“La Hồng?”
Nét mặt của Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương hơi thay đổi, nhìn tư thế của La Hồng có vẻ là đang tìm họ.
Nhìn tên La Hồng đang cười sáng lạn thế kia, Tiêu Nhị Thất, người đã từng thấy qua cuốn sổ bằng da người của hắn, liền nhanh chóng cảnh giác.
“La công tử, ta với ngươi đều là nước sông không phạm nước giếng. Người muốn giết ngươi là bọn Gia Luật Sách, Cung Hạo, ngươi tìm bọn ta làm gì?”
Tiêu Nhị Thất hỏi.
“Ta có việc muốn nhờ ngươi giúp đỡ.”
La Hồng nói.
“Ở phía bên kia Trường Bình quận chúa đã tập hợp một đống người lại để giết ta, mà ta thì chẳng biết bọn chúng là ai, tên gì, lão Tiêu, ngươi có biết tên của bọn chúng không?”
La Hồng hỏi.
Tiêu Nhị Thất nghe xong, cơ mặt hơi giật giật.
Mẹ kiếp!
Ngươi tới tìm ta chỉ vì chuyện này thôi sao?
Vậy ngươi nhìn ta đăm đăm như thế làm gì?
Ngô Mị Nương không hiểu đầu đuôi ra sao, nàng ta cho rằng La Hồng đến tìm Tiêu Nhị Thất để bàn chuyện hợp tác với nhau.
Nhưng nàng ta không ngờ, hắn chỉ muốn biết tên những người đó.
Sao vậy …. Không lẽ muốn biết tên để kết giao bằng hữu sao?
Trong lòng Tiêu Nhị Thất chấn động, ngay lập tức hiểu ra La Hồng đang muốn làm gì.
Y hiểu rất rõ La Hồng.
“Nếu ta không hợp tác với ngươi, ngươi định làm gì? Ngươi định ghi ta vào Tiểu Bản Bản?”
Tiêu Nhị Thất nhìn La Hồng, hỏi.
La Hồng mang mặt nạ Tà Quân, toàn bộ thiên địa đều ảm đạm không chút ánh sáng, lời ít ý nhiều mà cười, nói: “Đoán xem.”
Đột nhiên La Hồng ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua con chim đang sải cánh bay lượn trên bầu trời.
Đôi mắt sắc của chim diều hâu nhìn chằm chằm vào La Hồng như một thanh kiếm sắc bén, xé tan bầu trời đêm.
“Nhanh lên, không có thời gian do dự đâu.”
La Hồng nói.
Tiêu Nhị Thất nghiến răng, tất nhiên gã cũng nhìn thấy con chim diều hâu kia, là chim diều hâu của Gia Luật Sách.
Ngô Mị Nương bối rối.
“Được!”
“Đi mau.”
“Tính luôn cả lão Ngô nữa.”
Tiêu Nhị Thất nói.
Ánh mắt La Hồng liếc qua vẻ mặt của Ngô Mị Nương, khóe miệng cong lên.
Ngô Mị Nương cảnh giác.
Nàng ta muốn từ chối vụ này, nàng ta còn không biết đang xảy ra chuyện gì, đi gì mà đi?
Nhưng Ngô Mị Nương còn chưa kịp nói.
La Hồng đã chạy đi, Tiêu Nhị Thất mang hai thanh đao trên thắt lưng cũng chạy đuổi theo sau.
Vẻ mặt của Ngô Mị Nương hơi thay đổi, nàng ta cảm nhận được cơn mưa đang rơi này bỗng chốc nóng bỏng đến kỳ lạ.
Gia Luật Sách.
Không chần chừ, nàng ta nhanh chóng đuổi theo.
Khi Gia Luật Sách đến nơi, thì La Hồng đã cao chạy xa bay.
Vẻ mặt của Gia Luật Sách khó coi đến cực điểm.
…
Ngô Mị Nương không biết La Hồng và Tiêu Nhị Thất đang tính làm gì.
Nhưng ngay sau đó, nàng ta liền biết.
Bên trong con hẻm khuất, La Hồng tháo mặt nạ Tà Quân xuống, mái tóc chuyển thành màu đen.
Điều này khiến Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương ngạc nhiên, mặt nạ này, là bảo vật gia tăng sức mạnh sao?
Đeo mặt nạ lên mặt, cả tinh thần lẫn sức mạnh của La Hồng đều khác thường, dường như trở nên mạnh mẽ và nhạy bén hơn rất nhiều.
La Hồng lôi từ trong người ra cuốn sổ da người và cây bút than, nhìn qua Tiêu Nhị Thất, nói: “Bắt đầu từ người yếu nhất.”
“Người đó, đứng ở cuối hàng, tên là Lưu Hàm, là con cháu thế gia nhà Lưu gia… tu vi Ngũ phẩm.”
Tiêu Nhị Thất đội mũ rộng vành, chỉ vào một người trong đó, nói.
La Hồng gật đầu và viết tên “Lưu Hàm” lên cuốn sổ da người, người này đã đuổi giết hắn.
Vậy thì… giết!
Trong mắt La Hồng đầy sát khí.
Cho nên hôm nay, hắn quyết định ngả bài, không giấu diếm thân phận Bại Hoại nữa.
“Chờ ta!”
La Hồng nhìn qua Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương, nói.
Kế đó, hắn chạy ra ngoài.
Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị Nương đứng ở trong con hẻm, nhìn đăm đăm về đằng trước, tự hỏi không biết La Hồng định làm gì, không lẽ hắn đi giết Lưu Hàm sao?
Nhưng Lưu Hàm ở trong đội ngũ, giết làm sao được?
Ở khoảng cách gần đội ngũ kia khoảng chừng trăm mét.
La Hồng dừng lại, tìm một con hẻm, đứng dựa vào vách tường.
Mưa vẫn rơi mãi, làm ướt đẫm y phục trắng toát của hắn.
Trong đám người đó, có cả Trường Bình quận chúa cùng Cung Hạo và Võ Cử.
Nếu La Hồng cứ lao vào như con thiêu thân như vậy, sợ là sẽ bị tóm giết ngay lập tức.
Hắn không ngu, sẽ không lựa chọn cách đánh trực tiếp như vậy.
Giơ tay lên, Sát Châu hiện ra, Sát Châu kiếm đã được chồng lên chín mươi chín đạo kiếm khí hoá thành một cây châm màu đen nhỏ, tâm thần khẽ động, châm nhỏ vọt thẳng lên trời, hòa lẫn vào trong màn mưa.
Sát Châu kiếm lao vun vút trong vòm trời.
Ngay lập tức cùng hòa vào làm một với cơn mưa.
La Hồng liếc mắt, trong ánh mắt có hắc ám lưu chuyển, tà ảnh… đang rít gào!
Bắt đầu cuộc chiến săn lùng con mồi trong đêm.
…
Trong màn mưa.
Lưu Hàm đứng ở cuối đội, rùng mình.
Hắn ta cúi đầu nhìn thoáng qua những gợn sóng của mặt nước đọng trên nền đá xanh dưới màn mưa, nước mưa tràn đến mắt cá chân, khiến hắn ta có chút khó chịu.
Hắn ta nhìn thấy bóng của chính mình trong vũng nước, chợt có một bàn tay đen kịt túm lấy chân hắn ta!
Lưu Hàm cảm thấy đầu y như nổ tung, nỗi sợ hãi bao trùm lấy hắn ta, như thể cả thế giới đều trở nên tăm tối.
Đây là thứ gì vậy?
Bỗng nhiên.
Một hạt mưa từ chín tầng trời rơi xuống, trong hạt mưa óng ánh, một thanh kiếm nhỏ như lông trâu yên tĩnh lơ lửng.
Ầm!
Trong chớp mắt khi chỉ còn cách đỉnh đầu Lưu Hàm ba thước, kiếm khí đang ẩn nấp đột nhiên bộc phát, tiếng kiếm ngân vang như kinh lôi nổ tung.
Thanh kiếm nhỏ như lông trâu đột nhiên hoá thành thanh Sát Châu kiếm dài hai thước!
Từ trên trời có một thanh kiếm giáng xuống, chín mươi chín đạo kiếm khí được xếp chồng lên nhau bỗng nhiên bộc phát.
Từ lúc kiếm Sát Châu xuất hiện thì Cung Hạo đã có một dự cảm không lành, nhưng không ngờ tới rằng mục tiêu lại là người mờ nhạt như Lưu Hàm.
Hắn ta nổi giận đùng đùng, xuất kiếm khỏi vỏ, phi kiếm xẹt ngang qua tạo nên vệt sáng, nhanh chóng lướt đi.
Nhưng đã quá muộn!
Phụt!
Hạt mưa vỡ toang, tạo thành hơi nước, một thanh đoản kiếm màu đen lóe lên tia sáng, tựa như thanh đao của tử thần, trong nháy mắt đã đâm xuyên qua mi tâm của Lưu Hàm, đóng đinh trên mặt đất.
Vũng nước mưa nhuốm màu máu.
Một kiếm mất mạng!
Chương 200 Kế hoạch giết diều hâu (1)
Mưa xuân tí tách liên miên.
Trên nền đá xanh của toà thành cổ là thi thể Lưu Hàm đang ngửa đầu, bị ghim trên đường lớn, nước mưa xối lên thi thể gã, rửa trôi chút khí sắc còn sót lại, gương mặt tràn đầy hoảng sợ và mờ mịt, máu tươi như con rắn nhỏ từ thân hình gã không ngừng chảy ra, như những con sông máu trằng chịt trên thân thể hắn.
Mưa gào thét, đánh thẳng vào những giọt máu, khiến cho dòng máu chảy ra tóe lên những bông hoa màu máu.
Lưu Hàm đã chết.
Chết ngoài dự đoán của mọi người, chẳng ai có thể tin được.
Đường phố yên tĩnh.
Ai cũng không nghĩ đến, mới tiến vào cổ thành một lúc, lại chết một người……
Lưu Hàm, thiên tài Lưu gia, thiên phú không tồi, 21 tuổi, đạt tu vi Ngũ phẩm.
Nhưng, tất cả đều không quan trọng, quan trọng là, vì sao người chết lại là Lưu Hàm?
Phi kiếm gào thét phi đến, khiến màn mưa giăng khắp đất trời như miếng đậu hũ bị cắt ra từng mảnh.
Cung Hạo một thân lam bào bay qua, không đợi mọi người kịp phản ứng, đã vọt tới bên người Lưu Hàm.
Nhìn đầu Lưu Hàm bị xuyên thủng, duy trì tư thế ngẩng mặt, bị ghim trên mặt đất, hàn ý từ lòng bàn chân Cung Hạo tràn ra.
“Thật độc ác, thật tàn nhẫn.”
Cung Hạo nói.
Võ Cử có tu vi Tứ phẩm cũng đi tới, sắc mặt ngưng trọng.
Hắn ta là Võ tu Tứ phẩm, so với Cung Hạo, phản ứng với kiếm ý chậm hơn, lúc kiếm ý bùng nổ mới phát hiện ra, chậm nửa nhịp so với Cung Hạo.
“Ta cảm ứng được hơi thở của La Hồng, là hắn giết.”
Cung Hạo lại lên tiếng.
Mà lúc này, những thiên tài xung quanh mới phản ứng lại, một đám hoảng sợ nhìn chằm chằm thi thể Lưu Hàm.
Rất nhiều người thậm chí cũng không biết Lưu Hàm đã chết như thế nào.
Chỉ cảm thấy ánh sáng lóe lên, kiếm khí đột nhiên bùng nổ, Lưu Hàm thậm chí đến hét cũng không kịp thì đã chết.
“Lưu Hàm cũng là Ngũ phẩm, sao có thể đến phản ứng cũng không có, chẳng lẽ gã không biết trốn sao?”
Sắc mặt quận chúa Trường Bình trắng bệch, nàng ta đi tới, nhìn sắc mặt ngạc nhiên của Lưu Hàm khi chết đi, cả người như bọc thêm một tầng băng, vô cùng rét lạnh.
Không chỉ mỗi quận chúa Trường Bình, mà cả đám thiên tài tuấn kiệt chung quanh cũng đều cảm thấy lạnh lẽo.
La Hồng có thể giết Lưu Hàm một cách quỷ dị, chẳng nhẽ lại không thể nhẹ nhàng giết bọn họ sao.
Quận chúa Trường Bình cũng nghĩ tới, thực lực của nàng ta so với Lưu Hàm thì không mạnh hơn quá nhiều.
La Hồng có thể giết nàng ta một cách thần không biết quỷ không hay không?
Nghĩ vậy, quận chúa Trường Bình kinh sợ, thân thể mềm mại run run.
May mắn nàng ta vẫn luôn đứng cạnh Cung Hạo, có lẽ vì nguyên nhân này, khiến cho La Hồng không dám ra tay.
Vừa rồi, trong số những người ở đây, chỉ có Cung Hạo là phản ứng được, phóng phi kiếm ra, muốn ngăn cản một kích, đáng tiếc vẫn chậm nửa nhịp.
Trường Bình quận chúa bỗng nhiên có chút hối hận.
Nàng ta không nghĩ tới, La Hồng còn có thủ đoạn quỷ dị như vậy.
Nàng ta vốn muốn dùng bí cảnh này chèn ép khí thế kiêu ngạo của La Hồng một chút, thuận tiện tranh thủ một chút hảo cảm của Thái Tử gia gia, chứ thực tế, ý tưởng giết chết La Hồng cũng không quá mãnh liệt.
Dù sao thì La Hồng vẫn là người La gia, hắn vẫn là cháu trai của Trấn Bắc vương.
Cho dù nàng ta đã quyết định đứng cùng phe với Thái Tử gia gia, muốn có sự ủng hộ của Thái tử, nhưng nếu giết La Hồng, nàng ta sẽ phải chịu rủi ro cực lớn.
Nhưng hôm nay, quận chúa Trường Bình sợ.
Sau khi Ngụy Nhàn cùng Lưu Hàm chết, quận chúa Trường Bình có chút sợ hãi.
La Hồng này… nhất định phải chết.
Hắn là một kẻ ghi thù, một khi bị để mắt tới, chắc chắn sẽ ăn không ngon, ngủ không yên.
“Cung Hạo ca ca……”
Quận chúa Trường Bình đáng thương và sợ hãi, giống như thỏ con bị dọa sợ, nhìn về phía Cung Hạo.
Hiện giờ chỉ có Cung Hạo mới có thể bảo vệ nàng ta.
Cung Hạo hít sâu một hơi, gỡ một thanh kiếm từ trong hộp sáu thanh kiếm trên lưng đưa cho Trường Bình quận chúa.
“Quận chúa, giữ lấy kiếm ‘Xuân Hoa’ này, có kiếm này trong tay, nếu bị La Hồng tập kích, cơ quan xuân hoa trong hộp sẽ tự động có phản ứng.”
Cung Hạo nói.
Trường Bình quận chúa nghe vậy, đôi mắt lập tức sáng ngời, một tay bung dù, một tay tiếp nhận hộp kiếm, ôm rất chặt.
Cung Hạo nâng tay lên, chuôi kiếm lao ra vùn vụt trước đó lại quay trở về vỏ.
Xung quanh có không ít con cháu thế gia, kinh thành tuấn kiệt cũng nhìn phía về Cung Hạo, nhìn hộp kiếm phía sau lưng hắn.
Cung Hạo hừ lạnh một tiếng, lười để ý.
Hắn nhìn bốn phía, trong đôi mắt có vài phần lạnh lẽo.
“La Hồng này…… quả nhiên là giết người không chớp mắt, mới vừa vào cổ thành liền giết hai người, chẳng lẽ…… Hắn còn muốn giết hết tất cả chúng ta sao?”
Võ Cử cũng ngưng ánh mắt, ánh mắt có vài phần ngưng trọng.
Hắn được quận chúa mời tới áp trận, trên thực tế, hắn cùng La Hồng không có thù hận quá lớn.
Nhưng giờ phút này, hắn cũng bị thủ đoạn của La Hồng làm cho kinh sợ.
Trong hẻm La Hồng vẫy tay, Sát châu kiếm trở về, ẩn vào đan điền.
Một chiêu đã đắc thủ, giết chết Lưu Hàm, khóe miệng La Hồng không khỏi treo lên một tia ý cười.
Cung Hạo có thể phản ứng lại nhanh như vậy, vẫn làm cho La Hồng hơi kinh ngạc, sự cảm ứng về kiếm khí của đối phương quá nhạy bén.
Trong đan điền, hư ảnh Thánh nhân lần thứ hai phát ra cảnh báo.
La Hồng nhíu mày, thân hình nháy mắt vọt đi.
Một tiếng diều hâu lảnh lót vang lên.
Khí cơ khủng bố chợt tràn ngập, rơi xuống cùng mưa xuân, hóa thành mũi tên sắc nhọn, bay nhanh vào trong con hẻm nhỏ.
Phanh phanh phanh!
Con hẻm nổ tung, vỡ nát.
Gia Luật Sách lạnh mặt, bay nhanh tới, nhưng con hẻm trống rỗng không một người.
“Lại chạy! Chẳng lẽ kẻ này cũng có mắt diều hâu?!”
Sắc mặt Gia Luật Sách lạnh băng, đối phương giống như cá trạch trơn trượt, cho y cảm giác khó mà đắc thr được.