• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 137 Bẻ một cành đào (2)

Trần quản gia thở dài: “Ta vẫn nghĩ rằng tính tình của ngươi yếu đuối như vậy sẽ không nghĩ đến việc báo thù…”

“Muốn học kiếm thì vẫn được, nhưng với tính tình yếu đuối của ngươi thì thích hợp làm một đầu bếp hơn.”

Tiểu Đậu Hoa lắc đầu nguầy nguậy, trong mắt hiện lên vẻ kiên định.

Hôm nay tới trấn để mua thức ăn, nhìn thấy kẻ thù trong kinh thành cưỡi ngựa đi trên đường, nỗi oán hận trong lòng nàng cũng theo đó mà dần phát sinh.

“Được rồi, để ta coi thiên phú của ngươi tới đâu.”

Trần quản gia đứng dậy, mái tóc trắng tung bay, đi tới trước mặt Tiểu Đậu Hoa đang quỳ bên hồ sen.

Ông duỗi tay ra và gập hai ngón tay tạo thành kiếm chỉ, đặt lên giữa đỉnh đầu của Tiểu Đậu Hoa.

Gió chợt nổi lên.

Tà áo xanh của Trần quản gia khẽ động đậy, mặt hồ yên ắng trở lại.

Kế đó, Trần quản gia thu hồi kiếm chỉ, đỡ Tiểu Đậu Hoa dậy, có mấy phần hoảng hốt, cũng có mấy phần buồn bã.

Hồi lâu sau, ông mới hoàn hồn lại, cười nói.

“Công tử nhà ta còn thiếu một kiếm thị dưỡng kiếm, ngươi có đồng ý làm không?”



Trên đỉnh cung khuyết.

Phu tử sửng sốt, Trấn Bắc Vương đột nhiên hỏi chuyện này… có hơi…

Ông cười cười, cũng không trả lời câu hỏi của Trấn Bắc Vương.

Thật khó trả lời mà.

Cho dù ông có siêu nhiên đến mức nào thì những lời này cũng không thể tuỳ tiện nói ra được.

Phu tử nhìn hơi nước bốc lên trong bình, lá trà chìm chìm nổi nổi, vuốt râu.

“Trước hết hãy để La Hồng vào tiểu lâu của lão phu… tìm vàng đi đã.”

Nghe thấy vậy, Trấn Bắc Vương mỉm cười, những nếp nhăn quanh mắt như những con rắn nhỏ không ngừng đong đưa.

Ông vói tay vào trong ngực áo, lại lấy ra một túi trà, dứt khoát đặt xuống bàn.

Phu tử nhìn ông một cái, không nhịn được phải bật cười.

Trấn Bắc Vương híp mắt, quay đầu nhìn về phía cung khuyết được bao phủ bởi lớp mây đen.

Có thể làm cho phu tử đồng ý dễ dàng như vậy, xem ra thiên phú của cháu ông… thực sự không tồi chút nào.

“Chà, cửa ải cuối cùng trong bậc thang bách luyện của Học Cung, La Hồng sẽ gặp Hoàn Nhan Liệt Hỏa, Hoảng bảng không tính tới lai lịch, kẻ này có thể xếp hạng thứ ba mươi sáu trong Hoàng bảng chứng tỏ vẫn rất mạnh…”

Phu tử vừa uống trà vừa nói.

Trấn Bắc Vương nheo mắt lại, tùy ý tựa lưng vào ghế, khinh thường nói: “Họ Hoàn Nhan? Là cái dòng họ mà đã bị lão tử đuổi như một con chó sao?”

“Cháu trai ta nhất định sẽ thắng!”

Cái logic này của ngài là từ đâu ra đấy?

Phu tử trợn mắt, lười nói chuyện.

Ông là ông, La Hồng là La Hồng.

Thất phẩm muốn giết Ngũ phẩm đứng trên Hoàng bảng? Ông lấy đâu ra tự tin vậy?



Tại rừng hoa đào, bạch y khoác trên người La Hồng nhuốm một màu máu đỏ thắm quyến rũ.

Hắn nằm trên mặt đất, Kiếm khí trong cơ thể chảy cuồn cuộn. Việc không ngừng chiến đấu, không ngừng khôi phục khiến tinh thần của hắn căng chặt đến mức cực hạn.

Liên tiếp bảy lần chạm mặt với cao thủ của Kim Trướng Vương Đình, mỗi một lần đánh là một lần nguy hiểm, La Hồng hiểu ra rằng, hắn đã bị người ta sắp đặt.

“Đi thêm chút nữa hẳn là sẽ tới cung điện của Tắc Hạ Học Cung… Có lẽ… có lẽ… người ta gặp phải vẫn sẽ là Kim Trướng Vương Đình. Thiên tài tới từ Kim Trướng Vương Đình chỉ còn lại một tên, hẳn là cái kẻ bị ta ngăn lại lúc đầu kia.”

“Thù mới hận cũ.”

La Hồng hơi nhếch môi, chống mũi kiếm xuống đất làm bàn đỡ đứng dậy, bước tiếp lên bậc thang đá, sinh khí trời đất tụ lại, nhanh chóng chữa lành vết thương, kinh mạch chịu áp lực lớn do vận chuyển kiếm khí quá độ cũng khôi phục lại.

Tu vi của Thất phẩm Thế Kiếm đã tăng hơn Bát phẩm đáng kể, tuy rằng còn một khoảng nữa mới tới Lục phẩm, nhưng… sẽ sớm thôi!

Dù sao thì khoảng thời gian từ khi La Hồng hắn bắt đầu tư hành tới giờ cũng còn khá ngắn.

Quả thực chiến đấu là cách tốt nhất để làm tăng sức mạnh.

Thực lựuc càng mạnh thì càng tự tin làm việc xấu.

Lưng La Hồng mang theo cổ kiếm, ngẩng đầu nhìn lớp sương mù bao phủ sườn núi dần tản ra, lộ ra con đường mòn.

Trên đỉnh của con đường đá này, chính là cung điện.

La hồng nhìn ra xa, loáng thoáng có thể nhìn thấy một bóng người đang đứng trong rừng hoa đào trước cổng cung điện.

Hoàn Nhan Liệt Hỏa lặng lẽ đứng ở đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn lớp sương mù dần tản đi lộ ra con đường mòn, có chút thất thần.

Chết, đã chết hết rồi.

Các thiên tài Kim Trướng Vương Đình đến tham gia khảo thí chiêu sinh của Tắc Hạ Học Cung đều chết hết, chỉ còn lại Hoàn Nhan Liệt Hỏa gã.

Còn lại đều bị La Hồng giết chết.

Khi Hoàn Nhan Liệt Hỏa đi đến điểm cuối của con đường, biết tin, gã như ngơ ngác.

Ở giây tiếp theo.

Sát khí bộc lộ, khuấy động lên từng tảng đá ở trên chặng cuối của con đường.

Trên con đường đá.

La Hồng bị luồng sát khí làm giật mình, kế đó nhếch mép cười, lấy ra cuốn tập bằng da, viết tên Hoàn Nhan Liệt Hỏa lên đó.

“Có rất nhiều người muốn giết ta, ngươi thì được tính là gì chứ.”

La Hồng cười khẽ.

Hắn nhặt một cành đào ở ngay lối đi của con đường.

Từ trong ngực lấy ra một nửa cái mặt nạ.

Khóe miệng nâng lên, cười thầm.

Một thanh kiếm cổ, một bộ y phục nhuốm máu, hắn bước lên bậc thang.

Đây là trận chiến cuối cùng trước khi bước vào cung điện, vậy thì bớt chật vật lại, mạnh mẽ lên thôi.

Trên bãi đất trống giữa sườn núi

Bầu không khí vô cùng căng thẳng, nguyên nhân do luồng sát khí tỏa ra từ người của Hoàn Nhan Xa Cổ đã ảnh hưởng đến rất nhiều người xung quanh.

Luồng sát khí lạnh lẽo ấy lan toả ra khắp bãi đất trống giữa sườn núi..

Bất chợt Hoàn Nhan Xa Cổ cảm nhận được điều gì đó, ngước đầu lên, nhìn tòa cung điện ở ngay đỉnh núi.

“Hắn đã đến rồi, đang bước vào cung điện.”

Hoàn Nhan Xa Cổ đứng dậy, liếc qua Lý Tu Viễn rồi nói.

“Đúng vậy.”
Chương 138 Chặt hết rừng đào (1)

Lý Tu Viễn nằm nghiêng người dưới gốc cây đào, trong tay cầm một quyển sách Thánh Hiền, thong thả xem, không thèm ngẩng đầu trả lời.

Trên con đường đá liên tục có giao tranh, máu tươi chảy xuống không ngớt nhưng chẳng gì có thể ngăn cản thú vui đọc sách của Lý Tu Viễn.

Y thích hoa đào, cũng thích nằm đọc sách dưới gốc cây đào.

Giống như năm đó, y đã từng gặp một người con gái dưới cây đào, cùng đọc những quyển điển tích của thánh nhân.

Cũng vì lý do đó, mỗi lần muốn bình tâm, y sẽ tạo ra một rừng đào, để bản thân mình đắm chìm trong đó, như thể người con gái trong mơ đang ở bên cạnh y, chưa từng biến mất.

Câu trả lời cụt ngủn như vậy hiển nhiên khiến Hoàn Nhan Xa Cổ không hài lòng.

“Đã như vậy, chúng ta có thể đi xem trận chiến như thế nào được không? Nếu ta đoán không sai, thì cao thủ của Kim Trướng Vương Đình ta đã đụng độ với La Hồng, đây chắc hẳn là do ngươi an bài, mà La Hồng đã bước vào trận chiến trong cung điện không phải là sẽ giao tranh với Hoàn Nhan Liệt Hỏa sao?”

Hoàn Nhan Xa Cổ lạnh lùng nói.

Trận chiến này khiến Hoàn Nhan Xa Cổ đặc biệt quan tâm, không bình tĩnh lại được.

Hoàn Nhan Liệt Hỏa đang xếp vị trí thứ ba mươi sáu trong Hoàng Bảng, gã đặt niềm tin vào Hoàn Nhan Liệt Hỏa.

Nhưng tên La Hồng công tử này lại rất bất bình thường, rõ ràng chỉ là một Kiếm tu Bát phẩm, hạ được Thác Bạt Băng đạt Lục phẩm thì cũng thôi nhưng đến cả Thác Bạc Cổ - thiên tài Ngũ phẩm tinh thông tiễn thuật và Võ tu cũng bị hắn giết chết.

Điều này khiến gã có chút hoảng sợ, gã sợ rằng… Hoàn Nhan Liệt Hỏa cũng không thể ngăn nổi tên La Hồng đó.

Gã sợ rằng máu của Hoàn Nhan Liệt Hỏa sẽ chảy thành sông trượt xuống lối đường mòn này.

Nếu sự thật là vậy, gã biết ăn nói làm sao với đại ca.

“Phải thì sao?”

Lý Tu Viễn vẫn nằm gác chân dưới gốc đào, mái tóc buộc lỏng lẻo tung bay tự do, lại có một con gió nhẹ thoảng qua, mang theo một vài cánh hoa đào.

“Sự đời trong thiên hạ, cuối cùng rồi sẽ có kết quả, ngươi cứ chờ đi.”

“Nhanh thôi.”

Lý Tu Viễn thản nhiên nói.

Y tiếp tục đọc cuốn sách còn đang dang dở, không biết ở đâu lại có cơn gió bay qua, mang theo cánh hoa cùng đi.

Hoàn Nhan Xa Cổ nghiến răng, mấy tên thư sinh thật đáng đánh.

Nhưng gã đánh không lại.

Gã đành ngậm ngùi từ bỏ, ngồi xuống đất, nhìn chằm chằm về phía cung điện trên đỉnh núi.



“Kiếm… Kiếm thị?”

Tiểu Đậu Hoa có chút bối rối, nàng không hiểu chút gì về tu luyện, quan trọng nhất là làm Kiếm thị của một vị công tử suốt ngày luôn thích hung dữ với người khác, vậy không biết mỗi ngày sẽ bị ngài ấy hung dữ bao nhiêu lần đây…

“Chính là giống như làm thị nữ sao?”

Tiểu Đậu Hoa hỏi.

Trần quản gia lắc đầu cười: “Đương nhiên là không. Kiếm thị… là người phục vụ kiếm.”

“Không giấu gì ngươi, thiên phú của ngươi làm ta nhớ tới một cố nhân, ngươi và nàng ấy rất giống nhau, tuy rằng giỏi kiếm thuật, nhưng thể chất lại đặc biệt, thích hợp với việc dưỡng kiếm hơn.”

“Kiếm cũng như con người, đều phải nuôi, càng nuôi dưỡng tốt, lực sát thương của kiếm sẽ càng dày.”

“Một thanh kiếm sắt bình thường nhưng nếu được uẩn dưỡng đúng cách thì còn tốt hơn cả một thanh kiếm được đúc cà ngàn lần nhiều.”

Trần quản gia nói.

“Hơn nữa với tính tình của ngươi, muốn trở thành một Kiếm tu chân chính, học tập tiếp thuật chính tông không biết phải mất bao nhiêu thời gian, ngay cả khi tu luyện xong thì ngươi dám giết người sao?"

“Trời sinh ngươi vốn là người có tấm lòng lương thiện không thích hợp để tu luyện Kiếm thuật.”

“Nhưng nếu ngươi trở thành Kiếm thị, ngươi sẽ phải đi theo Kiếm chủ mãi mãi, như một sợi dây xiềng xích ngươi lại.”

Tiểu Đậu Hoa giật mình.

Trần quản gia cũng không ép buộc, hai tay bắt chéo ra sau lưng, nhìn hai con cá chép bơi lượn trong hồ vô tư lự, chậm rãi nói: “Nếu ngươi muốn luyện kiếm, ta sẽ dạy ngươi.”

“Hai sự lựa chọn, tùy vào ngươi.”

“Hãy chọn theo ý muốn của con tim, Kiếm thị thực chất chính là một vỏ kiếm hình người, tâm không thuần thì không thể nào nuôi ra được kiếm tốt.”

La Tiểu Tiểu ngồi nghe như nước đổ đầu vịt, tiếp tục ngồi ăn trái cây.

Hồng Tụ nhìn Tiểu Đậu Hoa, tự hỏi nàng sẽ lựa chọn như thế nào.

Một lát sau.

Tiểu Đậu Hoa hít sâu một hơi.

“Trần tiền bối, ta nguyện ý làm Kiếm thị.”

Tiểu Đậu Hoa nghiêm túc nhìn Trần quản gia, lông mi run rẩy, thanh âm có phần sợ hãi xen lẫn với tò mò: “Trần tiền bối, vậy vị cố nhân kia của ngài đâu ạ?”

Lời nói thốt ra, xung quanh hồ sen chợt yên tĩnh.

Trần quản gia tóc trắng ngẩn người nhìn đài sen trong hồ, im lặng.

Mặt trời lặn xuống như màu máu, tiếng ve kêu không dứt, cái nóng của mùa hè cũng dần biến mất.



Trong cung điện.

Mây ở Đông Sơn cũng dần tản đi, ẩn hiện một bóng người mặc bạch y toát nhuốm đầy máu, trên lưng mang theo thanh kiếm cổ, tay thì cầm một nhánh hoa đào, từng bước đi về hướng của cung điện.

Trong mảnh rừng hoa đào phía trước cung điện, Hoàn Nhan Liệt Hỏa hai tay bắt chéo trước ngực, từ trên cao nhìn xuống, tỏa sát khí nồng nặc.

Mà bên ngoài rừng đào, lần lượt có bóng người xuất hiện.

Một tiểu tăng như đoá sen trắng không nhuốm bụi trần, ánh mắt tĩnh lặng nhìn về phía khu rừng.

Có thanh niên kiệt ngạo mang theo hai thanh kiếm bên hông, ánh mắt sắt bén nhìn chằm chằm về hướng chiến trường cuối cùng kia.

Cũng có thiếu nữ mang theo ba hộp kiếm, trông vô cùng khí khái đưa đôi mắt sáng rực quan sát nơi xa.

Đây là điểm cuối của con đường mòn, những người có thể đến được nơi này về cơ bản đã đi được hơn nửa chặng đường bước vào Tắc Hạ Học, mà có thể xuất hiệ ở đây, đa số đều là thiên kiêu.

Hiện tại đã có nhiều thiên kiêu biết về chiến tích của La Hồng.

Trên con đường đá bách luyện này, hắn đã liên tục giết chết bảy thiên tài của Kim Trướng Vương Đình…

Quả thật tàn nhẫn đến kinh người, giống như La Nhân Đồ năm đó…

“Ngược lại có hơi xem nhẹ tiểu tử này…” Nữ nhân đeo ba thanh kiếm trên lưng nhìn chằm chằm vào hai người ở xa, lẩm bẩm nói.

Bát phẩm lại có thể liên tiếp giết nhiều Ngũ phẩm như vậy, cho dù nàng ta ở Bát phẩm thì cũng không thể làm được…

Con trai của La Nhân Đồ có vẻ hơi khác người.

“A Di Đà Phật, sát tâm quá nặng, người người oán trách, nếu Hoàn Nhan Liệt Hỏa còn không ngăn cản tên này lại, tiểu tăng chỉ có thể khuyên nhủ La thí chủ thành tâm hướng Phật.” Tiểu tăng nhân khoác tăng bào trắng ôn hòa nói.
Chương 139 Chặt hết rừng đào (2)

Thiếu niên cầm hai con dao liếc tiểu tăng nhân một cái, nói: “Khuyên cái rắm, ngươi định dùng nắm đấm khuyên sao? Năm xưa không phải Vọng Xuyên Tự của ngươi bị quân binh của La gia chà đạp, người chết đếm cũng không xuể sao. Hòa thượng của chùa các ngươi đều hận không thể giết người của La gia, chính ngươi cũng hận chết tên La Hồng đó thôi.”

“A Di Đà Phật, thỉnh thí chủ nói cẩn thận.” Tiểu tăng nhân chắp hai bàn tay lại và nói.

Tiểu đạo sĩ khoác đạo bào cũng mỉm cười: “Thực lực của Hoàn Nhan Liệt Hỏa không tồi chút nào, hạng ba mươi sáu của Hoảng Bảng… Thuộc thế hệ trẻ của Kim Trướng Vương Đình như vậy có thể coi là có bản lĩnh, e là La Hồng gặp không may rồi.”

Nghe những lời này, một vài thiên kiêu trốn trong rừng rậm cũng không nói gì.

Trong rừng đào tràn đầy sát khí quanh quẩn, khiến cả cánh rừng cũng trở nên rối loạn.

Tiếng bước chân dần dần không còn.

Phía xa của bầu trời, mặt trời lặn xé tan bức màn mây, xuyên qua lớp mây mù dày đặc bao phủ, bậc thang đá cuối cùng cũng đã hiện ra trước mắt.

La Hông mang theo thanh kiếm cổ, trên tay cầm cành đào, lại còn có một nửa mặt nạ kỳ dị, đã đến được điểm cuối của khu rừng đào.

Hoàn Nhan Liệt Hỏa nhìn qua, ánh mắt rơi trên người La Hồng.

Nhìn vệt máu đỏ tươi trên y phục trắng của La Hồng, Hoàn Nhan Liệt Hỏa không giấu nổi sát ý trong đáy mắt.

Rầm!

Không nói thêm gì, cũng chẳng thèm mở lời trước đại chiến.

Hoàn Nhan Liệt Hỏa phóng tới, cả khu rừng lúc này như cũng đang run rẩy sợ sệt.

Khí tức của Võ tu Ngũ phẩm trên người bắt đầu tăng vọt, trên người gã được bao phủ bởi một lớp huyết giáp.

Bộ huyết giáp này cực kỳ tinh xảo, giống như là một tác phẩm tuyệt kĩ của sự tỉ mẩn, khéo léo của người thợ đã tạo ra nó.

Nhưng trên thực tế, bộ giáp được hình thành từ máu tươi một cách tự nhiên.

Hoàn Nhan Liệt Hỏa đã đạt tới cảnh giới cao nhất của Ngũ phẩm.

“Bắt đầu rồi.”

Xung quanh rừng rậm im lặng như tờ.

Cho dù là Tiêu Nhị Thất có đem theo hai thanh đao hay Ngô Mị Nương mang theo hộp kiếm thì ngay lúc này đều im lặng cả, cùng theo dõi trận chiến trên con đường bách luyện này.

Mọi thứ giữa thiên địa, dường như đều ngưng trệ vào lúc này.

Hoàn Nhan Liệt Hỏa không cho La Hồng thời gian để chuẩn bị.

Phần lưng bằng gỗ của Vạn Thạch cung rơi vào tay gã, dây cung lập tức bị kéo căng thành hình mặt trăng tròn, tiếng căng dây tạo nên âm thanh chói tai.

Một mũi tên được bắn ra với sát thương cực lớn.

Sát khí bùng nổ.

Ngay lúc mũi tên được bán ra, Hoàn Nhan Liệt Hỏa tựa như một con sói hoang trên đồng cỏ, nhanh chóng lao lên, loan đao bên hông được rút ra tạo thành hình vòng cung sắc bén, mang theo sát thương cực lớn, chém thẳng về phía cổ La Hồng.

Gã muốn nhanh chóng giết chết La Hồng!

Để rửa nhục cho Kim Trướng Vương Đình!

Luồng khí thế này rất mạnh, khiến cho cả rừng đào phải chập chờn không ngừng.

Đối mặt với luồng sát khí kinh người này, La Hồng chỉ mỉm cười.

Bạch y tung bay, tóc mai trên trán bay tán loạn, lưng hắn cõng Địa Giao, cằm hơi nâng lên.

Bàn tay đang nắm nhánh hoa đào, đột nhiên đeo chiếc mặt nạ chỉ có một nửa kia lên.

Điệu cười của mặt nạ mang theo vẻ u ám và tà dị.

Hả?

Tiêu Nhị Thất, Ngô Mị Nương, hòa thượng Khổ Nguyệt đang ở bên ngoài rừng đào xem trận chiến đều rùng mình.

Bởi vì họ phát hiện khí tức trên người La Hồng đã… thay đổi.

Những người ngoài cuộc này đều có thể phát hiện thì sao Hoàn Nhan Liệt Hỏa đang từng bước tới gần La Hồng lại có thể không phát hiện ra?

Nhưng giờ phút này, gã cũng không quan tâm được nhiều như vậy, sát cơ của gã đang mạnh, vậy thì cứ để La Hồng kia dứng chịu thôi.

Mà La Hồng đang đeo mặt nạ lại đột nhiên cười phá lên.

Đối mặt với mũi tên kinh khủng của Hoàn Nhan Liệt Hoả, hắn không tránh né, chỉ giơ cành đào trong tay lên, kiến khí xuất hiện trong cơ thể không ngừng bộc phát ra ngoài.

Một mũi tên bắn tới, nhánh hoa đào được tung ra rất chuẩn.

Ầm!

Mũi tên bắn thẳng xuống đất, nổ tung tạo nên một cái hố sâu.

Mắt của Hoàn Nhan Liệt Hỏa nheo lại.

“Thất phẩm Thế Kiếm!”

Gã kinh ngạc nói, nhưng thanh loan đao trong tay vẫn chém ra không chút chần chừ. Ánh đao xám trắng, cắt mặt đất như cắt bùn khiến đất đá tung bay, có những viên thô to bằng ngón cái bắn thẳng tới La Hồng.

La Hồng cầm nhánh hoa đào trong tay, kiếm khí tung hoành, mang theo khí thế như sấm dậy đất bằng.

“Hôm nay ta sẽ chặt hết rừng đào này.”

Đằng sau mặt nạ La Hồng bật cười khẽ.

Tiếng cười vang vảng xung quanh khiến khung cảnh càng trở nên rùng rợn hơn.

Hắn bắt đầu vung cành đào trong tay như đang múa kiếm trên không.

Một kiếm, hai kiếm, ba kiếm…

Bảy kiếm, tám kiếm, chín kiếm.

Trong phút chốc, cây đào trong rùng lay động, hoa đào tựa như run rẩy mà rơi đầy xuống đất, bị một luồng khí vô hình lôi kéo.

Mỗi một cánh hòa đào, đều hoá thành phi kiếm, như vạn giọt nước hoá thành suối, hội tụ thành sông.

Sóng chạy, sóng chảy, cuốn cát và phá hủy đá mòn, dâng trào ra biển!

Những cánh hoa đào dần hội tụ thành vảy… của rồng!

Chín kiếm hóa rồng?!

Hoá Long Kiếm? Kiếm kỹ đã nổi danh khắp thiên hạ đây sao?

Rồng bay lượn tung hoành, đối đầu trực tiếp với Hoàn Nhan Liệt Hỏa.

Hoàn Nhan Liệt Hỏa bị đánh bật, liên tục lùi về phía sau, giống như một quả bóng da không ngừng lăn ngược về, thân thể bị những cánh hoa đào sắc bén như kiếm chém cho máu thịt lẫn lộn.

Uỳnh!

Một tiếng nổ vang lên, Hoàn Nhan Liệt Hỏa phát ra tiếng kêu đau đớn, có máu tươi bắn ra, cơ thể bị bị đánh bật ra tạo thành một đường cong giữa không trung rồi đập thẳng xuống đất, huyết giáp trên người vỡ ra từng mảnh.

Từng cánh hoa đào bị nổ tung ra tựa như những thanh kiém sắc bén găm vào mặt đất, khiến cho mặt đất cũng chồng chất vết thương

Giờ khắc này.

Trong rừng đào đã tàn lụi vô cùng im ắng.

Thất phẩm đã đánh bại Ngũ phẩm trong Hoảng Bảng bằng một chiêu sao?

Quả thực là quá mạnh!

Hoàn Nhan Liệt Hỏa… thảm bại!

Bại đến tối tăm mặt mày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK