• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 309 Còn ai nữa? (1)

Đám môn khách giang hồ tụ tập xung quanh vẫn chú tâm quan sát, còn có tu sĩ trong thuyền hoa đều thở thườn thượt.

Thôi Khuê, thật đáng tiếc.

Gã đứng thứ mười một trên Hoàng bảng, là Tà tu Tứ phẩm, tương lai thậm chí có thể trở thành biểu tượng của Quỷ Kiếm tông.

Thế nhưng lại chết không minh bạch ở đại hội thưởng kiếm lần này.

Quỷ Kiếm tông cũng coi như kiếm tu nhưng thuộc về kiểu kiếm tu không chính thống, là kết hợp tà sát cùng kiếm thuật tạo thành một loại quỷ kiếm thuật độc đáo.

Uy lực rất mạnh, trong tông môn cũng có cường giả đỉnh cấp tọa trấn.

Nếu như người gã cũng gặp phải là Sở Thiên Nam, người từng là đệ nhị Hoàng bảng thì nếu không thắng được, gã cũng có thể sử dụng thủ đoạn quỷ dị của Tà tu để có thể toàn thân trở về.

Nhưng, người Thôi Khuê gặp là La Hồng, đừng nói là rút lui, đến cả tà sát trên người cũng bị tỉnh lọc sạch sẽ.

Quá thảm......

Tinh túy của Tà tu là tích lũy lực tà sát, kết quả tà sát bị bốc hơi, nháy mắt đã chẳng còn sức uy hiếp, dễ dàng bị La Hồng vặn gãy cổ.

Chết thật thê lương.

Nhưng rất nhiều người phấn chấn hẳn lên bởi vì bọn họ phát hiện La Hồng nhắm mắt lại.

Tựa như đang bình phục tinh khí thần.

"Thôi Khuê dù sao cũng đứng thứ mười một trên Hoàng bảng!

Cho dù La Hồng giết được Thôi Khuê thì tất nhiên tiêu hao của hắn cũng rất lớn, tuy hắn là Nho tu, nhưng Nho tu phải tiêu hao một lượng lớn lực lượng tinh thần để tinh lọc tà sát, giờ hắn hẳn đã tiêu hao rất lớn."

"Hắn nhắm mắt là đang ở trạng thái khôi phục, đừng cho hắn nhiều cơ hội khôi phục!"

"Cơ hội của chúng ta tới rồi, còn tưởng gia hỏa này là người sắt ?

cơ, hóa ra hắn cũng sẽ mệt Chỉ trong chốc lát, đã có vô số tiếng xì xào vang lên trong từng chiếc thuyền hoa.

Rất nhiều người có cảm giác, cơ hội của bọn họ tới rồi!

Lợi dụng lúc thể lực ngươi suy giảm, lấy mạng ngươi!

Giết !

Rầm!

Thuyền hoa lay động, một đạo lại một đạo khí cơ trùng điệp.

Ánh mắt của nhóm môn khách giang hồ ven hồ đều co rụt lại, có người cười nhạo, có người bĩu môi khinh bỉ, cũng có người âm thầm thở dài.

La Hồng đúng là rất điên cuồng, nhưng, dù sao hắn vẫn là Đúng là xa luân chiến rất mất mặt, cơ mà hiệu quả lại được thể hiện rất rõ, mặc dù lần nào La Hồng cũng đều dùng thủ đoạn lôi đình giết chết đối phương khiến bốn phía kinh sợ.

Nhưng, một khi hắn có biểu hiện mệt mỏi, những hạng người ngo ngoe rục rịch kia sẽ lộ ra nanh vuốt dữ tợn muốn xé toác La Hồng.

Trong đám người.

Một nữ tử mang theo khăn che mặt, đeo hộp đàn, hàng lông mày nhíu lại, trong ánh mắt có hơi lo lắng.

Những người này lại bất chấp thể diện tiến hành xa luân chiến, nếu cứ tiếp diễn như thế này...

La Hồng thật sự sẽ không đỡ nổi mất.

Quan trọng nhất chính là...... tu sĩ Tam phẩm còn chưa ra tay.

Từ lúc ra tay đến giờ, đều là tu sĩ Ngũ phẩm, Tứ phẩm, một khi tu sĩ Tam phẩm ra tay, La Hồng tất nhiên sẽ lâm vào khổ chiến.

E rằng hắn sẽ không bảo hộ được Phiêu Tuyết kiếm.

Suy nghĩ này ập đến, trong mắt nữ tử toát ra bi thương, kiếm của La Hồng Trần bây giờ lại trở thành phần thưởng, thậm chí, đến cả hậu nhân của huynh ấy cũng phải đánh cược tính mạng để bảo hộ.

Không biết vì sao lại có cảm giác đáng buồn.

Trên xe ngựa.

Viên hạt tử an tĩnh ngồi, gương mặt già nua đầy nếp nhăn, tuy ông không nhìn thấy, nhưng lỗ tai rất thính, ông có thể nghe rõ từng tiếng sột soạt chung quanh người.

Nhưng ông rất bình tĩnh, giết Tà tu thật sự khiến cho công tử tốn rất nhiều lực lượng sao?

Không phải có người thực sự nghĩ như vậy chứ?

Một vị Nho tu có hư ảnh thánh nhân trong người tuyệt đối là khắc tinh của Tà tu!

Một thân khí Chính Dương đã đủ để tinh lọc Tà tu, công tử còn chưa sử dụng đến hư ảnh thánh nhân, có thể tốn bao nhiêu sức lực chứ?

Có điều, chân mày Viên hạt tử vẫn nhăn lại như cũ.

Bởi vì sau cái chết của Thôi Khuê, trong thuyền hoa đã có tu sĩ Tam phẩm dần dần ngo ngoe rục rịch.

Những tu sĩ Tam phẩm vốn tới xem náo nhiệt lại chuẩn bị ra tay.

Đại hội thưởng kiếm lần này quy định dưới Nhị phẩm có thể tham gia, cho nên, có thể nói Tam phẩm... chính là tu sĩ cấp bậc cao nhất trong đại hội lần này.

Đương nhiên, Tam phẩm cũng có mạnh có yếu, nhưng mà cho dù được coi là yếu cũng đã mạnh hơn rất nhiều người.

Cho nên, tiếp theo đây, đối với La Hồng mà nói, lại càng thêm hung hiểm.

Trời đất dường như cũng trở nên an tĩnh.

Thế lực khắp nơi đều nhìn chằm chằm.

Nơi xa, trong trà lâu, Trương tri phủ và thống lĩnh phủ quân đang quan sát.

Trên tầng cao của Quế Hương Lâu, Sở Thiên Nam và lão Hoàng cũng nhìn ra xa.

Đám người phía sau hàng rào bằng đá bạch ngọc bên hồ đều nín thở.

Trong thuyền hoa trung tâm, Ngụy Thiên Tuế híp mắt, cười như không cười mang theo nghiền ngẫm.

Không khí bắt đầu trở nên lạnh lẽo.

Ánh tà dương dần khuất sau núi như bị hồ Lạc Thần nuốt sống một nửa, chỉ còn nửa cái lòng đỏ trứng nấu chín, tản ra vầng sáng mờ nhạt.

Trên mặt hồ, huyết tinh nồng đậm không ngừng tản bớt đi.

Một thân bạch y đứng lặng, nhắm mắt, yên lặng.

Trong thuyền hoa, một vị kiếm khách trẻ tuổi tiêu sái đặt mũi chân lên mép thuyền hoa, trực tiếp phóng tới như hồng nhạn đạp lên bùn tuyết, vậy mà không khiến mặt nước mảy may dao động chút nào.

Sự khống chế lực lượng này thật kinh người.

"Không phải ngươi ngông cuồng lắm sao? Muốn một người cản đại hội thưởng kiếm này, trước tiên hãy hạ gục được ta đi đã"

Thanh âm nhàn nhạt vang vọng, trên mặt hồ chấn động không thôi.

Trong thuyền hoa, không ít người ngẩng đầu lên, thậm chí ngay cả người đàn ông trung niên trong thuyền hoa của Ngô gia kia cũng đi ra ngoài khoang thuyền, nghiêm túc nhìn một trận này, bởi vì người ra tay chính là một vị tu sĩ Tam phẩm!

Một vị kiếm tu Tam phẩm Kiếm Cuồng cảnh.
Chương 310 Còn ai nữa? (2)

La Hồng vẫn duy trì tư thái nhắm mắt như cũ, nhưng, không phải hắn đang điều tức, hắn đang cảm thụ tà sát mãnh liệt tiến vào trong đan điền.

Lực tà sát bị tiểu tỷ tỷ A Tu La hút khô trước đó cũng đã khôi phục một chút.

"Cuối cùng cũng phái ra tu sĩ Tam phẩm, còn tưởng rằng các ngươi muốn tiếp tục phái đám Ngũ phẩm với Tứ phẩm đi chết, dùng mạng người tới tiêu hao ta, để cho mấy tên Tam phẩm các ngươi làm ngư ông đắc lợi"

La Hồng vẫn nhắm hai mắt, nhàn nhạt nói.

Dứt lời, sắc mặt của người Chu gia trong thuyền hoa cực kỳ khó coi, Chu gia đã mất đi hai Tứ phẩm, một Ngũ phẩm, tốn không ít bùa chú, có thể nói là Chu gia đã đại thương nguyên khí.

Mà, không ít tu sĩ trong thuyền hoa cũng thấp giọng bàn tán.

Thân ảnh đứng lặng trên mặt hồ đối mặt với La Hồng kia lại cười cười.

"Tại hạ, Lưu Tinh kiếm phái, Vương Thành"

"Lạc Hồng công tử...... xin chỉ giáo."

Vương Thành nói.

Hắn ta vừa dứt lời.

Trên mặt hồ, chợt có kiếm khí di chuyển. Tam phẩm đã có thể điều động một chút lực lượng của thiên địa cho mình dùng, cũng là cấp bậc có thể được liệt vào hàng ngũ siêu phàm.

La Hồng bỗng dưng trợn mắt, liếc Vương Thành một thân trang phục thanh nhã kia một cái.

Một kiếm tu Tam phẩm.

Rất tốt, rất tốt.

Cuối cùng Tam phẩm cũng tới.

Thôi Khuê chết nhanh quá khiến La Hồng không kịp viết tên xuống danh sách tử vong nên có chút tiếc nuối, tên kia ít nhất cũng được một trăm tội ác đó.

La Hồng lấy ra bút than, trịnh trọng lạ thường viết tên Vương Thành vào cuốn sách nhỏ.

Vương Thành cũng chuyển động.

Một bước đạp xuống.

Vô số kiếm khí từ dưới bàn chân hắn ta bắn ra, trong phút chốc, kích động hồ nước khiến cho mặt hồ vốn bình tĩnh như gương nháy mắt như bị đánh vỡ, từng đạo thủy kiếm dày đặc bắn ra hóa thành phi kiếm đầy trời, gào thét phóng về phía La Hồng.

Ngũ phẩm đánh nhau với Tam phẩm!

Trên hồ Lạc Thần, mọi người ngưng thở quan sát trận chiến.

Tam phẩm thực lực siêu phàm, còn là tu sĩ thượng phẩm, cho dù La Hồng là đệ nhị Hoàng bảng, cũng rất khó thắng đi?

Trong lòng mọi người đều nghĩ như vậy, tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào cảnh chiến đấu trên mặt hồ.

Cuồng phong gào thét khiến cho bạch sam trên người La Hồng bám chặt vào thân hình.

Áp lực, cuối cùng cũng có một chút áp lực.

Tam phẩm vẫn rất mạnh.

La Hồng nheo mắt lại, gõ nhẹ trên thân Thuần Quân kiếm. Trong nháy mắt, Thuần Quân kiếm tức khắc gào thét bay ra.

Đối mặt với mưa kiếm đầy trời, Thuần Quân kiếm lẻ loi xông lên trông có vẻ tịch mịch vô lực.

Thuần Quân kiếm lung lay, né tránh mưa kiếm, như cánh chim xuyên qua mưa rền gió dữ, không dính lấy một hạt nước.

Trên mặt hồ, thân hình La Hồng nhoáng lên, chợt hóa thành một dải lụa màu trắng lướt đi.

Tới tận bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn di chuyển.

Sát Châu xuất hiện, hóa thành kiếm chắn trước người hắn, kiếm Sát Châu gào thét xoay nhanh quanh thân hình La Hồng, hóa thành kiếm trận vừa công vừa thủ.

Thịch thịch thịch!

Từng thanh kiếm trên mặt hồ bị Vương Thành đạp chân lên như tạo thành những đóa hoa sen xán lạn nửa trong suốt ngoài kiếm trận.

Thế nhưng, mưa kiếm này không hề tạo nên được sự cản trở nào.

Vương Thành thấy thế, đôi mắt co rụt lại, hét lớn một tiếng.

"Đến hay lắm"

Sau đó, đôi tay hắn ta đột nhiên chà xát, kiếm chưa ra khỏi vỏ bỗng nhiên xoay tròn trước người, tốc độ vô cùng nhanh, vô số kiếm khí như hóa thành một con rồng nhỏ uốn lượn.

"Ra!

Vút một tiếng, kiếm ra khỏi vỏ, kiếm khí sắc bén lan ra cả bốn phương.

Kiếm niệm sinh, thuật ngự kiếm.

Cùng với tiếng kiếm ngân vang như dông tố, thanh kiếm vừa ra khỏi vỏ đã dùng tốc độ cực nhanh xoay tròn lập tức từ một hóa bốn.

Đinh một tiếng, đâm vào Thuần Quân kiếm.

Sau đó, bốn đạo kiếm khí màu trắng như hóa thành bốn con bạch giao, bay vụt về phía La Hồng.

Sắc mặt La Hồng quái dị.

Phiên bản chất lượng thấp của Hóa Long kiếm sao?

Loè loẹt, nhưng chỉ có hoa, không có quả. (1)

(1Ý câu này muốn nói chỉ bắt chước được vẻ bên ngoài chứ không hề thể hiện được uy lực của Hóa Long kiếm.

La Hồng đứng lặng tại chỗ, 72 kiếm Sát châu đang không ngừng xoay quanh, hóa thành Thiên Đấu Liên Hoàn kiếm trận bảo hộ hắn.

Nó giống như tầng phòng ngự cường đại nhất trên đời này, phòng ngự tuyệt đối, làm kiếm khí của Vương Thành khó lại gần.

Tóc tai Vương Thành bay tán loạn, tức giận, trừng to mắt.

"Sao có thể?!"

Ngũ phẩm Mệnh Kiếm đã có thể hình thành kiếm trận phòng ngự, còn có thể ngăn cản kiếm khí của Tam phẩm Kiếm Cuồng?

"Ta không tin!"

Vương Thành nghiến răng, kiếm khí trong cơ thể trào dâng lần nữa, không ngừng rót vào trong phi kiếm Oanh!

Hồ nước nổ tung, cuốn lên sóng to gió lớn như hai bức tường nước rất cao, bắn ra sóng nước rồi nhanh chóng hạ xuống một cách vắng lặng.

Vụt vụt vụt!

Thiên Đấu kiếm trận tản ra!

Một đạo hắc ảnh nháy mắt bị kiếm khí xoắn nát.

Khí thế của bốn đạo kiếm không giảm, rót vào trong hồ, khiến cho hồ nước sôi trào một lúc, đột nhiên cuốn lấy kiếm khí nổ mạnh.

Nhưng, trong lòng Vương Thành lại hơi ngỡ ngàng.

"Người đâu?"

Vương Thành sởn tóc gáy, La Hồng sau kiếm trận đã biến mất!

Biến mất một cách quỷ dị, như bốc hơi trong không trung.

"Ngươi đang tìm ta sao?"

La Hồng nhàn nhạt nói.

Tức khắc da đầu Vương Thành nổ tung.

"Kiếm tu Tam phẩm làm bản công tử có chút thất vọng......

"Còn không bằng dáng vẻ của Sở Thiên Nam"

La Hồng nói.

Dứt lời, La Hồng học Sở Thiên Nam, đột nhiên dùng vai húc ra.

Đập mạnh vào lưng Vương Thành.

Phanh!

Một đám máu lớn bắn ra, Vương Thành như một quả bóng cao su bị La Hồng đụng bay, thân hình hoàn toàn không chịu khống chế bay lung tung trên mặt hồ.

Đợi đến lúc hắn ta xoay người đứng thẳng, hai chân trên mặt hồ tạo ra hai đường sóng nước hẹp dài phía sau, cái bóng của hắn ta khẽ động đậy, có hắc ảnh hiện lên.
Chương 311 Còn ai nữa? (3)

Hắc ảnh nhoáng lên, hóa thành bộ dáng La Hồng, xuất hiện quỷ dị sau hắn ta.

Di hình hoán ảnh!

Đôi mắt Vương Thành đột nhiên sáng lên, thời khắc hắn ta chờ đợi chính là đây!

Oanh!

Trên người hắn ta bộc phát ra một cỗ uy áp mạnh mẽ, ...... tu sĩ Tam phẩm có khả năng nắm giữ lực lượng của thiên địa, cũng là điểm siêu phàm của Tam phẩm.

Hắn ta phải dùng tới lực lượng của thiên địa để trấn áp La Hồng.

Trong tay áo hắn ta bắn ra một thanh kiếm phong sắc nhọn, chém về phía cổ La Hồng.

Một kích tất chết!

Lực lượng của thiên địa sao?

La Hồng cảm giác được đầu vai hơi nặng, nhưng, không hơn.

Trong mi tâm, hư ảnh tà thần khinh thường ngáp một cái, hư ảnh thánh nhân trong đan điền cũng lười mở mắt...

Lực lượng thiên địa mà Vương Thành Tam phẩm ngưng tụ được như ngọn gió nhẹ nhàng phất qua gương mặt La Hồng.

Phanh!

La Hồng vỗ nhẹ vào thanh kiếm đang lao tới, một chân bước ra nhanh như roi vút, hung hăng đá mạnh vào vòng eo Vương Thành, đến thận của hắn ta cũng như bị đá hỏng.

Mắt Vương Thành co rụt lại, lực lượng thiên địa sao có thể vô dụng thế được?

Hắn... mẹ nó......

Kiếm tu Ngự Kiếm, sợ nhất là bị người ta tiếp cận.

Đặc biệt là Võ tu khí huyết cường đại tiếp cận, La Hồng không phải kiếm tu sao?

Sao trông cứ như Võ tu thế này?

Cho dù cảnh giới Võ tu của La Hồng không cao, nhưng, thân thể cũng không phải loại mà hắn ta có thể so sánh được.

Nhưng chủ yếu, La Hồng dùng thủ đoạn quỷ dị tiến lại gần khiến Vương Thành khó lòng phòng bị.

Vương Thành lại một lần nữa bị bắn bay trên mặt hồ, chật vật đến không chịu nổi, ho ra từng ngụm máu, che eo lại.

Hắn ta xoay người đứng thẳng lên, bốn phi kiếm đột nhiên vụt tới, hóa thành bốn con bạch giao.

"Chết đi."

Hắn ta nổi giận!

Nhưng mà, La Hồng lại không di hình hoán ảnh nữa.

Mà hắn đứng lặng tại chỗ, đưa tay khống chế Thuần Quân kiếm, kiếm khí vận chuyển trong kinh mạch, một vòng hai vòng ba Ngay sau đó, hắn gõ nhẹ tay, thân Thuần Quân kiếm ngâm khẽ như rồng ngâm.

Kiếm khí gào thét tiến ra, hình thành một con bạch long ngoài Thuần Quân kiếm.

Bạch long cuốn lấy cột sóng trắng, va chạm cùng với bốn con bạch giao do Vương Thành chém ra.

"Đây mới là Hóa Long Kiếm"

La Hồng nhàn nhạt nói.

Bạch long duỗi cái eo lười, nháy mắt, chém cho kiếm khí của 4 con bạch giao sụp đổ, cả người Vương Thành đều nhuốm máu, đôi mắt co rụt lại.

Ngay sau đó, hắn ta cầm kiếm đặt ngang trước người.

Mũi Thuần Quân kiếm chém qua thân kiếm đang đặt ngang trước người Vương Thành.

Chuôi kiếm nhanh chóng hiện lên vết nứt, trực tiếp nổ tung thành vô số mảnh kiếm.

Phụt!

Thuần Quân kiếm xuyên qua ngực Vương Thành, kéo theo một lực mạnh mẽ, giống như bạch long kéo Vương Thành về phía chân trời.

Kiếm chỉ của La Hồng chầm chậm giơ lên.

72 thanh kiếm Sát Châu tức khắc hóa thành một vệt màu đen bay vụt ra, hóa thành một trận mưa kiếm màu đen trên vòm trời.

Mưa kiếm rơi xuống.

Phụt, phụt, phụt!

Từng kiếm xuyên qua thân thể.

Mưa kiếm rơi xuống, lại bay ngược trở lại, một lần nữa xuyên qua thân thể.

Dưới màn mưa đan xen, Vương Thành cả người máu tươi đầm đìa, thân hình bay tự do như một trái bóng cao su bị kiếm Sát Châu xuyên qua thân thể, từng đợt máu bắn ra, hắn ta bị chém cho tan tác, chỉ trong phút chốc đã mất hết sự sống.

Trên hồ.

Bạch y đứng lặng, kiếm chỉ hơi giơ lên, mưa máu phiêu đãng bay trên đỉnh đầu của hắn.

Hắn lộ ra sườn mặt như một vị kiếm khách bễ ngễ đến thăm hồ đang dần lâm vào tĩnh mịch, cuối cùng, tầm mắt hắn dừng ở trên mặt Ngụy Thiên Tuế đang ở boong thuyền hoa trung tâm, khóe miệng giương lên.

"Tam phẩm...... cũng chỉ có như vậy.

"Còn có người nào nữa không?"

"Nếu không còn, vậy Phiêu Tuyết kiếm, ta thu hồi thay đại bá"

Đã chết, Vương Thành của Lưu Tinh kiếm phái đã chết rồi.

Một kiếm tu Tam phẩm khống chế được lực lượng thiên địa, dám chĩa kiếm với đất trời, nhưng lại bị La Hồng giết chết bằng phương thức ghê người.

Chỉ để lại bầu trời đầy sương máu.

Toàn bộ hồ Lạc Thần hôm nay bị che kín bởi mùi máu nồng đậm, đậm đến mức người ta không nhịn được mà cảm thấy buồn nôn, mà người khởi xướng tất cả những thứ này lại là người mặc áo trắng như tuyết đứng trên bờ hồ.

Kiêu ngạo đến cực điểm, bá đạo đến cực điểm.

Một kiếm giết chết người.

Chỉ cần ngươi dám vào hồ, La Hồng dám giết.

Vốn tưởng rằng tu sĩ Tam phẩm ra tay, có lẽ tình huống sẽ tốt hơn một chút, có thể áp chế uy thế bá đạo của La Hồng một chút.

Nhưng kết quả vẫn như cũ, Vương Thành giao chiến với La Hồng chỉ trong chớp nhoáng, hai bên giao phong cực nhanh, kết quả cũng hiện ra cực nhanh.

Thực lực của Vương Thành không yếu, Tam phẩm Kiếm Cuồng, tuy trên phương diện kiếm tu không thể gọi gã là đại kiếm tu nhưng cũng là hạng người nổi danh, trong chốn giang hồ cũng là cao thủ nhất đẳng.

Nhưng hắn ta vẫn chết một cách thê thảm.

Ngũ phẩm, nghịch kiếm giết chết Tam phẩm.

Cũng không khó khăn như tưởng tượng.

Trong thuyền hoa, không ít tu sĩ Tam phẩm chuẩn bị ra tay ngay lập tức lùi bước.

Cái chết của Vương Thành như ngọn gió lạnh thổi qua giúp bọn họ thanh tỉnh, khiến bọn họ đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu bọn họ xuất chiến liệu có thể sống sót hay không.

Bọn họ thắng được Vương Thành sao?

Nếu không thắng được, thì cũng như những tu sĩ Chu gia trước đó, ra tay chỉ để chịu chết thôi.

Tiếng chê cười xung quanh cũng chỉ giúp làm tăng thêm sức mạnh và sự cuồng vọng bá đạo của La Hồng.

Mà câu kế tiếp La Hồng nói, lại khiến tất cả mọi người quay sang nhìn nhau, sắc mặt đỏ lên.

"Còn người nào không?"

Ỗ đây đều không phải là người sao?

Nhung làm gì có người dám xuất đầu lộ diện?

Máu của Vương Thành còn bay trên không trung, chứng minh thực lực của La Hồng giết chết được Tam phẩm.
Chương 312 Kết tỉnh bùng nổ, tóc đen hóa bạc! (1)

Tuy rằng Vương Thành mới tiến vào Tam phẩm, tên của gã cũng chưa từng xuất hiện trên Huyền bảng của Đại Hạ nhưng thực lực cũng không thể coi là yếu.

Nhưng mà, gã vẫn chết thảm.

Bọn họ còn dám lên sao?!

Chẳng lẽ...... Đại hội thưởng kiếm lần này cứ kết thúc như vậy sao?

Không có người nào dám vào hồ đánh một trận với La Hồng, đại hội thưởng kiếm này mở ra còn có ý nghĩa gì.

Việc Phiêu Tuyết kiếm thuộc về La Hồng như ván đã đóng thuyền Trong lúc nhất thời, không khí có vài phần xấu hổ cùng quỷ dị.

Buồn cười đến cực điểm.

Ở đây có nhiều cao thủ như vậy, cũng chẳng thiếu tu sĩ Tam phẩm, thế mà không có người dám đứng ra gánh mũi nhọn này, không người nào dám ra tay khiến cho thân ảnh Ngũ phẩm trong hồ kia càng thêm lóa mắt rực rỡ.

Trên thuyền hoa trung tâm.

Nguy Thiên Tuế chắp tay, híp mắt.

Lão thật sự không nghĩ La Hồng có thể mạnh mẽ như vậy, lão cảm thấy, Vương Thành chết quá dễ dàng.

Hai tên tiểu thái giám phía sau lão ta cũng có vài phần ngưng trọng.

"E rằng La Hồng đã có thực lực của Huyền bảng Đại Hạ"

Bọn họ nghiêm túc cung kính nói.

"Có lẽ, thái tử điện hạ định ra quy củ quá thấp, nếu cho phép cao thủ Nhị phẩm xuất chiến, La Hồng ắt phải chết"

Một têm tiểu thái giám khác mở miệng.

Ngụy Thiên Tuế nắm lấy lọn tóc bạc rủ xuống bên tai, liếc tiểu thái giám kia một cái:

"Lắm miệng"

"Thái tử điện hạ sao lại không biết, nhưng, nếu cho phép Nhị phẩm ra tay, La Hồng sẽ đến hay sao?"

Tiểu thái giám kia cứng đờ lại, xấu hổ cúi đầu.

Ngụy Thiên Tuế thu hồi ánh mắt, thanh âm mang theo vài phần bén nhọn:

"Không sao, hắn kiêu ngạo thì sao cơ chứ? Nếu thái tử đã ra lệnh cho ta tổ chức đại hội thưởng kiếm, La Hồng không tới thì không nói làm gì, nếu đã tới, bổn gia tất nhiên muốn hắn có đi mà không có về.

"Đi thông tri cho Dư Tam Xuyên của Phi Lưu kiếm các, đừng đứng đấy xem kịch nữa, đến lúc thu lưới rồi"

Ngụy Thiên Tuế nói.

Tiểu thái giám thẹn thùng kia nghe vậy, cả người đột nhiên chấn động.

"Dư Tam Xuyên, thiếu các chủ Phi Lưu kiếm các, đứng thứ 18 trên Huyền bảng Đại Hạ?!"

"Hóa ra, điện hạ đã sớm có an bài!"

Tiểu thái giám hít sâu một hơi, trong mắt lóe lên một tia kích động, sau đó, khom người lui ra, hóa thành một đạo ánh sáng bay vụt ra khỏi thuyền hoa trung tâm.

Nguy Thiên Tuế đặt tay xuống, khóe môi hiện lên nụ cười nhàn nhạt, lão nhìn chằm chằm La Hồng.

Tên này dám thị uy trước mặt lão sao?

Mới giết một tên Tam phẩm còn không tiến vào được Huyền bảng đã dám thị uy với bổn gia, bổn gia thực sự muốn nhìn xem kiếm của ngươi lúc đối mặt với tu sĩ Huyền Bảng còn sắc nhọn như thế hay không.

Huống hồ, ngay cả khi Dư Tam Xuyên của Phi Lưu kiếm các không ra tay, Ngô gia Đại Sở cũng sẽ ra tay.

La Hồng thật sự cho rằng đại hội thưởng kiếm lần này đơn giản như vậy sao?

Nếu đã dám bày ra, tất nhiên sẽ không cho La Hồng ngươi quay VỀ, Tầng cao nhất Quế Hương lâu.

Lão Hoàng nở nụ cười bày ra cả hàm răng vàng vọt, tán thưởng nói: "Thật lợi hại, Ngũ phẩm vượt cấp giết chết Tam phẩm! Hắn lại mạnh mẽ hơn."

Sở Thiên Nam bĩu môi: "Vương Thành kia đã tính là gì, đến Huyền bảng cũng không tiến vào được, bản thế tử cũng có thể nhẹ nhàng giết hắn, cũng chẳng chậm hơn La Hồng bao nhiêu."

"Giết chết một Vương Thành không coi là gì, kế tiếp mới là vở kịch lớn"

"Tam phẩm trên Huyền bảng sẽ không có nhiều kẻ yếu như vậy đâu"

"Nếu Thái Tử đã bày ra mưu kế mạnh mẽ đến vậy, tất nhiên sẽ không để La Hồng phá thế cục đơn giản như thế, chắc chắn y đã an bài Tam phẩm trên Huyền bảng. Tuy không thể khiến cho cao thủ trên hạng 10 của Huyền bảng ra tay nhưng từ hạng hai mươi trở về trước vẫn có khả năng rất lớn.."

Sở Thiên Nam nói.

"Nếu thật như vậy, La Hồng sẽ gặp nguy hiểm"

"Trừ khi, hắn có thể bộc phát Hư Ảnh Thánh Nhân như trong trận chiến với ta một lần nữa, nhưng ta cảm thấy khả năng cũng không lớn. Ta cảm thấy lần đó chỉ là trùng hợp, hơn nữa còn là ở Học Cung trên Đông Sơn, cho nên La Hồng mới có thể mượn thiên thời địa lợi để bộc phát. Loại thủ đoạn kia, nếu có thể dễ dàng bộc phát như vậy, chẳng phải La Hồng là vô địch sao?"

Lão Hoàng nghe vậy, cũng khịt mũi.

Lão ta thầm chấp nhận gật gật đầu, ngươi là thế tử, ngươi nói cái gì cũng đúng.

Ngươi bại bởi vì không đúng thời cơ.

Sở Thiên Nam nhìn về phía hồ Lạc Thần, máu trong cơ thể khẽ sôi trào, nhìn một người canh giữa cửa, ngăn trở toàn bộ đại hội thưởng kiếm.

Hào khí bừng bừng, khí phách ngút trời.

"Chỉ có như vậy mới xứng là kẻ địch cả đời của Sở Thiên Nam ta."

Ánh mắt Sở Thiên Nam rạng rỡ.

Môn khách giang hồ xung quanh cũng lâm vào tĩnh mịch.

Bọn họ chấn động vì cái chết của Vương Thành, một tu sĩ Tam phẩm đang sống sờ sờ bị người ta đánh chết ở trước mắt bọn họ, còn là đo một tên Ngũ phẩm đánh chết, đây là phong thái kiểu gì?

Rất nhiều kiếm khách giang hồ vốn cảm thấy La Hồng dám một mình cản trở đại hội cũng chỉ là tâm tính cuồng vọng của thiếu niên, sức người cũng sẽ có lúc hết, La Hồng cũng có lúc sức cùng lực kiệt.

Nhưng hiện tại xem ra, cũng không hẳn là thế, La Hồng thật sự có tự tin, có lòng tin với thực lực của bản thân để dùng một kiếm cản hồ.

Yêu nghiệt!

Yêu nghiệt tuyệt thế!

Ngũ phẩm có thể giết chết Tam phẩm, tuyệt đối là phong tư của yêu nghiệt tuyệt thế.

Đệ nhị Hoàng bảng, quả nhiên danh bất hư truyền.

Một đám đông đúc môn khách giang hồ xúm lại ven hồ Lạc Thần đều hít hà một hơi, xem như hôm nay bọn họ được nhìn một tấn trò hay.

Thật quá đã mắt.

Ánh mắt bọn họ lướt qua dừng lại trên những chiếc thuyền hoa yên tĩnh vô cùng đang dừng lại ven hồ.

Những người trong thuyền hoa đó có ra tay hay không?

Nếu không, có phải đại hội thưởng kiếm lần này sẽ kết thúc hay không?

La Hồng lấy tư thái bá đạo vô cùng bảo hộ kiếm của La Hồng Trần.
Chương 313 Kết tinh bùng nổ, tóc đen hóa bạc! (2)

La Hồng đứng lặng, bễ nghễ, cuồng ngạo, bá đạo, lãnh khốc......

Bạch y của hắn khẽ lay tựa một vị kiếm tiên mang bạch y, đơn độc bước đến, sóng nước lóng lánh trên mặt hồ Lạc Thần càng giúp thêm cho hắn tỏa ra hào quang vạn trượng.

Bạch bạch bạch.

Bỗng nhiên, có tiếng vỗ tay trong thuyền hoa truyền ra Trong thuyền hoa của Phi Lưu kiếm các, một thanh niên thân mang bạch y lưng đeo hộp kiếm dựa vào vách tường của khoang thuyền, cười như không cười nhìn La Hồng.

"Thật hay cho một trận một kiếm ngăn cản hồ, đánh bại tất cả địch thủ trong thiên hạ, đúng là một giai thoại anh hùng"

"Thực lực của Vương Thành không tồi, vốn tưởng rằng gã ra tay là đủ rồi, nhưng lại bị ngươi giết chết"

"Cho rằng không cần ta ra tay, không nghĩ tới ta vẫn phải ra tay."

Thanh niên cười nói như cuộc đối thoại của những người thân thiết nơi quê nhà, nhưng trong giọng nói có sát khí khiến lông tơ người ta dựng đứng.

La Hồng nhìn về phía người này, lông mày khẽ giật, hắn cảm nhận được áp lực.

Không sai, đối phương tạo cho hắn áp lực rất lớn, so với Vương Thành, hơi thở của người này như một ngọn núi áp xuống, kéo theo uy áp của thiên địa cực kỳ mạnh mẽ.

"Ngươi là ai?"

La Hồng hỏi.

"Phi Lưu kiếm các, Dư Tam Xuyên." Thanh niên bạch y cười nói.

"Có thể giết ngươi là phúc phận của ta"

Người xung quanh nhìn thấy thanh niên bạch y này đều rối rít phát ra kinh hô.

Chưa ai từng nghĩ đến, trong thuyền hoa vẫn luôn không có động tĩnh gì của Phi Lưu kiếm các còn cất giấu một vị đại lão như vậy!

"Dư Tam Xuyên, thứ 18 trên Huyền bảng Đại Hạ!"

"Cao thủ Huyền bảng xuất hiện sao? Cuối cùng cũng tới rồi!"

"Xong rồi, Dư Tam Xuyên chính là thiếu chủ của Phi Lưu kiếm các, kiếm thuật cực mạnh, La Hồng công tử...... không phải đối thủ của y."

Sau hàng rào bạch ngọc, không ít môn khách giang hồ đều phát ra tiếng thở dài.

Người có tên, cây có bóng.

Cho dù La Hồng là đệ nhị Hoàng bảng, nhưng, cũng chỉ là Hoàng bảng.

Hoàng bảng chỉ bao gồm các tu sĩ trẻ tuổi từ Tứ phẩm trở xuống, hầu hết đều không vượt quá 25 tuổi.

Mà quy tắc của Huyền bảng lại không giống vậy, Huyền bảng chỉ nhận tu sĩ Tam phẩm.

Cho nên chỉ tỉnh mỗi thực lực thôi, Huyền bảng đã nghiền áp Hoàng bảng. Có điều, Hoàng bảng lại đại biểu cho thiên phú cùng tiềm lực, thu nhập tất cả thiên kiêu khắp thiên hạ, điểm ấy thì Huyền bảng Đại Hạ không thể so sánh.

Ven hồ Lạc Thần.

Không khí bắt đầu trở nên nghiêm túc.

Viên hạt tử nhăn mày, thứ 18 trên Huyền bảng Dư Tam Xuyên......

Quả nhiên, đây chính là một cái bẫy.

Thứ 18 của Huyền bảng, nếu là Gia Luật Sách và Sở Thiên Nam gặp phải đều sẽ chạy.

Những người có thể tiến vào Huyền bảng đều không phải kẻ yếu.

"Cũng đã đến lúc nên kết thúc rồi......

Viên hạt tử hít sâu một hơi, thời điểm trận chiến này kết thúc chính là thời điểm chân tướng phơi bày.

Suy nghĩ này ập đến, Viên hạt tử ở trên xe ngựa hơi cựa mình, xem như làm nóng người vậy, đợi lát nữa bộ xương già này sẽ phải hoạt động hết công suất rồi.

Trên hồ Lạc Thần.

Đôi mắt La Hồng dao động, nở nụ cười.

"Huyền bảng?"

La Hồng cười nói.

"Thiếu các chủ của Phi Lưu kiếm các?"

Thanh niên bạch y Dư Tam Xuyên cười nhạt, đi xuống khỏi hoa thuyền, đạp mặt hồ như giẫm trên đất bằng, lắc đầu thở dài:

"Ta không có hứng thú với vị trí thiếu chủ, ta theo đuổi kiếm đạo, thiếu chủ gì đó sẽ quấy nhiễu lòng ta, ta rất không vui......

Ánh mắt La Hồng khẽ nhíu lại.

Người này...... giả tạo thật.

Khóe miệng La Hồng cong lên như hoa nở: "Ngươi nói rất có đạo ng "Ta cũng thường xuyên bối rối vì mình là cháu của Trấn Bắc vương, con của La tướng quân, còn có thân phận đệ tử của Phu Tử ...... Ta rất thấu hiểu tâm tình của ngươi."

La Hồng nói.

Dư Tam Xuyên nghe vậy, khuôn mặt của y tức khắc cứng lại.

Mẹ nó!

Gặp phải đối thủ rồi!

La Hồng nhìn Dư Tam Xuyên, nụ cười càng thêm xán lạn: "Ta thấu hiểu ngươi, cho nên, ta có thể giúp ngươi...... Giúp ngươi thoát khỏi thân phận thiếu chủ."

"Chết chính là giải thoát"

Âm thanh La Hồng cười vang, quanh quẩn trên mặt hồ.

Dư Tam Xuyên cũng nở nụ cười, bạch y bay bay, thật ngông Nhưng mà, thiên kiêu vốn đều cuồng vọng như vậy, đặc biệt là kiếm tu thì lại càng điên rồ hơn.

Kiếm tu mà không điên cuồng thì không phải là một kiếm tu tốt.

Sát khí dần phun trào lên.

Dư Tam Xuyên mặc một thân bạch y phiêu đãng, nâng tay lên, kiếm trong hộp kiếm nhanh chóng ra khỏi vỏ.

Tựa hồ có âm thanh nước chảy róc rách trong trời đất.

Phi Lưu kiếm thuật!

Tông môn kiếm thuật hạng nhất được công nhận chính thức!

Kiếm khí bay nhanh hội tụ trong thiên địa, hồ nước cuộn lên như đại long khuấy nước.

ầm ầm ầm!

Trong thiên địa có tiếng nổ lớn, như thác nước chảy vào bầu trời, cuối cùng hóa thành cột nước thẳng tắp.

"Ta dùng một kiếm giết ngươi."

Dư Tam Xuyên trầm giọng nói.

"Phi lưu trực hạ tam thiên xích" (1)

(Câu này có nghĩa là đang bay ở độ cao ba nghìn mét thì phi thẳng xuống, ý muốn nói mang theo áp lực vô cùng lớn.

Dư Tam Xuyên cao giọng tụng niệm.

Lời nói rơi xuống, kiếm của y mang theo tiếng ngân vang bay vào vòm trời, không ngừng bay lên trên ......

Nước trong hồ Lạc Thần không ngừng bị cuộn lên, quấn lên vòm trời.

Mặt hồ Lạc Thần thấp đi 3 trượng.

Bạch y trên người Dư Tam Xuyên phần phật, trong những sợi tóc bay tán loạn là ánh mắt rạng rỡ.

Bạch y trên người La Hồng cũng bay lên, kiếm Thuần Quân treo bên người tĩnh lặng, e thẹn như xử nữ.

Thời khắc này, uy thế của Dư Tam Xuyên đạt tới cực hạn, cùng với tiếng y cao giọng cười to, trong hộp kiếm của y nhanh chóng phát ra ánh sáng ngập trời.

Kiếm chỉ khẽ siết, xung quanh cơ thể, trong lớp y phục trắng đang bay, từng vòng kiếm khí phun trào như suối, như đất bằng dậy sấm sét.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK