Hồ Lạc Thần, phủ Giang Lăng.
Mặt hồ yên tĩnh bị gió thổi qua tạo nên những gợn sóng, giống như thiếu nữ bị xốc váy sa, tạo thành những nếp uốn gấp.
Một chiếc thuyền hoa bình lặng trôi trong hồ.
Trong thuyền, từng tiếng ồn ào vang lên không ngớt.
Miệng Lão Hoàng toe toét cười để lộ ra hàm răng vàng ố, bao thiếu nữ, mỹ nhân vây quanh lão, khiến lão cười không ngậm được mồm.
Sở Thiên Nam lại chỉ ngồi một bên.
Tấm lưng thẳng tắp, bên cạnh hắn ta, không có bất kỳ mỹ nhân nào, thậm chí một chút son phấn cũng không vương.
Sở Thiên Nam cầm Hoàng bảng trong tay.
Nhìn thứ hạng bản thân tuột xuống thứ tư, sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng... Vẫn cảm thấy có mấy phần kinh ngạc, mất mát cùng không cam tâm.
Hắn ta bị đánh bại rồi, mà lần bại trận này của hắn ta, cả thiên hạ đều biết rõ.
Thậm chí, vì hắn ta mất Thuần Quân kiếm, nên khi so sánh thực lực trong danh sách Hoàng bảng hắn ta bị xếp sau Gia Luật sách.
Chuyện này đối với người cạo ngạo muôn phần như Sở Thiên Nam mà nói, không khác gì một cú đả kích lớn.
Khuôn mặt lão Hoàng chi chít dấu hôn, bưng chén rượu đầy, cả người toàn mùi rượu cùng son phấn, tiến tới.
Lão nheo mắt lướt qua thứ hạng được sắp xếp trên Hoàng bảng, nhếch miệng cười một tiếng: "Tiểu Hầu gia bị đả kích sao?"
"Danh sách xếp hạng không nói lên điều gì, Tiểu Hầu gia đừng để ý tới những chuyện này, càng để ý sẽ càng u sầu... Chi bằng tới đây cùng mấy vị tiểu nương tử vui vẻ một chút..."
Lão Hoàng cười tủm tỉm nói.
Sở Thiên Nam tức giận liếc mắt nhìn lão: "Ngươi tự chơi đi."
Lão Hoàng cười khà khà, quay người ôm lấy một thiếu nữ mà hôn.
Sở Thiên Nam bước khỏi thuyền hoa, tay chắp sau lưng, mắt nhìn mặt hồ Lạc Thần tĩnh lặng, lòng có hơi hoảng hốt, nhưng sau khi hoảng hốt xong, đôi mắt của hắn ta đột nhiên trở nên sắc bén cùng kiên nghị..
...
Thâm cung, Đế kinh.
Thái tử đang dùng bữa, đầu tóc y bù xù, khoác trên mình chiếc trường sam màu trắng, hai tay nắm chặt con gà quay, miệng đầy dầu mỡ.
Cách đó không xa.
Tiểu thái giám tay dâng Hoàng bảng, chầm chậm tiến đến.
"Sở Thiên Nam cũng chỉ là đồ ngu, chỉ lo giữ cái thứ gọi là kiêu ngạo của thiên kiêu kia. Mỗi một thời đại, thiên kiêu bị tịch diệt đến cả ngàn vạn, thiên kiêu thất bại còn chẳng bằng chó chết, hắn có gì đáng để tự hào, chỉ có người thắng mới đáng giá được kiêu ngạo."
"Nếu hắn cứ trực tiếp mang theo binh lính san bằng huyện An Bình, cướp lấy tướng quân lệnh, vậy thì hắn vẫn sẽ là hạng hai Hoàng bảng."
Thái tử xé lấy một miếng thịt gà, nhai kỹ nuốt chậm, từ từ nói.
Tiểu thái giám không dám ho he gì, ngoan ngoãn tiếp tục nâng Hoàng bảng trên tay.
Mà thái tử vẫn tiếp tục lẩm bẩm một mình.
"Đáng tiếc, thật sự nghĩ rằng có thể lấy thực lực bản thân khuất phục La Hồng, cuối cùng không chỉ mất đi Thuần Quân mà còn mất mặt, mặt mũi Sở gia vì Sở Thiên Nam ngươi mà rớt sâu mấy bậc."
Thái tử lắc đầu, dường như có chút thất vọng.
Không ngờ rằng, Sở Thiên Nam mà phụ hoàng coi trọng lại chỉ là một bao cỏ.
"La Hồng được lắm... Xếp thứ hai Hoàng bảng, tu hành năm mươi bảy ngày, ha ha... Là do áp lực từ bổn vương quá lớn, cho nên năm mươi bảy ngày đã trưởng thành thế này rồi sao?"
"Tựa như La Hồng Trần năm đó."
"Nếu đã như thế, đành phải tăng áp lực lên một chút vậy..."
Trong đầu thái tử, suy nghĩ gì đó chợt lóe qua, tay đang cầm nửa con gà chưa ăn hết thô bạo ném lên bàn, vỗ vỗ đôi bàn tay đầy dầu mỡ của mình, vẫy vẫy tay đối với tiểu thái giám đã dâng Hoàng bảng đến nửa ngày.
Tiểu thái giám lại gần, y ghé sát bên tai nói vài câu, tiểu thái giám cúi đầu đáp một tiếng, rồi quay người rời đi.
Thái tử ngồi trên ghế, tay vẫn đầy dầu mỡ, trực tiếp lật Hoàng bảng ra đọc kĩ.
Chỉ chốc lát sau, tiểu thái giám trở về.
Mang bên mình một thanh kiếm trường kiếm được bọc trong vỏ trông vô cùng bình thường.
Tay đầy dầu mỡ nhưng chẳng thèm lau, thái tử trực tiếp cầm lấy thanh kiếm, nắm chặt chuôi kiếm rút ra: "Vụt". Một tiếng vang giòn vang lên, toàn bộ trong cung điện tựa hồ bị bao phủ bởi kiếm khí, tựa như từng mảnh, từng mảnh tuyết rơi xuống.
"Cảm nhận được không? Sự sục sôi mãnh liệt của Phiêu Tuyết kiếm ý..."
Tiểu thái giám cảm thấy khắp thân mình lông tơ dựng đứng, không dám hé răng nói lời nào.
"Kiếm này tên Phiếu Tuyết, cũng giống như Thuần Quân, đều là một trong mười đại danh kiếm... Là bội kiếm của thiên kiêu tuyệt thế La Hồng Trần năm đó."
"Sau khi La Hồng Trần chết, kiếm này thuộc về bổn vương."
"Bây giờ, lại có thể lấy ra..."
"Nếu bổn vương tổ chức một cuộc tranh tài, dùng thanh kiếm này làm phần thưởng, liệu La Hồng có tới hay không nhỉ?"
"Hắn có dám tới hay không?"
Thái tử lầm bầm, ánh mắt càng lúc càng sáng rỡ.
Tiểu thái giám đứng bên dưới mồ hôi lạnh chảy ướt toàn thân, chỉ cảm thấy có một luồng áp lực đáng sợ đè nặng, khiến hắn ta đến thở cũng khó khăn, tiểu thái giám cúi đầu, không ngừng lau mồ hôi.
...
Tắc Hạ Học Cung.
Việc Hoàng bảng thay đổi khiến rất nhiều học sinh kinh ngạc, sau niềm kinh ngạc đó, lại xuất hiện thêm trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
La Hồng xếp thứ hai.
Thời điểm đến Đông Sơn, La Hồng chỉ là hạng tép riu với thực lực Bát phẩm, căn bản không là gì trong mắt bọn họ.
Vốn chỉ là Bát phẩm, vậy mà có thể giết chết Hoàn Nhan Liệt Hỏa, người có tên trong Hoàng bảng.
Lúc đó bọn họ có kinh ngạc, nhưng cũng không thực sự coi trọng, kết quả, cái tên này nổi dậy mạnh mẽ như vòi rồng, khiến bọn họ không kịp chớp mắt.
Bây giờ, nhàn nhã xếp thứ hai trong Hoàng bảng.
Vị trốn vốn từng là của Sở Thiên Nam, giờ đã biến thành vị trí của La Hồng.
Người đầu tiên chỉ dùng thực lực Ngũ phẩm để đạt hạng hai trong Hoàng bảng.
Nhưng mà, chẳng ai có thể nói được gì. Có lẽ, xét ở khía cạnh thực lực, La Hồng có hơi kém nhưng về mặt thiên phú, thủ đoạn, còn tiềm lực không gì sánh kịp kia, tuyệt đối có thể đứng thứ hai trong Hoàng bảng.
Gia Luật Sách cùng Sở Thiên Nam đều thua trong tay hắn, hắn một bước lên hạng hai trong Hoàng bảng, trong thiên hạ, ai có thể đưa ra lời dị nghị?
Ở cùng chỗ với dạng thiên kiêu như vậy, áp lực chắc chắn là có, nhưng mà thứ bọn họ cần làm lúc này chính là hóa áp lực thành động lực!
Rất nhiều học sinh dồn sức cùng động lực bắt đầu tiếp tục tu hành.
Chương 280 Có lẽ đây là lần quật cường cuối cùng của ta (3)
Đối với việc này, Lý Tu Viễn vô cùng hài lòng. Trong Tắc Hạ Học Cung, không khí học tập ngày một dâng trào, sục sôi, đây mới chính là Tắc Hạ Học Cung đúng như dự kiến ban đầu.
Phía trên Học cung, khí ngưng tụ lại càng nhiều.
Không chỉ ở Tắc Hạ Học Cung, mà quán rượu ở huyện An Bình hay trong trà lâu cũng để ý tới lần thay đổi thứ tự Hoàng bảng này.
Rất nhiều lữ khách giang hồ vây quanh Hoàng bảng, khi nhìn đến đến vị trí thứ hai có tên La Hồng.
Tiếng “ồ” lập tức vang lên khắp quán rượu.
Sau khi xôn xao, khắp nơi đều là tiếng hoan hô.
"Ông trời ơi! La Hồng công tử thế mà có thể trở thành đệ nhị trong Hoàng bảng!"
"Không hổ là La Hồng công tử, ta đã nói rồi, La Hồng công tử là số một, lần đầu tiên gặp mặt công tử, ta đã thấy hào quang bao phủ khắp nơi, chắc chắn chính là người trời sinh thích hợp để tu luyên. Bản thân công tử lại vô cùng chính nghĩa, thích làm việc thiện, còn hay trừng trị kẻ ác, ác ma khắp huyện An Bình đều đã bị La Hồng công tử tiêu diệt, xứng đáng đứng thứ hai trong Hoàng bảng!"
"Đi được tới ngày hôm nay, chắc công tử cũng chẳng dễ dàng, Sở Thiên Nam trước kia xếp thứ hai, nhưng cũng chưa từng trấn áp Gia Luật Sách, cứ để bọn người Hồ càn rỡ, đâu phải là hảo hán, nào giống La Hồng công tử, đánh người Hồ khiến bọn chúng đến quả rắm cũng không dám thả!"
Trong tửu quán, từng nhóm lữ khách giang hồ càng nói càng kích động.
Triệu Đông Hán không biết từ đâu ngoi đầu lên, bảo tiểu nhị mang lên một bầu rượu, lại bắt đầu nói khoác.
Lão Triệu hắn cái khác không giỏi chứ việc khen công tử thế này, hắn ta là thành thạo nhất.
Mà bây giờ, thời khắc công tử xếp thứ hai trong Hoàng bảng, hắn ta lại càng được nước khoe mẽ!
Chỉ trong chốc lát, bầu không khí trong toàn bộ tửu quán liền nóng bừng như lửa.
Các giang hồ hào hiệp vung tiền như rác, sảng khoái bao hết cả quán rượu khiến không khí lại càng thêm sục sôi.
"Các ngươi đã được thấy La Hồng công tử chưa? Toàn thân như tỏa ra cầu vòng sáng ngời, chỉ cần đứng yên, liền có một loại khí chính nghĩa tỏa vào người đối diện!"
"Đây hẳn là dị tượng trời sinh rồi! Đệ nhất Hoàng bảng Vân Trọng Dương không phải cũng dựa vào dị tượng đó sao? La Hồng công tử cũng có! Vì sao La Hồng công tử chỉ đứng thứ hai chứ? Chúng ta không phục!"
"Trời không sinh công tử, chính đạo vạn cổ như đêm dài!"
...
Tàng Thư Lâu.
La Hồng chẳng hề biết gì đối với những chuyện đang xảy ra bên ngoài, cả việc bản thân xếp thứ hai trong Hoàng bảng cũng không biết.
Nội tâm hắn mang theo chút sợ sệt, theo bản năng lấy quyển sổ da người ra, nhìn chỉ số tội ác lâu lâu lại giảm 7, 8 điểm...
Dù có đấm ngực, dậm chân, gào khóc, cũng không thể bày tỏ hết cơn đau trong lòng hắn.
Hắn có làm gì đâu, hắn còn bị nhốt, vậy mà vẫn có người khen hắn? !
Các người còn là người sao?!
Thật sự phải khóc, phải tức giận.
Cuối cùng, La Hồng an tĩnh tắm rửa trong ánh sáng thánh nhân.
Từng trang, từng trang sách thánh nhân mở ra, tỏa ra những vệt sáng chói.
Trong đan điền La Hồng, hư ảnh thánh nhân không ngừng ẩn hiện, hết trang sách này đến trang sách khác, có chân ngôn thánh nhân ngưng tụ mà ra.
Không ngoại lệ, đều là chữ "Chính”.
Mỗi một chữ đều sáng chói như mặt trời.
Mỗi một lần La Hồng vận chuyển kiếm khí, khí Chính Dương liền hiển hiện, trên đỉnh đầu, không ngừng có chữ Chính trôi nổi, chiếu rọi xuống hắn, trông như Nho thánh xuất hành.
La Hồng thật tâm muốn khóc thật to.
Sao tất cả đều là chữ "Chính", sao không đổi thành chữ "Tao" (*) hay gì khác, nếu vậy La Hồng hắn cũng sẽ không khổ sở như thế này.
(*) Tao: có nghĩa là rối loạn, không ổn định.
Hắn đã thề rằng sẽ trở thành đại ác nhân nhưng trên đỉnh đầu lại hiện lên một đống chữ “Chính”, như vậy là rất không hài hòa!
May mắn thay, thông qua nghiên cứu kĩ lưỡng La Hồng phát hiện, có thể xếp những chữ này lại.
Cuối cùng chỉ có một chữ “Chính” là lộ ra.
Đây cũng coi như sự quật cường sau cùng của La Hồng.
La Hồng không biết đã mình đã bị giam trong Tàng Thư Các bao lâu. Cứ mỗi lần ngưng tụ được một chữ Chính hắn lại thử đi mở cửa một lần, thế nhưng là từ đầu đến cuối vẫn không cách nào mở ra được.
Về sau, thử năm sáu lần, La Hồng từ bỏ ý định, tự nhốt mình trong Tàng Thư Các, cảm thụ sự hun đúc từ ý chí thánh nhân.
Trong khoảng thời gian bế quan, các tu vi khác của La Hồng không có tăng trưởng gì quá lớn, duy chỉ có Nho đạo là tăng lên rất nhiều, hình như đã đạt đến Ngũ phẩm Vấn Tâm cảnh.
Loảng xoảng.
Bên ngoài Tàng Thư Các, tiếng chìa khóa vang lên, Lý Tu Viễn đang mở khóa.
La Hồng híp mắt, đã lâu không thấy nắng mặt trời, nó ôn nhuận đến mức khiến La Hồng cảm động không thôi.
"Tiểu sư đệ, hôm nay là ngày thi đầu tiên của tháng trong Học Cung, nên ra ngoài rồi."
Tay áo lộn xộn của Lý Tu Viễn hơi vung lên, mang theo nụ cười ôn hòa từ ngoài cửa bước vào.
La Hồng mang theo khuôn mặt u oán quay đầu.
Lý Tu Viễn thấy La Hồng, đôi mắt dừng lại, thoáng chút ngạc nhiên, thế mà tiểu sư đệ lại đạt đến Ngũ phẩm Vấn Tâm cảnh, hạo nhiên chính khí thật là nồng nặc.
Có điều, nhìn thấy chữ Chính trên đỉnh đầu La Hồng”, Lý Tu Viễn nhẹ nhàng thở ra, khó trách La Hồng chưa từng bước chân khỏi Tàng Thư Các, hóa ra sau khi ngưng tự thánh ngôn chữ “Chính” này xong, La Hồng không ngưng tụ được chữ nào khác nữa.
Ngoài nhẹ nhõm ra, y cũng cảm thấy hơi tiếc nuối.
Khóa chính nghĩa của Lý Tu Viễn, yêu cầu La hồng ngưng tụ được chín thánh ngôn mới có thể mở ra.
Nhìn tình hình hiện tại, Lý Tu Viễn cảm thấy hơi hổ thẹn, y tự hỏi không biết có phải mình đã tạo cho La Hồng áp lực lớn quá rồi không.
Mười ngày rồi, mà chẳng ngưng tụ được thêm một thánh ngôn mới nào.
Đứa nhỏ này... Sợ là đã bị ép đến điên rồi.
Tựa hồ phát hiện ánh mắt tiếc nuối của Lý Tu Viễn.
La Hồng nở nụ cười đau thương, đưa mắt liếc Lý Tu Viễn.
Chữ chính đã được xếp ngay ngắn kia khẽ lắc.
Khoảng khắc tiếp theo, giống như chim công xòe đuôi...
Tròng mắt Lý Tu Viễn càng trừng càng lớn. Lý trạng nguyên xuất khẩu thành thơ, vẩy mực thành tác phẩm kinh điển há to miệng rộng, nửa ngày không phun ra được chữ nào.
Hai tròng mắt đen nhánh nhìn vào cảnh tượng chim công xòe đuôi kia...
Trong mắt như đang phản chiếu ra cả một dải ngân hà đầy sao giữa đêm đen tĩnh mịch.
Chương 281 Cuộc thi tháng ở học cung, di vật của Hồng Trần (1)
Lý Tu Viễn sợ ngây người.
Y phát hiện ra, bản thân đầy bụng văn thơ nhưng lại không biết phải dùng từ ngữ gì để hình dung La Hồng thời khắc này.
Những chữ "Chính" giống như chim công xòe đuôi kia, mỗi một chữ đều mang theo sự chờ mong thuần túy của Nho Thánh dành cho La Hồng.
Chủ yếu là số lượng kia...
Tuy chỉ toàn là chữ Chính, nhưng mỗi một chữ đều là chân ngôn của Thánh Nhân đó, là chân ngôn của Thánh Nhân - niềm ước mơ thiết tha suốt cả đời của một nho sinh tầm thường, những chân ngôn này dường như đã hóa thành sao nhỏ treo trên khắp cả bầu trời, chớp chớp lấp lóe.
Này là bao nhiêu cái?
Chân ngôn của mười mấy thánh nhân?
Đủ để làm thành một phần văn chương của Thánh Nhân nhỉ?
Một điểm đáng tiếc duy nhất đó chính là tất cả chân ngôn Thánh Nhân đều cùng là một chữ.
Lý Tu Viễn có hơi hoảng hốt, y thầm nghĩ nếu như bản thân muốn ngưng tụ nhiều chân ngôn thánh nhân như vây thì phải mất bao nhiêu năm?
Vốn dĩ còn tưởng rằng La Hồng không ngưng tụ được chân ngôn, không cách nào mở ra cửa Tàng Thư Các để rời đi, bây giờ xem ra không phải như thế.
Tiểu sư đệ đây là chìm đắm trong giáo huấn của Thánh Nhân, trong hương thơm của biển sách khó có thể tự kiềm chế được rồi.
"Tiểu sư đệ... Ôi."
Lý Tu Viễn rất xấu hổ, cũng rất vui mừng.
Điều vui mừng chính là cuối cùng y cũng mang La Hồng quay về đường ngay lẽ phải, đối phương có thể bình tĩnh lại ngưng tụ chân ngôn, đây cũng là một loại tiến bộ, từ từ đến, từng bước từng bước làm trời cảm động, làm đất cảm động, làm tiểu sư đệ cảm động.
"Trẻ nhỏ dễ dạy."
Lý Tu Viễn ôn nhu cười nói, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai của La Hồng.
La Hồng lườm một cái, nếu hắn không cùng đường mạt lộ thì sao lại lựa chọn ngưng tụ nhiều chữ "chính" như thế làm chi chứ.
Có điều lần này bế quan, trái lại cũng không phải là không có thu hoạch, ít nhất, ngoại trừ tu vi Tà đạo của La Hồng ra thì những tu vi đã dược thăng cấp khác cũng trở nên vững chắc hơn rất nhiều.
Chân ngôn của Thánh Nhân trấn toàn thân, khí huyết vững chắc như thường, kiếm khí vốn dĩ cuồng bạo trong kinh mạch trong ổn định hơn rất nhiều.
Dường như nhận ra được cảm xúc của La Hồng không vui vẻ gì lắm, giống như cô dâu nhỏ bị bắt nạt, Lý Tu Viễn cười cười.
"Đừng tức giận chứ, không phải lần này đệ cũng đã thu hoạch được rất nhiều rồi còn gì? Nhiều chân ngôn Thánh Nhân như vậy, xem như là Tà tu Nhất phẩm gặp đệ, tiểu sư đệ chỉ cần triển khai hết tất cả những chữ chính này thì đối phương sẽ lập tức mất đi hứng thú với tiểu sư đệ thôi."
"Thứ này cũng giống như bùa hộ mạng rồi, tiểu sư đệ lại không mất mát gì, còn gì mà không hài lòng nữa chứ?"
Lý Tu Viễn nói.
La Hồng nghe thấy thế cũng chỉ có thể tự mình an ủi trong lòng.
Dường như bây giờ hắn có thể khiến đám Tà tu kia phải cảm thấy chán ghét.
Không đúng... Bản thân hắn chính là Tà tu, vậy không phải đang tự chán ghét bản thân hay sao?
Không hề bàn về đề tài này nữa, La Hồng nhìn về phía Lý Tu Viễn: "Trước đó sư huynh nói hôm nay tổ chức kỳ thi hằng tháng cho học cung à?"
Lý Tu Viễn gật gật đầu: "Mỗi tháng học cung đều sẽ có một lần kiểm tra, bởi vì đệ đã giết rất nhiều học trò bên trong Thiên Cơ bí cảnh, vì thế kỳ thi tháng lần này ngoại trừ kiểm tra tình hình tu luyện của các đệ ra thì còn phải thu nhận thêm một vài học trò mới nữa."
"Kỳ thi tháng đối với đệ mà nói thì cũng không khó khăn gì đâu."
"Tư Thiên Viện thay đổi Hoàng bảng một lần nữa, bây giờ tiểu sư đệ đã đứng thứ hai trên Hoàng bảng rồi, thiên kiêu nổi tiếng của thế hệ trẻ tuổi."
Lý Tu Viễn nói.
Câu này làm La Hồng không khỏi ngẩn người, hạng hai Hoàng bảng? Hắn à?
Chỉ thấy Lý Tu Viễn đưa một cuốn sách nho nhỏ màu vàng cho hắn.
Sau khi La Hồng mở ra, thật sự thấy được tên của mình xếp hàng thứ hai trong đó, trong lúc nhất thời, cảm xúc ngổn ngang trăm mối.
Tu hành năm mươi bảy ngày, rốt cuộc thăng lên được hạng hai trên Hoàng bảng, rốt cuộc hắn cũng có được năng lực tự bảo vệ mình trong thế giới nguy hiểm này rồi.
Nhớ lại những mờ mịt và bàng hoàng lúc hắn mới vừa đến thế giới này.
La Hồng không khỏi thở dài một tiếng.
Một tiếng thở dài của La Hồng làm Lý Tu Viễn hơi nhíu mày lại, sao thế? Được hạng hai trên Hoàng bảng này... còn không thỏa mãn à?
"Sư huynh, Vân Trùng Dương này... đúng là tiên nhân tái thế à?"
La Hồng rút lại tâm tình phức tạp trong lòng, hỏi.
"Có phải là tiên nhân tái thế không thì cũng khó nói, trong Đạo môn quả thực có chuyện chuyển thế, tái thế trùng tu, nhờ vào đó bù đắp chỗ thiếu hụt của kiếp trước, tu được thân thể hoàn hảo, Vân Trùng Dương này rất bí ẩn, ta cũng chưa từng gặp, không thể khẳng định xằng bậy được."
Lý Tu Viễn nói.
"Có điều, thế hệ này của các đệ, thật sự là một kiếp toàn yêu nghiệt, bất kể là Sở Thiên Nam, Gia Luật Sách, hay là tiểu sư đệ ngươi, ở bất kỳ một đời nào cũng có thể đăng lâm xếp hạng đầu trên Hoàng bảng."
"Nhiều yêu nghiệt tụ lại một Hoàng bảng như vậy, là chuyện tốt, mà cũng là chuyện xấu."
"Yêu nghiệt tụ hội, cũng thể hiện sóng gió sắp nổi lên, văn không đệ nhất, võ không đệ nhị, giữa các ngươi cuối cùng sẽ phải phân ra người thắng và thua."
Lý Tu Viễn cảm khái nói.
Trong ánh mắt của y có mấy phần phức tạp, cũng có chút buồn bã.
"Đi thôi, ta dẫn đệ đi tham gia cuộc thi tháng, tất cả mọi người đều đang chờ đệ đấy."
Lý Tu Viễn nói.
Hai người ra khỏi Tàng Thư Các, La Hồng có cảm giác như lại lần nữa được thấy ánh mắt trời rực rỡ, ánh mặt trời có hơi chói mắt, thế nhưng làm La Hồng có mấy phần cảm động.
Chương 282 Cuộc thi tháng ở học cung, di vật của Hồng Trần (2)
Học cung hôm nay, biến động bất ngờ.
Trên quảng trường.
Đợi khi La Hồng đến, ba mươi, bốn mươi người đệ tử còn lại của học cung cũng đã tập hợp đến đông đủ.
La Hồng nhìn thấy được không ít những gương mặt thân quen ở trong đó.
Tiêu Nhị Thất vắt hai thanh đao ở bên hông, còn có Ngô Mị Nương, còn có Khổ Nguyệt hòa thượng mặc một thân áo tăng màu trắng, họ đều gật gật đầu với hắn.
La Hồng mới ra khỏi Tàng Thư Các, Tiểu Đậu Hoa ở bên trong Kiếm Các dưỡng khí đã lập tức biết được tin, nhanh chóng đeo Thiên Cơ kiếm và Thuần Quân kiếm chạy hùng hục đến, khi thấy La Hồng một thân áo trắng, trên gương mặt xinh đẹp nở nụ cười xán lạn, yên tĩnh đứng phía sau La Hồng.
"Lên."
Lý Tu Viễn nở nụ cười.
Giơ tay lên ra một chiêu, một khối đá xanh to lớn, giống như bay đến từ trên trời, rơi vào bên trong quảng trường.
Lý Tu Viễn bước ra một bước, giống như cưỡi mây, bước lên tảng đá.
"Học cung lập ra ở An Bình đã được một tháng, dựa theo quy tắc của học cung, mỗi tháng sẽ tiến hành một kỳ thi tháng, dùng để khảo sát sự tiến bộ trong tu vi của mọi người, xem thử mọi người đã học được những gì trong học cung, vân vân, đệ tử La Hồng của Phu Tử cũng sẽ tham gia."
"Quy tắc của kỳ thi tháng thật ra cũng không phức tạp, chia làm hai loại, một là thi văn, một là thi võ."
"Về thi văn, ta sẽ cầm sách Thánh Nhân dựng lên một bí cảnh giả, bên trong bí cảnh có uy thế Thánh Nhân giáng trần, các ngươi ở trong bí cảnh giả có thể đi được bao xa thì sẽ đại biểu cho thành tích của các ngươi."
"Về thi võ, sau khi các ngươi kết thúc cuộc thi văn trong bí cảnh giả thì sẽ gặp được một đối thủ đặc biệt, sách Thánh Nhân sẽ dựa theo biểu hiện chiến đấu của các ngươi để xếp hạng, cuối cùng đưa ra ba thứ hạng, kẻ nắm giữ ba thứ hạng này đều có tư cách khiêu chiến với La Hồng, nếu thắng được La Hồng, có thể được nhận thêm một phần thưởng là được lên tháp chuông gõ chuông Thánh Nhân."
"Cuối cùng, ba người sẽ chiến đấu với nhau đã quyết định thứ hạng, người hạng nhất có thể nhận được tư cách vào Tàng Thư Các mười ngày."
"Người hạng hai và người hạng ba cũng nhận được tư cách vào Tàng Thư Các, nhưng mà thời gian lần lượt giảm xuống còn năm ngày và một ngày."
Lý Tu Viễn mang nụ cười dịu dàng trên mặt, từ từ nói ra quy tắc của cuộc thi tháng trong học cung.
Những học trò xung quanh nhất thời xôn xao một trận.
Quy tắc này... có chút thú vị nhỉ!
La Hồng đang mang vẻ mặt vô cùng uể oải nghe thấy thế nhất thời thay đổi sắc mặt, sao hắn lại có cảm giác mình trở thành boss của kỳ thi tháng lần này vậy?
Tất cả mọi người đều muốn đến đánh cái gã boss là hắn đây.
Có ý gì đây?
Không phải bảo là kỳ thi tháng vô cùng công bằng à?
Này thì công bằng chỗ nào trời?
Chĩa mũi nhọn thẳng vào hắn rõ ràng như vậy mà cũng bảo là công bằng à?
Dường như Lý Tu Viễn hiểu rõ suy nghĩ của La Hồng, y cười nói: "Thân là đệ tử Phu Tử, tiêu hao nhiều tài nguyên thì áp lực phải chịu tự nhiên cũng phải lớn hơn một chút, tiểu sư đệ chớ lấy làm kinh ngạc."
"Cố gắng lên nhé, nếu như ba trận đều thua thì đừng đi ra ngoài nói sư huynh quen đệ."
Lời của Lý Tu Viễn tuy rằng đơn giản nhưng lại làm cho tất cả học trò đều cảm thấy hưng phấn.
Trước tiên không nói đến chuyện giao thủ với La Hồng.
Chỉ cần được kiểm tra bằng uy thế Thánh Nhân trong bí cảnh giả đã đủ làm bọn họ không ngừng hưng phấn rồi, nói là kỳ thi tháng, nhưng thật ra là một cơ hội để rèn luyện sức mạnh tinh thần!
Huống chi còn có những phần thưởng hấp dẫn kia nữa.
Bất kể là lên lầu gõ chuông Thánh Nhân, hoặc là vào Tàng Thư Các thì đối với bọn họ mà nói đều là hấp dẫn cực lớn.
Trong lúc nhất thời ánh mắt của rất nhiều học trò nhìn về phía La Hồng dần dần biến chất.
Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương nhìn nhau một chút, đôi mắt giống như sao giữa trời đêm.
Chiến đấu với lão La à?
Trận chiến này đối với bọn họ mà nói, sức hấp dẫn chẳng kém gì phần thưởng...
Lý Tu Viễn đứng trên phiến đá xanh rộng rãi to lớn, thu hết cảm xúc của mọi người ở trong mắt.
Y cười cười, rất hài lòng với trạng thái của mọi người.
Đúng, phải có cảm giác hưng phấn khi dũng cảm thách chiến với cường giả như thế này.
"Vậy tiếp theo, kỳ thi tháng sẽ lập tức bắt đầu."
Lý Tu Viễn lướt qua đáp xuống, giữa tay áo lớn bồng bềnh có một quyển sách vô cùng dày nặng rơi vào trong tay.
Quyển sách tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Hạo Nhiên Chính khí trên người Lý Tu Viễn toát lên ngút trời, rung động mây trắng trên trời cao.
Sách Thánh Nhân lật sang trang, lập tức có ánh sáng rực rỡ từ trong đó tỏa ra xuống phiến đá xanh to lớn.
Bí cảnh giả lập tức mở ra.
Từng người học trò tham gia kỳ thi tháng dồn dập đạp bước lên trên đá xanh.
Trên mặt bọn họ cũng toát lên vẻ kích động, nếu như có thể may mắn thắng được La Hồng trong kỳ thi tháng vậy sẽ lập tức có cơ hội bước lên tháp chuông gõ chuông Thánh Nhân,. Chuông Thánh Nhân đó chính là một trong những bảo vật của Tắc Hạ học cung, có thể gột rửa những tạp chất trong thân thể, có thể làm cho tâm thần thông suốt, có thể tắm rửa dưới ý chí Thánh Nhân, lĩnh ngộ được một vài vấn đề nan giải bên trong quá trình tu hành.
Cho nên, đối mặt với sự hấp dẫn từ phần thưởng này, tất cả học trò đều tỏa ra chiến ý lẫm liệt.
Cho dù không hẳn có thể thắng, nhưng nhỡ đâu được thì sao?
Đôi mắt La Hồng chuyển động xoay tròn. Dựa theo sự giúp đỡ và quan tâm lẫn nhau giữa bạn học cùng trường, hay là mình giả vờ đánh thua trong cuộc thi đi, cho bọn họ thắng, giúp bọn họ có cơ hội đi gõ chuông. Dù sao La Hồng hắn cũng không thích gõ chuông, các ngươi thích gõ thì cứ gõ đi.
Chương 283 Cuộc thi tháng ở học cung, di vật của Hồng Trần (3)
Mà Lý Tu Viễn liếc nhìn La Hồng một cái, dường như nhìn thấu được suy nghĩ của La Hồng.
Thân thể y tung bay, bay đến phía sau La Hồng giống như bóng quỷ, vẻ mặt u ám...
"Tiểu sư đệ... nếu như đệ thua một trận thì sư huynh sẽ giam đệ vào Tàng Thư Các một tháng, thua ba trận, giam ba tháng..."
"Đệ tự giải quyết cho ổn thỏa đi..."
Giọng nói âm u của Lý Tu Viễn làm tóc gáy cả người La Hồng dựng đứng, có thể dùng cách nói chuyện giống người sống tí được không?
Sư huynh... mẹ nó huynh là ma quỷ Phu Tử phái tới à?!
Bên trong tiểu lâu Xuân Phong, Phu Tử bị sặc một ngụm trà, ông ho nhẹ vài tiếng, giơ tay lên vuốt ngực vài cái, cười lắc đầu.
Liên quan khỉ gì tới lão phu.
...
Lúc kỳ thi tháng đang bừng bừng khí thế tiến hành.
Tin tức La Nhân Đồ ở Tắc Bắc một đao chém thánh chi lập tức truyền đi khắp Đế Kinh, làm toàn bộ Đế Kinh đều truyền nhau xôn xao ầm ĩ.
Rất nhiều ngự sử thấy thế tức giận, tấu chương như hoa tuyết tung bay đều tấp nập ập vào trong triều đình, tất cả đều kết tội La Hậu.
Trong thâm cung, Ngự Thư Phòng.
Thái tử nhìn đống tấu chương dày đặc này, ngón tay gõ nhè nhẹ lên mặt bàn, nụ cười trở nên sâu hơn.
"La Nhân Đồ vẫn là La Nhân Đồ a, năm đó sự tập trung đều đổ dồn lên hết trên người La Hồng Trần, đúng là hơi bỏ quên La Nhân Đồ ngươi rồi, không ngờ rằng hôm nay lại kiên cường đi lên."
Sợi tóc trên trán của thái tử buông xuống, từ từ lật xem tấu chương, có vẻ hơi buồn chán nhạt nhẽo.
Y tìm một tiểu thái giám, kêu tiểu thái giám từ từ phê duyệt những tấu chương kết tội La Hậu này.
Những tấu chương kết tội này đều là lời nhảm nhí, ở trong mắt thái tử chúng nó chẳng khác gì là một đống giấy vụn, xem chỉ tổ lãng phí thời gian.
Đột nhiên.
Bên ngoài Ngự Thư Phòng, Ngụy Thiên Tuế lả lướt bước đến.
Giọng nói có mấy phần sắc bén, mang theo một chút khàn khàn: "Điện hạ, trong phủ Trấn Bắc vương có tin tức truyền ra..."
Thái tử còn đang ở trong thư phòng đùa nghịch với chim lạ được tiến cống, nghe thế không khỏi nhíu mày, tin tức gì mà có thể làm cho lão thái giám này cố tình đến đây tìm y.
"Tin tức gì?"
Ánh mắt Ngụy Thiên Tuế thâm thúy, ngoài cười nhưng trong không cười "Trấn Bắc vương định tổ chức tiệc mừng thọ."
Ồ?
Thái tử ngừng lại động tác đùa nghịch trong tay, sắc mặt bình tĩnh xoay người lại.
"Mừng thọ?"
"Ngụy Thiên Tuế cảm thấy thế nào?"
Thái tử lạnh nhạt hỏi.
"Cháu trai của Trấn Bắc vương đánh thắng Sở Thiên Nam ở huyện An Bình, còn thắng được cả cổ kiếm Thuần Quân do thánh thượng ban tặng cho Sở Thiên Nam, bây giờ khí thế như mặt trời ban trưa. Trấn Bắc vương có lẽ đang định tụ tập cấp dưới, để cho La Hồng làm quen, nếu như La Hồng nhận được sự đồng ý từ những cấp dưới cũ của Trấn Bắc Vương này thì sẽ nắm được một sức mạnh không hề yếu trong Đế Kinh..."
"Nguồn sức mạnh này của Trấn Bắc vương vô cùng quý giá, cho dù La Hậu ở Tắc Bắc chém giết đến uy danh hiển cách, còn được xưng là La Nhân Đồ, thế nhưng năm xưa vẫn chưa có được sự ủng hộ của nguồn sức mạnh này. Bây giờ Trấn Bắc vương tuổi đã cao, vốn là nếu như dựa theo tình hình bây giờ phát triển, chờ Trấn Bắc vương chết già thì nguồn thế lực này sẽ tản đi, nhưng bây giờ La gia mọc ra một tên La Hồng, nếu như La Hồng lấy được nguồn sức mạnh này... Điện hạ cần phải cảnh giác hơn."
Giọng nói bén nhọn của Ngụy Thiên Tuế quanh quẩn trong Ngự Thư Phòng.
"Tốt nhất là phải ở trước tiệc mừng thọ của Trấn Bắc Vương triệt đi ý tưởng của La gia, nếu không việc điện hạ muốn "lấy Sở thay La" lại càng khó thực hiện."
Tiểu thái giám đang phê duyệt tấu chương kia không ngừng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, có phải hắn ta đã nghe được cái gì không nên nghe rồi không.
Thái tử liếc mắt nhìn tiểu thái giám một chút, trên mặt từ từ toát lên nụ cười.
"Thật sự phải xem trọng rồi."
"Ngụy công công, ngươi cầm "Phiêu Tuyết kiếm" này đến phủ Giang Lăng một chuyến, lấy danh nghĩa của bổn cung, trước ngày tiệc mừng thọ của Trấn Bắc vương bắt đầu hãy tổ chức một cuộc "đại hội thưởng kiếm", đây là di vật của La Hồng Trần, đại hội này La Hồng sẽ đến."
Ngụy Thiên Tuế nghe thấy thế, đôi mắt lập tức nheo lại, trên gương mặt trắng nõn không có lấy một cọng râu kia toát lên một sự thâm thúy.
Phiêu Tuyết kiếm, đây là thứ đồ mà mấy năm nay thái tử yếu thích nhất, thường thường đem ra thưởng thức.
Bây giờ lại đem kiếm này ra làm mồi nhử.
Xem ra cuối cùng thái tử cũng xem trọng tên La Hồng này rồi.
Ngụy Thiên Tuế cung kính nhận lấy Phiêu Tuyết kiếm, sau đó hóa thành bóng đen nhanh chóng lướt ra khỏi đó, trong chớp mắt đã biến thành một chấm đen biến mất ở nơi xa.
Thái tử chắp tay sau lưng, nhìn phía nơi cấm kỵ sâu nhất trong hoàng cung, ánh mắt thâm thúy cười cười.
Bỗng chốc, y hơi nghiêng mặt sang.
Tiểu thái giám đang phê duyệt tấu chương nọ lập tức sợ hãi đến chấm một vệt đậm lên trên tấu chương.
Trong phút chốc, trên trán tiểu thái giám rớt đầy mồ hôi hột.
"Điện... điện hạ tha mạng..."
Tiểu thái giám run cầm cập quỳ sát dưới mặt đất.
Thái tử nhìn tiểu thái giám, nhìn tấu chương bị chấm một vết mực đậm kia, thở dài.
Y vung tay lên.
Một chớp mắt tiếp theo, trong bóng tối của Ngự Thư Phòng dường như có một bàn tay màu đen thò ra, nắm lấy tiểu thái giám lập tức kéo vào trong đó, trong bóng tối chỉ còn lại tiếng kêu nức nở vô cùng sợ hãi của tiểu thái giám.
Không bao lâu sau, tất cả trở về với vẻ im lặng.