• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 107 Thiên địa này quá ồn ào (2)

Mũi thương và ánh kiếm va vào nhau giống như mặt đất bằng nhấc lên sấm chớp, tựa như sự va chạm của sao trời trên tầng mây cao và động đất bên dưới mặt đất.

Màn mưa rơi xuống từ trên bầu trời, làm không gian vặn vẹo nghiêng ngả.

Trên không trung, có hai bóng dáng đạp không mà đi, không hề tiến hành giao phong kịch liệt, một người cầm thương, một người cầm kiếm, khí cơ trộn lẫn vào nhau, khiến xung quanh hai người như biến thành một cái lồng giam trong trời đất, bất cứ kẻ nào cũng không thể vượt qua nửa bước.

Áo xanh của Trần quản gia tung bay, cầm cổ kiếm Địa Giao, thanh kiếm này như sống lại, phát ra tiếng kêu khóc như rồng ngâm, kiếm khí thì như rồng rắn không ngừng bao bọc xung quanh ông.

Thương Vương Viên Thành Cương, mặc dù nhìn bề ngoài có vẻ yếu ớt, đôi mắt bị mù, nhưng mà nắm ngọn thương trong tay cực kỳ vững chắc, ông ta nghiêng đầu, tuy đôi mắt không thấy đường nhưng lỗ tai vẫn nghe được.

Trong lòng có thương, rõ hết cả trời đất.

“Trần Thiên Huyền, lần này lão đầu ta tới đây chỉ mong có được một cuộc chiến công bằng, ngươi điệt cảnh thành Nhị phẩm, vậy lão đầu ta sẽ áp cảnh Nhị phẩm, cùng tranh vị trí số 1 của Địa Bảng với ngươi.”

Vừa nói dứt lời thì người đã biến mất, chỉ để lại tiếng vọng giữa đất trời.

Một cây thương bạc, như sấm chớp xé rách bầu trời, trong chớp mắt lướt qua không trung, một bóng kinh hồng.

Như có ngân long gầm thét giữa đất trời.

Áo xanh và tóc của Trần quản gia phất lên, nhìn Thương Vương Viên Thành Cương tự áp cảnh giới ở Nhị phẩm tương đương như ông, không khỏi cười cười.

Cái tên này vẫn kiêu ngạo như trước đây.

Ông chầm chậm giơ kiếm lên, một kiếm giữa trời giống như rất nặng lại như cực nhẹ, va chạm với thương bạc giống như con rắn điện đang ép tới gần, tiếng nổ tung giòn tan vang vọng giữa đất trời, làn khí vô hình như lớp sóng dày đặc trải rộng ra từng vòng.

Ông ta đạp không trung bay lên lơ lửng, một tay cầm thương, nghiêng mặt, ngàn vạn giọt mưa rơi xuống từ trên trời.

“Trời đất này quá ồn ào.”

Vừa nói dứt lời, trường thương của ông ta chỉa lên trời, trong giây phút ấy, màn mưa đứng im, vô số hạt mưa như ngừng lại giữa không trung.

Thật sự bị một thương của ông ta đẩy ngược lại lên trời.

Trong chớp mắt tiếp theo, nó hoá thân thành lôi xà trượng tám, quất một mảnh gào thét vào hư không.

Trần quản gia vẫn đứng yên không nhúc nhích, nhẹ nhàng khua kiếm, giống như đang đùa một trận Thái Cực kiếm.

Nếu nói Thương Vương là bạo liệt, vậy thì Trần quản gia chính là khéo léo đưa đẩy.

Lôi xà một trượng tám lúc nhúc, che trời lấp đất, thế nhưng lại không thể nào đến gần một tấc vuông xung quanh người Trần quản gia.

Đây là một trận long tranh hổ đấu, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm, hít một hơi khí lạnh.

Đây không phải một trận chiến của Nhị phẩm và Nhị phẩm.

Nếu một kẻ mới vào Nhất phẩm dám đi lên thử một chút thì sợ là trong nháy mắt sẽ bị đánh cho mặt mũi đầy đất cát, nửa chết nửa sống.

Xì xì xì....

Thương vương thoát khỏi hình dáng lôi xà trượng tám.

Quần áo cũ nát trên người không ngừng phồng lên, phồng lên.

Nhìn chằm chằm Trần Thiên Huyền một thân áo xanh, nghiêng đầu, nhếch miệng lộ ra một hàm răng vàng.

Tay cầm thương bạc chỉ vào trời đất.

Màn mưa bị một thương của ông ta đẩy ngược về tầng trời, phía dưới một thương này, khuấy đục cùng một chỗ.

Vô số hạt mưa nối tiếp với nhau, hội tụ thành một cây mưa thương to lớn.

“Trần Thiên Huyền, tiếp ‘Thiên Địa Nhất Khí’ của lão đầu ta đi!”

Oành!

Một thương khuấy động khí tượng của trời đất, hạt mưa kết nối thành một cây mưa thương to lớn.

Bỗng nhiên nương theo tiếng thét gào kinh thiên động địa, nện về phía bóng thanh sam đang lơ lửng trên hư không.

Giống như một toà lâu đài trên trời quất vào con kiến đang ngẩng nhìn trời cao.

Trần quản gia cười một tiếng.

“Ta chỉ có một kiếm, tên Bạch Giao.”

Buông lỏng tay ra, cổ kiếm Địa Giao lơ lửng trước người, chớp mắt, kiếm phân, một sinh hai, hai thành ba, ba biến thành bốn....

Bốn kiếm vừa ra, kiếm khí mạnh mẽ hoá thành giao long màu trắng.

Con giao long màu trắng này mang theo kiếm khi mạnh mẽ, sinh động như thật đi ngược dòng nước, va chạm với mưa thương to lớn kia.

Giống như lật nghiêng trời, kéo Côn Lôn!

Tất cả mọi người đều chăm chú quan sát cuộc va chạm động trời này.

Trong huyện An Bình, trên đường lớn.

La Hồng mang theo mặt nạ Tà Quân, một thân áo trắng chạy nhanh trên đường lớn.

Cứ chạy rồi chạy, lại thả bước chầm chậm từ lúc nào không hay, giẫm lên nước dạo bước, ngẩng đầu nhìn trận va chạm trên kia.

Máu huyết sôi trào, đây chính là tu hành giả cấp cao sao?

Cảnh tượng này làm trong lòng La Hồng trào lên ý thơ.

Chỉ phun ra được bốn chữ thô tục.

“Cái đệt, ngầu đét.”



Đây là lời cảm khái xuất phát từ trong lòng La Hồng, không hề giả vờ giả vịt.

Trận giao chiến này thật sự đã làm thay đổi tam quan của hắn.

Thì ra tu sĩ cấp cao lại mạnh đến như vậy!

Một kiếm cuốn nhật nguyệt, một thương đảo càn khôn!

So sánh lại với việc giết chết mấy tên Tà tu Thất, Bát phẩm của hắn thì hoàn toàn chẳng có chút nào đáng để vui mừng.

Bầu trời bên ngoài huyện An Bình.

Một con Bạch Giao đón gió bay vút lên, mạnh mẽ đánh vào mưa thương hội tụ từ những giọt mưa trong trời đất!

Giống như một con thác đổ thẳng từ trên trời xuống, chạm vào mặt đất, tạo ra tiếng vang đinh tai nhức óc.

Cơn mưa lại nặng hạt hơn, dường như đang bộc phát sự khó chịu và tức giận khi bị người phàm điều khiển, tiếng mưa rơi vô cùng xối xả, tiếng gió như gầm rú thét gào, tiếng sấm lại càng điếc tai!

Dường như mặt đất cũng bị trận mưa này làm cho co rụt lại.

Nhưng mà cho dù là cơn mưa to trút nước như thế cũng không thể che giấu hai bóng người đang chém giết trên bầu trời.

Bạch Giao tung hoành giữa trời đất, một tia sáng xanh, một tia sáng bạc chém ra màn mưa xối xả ngàn vạn, quấn quanh thân thể Bạch Giao, không ngừng chiến đấu.

Tốc độ của bọn họ quá nhanh, ngoại trừ một vài tu sĩ cấp cao thì người bình thường đều không nhìn rõ lắm, chỉ có thể nhìn ra ánh sáng đang va chạm vào nhau, còn chi tiết cụ thể về trận chiến lại chẳng biết chút gì.

Nhưng mà cho dù chưa thấy rõ ràng thì họ cũng hiểu được trận giao chiến này chắc chắn vô cùng kịch liệt.
Chương 108 Giả ngầu xong còn muốn bỏ chạy (1)

La Hồng bình ổn lại dáng vẻ bay nhanh của mình, bước đi trong màn mưa, giẫm lên con phố dài nước ngập ba thước rưỡi, đạp một bước lên đó, sau một khắc, mượn lực vách tường bay lên như diều gặp gió.

"Là ai?!"

Nhóm quân lính canh cổng thành bị ướt đẫm nước mưa thi nhau gào to lên.

Bọn hắn thấy La Hồng tóc bạc trắng, trong lòng hơi hoảng sợ.

Quan trọng nhất chính là, quần áo trắng của La Hồng nhuốm máu, cho dù mưa to cũng không thể cọ rửa mùi máu tanh nồng đậm trên người hắn.

"Là Lạc Hồng công tử, không cần phải quá lo lắng."

Tử Vi mặc quần áo của sứ giả Đại Lý Tự, che ô giấy dầu, thướt tha đi đến, nói.

Rất nhiều quân lính canh giữ cổng thành nghe vậy lập tức không do dự nữa bỏ vũ khí trong tay xuống.

Tên của La Hồng bây giờ ở huyện An Bình như sấm ở bên tai, trận chiến khuấy động thiên tượng của hai vị cao thủ ngoài thành kia thật ra ở mức độ rất lớn cũng là vì La Hồng.

"Lạc Hồng công tử, đi theo ta."

Tử Vi cười ngọt ngào với La Hồng, sau đó che ô giấy lên đỉnh đầu La Hồng, che mưa to cho hắn.

Trái lại La Hồng chẳng nói gì thêm.

Hai người bước trên thành lầu, ở nơi xa, Lạc Phong và Phương Chính đứng im trong mưa to.

Lạc Phong vắt đao ở bên hông, quay lại nhìn thấy La Hồng một thân áo trắng mang theo mặt nạ, lại phát hiện ra khí Chính Dương của La Hồng sáng óng ánh như mặt trời trên cao, càng mạnh mẽ hơn, không khỏi giật mình nhẹ.

"Lão Lạc, khu ổ chuột ở đường Địa Thử, Tà tu thành đàn... Ta mới qua bên đó về, có tàn cuộc phải đi thu dọn."

La Hồng nói.

Lão Lạc? Da mặt Lạc Phong hơi co rúm lại, nhưng mà lời sau đó của La Hồng lại hấp dẫn sự chú ý của ông ta.

Ông ta vuốt cằm nhẹ, nghiêng mặt nhìn Phương Chính, ra hiệu ý bảo Phương Chính đi một chuyến.

Cả gương mặt Phương Chính toàn là vẻ không tình nguyện.

Hắn ta muốn xem trận chiến của Nhị phẩm cơ!

"Nhìn cái gì mà nhìn, ngươi chỉ là một tên Thất phẩm, biết cái gì?!"

Lạc Phong cười mắng một câu.

Mặc dù Phương Chính cảm thấy Lạc Phong nói rất có lý, nhưng mà vẫn cảm thấy bị xúc phạm lắm.

Nhưng mà, thân mang trách nhiệm của sứ giả Đại Lý Tự vẫn khiến hắn ta lựa chọn đi về đường Địa Thử.

"Tử Vi, có muốn đi chung không?"

Phương Chính quay đầu nhìn về phía Tử Vi.

"Không muốn không muốn, ta đang che ô cho Lạc Hồng công tử, ngươi tự đi một mình đi."

Tử Vi liếc mắt, lắc đầu, sau đó vẻ mặt đầy phấn khởi nhìn chằm chằm trận chiến trên bầu trời.

Mặt Phương Chính đen thùi, chắc đây là đồng đội giả rồi, hắn ta cảm giác như mình bị toàn thế giới vứt bỏ.

Xoay người, cô đơn nhảy xuống khỏi cổng thành.

La Hồng mang mặt nạ Tà Quân, toàn thân toả ra một loại cảm giác vô cùng tà dị.

Trong lòng Lạc Phong như cảm giác được gì, nhìn chằm chằm La Hồng nhiều hơn một lát.

Nhưng mà ông ta chỉ cảm thấy khí Chính Dương của La Hồng càng ngày càng đậm hơn, bèn thu hồi ánh mắt, nhìn về trận chiến trên bầu trời kia.

Cho dù Lạc Phong là Võ tu Ngũ phẩm, nhưng mà... Ông ta nhìn trận chiến đấu này cũng không hiểu nhiều cho lắm.

Ông ta chỉ có thể nhìn thấy trận chiến đấu đáng sợ, va chạm khuấy động cả thiên tượng.

Nhưng mà chi tiết sự va chạm giữa kiếm và thương của Trần quản gia và Thương Vương Viên Thành Cương ông ta không thể nhìn rõ một chút nào.

Thậm chí ngay cả ánh mắt cũng hơi không theo kịp tốc độ của hai người.

Trên cổng thành mưa vẫn đổ như trút nước.

Bầu không khí có hơi ngột ngạt.

Lạc Phong quay đầu nhìn La Hồng một cái, lại phát hiện đôi mắt của La Hồng nhanh chóng chuyển động theo hai đường chớp sáng không ngừng va chạm với nhau trên bầu trời.

"Ngươi xem hiểu sao?"

Lạc Phong tò mò hỏi.

La Hồng không quay đầu, vẫn nhìn chằm chằm trận chiến đấu kịch liệt trên bầu trời như cũ, trả lời lại một câu.

"Sao lại nhìn không hiểu?"

Lạc Phong: "........"

Thằng nhóc này đang giả ngầu với ai vậy?

Ngược lại dáng vẻ còn rất đương nhiên, thế nhưng ngay cả ông ta là Võ tu Ngũ phẩm còn xem không hiểu, một tên Kiếm tu Bát phẩm như Lạc Hồng, sao có thể xem hiểu được?

Thật ra La Hồng xem hiểu hết, dưới lớp mặt nạ Tà Quân, ánh mắt của hắn cũng chuyển động theo động tác của Trần quản gia và Viên Thành Cương.

......

Mưa rào rào xối xả, không ngừng cọ rửa sạch bùn đất trong vùng núi.

So với mưa to rít gào giận dữ của ông trời, bên sườn núi nhỏ lại có vẻ vô cùng ấm áp.

Đàn hương lượn lờ, tiểu đồng bung dù, pha trà.

Văn Thiên Hành ngồi trên ghế bành, nước mưa không dính được vào người, vừa thưởng thức trà Bích Triều nổi tiếng của huyện An Bình, vừa thưởng thức trận chiến của Nhị phẩm trên bầu trời mênh mông rộng lớn.

Hai người kia cũng không phải Nhị phẩm thông thường, đều là yêu nghiệt Nhị phẩm có thực lực đứng đầu Địa Bảng.

Văn Thiên Hành cười cười, bàn tay vỗ nhẹ vào bao tay.

"Trận chiến thật đặc sắc."

"Đáng thưởng thức."

"Tiếc là trận chiến này sắp kết thúc rồi."

Nói đến đây, ông ta vuốt vuốt chòm râu, quét mắt nhìn bốn phương tám hướng Đông Tây Nam Bắc.

Những tên này đang chờ đợi gì?

Cuối cùng ánh mắt của ông ta như dừng lại trên cổng thành.

"Hửm?"

Văn Thiên Hành khẽ giật mình, nheo mắt lại, tên này lại dám phô trương đứng trên thành lâu như thế...

Khoé miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười thú vị, ông ta gọi một tên tiểu đồng đến.

"Thay đổi quần áo đi về phía thành lâu, đánh úp tên La Hồng to gan lớn mật này, công khai thân phận của hắn ta nhưng mà đừng có dùng đòn quyết định, để lại một ít là được rồi, đi sớm về sớm, ta còn chờ ngươi pha trà đây."

Tiểu đồng khom người nghe lệnh, một khắc sau, đạo bào trên thân rách ra, hoá thành một bộ y phục dạ hành, xông vào màn mưa trắng xóa, vọt về phía trước, dường như thân thể cũng biến thành hạt mưa.
Chương 109 Giả ngầu xong còn muốn bỏ chạy (2)

Trên cổng thành.

La Hồng mang theo mặt nạ Tà Quân cực kỳ nhạy cảm, cảm nhận được ánh mắt của Văn Thiên Hành, quay đầu nhìn về phía ông già như đang ngắm mưa ở sườn núi nhỏ bên kia.

"Ông già đó, là ai?"

La Hồng hỏi Tử Vi ở bên cạnh.

"Huynh nói Văn Thái phó sao? Ông ta tới từ kinh thành, là thầy của Thái tử."

Tử Vi nói.

"Tên đầy đủ, họ lẫn tên là gì?"

La Hồng lại hỏi.

"Văn Thiên Hành."

Trái lại Tử Vi không có giấu diếm bất kỳ điều gì, mặc dù thấy lạ vì sao La Hồng lại hỏi điều này, nhưng mà chuyện này cũng không có gì bí mật.

La Hồng gật đầu nhẹ, âm thầm nhớ lại trong lòng.

Ông lão này... Xem ra cũng không phải là thứ gì tốt đẹp.

......

Bên ngoài huyện An Bình, bốn phương tám hướng Đông Nam Tây Bắc.

Đều có kẻ mạnh đứng yên lặng xung quanh, mưa to không ngừng rơi xuống, lại biến mất trước một khoảng trống cỡ một trượng xung quanh người bọn họ, hạt mưa không dính vào người.

"Viên Thành Cương có lẽ sắp thua rồi, Hóa Long kiếm dù sao cũng là Hóa Long kiếm, cho dù điệt cảnh cũng vẫn mạnh như trước...."

"Nhưng mà so với Tam Kiếm bị thất bại năm đó thì Vương Thành Cương như vậy là đã mạnh hơn nhiều rồi, đủ để xếp hạng Mười trên Thiên Bảng của Đại Hạ."

Lão đạo nhân cười vuốt vuốt cằm.

Bỗng nhiên.

Lão đạo nhân dường như cảm ứng được điều gì, nheo mắt lại nhìn về phía thành lâu.

Không khỏi cười rộ lên.

"Hay cho một tên Văn Thiên Hành."

......

La Hồng yên lặng đứng trên thành lâu, áo trắng bị cuồng phong gió lốc bên trong cơn mưa to thổi tung phần phật không ngừng nghỉ.

La Hồng mang theo mặt nạ, bỗng nhiên cảm nhận được nguy cơ sắp đến gần.

"Hửm?"

La Hồng quay đầu nhìn Tử Vi không biết chuyện gì.

Lại nhìn Lạc Phong đang giả vờ xem hiểu trận chiến.

Lông mi hơi nhăn lại, nguy cơ không đến từ hai người này vậy thì đến từ đâu?

Một giọt mưa rớt vào trên mặt La Hồng, làm hắn cảm thấy đau đớn.

"Mưa......"

Đôi mắt của La Hồng bỗng nhiên khựng lại.

Một cái chớp mắt tiếp theo, lại phát hiện ra phía trên mái hiên ở tường lâu, từng giọt nước mưa đọng lại hóa thành một bóng người đang ngồi chờ.

Người mưa kia khép hai ngón tay lại, nguyên khí phun trào, làm cho nước mưa biến thành lưỡi kiếm sắc bén, bay thẳng đến chỗ La Hồng.

"La Hồng con trai của La Nhân Đồ đang ở đây!!!"

Mà trong miệng của người mưa kia, thật sự phát ra tiếng giống như chuông lớn.

Giọng nói kia chồng chất lên nhau, truyền ra từ cổng thành.

Bên ngoài huyện An Bình, tiếng mưa to đều trở nên im ắng.

Sau một khắc, lần lượt từng đợt tiếng cười trầm thấp quanh quẩn.

Lạc Phong giật mình, bắt đầu lo lắng, vẽ mặt bỗng nhiên thay đổi, chuyện lớn không hay rồi!

"Muốn chết!"

Khí huyết trên người biến thành giáp, ném ra một đấm như sấm sét, nện mạnh vào lưỡi kiếm mưa. Tuy sức mạnh của thanh kiếm ở tầng Thất phẩm không tính là gì, nhưng phiền phức không phải là chuyện này.

Người mưa kia lại không có lòng chiến đấu, mục đích của gã đã đạt được, liền tính nhảy xuống thành hóa thành nước mưa, trốn thoát bằng kỳ thuật, cho dù là Lạc Phong Ngũ phẩm cũng không làm gì được gã.

"Ai phái ngươi đến?"

Mà La Hồng thì vẫn bình tĩnh nhìn chằm chằm người mưa kia, nói.

Người mưa không trả lời, cũng lười đáp lại.

La Hồng giơ tay lên, nện một đấm vào hư không.

Không nói gì thì cũng thôi đi, giả ngầu xong còn muốn bỏ chạy?

Toàn thân người mưa kia chấn động, bên trong cái bóng chiếu rọi trên bức tường của gã, bỗng nhiên trồi ra một bàn tay đen nắm cổ chân của gã lại!

Mưa ầm ầm, xối xả như hàng ngàn hàng vạn thanh lợi kiếm lao xuống từ tầng trời.

Thân thể người mưa kia gần như nửa trong suốt, ẩn vào trong mưa gió mà trốn chạy. Đó là một môn kỳ thuật, cần được rèn luyện từ nhỏ.

Tu vi của người mưa kia không mạnh, nhưng gã ỷ vào kỳ thuật, rất nhiều nơi đều có thể đi lại như chốn không người. Ngay cả cường giả mạnh hơn hai ba cấp bậc cũng chưa chắc đã làm gì được gã.

Lúc mới nhận lệnh lão nhân làm việc gã còn tưởng là một nhiệm vụ ngon ơ lắm. Dù sao Tu vi La Hồng không cao, Lạc Phong cũng chỉ là võ tu có duy nhất một thủ đoạn, gã hoàn toàn có thể dễ dàng hoàn thành.

Nhưng...

Gã sai thật rồi.

Khi giữa cái bóng của gã xuất hiện một bàn tay to lớn, kéo lấy mắt cá chân của gã, gã đã biết, lần này... có lẽ hỏng rồi.

La Hồng đứng trên cổng lầu, mái đầu bạc tung bay trước gió, hờ hững mà lạnh lẽo nhìn người mưa.

Mục đích của người mưa rất rõ ràng.

Hiển nhiên là được người phái tới để vạch trần thân phận con trai La Nhân Đồ của hắn.

Dạng âm hiểm như vậy lại càng đáng hận hơn.

Nhận thấy bốn phía ở huyện An Bình, không ngừng có những luồng khí cơ bốc lên khỏi đất bằng, sắc mặt La Hồng càng thêm âm trầm.

Người muốn giết hắn, đúng là không ít.

Hơn nữa từng luồng khí cơ này đều vô cùng đáng sợ, dường như có thể khuấy đảo cả trời đất.

Mục đích của những người này, đều là đưa hắn vào chỗ chết.

Thật ra La Hồng có hơi tò mò, rốt cuộc cái người cha hờ kia của mình là dạng người gì?

La Nhân Đồ?

Đại phôi đản giết người không chớp mắt?

Thế nhưng, nếu đã là dạng tồn tại như vậy, sao có thể để mặc con trai, con gái mình ở huyện An Bình để cho người ta chém giết như vậy chứ?

Chẳng lẽ không có chút năng lực nào sao?

La Hồng nghĩ lung tung nhưng rất nhanh đã tập trung lại.

"Ta hỏi thì ngươi trả lời, chạy cái gì?"

La Hồng nói.

Một giây sau, cánh tay nhô ra giữa bóng đen bất ngờ dùng sức, quăng người đến trước mặt La Hồng.

Người mưa bị ném xuống trước cổng lầu, nước bắn lên tận ba thước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK