, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thiếu chút nữa thì chửi bậy.

Lúc đầu vốn không muốn xen vào, nhưng cuối cùng nó vẫn thả ra hào quang vô tận.

Tại Nê Hoàn Cung.

Hư Ảnh Tà Thần như cười như không cũng hăm hở tham gia náo nhiệt.

Oong...

Bên trong Nê Hoàn Cung, chợt có một nguồn thần lực ập tới.

Trong huyện An Bình.

Cả bầu trời đều sáng rực lên.

Lý Tu Viễn và lão thái giám vẫn đang tiếp tục giằng co lẫn nhau, không ai nhường ai.

Chợt nét mặt của hai người đều thay đổi, quay đầu nhìn xuống phía dưới.

Lại phát hiện, La Hồng vốn đang bị uy áp của thánh chỉ thiên tử chèn ép đến mức không thể động đậy, toàn thân chảy đầy mồ hôi, thời khắc này, bỗng nhiên mở mắt ra.

Đồng tử dưới mắt sâu thăm thẳm, tỏa ra màu tím cao quý!

Uỳnh!

Giữa những sợi tóc đang bay phất phơ, một luồng khí tím dâng lên, hư tướng Thánh nhân hiển hiện, khí Chính Dương dày như thác đổ, khí tím ngút trời.

"Đây là..."

Lý Tu Viên đứng dưới gốc đào đang định trực tiếp mang La Hồng lên Đông Sơn.

Nhưng y không ngờ, giữa chừng đột nhiên lại có biến cố như vậy.

Tiểu sư đệ... lại muốn gây ra chuyện gì đây?

Ánh mắt của lão thái giám co rụt lại, cũng hơi kinh ngạc, không ngờ rằng La Hồng lại có thể phát ra luồng khí tức mạnh mẽ như vậy.

Sắc mặt kỳ lạ xen lẫn vẻ cổ quái.

Hắn đang muốn làm gì đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK