• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 366 Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ (2)

Mà dân chúng của huyện An Bình, Lưu Huyện lệnh cùng với bọn người Lạc Phong cũng đều vô cùng kinh ngạc khi cùng nhìn cảnh tượng này. Khi thấy trên người La Hồng tỏa ra một luồng khí tím, tất cả đều hít một ngụm khí lạnh.

Từ trước cho đến nay, khí tím luôn đại điện cho sự cao quý và tôn kính.

Bách tính cũng nhìn đến ngây cả người. Đám người vốn đang bị uy áp Hạ Hoàng đè ép đến mức không thở nổi, giờ khắc này, cũng cảm thấy luồng uy áp kia như đang sụp đổ.

Đôi mắt của La Hồng hiện lên ánh tím, hắn giơ tay lên, có một thanh kiếm đỏ đen đan xen đột nhiên xuất hiện.

Trên thanh kiếm này, tỏa ra một luồng khí tức tôn quý, cường hoành, bá đạo.

Hư ảnh Thánh nhân đứng đằng sau La Hồng quan sát nhân gian.

La Hồng cầm kiếm, dường như đang chống đỡ lại uy áp thiên địa, chém một kiếm về phía thánh chỉ đang lơ lửng kia.

Giống như một kiếm trảm kim long.

"To gan!"

Hai mắt của lão thái giám co rút lại, ngàn vạn lần cũng không ngờ rằng La Hồng lại dám đại nghịch bất kính, dùng một nhát kiếm chém đôi cả thánh chỉ như thế.

Đó chính là thánh chỉ mà Hạ Hoàng bệ hạ đích thân mở thánh khẩu ngưng tụ!

Phất trần hất lên, trong chớp mắt đã dài ra hơn ba nghìn thước như ngọn thác mà lao thẳng về phía La Hồng đang đứng.

Lý Tu Viễn đứng dưới gốc đào lúc này cũng chỉ biết im lặng.

Tiểu sư đệ... to gan thật!

Nhưng chỉ có những người to gan lớn mật như vậy mới có thể đứng vũng không khụy trước uy áp của Hạ Hoàng, mới có thể dám nói câu "cảm khiếu thiên địa hoán tân nhan" kia.

"Cao công công, ta và ngươi đấu một trận vậy?"

Lý Tu Viễn cười khẽ.

Trong tay y vẫn cầm cuốn sách màu vàng, châm chậm lật sách, một trang sách màu vàng nhanh chóng lướt ra, ngăn lại ba nghìn sợi tơ trên cây phất trần kia.

Một luồng khí vô hình xuất hiện khi cả hai giao phong, nổ vang giữa thiên địa.

Vô số người chỉ cảm thấy cả thiên địa tối đen như tận thế.

Ngay đến cả Triệu Tinh Hà, Viên hạt tử và Tư Đồ Vi là cao thủ Nhất phẩm cũng đều cảm thấy hô hấp như bị bóp nghẹt.

La Hồng dùng một kiếm trảm Kim Long.

Ma kiếm va chạm với thánh chỉ, dường như có thanh âm kim thiết nổ vang.

Giữa luồng ánh sáng chói lòa.

Mái tóc của La Hồng bay bồng bềnh, y phục tán loạn, Ma kiếm trong tay biến mất, màu tím trong con ngươi dần nhạt đi, Hư ảnh Thánh nhân cũng rút lại vào trong cơ thể, còn hắn vẫn đứng yên tại chỗ "Đã phản hạ, há nào lại tuân theo thánh chỉ?"

"Vạn dân đưa cho ta Thiên kiếm..."

"Vậy thì Hoàng đế cũng nên thay nhau mà làm, năm nay đến nhà ta!"

La Hồng cười nói.

Mà Kim Long cũng biến trở lại thành thánh chỉ, bay vào tay của lão thái giám.

Khuôn mặt của lão tỏa ra khí lạnh, nghiêm nghị cùng lạnh lùng.

"Đại nghịch bất đạo!"

Lão thái giám quát.

Nhưng khi ông ta vừa dứt lời thì biểu cảm trên mặt đột nhiên thay đổi.

Quay đầu lại nhìn về hướng núi Đông Sơn, liền phát hiện giữa thiên địa chỉ còn lại một tiểu lâu, trong tiểu lâu có một lão nhân già nua mỉm cười nhìn ông ta.

Y phục trắng, đầu bạc phơ, tựa như một Nho thánh đáp xuống trần gian này.

"Cao Ly Sĩ, Hạ Hoàng ra chỉ là bảo ngươi dò xét thái độ của lão phu, đừng tức giận với tiểu bối, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ."

Lão nhân cười nói.

Sắc mặt của lão thái giám chợt thay đổi, lão ta hơi khom người cúi đầu với lão nhân kia.

"Đi đi, lão phu quả thực gọi nó về để đi gõ chuông"

Lão nhân lại nói tiếp.

Thần sắc trên gương mặt lão thái giám thay đổi liên tục: "Nhưng Hạ Hoàng đã có lệnh..."

"Nếu Hạ Hoàng muốn mang nó đi, thì hãy về nói Hạ Hoàng đích thân xuất quan đi tìm lão phu, dù sao La Hồng cũng là đệ tử chân truyền của lão phu, cũng là đệ tử cuối cùng"

Lão nhân ngồi thẳng trên ghế đu, nhẹ nhàng đưa đẩy, thản nhiên nói.

Lão thái giám không nói gì thêm nữa, cung kính cúi đầu.

Sau một khắc, trước mắt lão ta, tiểu lâu đã không còn thấy đâu nữa, lão nhân cũng đã biến mất, dường như những gì lão ta thấy nãy giờ chỉ là một giấc mơ.

Ánh mắt của lão thái giám lộ ra vẻ phức tạp.

Lão ta nhìn về phía Tắc Hạ học cung trên núi Đông Sơn.

Kế tiếp lão ta lại nhìn qua La Hồng đang ngẩng đầu ưỡn ngực trước mặt.

Phu tử thế mà lại ra mặt vì kẻ này, hắn cũng đáng để phu tử ra mặt?

Lão ta không nói gì thêm.

Mục đích mà Hạ Hoàng giao cho lão ta căn bản đã đạt được, thật sự tưởng rằng Hạ Hoàng để mắt tới La Hồng sao?

Đúng như lời mà Phu tử đã nói, La Hồng chỉ là một vãn bối, người mà có thể khiến cho Hạ Hoàng để mắt tới... chính là Phu tử đứng đằng sau La Hồng.

Lão thái giám không ở lại nữa, trong tay vẫn nắm chặt cuộn thánh chỉ, một bước phóng ra, giống như thần lực sĩ đo đạc thiên địa, chỉ một bước đã đến một khoảng cách rất xa, biến mất giữa thiên đại.

Mà trên không trung của huyện An Bình lúc này đã yên ắng trở lại.

Lão thái giám đã rời đi, luồng uy áp khi nãy đã biến mất, đối với đám dân chúng cùng với Lưu Huyện lệnh và những người khác, tất cả dường như chỉ là một giấc mơ.

Chỉ có Viên hạt tử, Tử Đồ Vi cùng một vài cao thủ khác mới có thể hiểu được những chuyện đã xảy ra vừa rồi.

Lúc này họ cũng đã hiểu được mục đích mà Hạ Hoàng phái lão thái giám tới đây.

Lý Tu Viễn nhẹ nhàng bước tới.

Dừng chân ngay bên cạnh La Hồng đang thở hồng hộc, sắc mặt tái nhợt.

Dùng một kiếm chém đôi thánh chỉ, tiểu sư đệ ngươi đúng là người không chịu thua thiệt, cái gì cũng dám làm.

Nắm vai La Hồng, Lý Tu Viễn đi lên từng bước, bước thẳng tới núi Đông Sơn.

Phía bên kia, Triệu Tinh Hà lập tức ra lệnh cho năm nghìn binh hắc kỵ đi khống chế trật tự của huyện An Bình.

Trước tiểu lâu Xuân Phong trên Đông Sơn.

La Hồng ngồi bệt xuống đất, nhát kiếm chém xuống lúc nãy gần như đã dùng hết toàn bộ sức lực của hắn.

Chống đỡ uy áp tận cùng đó để vung kiếm chẳng khác nào vung kiếm vào thiên địa.

Lý Tu Viễn vỗ vai La Hồng, rồi dẫn hắn vào tiểu lâu Xuân Phong.
Chương 367 Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ (3)

La Hồng gặp lại Phu tử.

Phu tử liếc nhìn La Hồng đang kiệt sức mà mỉm cười, rót một chén trà đưa tới trước mặt hắn.

"Giờ mới biết sợ sao?"

Phu tử cười nói.

La Hồng có chút ngượng ngùng, gãi đầu, hắn nên nói sao đây.

"Cái gì mà Hoàng đế thay phiên làm, năm nay đến nhà ta... Ngươi có năng lực thật đấy"

"Với thực lực của ngươi hiện tại, Hạ Hoàng chỉ cần thổi một cái thì cũng có thể giết được ngươi rồi."

Phu tử ngồi trên xích đu, nhẹ nhàng đung đưa qua lại.

Lý Tu Viễn đứng ở một bên, dở khóc dở cười lắc đầu, chen mồm vào nói: "Có chút ngông cuồng, còn thiếu đánh..."

Phu tử nhìn La Hồng: "Phản Đại Hạ, không dễ như vậy, không phải cứ hô hào khẩu hiệu là làm được đâu"

La Hồng nghe thế, đặt chén trà xuống, ngồi nghiêm chỉnh, chăm chú lắng nghe.

Hắn biết đây là sư phụ muốn dạy hắn tạo phản thế nào cho đúng!

Phải học thật tốt, nghe thật kỹ!

Dù sao thì đây là lần đầu tiên hắn làm, chưa có kinh nghiệm!

Phu tử tựa hồ biết trong đầu La Hồng đang suy nghĩ chuyện gì, không khỏi liếc mắt.

"Lập vương triều cần khí số, Đại Hạ, Đại Sở, Đại Chu là tam đại vương triều mà trong đó Đại Hạ có khí số hưng thịnh nhất, Đại Sở và Đại Chu cũng không kém bao nhiêu. Còn Kim Trướng Vương Đình thì khí số hơi kém, nhưng mấy năm nay biểu hiện ở Đại Triêu Hội không tệ, cũng đoạt được mấy phần khí số trong tay tam tại vương triều, có tư thế quật khởi."

"Nói đến khí số, hư ảo mờ mịt, nói phức tạp nhưng cũng không phức tạp."

Phu tử nói .

"La gia muốn phản Hạ, việc đầu tiên phải làm chính là tụ căn cơ khí số"

"Nếu không có căn cơ khí số thì chẳng khác nào lục bình không rễ.

Phu tử tiếp lời.

La Hồng nghe xong, không hiểu gì cảm, đối với khí số, hắn quả thật nghe như vịt nghe sấm.

Có điều, những lời này, cũng khiến trong lòng La Hồng run lên, hiểu được dù sao đây cũng là thế giới có lực lượng siêu phàm, khác rất nhiều so với thế giới chỉ cần vung tay hô hào, tụ họp sự ủng hộ của vạn dân, huy tụ thiên quân vạn mã là có thể trực tiếp lật đổ một vương triều.

Phu tử nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của La Hồng, chỉ cười, hiển nhiên là La Hồng nghe không hiểu.

Nhưng La Hồng cũng không cần hiểu, ông chỉ muốn nói cho La Hồng biết rằng việc phản Hạ không phải là đơn giản.

"Phu tử, Đại Triêu Hội là gì ạ?"

La Hồng hỏi, từ những lời phu tử vừa nói, hắn có nghe nhắc đến Kim Trướng Vương Đình, cái gì mà thu hoạch được khí số bên trong "Đại Triêu Hội". Điều này, khiến hắn hiểu được, có lẽ Đại Triêu Hội có thể là một loại cách để thu thập khí số.

Phu tử mỉm cười, không giải thích với La Hồng.

Nói ngắn gọn thì, nếu ngươi đã không hiểu thì nói cái gì cũng vô ích.

"Đi thôi, đi đánh chuông cho tĩnh tâm đi..."

La Hồng còn muốn hỏi tiếp.

Trong đầu hắn lúc này còn rất nhiều nghi vấn.

Hạ Hoàng vừa mở thánh khẩu, tụ thánh chỉ nhập An Bình, mặc dù bề ngoài là để áp chế La Hồng nhưng thực chất là vì muốn dò xét phu tử.

Hạ Hoàng đang có ý đồ gì đây?

Ông ta đã mở thánh khẩu, vậy chứng tỏ rằng dù đang bế quan thì ông ta vẫn biết đến tình hình bên ngoài.

Chuyện Thái Tử nhằm vào La gia, Hạ Hoàng cũng biết.

Cho nên chính xác là Hạ Hoàng này muốn làm gì?

Hay có lẽ trong mắt Hạ Hoàng chuyện La gia tạo phản, căn bản không đáng quan tâm, chỉ cản trở tay là có thể dẹp gọn?

Vẻ mặt La Hồng vẫn còn nghi ngờ, nhưng vẫn đi theo Lý Tu Viễn ra khỏi tiểu lâu Xuân Phong.

Nhìn thấy bóng dáng của La Hồng dần đi xa, Phu tử thở phào nhẹ nhõm.

Ông không biết liệu hôm nay ra mặt vì La Hồng có phải là việc đúng đắn hay không, hy vọng đứa nhỏ này... không khiến ông thất vọng, có thể đường đường chính chính là đi theo chính đạo.

"Khí số của thiên địa, phân lâu tất hợp hợp lâu tất phân..."

"Thiên hạ này... còn có thể xuất hiện được Nhân Hoàng nhất thế hay không?"

"Ai, khó."

Tiểu lâu yên lặng truyền đến một tiếng thở dài khe khẽ.

Kế đó, tiếng ghế đu đung đưa qua lại, như một khúc ca dao, cổ xưa mà sâu lắng.

La Hồng được Lý Tu Viễn đưa tới chỗ chuông Thánh Nhân.

Trên đường đi, hai người đều không nói một lời nào, La Hồng vẫn đang tiêu hóa những lời mà Phu tử nói khi nãy.

Khi gần tới gác chuông.

La Hồng nhìn sang Lý Tu Viễn, hỏi: "Sư huynh, Đại Triêu Hội là gì... huynh biết không?"

Hắn cảm thấy vẫn cần phải hỏi cho rõ ràng, đề phòng sau này cần dùng tới.

"Đại Triêu Hội..."

Lý Tu Viễn liếc qua La Hồng một cái, y biết ngay tiểu tử này sẽ không nhịn được mà hồi mà.

Nhưng y cũng không giấu giếm gì, tuy rằng Phu tử không nói nhưng dựa vào sự hiểu biết của y đối với Phu tử, đó là do Phu tử lười nói thôi.

Thực ra Phu tử là một người rất lười biếng, lười đến mức mấy chuyện này cũng không buồn nói.

Nhiều khi chỉ nói nhiều hơn bình thường một chút, lại lộ ra vẻ mệt chết đi được.

Chỉ khi nào được ăn dưa, thì mới là lúc có sức nhất.

"Đại Triêu Hội... Nói thế nào nhỉ, thực ra nó là một sự kiện lớn trong thiên hạ, chỉ có những vương triều lớn trong cả thiên hạ này mới có tư cách tham gia, như Đại Hạ, Đại Chu, Đại Sở chẳng hạn... Ngoài ra còn có Kim Trướng Vương Đình, cùng với một vài nước nhỏ ở Nam Cương, một vài dị tộc khác."

"Tóm lại, vương triều nào muốn có được khí số thì sẽ tham gia"

Lý Tu Viễn nói.

"Nước nhỏ cũng có thể tham gia sao? Không phải là đi chịu thiệt à? Có thể không tham gia không?

La Hồng tò mò hỏi.

Lý Tu Viễn cười, lắc đầu: "Không..."

"Nguyên nhân cụ thể thì khá nhiều, nhưng ta... có nghe sư phụ đề cập qua một lần, Đại Triêu Hội... có liên quan đến Thiên nhân đứng đằng sau Thiên môn"

Lý Tu Viễn nói tiếp.

La Hồng nghe xong, không khỏi giật mình.

Kế đó, Lý Tu Viễn không nói gì nữa, chỉ đưa La Hồng vào trong tháp chuông, để hắn đi đánh chuông.

Đối với việc này La Hồng có chút bất đắc dĩ, đành phải cầm cái chùi lên, bắt đầu gõ từng hồi chuông.
Chương 368 Tai họa (1)

Bên trong đan điền, Hư Ảnh Thánh Nhân mở mắt nhìn, hài lòng gật đầu.

Vậy mới đúng, đi theo con đường chính đạo luôn đúng đắn, làm sao có thể phí thời gian vào con đường tà đạo đây xấu xa kia cơ chứ?

Chuyện xảy ra ở huyện An Bình nhanh chóng lan ra khắp nơi.

Hạ Hoàng đang ngồi trong Thiên Cực cung mở thánh khẩu, tụ thánh ngôn, hình thành thánh chỉ, đưa từ thành Thiên An tới huyện An Bình truyền La Hồng nhập cung, nhưng lại bị La Hồng từ chối.

Ý chí của thánh hoàng trong thánh chỉ bộc phát, muốn trấn áp La Hồng, nhưng cuối cùng lại bị Phu tử trên Đông Sơn ra tay, mang La Hồng đi mất.

Ngay khi tin tức được truyền ra, cả thiên hạ được một phen chấn động.

Chuyện La Hồng tạo phản, đối với nhiều người mà nói chẳng phải là chuyện gì lớn lao.

Ai nấy đều nghe qua xong rồi cười xòa một cái.

Dù sao thì La Hồng chỉ nắm trong tay năm nghìn hắc kỵ, đối với việc phản Hạ mà nói, chẳng khác nào trò đùa.

Nếu La gia thật sự muốn tạo phản, thì còn phải xem phản ứng của La Nhân Đồ đang nắm giữ ba mươi vạn quân hắc kỵ đóng quân ở Tắc Bắc, cùng với thái độ của Trấn Bắc Vương đang nắm trong tay nhiều nhân mạch quan trọng nữa.

Còn về La Hồng thì...

Cứ cho là thân phận không tầm thường, cứ cho là thiên kiêu hạng hai trong Hoàng bảng đi, nhưng... lời mà hắn nói ra vẫn chưa đủ trọng lượng.

Chính vì thực lực không mạnh, nên nói cái gì cũng không có ai coi trọng cả.

Tất cả mọi người đều chẳng xem hắn ra gì.

Điều mà làm cho tất cả đều chú ý vào lúc này chính là... thái độ của Phu tử ở Tắc Hạ học cung.

Nhiều người chợt hiểu ra rằng, thánh chỉ của Hạ Hoàng, không phải là dành cho La Hồng mà là cho Phu tử.

Phu tử ra tay, tỏ thái độ mới là chuyện khiến cho cả thiên hạ này chấn động.

Tắc Hạ học cung, là một thế lực thuộc hàng nhất đẳng, không hề thua kém so với Côn Luân Cung thần bí.

Dù rằng môn nhân của Tắc Hạ học cung ít ỏi song các thế lực trong thiên hạ không ai dám xem thường.

Trên thực tế, chuyện thái Tử cho dời Tắc Hạ học cung đến huyện An Bình thì không ít người đã biết, trong chuyện này chắc chắn có bóng dáng của Hạ Hoàng.

Nếu như Hạ Hoàng không đồng ý, Tắc Hạ học cung sẽ không thể rời khỏi thành Thiên An.

Hiện giờ Tắc Hạ học cung đã chuyển khỏi thành Thiên An và dời tới huyện An Bình, Hạ Hoàng lại đang muốn dò xét Phu tử.

Điều này như một tín hiệu, khiến cho nhiều thế lực lớn phải suy nghĩ lại cẩn thận.

Mà bây giờ nhiều thế lực cũng đang chú ý thái độ của La gia, của La Nhân Đồ nắm giữ ba mươi vạn quân hắc kỵ đóng ở Tắc Bắc cùng với phản ứng của Trấn Bắc Vương.

Thái độ của bọn họ chính là đại diện cho thái độ của cả La gia.

Cứ cho là việc La gia tạo phản Đại Hạ chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng... tới bây giờ hai người họ vẫn chưa tỏ thái độ gì thì vẫn chưa thể khẳng định được gì.

Trên thực tế, tất cả mọi người đều biết, La gia cũng đang mưu tính, đang chuẩn bị rồi.

Phản hạ, không phải chỉ cần nói là có thể làm được.

La gia cần ngưng tụ khí số, mà khí số này ở nơi nào...

Không ít cường giả của các thế lực lớn đã suy đoán được đôi chút.

Rất nhiều thế lực đột nhiên nhớ ra, La gia hình như có một La Thất Gia đã bị điên, đây có phải là người mà La gia đã chuẩn bị không?

Trong thoáng chốc, không ít ánh mắt của các thế lực đều tập trung trên ngôi chùa cổ Vong Xuyên Tự đã tồn tại hàng nghìn năm.

Còn về việc La Hồng đang hô hào ầm ĩ ở huyện An Bình kia, mọi người đều ăn ý mà bỏ qua, không coi trọng.

Như lời Phu tử đã nói, hắn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.

Cứ coi như là đồng ngôn vô kỵ vậy. (1)

(1) Đồng ngôn vô kỵ: lời trẻ con nói không thể coi là thật.

Kinh thành.

Phong vân bắt đầu nổi lên.

Thậm chí, có thể nói, bầu không khí cũng có phần kỳ lạ, bởi vì Trấn Bắc Vương cầm Thư Diện Thánh muốn diện thánh nhưng thất bại. Bây giờ, toàn bộ đế kinh dường như bao phủ trong bầu không khí lo lắng.

Việc Phu tử ra mặt vì La Hồng, còn mang La Hồng trở về Tắc Hạ học cung có thể nói là chẳng hề nể mặt Hạ Hoàng.

Trong triều đình, cũng vì chuyện lần này nên rất nhiều lão thần liên tục viết tấu chương, vô số tấu chương được đưa vào triều đình nhiều như lông vũ bay tán loạn.

Chẳng về gì khác, đều là việc liên quan đến Huyền Ngọc phi.

Những lão thần vốn chưa từng đứng về phía Trấn Bắc Vương thì nay cũng lựa chọn đứng về cùng hàng ngũ với ông, buộc tội Huyền Ngọc phi, nguyên nhân là vì nàng ta đã thay mặt Hạ Hoàng truyền ý chỉ ở trước Thiên Cực cung, khiến nhiều lão thần bất mãn.

Nhưng Trấn Bắc Vương, người đã từng nóng lòng buộc tội Huyền Ngọc phi, nay lại hoàn toàn im lặng, như thể đã hoàn toàn lạnh tâm.

Cánh cửa chính của phủ Trấn Bắc Vương vẫn luôn đóng kín, ai đến thăm đều bị cự tuyệt.

Thậm chí có người còn thấy Trương Thủ Phụ đến bái kiến nhưng vẫn bị Trấn Bắc Vương từ chối thẳng mặt.

Chuyện này càng khiến cho bầu không khí trong Hoàng cung càng thêm kỳ lạ.

Xung quanh phủ của Trấn Bắc Vương, tai mắt của Thái Tử phái tới ngày càng nhiều, một số cường giả phát hiện thấy có bóng dáng của một vài cao thủ đứng thứ hạng cao trong Thiên Bảng Đại Hạ cũng từng xuất hiện qua.

Thái Tử cũng bắt đầu đề phòng Trấn Bắc Vương.

Bầu không khí trong cung ngày càng căng thẳng, cứ như sẽ xảy ra chuyện lớn bất cứ lúc nào.

Phủ Trấn Bắc Vương tựa như một thùng thuốc nổ vừa được châm lửa, có thể nổ bất cứ lúc nào, nhưng chẳng ai biết khi nào ngòi nổ mới cháy hết.

Trừ chuyện đó ra thì La Nhân Đồ đang nắm trong tay ba mươi vạn binh hắc kỵ ở Tắc Bắc lại không thấy có động tĩnh gì.

Chí ít, so với La Hồng hô hào khẩu hiệu, tạo phản ở huyện An Bình và Trấn Bắc Vương diện kiến Hạ Hoàng thất bại thì không hề có chút động tĩnh nào.
Chương 369 Tai họa (2)

Nhưng càng không có động tĩnh thì lại càng nguy hiểm.

Không ít thế lực trong kinh thành đều đang theo dõi nhất cử nhất động ở Tắc Bắc.

Hiện giờ, ba mươi sáu thành ở Tắc Bắc đều không còn truyền bất cứ tin tức nào ra ngoài nữa, mạng lưới tình báo do các thế lực lớn bố trí ở Tắc Bắc, giống như bị một thanh mặc đao màu đen thái nhỏ.

Thậm chí, có một vài thế lực đã từng thử tổ chức, kiến tạo lại mạng lưới tình báo, cũng điều động cao thủ Nhị phẩm đến nơi này, nhưng là, đều có đi mà không về.

Điều này khiến cho họ hiểu ra rằng, La Nhân Đồ đã bắt đầu rút đao rồi.

Tuy mạng lưới tình báo của các thế lực đều bị trừ bỏ, nhưng một số người vẫn hiểu ra được vài điều.

Đó chính là, thế lực nằm vùng ở Tắc Bắc của Hạ gia cũng đã bị trừ bỏ, bây giờ, vùng đất Tắc Bắc, đối với cả thiên hạ mà nói thì như một hố đen vừa sâu vừa tối.

Nó như một tín hiệu nhận biết khiến cả Đại Hạ hiểu ra rằng... La Nhân Đồ tức giận.

Gió Tắc Bắc sắp tàn phá toàn bộ Đại Hạ.

Trái lại, bên trong kinh thành.

Kể từ lúc Hạ Hoàng truyền thánh chỉ triệu La Hồng xong, thì không có động tĩnh gì.

Thái Tử tiếp tục cầm quyền giám quốc, nhận lấy từng tấu chương khác nhau, mỗi ngày đều xử lý triều chính cẩn thận.

Nhưng ai cũng biết...

Sự bình tĩnh trước cơn bão như vậy, mới là áp lực nhất.

La Hồng gõ chuông xong, mang theo vành mắt đen bước ra khỏi tháp chuông.

Đắm mình trong tiếng chuông ngân vang của thánh nhân, tràn ngập ánh sáng Thánh Nhân khiến La Hồng cảm thấy không tự nhiên.

Hắn là một Tà tu chân chính, một Đại Phôi Đản đã được chính thức công nhận, vậy mà giờ lại phải lắng nghe cạn ngữ của Thánh Nhân, cảm thấy thoải mái được mới là lạ.

Lý Tu Viễn ôm La Tiểu Tiểu, cười tủm tỉm nhìn La Hồng đang đi ra khỏi tháp chuông. La Tiểu Tiểu nhìn La Hồng với hai mắt sáng rực rỡ, những ngày này nàng không cần phải chịu đựng sự ức hiếp từ La Hồng, vui mừng đến muốn bay lên trời.

Bây giờ, ở trong học cung, nàng lăn lộn như cá gặp nước.

Bởi vì nàng quen biết với Lý Tu Viễn, nên hiện giờ nàng có thể chạy nhảy lung tung khắp nơi trong học cung, mỗi ngóc ngách trong cung đều có dấu chân của nàng.

Nhiều học viên trong học cung đều vì nể mặt Lý Tu Viễn và La Hồng nên cũng không dám khắt khe với nàng.

Bản tính tinh nghịch trước kia bị La Hồng đè nén, bây giờ hầu như đã được phóng thích hoàn toàn trong học cung này.

Rất hiểu học sinh đều bị nàng bắt nạt.

Đôi mắt đen của La Hồng liếc qua La Tiểu Tiểu, nha đầu này, những ngày gần đây sống vui vẻ quá rồi.

Có điều, đưa con bé vào Tắc Hạ học cung quả thực là an toàn nhất.

Lý Tu Viễn cũng coi như là cho La Hồng thể diện mới giữ nha đầu kia ở lại, dù sao thì Tắc Hạ học cung không phải là nơi ai cũng có thể ở lại.

"Tiểu sư đệ, gõ chuông xong rồi giờ thì có thể an tâm đi đọc sách"

Lý Tu Viễn mỉm cười.

La Hồng đi tới Tàng Thư Các một cách không tình nguyện.

La Hồng đi vào Tàng Thư Các thì thấy Hòa thượng Khổ Nguyệt, Tiêu Nhị Thất cùng với Ngô Mị Nương đã ở trong này. Ba người không thèm để ý đến chuyện ở bên ngoài, chuyên tâm đọc Sách thánh hiền, đắm chìm vào trong ý chí của Thánh Nhân, không ngừng cọ rửa lực lượng tinh thần.

Đến khi La Hồng bước vào, ba người đều mở mắt ra, nhìn La Hồng một cái, sau đó tiếp tục nghiên cứu.

La Hồng hít một hơi sâu, cũng bắt đầu lấy sách ra đọc.

Oong...

Ngay khi thánh ngôn chữ "Chính" vừa hiện ra trong trang sách, cả Tàng Thư Các tựa như cũng đều rung chuyển, khiến ý chí thánh nhân đột nhiên tăng lên rất nhiều.

Ngay từ đầu ba người Hòa thượng Khổ Nguyệt, Tiêu Nhị Thất, Ngô Mị Nương đang ngồi khoanh hai chân đều vô cùng phấn khích, nhưng sau khi phấn khích quá đi thì trở thành bi thương vì ăn quá no.

Ý Chí Thánh Nhân quá mạnh, bọn họ gần như không chịu nổi nữa.

"Quái! Tên này... có thật là Ngũ phẩm không? Bị nhiều ý chí thánh nhân cường hãn như vậy cọ rửa, sao vẫn dễ dàng chống đỡ được thế?"

Tiêu Nhị Thất nhìn La Hồng đang đắm chìm trong ý chí thánh nhân, không ngừng ngưng tụ thánh ngôn chữ "Chính" có chút ngưỡng mộ.

"Đây là lý do vì sao La Hồng được Phu tử chọn làm đệ tử chân truyền, còn ngươi thì chỉ là đệ tử góp cho đủ số mà thôi."

Ngô Mị Nương đeo hộp kiếm trên lưng, thản nhiên nhìn gã, nói.

Tiêu Nhị Thất có cảm giác như bị kim đâm.

Ba người ở trong Tàng Thư Các thẫn thờ một lúc lâu, mãi cho đến khi không còn chống đỡ nổi ý chí thánh nhân thì mới bước ra khỏi Tàng Thư Các.

Sau khi ra khỏi Tàng Thư Các.

Ba người họ đều nhận được tin tức từ bên ngoài truyền tới.

Thái Tử tổ chức Đại hội thưởng kiếm, ở hồ Lạc Thần, La Hồng một người một kiếm cản hồ, giết người vô số. Trong đó có không ít người là cao thủ Tam phẩm, thậm chí còn chém giết cả Tam phẩm trên Huyền bảng Đại Hạ, còn có thể tránh thoát ám sát của Tam phẩm Huyền Bảng Đại Sở của Ngô gia, nghịch sát đối phương.

Bên ngoài phủ Giang Lăng, La Hồng bị một vạn quân của phủ Giăng Lăng bao vây truy sát, tắm máu giết ra khỏi vòng vây.

Vì La Hồng mà phủ Giang Lăng đã bạo phát một cuộc chiến Nhất phẩm, ngay cả Lục Địa Tiên cũng ra tay, thật khiến thiên hạ phải kinh ngạc.

Sau khi cả ba nhận được tin, đều im lặng một hồi lâu.

Ai nấy đều nhìn nhau, vẻ mặt ngơ ngác.

La Hồng... đã giết được Tam phẩm?

Còn giết được cả Tam phẩn trong Huyền Bảng Đại Hạ?

Bọn họ còn nhớ rõ là chỉ mới vào Tàng Thư Các có mấy ngày thôi mà?

Sao mà... cảm giác như đã vào đó vài năm vậy.

Tiêu Nhị Thất và Hòa thượng Khổ Nguyệt thì không có vấn đề gì, còn Ngô Mị Nương khi nghe tin La Hồng giết chết Ngô Thanh Sơn, sắc mặt thay đổi hoàn toàn.
Chương 370 Tai họa (3)

"Ngô Thanh Sơn... Đó là trưởng bối của ta, nhưng lại không quá thân thiết với ta vì phụ thân ta là con trưởng của Ngô gia, mà vì sự tồn tại của ta khiến cho con trai ông ta mất tư cách trở thành Kiếm chủ ngô gia."

"Vì lẽ đó mà Ngô Thanh Sơn rất hận ta, có lẽ ông ta nhắm vào La Hồng là vì ta và La Hồng là bằng hữu"

Ngô Mị Nương không ngốc nên nhanh chóng suy đoán ra được.

Thái Tử của Đại Hạ có thể mời được rất nhiều cao thủ nhưng thái tử Đại Hạ và Ngô gia vốn không có mối quan hệ thâm sâu nên chắc chắn Ngô Thanh Sơn không phải do y mời tới. Việc Ngô Thanh Sơn ra tay, tám chín phần là vì nàng.

"Ngô Thanh Sơn... hình như không có tiếng tăm mấy trong Ngô gia phải không?"

Tiêu Nhị Thất sở hai thanh đao giắt bên thắt lưng, nói.

"Không có tiếng tăm lắm nhưng danh khí của con ông ta rất cao... Thực lực của hắn ta thậm chí còn mạnh hơn ta rất nhiều"

Ngô Mị Nương nói.

Tiêu Nhị Thất nhướng mày, hòa thượng Khổ Nguyệt cũng tò mò nghe ngóng.

Ngô Mị Nương hít sâu một hơi: "Con trai của Ngô Thanh Sơn... là Ngô Thiên"

Ngô Thiên?

Tiêu Nhị Thất nghe thấy cái tên này lập tức hít vào một hơi.

"Là Ngô Thiên đứng hạng thứ ba trong Địa Bảng của Đại Sở sao?"

Hòa thượng Khổ Nguyệt cũng chắp hai tay lại, thốt ra một tiếng "mô Phật"

Ngô Mị Nương cười có vài phần chua xót: "Thiên phú của Ngô Thiên rất cao, nếu hắn sinh trong dòng đích chính của Ngô gia thì người trở thành Kiếm Chủ của Ngô gia chính là hắn"

Tiêu Nhị Thất cười cười, nói: "Lão Ngô, ngươi cũng đừng nhụt chí, thực lực của ngươi thật sự cũng không kém cỏi gì, tốt xấu gì thì cũng có tên trong Hoàng bảng mà"

Ngô Mi Nương liếc mắt.

"Yên tâm, từ nhỏ tới lớn ta đều sống dưới cái bóng của Ngô Thiên, quen rồi cho nên không cần ngươi an ủi ta"

"Điều ta lo lắng chính là... La Hồng giết Ngô Thanh Sơn rồi, Ngô Thiên chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn."

Ngô Mị Nương ngưng mắt.

"Thái Tử của Đại Hạ phái nhiều cao thủ Nhị phẩm tới như vậy, thậm chí còn mời cả cao thủ Nhất phẩm tới nữa nhưng không phải lão La vẫn còn sống tốt đấy sao, Ngô Thiên muốn giết La Hồng, không dễ dàng như vậy đâu"

Tiêu Nhị Thất nhìn thấu mọi chuyện, quan trọng nhất chính là gã hiểu La Hồng.

Chiến tích của La Hồng thực sự khiến bọn họ bất ngờ.

Kế đó ba người họ cũng không tán gẫu gì thêm, Ngô Mị Nương đi cùng với Tiêu Nhị Thất ra khỏi học cung, tới vùng đất trống giữa sườn núi, cùng mang theo thị vệ đi vào huyện An Bình.

Hòa thượng Khổ Nguyệt không đi theo hai người kia.

Y nghĩ một chút, lẳng lặng đứng trước Tàng Thư Các, y muốn mời La Hồng tới Vọng Xuyên Tự một chuyến.

Ban đầu, Khổ Nguyệt định mời La Hồng tới Vọng Xuyên Tự là vì bị tấm lòng giàu tình cảm cao thượng của La Hồng tác động.

Nhưng hiện giờ, mời La Hồng tới không phải chỉ vì mỗi nguyên nhân này nữa.

Giờ nó không chỉ là ý muốn của mỗi mình y, mà còn là ý của... trụ trì thần bí của Vọng Xuyên Tự nữa.

Ngày trước Hòa thượng Khổ Nguyệt cũng không hiểu vì sao trụ trì lại muốn mời La Hồng tới, nhưng giờ y đã hiểu ra một chút.

Nhớ lại chuyện xảy ra vào dạo gần đây, cùng người điên đã nhốt dưới giếng Phật trong chùa kia.

La Thất Gia của La gia.

Khổ Nguyệt hít sâu một hơi.

Lần này cho dù y không mời thì La Hồng cũng phải đi một chuyến đến Vọng Xuyên Tự.

Trong mơ hồ, y cảm nhận được một cơn gió to đang bao trùm cả Vọng Xuyên Tự.

Két...

Cửa chính của Tàng Thư Các được mở ra.

La Hồng một thân bạch y bước ra ngoài, Khổ Nguyệt chợt ngẩng đầu lên.

Ánh mắt của hai thân ảnh bạch y chạm vào nhau giao trên không trung.

Ống tay áo bao lấy cánh tay cụt của Hòa thượng Khổ Nguyệt bị làn gió thổi đung đưa.

Nhìn người đang từ trong Tàng Thư Các đi ra, bạch y khẽ bay lên, khí Chính Dương tản ra như cầu vồng, ở giữa mi tâm có kết tỉnh pháp lực sáng lóa rạng rỡ, giống như thánh nhân lâm trần, trích tiên rơi thế.

Mặc dù bàn tay bị cụt của Hòa thượng Khổ Nguyệt là do La Hồng chém, nhưng trong lòng Khổ Nguyệt lại không hề oán hận, cũng không muốn trả thù, ngược lại càng thêm biết ơn.

Nếu La Hồng không làm mất đi một cánh tay của y thì hiện giờ Khổ Nguyệt vẫn còn đang hoang mang, không xác định rõ được về tương lai ra sao, về Phật đạo như thế nào.

Nhưng khi được La Hồng chỉ điểm, khiến cho y như vừa tỉnh lại từ trong giấc mơ, tu vi hiện tại cũng đã mạnh hơn so với trước khi rất nhiều, thậm chí y còn có thể cảm giác được chính mình có thể chạm tới được chân tâm của Phật.

Nếu có thể chạm được tâm Phật, tu vi của Khổ Nguyệt nhất định sẽ mạnh lên đáng kể, ngay cả việc tiến vào năm thứ hạng đầu trong Hoàng Bảng cũng không có vấn đề gì.

Đây là cảm giác ngộ đạo thành công.

Khổ Nguyệt nhìn La Hồng, cười khổ một tiếng rồi tiếp tục niệm Phật.

"La thí chủ, tiểu tăng có hơi hối hận, ta không nên mời thí chủ tới Vọng Xuyến Tự"

Khổ Nguyệt nói.

"Hiện giờ tiểu tăng thu lại lời mời còn kịp không?"

Lời nói của Khổ Nguyệt khiến La Hồng cảm thấy ngạc nhiên, không khỏi mỉm cười.

Vọng Xuyên Tự... Lần trước La Hồng không có ý định đi tới đó, dù cho Khổ Nguyệt có mời mọc, hắn cũng không muốn đi.

Nhưng giờ, cho dù Khổ Nguyệt không mời, hắn cũng sẽ tạt qua Vọng Xuyên Tự một chuyến.

Tòa tháp cổ hơn nghìn năm này cất giữ rất nhiều bí ẩn, nhưng quan trọng nhất là ở trong tòa tháp đó có người mà La Hồng muốn gặp.

Cũng chính là đứa con bị điên của Trấn Bắc Vương, La Tiểu Bắc, La Thất gia.

Ngoài lão cha của hắn ra thì Trấn Bắc Vương chỉ còn mỗi người con trai bị điên suốt mười lăm năm kia, cũng chính là Thất thúc của La Hồng mà thôi.

La Hồng đã từng gặp qua Trấn Bắc Vương, dù rằng hắn không hiểu nhiều về ông, nhưng hắn biết, dù cho La gia vẫn luôn nhẫn nhịn, nhưng chắc chắn cũng đã có kế hoạch cặn kẽ rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK