• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 356 Ai là người gõ hồi chuông đầu tiên phản Hạ (1)

Tiếng chiêng vang này đã phá vỡ sự yên bình của huyện An Bình, tựa như con sóng lớn ập tới lao lên bầu trời khiến cả thiên hạ vỡ thành từng mảnh.

Trong huyện An Bình.

Dân chúng sau khi nghe những lời Lưu Huyện lệnh vừa nói, đều kích động khi nhìn thấy ông ta tháo mũ quan và hô khẩu hiệu "Thương thiên đã tận".

Ai nấy đều thấy thổn thức trong lòng, đôi mắt đỏ bừng.

Danh tiếng của La Hồng ở huyện An Bình này ra sao?

Đó chính là tấm gương của chính nghĩa, khắc tinh của Tà tu, một người tốt luôn dốc sức bảo vệ sự bình an của huyện An Bình.

Nho nhã dễ gần, ghét ác như thù, từng đi ra khỏi thành để giết thổ phỉ, từng xông pha vào chỗ nguy để diệt kẻ ác, là một con người lỗi lạc tiên phong dẫn đầu trên con đường ánh sáng, là ánh sáng của chính đạo trên cao vạn trượng.

Nhưng một người tốt như vậy lại phải chịu sự sỉ nhục ở phủ Giang Lăng.

Bị thái tử hạ lệnh cho các tu sĩ giang hồ vây giết, lại còn bị quân binh đuổi giết.

Không ít dân chúng trong số này cũng đã nghe về chuyện của gia tộc La Hồng.

Cả nhà Trấn Bắc Vương trung liệt, có bảy người con trai thì hết năm người chết ở chiến trường, hiện giờ chỉ còn một người - chính là phụ thân của La Hồng công tử, nhưng ông vẫn khoác áp giáp lên người, tọa trấn Tác Bắc của Đại Hạ, bảo vệ biên giới vì muôn dân.

Một gia tộc trung liệt như vậy mà lại bị đối xử vô cùng bất công.

Trước đó, những chuyện xảy ra ở bên ngoài huyện An Bình còn chưa tính, giờ lại có thêm tin tức truyền về từ phủ Giang Lăng nên càng khiến cho dân chúng vô cùng phẫn nộ.

Thái tử ấy thế mà vận dụng một vạn phủ quân của phủ Giang Lăng đến và giết La Hồng, còn cấu kết với Tà tu, muốn đẩy La Hồng vào chỗ chết.

Dùng quân đội để vây giết công thần.

Đây là hạng người bất nhân đến mức nào cơ chữ?

La Hồng công tử đã làm sai điều gì?

Ngài ấy trừ họa vì dân chúng, bảo đảm an bình một phương...

Ngài ấy đã làm gì sai?

Cho nên ngay lúc Lưu Huyện lệnh hô khẩu hiệu thì dân chúng cũng đều đồng loạt hưởng ứng ủng hộ.

Coong! Coong! Coong!

Tiếng chiêng vang lên không ngừng.

Dân chúng của huyện An Bình, mắt ai nấy đều đỏ ửng, bọn họ cảm thấy La Hồng công tử luôn đứng về chính nghĩa đang bị đối xử rất bất công.

Đúng như lời Lưu Huyện lệnh nói, nếu số mệnh đã bất công như vậy...

Thì...

Vứt bỏ số mệnh ấy đi!

Thương thiên đã tận, nên lập Hoàng thiên!

Rất nhiều bách tính vô cùng kích động, cố sức gào lên, giống như muốn kêu gào đến tận trời.

Trên đường dài.

Ba người Lạc Phong, Tử Vi cùng Phương Chính sợ hãi nhìn cảnh tượng này.

Nhìn thấy Lưu Huyện lệnh dẫn đầu, một tay cởi mũ quan, miệng thì hô hào khẩu hiệu, vẻ mặt kỳ dị.

Tên Lưu Huyện lệnh này đang làm gì vậy?

Khóe miệng Lạc Phong giật giật, đây là đang muốn tạo phản sao?

Thậm chí còn dẫn dầu xúi La Hồng tạo phản.

Lạc Phong càng nghĩ càng sợ, tên Lưu Huyện lệnh này sợ rằng nếu La Hồng tạo phản thì ông ta sẽ bị xử lý nên mới tiên hạ thủ vi cường (1), trực tiếp ủng hộ La Hồng tạo phản Đại Hạ...

(1) Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước để chiếm lợi thế.

Có như vậy, thì La Hồng mới không giết ông ta, thậm chí ông ta còn có thể giành được thiện cảm của La Hồng, còn được lưu danh trong sử sách nữa.

Tương lai trong sử sách sẽ ghi chép rằng...

La gia phản Hạ, người gõ tiếng chiêng đầu tiên mở đầu cho khởi nghĩa An Bình, vốn là tri huyện của huyện An Bình.

Mẹ kiếp!

Đồ tâm cơ!

Lạc Phong không biết phản nói gì.

Hai người Tử Vi và Phương Chính đứng bên cạnh ông ta đều ngẩn người ra, một tiếng hô của Lưu Huyện lệnh giống như đã lây bệnh ra cho toàn thành chỉ trong nháy mắt. Hầu như toàn bộ dân trong huyện đều hô hào khẩu hiệu, ngay cả những người kể chuyện trong tửu lâu, quán trà cũng đã bắt đầu sắp xếp câu từ...

Tử Vi và Phương Chính đều nhìn Lạc Phong: "Đại nhân... bây giờ chúng ta nên làm gì đây?"

Bọn họ là sứ giả của Đại Lý Tự, cũng xem như là quan chức trong triều đình Đại Hạ, nhưng giờ phút này, bọn họ không biết phản nói gì, phải làm gì.

"Cứ coi như không thấy đi..."

"La gia tạo phản là tình thế bắt buộc, những chuyện này... có thể nói là sớm muộn gì cũng xảy ra"

Lạc Phong thở dài.

Ba người bọn họ, thực lực thấp, có thể làm được gì trong dòng lũ này chứ?

Có thể tạm thời bảo vệ tính mạng của mình đã là không tệ rồi.

"Ngay cả ta hiện giờ cũng cảm thấy Thái Tử rất quá đáng, mà cả Đại Hạ cũng quá quá đáng rồi."

"La Hồng công tử là một người tốt như vậy, nho nhã dễ gần, là tấm gương của chính đạo, ta nghe nói, lúc Thái Tử phái một vạn phủ quân để vây bắt ngài ấy, còn có cả Tà tu tới ám sát, một người tốt như vậy, tại sao Thái Tử lại muốn giết? Chỉ bởi vì ngài ấy là cháu của Trấn Bắc Vương, nhi tử của La tướng quân sao? Cả hai người Trấn Bắc Vương lẫn La tướng quân đều vì cả Đại Hạ này mà chinh chiến không ngừng, Đại Hạ đối xử như vậy, thật làm cho người khác thất vọng"

Tử Vi nói.

Ngay cả một người luôn theo nguyên tắc như Phương Chính cũng gật đầu đồng tình.

Lạc Phong cũng không nói gì, bởi vì... ngay cả ông ta cũng xúc động sắp bị cuốn theo tiếng hô hào ở bên ngoài kia.

Trên thành lâu của huyện An Bình.

Triệu Tinh Hà mặc hắc giáp, hơi thở nghiêm nghị, đầu đội mũ giáp, dưới chiếc mũ giáp đó là đôi mắt sáng như sao trời, ánh mắt vẫn luôn hướng về phía con đường dài nhộn nhịp bên trong huyện An Bình, nghe từng tiếng hô hào vang quanh quẩn bên tai, mặt không lộ ra chút biểu tình nào.

Bên cạnh ông có thủ vệ tiến lên hỏi có cần phải xử lý vấn đề trị an xung quanh huyện hay không.
Chương 357 Ai là người gõ hồi chuông đầu tiên phản Hạ ["] (2)

Hiếm có lúc, Triệu Tinh Hà lại dễ tính mà xua tay, mặc cho Lưu Huyện lệnh tiếp tục náo loạn.

Việc mà Lưu Huyện lệnh có thể nhìn thấu, Triệu Tỉnh Hà sao có thể không nhìn ra.

Tin tức Trấn Bắc Vương cầu kiến Hạ Hoàng bị cự tuyệt ông đã sớm biết, cũng cảm thấy vô cùng tức giận.

Việc đã đến nước này, Hạ Hoàng còn bênh vực cho Thái Tử!

Mạng của người La gia không phải là mạng sao?

"Muốn làm thì làm một đợt lớn đi"

"Việc bắt đầu này do công tử làm, có lẽ chính là thích hợp nhất"

Triệu Tinh Hà nói.

Kế đó, dưới sự sắp xếp của Triệu Tinh Hà, nhóm hắc kỵ tập trung ở trên thành lâu nhìn thấy sự việc kia cũng coi như không thấy.

Liên tiếp từng tiếng lại từng tiếng như thủy triều ập tới làm cho tỳ nữ trong La phủ đều kinh sợ.

Viên hạt tử đang điều chỉnh lại những gì mình thu hoạch được cũng ngó đầu lắng nghe một hồi, về mặt kỳ quái.

Gì đây?

Chuyện này là sao?

Hoàng đế không vội thái giám lại vội à?

Công tử còn chưa làm gì mà tên Lưu Huyện lệnh này... lại khích động hô hào "Thương thiên đã tận, nên lập Hoàng thiên"?

Không sợ Đại Hạ sẽ giết ngươi đầu tiên à?

Nhưng Viên hạt tử lại chỉ cười cười, không nói gì thêm.

Ông không biết Thái Tử trốn trong cung đang tính toán chuyện gì, cũng không biết rốt cuộc Hạ gia đang tính toán điều gì.

Trong khoảng thời gian này, ông đi theo La Hồng biết được không ít chuyện.

Ngay cả ông cũng thấy bất công cho La Hồng.

"Công tử vẫn luôn nhân từ, có lẽ bây giờ cũng không nhịn được nữa."

Viên hạt tử thở dài.

Chuyến đi đến phủ Giang Lăng lần này có thể nói là một ngòi nổ, làm thay đổi suy nghĩ của nhiều người.

Tại hồ Lạc Thần của phủ Giang Lăng có rất nhiều tu sĩ đã ra tay muốn giết La Hồng, ngay cả Kiếm tu của Ngô gia cũng có ý muốn âm thầm hạ sát hắn, tất cả những chuyện xảy ra đều do một tay Thái Tử sắp đặt.

Y muốn đẩy La Hồng vào chỗ chết.

Thái Tử đã hạ sát La Hồng Trần, còn lấy bội kiếm của ông ra làm mồi nhử để dụ La Hồng tới.

Việc này chính là một âm mưu đã được sắp đặt hoàn hảo.

Ai nấy đều khuyên La Hồng nhẫn nhịn, nhưng La Hồng không nhẫn được, hắn một thân một mình, đơn độc tiến về phủ Giang Lăng, đã là bày tỏ thành ý vô cùng lớn.

Nhưng Thái Tử lại phớt lờ đi, trở mặt muốn giết hắn.

Thật sự làm cho lòng người lạnh giá.

Viên hạt tử im lặng, chuyện này cuối cùng sẽ đi tới đâu, tất cả đều phụ thuộc vào quyết định của La Hồng.

Một người khi đã bị ức hiếp đến mức tận cùng, thì việc người ta phản kháng cũng là lẽ dĩ nhiên.

Vì thế cho dù La Hồng có lựa chọn thế nào đi nữa, Viên hạt tử vẫn sẽ ủng hộ hắn.

La Hồng không tiếp tục tu luyện.

Tâm trí hắn hiện giờ rất rối loạn.

Tiếng chiêng vừa vang lên kia như đập nát tim hắn.

Bên ngoài Lưu Huyện lệnh vẫn gào to câu: "Thiên thiên đã tận, nên lập Hoàng thiên..."

Khiến cho La Hồng vô cùng sợ hãi.

~.ộ 2 Vài Các ngươi đang làm gì thế?

Tốt xấu gì Lưu Huyện lệnh ngươi cũng là quan chức triều đình Đại Hạ, sao lại còn sốt ruột hơn La Hồng ta thế kia?

La Hồng còn đang tính ngày mai sẽ làm một đợt lớn, kết quả, Lưu Huyện lệnh ngươi lại bày ra dáng vẻ khai phá một thiên hạ mới cho tân quân thế kia.

La Hồng có thể nói gì đây?

Sau khi thay bộ y phục đã biến màu kia, La Hồng đi tới cửa La phủ.

Giống như lần trước La phủ bị hàng nghìn người thóa mạ, phỉ nhổ, người hầu bên trong La phủ đều bị dọa sợ không dám ra khỏi cửa, ngay cả đầu cũng không ló ra.

Đám tỳ nữ cùng với người hầu cũng đều cảm thấy mệt tâm, làm hạ nhân của La phủ, tâm lý phải thật vững chắc, không thì sớm muộn gì cũng sẽ bị dọa chết.

Đến khi La Hồng xuất hiện, không ít hạ nhân đều thở phào nhẹ nhõm, dùng ánh mắt vui mừng để chào hỏi La Hồng.

La Hồng nghiêm mặt đáp lại, khẽ gật đầu.

Giờ phút này tâm trí hắn đang loạn như cào cào.

Vốn dĩ La Hồng muốn là người gióng hồi chuông đầu tiên phản Hạ, là loạn thần tặc tử lưu danh trong sử sách nhằm thu hoạch vô số tội ác, kết quả là... một cơ hội trời cho như vậy, lại bị cướp mất!

Lại còn bị cướp bởi tên quan thấp kém Lưu Huyện lệnh kia!

Tại sao trước kia La Hồng hắn không nhận ra Lưu Huyện lệnh có năng lực như vậy?

La Hồng đen mặt, mở cửa chính của La phủ.

Đập thẳng vào mặt hắn chính là một trận ồn ào náo động.

"Thái Tử vô đạo, khinh người quá đáng "La Hồng công tử là một người tốt như vậy, luôn là tấm gương chính nghĩa của huyện An Bình này, trừ kẻ ác, diệt Tà tu, cả gia tộc đều là trung thần, vì sao luôn bị hãm hại như vậy?"

"Thượng thiên đã tận, nên lập Hoàng thiên!"

Đủ loại âm thanh ồn ào ngay trước cửa phủ.

Làm cho tim của La Hồng ngày càng chìm xuống đáy vực.

Dường như không ai đang mắng mỏ hắn cả.

Ai nấy...

Cũng đều đang khen hắn.

Trái tim mạnh mẽ của La Hồng có chút chịu không nổi.

Mà nhóm người Lưu Huyện lệnh đang đứng trước phủ cũng nhìn thấy La Hồng đã thay bộ y phục nhuốm máu ra, một lần nữa xuất hiện bằng hình tượng La Hồng một thân mặc bạch y, bước ra từ cửa chính của La phủ, thì không khỏi ngạc nhiên.

Trên người hắn phát ra ánh sáng chói mắt, tỏa ra vô số khí Chính Dương, khiến cho người khác muốn phục tùng theo, kết tỉnh giữa mi tâm càng đại biểu cho sự tôn quý chí cao.

Sắc mặt của Lưu Huyện lệnh nhất thời kích động, quỳ xuống.

"Tại hạ nguyện ý đi theo La công tử."

Dân chúng phía sau nhìn thấy La Hồng một thân bạch y, xung quanh bao trùm bởi luồng khí Chính Dương tựa như thần tiên giáng trần thì đều tỏ ra vô cùng tôn kính.

Một người chính trực, ngay thẳng, nho nhã như thế sao lại bị đối xử bất công như vậy.

Vậy nên, rất nhiều bách tính cũng làm theo Lưu huyện lệnh, đều quỳ hết xuống đất, mỗi một lần hô khẩu hiệu cũng đều dùng hết sức.
Chương 358 Ai là người gõ hồi chuông đầu tiên phản Hạ ["] (3)

Ánh mắt La Hồng thâm thúy, nhìn đám dân chúng đông nghịt đứng tại đây.

Thở dài một hơi.

Trong lòng tự an ủi mình một câu.

Thực ra vẫn còn một cơ hội, dù sao thì chuyện phản Hạ... cũng sẽ tác động đến cả thiên hạ. Tuy rằng tội ác danh vọng trong huyện An Bình hắn không lấy được, nhưng tiếng xấu chắc chắn sẽ lan xa, ít nhiều gì cũng thu hoạch được không ít tội ác từ những nơi khác.

La Hồng chỉ có thể tự an ủi chính mình như vậy.

Đến mức này rồi chẳng lẽ còn không phản?

Cứ an phận thủ thường làm một Tiểu Phôi Đản ư?

Đây không phải là phong cách của La Hồng hắn. Bây giờ, hắn đã là Đại Phôi Đản được chứng nhận, làm chút việc nhỏ sao xứng đáng chứ?

Phải làm chuyện gì đó oanh oanh liệt liệt, vậy nrrn...

Phả Hạ là chuyện đương nhiên.

La Hồng nở nụ cười, quay sang nhìn Lưu Huyện lệnh thì nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, tốt lắm"

Kế tiếp, La Hồng giơ tay lên, kiếm chỉ nhẹ nhàng ép xuống.

Rầm!

Kiếm hoa xẹt ngang qua, ánh sáng tỏa ra vạn trượng, như chỉ về phía trời cao nơi xa.

"Vạn dân dư ngã chỉ thiên kiếm, cảm khiếu thiên địa hoán tân nhan!" (1)

(1) Vạn dân ủng hộ ta dùng kiếm chỉ trời, khiến cho cả thiên địa phải đổi sắc.

La Hồng mặc bạch y tựa như thần tiên giáng trần.

Giọng nói chậm rãi nhưng lại như một cơn bão quét qua cả huyện An Bình.

Khiến cho bên ngoài huyện An Bình như ngưng tụ thành một con bạch mãng ngửa đầu, rít gào với cả thiên hạ.

Toàn thân Lưu Huyện lệnh kích động, không ngừng run rẩy.

Ngay sau đó, hô to.

"Chúc mừng La Hoàng của Đại Hạ!"

Dân chúng xung quanh nghe vậy đều sững sờ cả người.

Gì cơ?

La Hoàng?

Sau mấy phút do dự, sự phấn khích bên trong dân chúng lúc này mới bùng nổ thực sự, cả huyện An Bình dường như trở nên sôi sục chỉ trong nháy mắt.

"Chúc mừng La Hoàng của Đại Hạ!"

"La Hoàng vạn tuế"

Tiếng hô hào lấn át mọi tiếng động xung quanh, như thổi bay ngọn núi cao, bao phủ cả mặt đất trong nháy mắt.

La Hoàng sao?

La Hồng nghe Lưu Huyện lệnh nói xong, mặt đỏ lên.

Vậy mà đã xưng Hoàng rồi?

Lưu Huyện lệnh ngươi!? Đúng là một nhân tài!

Có thể nói khoác như vậy, ngươi chỉ làm Huyện lệnh thôi thì thật uổng phí quát!

Giờ phút này Lưu Huyện lệnh thực sự rất phấn khích, ông ta phát hiện chính mình có thể... nổi tiếng đến mức lưu danh sử sách ngàn đời!

Ở một bên khác.

Rất nhiều thám tử của các thế lực nghe được tiếng hô to vang trời kia đều hoàn toàn choáng váng.

Bọn họ vốn nghĩ rằng La gia cần một khoảng thời gian để chuẩn bị.

"La gia... tạo phản?"

"La gia thật sự làm phản rồi."

"Cả Trấn Bắc Vương lẫn La Nhân Đồ đều không nói gì... Chỉ là một huyện An Bình nhỏ bé thế mà lại gõ hồi chuông đầu tiên phản Hạ? La Hồng có thể đại diện cho toàn bộ người trong La gia sao?"

"La Hồng là cháu trai của Trấn Bắc Vương, là nhi tử của La Nhân Đồ, là đệ tử của Phu Tử, thân phận tôn quý bao nhiêu, tại sao không thể đại diện cho La gia chứ? Mau truyền tin ngay."

"Van dân dư ngã chỉ thiên kiếm, cảm khiếu thiên địa hoán tân nhan", La Hồng cầm kiếm chỉ trời, tự xưng là Hoàng! La gia... tạo phản!"

Nhóm thám tử hít ngụm khí lạnh, nói.

Ngay sau đó, tin tức nóng hổi này được vô số được bồ câu truyền đi khắp mọi nơi.

Triệu Tinh Hà im lặng đứng trên thành lâu, hai tay bắt chéo sau lưng, bên hông giắt thanh mặc đao màu đen.

Ông bình tĩnh nhìn những con bồ câu cắt ngang qua bầu trời kia.

Ông biết những con chim bồ câu này muốn đưa tin tức gì nên cũng không ngăn cản.

"Vạn dân dư ngã chỉ thiên kiếm, cảm khiếu thiên địa hoán tân nhan... Tốt lắm! Tốt lắm!"

Triệu Tinh Hà mỉm cười, dường như vào lúc này, những uất ức mà La gia đã phải chịu, xiềng xích mà hắc kỵ phải thừa nhận đã tan thành mây khói!

Ông siết chặt thanh đao trong tay.

Công tử... đại nghĩa!

Tắc Hạ học cung.

Tại tiểu lâu Xuân Phong.

Trên bàn trà đang bày mấy miếng dưa hấu đỏ tươi.

Lý Tu Viễn khép lại cuốn sách vừa mới đọc xong, cảm nhận ý nghĩa của từng chữ trong đó.

Những nội dung trong cuốn sách là cả chuỗi sự việc mà La Hồng gặp phải sau khi tới hồ Lạc Thần, được hiển thị bằng chữ viết.

Lý Tu Viễn thở dài một tiếng, cầm miếng dưa hấu lên ăn, trong lòng cảm khái, chuyến đi tới hồ Lạc Thần lần này tiểu sư đệ có thể sóng sót trở về, thật sự là không dễ dàng.

Phu Tử đang ngồi ở đối diện, tựa như thấu hiểu tất cả mọi chuyện, đang bình thản ăn dưa Bỗng nhiên.

Phu tử ngồi thẳng lên.

Dường như có tiếng chiêng mơ hồ truyền đến từ dưới chân núi.

Lý Tu Viễn còn chưa hiểu đầu đuôi ra sao.

Phu tử đã không nhịn được phun cả một miệng dưa ra Văng hết lên người Lý Tu Viễn.

Lý Tu Viễn vẫn bình tĩnh, đã quen rồi!

Phu tử có chút dở khóc dở cười.

Tại tiểu lâu Xuân Phong.

Phu tử không nhịn được phun ra miếng dưa hấu đang ăn dở. Ông đang yên phận làm một quân chúng ăn dưa hóng chuyện, thế nhưng là, luôn có chút chuyện khiến ông không nhịn được phải phun dưa.

Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lý Tu Viễn, Phu tử không khỏi cười cười.

"Tiểu tử thối La Hồng kia... Phản."

Phu tử nói.

Vừa dứt lời thì vẻ mặt bình thản của Lý Tu Viễn có chút biến hóa, hơi ngạc nhiên.

Phản?

Phản cái gì cơ?

Tạo phản sao?

Lý Tu Viễn hít sâu, giơ tay lật trang sách, trong trang sách, từng chữ dần dần hiện lên.

"Tại huyện An Bình, huyện lệnh Lưu Năng là người đầu tiêng gõ hồi chuông phản Hạ, ngàn vạn bách tính quỳ gối gọi La Hồng là La Hoàng"

Nhìn nội dung trong sách.

Lý Tu Viễn không khỏi trợn mắt.

"Một huyện An Bình nhỏ bé, số quân canh giữ về cơ bản có thể bỏ qua không tính, ngoài cái này ra, có thể chiến đấu cũng chỉ có năm ngàn hắc kỵ đang canh giữ... Cảm xúc kích động, phẫn nộ hiện tại của bách tính là do Lưu huyện lệnh khuếch đại, tên tiểu tử này... làm phản há nào dễ dàng như vậy."
Chương 359 Tuyên, La Hồng vào kinh! (1)

Lý Tu Viễn dở khóc dở cười lắc đầu.

Nếu dễ dàng như vậy thì La gia đã sớm tạo phản từ lâu rồi.

Tuy nhiên, đây cũng có thể xem là phát ra tín hiệu đầu tiên. Lần này La Hồng đã chịu nhiều khổ ở phủ Giang Lăng quá rồi, La gia đã sớm không chịu nổi nữa, tạo phản chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi.

Không chừng, huyện An Bình sẽ thật sự trở thành nơi gõ hồi chuông đầu tiên phản Hạ.

Phu tử cũng cười: "Tiểu tử này, suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản"

"Vận số của Đại Hạ đang hưng thịnh, làm phàn nào có dễ dàng như vậy chứ? Cho dù La gia nắm trong tay ba mươi vạn quân hắc kỵ nhưng không ngưng được khí số, rất khó để thành công"

"Đời thứ ba của La gia, người chân chính có thể ngưng tụ khí số, hợp gió thành bão, ngoại trừ La Hồng Trần, chỉ có La Hồng"

Phu tử nói.

Lý Tu Viễn đặt cuốn sách xuống, rơi vào trầm ngâm.

"Hạ Hoàng cứ bế quan mãi không ra, nhưng đừng tưởng rằng ông ta đã đã không còn tồn tại chứ. Muốn rung chuyển căn cơ vận số của Đại Hạ không phải là chuyện dễ dàng đâu"

Phu tử ngáp một cái, nói.

Lý Tu Viễn khẽ cau mày: "Vậy tiểu sư đệ không có bất kỳ một cơ hội nào sao?"

Phu tử mỉm cười: "Cơ hội thì vẫn có, nếu như có thể tụ được trụ khí số thì có lẽ còn có một chút hy vọng, bằng không... chuyện tạo phản này, chắc chắn sẽ thất bại."

"Đương nhiên, cho dù là ngưng tụ được trụ khí số thì cũng chỉ là mở ra một tia cơ hội mà thôi."

"Lúc mà La Hồng Trần chết đi thì La Cuồng đã có suy nghĩ này, nhưng ông ta lại không dám làm, vì sao? Bởi vì không nắm chắc có thể thành công hay không, La gia không có người thích hợp để ngưng tụ trụ khí số, đồng nghĩa với việc không có mệnh số vương triều, ngay cả vốn liếng để cứng đối cứng với Đại Hạ cũng không có, một khi tạo phản thì chẳng khác nào bèo trôi giữa trời mưa, khả năng bị hủy diệt là tám chín phần mười"

"Vì vậy La Cuồng không dám làm phản mãi cho đến lúc ông ta gặp được La Hồng ở An Bình, sau đó mới tới hỏi lão phu một câu, khi đó mới hạ quyết tâm"

Phu tử chậm rãi nói.

Lý Tu Viễn hiểu ra điều gì đó, thở dài.

"Phu tử, chính xác thì Hạ Hoàng muốn bế quan để làm gì? Thật sự là đang cầu trường sinh sao? Trên đời này... thật sự có người có thể bất tử sao?"

Ánh mắt của Lý Tu Viễn hoảng hốt, lên tiếng hỏi.

Phu tử dựa vào ghế tựa, ánh mắt nhìn cảnh vật ở ngoài tiểu lâu.

"Dù là trời hay đất thì đều có đại hạn, trừ khi ngươi bước lên được Thiên Môn thành thiên nhân, nếu không, thì cũng chỉ có thể chịu đại nạn, hóa thành tro bụi, đó là quy luật của thiên địa"

Phu tử nhẹ nhàng nói.

"Người sinh sống giữa thiên địa, người tu hành vốn đi theo con đường nghịch thiên, vậy nên tu sĩ Nhất phẩm có thể sống 300 năm, nếu vào Địa Tiên, có thể sống thêm 200 năm..."

"Dù là thành Lục Địa Tiên thì cũng chỉ có thể sống không quá 500 năm, 500 năm chính là đại nạn, chính là ngọn núi cao ngất khó bề chạm tới, không người có thể vượt qua, dù ngươi là Đế Hoàng ở nhân gian... thì cũng rất khó."

"Trừ khi ngươi cam nguyện thuận thiên, gia nhập Thiên môn, thành thiên nhân thì có thể trường sinh"

"Trường sinh bằng cách như vậy, ngươi muốn sao?"

"Trường sinh như vậy thì không phải trường sinh thật sự, không được tiêu dao thì gọi là trường sinh gì chứ. Vậy nên, thế gian này mới có nhiều Lục Địa Tiên lưu lại nhân gian, mới có nhiều bí cảnh ở nhân gian như vậy."

"Hạ Hoàng chắc hẳn là không muốn, ông ta thật sự cầu trường sinh sao? Lão phu không biết, có lẽ... có lẽ là đang mưu tính chuyện gì lớn hơn"

Phu tử nói.

Ông không nói nhiều, nhưng với Lý Tu Viễn thì đó là những lời nói đánh sâu vào trong tinh thần của y.

Lý Tu Viễn dường nhớ ra chuyện gì, nghiêm túc nhìn Phu tử.

"Vậy Phu tử... cũng sẽ già đi và cũng sẽ chết vào một ngày nào đó sao?

Lý Tu Viễn hỏi.

Phu tử nghe xong, cười hiền từ nhìn qua Lý Tu Viễn, nói: "Đó là lẽ đường nhiên, nếu không Học Hải bí cảnh của Tắc Hạ học cung chúng ta... đến từ đâu chứ?"

"Học Hải bí cảnh, nói là bí cảnh vậy thôi, chứ thực chất chỉ là một nấm mồ không hơn không kém"

"Nhưng đây là một nấm mồ hy vọng, quy tụ vô vàn kỳ vọng của Nho thánh, Thánh nhân đối với thế nhân"

Phu tử cười nói.

"Tu Viễn à, đến một ngày nào đó thì Phu tử cũng sẽ già đi, còn ngươi thì sẽ tiếp quản Tắc Hạ học cung thay cho Phu tử, luôn có thế hệ mới sẽ thay thế thế hệ cũ mà"

Từng lời mà Phu tử nói khiến Lý Tu Viễn chấn động, tinh thần cũng mơ hồ buồn bã, chán nản.

Y luôn nghĩ rằng Phu tử sẽ luôn sống mãi nhưng sự thật không phải vậy.

Trong huyện An Bình, rất nhiều con chim bồ câu mang theo thư vỗ cánh bay ra, truyền tin tức khắp đại giang nam bắc.

Phủ Giang Lăng đã bị thiệt hại nghiêm trong đang trong quá trình tu sửa.

Tại phủ đệ của Tri phủ.

Tri phủ Trưỡng Tĩnh Chi và Tôn thống lĩnh ngồi đối diện nhau, bày trước mặt họ là một mật thư, là mật thư gửi từ huyện An Bình.

Sắc mặt của Tôn thống lĩnh vô cùng cổ quái.

Hắn ta vươn tay chỉ vào mật thư: "Tri phủ đại nhân, La Hồng đây là muốn... tạo phản sao?"

"La gia thực sự muốn... tạo phản?"

"Chỉ làm phản với năm nghìn quân binh... là nghiêm túc à?"

Trên khuôn mặt tràn đầy nghiêm túc của Trương Tĩnh Chỉ hé ra, khóe miệng hơi giật giật.

Trước lúc La Hồng trở về thì y đã cố ý căn dặn rồi, tiếp theo đây, huyện An Bình trở thành trung tâm của cơn bão.

Kết quả mà ông không ngờ lại là, La Hồng vừa trở về chưa được bao lâu liền giơ cao cờ tạo phản, ngay cả hô khẩu hiệu cũng mạnh miệng vậy.

Ngay cả danh xưng "La Hoàng" cũng dám nói ra.

Cho dù là một Trưỡng Tĩnh Chỉ đầy bụng thi văn, giờ khắc này, cũng chỉ có thể dùng một câu để hỏi La Hồng.

Ngươi mẹ nó sao không lên trời luôn đi?

Tạo phản, há có thể dễ dàng như vậy.
Chương 360 Tuyên, La Hồng vào kinh! (2)

Chỉ là một huyện An Bình nhỏ nhoi với năm nghìn quân hắc kỵ trấn giữ, vậy mà dám đi tạo phản?

Như phủ Giang Lăng có năm vạn quân binh trấn thủ còn tính là quá ít đây này ...Bởi vì phủ Giang Lăng tọa lạc ở Giang Nam, một nơi đất đai màu mỡ, ít chiến sự, nhiều phong lưu, cho nên phủ quân ở đây tương đối ít.

Đổi lại là Nam Cương hay là đại phủ ở Tắc Bắc mà xem xem, tùy tiện cũng có thể mang ra bảy tám vạn phủ quân rồi.

Vậy nên chỉ tạo phản với năm nghìn binh... còn không đủ nhét kẽ răng nữa?

Kích động dân chúng, hô hào khẩu hiệu có nghĩa lý gì?

Muốn tạo phản thì phải dựa vào binh, dựa vào thực lực, dân chúng thì làm được gì?

Bây giờ nóng đầu thì vậy, chờ cho đến khi thiên quân vạn mã bao vây đến dưới thành, thì những người thực sự có thể chiến đấu chỉ là những sĩ binh giáp trụ mà thôi.

Trương Tĩnh Chỉ thở dài.

Y biết, La Hồng trở về chắc chắn sẽ gây ra chuyện gì đó Có điều, không thể không nói rằng khẩu hiệu này rất khí phách.

Vạn dân dư ngã chỉ thiên kiếm, cảm khiếu thiên địa hoán tân nhan Quả thực là rất khí phách.

"Ừm, nên phản..."

"Dù cho huyện An Bình chỉ là một huyện thành nhỏ, nhưng cũng cần hô hào cho khí thế, phải như trẻ con bị đánh cũng phải biết vung nắm đấm chứ"

Trương Tĩnh Chi thản nhiên nói.

"Nhưng không thể không nói"

"Tạo phản chỉ với năm nghìn quân hắc kỵ như vậy... từ nghìn đời tới giờ ta mới được thấy lần đầu tiên"

Tôn thống lĩnh dở khóc dở cười lắc đầu.

Trương Tĩnh Chi suy nghĩ thêm một chút, nói thêm: "Đương nhiên hắn cũng không sợ, dù sao, nếu có thất bại... thì cũng có Phu tử chống lưng cho rồi"

"Thân là đệ tử của Phu tử, có thể tùy hứng như vậy đấy"

Kinh thành.

Thành Thiên An.

Chim bồ câu đưa thư bay vào trong phủ của Trấn Bắc Vương, chỉ chốc lát sau, trong phủ đệ đang đóng chặt cửa vang lên tiếng ho khan Trấn Bắc Vương.

Mà, các thế lực lớn trong thành Thiên An cũng đều có sắc mặt cổ quái khi nhận được tin tức.

"Huyện An Bình... phải bội Đại Hạ."

"Ông đây, mẹ nó, dù thế nào cũng không ngờ được, La Hậu còn chưa lên tiếng, Trấn Bắc Vương - La Cuồng còn chưa lên tiếng mà La Hồng ở huyện An Bình nhỏ nhoi ấy lại dẫn theo năm nghìn binh hắc kỵ nã pháo vào Đại Hạ"

"Quả thật là nực cười, nhưng La gia tạo phản có lẽ là kết cục đã định sẵn, có lẽ huyện An Bình làm ra động thái như vậy là do La Cuồng cùng La Hậu đứng đằng sau bày mưu chỉ đạo từ đầu rồi"

Một vài thế lực lớn cùng một số gia chủ gia tộc đều phân tích tin tình báo gửi từ huyện An Bình về.

Tuy rằng ai nấy đều kinh ngạc nhưng cũng đều cảm thấy đây là lẽ đương nhiên.

"Cứ chờ xem động thái của La Hậu đang ở Tác Bắc cùng với Trấn Bắc Vương như thế nào đã"

"Chuyện huyện An Bình phản Hạ thì cứ coi như trò đùa đi, không cần phải chú ý"

"Tuy rằng La Hồng yêu nghiệt, nhưng chưa có thành tựu gì, có lẽ là tức giận trước những hành động của thái tử gây ra cho mình nên mới phát ra kháng nghị"

Rất nhiều người cho là như thế.

Đối với chuyện huyện An Bình tạo phản thì ai nấy đều cười xòa cho qua, không quá chú ý tới.

Sở Vương phủ.

Sau khi Sở Thiên Nam biết tin tức thì vô cùng ngạc nhiên, còn Sở vương thì vuốt đầu hổ trên thân cây trượng, nổ nụ cười ôn hòa.

Một lúc lâu sau, Sở Thiên Nam dở khóc dở cười nói: "La Hồng này... đúng là đầu sắt mà"

"Tạo phản chỉ với năm nghìn binh hắc kỵ thôi, thật là..."

"Bất kỳ phủ quân của phủ thành nào cũng có thể tiêu diệt, giống như một đốm lửa nhỏ vậy."

Sở Thiên Nam cho rằng việc này chẳng có gì to tát, bởi vì khả năng bị diệt là rất cao, trừ phi ba mươi vạn binh hắc kỵ từ Tắc Bắc đồng loạt xuất động, tới tập hợp ở huyện An Bình, thì mới có thể gây kinh sợ cho người khác được.

Mà ba mươi vạn quân hắc kỵ đó mới thực sự là vốn liếng chân chính của La gia.

Sở vương nghe Sở Thiên Nam phân tích, thở dài.

"Dù thế nào đi nữa thì La Hồng đã chính thức lên tiếng tạo phản Đại Hạ rồi, khiến cho La gia còn đang do dự quyết định hẳn rồi..."

"Nhưng hiện giờ còn quá sớm, Chân Long của La gia... còn chưa có thành tựu, chưa thể ngưng tụ được trụ khí số, đối đầu với cả Đại Hạ, xác suất thất bại rất cao."

Sở vương nói.

"Nếu đúng như vậy, chuyện La gia tạo phản chỉ như trò đùa..."

"La gia nhất định sẽ bị diệt"

Sở Thiên Nam nghe vậy, hít sâu, trụ khí số?

Ngưng tụ khí vận của vương triều sao?

"Thật ra La Cuồng đã chuẩn bị vài chục năm rồi, bổn vương đã đấu với ông ta vài chục năm nhưng chưa một lần nào thắng cả, con cho rằng La Cuồng sẽ không chuẩn bị gì hết sao?"

"Lúc những đứa con của La Cuồng tử trận ngoài chiến trường, La Cuồng đã nổi giận, rồi đến La Hồng Trần bị ép chết, thì đáy lòng La Cuồng đã hoàn toàn phát điên, hoàn toàn bất hòa với Đại Hạ"

Sở vương già nua sờ nắn đầu hổ trên thân trượng, bước ra ngoài phủ đệ, ánh mắt hướng về phía La phủ.

Ông nheo mắt.

"La Hậu tuy xưng là Nhân Đồ, nhưng không đủ gây kinh sợ, hắn ta không thể nào gánh chịu được trụ khí số cho La gia, cho nên...

để lão phu đoán xem, người mà La Cuồng chuẩn bị, sẽ là ai?"

"Là La Thất Gia đã bị điên, bị nhốt ở giếng phật suốt mười lăm năm ở Vọng Xuyên Tự kia sao?"

Sở vương nheo mắt, tựa như một con hồ ly đa mưu túc trí.

Sở Thiên Nam đứng đằng sau Sở vương, cả người lạnh toát.

Những lão hồ ly này, người nào người nấy tâm cơ thâm trầm, giống như mọi chuyện đều nằm trong tính toán của bọn họ vậy.

Hoàng cung.

Trong đại sảnh, mùi đàn hương bay nhẹ nhàng trong không khí mà không biến mất đi.

Thái Tử bình tĩnh, giống như người bóp nát hàng rào chắn kia không phải là y.

Trong tay y cầm một cuốn sách Thánh Hiền, nằm nghiêng trên sản, im lặng đọc.

Cách y không xa có một hộp gỗ được đặt ở đó, bên trong hộp gỗ là cái đầu với vẻ mặt không cam lòng của Ngụy Thiên Tuế, là lễ vật được gửi từ phủ Giang Lăng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK