• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 161 Dần dần trở thành lão đại bên trong tà tu (2)

La Hồng nhìn thoáng qua những cổ kiếm này, những cổ kiếm này hình như lấy cung Kiếm Tu làm cơ sở, hấp thu khí trong Tắc Hạ học cung để dưỡng bản thân, đây chính là phương pháp dưỡng kiếm đỉnh cấp.

“Thuật kiếm trận.”

La Hồng lật một bản điển tịch, lông mi hơi nhíu.

“Tu vi kiếm thuật của kiếm trận đạt tới cấp bậc Tứ phẩm Ngự Kiếm mới có thể đọc lướt qua, bây giờ ngươi xem cũng vô dụng.”

Nơi xa, Ngô Mị Nương liếc mắt nhìn La Hồng, có lòng tốt nhắc nhở.

La Hồng cười cười, như có điều suy nghĩ, bỏ thư tịch lại chỗ cũ, sau đó hắn lại lật một số điển tịch kiếm đạo thì không còn hứng thú nữa.

Dù sao, những kiếm thuật Trần quản gia dạy bảo cho hắn kia đã đủ cho hắn học tập rất lâu.

La Hồng đến nhanh, đi cũng nhanh, Ngô Mị Nương hơi kinh ngạc nhìn La Hồng nhanh chóng rời đi, dường như không hiểu trong thời gian ngắn như vậy có thể học được gì từ điển tịch.

Rời khỏi cung Kiếm Tu, La Hồng vẫn không có tới cung Tà Tu, mà đi đến cung Phật Tu.

Trong cung Phật Tu, La Hồng không nhìn thấy Khổ Nguyệt hòa thượng, việc này làm cho hắn cảm thấy hơi đáng tiếc, dường như sau khi Khổ Nguyệt hòa thượng xem bảng danh sách xong liền trực tiếp xuống núi, La Hồng đi loạn trong đó một hồi mới đi ra.

Sau đó mới đưa Tiểu Đậu Hoa đi tới trước cung Tà Tu.

Cung Tà Tu hơi âm u, xây ở góc tương đối hẻo lánh, chưa bước vào trong cung điện, La Hồng đã có thể cảm nhận được khí tà sát tại kia ẩn ẩn phun trào.

“Ngươi ở bên ngoài chờ ta.”

La Hồng nghĩ nghĩ, cảm ứng được khí tà sát của cung Tà Tu nên không có ý định đưa Tiểu Đậu Hoa đi vào.

Dù sao Tiểu Đậu Hoa đang dưỡng kiếm, khí tà sát trong cung Tà Tu sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả dưỡng kiếm.

Tiểu Đậu Hoa hơi gật đầu, ưỡn ngực hóp bụng tấn chân ở cửa ra vào.

La Hồng cười cười, quay người vào cung Tà Tu.

Vừa vào cung Tà Tu, khí tà sát nồng đậm liền càn quét đến, âm u, áp lực... Đây là quan điểm chính của cung Tà Tu.

La Hồng đặt chân vào đây, khí Chính Dương óng ánh như ánh mặt trời trên người bắt mắt vô cùng.

Những tà tu đang cầm kinh điển Tà Tu xem, nhìn thấy La Hồng cả người đều là khí Chính Khí, sắc mặt khẽ thay đổi, để sách xuống, vội vàng hấp tấp rời đi.

Đương nhiên, cũng có một số hạng người kiêu ngạo lạnh lùng nhìn chằm chằm La Hồng, nhếch miệng lộ ra nụ cười lạnh như băng, nhưng mà cũng không có ở lâu liền rời khỏi cung Tà Tu.

Trái lại La Hồng cảm giác rất thân thiết đối với cung Tà Tu.

Bảy mươi hai viên sát châu xâu chuỗi thành một vòng khép kín ở trong đan điền phóng thích ra lực hấp, từng chút một hấp thu tà khí trong cung Tà Tu thu nạp vào đan điền.

Nhưng mà, bảy mươi hai viên sát châu dường như đã đạt đến cực hạn, không cách nào lại tiếp tục ngưng tụ sát châu.

Việc này khiến cho La Hồng hơi nhíu mày, tiếp theo đó hắn lại nghiêm túc lật xem mấy quyển điển tịch Tà Tu, cố gắng làm hết nghĩa vụ của một tà tu Bại Hoại.

Chẳng qua, La Hồng chẳng tìm được chút cộng minh nào khi nhìn những quyển sách này. Hắn cũng không cảm thấy có chút hứng thú chút nào với phương pháp tu hành Tà Tu ghi chép trong thư tịch.

Hắn có cảm giác, những thứ này kém hơn nhiều so với “Vong Linh Tà Ảnh” và” “Thiên Thủ Tà Phật”

Sau khi xem một hồi, La Hồng bỏ thư tịch lại chỗ cũ.

Hắn tìm một chỗ trống, khoanh chân ngồi xuống, dự định trùng kích tiến lên cảnh giới Tà Tu Lục phẩm.

Cung Tà Tu này có tà sát nồng đậm, là nơi rất tốt để yểm trợ cho hắn.

Tâm thần La Hồng chìm vào đan điền.

Bảy mươi hai viên sát châu lơ lửng, La Hồng vận chuyển 《 Vong Linh Tà Ảnh 》, khí tà sát cuồn cuộn, bắt đầu không ngừng trào lên, trào lên...

Ầm...

Theo sự phun trào của khí tà sát, tướng Thánh Nhân cũng tản ra quang mang, vầng sáng màu trắng càng phát ra nồng đậm.

Làm cho khí Chính Dương trên người La Hồng óng ánh vạn phần.

Có tà tu đẩy cửa vào vừa hay nhìn thấy La Hồng khoanh chân trên mặt đất, tản ra khí Chính Dương như ánh mặt trời.

“Mẹ kiếp!”

“Bệnh tâm thần sao! Một Nho tu chạy tới địa bàn của Tà Tu đột phá, đây là muốn làm cho người ta kinh tởm phải không?!”

Tà Tu này tức giận mắng một câu, quay người rời đi.

Da mặt La Hồng run lên, trong đan điền ầm một tiếng xảy ra biến hóa, khí tà sát đánh vỡ ràng buộc, trong nháy mắt khí tà sát nồng đậm kéo lên một cái cầu thang.

Lục phẩm rồi!

La Hồng mở mắt ra, hơi hưng phấn lấy quyển sổ da người ra.

Ở cột cảnh giới: Lục phẩm ( Địa Sát ), Thất phẩm ( Thế Kiếm ), Thất phẩm ( Chính Khí)

Tà Tu Lục phẩm, Địa Sát!

La Hồng nheo lại mắt, hắn càng ngày càng mạnh, dần dần sẽ trở thành lão đại bên trong Tà Tu!

La Hồng đứng dậy, tâm thần khẽ động, có cảm giác mình có thể triệu hoán tất cả tà ảnh ra.

Trước kia hắn phải tốn rất nhiều sức khi muốn triệu hoán tất cả ra, hiện tại dường như dễ dàng hơn rất nhiều.

“Tương lai... Một mình ta chính là một quân (1)!”

(1)Quân ở đây có nghĩa là quân đội, ý La Hồng là khi hắn trở nên mạnh mẽ hơn thì sức một mình hắn cũng có thể sánh ngang với một đội quân.

Ánh mắt La Hồng rạng rỡ.

Ý nghĩ vừa động.

Xung quanh cơ thể của hắn, từng viên sát châu hiển hiện, bảy mươi hai viên sát châu lơ lửng, nhanh chóng hóa thành sát châu kiếm màu đeo.

Có lẽ là do tướng Thánh Nhân nên bên ngoài sát châu kiếm bị bao phủ bởi một lớp ánh sangs chính khí nhàn nhạt, trái lại nhìn không ra đây là vật tà sát.

“Kiếm trận sao?”

La Hồng cảm thấy có lẽ hắn có thể đi nghiên cứu kiếm trận một chút, lấy sát châu tụ kiếm trận.

Mặc dù hắn chưa đạt tới trình độ Kiếm tu Tứ phẩm Ngự Kiếm, nhưng mà có thể dùng ý niệm khống chế sát châu kiếm, có thể xem là một loại ngự kiếm cấp thấp rồi, tăng thêm kiếm trận, có lẽ sẽ bộc phát ra lực lượng cực kỳ mạnh mẽ.

La Hồng thu hồi sát châu kiếm. Vì vừa đột phá nên tâm tình của hắn không tệ, chắp tay đi ra bên ngoài cung Tà Tu.

Nhưng mà vừa đi đến cửa, bước chân La Hồng dừng lại, sắc mặt dần dần âm u.

Bởi vì hắn nhìn thấy bên ngoài cung Tà Tu.

Khoé miệng Tiểu Đậu Hoa chảy máu, nghiến răng nghiến lợi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn chứa đầy cừu hận, chống kiếm Địa Giao gian nan bò dậy khỏi mặt đất.

Mà phía trước Tiểu Đậu Hoa, một thanh niên mặc cẩm phẩm, trên mặt nở nụ cười lạnh lùng, từng bước một đi tới gần Tiểu Đậu Hoa.
Chương 162 Chỉ có ta mới có thể hung dữ với nàng (1)

Tiểu Đậu Hoa nhìn thanh niên mặc cẩm y trước mắt này, cừu hận bên trong đôi mắt khó mà che giấu.

Dựa vào tính tình nhu nhược của nàng, lúc này lại bộc phát dũng khí cầm kiếm như vậy, quả thực là khó có thể tưởng tượng nổi. Điều này cũng nói rõ, cừu hận của nàng đối với thanh niên này sâu đến mức nào.

“Không ngờ sẽ nhìn thấy ngươi ở chỗ này, ngày hôm trước ta giục ngựa qua phiên chợ ở huyện An Bình, nhìn thoáng qua cảm thấy có mấy phần giống ngươi, không ngờ quả nhiên là ngươi.”

Thanh niên cẩm y cười giễu.

Hắn nhìn thân ảnh uyển chuyển trước người, bên trong đôi mắt có mấy phần dịu dàng.

“Tĩnh Nhi, khi cả nhà ngươi bị chém đầu, ta đã cố gắng dùng hết tất cả thủ đoạn để cứu ngươi, thậm chí ta đã lên kế hoạch tốt, đáng tiếc... Ngươi lại một mình thoát khỏi Kinh Đô, ta tìm ngươi thật là khổ.”

Thanh niên mặc cẩm y nói, vừa nói hắn ta vừa không ngừng tới gần Tiểu Đậu Hoa.

Tiểu Đậu Hoa cắn răng, quật cường cầm kiếm, ngọn lửa cừu hận bên trong đôi mắt càng lúc càng tăng lên.

“Câm miệng!”

“Cả nhà các ngươi đều là lũ khốn kiếp, phụ thân ta bị hỏi tội chém đầu cả nhà, đều là do u Dương gia ngươi làm hại!”

Tiểu Đậu Hoa cầm cổ kiếm Địa Giao, oán hận nói.

Đôi mắt to vốn dĩ linh động đã tràn đầy tơ máu, đỏ bừng lên.

Nàng biết, biết được tất cả mọi chuyện.

Khi Trương thủ phụ cứu nàng, nàng từng quỳ trên mặt đất đau khổ cầu khẩn Trương thủ phụ nói sự thật cho nàng biết, phụ thân rốt cuộc có thật sự phạm tội chết hay không.

Trương thủ phụ chính là đại nho đương triều, sẽ không nói dối, ông ấy đã nói rõ tất cả mọi chuyện.

“u Dương gia các ngươi đã sớm đầu nhập vào Huyền Ngọc phi, cảm thấy nếu có thể nâng đỡ Huyền Ngọc phi thượng vị, u Dương gia có thể một bước lên mây, cho nên các ngươi bán đứng phụ thân ta, còn dùng thủ đoạn hại Diêu gia bị chém đầu cả nhà!”

Tiểu Đậu Hoa cắn môi, nước mắt to như hạt đậu không ngừng lăn xuống khoé miệng.

Nàng từ kinh thành lang thang đến huyện An Bình, chịu vô số khổ cực, nhưng mà nàng vẫn chưa từng khóc, bởi vì mẫu thân nói nàng phải kiên cường.

Thế nhưng bây giờ đối mặt kẻ thù này, nàng khó mà ức chế tâm tình của mình.

Dịu dàng bên trong đôi mắt của thanh niên mặc cẩm y không còn tồn tại,

Có mấy phần lạnh lùng, càng có mấy phần mỉa mai.

“Nếu lúc trước, phụ thân ngươi đáp ứng làm thông gia với nhà chúng ta, u Dương gia chúng ta cũng sẽ không đến mức không nể tình thân như thế.”

“Huống hồ, Đế Kinh gió nổi mây phun, bao nhiêu quan to hiển quý bởi vậy mất mạng, lại có bao nhiêu gia tộc quật khởi, đây đều là tạo hóa, đều là mệnh, muốn trách... Chỉ có thể trách Diêu gia ngươi làm chim đầu đàn, số mệnh không tốt.”

Thanh niên cẩm y cười giễu nói.

“Không ngờ ngươi cũng tới Tắc Hạ học cung, dựa vào tu vi của ngươi làm thế nào đi lên đỉnh núi? Đi theo ta đi, nể tình hai nhà chúng ta đã từng có giao tình, ta sẽ chiếu cố ngươi thật tốt.”

u Dương Chiêu dịu dàng nói.

“Cút!”

Tiểu Đậu Hoa hét lớn, cầm cổ kiếm Địa Giao La Hồng đưa cho nàng, vung kiếm chém về phía u Dương Chiêu.

Nhưng mà ở trong mắt u Dương Chiêu, một kiếm này củaTiểu Đậu Hoa... Giống như một đứa con nít ba tuổi cầm một thanh kiếm, bất lực vung chém về phía một người trưởng thành toàn thân được áo giáp che kín.

Hắn giơ tay lên nắm cổ kiếm Địa Giao Tiểu Đậu Hoa đang vung ra, bỗng nhiên kéo một cái, dự định đoạt kiếm khỏi tay Tiểu Đậu Hoa.

Nhưng mà, Tiểu Đậu Hoa biết rõ, cổ kiếm Địa Giao chính là do công tử đưa cho nàng, há có thể bị đoạt.

Cho nên, liều chết nắm chặt kiếm, cả thân thể yếu đuối cũng bị lôi theo, bị ném mạnh xuống đất, trượt xa mấy bước.

“Đã như vậy, ta sẽ cưỡng ép mang ngươi trở về, niệm tình cũ giữa cha ta cùng Diêu thúc, chiếu cố ngươi thật tốt.”

“Nhìn bộ dáng ngươi bây giờ xem... Chật vật cỡ nào.”

u Dương Chiêu nói.

Một cỗ khí huyết ngang ngược trên người hắn bộc phát.

Cả thân thể đang ôm kiếm của Tiểu Đậu Hoa lập tức bị đẩy lùi ra thật xa, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, khóe miệng chảy máu nhiều hơn.

Nhưng mà Tiểu Đậu Hoa vẫn quật cường chống kiếm, đứng dậy như cũ.

Mà La Hồng, từ trong cung Tà Tu đi ra, vừa vặn nhìn thấy... một màn này.

La Hồng thấy Tiểu Đậu Hoa chật vật, thấy khóe miệng nàng chảy máu vẫn còn cầm cổ kiếm Địa Giao, hai bàn tay nhuốm đầy máu tươi, lông mày không khỏi nhíu chặt.

Thanh niên cẩm y u Dương Chiêu không nhìn thấy La Hồng.

Hắn ta đi về phía Tiểu Đậu Hoa. Việc gặp được Diêu Tĩnh ở đây là điều hắn ta không ngờ, nếu đã gặp rồi thì không thể nào để cho nàng chạy được.

Lúc đầu, khi còn ở Đế Kinh, hắn ta đã mua chuộc cai ngục, dự định đánh tráo mang Diêu Tĩnh đi, lại không ngờ nàng đã được người cứu đi trước.

Diêu gia có thiên kim, mỹ mạo của Diêu Tĩnh vốn nổi tiếng ở Đế Kinh, lúc trước u Dương Chiêu không đưa được Diêu Tĩnh đi, cứ tiếc hận mãi.

“Đến đây, theo ta về Đế Kinh.”

u Dương Chiêu cười nói.

Bỗng nhiên.

Hắn ta cảm thấy một cỗ kình phong mãnh liệt gào thét mà đến.

Một cỗ kiếm khí lạnh thấu xương, làm cho lông mi hắn ta hơi nhíu, nhanh chóng nghiêng người, tung một quyền ra.

Đông!

Trước cung Tà Tu, khí tức chấn động.

Cẩm y trên người u Dương Chiêu bay lên, thân thể vẫn bất động.

Một thanh sát châu kiếm đen như mực bay ngược ra, treo ở bên người La Hồng mặc bạch y, đang chắp hai tay sau lưng.

“Tứ phẩm Ngự Kiếm cảnh? Không... Không đúng... Giả!”

Khí tức của u Dương Chiêu rất mạnh, trên người có huyết giáp mơ hồ nổi lên.

Hắn ta đúng là một Võ tu Ngũ phẩm.

La Hồng dùng ý niệm khống chế sát châu kiếm, quả thực có mấy phần dọa người, chẳng qua uy lực so với Ngự Kiếm chân chính, không phải chỉ là kém hơn một bậc.

“Cút.”

La Hồng nói.
Chương 162 Chỉ có ta mới có thể hung dữ với nàng (1)

Tiểu Đậu Hoa nhìn thanh niên mặc cẩm y trước mắt này, cừu hận bên trong đôi mắt khó mà che giấu.

Dựa vào tính tình nhu nhược của nàng, lúc này lại bộc phát dũng khí cầm kiếm như vậy, quả thực là khó có thể tưởng tượng nổi. Điều này cũng nói rõ, cừu hận của nàng đối với thanh niên này sâu đến mức nào.

“Không ngờ sẽ nhìn thấy ngươi ở chỗ này, ngày hôm trước ta giục ngựa qua phiên chợ ở huyện An Bình, nhìn thoáng qua cảm thấy có mấy phần giống ngươi, không ngờ quả nhiên là ngươi.”

Thanh niên cẩm y cười giễu.

Hắn nhìn thân ảnh uyển chuyển trước người, bên trong đôi mắt có mấy phần dịu dàng.

“Tĩnh Nhi, khi cả nhà ngươi bị chém đầu, ta đã cố gắng dùng hết tất cả thủ đoạn để cứu ngươi, thậm chí ta đã lên kế hoạch tốt, đáng tiếc... Ngươi lại một mình thoát khỏi Kinh Đô, ta tìm ngươi thật là khổ.”

Thanh niên mặc cẩm y nói, vừa nói hắn ta vừa không ngừng tới gần Tiểu Đậu Hoa.

Tiểu Đậu Hoa cắn răng, quật cường cầm kiếm, ngọn lửa cừu hận bên trong đôi mắt càng lúc càng tăng lên.

“Câm miệng!”

“Cả nhà các ngươi đều là lũ khốn kiếp, phụ thân ta bị hỏi tội chém đầu cả nhà, đều là do u Dương gia ngươi làm hại!”

Tiểu Đậu Hoa cầm cổ kiếm Địa Giao, oán hận nói.

Đôi mắt to vốn dĩ linh động đã tràn đầy tơ máu, đỏ bừng lên.

Nàng biết, biết được tất cả mọi chuyện.

Khi Trương thủ phụ cứu nàng, nàng từng quỳ trên mặt đất đau khổ cầu khẩn Trương thủ phụ nói sự thật cho nàng biết, phụ thân rốt cuộc có thật sự phạm tội chết hay không.

Trương thủ phụ chính là đại nho đương triều, sẽ không nói dối, ông ấy đã nói rõ tất cả mọi chuyện.

“u Dương gia các ngươi đã sớm đầu nhập vào Huyền Ngọc phi, cảm thấy nếu có thể nâng đỡ Huyền Ngọc phi thượng vị, u Dương gia có thể một bước lên mây, cho nên các ngươi bán đứng phụ thân ta, còn dùng thủ đoạn hại Diêu gia bị chém đầu cả nhà!”

Tiểu Đậu Hoa cắn môi, nước mắt to như hạt đậu không ngừng lăn xuống khoé miệng.

Nàng từ kinh thành lang thang đến huyện An Bình, chịu vô số khổ cực, nhưng mà nàng vẫn chưa từng khóc, bởi vì mẫu thân nói nàng phải kiên cường.

Thế nhưng bây giờ đối mặt kẻ thù này, nàng khó mà ức chế tâm tình của mình.

Dịu dàng bên trong đôi mắt của thanh niên mặc cẩm y không còn tồn tại,

Có mấy phần lạnh lùng, càng có mấy phần mỉa mai.

“Nếu lúc trước, phụ thân ngươi đáp ứng làm thông gia với nhà chúng ta, u Dương gia chúng ta cũng sẽ không đến mức không nể tình thân như thế.”

“Huống hồ, Đế Kinh gió nổi mây phun, bao nhiêu quan to hiển quý bởi vậy mất mạng, lại có bao nhiêu gia tộc quật khởi, đây đều là tạo hóa, đều là mệnh, muốn trách... Chỉ có thể trách Diêu gia ngươi làm chim đầu đàn, số mệnh không tốt.”

Thanh niên cẩm y cười giễu nói.

“Không ngờ ngươi cũng tới Tắc Hạ học cung, dựa vào tu vi của ngươi làm thế nào đi lên đỉnh núi? Đi theo ta đi, nể tình hai nhà chúng ta đã từng có giao tình, ta sẽ chiếu cố ngươi thật tốt.”

u Dương Chiêu dịu dàng nói.

“Cút!”

Tiểu Đậu Hoa hét lớn, cầm cổ kiếm Địa Giao La Hồng đưa cho nàng, vung kiếm chém về phía u Dương Chiêu.

Nhưng mà ở trong mắt u Dương Chiêu, một kiếm này củaTiểu Đậu Hoa... Giống như một đứa con nít ba tuổi cầm một thanh kiếm, bất lực vung chém về phía một người trưởng thành toàn thân được áo giáp che kín.

Hắn giơ tay lên nắm cổ kiếm Địa Giao Tiểu Đậu Hoa đang vung ra, bỗng nhiên kéo một cái, dự định đoạt kiếm khỏi tay Tiểu Đậu Hoa.

Nhưng mà, Tiểu Đậu Hoa biết rõ, cổ kiếm Địa Giao chính là do công tử đưa cho nàng, há có thể bị đoạt.

Cho nên, liều chết nắm chặt kiếm, cả thân thể yếu đuối cũng bị lôi theo, bị ném mạnh xuống đất, trượt xa mấy bước.

“Đã như vậy, ta sẽ cưỡng ép mang ngươi trở về, niệm tình cũ giữa cha ta cùng Diêu thúc, chiếu cố ngươi thật tốt.”

“Nhìn bộ dáng ngươi bây giờ xem... Chật vật cỡ nào.”

u Dương Chiêu nói.

Một cỗ khí huyết ngang ngược trên người hắn bộc phát.

Cả thân thể đang ôm kiếm của Tiểu Đậu Hoa lập tức bị đẩy lùi ra thật xa, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, khóe miệng chảy máu nhiều hơn.

Nhưng mà Tiểu Đậu Hoa vẫn quật cường chống kiếm, đứng dậy như cũ.

Mà La Hồng, từ trong cung Tà Tu đi ra, vừa vặn nhìn thấy... một màn này.

La Hồng thấy Tiểu Đậu Hoa chật vật, thấy khóe miệng nàng chảy máu vẫn còn cầm cổ kiếm Địa Giao, hai bàn tay nhuốm đầy máu tươi, lông mày không khỏi nhíu chặt.

Thanh niên cẩm y u Dương Chiêu không nhìn thấy La Hồng.

Hắn ta đi về phía Tiểu Đậu Hoa. Việc gặp được Diêu Tĩnh ở đây là điều hắn ta không ngờ, nếu đã gặp rồi thì không thể nào để cho nàng chạy được.

Lúc đầu, khi còn ở Đế Kinh, hắn ta đã mua chuộc cai ngục, dự định đánh tráo mang Diêu Tĩnh đi, lại không ngờ nàng đã được người cứu đi trước.

Diêu gia có thiên kim, mỹ mạo của Diêu Tĩnh vốn nổi tiếng ở Đế Kinh, lúc trước u Dương Chiêu không đưa được Diêu Tĩnh đi, cứ tiếc hận mãi.

“Đến đây, theo ta về Đế Kinh.”

u Dương Chiêu cười nói.

Bỗng nhiên.

Hắn ta cảm thấy một cỗ kình phong mãnh liệt gào thét mà đến.

Một cỗ kiếm khí lạnh thấu xương, làm cho lông mi hắn ta hơi nhíu, nhanh chóng nghiêng người, tung một quyền ra.

Đông!

Trước cung Tà Tu, khí tức chấn động.

Cẩm y trên người u Dương Chiêu bay lên, thân thể vẫn bất động.

Một thanh sát châu kiếm đen như mực bay ngược ra, treo ở bên người La Hồng mặc bạch y, đang chắp hai tay sau lưng.

“Tứ phẩm Ngự Kiếm cảnh? Không... Không đúng... Giả!”

Khí tức của u Dương Chiêu rất mạnh, trên người có huyết giáp mơ hồ nổi lên.

Hắn ta đúng là một Võ tu Ngũ phẩm.

La Hồng dùng ý niệm khống chế sát châu kiếm, quả thực có mấy phần dọa người, chẳng qua uy lực so với Ngự Kiếm chân chính, không phải chỉ là kém hơn một bậc.

“Cút.”

La Hồng nói.
Đang tải...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK