Văn Thiên Hành đi xuống Đông Sơn, tay áo dày rộng trên người không ngừng bay tán loạn giống như một thần quan hành tẩu thiên hạ.
Khí cơ trên người ông ta đang không ngừng phun trào, dường như hội hợp với thiên địa.
Bên trong La phủ.
Trần quản gia đang uống trà với Viên hạt tử ngẩng đầu nhíu mày nhìn ra xa.
Viên Hạt Tử cũng nghiêng đầu.
“Dẫn khí trời đất thêm vào bản thân, đây là thuật pháp của Côn Luân Cung, Côn Luân Cung là thánh địa của Đạo môn, được xưng đệ nhất Đạo môn, đóng trú ở Đại Chu Long Hổ sơn mấy ngàn năm, Tư Thiên Viện của tam đại vương triều đều là do Côn Luân Cung mở, so với quốc giáo Long Hổ Sơn của Đại Chu, Côn Luân Cung nhập thế lại có vẻ vô cùng im ắng, thuận lợi.”
Viên Hạt Tử nói.
Trần quản gia khẽ vuốt cằm.
“Văn Thiên Hành chưa từng phản kháng khi đối mặt với La gia nhưng mà trên thực tế thực lực người này cũng không yếu.”
“Lần này ông ta đến đây dẫn động khí trời đất, mục đích là gì?”
Hai người đều không hiểu nhưng mà rất nhanh bọn họ liền hiểu rõ.
Bởi vì dưới chân Văn Thiên Hành sinh mây, dường như đạp không mà lên, đi tới bên ngoài huyện An Bình.
Giống như thiên nhân, tiên thần vậy, hai tay kết từng bí ấn Côn Luân Cung.
Lấy khí trời đất làm phù, giao thoa tung hoành ở bên ngoài huyện An Bình, một tấm phù thiên địa khổng lồ treo trên đỉnh đầu của ông ta, đường cong bên trên phù văn giống như du long uốn lượn.
“Mở!”
Râu tóc Văn Thiên Hành tung bay, hai tay giơ lên trời bỗng nhiên đẩy.
Vũng bùn đất lớn trên mặt đấy bị vỡ tan, xé rách ra một khe rãnh dữ tợn.
Một ngôi đền thờ thanh ngọc nguy nga bàng bạc từ phía dưới mặt đất chầm chậm dâng lên, hào quang cao ngất rộng lớn ngút trời.
Hào quang nồng đậm dường như đang đua tranh với Tắc Hạ Học Cung của Đông Sơn .
Chẳng qua hào quang thư viện là nội liễm, mà hào quang của đền thờ thanh ngọc này có mấy phần trương dương..
Phía trên đền thờ có viết hai chữ “Thiên Cơ” thâm ảo.
Phía dưới đền thờ như màn mưa, dường như ngăn cách hai giới tạo thành một nơi vô cùng thâm thuý.
Nguyên khí trời đất của toàn bộ huyện An Bình giờ phút này bỗng dưng nồng nặc, không ít khách giang hồ trong huyện An Bình đều cảm giác được rõ ràng biến hóa này.
Bên trong La phủ.
Trần quản gia và Viên Hạt Tử cũng hiểu rõ mục đích những việc Văn Thiên Hành đã làm.
“Thiên Cơ Bí Cảnh? Tư Thiên Viện thế mà đem Thiên Cơ Bí Cảnh mở ở bên ngoài huyện An Bình? Bọn hắn muốn làm gì?!”
“Chẳng lẽ là vì đối phó công tử?”
Trần quản gia nhíu mày, nguyên khí giữa trời đất đột nhiên nồng đậm khiến cho trong huyện An Bình không ngừng có gió thổi bay tóc trắng của ông.
...
Phía trên Tắc Hạ Học Cung .
Đám học sinh tu tập ngay tại trong Cung Khuyết cũng cảm ứng được nguyên khí trời đất biến hóa.
Trường Bình quận chúa mặc y phục lộng lẫy, kiêu ngạo lạnh lùng đứng ở đỉnh Đông Sơn, nhìn đền thờ đột ngột từ mặt đất mọc lên bên ngoài huyện An Bình kia, hào quang cao ngất, giữa lông mày có vẻ hưng phấn và dã tâm mịt mờ đang cuộn trào.
Ngụy Nhàn sưng mặt sưng mũi nhìn chằm chằm đền thờ kia, ý dữ tợn bên trong đôi mắt đang phun trào.
Sỉ nhục mà La Hồng cho hắn ta, hắn ta tất nhiên sẽ trả lại gấp trăm lần nghìn lần ở bên trong Thiên Cơ Bí Cảnh!
Chẳng qua nghĩ tới La Hồng ngang ngược, Ngụy Nhàn hít sâu một hơi, dáng vẻ phục tùng đi tới bên người Trường Bình quận chúa.
“Quận chúa, thực lực La Hồng này cực mạnh, lúc trước hắn có thể một kiếm chém Hoàn Nhan Liệt Hoả nên không được khinh thường, chúng ta tất nhiên phải có sách lược vẹn toàn.”
“Bên trong Thiên Cơ Bí Cảnh chúng ta không cách nào liên hệ với bên ngoài, cường giả không cách nào ra tay, đối với chúng ta mà nói cũng rất nguy hiểm.”
Trường Bình quận chúa quay đầu nhìn về phía Ngụy Nhàn, nhìn thấy khuôn mặt sưng của hắn ta liền cười cười vươn tay khẽ vuốt vết thương của Ngụy Nhàn.
“Đau không?”
Trường Bình quận chúa dịu dàng nói.
Sắc mặt Ngụy Nhàn hơi kích động: “Không đau!”
“Không cần lo lắng, lần này mở bí cảnh không chỉ là ý của thái tử mà còn là ý của Huyền Ngọc phi... Nàng ta sẽ phái Da Luật Sách đi vào Thiên Cơ Bí Cảnh…” Trường Bình quận chúa nói.
“Da Luật Sách? Da Luật Sách xếp thứ ba trên Hoàng Bảng?”
Ngụy Nhàn nghe vậy không khỏi hít vào một hơi.
Trường Bình quận chúa cười một tiếng: “Không chỉ Da Luật Sách, ta còn liên hệ Cung Hạo của Tư Thiên Viện và Vũ Cử của Đại Lý Tự, bọn họ một người xếp thứ bảy Hoàng Bảng, một người xếp thứ mười lăm Hoàng Bảng cũng sẽ liên thủ với chúng ta…”
“Đáng tiếc, không liên hệ được Sở Thiên Nam xếp thứ hai Hoàng Bảng, nếu không đệ nhất thiên kiêu Đại Hạ ta ra tay mới không có sơ hở nào.”
Trường Bình quận chúa tiếc nuối thở dài.
“Ngoài ra ngươi đi liên lạc thêm với một số học sinh trong học cung đi, La Hồng trở thành đệ tử phu tử sẽ khiến không ít người oán giận, đặc biệt là đám người Tiêu Nhị Thất, Ngô Mị Nương, nếu có thể liên thủ với bọn họ La Hồng... có chắp cánh cũng khó thoát.”
“Đương nhiên, nếu đám người Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương không muốn, học sinh khác cũng đều được, chúng ta phải làm cho La Hồng gặp khó khăn ở trong bí cảnh, nhìn chỗ nào cũng đều là địch.”
“Những mất mát mà La Hồng gây ra cho ngươi, những sỉ nhục mà ngươi phải chịu đựng, chúng ta đều đòi lại!”
Trường Bình quận chúa nói.
Bên trong đôi mắt của Ngụy Nhàn có mấy phần cảm động, trịnh trọng gật đầu, sau khi khom người cáo lui với Trường Bình quận chúa liền đi liên hệ với những học sinh khác.
Nhìn bóng dáng Ngụy Nhàn đi xa, dịu dàng bên trong đôi mắt của Trường Bình quận chúa dần dần biến mất, đạo cai quản là một môn học vấn.
Nàng ta là một quận chúa có dã tâm.
“Thái tử gia gia và La gia không hợp nhau, mà dựa vào tính nết của Trấn Bắc Vương cũng không có khả năng ủng hộ một nữ nhân như ta, nếu có thể trợ giúp thái tử gia gia diệt trừ La Hồng, làm cho La gia tuyệt hậu... Có lẽ, ta có thể đạt được ủng hộ của thái tử gia gia.”
“Thực ra tốt nhất có thể được Hạ Hoàng ủng hộ, đáng tiếc Hạ Hoàng bế quan không ra, chẳng qua có thể được thái tử gia gia ủng hộ cũng giống như vậy thôi.”
Bên trong đôi mắt Trường Bình quận chúa nào còn có ngây thơ lãng mạn khi ở cùng thái tử.
Trường Bình quận chúa cao quý lạnh lùng đứng lặng trên đỉnh Đông Sơn có loại cảm giác tầm mắt phóng khoáng bao quát non sông.
Đại Sở có Nữ Đế, Đại Hạ ta... Vì sao không thể?
Chương 188 Trong đám người nhìn nhiều thêm một chút (1)
Thiên Cơ bí cảnh được mở ở bên ngoài huyện An Bình.
Tin tức này như dòng lũ cuồn cuộn mãnh liệt tràn ra bốn phương tám hướng, giống như sóng thần chấn động, hấp dẫn ánh mắt và sự chú ý của tất cả mọi người.
Các hộ đạo giả của nhóm thiên tài nhanh chóng rời đi, kẻ thì ngự kiếm, người thì bay, dùng tốc độ nhanh nhất truyền tin tức Thiên Cơ bí cảnh mở ra về thế lực hoặc là gia tộc của riêng mình.
Mà không lâu sau khi tin tức được truyền ra, thiên kiêu các nơi của Đại Hạ bắt đầu lục tục khởi hành đi đến huyện An Bình.
Huyện An Bình nho nhỏ, bình dị, tầm thường, chỉ trong một thời gian ngắn đã trở thành mục tiêu của toàn bộ Đại Hạ, thậm chí là cả thiên hạ.
Giang hồ lại lần nữa trở nên rối loạn. Bên ngoài huyện An Bình, âm thanh móng ngựa giày xéo vang vọng không dứt.
Chỉ nửa ngày ngắn ngủi, khách giang hồ chung quanh huyện An Bình và một số thiên kiêu đi du lịch đã lục tục kéo tới.
Trong trà lâu ở huyện An Bình lại một lần trở nên náo nhiệt sôi động.
Thiên Cơ bí cảnh mở ra là chuyện oanh động cỡ nào chứ.
Người kể chuyện ở trà lâu lại thao thao bất tuyệt kể lại những hiểu biết của ông ta về bí cảnh.
Chủ đề vốn dĩ đang là La Hồng, nhưng hôm nay bí cảnh mở ra, so với La Hồng, hiển nhiên là bí cảnh càng có sức hút hơn.
Cái nghề kể chuyện này, phải biết nắm bắt thông tin.
Nếu không thể đuổi theo trào lưu của thời đại, thì thứ chờ đợi bọn họ chỉ có thể là bị đào thải.
Trong trà lâu, nhóm khách giang hồ nghe đến sửng sốt. Người kể chuyện giảng rất nhiều chuyện lý thú liên quan tới bí cảnh, cùng với quan hệ của một số nhân vật truyền thuyết trong giang hồ có liên quan đến bí cảnh.
Triệu Đông Hán chạy tới trà lâu, vốn muốn mang chuyện một mình công tử độ hóa hai mươi tám vị tà tu hôm qua ra tuyên dương, thế nhưng nghe thấy bây giờ tất cả mọi người đều tò mò về bí cảnh, trong lúc nhất thời cũng khó lòng mở miệng.
Hơn nữa, chính hắn ta cũng rất tò mò về bí cảnh cho nên cũng nghe rất hăng say.
“Việc bí cảnh mở ra không hề có quy luật, lần trước bí cảnh mở ra phải ngược dòng về ba mươi năm trước. Lần đó... Là viện trưởng Tư Thiên Viện nước Đại Chu chủ trì mở Thiên Xu Bí Cảnh, hội tụ tất cả các thiên kiêu của thời đại lúc bấy giờ!
“Hóa Long Kiếm Trần Thiên Huyền, Gia Luật Trọng Lâu của Kim Trướng Vương Đình, Ngô Thanh Tùng của Đại Sở, Triệu Thái của Đại Chu… đều là thiên kiêu, nhân tài kiệt xuất của thời đại bấy giờ. Khi đó bọn họ đều có tên ở trong top mười của Hoàng Bảng, ở bên trong Thiên Xu Bí Cảnh giết thiên hôn địa ám, chiến đấu đến mức đất nứt núi lở! Có một số vẫn ở vị trí cao trong Thiên Bảng như cũ, một số bây giờ cũng đã như hoa cúc xế chiều, đúng là tạo hóa trêu ngươi...”
Người kể chuyện nhấp một ngụm trà tiếp tục nói.
Tiếp đó, ông ta bắt đầu nói về những ân oán tình cừu giữa những người đã từng là thiên kiêu kia.
Triệu Đông Hán càng nghe càng mê mẩn, quên mất mục đích chân chính mình đến trà lâu là vì dương danh cho công tử.
...
La Hồng thu hồi sách cổ liên quan tới thuật kiếm trận trong tay, duỗi lưng một cái.
Giờ phút này, hắn cũng đã nghiên cứu được kha khá về Thiên Đấu Liên Hoàn Kiếm Trận, thiếu khuyết duy nhất chính là thực chiến.
Chẳng qua La Hồng cũng không vội, hắn cảm thấy chẳng mấy chốc mình sẽ có thể sử dụng trong chiến đấu thực tế.
Không phải bí cảnh đã mở ra rồi sao?
Hắn đoán, có lẽ Trường Bình quận chúa kia sẽ chơi đểu hắn trong bí cảnh, đến lúc đó không thể thiếu một phen chiến đấu gian khổ, thuật kiếm trận này tuyệt đối có cơ hội thi triển.
Nơi xa, Ngô Mị Nương cũng khép sách lại đứng dậy, đeo hộp kiếm đi về phía La Hồng.
“La công tử, ngươi hẳn đã biết ngày hôm nay bí cảnh đã được mở ra rồi chứ?”
Ngô Mị Nương nói.
“Ngươi bởi vì chuyện của u Dương Chiêu mà trở mặt với Trường Bình quận chúa, bây giờ Trường Bình quận chúa đang không ngừng kết giao thiên kiêu, dự định liên thủ đối phó với ngươi ở bên trong bí cảnh, ngươi cẩn thận một chút.”
“Nếu như có thể, tốt nhất không nên vào Thiên Cơ bí cảnh này.”
Ngô Mị Nương nhắc nhở.
La Hồng có mấy phần kinh ngạc nhìn Ngô Mị Nương, không ngờ người trước mắt lại có thiện ý nhắc nhở hắn.
Điều này khiến La Hồng luôn luôn bị nhằm vào có chút thụ sủng nhược kinh.
“Không sao, trong lòng ta biết rõ.”
“Ta nhất định phải tới Thiên Cơ bí cảnh này, thiên phú kiếm đạo của ta vốn không tốt, nếu lại bỏ lỡ bí cảnh này... Vậy con đường kiếm đạo của ta càng thêm khó khăn.”
“Về phần bọn họ muốn đối phó với ta trong bí cảnh thì cứ tới, đến một kẻ ta giết một kẻ, La Hồng ta cũng không phải người tốt tính gì.”
La Hồng cười nói.
Sau đó nhẹ gật đầu với Ngô Mị Nương, quay người rời khỏi cung Kiếm Tu.
Chi để mình Ngô Mị Nương, ngây ngẩn đứng tại chỗ, trong đầu đều là câu nói kia của La Hồng, thiên phú kiếm đạo của ta vốn không tốt...
Ngô Mị Nương lấy lại tinh thần liếc mắt nhìn La Hồng rời đi.
Nàng ta có lòng tốt nhắc nhở, thế mà bị cãi bướng.
Thiên phú kiếm đạo của La Hồng sẽ kém sao?
Quái vật có thể tu thuật chồng kiếm khí lại còn nói thiên phú kiếm đạo của mình kém...
Lấy tu vi Thất phẩm Thế Kiếm phản sát Ngũ phẩm trong Hoàng Bảng, bây giờ đã được Tư Thiên Viện đánh giá, xếp vào hạng ba mươi sáu trong Hoàng Bảng... Thiên phú có thể kém sao?!
Ngô Mị Nương tức giận hừ một tiếng.
Dù sao nên nhắc nhở nàng ta cũng đã nhắc nhở, bí cảnh ngày đó đối với La Hồng mà nói thật sự có thể nói là như đầm rồng hang hổ.
Nàng ta đã sớm nhận được tin tức, Da Luật Sách xếp thứ ba Hoàng Bảng, Cung Hạo xếp thứ bảy Hoàng Bảng còn có Vũ Cử xếp thứ mười lăm Hoàng Bảng đều sẽ đi vào bí cảnh, mà lại đều là nhận lời mời của Trường Bình quận chúa, mục đích chắc chắn chính là vì đối phó La Hồng...
Ba người này đều là thiên kiêu cực kỳ cao của Hoàng Bảng!
Giống Ngô Mị Nương nàng ta xếp hạng thứ mười tám trên Hoàng Bảng, đừng nhìn thứ bậc chỉ yếu hơn Vũ Cử ba cấp mà lầm, bởi khi đối đầu với Vũ Cử, Ngô Mị Nương không có một chút phần thắng nào, đó là bởi vì tu vi của Vũ Cử đã bước vào Tứ phẩm.
Xếp thứ mười lăm trở lên trên Hoàng Bảng, trên cơ bản đều là Tứ phẩm.
La Hồng có thể giết Hoàn Nhan Liệt Hoả, thực lực xem như không tệ nhưng Hoàn Nhan Liệt Hoả so sánh với những người này kém hơn rất nhiều.
Tiêu Nhị Thất xếp thứ mười bảy Hoàng Bảng, Hồng Bách Uy xếp thứ hai mươi mốt Hoàng Bảng, bọn họ gặp Da Luật Sách còn chưa chắc có thể trốn được.
Từ đó có thể thấy, chênh lệch giữa Tứ phẩm và Ngũ phẩm là rất lớn.
Có thể nói càng đi lên chênh lệch giữa phẩm cấp lại càng lớn.
La Hồng Thất phẩm có thể giết Ngũ phẩm nhưng mà gặp Tứ phẩm Da Luật Sách, sợ là mấy chiêu liền bị chém chết!
...
La Hồng trở lại tiểu lâu Xuân Phong, đưa Tiểu Đậu Hoa rời khỏi Tắc Hạ Học Cung.
Trên thực tế, không chỉ La Hồng rời khỏi học viện, đại đa số đám học sinh đều giống như tan học, từ trong cung điện trên đỉnh núi đi ra, vội vàng đi về phía Thiên Cơ bí cảnh bên ngoài huyện An Bình.
Khi trời chiều dần dần ngã về phía tây, huyện An Bình ồn ào cả một ngày, sau khi trải qua yên tĩnh ngắn ngủi, trong nháy mắt lại huyên náo ồn ào như sóng biển, mặc kệ là bách tính trong thành hay là khách giang hồ từ nơi khác đến đều dũng mãnh lao một mạch tới bên ngoài thành giống như dòng lũ trùng trùng điệp điệp.
Có một vài khách giang hồ tính tình nóng nảy xao động, thi triển cả khinh công vượt nóc băng tường nhảy ra tòa thành.
Chương 189 Trong đám người nhìn nhiều thêm một chút (2)
Trong thành, thỉnh thoảng lại có thân ảnh chớp nhoáng, khiến bách tính kinh hô và liếc nhìn.
Trà lâu vốn ầm ĩ huyên náo, cũng người đi nhà trống, khách giang hồ bị người kể chuyện nói đến mức trong lòng ngứa ngáy, đều chen chúc ra khỏi thành, dù không có tư cách đi vào bí cảnh, cũng có thể quan sát sự kiện bí cảnh mở ra trọng đại này, có thể nhìn thấy một số thiên kiêu nổi danh trên Hoàng Bảng giao phong.
Triệu Đông Hán không đi về phía ngoài thành, mà ngược dòng chạy nhanh về Đông Sơn.
Vừa tới chân núi, hắn ta liền thấy công tử đưa theo Tiểu Đậu Hoa từ trên núi đi xuống.
Trong lòng Triệu Đông Hán lập tức tràn đầy xấu hổ, hắn mê mẩn nghe kể chuyện đến mức gần như quên mất thời gian.
"Lão Triệu, ngươi đi đâu vậy?"
La Hồng liếc Triệu Đông Hán hỏi.
Vết sẹo trên mặt Triệu Đông Hán nhúc nhích, xấu hổ cười: "Công tử, đi trà lâu nghe người ta kể chuyện."
La Hồng nghe vậy, trong lòng lập tức lộp bộp.
Trong đầu lập tức có một đạo linh quang chợt lóe qua, khó trách thời gian gần đây, luôn vô cớ bị khấu trừ tội ác, chẳng lẽ chính là lão Triệu ở sau lưng giở trò quỷ?
"Ngươi đến trà lâu có nói thứ gì không?"
La Hồng cảnh giác nói.
Triệu Đông Hán lại vội vàng khoát tay: "Không có, không có, lão Triệu ta đều đang nghe bọn họ nói chuyện Thiên Cơ bí cảnh ở bên ngoài thành.
La Hồng nghe vậy mới thở dài một hơi.
Thiên Cơ Bí Cảnh bên ngoài thành sao?
La Hồng nhìn đường lớn ngày thường rộn ràng náo nhiệt, lúc này rỗng tuếch, trong lòng cũng không khỏi có chút tò mò.
Thiên Cơ bí cảnh này dường như hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người trong huyện An Bình.
La Hồng đang chuẩn bi cất bước thì đột nhiên dừng chân, đứng ở nguyên tại chỗ.
Tiểu Đậu Hoa ngẩng đầu ôm kiếm đi theo phía sau lưng La Hồng không kịp dừng bước, đâm thẳng vào lưng hắn, cái mũi nhỏ bị đụng đến đỏ ửng, đau nhức không thôi, hai mắt thoáng chốc liền đỏ lên, giống như là bị đụng phải tuyến lệ.
La Hồng lại không để ý tình trạng thê thảm của Tiểu Đậu Hoa, đôi mắt tinh sáng vô cùng.
Hắn quay đầu nhìn về phía bên ngoài thành, đôi mắt chiếu sáng rạng rỡ.
Nhiều người chú ý Thiên Cơ bí cảnh như vậy... Vậy bản công tử há không có lý do nào không thể không đi.
Đợi bí cảnh kết thúc, dưới ánh mắt của mọi người bản công tử từ bên trong đi ra, kéo thi thể của từng thiên tài, bộ dáng hung thần ác sát kia, có thể hù dọa một số bách tính hay không? Để bọn họ hiểu rõ bản công tử chính là đại ma đầu giết người không chớp mắt!
Như thế... Có lẽ có thể thu hoạch một cơn sóng lớn tội ác!
Mà trong lúc La Hồng đang suy tư kế hoạch.
"Cung Hạo ca ca!"
Một âm thann thanh thúy đánh gãy tâm tư của La Hồng.
La Hồng quay đầu, ở phía sau hắn cách đó không xa, Trường Bình quận chúa xốc vải mành xe ngựa lên, gương mặt xinh đẹp thượng lưu lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, ánh mắt vượt qua La Hồng nhìn về phía phố dài ở phía trước.
Mà trên xe ngựa, một vị lão nhân mặc tố y vẻ mặt lờ đờ.
Ngụy Nhàn và mấy tuấn kiệt sĩ tử đến từ Đế Kinh thì cưỡi ngựa đi theo bên cạnh xe ngựa.
La Hồng thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu nhìn về phía phố dài ngay phía trước.
Trên đường dài, gió mát nhè nhẹ.
Có đất cát nhỏ vụn nhấp nhô.
Phố dài tĩnh mịch lạnh lẽo, tiếng vó ngựa dần dần nổi lên, móng ngựa cùng gạch xanh đụng chạm truyền ra tiếng vang kịch kịch.
Trên một thớt Hãn Huyết mã cao lớn, là một thanh niên mặc áo lam, đeo hộp kiếm sáu chuôi.
Trên trán thanh niên có một sợi tóc mai trắng bệch rủ xuống, bờ môi có mấy phần mỏng manh, treo ý cười lạnh lùng.
"Cung Hạo?! Công tử...Người này là Cung Hạo xếp thứ bảy trên Hoàng Bảng!
Triệu Đông Hán ở trong trà lâu nghe người kể chuyện thổi phồng, mặc dù rất nhiều chuyện người kể chuyện có thêm mắm dặm muối, nhưng mà có nhiều thứ vẫn là chân thực.
Ví dụ như Cung Hạo xếp thứ bảy Hoàng Bảng.
La Hồng nheo lại mắt, sợi tóc bị một luồng gió lay động thổi bay lên.
Cung Hạo một thân áo lam tung người xuống ngựa, một tay nắm dây cương, chầm chậm đi về phía xe ngựa.
Trong mắt của y, không hề có hình dáng La Hồng đang đứng ở giữa, dường như chỉ có xe ngựa sau lưng La Hồng kia.
Sát cơ lạnh thấu xương cuộn trào trong gió, không ngừng thổi quét mà đến, cắt lên da thịt La Hồng.
Ẩn ẩn có một cỗ áp lực, làm cho La Hồng cảm giác được việc vận chuyển của kiếm khí trong cơ thể cũng dần trở nên trì trệ.
Kiếm tu!
Cung Hạo này cũng là một kiếm tu!
Kiếm tu Tứ phẩm!
Triệu Đông Hán đã sớm đổ mồ hôi lạnh ròng ròn, áp lực to lớn như núi cao làm cho hắn ta không thở nổi, khí huyết nóng hổi trong cơ thể, dường như cũng trở nên tĩnh mịch lạnh lẽo.
Sắc mặt Tiểu Đậu Hoa cũng trắng bệch, thân thể lung lay, giống như một cây cỏ khô trong gió.
Tâm thần La Hồng khẽ động, ý chí Thiên Thủ Tà Phật phun trào, dường như có phật quang bao phủ trên người Triệu Đông Hán và Tiểu Đậu Hoa.
Khiến cho hai người thoát khỏi khí tức áp bách của Cung Hạo.
Cung Hạo dắt ngựa, nhìn thoáng qua La Hồng.
Trong nháy mắt lướt qua kia, Cung Hạo khẽ liếc La Hồng, ánh mắt không hề có chút gợn sóng.
La Hồng cũng nhìn lại y, ánh mắt hai người dường như va chạm trong gió.
Cung Hạo nhìn La Hồng, giống như đang nhìn một người chết.
Chỉ trong thoáng chốc, hai người đi lướt qua nhau, Cung Hạo đã dắt ngựa đi về phía xe ngựa chào hỏi Trường Bình quận chúa.
Vẻ mặt Trường Bình quận chúa tươi cười, hiện đầy nét ngây thơ.
Chỉ là hai mắt trên gương mặt ngây thơ ấy vẫn cố lườm qua La Hồng, bên trong đôi mắt mang theo vài phần giễu cợt.
Cung Hạo chính là kiếm tu Tứ phẩm, thực lực cực mạnh, nhận được truyền thừa kiếm thuật của Côn Luân Cung, từng bị đưa vào bên trong Côn Luân Tiên Cung khổ tu, bây giờ thậm chí đã có tư cách tấn công năm vị trí đầu trên Hoàng Bảng.
Mà Cung Hạo là đệ tử của Văn Thiên Hành, trước đó La Nhân Đồ xách theo Văn Thiên Hành như xách chó đi thẳng vào Đế Kinh, làm cho Văn Thiên Hành mất hết thể diện trước mặt người trong thiên hạ.
Lần này sở dĩ Cung Hạo sẽ ra tay, một nguyên nhân trong đó cũng là vì muốn lấy lại thể diện cho Văn Thiên Hành.
Lão nhân mặc tố y vẻ mặt lờ đờ tựa ở trên xe ngựa, cảm thụ được sát cơ lạnh thấu xương trên người Cung Hạo, lông mày cau lại, không biết là tốt hay xấu.
Quất roi ngựa, xe ngựa chầm chậm chạy về phía ngoài thành.
Mà La Hồng, nhìn một đoàn người rời đi.
Nghĩ lại tình cảnh gặp thoáng Cung Hạo, liền nhìn y lâu hơn một chút.
Cái nhìn kia, chứa đựng rất nhiều thứ.
La Hồng hắn nhớ kỹ rồi.
Hắn lấy quyển sách da người cùng với bút than trong ngực ra, viết tên Cung Hạo xuống cạnh tên Ngụy Nhàn trong danh sách, về phần Trường Bình quận chúa, cứ cho làm dự bị trước đã.