• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 166 Ánh sáng của con đường chính đạo (1)

Tiểu lâu Xuân Phong.

Phu tử đang đánh cờ cùng Lý Tu Viễn.

Trên bàn cờ, rất nhiều quân trắng đen nằm chi chít khắp nơi.

Đối với những chuyện xảy ra trước cung Tà Tu, bọn họ cũng đã biết rõ.

"Ngày đầu tiên vào Tắc Hạ Học Cung đã giết một học sinh... Tiểu sư đệ này cũng thật giỏi."

Lý Tu Viễn cười nói, đánh một nước.

"Chúng ta tu Nho không phải tu Phật. Chúng ta không chủ trương bỏ xuống đồ đao, lập địa thành Phật. Cái chúng ta yêu cầu chính là cái bản tâm, theo đuổi sự chính trực của thiên địa, tâm niệm khác biệt sao có thể tâm tư hạo nhiên (1). Hơn nữa, Tiểu tử La Hồng cũng không giết người vô tội…"

(1)Tâm tư hạo nhiên: lòng dạ chính trực, ngay thẳng.

"Tiểu Kiếm Thị đi theo sau lưng La Hồng tên là Diêu Tĩnh... là con gái của Diêu Ngự sử ở Đế Kinh."

Phu tử mỉm cười, nhặt một quân cờ trắng đặt xuống bàn cờ, lại nhanh chóng vung tay áo, nhặt quân cờ vừa đặt xuống kia lên, sau khi trầm tư suy ngẫm liền đổi một vị trí khác.

Lý Tu Viễn thấy hành vi khi đánh cờ của Sư phụ thật quái lạ, ngạc nhiên về thân phận của Diêu Tĩnh, liên tưởng đến u Dương Chiêu đã chết, dường như y đã hiểu ra điều gì đó.

"Con gái của Diêu Ngự sử sao? Đúng là đáng tiếc, Diêu Ngự sử không sợ cường quyền, dám vạch tội... lại rơi vào thảm cảnh cả nhà bị chém đầu."

Lý Tu Viễn thở dài.

Phu tử mỉm cười: "Tiểu cô nương này là do Trương Hoài Nghĩa cứu."

"Trương thủ phụ?" Lý Tu Viễn sững sờ, sau đó, không nói lời nào, lầu nhỏ lại yên tĩnh trở lại.

Hồi lâu sau, giọng nói của Lý Tu Viễn lại vang lên lần nữa.

"Phu tử, còn chuyện Tiểu sư đệ giết người thì tính sao?"

"Tiểu sư đệ ngươi giết chết người này, e rằng sẽ gây ra phiền phức không nhỏ..."

Phu tử cười khẽ.

"Đừng lo lắng, dù hắn giết sạch một nửa thiên hạ cũng không thành vấn đề, nếu thực sự không được, trở về Tắc Hạ Học Cung, Lão phu sẽ bảo đảm hắn không có việc gì."

"Tiểu tử kia có câu nói không sai, trở thành đệ tử của phu tử, chẳng lẽ là để bị sỉ nhục?"

"Ngươi ấy, La Hồng nữa cũng đều là những kẻ không biết nhẫn nhịn."

Lý Tu Viễn nhặt quân đen lên, mỉm cười.

"Phu tử đừng nói lung tung, ta là người khá hoà nhã mà."



Tắc Bắc.

Bầu trời đầy cát vàng, mây đen cuồn cuộn.

Gió rít gào thét không dứt, tiếng chém giết vang vọng khắp mặt đất, binh lính đông nghịt lao nhanh ra, như sóng ào ào từ biển cả mênh mông, hai bên va chạm nhau.

Có Võ tu khí huyết kinh thiên, hoành hành không người có thể cản giữa hai quân, chém giết quân địch, mỗi lần ra tay là một đống lớn người ngã xuống.

Hoa chết hết mà cỏ cũng chẳng còn. (1)

(1)Câu này có nghĩa là diệt sạch không chừa lại, gần giống với câu thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.

Vô số xác chết rải rác, máu chảy vương vãi khắp nơi. Một trận chiến lớn kết thúc, hai quân rút lui, chỉ còn lại từng cỗ thi thể nằm dưới gót ngựa.

Trên bức tường thành nguy nga, cổ kính, chi chít vết đao, vết kiếm và lỗ mũi tên.

Một bóng người mặc áo giáp đen đang đứng, nhìn chằm chằm vào vùng đất hoang vu rộng lớn bất tận.

Phía sau ông, từng vị thủ lĩnh của Tắc Bắc cưỡi ngựa giương đao.

"Đại quân Kim Trướng Vương Đình, lui."

Một người nam nhân có mấy phần nho nhã cởi bỏ mũ giáp xuống, lộ ra khuôn mặt dầm mưa dãi nắng, ôn hòa nói.

"Lần này, Kim Trướng Vương Đình dường như thực sự tức giận, xuất 100.000 quân đến chiến đấu ở Thiên Đãng Nguyên."

Một người đàn ông vạm vỡ với phần thân trên đỏ rực, trên cơ thể đầy vết đao kiếm, lại thoải mái cười to: "Ha ha, còn có thể là vì cái gì nữa? Còn không phải là do tin tức từ Đại Hạ truyền về, ở trên đường đá Bách Luyện trong Tắc Hạ Học Cung, công tử đã giết sạch tất cả thiên tài của Kim Trướng Vương Đình! Sau khi đám thiên tài kia của Kim Trướng Vương Đình chết, Vương tộc của Kim Trướng Vương Đình đã vô cùng tức giận, quan trọng hơn là Hoàn Nhan Xa Cổ đứng thứ mười trên Thiên Bảng cũng bị công tử lập bẫy giết chết."

"Cơn sóng gió này của công tử, thật là con mẹ nó đặc biệt hay ho mà!"

La Hậu quay đầu lại liếc mắt nhìn đại hán, ý cười trên mặt gã dần dần trở nên xấu hổ, ngậm miệng không nói thêm gì nữa.

"Tên tiểu tử La Hồng đó quả thực đủ hung ác. Lúc đầu, ta chuyển Tắc Hạ Học Cung đến huyện An Bình để gây một chút áp lực cho La Hồng, để nó từ từ trưởng thành trong áp lực, không ngờ tới... Nó lại dứt khoát giết chết toàn bộ thiên tài của Kim Trướng Vương Đình."

"Quả thực không ngờ, việc lão Trần nói nó có thiên phú tu luyện rất mạnh kia, hiện giờ xem ra đúng là mạnh thật..."

Vị Tướng quân nho nhã khẽ cau mày: "Công tử có thiên phú mạnh là điều tốt, Kim Trướng Vương Đình bởi vậy mà tức giận, thẹn quá hóa giận, xuất binh tới đánh cũng không đáng sợ, chỉ sợ là... Vị Huyền Ngọc phi trong cung kia âm thầm chơi trò ngáng chân thôi."

"Trên chiến trường, đao thật, thương thật thực ra không quá đáng sợ, đáng sợ chính là ám tiễn sau lưng khó phòng."

Các tướng sĩ xung quanh cũng im lặng.

"Không vội, bây giờ La Hồng bái nhập dưới trướng Phu tử, không dễ chết như vậy đâu, ta trái lại muốn xem xem Hạ gia định bày trờ gì..."

"Lão tử sẽ im lặng chờ xem."

La Hậu nói.

Ông đặt bàn tay phủ đầy vết chai lên trên bờ chắn tường thành, ánh mắt sáng quắc nhìn vùng đất khói lửa nổi lên, bốn phía đầy cát vàng bên ngoài thành.

"Cùng lắm thì Lão tử rút đao."

...

Ra khỏi Tắc Hạ Học Cung, đi xuống Đông Sơn.

Đi ngang qua vùng đất trống giữa lưng chừng núi, sau khi loại bỏ một lượt mấy tên hộ đạo giả nhắm mắt dưỡng thần, đón Triệu Đông Hán đi, La Hồng trực tiếp rời đi.

Một lúc sau, Quận chúa Trường Bình mặc lễ phục màu đỏ đứng trên núi vội vàng dẫn theo người chạy tới vùng đất trống giữa sườn núi.

Mà La Hồng đã sớm mang theo Tiểu Kiếm thị nhát gan kia, biến mất ở trong rừng đào Thạch Kính.

Một người đàn ông lớn tuổi mặc tố y lập tức xuất hiện bên cạnh Quận chúa Trường Bình, nhìn Quận chúa với vẻ mặt tràn đầy giận dữ, không khỏi nhíu mày nói: "Quận chúa, có chuyện gì vậy?"

"Tên La Hồng kia đã giết u Dương Chiêu ở trong Học Cung..."

Mặt Quận chúa lạnh tanh, nói.
Chương 167 Ánh sáng của con đường chính đạo (2)

Sau khi dứt lời, từng vị hộ đạo giả nhao nhao mở mắt ra, kinh ngạc nhìn lại.

Lão nhân mặc tố y không khỏi sửng sốt: "Mới là ngày đầu tiên nhập học mà kẻ này đã ra tay giết người trong Học Cung rồi sao?"

Quận chúa nghiến răng nghiến lợi: "Thiên Hà tiền bối, trước khi La Hồng xuống chân núi, đi bắt hắn trở lại!"

Lão già mặc tố y vội vàng lắc đầu khi nghe câu nói đó: "Quận chúa, không được. Bây giờ, La Hồng đã là đệ tử của Phu tử, nơi này lại thuộc phạm vi của Tắc Hạ Học Cung, dám động vào đệ tử của Phu tử ... Cho dù là Cao thủ Nhất phẩm cũng không dám."

"Chỉ có điều là ra khỏi Đông Sơn cũng tốt, Phu tử sẽ không nhúng tay vào chuyện bên ngoài Học Cung, nhưng La gia có Hóa Long kiếm và Viên Hạt Tử tọa trấn, cũng không dễ động tay vào ... Hơn nữa, La Hồng chính là con trai của La Nhân Đồ, muốn ra tay với hắn cũng phải tính toán kỹ càng."

Quận chúa Trường Bình cũng bình tĩnh lại: "Vậy thì u Dương Chiêu chết vô ích rồi?"

Lão già mặc tố y lắc đầu, cười nói: "Đương nhiên, nếu Quận chúa tức không nhịn nổi, muốn dạy dỗ La Hồng, thật ra cũng vẫn có cách khác..."

Mắt Quận chúa Trường Bình sáng rực lên, liếc nhìn Lão già mặc tố y hỏi: "Thiên Hà tiền bối có cách gì? Mau nói ra đi."

"Sở dĩ Tắc Hạ Học Cung được gọi là thánh địa tu hành, có thể thu hút thiên tài từ khắp nơi nườm nượp mà tới, ngay cả những thiên tài của Kim Trướng Vương Đình cũng không ngại tiến sâu vào trại địch, ngoại trừ kinh điển của bách gia trong Tắc Hạ Học Cung, lễ rửa tội từ ý chí của Chuông Thánh, còn một nơi đáng giá được xưng là ... "

Lão nhân mặc tố y nói.

Theo như lời nhắc nhở của ông ta, Quận chúa Trường Bình dường như đã đoán được điều gì đó: "Thiên Hà tiền bối nói... hẳn là ‘Học Hải Bí Cảnh’ của Tắc Hạ Học Cung?!"

"Chính xác."

Lão nhân mặc tố y gật đầu.

"Thư sơn có đường, học hải vô nhai (1), Học Hải Bí Cảnh là báu vật của Tắc Hạ Học Cung. Các thiên tài đều khao khát chỗ đó, bởi vì ở trong Học Hải Bí Cảnh, họ có thể cải thiện những khiếm khuyết khi tu hành và thậm chí có cơ hội lấy được truyền thừa của Bách gia…"

(1)Ý nói: núi sách cũng có đường để lên nhưng biển học thì là vô bờ bến.

"Hơn nữa, Học Hải Bí Cảnh là một nơi bị niêm phong, ngay cả Phu tử cũng không thể kiểm soát được. Ở đó, cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng không liên quan gì đến thế giới bên ngoài..."

"Tuy vậy, ‘Học Hải Bí Cảnh’ của Tắc Hạ Học Cung đã bị đóng kín rất nhiều năm, không biết khi nào nó sẽ mở ra ..." Quận chúa cau mày, nói.

Lão nhân mặc tố y cười, ánh mắt sâu sa và đầy ẩn ý.

"Dưới gầm trời này, Bí cảnh không chỉ có Học Hải Bí Cảnh."

"Ti Thiên Viện cai quản một cái Bí cảnh, được gọi là ‘Thiên Cơ Bí Cảnh'. Bằng sự cưng chiều của Thái tử dành cho Quận chúa, chỉ cần Quận chúa mở lời, Thái tử chắc chắn sẽ hạ lệnh cho Thiên Ti Viện sắp xếp, di chuyển ‘Thiên Cơ Bí Cảnh’ đến bên ngoài Huyện An Bình. Chúng ta lấy ‘Thiên Cơ Bí Cảnh’ làm mồi nhử, đến lúc đó… Dù cho La Hồng biết rõ chỗ này có nguy hiểm, cũng nhất định vào cuộc thôi."

"Về phần bên trong Bí Cảnh sẽ xảy ra chuyện gì, Quận chúa có thể tự mình bố trí."

Câu nói của lão nhân mặc tố y khiến đôi mắt của Quận chúa ngày càng sáng hơn.

"Thật sự có thể chứ? Thái tử gia gia sẽ vì ta an bài Bí Cảnh đến Huyện An Bình ư?" Nội tâm của Quận chúa có chút không tin.

Lão nhân mặc tố y lại không nói gì thêm, Thái tử di chuyển Bí Cảnh, trong đó còn có các nguyên nhân khác, không chỉ vì riêng Quận chúa.

"Đi, Thiên Hà tiền bối, đưa ta hồi cung! Ta muốn gặp Thái tử gia gia!"

Quận chúa Trường Bình suy nghĩ hồi lâu rồi mở miệng nói.

Bất kể như thế nào, nàng ta cũng muốn thử một lần.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, phía trên sườn đồi, một chiếc xe ngựa bay lên không trung.

...

La Hồng đương nhiên không rõ về cuộc trò chuyện diễn ra ở trên sườn đồi.

Hắn đưa Tiểu Đậu Hoa và Triệu Đông Hán trở lại La phủ, Tiểu Đậu Hoa đi thẳng vào phòng, vùi đầu vào gối, nàng cần bình tĩnh lại.

Triệu Đông Hán biết những gì đã xảy ra ở trong Tắc Hạ Học Cung, không khỏi nghiến răng nghiến lợi.

Ở trong Vương triều Đại Hạ, tên tuổi của Diêu Ngự sử được rất nhiều người biết đến, ông là một trong số ít những vị quan chịu lắng nghe dân chúng, ngay thẳng và chính thực, dám nói và dám luận tội quan viên.

Đáng tiếc là ông bị kẻ gian hãm hại, rơi vào cảnh cả nhà bị chém đầu.

Huống hồ, theo ý kiến của Triệu Đông Hán, u Dương Chiêu muốn bắt nạt Tiểu Đậu Hoa, Công tử giết hắn ta thì có lỗi gì?

Chẳng lẽ lại bảo công tử trơ mắt nhìn Tiểu Đậu Hoa bị bắt nạt?!

Nếu lúc đó đổi lại là Triệu Đông Hán, hắn ta đã rút đao ra chém chết rồi.

La Hồng về tới phòng, Triệu Đông Hán đảo mắt rời khỏi phủ đệ.

...

Triệu Đông Hán ra khỏi La phủ, chạy nhanh trên con đường dài.

Chẳng bao lâu, hắn ta đã đến quán trà bị nhóm khách giang hồ vây chật như nêm cối.

Vừa vào quán trà, đã không còn chỗ trống, Triệu Đông Hán thản nhiên đứng sang một bên, lắng nghe tin tức từ đám khách trong quán.

"Tin tức vừa mới truyền tới, hôm nay là ngày đầu tiên của Tắc Hạ Học Cung, Lạc Hồng công tử đã ra tay giết người trong Học Cung, không những thế người chết còn là con trai của một vị Ngự sử!"

"Hơn nữa, tư chất của con trai vị Ngự sử kia cực cao, nhưng không hiểu sao lại khiêu khích Lạc Hồng công tử, bị một kiếm đâm xuyên qua yết hầu, thật là quá mức thê thảm!"

"Nói thật, việc liên tiếp giết chết tám thiên tài người Hồ trên đường đá Bách Luyện của Lạc Hồng công tử rất đáng được biểu dương và khen ngợi, nhưng hành động hôm nay thực sự là hơi có chút quá mức, giết con trai của mệnh quan triều đình thì cũng có hơi không nói đạo lý, giết chóc quen tay…"

Người kể chuyện nói.
Chương 168 Ánh sáng của con đường chính đạo (3)

Bên dưới cũng xôn xao, tiếng phụ họa không khỏi nổ vang.

Triệu Đông Hán sắc mặt run run một hồi, nghiến răng nghiến lợi, hắn ta biết tin tức công tử giết người trong Tắc Hạ Học Cung nhất định sẽ truyền ra, đến lúc đó, thanh danh của công tử sẽ lại bị phá hủy!

"Bây giờ, thực lực của Lão Triệu ta không bằng công tử, không thể bảo vệ an toàn tính mạng cho công tử, đã như vậy ... danh dự của công tử sẽ do Lão Triệu ta duy trì!"

Triệu Đông Hán đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt hiện lên tia sáng.

Khí huyết của Võ tu Thất phẩm phun trào, hắn ta hét vào mặt người kể chuyện trên sân khấu.

"Ngươi nói láo!"

...

La Hồng về tới phòng.

Hắn thay chiếc áo trắng dính máu, ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu lưu chuyển khí Tà Sát, củng cố căn cơ bây giờ đã tăng lên cảnh giới tu vi Địa Sát Lục phẩm.

Bất tri bất giác, La Hồng hắn cũng đã là một người tu hành Lục phẩm.

Lần này khi bước vào Tắc Hạ Học Cung, La Hồng đã thu hoạch được rất nhiều, gõ chuông 306 lần, tướng Thánh nhân đã ngưng tụ trong đan điền của hắn, hiệu quả của thứ đồ chơi này cũng không tệ.

Mặc dù nó làm cho hình tượng của hắn khác một trời một vực với nhân vật phản diện, nhưng mà chí ít nó đã trợ giúp hắn kích thích ma kiếm Atula, ngưng tụ bảy mươi hai viên Sát Châu, tu vi của hắn cũng tự động tiến vào cảnh giới Địa Sát!

Có thể nói, La Hồng vẫn rất hài lòng với vụ thu hoạch lần này.

Bảy mươi hai hạt Sát Châu đã khếch tán đan điền, khiến sức chứa sát khí trong đan điền của La Hồng trở nên vô cùng lớn.

Lúc đầu, bằng cách ngưng tụ tám viên Sát Châu để tạo thành Sát Hoàn, hắn có thể tấn cấp Lục phẩm.

Tuy nhiên, La Hồng gắng gượng ngưng tụ bảy mươi hai viên, hình thành bảy mươi hai viên sát châu mới vào Địa Sát, điều này khiến sức chứa sát khí trong đan điền tự nhiên lớn hơn rất nhiều. Với dung lượng đan điền khổng lồ như vậy, muốn chứa đầy Tà Sát khí, cần tiêu hao rất nhiều thời gian.

Chỉ vẻn vẹn dựa vào khí m Sát ẩn chứa trong cơ thể con người để lấp đầy, sợ là không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào.

Đây cũng là một vấn đề khá đau đầu.

Tâm trí khẽ chuyển, trong tay La Hồng nhiều ra một cái bình ngọc màu đen.

"Cố Bản Bồi Nguyên Chuyển Sát Đan... Không biết viên thuốc này có hữu dụng hay không nữa?"

La Hồng suy nghĩ một chút.

Đổ một viên đan dược từ bình ngọc ra.

Đan dược màu nâu đen, trên đó có những đường vân màu máu, trông hơi kỳ dị.

Hắn đưa đan dược tới gần, hít hà, hương vị có hơi cay độc.

Hắn bỗng nhiên nhét đan dược vào trong miệng, nuốt ực xuống bụng.

Đột nhiên, viên đan dược trong bụng phút chốc nổ tung, giống như một cái bếp lò, hơi nóng lập tức tỏa ra dọc theo tứ chi của La Hồng.

Hai mắt của La Hồng đột nhiên ngưng lại.

Áo trắng trên người hắn không gió mà bay, máu tươi trong cơ thể như sôi sùng sục, đang không ngừng lưu chuyển, giống như sấm sét.

Giờ phút này, La Hồng hơi sững sờ, chủ yếu là bởi vì công hiệu của loại thuốc này... hơi bá đạo!

"Hai viên Bì Đồng, bốn viên Thiết Cốt, năm viên sáu viên Võ Tiên khốc ..." La Hồng vẫn nhớ như in lời giới thiệu của loại thuốc này.

Lúc này, cảm giác được khí huyết trong cơ thể sôi trào, La Hồng chỉ cảm thấy điều này cho thấy hắn đã đánh giá thấp tác dụng của đan dược.

Bùm!

Với một tiếng rít gào, tóc của La Hồng dựng ngược lên, da thịt của hắn nổi lên một chút ánh kim màu đồng.

Một viên đan dược đã khiến La Hồng bước vào cảnh giới Đồng Bì của Võ tu!

Cái này là thành Võ tu rồi?!

Tác dụng của đan dược cũng quá là mau lẹ đi!

Mà đây mới chỉ là bắt đầu, khí huyết trong cơ thể lao nhanh như dòng nước xiết, đột ngột dừng lại và lập tức ngược dòng...

Có một cơn đau tê liệt truyền tới từ trong kinh mạch, ở giữa khí huyết đúng là có khí Tà Sát sinh sôi.

Trong đan điền, bảy mươi hai vòng Địa Sát bắt đầu xoay tròn, bùng ra một lực hút kinh hoàng, thực sự hấp thụ tất cả khí Tà Sát.

Mẹ kiếp...

La Hồng đã đánh giá thấp sức mạnh của viên đan dược này.

Đây quả thực là Thần Đan cần thiết dành cho Tà Tu!

Không biết là Tiểu quỷ thông minh nào là luyện đan sư lại có thể nghĩ ra cách lợi dụng máu huyết để chắt lọc khí Tà Sát chứ?

Nguyên lý thực ra rất đơn giản, trong khí huyết cũng có khí m Sát cân bằng với khí Chính Dương, khi khí huyết tăng thì lượng khí m Sát không phải là cũng tăng vọt sao. Lúc này, hắn tách khí m Sát và khí Chính Dương ra, là có thể rút ra lượng khí m Sát vô cùng dồi dào.

La Hồng lại đổ ra một viên đan dược khác nhét vào trong miệng, thân thể lại hóa thành một cái lò lửa, huyết khí tuôn ra không ngừng.

Từ trong khí huyết, khí Tà Sát không ngừng được rèn luyện, chuyển hóa thành bảy mươi hai vòng Địa Sát, hòa vào đan điền của hắn.

La Hồng vừa đau khổ vừa hạnh phúc!

Và khi khí huyết chuyển hóa thành sức mạnh m Sát, khí Chính Dương trên người La Hồng càng ngày càng sáng chói, chiếu sáng toàn bộ căn phòng, cả người như hóa thân thành... ánh sáng của con đường chính đạo!

Sau khi ăn bốn viên đan dược liên tục, cảnh giới Võ tu của La Hồng đã đạt tới Bát phẩm Thiết Cốt.

Những Võ tu khác đều phải chăm chỉ khổ luyện, mà La Hồng chỉ ăn hai viên đan dược liền đạt tới Bát phẩm, so sánh ra quả thực khiến người ta tức chết.

Nếu để Triệu Đông Hán biết, e rằng hắn ta sẽ đập đầu vào gạch mà tự sát mất.

Nhưng, dùng bốn viên đan dược, cũng đã là giới hạn của La Hồng.

Đan dược này kích thích thân thể tạo ra khí huyết, mà khí huyết lúc nào cũng sôi trào thì chẳng phải chuyện tốt gì. Vì như vậy sẽ không ngừng chuyển hóa khí huyết thành âm sát. Nếu vẫn luôn giữ tình trạng này thì cho dù là La Hồng cũng sẽ bị hao mòn thân thể.

Sau khi chuyển hóa hết số khí huyết được sinh ra do dược tính từ bốn viên đan dược, lúc La Hồng đứng lên hai chân như muốn nhũn ra, không ngừng run rẩy.

Dược tính của Bồi Nguyên đan…… suýt chút nữa đã đào rỗng thân thể của La Hồng.

Cố Bản Bồi Nguyên cái rắm ấy!

Đúng là thuốc giả hại chết người mà!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK