• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 68 Bổn công tử ta, không phải là người tốt (2)

Hắn ta đạp xuống một cước, cơ thể vạm vỡ bộc phát ra khí huyết tinh hồng, ngăn cách với những hạt mưa đang trút xuống.

Ba mũi tên nhắm vào La Hồng từ trong Triệu phủ bay tới, một nhắm vào mi tâm, một vào yết hầu và một vào tim của hắn. Người bắn ra những mũi tên đó không thèm che giấu ý muốn giết người.

“La ca ca, sau khi chàng chết, Tiểu Nguyệt sẽ tìm một người thầy mai táng tốt nhất để khôi phục lại diện mạo cho chàng, Tiểu Nguyệt sẽ sửa sang cho chàng thật tươm tất và anh tuấn để xuống mồ.” Giọng nói lanh lảnh của Triệu Nguyệt vang lên trong mưa.

“Câm miệng ngay! Đồ điên này!” Vết sẹo trên mặt Triệu Đông Hán méo mó, tức giận rống lên.

La Hồng cầm kiếm, y phục thấm đẫm nước mưa, bình tĩnh nhìn Triệu Nguyệt.

“Chờ một chút.” La Hồng nói.

Trong màn mưa, Triệu Nguyệt mím nhẹ đôi môi đỏ mọng, không để ý tới Triệu Đông Hán đang tức giận mà nhìn chằm chằm La Hồng.

“La ca ca, chàng cũng sợ chết sao?”

La Hồng cười nhếch mép, với tay vào trong y phục lấy ra một quyển sách.

“Vẫn chưa sợ tới mức đó. Đối với chuyện hiếm gặp như vậy, ta phải ghi một cái tên vào Tiểu Bản Bản (1) này mới được.” La hồng cười nói.

(1)Cái tên La Hồng gọi quyển sách da người.

Không biết hắn lấy cây bút than ở đâu ra, mở quyển sách, nghĩ một chút liền viết tên mục tiêu vào… Triệu phủ.

Triệu Nguyệt không biết La Hồng đang làm cái gì, ả ta nghĩ hiện giờ La Hồng nên cầu xin ả ta rủ lòng thương xót chứ không phải làm điều khó hiểu như vậy.

Viết cái gì vào Tiểu Bản Bản?

Di ngôn sao?

Nhưng lúc này La Hồng đã đóng quyển sách lại và nhét vào tay áo.

Hắn cầm kiếm lên, vặn vặn cổ.

“Lão Triệu.”

Giọng nói của La Hồng bình thản cất lên, nhưng lại ẩn chứa sát khí.

“Một người cũng không được để sót..”

Từ khi xuyên không tới đây, La Hồng vẫn luôn theo đuổi mục tiêu trở thành nhân vật phản diện, dù rằng cứ luôn thất bại và khiến mọi thứ rối tung lên.

Nhưng… có một điểm không thể tranh cãi, La Hồng vẫn luôn du tẩu bên bờ sinh tử.

La Hồng hắn… không phải là một người tốt mà sẽ bị bóng ma tâm lý nếu giết người.

La Hồng hắn…

Là người xấu!

“Được!”

Lời nói của La Hồng khiến Triệu Đông Hán trở nên phấn khích hơn.

Từ trong ngực áo, hắn ta lấy ra một viên “Bạo Huyết” mà Trần tổng quản đưa cho.

Cho vào miệng.

Mưa ngày càng nặng hạt, cổ họng của hắn ta trở nên nóng như lửa đốt.

m thanh của tiếng mưa rơi vang lên không ngừng tựa như cũng mất đi.

Ngay lúc này, Triệu Nguyệt cảm nhận được một luồng khí kinh khủng bộc phát từ người Triệu Đông Hán, sắc mặt ả hơi thay đổi.

“Bắn!”

Triệu Nguyệt giơ tay ra hiệu.

Phập!

Hàng loạt mũi tên bay ra từ trong bóng tối.

Xuyên qua những giọt mưa, tạo thành một lớp sương mù mỏng, trắng xóa.

Ngay lúc mũi tên bay ra, một vài tên hắc y núp trong bóng tối cũng lần lượt lao ra.

Lưỡi kiếm lóe lên sáng lóa trong màn đêm đen.

Triệu Nguyệt dáo dác nhìn chằm chằm La Hồng và Triệu Đông Hán đang bị bao vây ở giữa, oán hận trong lòng ả lúc này đã lên tới đỉnh điểm.

Ả cười lớn, gằn từng tiếng, trút hết sự giận dữ và hận thù khi bị sắp đặt phải thành thân với một kẻ ngốc.

Một người phụ nữ tài giỏi như ả, tại sao lại phải gả cho tên ngu ngốc kia chứ?

Tên ngu kia không xứng đáng làm phu quân của ả.

Tại sao La Hồng lại không chịu thành thân với ả?

Phừng phực!

Sau khi nuốt viên “Bạo Huyết” xuống, khí tức trên người Triệu Đông Hán nóng lên, như có ngọn lửa đang bùng cháy thiêu đốt dữ dội.

Thất phẩm Bạo Huyết cảnh!

Đôi mắt hắn ta chuyển sang màu đỏ ngầu giống như một con thú dữ khát máu.

Khí tức thoát ra qua từng lỗ chân lông ngay cả trời mưa dữ dội cũng không thể ngăn cản được.

Hàng loạt mũi tên gào thét lao tới.

Đột nhiên Triệu Đông Hán giơ hai tay lên, khí huyết bốc lên, xoay tròn tại chỗ.

Huyết khí tạo thành một vòng bán nguyệt che chắn cả hai người.

Những mũi tên va chạm phải, đều bị hắt ra!

La Hồng từ từ rút kiếm trong vỏ ra, Triệu phủ này… được liệt vào danh sách đen của hắn rồi.

Nếu Triệu phủ đã muốn giết hắn như vậy thì… hắn sẽ hủy diệt Triệu phủ, dù gì Triệu phủ cũng là mục tiêu của nhân vật phản diện hắn.

Nước mưa trượt dài xuống cằm, khóe miệng La Hồng cong lên thành một đường cong quyến rũ.

Ánh mắt của hắn nhìn xuyên qua màn mưa dày đặc, nhìn Triệu Nguyệt đang cầm ô giấy với vẻ mặt vừa oán hận vừa hạnh phúc.

Giết chết ta, ngươi vui vẻ lắm đúng không?

Vụt!

Triệu Đông Hán dừng xoay, thân thể đỏ bừng, tỏa ra hơi nóng.

Ba mươi cái bóng lao về phía hắn ta.

Hai mươi chín tên đạt cảnh giới “Đồng Bì”, còn một tên ở cảnh giới “Thiết Cốt”.

Nếu không sử dụng “Bạo Huyết” thì chắc chắn là Triệu Đông Hán không thể ngăn chặn bọn chúng.

Tuy nhiên ngay sau khi nuốt viên thuốc xuống, Triệu Đông Hán đã phá vỡ giới hạn của bản thân tiến tới Thất phẩm, khí huyết tràn ra như lũ quét.

Đối mặt với ba mươi tên Võ tu, hắn ta lại phát ra tiếng cười hưng phấn, bọt nước bị giẫm bắt tung toé lên cao ba thước, bàn đá xanh nổ tung, song quyền xuyên qua sóng nước cao ba thước, đáng thẳng ra.

Hai tên hắc y cảnh giới “Đồng Bì” đứng ở đầu bị trúng quyền, bay ra xa đè lên người đằng sau.

Đội hình bỗng nhiên bị phá vỡ.

Triệu Đông Hán giận dữ rống lên, rút thanh đao đeo ở thắt lưng của hắn ta ra, vung tay lên chém, lập tức chẻ một tên hắc y cảnh giới “Đồng Bì” ra làm đôi. Hai nửa cơ thể của gã bị tách ra, máu văng tung tóe, nội tạng rơi vãi xuống đất.

Máu đỏ tươi trôi theo dòng nước.

La Hồng hất cằm, cầm kiếm.

Thanh kiếm sắc bén tạo nên âm thanh chói tai, từng đạo kiếm khí trên người hắn dần dần tiến vào mũi kiếm.

Thanh kiếm rung động, hơi nóng tỏa ra làm cho những giọt mưa hóa thành hơi nước bốc lên.

Triệu Đông Hán hạ lần lượt từng tên hắc y.

La Hồng nâng cằm, cầm thanh kiếm đã được gia chồng kiếm khí theo sau.

Sắc mặt Triệu Nguyệt tái nhợt, hai tay cầm ô bắt đầu run rẩy.

Tuy ả ta là một nữ nhân cường thế, cũng đã quen thấy những cảnh chém giết bằng vũ khí nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ả ta được chứng kiến trận chiến của tu sĩ.

Điều làm ả ta chướng mắt nhất vẫn là La Hồng phia sau Triệu Đông Hán tựa như một con mãnh thú kia.

Hắn đang nâng cằm lên, ánh mắt kiêu ngạo như một lưỡi dao sắc bén đâm vào tim ả.

Đùng!

Triệu Đông Hắn bắt lấy một tên hắc y ở cảnh giới “Thiết Cốt”, ném mạnh xuống đất, chà sát hắn ta xuống mặt đất, tạo nên vô số bọt nước.

La Hồng nhìn thẳng Triệu Nguyệt.

Hắn chỉ còn cách Triệu Nguyệt bảy bước, thậm chí hắn có thể nhìn thấy rõ ánh mắt run rẩy sợ sệt, cầu xin tha mạng của ả ta.

La Hồng từ từ nâng thanh kiếm trong tay lên.

Ngay lúc này thanh kiếm lại tỏa ra một luồng khí tức.

Rầm!

Nước mưa trên mặt đất bị khuấy đảo bởi kiếm khí, hình thành một đường vòng cung đẹp đẽ.

Một tên hắc y “Đồng Bì” Cửu phẩm đứng trước mặt Triệu Nguyệt.

Tuy nhiên…

Kiếm khí trực tiếp đâm xuyên qua tên hắc y đó, chia tên đó ra làm hai nửa.

Trên mặt Triệu Nguyệt dính đầy máu.

Tuột tay làm rơi cái ô xuống đất.

Đôi chân mảnh khảnh của ả run lên bần bật, Triệu gia… xong đời rồi.

Dưới màn mưa.

La Hồng một thân y phục trắng toát bình thản từ từ đi đến trước mặt Triệu Nguyệt.

Y phục Triệu Nguyệt đang mặc đã ướt đẫm càng ôm sát vào cơ thể đẫy đà của ả.

La Hồng ngước mắt nhìn xuống Triệu Nguyệt.

“Có thể ngươi không tin.”

“Bổn công tử ta, không phải là người tốt.”

Triệu Nguyệt ngẩng đầu, môi hồng mở ra mấp máy nói: “La ca ca…”

Hắn cười nhạt.

Sự việc còn chưa kết thúc đâu…

Tà áo trắng bay phấp phới, La Hồng vung kiếm lên.

Lưỡi kiếm xẹt qua, cắt ngang màn mưa, cùng lúc đó, đầu của Triệu Nguyệt cũng đã đứt lìa.
Chương 69 Diệt cả nhଠ(1)

Mưa càng ngày càng nặng hạt.

Dường như ông trời đang gầm thét, ảnh hưởng khắp cả một vùng trời.

Bên trong Triệu phủ.

Máu loãng biến thành những con rắn nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo chạy tán loạn.

Triệu Đông Hán từ trên mặt đất đứng dậy, trên thân hình vạm vỡ là sát khí khó có thể khống chế.

Hắn ta giơ chân lên giẫm một cái, tên Võ tu Bát phẩm Thiết Cốt cảnh bị hắn ta ném vào chỗ nước đọng liền bị giẫm nát đầu giống như một quả bóng da.

Trắng và đỏ được cọ rửa ở dưới cơn mưa rải rác ở xung quanh.

Người đàn ông lực lưỡng Triệu Đông Hán bò dậy khỏi đống xác chết trên chiến trường, sắc mặt không thay đổi vừa nhổ nước bọt vừa khinh thường mắng chửi.

Ở phía xa.

La Hồng mặc đồ trắng, vết máu trên thanh kiếm đã sớm bị cọ rửa sạch sẽ.

Thi thể Triệu Nguyệt ngã ở trên mặt đất, đầu lăn về phía xa, hai mắt mở to tràn đầy vẻ không cam lòng và oán hận.

Ả ta từng tưởng rằng ả ta hiểu rất rõ La Hồng, La Hồng nho nhã hiền hòa sẽ không xuống tay với ả ta, người chết trong tay La Hồng đều là những tà ma xấu xa bẩn thỉu.

Đây cũng là lý do tại sao ả ta tự cao dám tính kế với La Hồng.

Nhưng mà Triệu Nguyệt sai rồi, trước khi chết ả ta mới phát hiện ra nam tử mà cả đời này ả ta nghĩ đến, hóa ra... ả ta vốn chẳng hiểu rõ.

Đáng tiếc là ả ta đã không còn cơ hội để hiểu nữa rồi.

Ba mươi sát thủ mặc y phục màu đen đều chết sạch.

Triệu Đông Hán nuốt Bạo Huyết Đan giống như một con thú hoang vô cùng hung tợn lao ra khỏi lồng, làn da trên người hắn ta nóng rực giống như bàn ủi đang bốc hơi ở trong mưa.

Hắn ta nhìn chằm chằm La Hồng, cảm giác công tử thực sự đã thay đổi.

Công tử vậy mà lại dùng thủ đoạn độc ác để bẻ hoa, hắn ta còn tưởng rằng kiếm của công tử chỉ vung về phía tà ma thôi chứ.

"Công tử, tiếp theo phải làm gì?"

Giọng nói của Triệu Đông Hán trầm thấp lấn át cả tiếng mưa rơi.

La Hồng đứng lặng im bên trong màn mưa, mũi kiếm chạm đất, hai tay chồng bên trên kiếm nhìn về phía phủ đệ Triệu phủ đèn đuốc sáng trưng.

"Tiếp theo sao?"

La Hồng chống kiếm chậm rãi hất cằm lên, mưa tụ thành dòng nước chảy dọc theo chiếc cằm nhẵn nhụi của hắn, khóe miệng hắn nhếch lên tạo thành một đường cong hưng phấn.

"Diệt cả nhà."

Đủ tội ác chưa?

……

Sảnh chính của Triệu phủ.

Ăn uống linh đình, mùi rượu tràn ngập.

Gia chủ ba nhà Triệu gia, Vương gia, Chu gia đều đang đợi người đưa đầu của La Hồng tới.

Bọn họ là thương nhân, mặc dù ở huyện An Bình không thể gọi là một tay che trời, nhưng mà những việc hành hung, đánh nhau bằng khí giới thực ra cũng làm không ít.

Theo suy nghĩ của họ, có thế lực Võ tu do những thương nhân buôn muối ở Kinh Thành đưa tới này thì việc vây giết một tên La Hồng còn không phải là rất dễ dàng sao.

Mặc dù La Hồng tiêu diệt một Hắc Vân Trại, nhưng mà tam đại gia chủ đều biết đôi chút trong chuyện này, trên thực tế là Hắc Vân Trại kia bị tà ma dùng tà thuật tiêu diệt.

Lạc Hồng công tử kia chỉ giết chết được tên tà ma tinh thần mệt mỏi sức lực cạn kiệt mà thôi.

Do đó họ có tự tin.

Hơn nữa, tu sĩ cũng phân thành phẩm cấp, La Hồng chẳng qua cũng chỉ là Cửu phẩm, những võ tu vây giết kia cũng đều là Cửu phẩm, thậm chí còn có Bát phẩm dẫn đội.

Mười phần thì chắc chín.

Bỗng dưng.

Một tên người hầu ngoài cửa hốt hoảng chạy vào đụng phải bàn ghế, cả người của gã đều ướt sũng, bên trong ánh mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.

Gia chủ Triệu gia vuốt ve chiếc nhẫn phỉ thúy trên ngón tay cái nhíu mày, tức giận quát: "Làm cái gì vậy?!"

"Lão... Lão gia... không xong rồi!"

Tên người hầu ướt như chuột lột thế nhưng lúc này lại đang vô cùng hốt hoảng.

Tất cả những gì xảy ra trong sân viện của Triệu phủ đánh thẳng vào tâm trí của gã ta, làm cho gã ta rùng mình khó có thể tin được.

"Nói chuyện đàng hoàng."

Gia chủ Vương gia cũng ngưng mắt quát..

Trái lại ba tên thương nhân buôn muối đến từ Kinh Thành trên bàn rượu lại rất bình tĩnh.

"Lão gia, La Hồng và thị vệ đã giết hết người mà chúng ta cử đi mai phục, tiểu thư... tiểu thư cũng bị chém đầu rồi!"

Gã người hầu vừa khóc vừa nói.

Cả người gia chủ Triệu gia run lên lập tức cảm thấy một luồng khí lạnh từ bàn chân bốc lên.

"Làm sao có thể như thế được?!"

"Nhiều Võ tu như vậy lại còn có Võ tu Bát phẩm... sao có thể bị giết hết chứ?!"

Gia chủ Triệu gia không thể tin, ông ta gần như hét lên.

Triệu Nguyệt đã chết, con gái của ông ta đã chết...

Thế nhưng ông ta còn chưa kịp đau lòng, bởi vì sau khi La Hồng giết những người kia sẽ làm gì tiếp?

Không cần nghĩ cũng biết khẳng định là tiếp tục đánh tới đây.

Thủ vệ Võ tu đều không thể ngăn cản La Hồng, vậy họ... sợ rằng cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Trong lúc nhất thời bầu không khí trên bàn rượu trở nên lạnh băng.

Gia chủ Vương gia và Chu gia mới vừa rồi còn đang thảo luận La Hồng không còn sống lâu được nữa cũng không cầm nổi chén rượu trong tay, chén rượu rơi xuống làm cho rượu tràn đầy bàn.

Gia chủ Triệu gia ngồi tê liệt ở trên ghế.

Trong lòng ba vị gia chủ giống như bình ngũ vị bị đổ, họ... đã đánh giá thấp sự tàn nhẫn và sức mạnh của La Hồng rồi.

"Triệu gia chủ... Ta nhớ tới trong phủ còn có chút chuyện."

Gia chủ Vương gia đứng dậy, sắc mặt khó coi nói.

Gia chủ Chu gia cũng im lặng đứng dậy.

Tai họa sắp xảy ra nên tự mình lánh đi.

Họ dự định trốn thoát từ cửa sau.

Ba tên thương nhân buôn muối đến từ kinh thành nhìn thấy cảnh này thì không khỏi cười nhạo.

Bỗng nhiên.

Có tiếng bước chân vang lên.

Trong cơn mưa lớn tiếng bước chân này càng trở nên vô cùng rõ ràng.

"Triệu gia đối với bản công tử nhiệt tình như vậy thì đừng vội đi... Bản công tử cố ý đến uống chén rượu."

Bên ngoài sảnh chính.

Tiếng cười của La Hồng phiêu đãng mà đến.
Chương 70 Diệt cả nhଠ(2)

Hai bóng người một cao một thấp xuyên qua màn mưa xuất hiện trước mặt mọi người.

Vẻ mặt gia chủ Triệu gia tràn đầy hoảng sợ, gia chủ Chu gia và gia chủ Vương gia đều quay đầu rời đi.

La Hồng liếc nhìn gia chủ Chu gia và gia chủ Vương gia một chút, khóe miệng càng cong lên.

Gia chủ Triệu gia lại không chạy, nhà ông ta ở đây thì có thể chạy đi đâu chứ?

"La Hồng! Ngươi quả là lòng dạ độc ác, lòng của Nguyệt Nhi luôn hướng về ngươi vậy mà ngươi lại nhẫn tâm giết chết Nguyệt Nhi!"

Gia chủ Triệu gia quát.

La Hồng lắc lắc thanh kiếm để hất nước trên thân kiếm ra.

"Ừ?"

"Giết thì giết thôi... Ngươi rất tức giận sao?"

La Hồng hất cằm lên nhìn về phía gia chủ Triệu gia nói.

Gia chủ Triệu gia lập tức cứng người.

Điều này...dường như khác hẳn với một La Hồng chính trực mà ông ta biết.

"Tức giận là đúng rồi, như vậy thì ta mới đủ tội ác không phải sao?"

"Lão Triệu nhớ kỹ là diệt cả nhà."

La Hồng cười khẽ, mũi kiếm khẽ chạm đất.

"Thị vệ đâu?! Giết cho ta!"

Diệt cả nhà?

La Hồng hắn làm sao dám làm như vậy chứ?!

Hai mắt Triệu gia chủ co rụt lại rống lên.

Bên ngoài sảnh chính những người hầu của nhà họ Triệu đã đợi từ lâu, thị vệ nhao nhao lao tới vung những lưỡi kiếm sáng loáng đập về phía người Triệu Đông Hán và La Hồng đang ướt sũng.

La Hồng kéo ghế ngồi xuống chống kiếm xuống mặt đất.

Khí huyết của Triệu Đông Hán như lũ quét chứa đầy hồ.

Một đấm giết chết một thị vệ và người hầu.

Cho dù là Võ tu Cửu phẩm Đồng Bì cảnh cũng không chịu được mấy chiêu trước mặt Võ tu Thất phẩm Bạo Huyết cảnh là Triệu Đông Hán chứ nói chi là những người bình thường này.

Mùi máu tanh trong chốc lát tràn đầy sảnh chính.

Triệu gia chủ nhìn Triệu Đông Hán hung mãnh thì sắc mặt trắng bệch, trong lòng ông ta thầm hận nhìn thoáng qua đám thương nhân vẫn bình tĩnh uống rượu như cũ.

Ông ta nhìn về phía La Hồng rồi trên mặt nở nụ cười thương nghiệp.

"La hiền chất..."

Nhưng mà, lời vừa nói ra

La Hồng đang ngồi trên ghế bỗng nhiên vung thanh kiếm đang chống trên mặt đất lên.

Thanh kiếm lao ra như một mũi lao.

Trong ánh mắt không thể tin được của Triệu gia chủ, trong nháy mắt xuyên thủng đầu ông ta, sức mạnh kinh khủng kéo theo thân thể ông ta đóng đinh vào tường.

"Hiền chất... là để cho ngươi gọi sao?"

La Hồng thản nhiên nói.

m thanh vang vọng trong sảnh chính nồng nặc mùi máu tanh giống như sấm sét trên mặt đất.

Mà tất cả thị vệ và người hầu của Triệu phủ đều bị Triệu Đông Hán một đấm đánh chết hết.

Thi thể trải dài trong sảnh chính, máu tanh nồng đậm, chỉ còn lại ba tên thương nhân.

Triệu Đông Hán nghiêm nghị đứng ở sau lưng La Hồng.

Vết sẹo trên mặt vặn vẹo hơi cảnh giác nhìn chằm chằm ba tên thương nhân.

Đùng đùng đùng...

Ba tên thương nhân để ly rượu xuống rồi đứng dậy vỗ tay.

"Không hổ là con trai của Tắc Bắc Nhân Đồ La tướng quân..."

"Thật đáng tiếc, sinh không gặp thời."

La Hồng khẽ giật mình.

Con trai La tướng quân?

Cái quái gì thế?

Mấy gia hỏa này... Nhận nhầm người sao?

La Hồng hắn chỉ là con trai của địa chủ bình thường.

La Hồng lấy quyển sổ tay da người ra cầm bút than lên.

Sau khi suy nghĩ rồi nhìn về phía tên thương nhân ở giữa.

"Nói như vậy… ngươi cũng muốn giết ta sao?"

La Hồng nâng cằm nói.

"Bản công tử không giết người vô danh, ngươi họ tên là gì?"

Tên thương nhân ở giữa lập tức sững sờ, sau một lúc im lặng thì lắc đầu.

Giơ tay lên thì hai người bên cạnh gã lập tức đứng dậy.

Giống như một con thú phá vỡ cái bọc, hơi thở ngột ngạt dần dần bùng nổ.

Khí tức cuồng bạo của Võ tu Bạo Huyết Thất phẩm tuôn ra như lũ quét, khí tức cùng huyết bão bùng lên làm cho toàn bộ sảnh chính dường như bị một trận bão rửa sạch.

Cơn mưa như đã được ngưng tự từ nhiều ngày trút xuống như nước trong đêm.

Mưa to làm cho cả huyện An Bình đều bao phủ bên trong một bức màn mờ ảo.

Mỗi một hạt mưa giống như sao chổi từ trên trời rơi xuống muốn xung kích trái đất thành trăm ngàn lỗ thủng.

Mà bên trong màn mưa ngang ngược như thế có một bóng dáng mặc áo xanh đứng lặng ở trên phủ đệ La phủ.

Ông không hề động đậy, giữa trời đất dường như có sự im lặng vô tận.

Cơn mưa nặng hạt rơi xuống dường như bị kiếm khí vô hình băm ra thành từng mảnh, thậm chí còn không chạm vào được áo xanh.

Trên vai Trần tổng quản đeo một thanh trường kiếm được quấn bằng vải vụn, đứng lặng im trên mái nhà, dường như đang quan sát toàn bộ khu vườn, sân trong và núi giả trong La phủ.

Khi trong Triệu phủ bộc phát ra ba đạo khí thì đôi mắt Trần tổng quản hơi ngưng lại.

“Ba Thất phẩm, hai Võ tu, một Đạo tu...”

Khuôn mặt lạnh như băng của Trần tổng quản lộ ra sát ý.

Mặc dù Triệu Đông Hán nuốt Bạo Huyết Đan nên có được chiến lực Thất phẩm nhưng mà gặp phải đối thủ như vậy thì vẫn rất khó đối phó.

Ông nên ra tay rồi.

Triệu Đông Hán không thể ứng phó với ba kẻ Thất phẩm này.

Một hạt mưa từ trên trời rơi xuống rồi dường như dừng lại ở trước mặt Trần tổng quản.

Ông phóng một bước ra, giày vải màu đen giẫm lên bên trên hạt mưa, hạt mưa bật ra độ co giãn đáng kinh ngạc làm cho Trần tổng quản mượn lực mà đi, giống như một chiếc lá mùa thu bay bay.

Đội mưa mà đi.

Đi về phía Triệu phủ.

......

Bên ngoài huyện An Bình.

Ngay khi Trần tổng quản ra khỏi La phủ thì bốn hướng Đông Nam Tây Bắc lần lượt có từng thân ảnh nhao nhao mở mắt ra.

Hướng đông trên ngọn đồi có dòng bùn vàng bị mưa lớn cuốn trôi, một vị lão đạo sĩ không bị nước mưa dính vào người đang vung vẩy phất trần đứng lặng im, ánh mắt sắc bén xuyên qua màn mưa.

Ông ta không khỏi cười ra tiếng.

Lão đạo sĩ xắn tay áo rồi bỗng nhiên đánh ra một chưởng, ngón tay trên bàn tay hóa thành ấn.

Sau khi liên tục biến hóa bảy tám cái ấn.

“Hừ!”

Một tiếng gào rít vang lên, phất trần vung ra, nhanh chóng hóa dài ba nghìn mét.

Từng chiếc đâm vào hư không xuyên thủng từng hạt mưa đang rơi xuống.

Giống như sợi tơ mỏng manh chạm vào con rối làm cho hạt mưa khắp bầu trời gom góp ra một người bằng nước.

......

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK