• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 89 Lạc Hồng công tử khiến thế nhân lạc hồng (1)

Trong khoảng sân trong của La phủ.

Trần Tổng Quản nhìn hai con cá chép đỏ đang lắc lư trong hồ mà không khỏi mỉm cười.

"Người đời phỉ báng ta, ức hiếp ta, sỉ nhục ta, khinh thường ta, lấn át ta ... Ta sẽ giết sạch hết?"

Trần Tổng Quản lẩm nhẩm trong miệng, không nhịn nổi nụ cười.

"Nửa câu đầu còn quen thuộc, chứ nửa câu sau, chỉ sợ là công tử đoán mò."

Ông cầm chén trà nóng lên nhấp một ngụm, nhấm nháp lá trà trơn trượt trong miệng, có vị đắng chát nơi đầu lưỡi.

Ông nhẹ nhàng vuốt ve cổ kiếm Địa Giao bị quấn bằng vải trắng, Trần Tổng Quản dựa vào trên ghế bành, ngẩng đầu nhìn về phía Huyện An Bình bên ngoài.

Ý cười nơi ánh mắt từ từ tắt dần.

……

Lạc Hoa Viện.

Ông lão không tiếp tục ngồi trên ghế xích đu nữa, mà đứng dậy đứng trước cửa sổ.

"Đại nhân, tin tức truyền về!"

"Đại nhân đúng là liệu sự như thần, đối mặt với sự chỉ trỏ của hàng ngàn người, lời chửi rủa của nho sinh, Lạc Hồng công tử vậy mà dám trực tiếp vung đao, giết mấy chục nho sinh, mấy chục người bình dân! Máu tươi nhiễm đầy phố, chặn lại miệng người đời! Lạc Hồng công tử khiến thế nhân lạc hồng! Thật quá hung tàn!"

Ngoài cửa, tiểu đồng phi nước đại trở về, bẩm báo với vẻ mặt kinh ngạc và không thể tin nổi.

Ông lão quay lại, vẻ mặt tràn đầy sự bình tĩnh, dường như đã đoán trước được.

"Tuy rằng lão phu không bằng Viện trưởng sư huynh, có thể tính toán được trời đất, suy diễn thời gian nhưng vẫn có thể luận được tướng mạo."

"Kẻ này có tướng mạo ngay thẳng và chính trực. So với La Nhân Đồ tàn bạo, hắn còn có một chút nhân nghĩa, nếu đổi lại là La Nhân Đồ, thì người trong thành dám làm nhục hắn, mắng chửi hắn, vu khống hắn ... chỉ sợ hắn đã trực tiếp giết toàn thành rồi. "

Ông lão chắp hai tay sau lưng, bước từng bước chậm rãi trong ngôi nhà nghi ngút khói huân hương.

"Hắn chỉ giết bọn nho sinh sĩ tử bị Chu gia thuyết phục tung tin đồn nhảm, cũng như đám người do Vương gia sắp xếp tản ra tin kích động lòng dân... La Hồng, kẻ này, quả thực có thể được gọi là tấm gương chính nghĩa ở huyện An Bình này, nhưng ... thế đạo này có lẽ sẽ ép hắn thành kẻ bỉ ổi ti tiện.”.

"Hơn nửa thiên hạ đều muốn giết hai huynh muội hắn, đối với hắn mà nói, người sai không phải hắn, mà là thiên hạ này."

Ông lão thở dài một hơi, nói.

Hai tên tiểu đồng nghe những lời đó, lập tức hít sâu một hơi, nói có đạo lý.

Tuy nhiên, lời nói của ông lão đột ngột thay đổi.

"Nếu như hắn thật sự có vốn liếng trở thành một Tiểu Nhân Đồ (1), nếu là bình thường thì cũng thôi, nhưng hiện tại, La Hồng, kẻ này có thiên phú yêu nghiệt về Kiếm đạo, dùng bản lĩnh Cửu phẩm giết Thất phẩm, bất luận là giang hồ, hay triều đình, thì mai sau nhất định đều có chỗ đứng."

(1)Cha của La Hồng là La Nhân Đồ nên ở đây Văn Thiên Hành gọi Lạ Hồng là Tiểu Nhân Đồ, ý nói La Hồng kế thừa bản lĩnh và sự tàn nhẫn của cha hắn.

"Thậm chí, với thiên tư hơn người này, cả Trấn Bắc Vương và La Nhân Đồ đều sẽ hy vọng rằng hắn sẽ kế vị mình, vì vậy địa vị trong tương lai của kẻ này ở triều đình sẽ càng thêm siêu việt."

"Có thể nói là tiềm long tại uyên (1)."

(1)Tiềm long tại uyên: rồng ẩn mình trong nước cạn. Ý nói hiện tại La Hồng là một kẻ có bản lĩnh nhưng chưa gặp đúng thời cơ và địa vị phù hợp chưa phát huy được.

Hai tên tiểu đồng lại hít vào lần nữa.

"Đây cũng là nguyên nhân mà thái tử muốn Lão phu dẫn hắn vào kinh thành."

Ông lão chắp tay, nhìn hàng chuối tây ngoài cửa sổ sau khi cơn mưa ập đến, rồi lẩm bẩm: "Là nguyên nhân phải mang hắn vào kinh cho dù phải dùng bất cứ thủ đoạn nào."

Huyện nha của Huyện An Bình.

Sau khi Chu gia chủ và Vương gia chủ rời đi không lâu.

Lạc Phong dẫn theo Tử Vi đúng giờ xuất hiện.

"Lưu huyện lệnh trái lại khá là thức thời."

Lạc Phong nhìn Lưu huyện lệnh đầy ẩn ý, không ngờ Lưu huyện lệnh thật sự có thể chống lại sự cám dỗ tiền tài của gia chủ hai nhà Vương gia và Chu gia.

Xem ra, Lưu huyện lệnh cũng không ngốc, hẳn đã đoán được thân phận của La gia.

Lưu huyện lệnh lau mồ hôi trên trán, ngượng nghịu cười nói: "Không nghĩ tới, ở cái Huyện An Bình nho nhỏ, khỉ ho cò gáy này, vậy mà sẽ có mãnh hổ ẩn núp..."

Lạc Phong nhếch khóe miệng: "Đáng tiếc, bây giờ mãnh hổ rời đi, chỉ còn lại hổ con, nửa thiên hạ đều muốn xử lý con hổ con này."

"Triệu phủ tính toán La Hồng, bị tàn sát hơn phân nửa, còn lại nữ quyến và trẻ nhỏ nhưng thật ra là bị Vương gia giết sạch, Lạc Hồng công tử chỉ là tự vệ thôi. Triệu phủ tính toán không thành, ngược lại bị tàn sát hết, cũng là gieo gió gặt bão, điều quan trọng hơn là Triệu gia, Chu gia và Vương gia, ba nhà đã thông đồng với mật thám của Đại Chu, muốn lừa giết La Hồng và La Tiểu Tiểu. Đây mới là trọng tội!"

"Mà tất cả chuyện này đều xảy ra trong phạm vi quản hạt của Lưu huyện lệnh. Nếu không phải La Hồng giết chết mật thám của nước địch, một khi tin tức này được truyền về Đại Lý Tự ở Kinh Thành, thì Tự khanh đại nhân của chúng ta sẽ không tha cho ngươi dễ dàng như vậy, mà sẽ định cho ngươi tội tư thông với giặc, chuyện này cũng chưa chắc là không thể."

Lưu huyện lệnh nghe vậy, mồ hôi lạnh trên trán càng ngày càng nhiều.

Lão tử con mẹ nó ... Không làm gì cũng vẫn phải gánh tội!

Lạc Phong ôm bội kiếm với chiếc áo choàng đỏ thẫm phất phơ trên người, ông ta liếc nhìn Lưu huyện lệnh, khóe môi khẽ cong lên.

Ẩn ý nói: "Cho nên, Lưu huyện lệnh, tiếp theo phải làm gì..."

"Đã rõ chưa?"

……
Chương 90 Lạc Hồng công tử khiến thế nhân lạc hồng (2)

Gia chủ của Vương gia và Chu gia cùng trở về phủ đệ của Vương gia để bàn bạc.

Tất cả kế hoạch của bọn họ đều đã từng bước được áp dụng, La Hồng đã bị chặn ở bên trong La phủ, lời đồn, cảm xúc đều bị đẩy lên, hiện tại chỉ còn thiếu mệnh lệnh của Huyện Lệnh, chỉ cần bắt được người tới tay là kế hoạch của bọn họ sẽ xong xuôi.

Thế nhưng mà, hết lần này tới lần khác, đều xảy ra sai sót ở chỗ của Lưu huyện lệnh.

"Lưu huyện lệnh này đúng là tham lam thành tính. Chúng ta Vương, Chu, Triệu ba nhà mấy năm nay cũng hầu hạ hắn không ít tiền tài, làm sao hắn có thể mặt dày mày dạn nói rằng mình không nhận hối lộ cơ chứ?"

"Chẽ nhẽ hắn tự cho mình là liêm khiết thanh bạch, mang một thân chính khí đại Nho hay sao?"

Gia chủ Chu gia ăn canh bế môn, nghĩ tới thì lại tức, trực tiếp mắng, ném chén trà trong tay xuống đất khiến chén vỡ tan tành.

Gia chủ Vương gia cũng trầm mặc: "Chẳng lẽ là chúng ta ... cho không đủ?"

"Chẳng lẽ Lưu huyện lệnh định tự mình nuốt chửng La gia sao? Có thể là La gia chiếm phần lớn tài sản của huyện An Bình, nếu hắn nắm quyền kiểm soát trong tay, thì mấy đời cơm áo không lo rồi ..."

Gia chủ Vương gia suy tư.

Trong chính sảnh, hai người đều nhìn nhau không nói gì, mỗi người mang tâm sự riêng.

Bỗng nhiên.

Ngoài cửa, đám người hầu vội vàng chạy tới, làm kinh động đến hai vị gia chủ đang trăn trở suy nghĩ.

"Lão gia ... không xong rồi!"

Mặt mũi bọn người hầu tràn ngập sự hoảng sợ.

"Lạc Hồng công tử ra khỏi La phủ, đối mặt với ngàn người chỉ trỏ, hắn dứt khoát rút đao, giết hơn mười vị tiên sinh mà Chu lão gia mời tới, cả bạo dân nằm vùng của chúng ta cũng bị giết chết rồi!"

"Vào lúc này... Lạc Hồng công tử đang đi tới hướng Vương phủ của chúng ta!"

"Cái gì?!"

Gia chủ của Vương gia và Chu gia đột nhiên thay đổi sắc mặt khi nghe thấy điều này.

"Hắn... hắn làm sao dám?!"

"Đó là hơn mười nhân mạng mà! Còn có nho sinh sĩ tử Từ thư viện nữa!"

Gia chủ Chu gia run rẩy hô to.

Gia chủ Vương gia tỉnh táo hơn rất nhiều, yếu ớt nói: "Hắn đã tàn sát cả nhà Triệu gia, có gì mà hắn không dám làm nữa?"

"Chỉ là việc tàn sát Triệu gia vào một đêm mưa gió hoàn toàn khác với hành hung người trên đường,…Chẳng lẽ Lưu huyện lệnh vẫn mặc kệ sao?!"

Gia chủ Chu gia đứng ngồi không yên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Người thành thật nổi giận, quả là máu bắn tung tóe năm bước.

Đáng sợ… Thật là đáng sợ.

"Lão Vương, chúng ta làm gì tiếp theo bây giờ?"

"Với hộ vệ của chúng ta, chắc chắn là sẽ không ngăn được La Hồng."

Sắc mặt Gia chủ Vương gia lạnh lùng, nhìn về phía ngoài phủ, trên môi nở nụ cười nghiêm nghị.

"Nếu Lưu huyện lệnh đã không quan tâm, vậy chúng ta sẽ bắt hắn lo liệu!"

"Hay cho một Lạc Hồng công tử, ta quả thực đã xem nhẹ hắn."

Sau đó.

Gia chủ Vương gia và Chu gia huy động thủ vệ từ hai Phủ và hóa thành bức tường người ở bên ngoài Vương phủ, ngăn cản La Hồng.

Còn hai vị gia chủ lại lén lút trốn ra từ cửa sau, chạy về phía huyện nha.

Bọn họ không tin, La Hồng lại dám động thủ ở huyện nha!

Cả hai vụng trộm rời đi không bao lâu.

Có một tiếng nổ tung kinh thiên động địa vang lên.

Triệu Đông Hán giống như mãnh hổ xuất chuồng, chỉ cần một cú đấm đã khiến bảy tám thủ vệ phun máu, mặc dù mười mấy thủ vệ có chút võ nghệ phòng thân, nhưng làm sao họ có thể là đối thủ của Triệu Đông Hán đã bước vào Bạo Huyết cảnh Thất phẩm được.

Sau một vài chiêu, tất cả thủ vệ nằm trên mặt đất, kẻ chết, người bị thương.

Triệu Đông Hán chém giết trở về từ chiến trường, vốn là một kẻ hung ác.

La Hồng chắp tay đứng sừng sững ở chính sảnh Vương gia, áo trắng toàn thân không dính chút máu nào, Chính Dương khí rực rỡ.

"Gia chủ Vương gia và Chu gia đều đến huyện nha rồi?"

"Định dùng huyện nha để dọa ta à?"

La Hồng thở ra một hơi, ánh mắt mờ mịt.

Từ khi ra khỏi La phủ, rút đao, La Hồng liềm có cảm giác như dùng quyền đánh viện dưỡng lão Nam Sơn, chân đá nhà trẻ Bắc Hải (1), cảm thấy mình càng ngày tệ hơn.

(1)Ý chỉ La Hồng đang có cảm giác mình ỷ mạnh hiếp yếu.

"Ta đã hư hỏng như vậy, vậy thì cứ tiếp tục hư hỏng thôi, huyện nha nho nhỏ này ... không ngăn được ta.”

Lạc Hồng công tử tàn sát ở phố dài, máu nhuộm gạch xanh.

Đối mặt với sự quát mắng của bọn nho sinh và văn nhân, một lời không hợp hắn vung đao luôn.

Trong nháy mắt, tin tức truyền khắp huyện An Bình, dân chúng trong huyện đều chấn động, ai có thể ngờ được Lạc Hồng công tử hiền hòa nho nhã lại thẳng thừng vung lên đồ đao như vậy.

Hồi tưởng lại chuyện Triệu phủ bị giết hại cả nhà đêm qua, ấn tượng của rất nhiều người về La Hồng bắt đầu thay đổi.

Bọn họ bắt đầu cảm thấy sợ La Hồng.

Trên con phố dài, những bóng người sột soạt, vết máu loang lổ, mùi máu tanh nồng nặc, nhiều thường dân núp trong nhà thò đầu ra, liếc nhìn rồi rụt lại sợ hãi.

Không ai dám đi ra ngoài, Lạc Hồng công tử giết tới điên rồi, không ai muốn trở thành vong hồn đáng thương dưới đao của La Hồng.

Phố dài vắng lặng, nước đọng chưa tan.

La Hồng khoác trên người bộ bạch y, bước ra khỏi phủ đệ của Vương gia với Triệu Đông Hán toàn thân đẫm máu.

Trong phủ đệ của Vương gia, thủ vệ kẻ chết, người bị thương... khá thê thảm.

La Hồng không trở về La phủ, mà đi thẳng về hướng huyện nha.

Gia chủ Vương gia và Chu gia trốn ở huyện nha, bọn họ muốn dựa vào huyện nha để áp chế hắn.

La Hồng không khỏi nở nụ cười, hắn lắc đầu, ánh mắt thâm thúy, hai vị Gia chủ này thật sự cho rằng La Hồng hắn không có chút trọng lượng nào ở huyện nha hay sao?

Trong huyện nha có Lạc Phong, Tử Vi và Phương Chính, ba sứ giả của Đại Lý Tự đều là những nhân tài, nói chuyện lại êm tai, rất hợp duyên với hắn.

Vì vậy, La Hồng vẫn có mấy phần dũng khí xông vào huyện nha một lần.

Cho dù, huyện nha là thế lực của triều đình.

...
Chương 91 Các người đều là ma quỷ (1)

Gia chủ Vương gia và Chu gia dẫn theo hai ba tên thủ vệ, hoảng hốt đi đến huyện nha.

Khi bọn họ rời khỏi phủ đệ, chúng mới nhìn thấy thảm cảnh trên con phố dài, trong lòng cũng hoảng sợ vì độ tàn nhẫn của La Hồng.

"Cái này ... cái này La Hồng, hắn thực sự giết đến điên luôn rồi!"

Hai vị gia chủ đối mặt với xác chết phơi đầy đất, lẩm bẩm rồi hoảng hốt chạy vội tới hướng huyện nha.

Vừa bước vào huyện nha, hai vị gia chủ liền gào khóc.

Gia chủ Vương gia cầm lấy gậy gỗ, đánh mạnh vào trống đỏ.

Đánh trống minh oan!

"Lưu đại nhân, cứu chúng ta với!"

"La Hồng La phủ giết tới đỏ cả mắt, tối hôm qua, hắn đã tàn sát cả Triệu phủ, hôm nay hắn lại giết cả trăm người trên đường phố. Hiện giờ, hắn lại còn muốn diệt hai nhà chúng ta ... vô cùng tàn bạo, giết người thành tính! Cầu xin Lưu đại nhân xuất binh trấn áp đầu!"

Đúng là ác nhân lại cáo trạng trước.

Cũng có không ít dân chúng đang đứng xung quanh huyện nha, nghe vậy thì lập tức nhao nhao tụ đến.

Dân chúng xì xào bàn tán, hiện tại ba gia tộc giàu có nhất huyện An Bình đang đấu đá với nhau, khiến toàn bộ tình hình huyện An Bình trở nên xáo trộn.

Bây giờ, bọn họ quả nhiên đã làm ầm tới huyện nha rồi!

Vụ hành hung trên đường phố của La Hồng chỉ mới xảy ra không lâu, những người kể chuyện trong quán trà, thanh quan nhân trong Thanh lâu đã bắt đầu biên soạn nó thành kịch.

Mọi người tự nhiên cũng vui vẻ xem náo nhiệt.

Huyện nha sẽ đưa ra phán quyết như thế nào?

Nghe hai vị gia chủ khóc lóc kể lể khá đáng thương, dân chúng đều cảm động lây, họ chỉ cảm thấy Lạc Hồng công tử hung ác như một kẻ sát nhân.

Trong lòng rất nhiều người tràn ngập căm phẫn, cũng đồng thanh hô to, muốn huyện lệnh đại nhân đòi lại công đạo, không thể để tên sát nhân ung dung ngoài vòng pháp luật được!

Dù sao, việc La Hồng giết người đã rõ như ban ngày.

Đại Hạ, vẫn còn có luật pháp!

Tùng tùng tùng...

Mặt đất khẽ rung lên.

Trong nha môn, đám bộ khoái đeo đao bên hông, cầm một cây gậy màu đỏ son trong tay, chậm rãi bước ra khỏi căn phòng bên cạnh nha môn.

Sắc mặt bộ đầu lạnh lùng uy nghiêm, bàn tay có đầy vết chai cầm chặt gậy, khí huyết trên người thu phóng tự nhiên. Thân là người của triều đình, nên hắn ta cũng là nhập phẩm Võ tu, hắn liếc mắt lườm hai vị gia chủ đang khóc nức nở, quỳ dưới công đường, rồi cười lạnh.

Lưu huyện lệnh từ thiên sảnh đi ra, vẻ mặt lạnh lùng, sau khi ngồi ở trên công án, hai tên thư lại đi theo liền chia ra đứng hai bên.

Bầu không khí có mấy phần ngưng trọng, đè nén khiến cho người ta hít thở không thông.

Đám dân chúng đứng ngoài huyện nha, lúc đầu hô hào muốn huyện lệnh chủ trì công đạo, bắt La Hồng về quy án, nhưng sau khi họ nhìn thấy mặt Lưu huyện lệnh thối như ai thiếu nợ mấy trăm bạc ròng liền lập tức ngừng la lớn, không dám lên tiếng.

Gia chủ Vương gia và Chu gia quỳ mọp trên công đường.

Họ cảm thấy bầu không khí không đúng cho lắm.

Bọn họ ngẩng đầu, nhìn Lưu huyện lệnh lạnh lùng, mở miệng muốn nói gì đó.

Tuy nhiên, Lưu huyện lệnh không cho bọn họ một cơ hội nào cả, ông ta nắm chặt lấy kinh đường mộc vỗ mạnh.

"Làm càn!"

Hai vị gia chủ lập tức run rẩy.

Gia chủ Vương gia thầm cảm thấy không ổn, có dự cảm sắp xảy ra chuyện!

"Người đâu, bắt hai kẻ này xuống dưới!"

Lưu huyện lệnh buông kinh đường mộc xuống, giơ tay chỉ, quát lên.

Trong hai hàng bộ khoái đứng thẳng tắp hai bên, lập tức có hai người bước ra, giơ gậy mộc đỏ lên, đè lên hai vị gia chủ.

"Ác nhân mà còn dám đi cáo trạng trước, các ngươi có bản lĩnh thật đấy!"

"Các ngươi thật sự coi bản quan là kẻ ngu muội phải không? Đối với chuyện xảy ra trong huyện An Bình, ta hoàn toàn không biết gì cả hay sao?"

Dưới tấm biển Minh Kính nơi cao đường, Lưu huyện lệnh nở nụ cười nhạo, giận dữ phất tay áo.

"Tại sao La Hồng lại giết người ở Triệu phủ, các ngươi không biết sao?"

"Tại sao La Hồng lại hành hung bên đường, các ngươi không biết sao?"

"Tại sao La Hồng truy sát các ngươi, các ngươi vẫn không biết ư?!"

Lưu huyện lệnh giận đập kinh đường mộc, lưỡi giống như nở hoa sen, ông ta hỏi liên tục ba vấn đề, khiến cho gia chủ Vương gia và Chu gia ngơ ngác.

Tình huống gì thế này?!

"Ngay vừa rồi, các ngươi còn tới phủ nha, dùng vật phẩm dung tục để hối lộ bản quan! Quả nhiên là gan to bằng trời!"

"Các ngươi tưởng rằng có thể đùa bỡn tất cả mọi người trong lòng bàn tay hay sao?"

"Ngẩng đầu lên và xem những gì được viết trên tấm biển đi! Minh Kính Cao Huyền (Gương sáng treo cao)!"

Lưu huyện lệnh quát lớn.

Gia chủ Vương gia và Chu gia lập tức bị hù dọa, toàn thân rét run, mồ hôi rơi như mưa, muốn đứng lên nói cái gì đó.

Mà khi Lưu huyện lệnh nhìn thấy thế, trong chớp mắt, ông ta trợn mắt, vỗ án quát chói tai: "Quỳ xuống!"

Bộ khoái ném mộc trượng ra đập vào đầu gối của hai vị gia chủ khiến cho bọn họ phải quỳ xuống.

Bên ngoài hàng rào, dân chúng xem náo nhiệt đều ngẩn ra.

Họ hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Bỗng nhiên trong đám đông sinh ra náo động.

Mùi máu nồng đậm phiêu đãng trong không khí, dân chúng hoảng sợ quay người, liền nhìn thấy từ xa một người mặc áo bào trắng, dẫn theo một vị hán tử khôi ngô, vạm vỡ như núi, mặt mũi hung ác đầy sẹo từ xa chầm chậm đi tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK