Không ngờ, lệnh bài này. . . Lại có thể là một đồ vật thần kỳ như vậy.
Có thể kết nối một không gian kỳ dị, quả thực đủ huyền ảo, đủ siêu phàm.
"Huyết Linh cơ, chính là người phụ nữ trước đây thèm muốn cơ thể ta, nàng ta là một Tà tu, nhưng mà với thực lực của nàng ta, không thể nào luyện chế ra được một lệnh bài có không gian kỳ dị như vậy. . . Nói cách khác, rất có thể có một thế lực sau người phụ nữ này!"
La Hồng bắt đầu nhanh chóng phân tích trong lòng.
"Với thân phận Tà tu của Huyết Linh Cơ, thế lực sau lưng nàng ta cũng rất có thể là thế lực tà ác!"
Đôi mắt La Hồng lóe sáng lên.
Nếu quả thực như dự đoán thì hắn có cảm giác mình sắp phát tài rồi!
Giống như có một lượng lớn tội ác đang vẫy gọi hắn.
Băng đảng mã phỉ không phải bởi vì gian ác, cho nên La Hồng hắn mới gia nhập vào trong đó sao?
Giờ đây, có một thế lực gian ác hơn bày trước mặt La Hồng hắn, sao hắn có thể không kích động cho được?!
Chỉ cần gia nhập thế lực này, vậy La Hồng hắn liền có thể thu hoạch được rất nhiều tội ác!
Vậy thì việc đổi được phần thưởng đặc biệt, đặt chân lên đỉnh cao đời người, trở thành Ma tu thần bí đứng hàng Thái Đẩu, sẽ không còn là giấc mơ nữa!
"Nhưng mà, việc ta giết Huyết Linh Cơ kia không thể bại lộ, một khi bại lộ. . . để thế lực của đối phương phát giác, chắc chắn bọn chúng sẽ thu hồi lệnh bài, thậm chí sẽ truy sát ta nữa. Vậy đồng nghĩa với việc mất đi cơ hội gia nhập thế lực này, còn khiến cho bản thân lâm vào cảnh nguy hiểm, được một mất mười, cho nên, ta không thể đánh rắn động cỏ, không thể bại lộ."
La Hồng nheo lại mắt, trong lòng suy tư phân tích.
"Ta vẫn cứ dựa vào thân phận “Huyết Linh Cơ” để làm quen với đám người này, tìm hiểu đôi chút tin tức đã, nếu được thì tạo dựng quan hệ với người phụ trách thế lực này, sau khi thời cơ chín muồi, lại tìm cơ hội gia nhập sau!"
Trong lòng La Hồng đã xác định được phương án hành động tiếp theo.
Bỗng nhiên, ngay tại lúc La Hồng Suy tư, hắn đột nhiêm cảm thấy lệnh bài khẽ run lên.
Hắn nhanh chóng hồi thần, vội vàng nhìn quanh không gian thần bí trong lệnh bài.
Chỉ thấy đằng xa, trên đỉnh đầu một bóng người một cái tên phát sáng lên.
La Hồng liếc qua, thấy tên kia là 【 Cổ Nguyệt Bất Tích Thủy 】, cái tên này. . . thật ngốc.
Lại nhìn bức tượng nhân vật kia, trên tay cầm một cuộn kinh thư, tiêu sái phiêu dật, đầu ngẩng cao bốn mươi lăm độ.
Chỉ trong chốc lát, từ bóng người kia truyền đến một giọng nói ôn hòa đầy truyền cảm, giống như mang theo vài phần nịnh nọt.
【 Cổ Nguyệt Bất Tích Thủy: Huyết Linh Cơ, đã lâu không thấy cô tiến vào 'Tà Môn', ta còn tưởng rằng cô đã xảy ra chuyện nên lo lắng đến mức chẳng màng ăn uống, cô có sao không? 】
Cái này nếu không phải liếm cẩu*, vậy chính là loại có dụng ý xấu.
(*) Ý chỉ sự nhún nhường, nịnh nọt.
Nhưng mà, dựa vào sự cặn bã của ả lẳng lơ kia, có liếm cẩu tựa hồ cũng không có gì là lạ.
Khẳng định là lúc trước đã trêu ghẹo xong, giữ lại lốp xe dự phòng.
Đương nhiên, điều làm cho La Hồng chấn kinh nhất vẫn là tin tức được tiết lộ trong lời nói.
Cái gì là 'Tà Môn '? Thiên Địa Tà Môn? Hay là danh xưng của không gian kỳ dị này?
La Hồng nhíu mày, trong lòng bắt đầu lẩm bẩm.
Hắn lấy cơ thể của 【 Huyết Linh cơ 】làm cơ sở, quan sát cái không gian này.
Ánh mắt hắn rơi xuống cánh cổng đá của đền thờ khổng lồ nằm vắt ngang bên trong không gian, lại nhìn thấy phía trên tấm biển đền thờ viết bốn chữ rồng bay phượng múa lớn —— Thiên Địa Tà Môn.
La Hồng lập tức ngơ ngẩn.
Đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, không mất chút công phu lại có được? !
"Thiên Địa Tà Môn" mà sứ giả Đại Lý Tự Lạc Phong đã từng đề cập với hắn, thế mà lại đang ở trước mắt!
Lệnh bài này. . . Là vật tượng trưng cho thân phận thành viên của Thiên Địa Tà Môn sao? !
Đúng là trời xui đất khiến, để hắn tiếp xúc với tà môn!
Trong lòng La Hồng lập tức trở nên vô cùng kích động.
Thiên Địa Tà Môn này cao cấp hơn nhiều so với bang mã phỉ!
"Tuyệt đối không thể bại lộ! Nhất định phải nắm lấy cơ hội này, đây là Thiên Địa Tà Môn đấy nhé. Là thế lực tàn ác có thế lực vượt qua cả vương triều Đại Hạ, Đại Chu, Đại Sở trong truyền thuyết đấy! Là thế lực chuyên môn chế tạo tà ma đấy!"
La Hồng hít sâu một hơi.
Mặc dù Sứ giả Đại Lý Tự Lạc Phong nói nghe rất nhẹ nhàng, nhưng mà giờ đây dưới tình huống ba vương triều áp đảo thiên hạ, Thiên Địa Tà Môn này có thể bình yên cùng tồn tại với ba đại vương triều, tuyệt đối không phải thế lực bình thường!
Chắc chắn là phải có người thuộc một trong tam đại vương triều!
Giàu to rồi!
Bên trong không gian này chắc chắn đều là đám chế tạo tà ma khốn nạn của Thiên Địa Tà Môn, La Hồng không cầu gì khác, chỉ cầu có thể học hỏi từ những tên khốn nạn này, có thể “ké” nhiều tội ác một chút, đạt được thu hoạch lớn!
La Hồng vốn rất khinh thường và chán ghét việc nam giả nữ.
Dù sao, giờ đây bộ dạng hắn như vậy, rất giống một ông chú trung niên mặc áo lót dễ thương của mấy cô gái nhỏ lẳng lơ, đong đưa với người khác trên mạng. Việc này đả kích nghiêm trọng đến giá trị đạo đức, tam quan và và ranh giới cuối cùng của hắn!
Nhưng giờ La Hồng cảm thấy, ranh giới cuối cùng không quan trọng nữa, hắn cần phải thể nghiệm cảm giác giả nữ này.
Cho nên, La Hồng Suy nghĩ một chút, chuẩn bị trả lời 【 Cổ Nguyệt Bất Tích Thủy 】 kia.
Vừa mở miệng. . . Giọng nam từ tính của La Hồng liền vang lên.
Khụ khụ khụ. . .
May mắn La Hồng phản ứng rất nhanh, chuyển thành tiếng ho khan.
Suýt chút nữa chưa xuất sư đã chết, bại lộ bí mật nam giả nữ của bản thân.
【 Giọng nói chưa đăng ký 】
Có sát khí hình thành chữ viết hiển thị ra..
Chương 42 Tiểu Đậu Hoa, đừng sợ (2)
Giờ phút này La Hồng cũng suy đoán rất nhiều.
Trong không gian "Thiên Địa Tà Môn" này, cần phải chế tạo thân thể để sử dụng, giống như việc đăng ký một tài khoản trên mạng trước kia vậy. Thân thể Huyết Linh Cơ đã được tạo nên này vẫn sẽ tồn tại dù chính chủ có chết đi.
Nhưng mà, nếu La Hồng lên tiếng thông qua lệnh bài, thì giọng nói phát ra vẫn là của chính bản thân hắn.
"Không được. . . Xem ra cần phải tìm cơ hội thu lại giọng của một cô gái!"
La Hồng hít sâu một hơi.
Cũng không thể không nói chuyện được?
Không nói chuyện giả câm làm sao có thể moi ra tin tức mong muốn?
Làm thế nào thúc đẩy tình cảm với các thành viên khác?
Chẳng lẽ phải dùng máy ghi âm?
Mặc dù giọng nói được thu vào có thể không giống Huyết Linh Cơ, nhưng là chí ít. . . Là một cô gái, đến lúc đó tìm lý do giải thích là được rồi, như vậy có lẽ có thể tiếp tục giả dạng được.
【 Cổ Nguyệt Bất Tích Thủy: ? 】
【 Cổ Nguyệt Bất Tích Thủy: Linh Cơ, còn ở đó không? Bị thương rồi sao? Sao nghe giọng của cô khàn khàn vậy? Linh Cơ, nói cho ta biết cô đang ở đâu, ta lập tức tới! 】
La Hồng: . . .
Thật nhiệt tình, làm cho người ta chịu không được.
La Hồng không trả lời, chỉ giải tán sát khí bên trong lệnh bài.
Trong không gian trong lệnh bài, ba chữ【 Huyết Linh cơ 】trên đỉnh đầu thân ảnh quyến rũ, mờ xám đi.
Xa xa, trên đỉnh đầu pho tượng một người đàn ông to lớn cầm khảm đao, ba chữ 【 Đồ Tam Đa 】lóe lên.
【 Đồ Tam Đa: Vẫn lạnh lùng như mọi khi, người phụ nữ này căn bản không nhìn trúng ngươi, ngươi sẽ không có được kết quả gì đâu, huynh đệ, từ bỏ đi. . . 】
【 Cổ Nguyệt Bất Tích Thủy: Cút! 】
. . .
Dựa vào chiếc giường gỗ chạm trổ hoa lê, tâm thần La Hồng nhảy cẫng hoan hô không thôi.
Bỗng nhiên.
Cửa mở ra.
Tiểu Đậu Hoa bưng một bát nước thuốc nóng hôi hổi vừa mới nấu xong, cẩn thận đi vào.
"Công. . . Công tử. . . Uống thuốc."
Giọng Tiểu Đậu Hoa yếu ớt vang lên.
"Ừ?"
La Hồng nghe thấy giọng nói mềm mại, đôi mắt khẽ nheo lại, dường như có một tia sáng lấp lóe trong mắt.
Hắn quay đầu, nhìn Tiểu Đậu Hoa, khóe miệng hơi nhếch, lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý.
Cần phải thu lại giọng nói đúng không?
Tiểu Đậu Hoa phù hợp biết bao!
Trong giọng nói dịu dàng mang theo mị hoặc, làm cho lỗ tai người ta như muốn mọc kén, nếu như là ở kiếp trước, sẽ là diễn viên lồng tiếng đỉnh cao.
Tiểu Đậu Hoa bị ánh mắt chằm chằm của La Hồng làm run rẩy, không khỏi rùng mình, thiếu chút nữa không bưng vững chén thuốc.
Nàng gần như sắp khóc.
"Công tử. . . Đừng. . . Đừng hung dữ. . ."
La Hồng không nói gì.
Suýt nữa quên mất, hôm nay còn chưa hung dữ với Tiểu Đậu Hoa, câu này của cô đã nhắc nhở ta.
La Hồng lập tức nghiêm nghị nói: "Đặt xuống, đi đóng cửa lại."
Lời nói của La Hồng càng làm Tiểu Đậu Hoa càng sợ hãi, đóng. . . Đóng cửa?
Giữa ban ngày ban mặt đóng cửa làm gì?
Công tử muốn làm gì? !
Tiểu Đậu Hoa vừa sợ hãi lại vừa do dự.
La Hồng hung dữ rống lên một tiếng.
"Nhanh!"
Tiểu Đậu Hoa giật mình, đầu óc choáng váng, sắc mặt trắng bệch, trực tiếp đặt chén thuốc xuống, quay người, đóng cửa, động tác liền mạch.
Sắc mặt La Hồng dịu đi một chút, vậy mới ngoan chứ.
Không hổ là nhân vật chính trong nhật ký nhân vật phản diện của bản công tử!
Sau đó, trên mặt La Hồng lập tức chuyển đổi thành trạng thái lừa gạt trẻ nhỏ ăn kẹo mút.
"Tiểu Đậu Hoa, đừng sợ. Đến đây, công tử có chuyện vui muốn làm phiền nàng. . ."
Tiểu Đậu Hoa vào gian phòng của công tử, nửa ngày. . . vẫn chưa đi ra.
Chẳng qua, bây giờ chuyện này, đã không còn quan trọng nữa, toàn bộ phủ đệ, đều đắm chìm trong một mảnh rung động và mừng rỡ.
Rất nhiều tỳ nữ, người hầu đều rất tự hào về công tử nhà mình.
Tất cả mọi người đều đang điên cuồng lan truyền câu chuyện liên quan tới công tử.
"Nghe nói chưa? Công tử chịu nhục tiến vào Hắc Vân Trại, một người một kiếm tiêu diệt đạo tặc!"
"Dừng, kiếm khí của công tử tung hoành ba trăm dặm, bất khả chiến bại, bình định tất cả mã phỉ! Siêu mạnh!"
"Nói bậy, kiếm khí của công tử há lại chỉ có ba trăm dặm, rõ ràng là tám trăm dặm!"
...
Nghị luận càng ngày càng kịch liệt, tin đồn càng ngày càng trở nên thái quá.
Nhưng chỉ có một điểm duy nhất có thể để xác định, thanh danh La Hồng vốn dĩ trượt xuống ngàn trượng, lại bất ngờ trở về đỉnh cao, thậm chí còn đột phá hơn trước!
Đơn thương độc mã xâm nhập vào trại của địch, báo thù cho thủ vệ đã chết vì mình, tiêu diệt đạo tặc, hiệp can nghĩa đảm*, hào khí ngút trời như vậy, há có thể không tạo nên tiếng vang kịch liệt?!
Toàn bộ huyện An Bình đều muốn bùng nổ.
Mà toàn bộ La phủ thì lại trần đầy không khí vui mừng, đặc biệt, biết vết thương của công tử đã lành, hơn nữa còn nhốt Tiểu Đậu Hoa trong phòng, nửa ngày chưa cho ra, không khí vui mừng càng đậm hơn.
Trần tổng quản đứng lặng hồi lâu trong sân.
Hai tay chống lưng, sắc mặt có phần lãnh túc.
Triệu Đông Hán thì mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, quỳ một chân xuống đất, thân thể cường tráng hơi run rẩy, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ tự trách, khiến cho vết thương do đao chém đang không ngừng vặn vẹo.
"Được rồi, công tử không việc gì, ngươi không cần tự trách. . . Nhưng mà lần này, quả thực là ngươi đã sơ sót."
Trần tổng quản bình thản lên tiếng.
"Nếu công tử xảy ra chuyện, mười cái mạng của ngươi cũng không đủ."
Triệu Đông Hán hít sâu một hơi, thanh âm trầm thấp mang theo tự trách: "Thuộc hạ biết sai."
"Thiên phú kiếm đạo của công tử rất cao, vừa khai mạch đã có kiếm khí mạnh mẽ và bền bỉ hơn so với kiếm khí của Kiếm tu Cửu phẩm đỉnh phong bình thường rất nhiều, có lẽ. . . Đây chính là lý do tại sao công tử có thể chém chết tà ma, gành lấy cơ hội sống còn."
Trần tổng quản nói, về phần bên ngoài lan truyền tin đồn La Hồng một người giết sạch toàn bộ Hắc Vân Trại, điểm này, ông không tin.
Dù sao, Trần tổng quản không ngốc.
Chương 43 Lại có thêm tri thức kỳ quái
Triệu Đông Hán cũng gật đầu: "Tà ma kia tàn sát toàn bộ Hắc Vân Trại, sức lực tiêu hao khá lớn, nên lúc này công tử mới có cơ hội phản sát. . ."
Triệu Đông Hán âm thầm may mắn, may mắn thiên phú công tử yêu nghiệt, nếu không. . . Hậu quả khó mà lường được.
"Ngươi giữ lại Bạo Huyết Đan đi, sau này phải chấn chỉnh lại tinh thần, an nguy của công tử vô cùng quan trọng. . ."
Trần tổng quản quay người, vạt thanh sam tung bay trong gió, sắc mặt có mấy phần nghiêm túc.
Từng luồng kiếm khí chìm nổi xung quanh Trần tổng quản.
"Đoạn thời gian tiếp theo, huyện An Bình sẽ xuất hiện rất nhiều gương mặt lạ, có lẽ công tử sẽ phải đối diện với vài mối nguy, bảo hộ công tử cho tốt, cho dù là phải dùng chính mạng sống của ngươi."
Lời nói của Trần tổng quản làm cho sắc mặt Triệu Đông Hán khẽ biến, đã xảy ra chuyện gì?
Đến đại nhân cũng nói ra những lời như vậy chứng tỏ sự việc rất nghiêm trọng.
Nhưng mà, Trần tổng quản không giải thích quá nhiều với Triệu Đông Hán, chỉ khoát tay áo, để Triệu Đông Hán lui ra.
Tuy trong lòng Triệu Đông Hán vô cùng hiếu kỳ nhưng hắn ta vẫn cung kính rời khỏi sân.
Thanh sam của Trần tổng quản tung bay, nhìn cá bơi như ẩn như hiện trong ao sen, chầm chậm thở ra một hơi.
Khí tức ông nhả ra giống như hóa thành một thanh kiếm khí sắc bén, chém mặt nước trong ao hoa sen thành hai nửa, vết chém bóng loáng như gương.
"La gia tái xuất, quả nhiên là đưa tới phiền toái cực lớn, đánh động đến quyền lợi của không ít người."
"Công tử và tiểu thư là “chiếc xương mềm” duy nhất của La gia, mà có một số người lại cứ muốn động vào. . ."
Ánh mắt Trần tổng quản dần dần trở nên lạnh lẽo, thiên địa trong sân tựa hồ cũng bị ảnh hưởng.
"Những kẻ dám động vào công tử và tiểu thư. . . đều phải chết! Nếu đã dám đến, vậy đừng mơ tưởng đi ra khỏi huyện An Bình."
...
Sau khi bắt Tiểu Đậu Hoa nói vô số câu, La Hồng âm thầm thôi động sát khí, sau khi dùng lệnh bài ghi lại hết rồi, mới để Tiểu Đậu Hoa với khuôn mặt mơ hồ rời khỏi phòng.
Mãi đến khi đi ra khỏi gian phòng của công tử rồi, Tiểu Đậu Hoa vẫn còn cảm thấy choáng váng.
Trong đầu tràn đầy nghi hoặc.
Ta là ai?
Ta đang làm gì vậy?
Chẳng lẽ... Ta rất xấu sao? !
"A! Diêu Tĩnh! Ngươi thật đúng là thứ phụ nữ cặn bã, nghĩ gì thế! Công tử không hung dữ là một người tốt như vậy kia mà!"
Tiểu Đậu Hoa vỗ vỗ khuôn mặt chẳng biết đã đỏ bừng từ lúc nào của mình, thầm tự phỉ nhổ bản thân.
Sao nàng có thể nghĩ công tử xấu xa như vậy chứ?
Công tử nho nhã hiền hoà, nghĩa khí ngút trời, phong hoa tuyệt đại là tấm gương chính nghĩa của huyện An Bình kia mà!
Tiểu Đậu Hoa nghĩ thông suốt những điều này, quay đầu nhìn cánh cửa đã khép kín.
Đôi mắt hơi cong lên, lông mi óng ánh giống như chiếu sáng toàn bộ dải Ngân Hà.
Tiểu Đậu Hoa mang theo trái tim đang đập loạn, rời khỏi sân của La Hồng.
Mà trong phòng.
La Hồng cầm lệnh bài, đang hơi kích động.
Bận rộn nửa ngày, cuối cùng cũng hoàn thành việc thu âm giọng nói của Tiểu Đậu Hoa rồi.
Cứ như vậy, khi hắn lên tiếng ở bên trong Thiên Địa Tà Môn, phát ra không phải là giọng của La Hồng hắn, mà là giọng nói ôn nhu mềm mại của Tiểu Đậu Hoa.
Nghĩ đến đây, La Hồng liền chuẩn bị tụ tập một tia sát khí để thôi động Hắc Thiết Tà Lệnh.
Hắn ngồi xếp bằng, vận chuyển công pháp tu hành 《 Vong Linh Tà Ảnh 》.
Từ trong thân thể, ngưng tụ nhân sát khí vào trong đan điền.
"Hử?"
La Hồng bỗng nhiên mở mắt ra, hắn phát hiện dung lượng đan điền của mình đã trở nên lớn hơn rất nhiều.
Trước đó hắn thông qua công pháp tu hành, tụ tập Nhân Sát, trong đan điền ngưng tụ rất nhiều Nhân Sát khí, nhưng mà dung lượng đan điền cũng chỉ được khoảng mười tia Nhân Sát, muốn mở dung lượng đan điền, phải không ngừng nén Nhân Sát khí, đây là quá trình khá lâu dài.
Nhưng mà. . . Lần này, La Hồng phát hiện, dung lượng đan điền của mình thế mà mở rộng gấp đôi.
“Là bởi vì. . . Sau khi cướp đoạt sát khí Huyết Linh Cơ phóng ra kia, nên bị căng to lên?”
“Hay là bởi vì công pháp 《 Vong Linh Tà Ảnh 》?”
“Không đúng. . . Công pháp “hàng chợ” này hẳn không phải là nguyên nhân chính.”
“Khi đó. . . Hình như quyển sách da người tản ra cảm giác hơi lạnh, cho nên. . . Là quyển sách da người dẫn dắt?”
La Hồng lại lần nữa lấy ra quyển sổ tay da người có cảm giác như da thịt thiếu nữ.
Quyển sách này vẫn không cách nào mở ra được như cũ, vẫn còn đang trong giai đoạn bảo trì…
Nhưng mà, ánh mắt La Hồng nhìn cuốn sổ này lại càng lúc càng quỷ dị hơn.
“Hình như lại có thêm tri thức kỳ quái gì. . .”
"Hóa ra, quyển sách da người này còn có kiểu kích hoạt mới."
La Hồng không khỏi nở nụ cười, dường như hắn đã hiểu quyển sổ tay này hơn một chút rồi.
Có thể cướp đoạt sát khí, trợ giúp mở rộng dung lượng đan điền?
Mặc dù tác dụng không lớn, nhìn thì chỉ có thêm công năng "tăng thêm lượng mana", nhưng mà La Hồng lại có loại cảm giác chiếm được của hời rồi.
"Xem ra, ta phải làm một nhân vật phản diện cho tốt, lẫn vào nhóm Tà tu, tạo mối quan hệ tốt với nhóm Tà tu, làm tốt vai trò một cô gái hồng lâu trong nhóm Tà tu, về sau có cơ hội liền vung tay, cướp đoạt một chút khí m Sát để mở mang cùng gia tăng dung lượng đan điền!"
La Hồng âm thầm suy nghĩ.
Tục ngữ nói, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, tiếp xúc nhiều với Tà tu, La Hồng không chỉ có thể học tập được hành vi của nhân vật phản diện một cách tốt nhất, còn có thể vụng trộm cướp đoạt tà sát khí cho mình dùng, cớ sao mà không làm?
Chương 44 Nha đầu này, muốn nghe câu chuyện mới? (1)
"Tà Ảnh Địch Sơn, cái bóng kia có được chiến lực Võ tu Bát phẩm. . . Bất tử bất diệt, sau khi bị đánh tan có thể nhanh chóng khôi phục, nhưng mà sẽ tiêu hao thể lực, ý chí và nhân sát của ta. . . Chỉ cần ta đủ bền bỉ, vậy Tà Ảnh Địch Sơn kia cũng sẽ là một tồn tại mạnh mẽ!"
La Hồng suy tư phân tích. Tâm thần khẽ động, vận chuyển công pháp.
Rất nhanh, trong cái bóng phản chiếu của La Hồng trên mặt đất, Tà Ảnh Địch Sơn khôi ngô chầm chậm nhô ra một cái đầu.
Nhô ra cái đầu là đủ rồi.
La Hồng không tiếp tục thử nghiệm, từ bỏ vận chuyển công pháp.
Tà Ảnh Địch Sơn nhô ra cái đầu lại lần nữa rụt trở về.
"Thương thế vẫn chưa hoàn toàn lành, không nên thôi động Tà Ảnh quá độ. . ."
La Hồng suy nghĩ, hay là chờ sau khi thương thế khôi phục lại thử nghiệm.
Về phần hiện tại.
La Hồng lấy lệnh bài ra, đôi mắt tinh sáng, dẫn dắt một vòng khí m Sát, thôi động lệnh bài, mặt ngoài lệnh bài có gợn sóng dập dờn.
Rất nhanh, La Hồng lại lần nữa tiến vào Thiên Địa Tà Môn.
Trên đỉnh đầu cơ thể xinh đẹp quyến rũ, ba chữ【 Huyết Linh cơ】lấp lóe.
Nơi xa.
Tên【 Cổ Nguyệt Bất Tích Thủy 】 thế mà lập tức phát sáng lên.
La Hồng chấn kinh, con hàng này vẫn luôn chờ đợi ở đây sao?
Nhìn cái hành vi kia đi, thuộc hàng liếm cẩu cấp độ nào rồi kia chứ?!
【 Cổ Nguyệt Bất Tích Thủy: Linh Cơ, bị thương sao? Sao rời đi lại trở về? Cần ta hỗ trợ không? 】
La Hồng hít sâu một hơi.
Đơn thuần như vậy, thuần phác như vậy. . .
Một mảnh chân thành như thế, trong lòng La Hồng thật sự có chút băn khoăn.
【 Huyết Linh Cơ: Bị một vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại, Cổ Nguyệt ca ca có thể giúp đỡ, vậy thật sự là quá tốt. 】
La Hồng mở miệng, thử nghiệm lợi dụng giọng nói ôn nhu mềm mại của Tiểu Đậu Hoa.
Thanh âm quanh quẩn, bên trong không gian Tà Môn, trong nháy mắt yên tĩnh trở lại.
Dù sao giọng của Tiểu Đậu Hoa cũng có chênh lệch với giọng của ả lẳng lơ kia.
Trong lòng La Hồng không khỏi nhảy một cái.
Hử?
Bầu không khí không đúng lắm.
Chẳng lẽ. . . Bại lộ? !
Trong không gian thần bí, yên lặng vài giây.
Ngay tại lúc La Hồng cho rằng mình đã bại lộ. . .
Có một giọng nói thô kệch bùng nổ.
【 Đồ Tam Đa: Linh Cơ muội muội, Cổ Nguyệt không được, ta có thể giúp muội! Muốn chém ai? Ta giúp muội chém! 】
【 Cổ Nguyệt Bất Tích Thủy: Cút! 】
La Hồng: "? ? ?"
Đồ Tam Đa này là ai vậy?
Chó nhìn trộm?
Từ giọng nói kia phán đoán, chẳng lẽ giống như 【 Cổ Nguyệt Bất Tích Thủy 】, đều là lốp xe dự phòng quỳ dưới váy Huyết Linh Cơ?
Cổ Nguyệt Bất Tích Thủy và Đồ Tam Đa cãi nhau, từ giọng nói có thể nghe ra Cổ Nguyệt Bất Tích Thủy kia đang vô cùng phẫn nộ, điên cuồng.
Bao lâu rồi?
Cuối cùng Huyết Linh Cơ cũng đã trả lời hắn, đã nguyện ý trao đổi với hắn.
Đây là cơ hội ngàn năm có một, Đồ Tam Đa vậy mà muốn tới phá hư chuyện tốt của hắn, còn muốn chặn ngang một bước, hắn há có thể không phẫn nộ?!
Hai người ầm ĩ thật lâu, các loại lời nói thô tục bay lung tung.
Tới cuối cùng, hai tên này suýt chút nữa còn định offline hẹn đánh nhau!
La Hồng thấy tình thế khá ổn rồi, liền lợi dụng giọng nói của Tiểu Đậu Hoa, bắt chước ngữ khí cùng tư thái nói chuyện của ả lẳng lơ, lên tiếng giảng hòa.
【 Huyết Linh Cơ: Hai người còn cãi nhau nữa, nô gia sẽ ra ngoài đấy. 】
Quả nhiên, vẫn có hiệu quả, hai người kia nhanh chóng yên lặng.
【 Đồ Tam Đa: Cổ Nguyệt, ngươi chờ đấy, sát khí của lão tử sắp đạt tới cực hạn của Hắc Thiết Tà lệnh rồi, chờ lão tử lại tàn sát vài thôn, thăng cấp Thanh Đồng Tà Lệnh, có thể ra lệnh cho ngươi, nhất định khiến ngươi phải gọi lão tử là cha! 】
【 Cổ Nguyệt Bất Tích Thủy: A, phế vật, Tu sĩ của Đại Lý Tự đang giám sát huyện An Bình, sợ là ngươi khó mà có cơ hội tàn sát thôn dân lần nữa, còn ta chỉ cần được thêm mười tấm da người sẽ đủ sát khí thăng cấp lên Thanh Đồng Tà Lệnh, chắc chắn sẽ nhanh hơn ngươi. 】
Nghe hãi kẻ kia uốn lưỡi ân cần chào hỏi lẫn nhau, La Hồng không khỏi tắc lưỡi.
Động một chút là tàn sát thôn, lột da. . . Hình như đây đều là những kẻ tàn nhẫn!
Đây mới là cách thức chính xác mở ra nhân vật phản diện tà ác sao?
Nhưng mà, có thể gia nhập Thiên Địa Tà Môn, thì chuyện này cũng là bình thường.
La Hồng âm thầm suy tư, vậy thì hắn học được rồi.
Quả nhiên, so với bọn họ, thì việc hắn ăn cơm chùa, trắng trợn cướp đoạt dân nữ. . . Đều là những thủ đoạn cấp thấp không đáng nhắc tới, nhiều lắm chỉ được gọi là Tiểu Phôi Đản mà thôi.
Ơ?
Như vậy xem ra, quyển sổ tay da người đánh giá hắn hình như. . . Rất đúng trọng tâm.
Nhưng mà, dấu chấm hỏi xuất hiện kia. . . Rất vũ nhục người.
【 Cổ Nguyệt Bất Tích Thủy: Linh Cơ, hình như giọng nói của muội hơi khác, có vẻ khá suy yếu? Thật sự bị thương rồi? 】
Tim La Hồng nhảy lên một cái, thế mà bị nhận ra rồi.
【 Huyết Linh Cơ: Khụ khụ, nô gia vừa tàn sát một sơn trại mã phỉ, trại chủ là một Võ tu Bát phẩm, quả thực bị thương nhẹ. 】
Lời nói vừa thốt ra, bầu không khí lập tức có chút trầm mặc.
【 Đồ Tam Đa: Hóa ra việc Hắc Vân Trại bị diệt, đúng là do muội muội gây nên, Võ tu Đồng Cốt cảnh Bát phẩm xác thực rất mạnh, muội muội vất vả rồi. 】
Đồ Tam Đa nói chuyện với muội tử, ít đi mấy phần thô bỉ, có thêm vài phần ôn nhu.
Mà Cổ Nguyệt Bất Tích Thủy không cam lòng thua kém.
【 Cổ Nguyệt Bất Tích Thủy: Linh Cơ, nghe nói Hắc Vân Trại kia bị tàn sát, còn có một người sống, chính là Lạc Hồng công tử gần đây được bàn tán sôi nổi trong huyện An Bình, chuyện gì đã xảy ra? Hắn làm muội bị thương? 】
【 Đồ Tam Đa: La phủ? La phủ à. . . 】
La Hồng nheo mắt lại, không ngờ rằng lại đột nhiên nghe được tên mình ở chỗ này.
Chương 45 Nha đầu này, muốn nghe câu chuyện mới? (2)
Thông qua cuộc nói chuyện ngắn gọn này, La Hồng cũng có được một chút tin tức.
Hai kẻ Tà tu【 Cổ Nguyệt Bất Tích Thủy 】 và 【 Đồ Tam Đa 】này, hẳn là đều ở trong huyện An Bình, hoặc là ở xung quanh huyện An Bình, Hắc Thiết lệnh bài trong tay La Hồng, hay còn gọi là Hắc Thiết tà lệnh, có phân chia đẳng cấp, chia làm Hắc Thiết, Thanh Đồng...
La Hồng lấy thị giác của Huyết Linh Cơ, quan sát những thân ảnh khác bên trong Thiên Địa Tà Môn.
Số lượng thân ảnh rất nhiều, nhưng mà phần lớn tên trên đỉnh đầu đều là màu xám trắng.
Trong lòng kỳ thật vẫn hơi nghi hoặc một chút, La Hồng nghĩ nghĩ liền mở miệng hỏi thăm.
【 Huyết Linh Cơ: Bởi vì sứ giả Đại Lý Tự đến, nô gia thoát thân bỏ chạy, cho nên mới không kịp giết người kia, đúng rồi, Cổ Nguyệt ca ca, trên Thanh Đồng tà lệnh còn có Tà lệnh đẳng cấp khác sao? 】
Vừa nói lời này ra, ánh mắt Cổ Nguyệt Bất Tích Thủy và Đồ Tam Đa đều quét tới.
【 Cổ Nguyệt Bất Tích Thủy: Đương nhiên có, Linh Cơ muội vừa gia nhập không hiểu nhiều cũng là chuyện bình thường, tiểu Tà tu giống như chúng ta, cũng chỉ có thể nắm giữ Hắc Thiết Tà Lệnh, tụ tập đủ khí Tà Sát, Tà Lệnh liền có thể thăng cấp, có nhiều quyền lực và địa vị hơn ở bên trong Thiên Địa Tà Môn! 】
【 Đồ Tam Đa: Không sai, đẳng cấp Tà Lệnh, chính là biểu trưng cho quyền lực! Trong phạm vi huyện An Bình, Hắc Thiết thành viên thì có ba chúng ta, Thanh Đồng tà lệnh có khả năng triệu tập chủ nhân của Hắc Thiết Tà lệnh trong phạm vi ảnh hưởng của mình, nghe nói, người nắm giữ Tà lệnh cao cấp nhất Thiên Địa Tà Môn, rất có thể là. . . Tu hành giả cảnh giới Nhất phẩm! 】
La Hồng nghe vậy, hít sâu một hơi.
Nước của Thiên Địa Tà Môn này, quả nhiên còn sâu hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn!
Người nắm giữ Tà lệnh cao cấp?
Chính là loại vung cánh tay hô lên, liền có mười vạn Tà tu bôn ba mà đến. . . Tà tu cao phẩm!
Hình như khá lợi hại!
La Hồng tỉ mỉ nghĩ lại, không khỏi kích động lên, nếu nắm giữ Tà lệnh bực này trong tay, vậy việc hắn “ké” tội ác chẳng phải sẽ càng trở nên dễ dàng hơn sao?
Có nhiều Tà tu mẫu mực như vậy ở đây, chẳng bao lâu nữa, hắn nhất định phải khiến quyển sổ tay kia xóa bỏ dấu chấm hỏi ở đằng sau danh hiệu Tiểu Phôi Đản kia mới được!
【 Đồ Tam Đa: Hóa ra Hắc Vân Trại là do muội muội tàn sát, vậy Lạc Hồng công tử này có tiếng không có miếng, vậy mà dám liều nhận bừa chiến tích của muội muội, bây giờ trong huyện An Bình đã tâng bốc tên nhãi này đến tận mây xanh rồi, cái gì hiệp can nghĩa đảm, tấm gương sáng chính nghĩa, khắc tinh của Tà tu, ôi, nếu mà để lão tử gặp được, nhất định sẽ một đao chém chết hắn! 】
【 Cổ Nguyệt Bất Tích Thủy: Nhưng mà, người này đích thật là hiệp sĩ chính nghĩa nổi danh trong huyện An Bình, Linh Cơ muội không giết hắn, thật sự là đáng tiếc. 】
La Hồng: . . .
Hai tên gia hoả này. . . Sao lại cứ muốn giết hắn?!
La Hồng hắn chẳng làm gì mà, sao bỗng dưng lại trêu chọc đến nhóm người này rồi?!
【 Huyết Linh Cơ: Khụ khụ, Lạc Hồng công tử kia ngoại trừ dáng dấp dễ nhìn một chút, cái khác đều là xấu đến chảy mủ, nếu không phải có sứ giả Đại Lý Tự đến chi viện, nô gia nhất định sẽ khiến hắn nếm trải mùi vị tử vong rồi, hừ. 】
Bên trong hoạt bát mang theo một chút ngạo kiều.
Khiến nội tâm đang lay động của hai kẻ kia không ngừng gợn sóng.
Đồ Tam Đa và Cổ Nguyệt Bất Tích Thủy lập tức kích động.
【 Cổ Nguyệt Bất Tích Thủy: Linh Cơ uy vũ! 】
【 Đồ Tam Đa: Muội muội uy vũ! 】
A, nam nhân.
La Hồng lắc đầu, cười lạnh.
Hắn không định tiếp tục đong đưa nữa, gàn đủ là được rồi, phải biết dừng lại đúng lúc.
Tin tức muốn biết đều đã nắm được gần hết rồi.
Nhưng mà, trước khi đi, La Hồng cảm thấy vẫn nên cho hai người này một chút ngon ngọt, để còn nhớ thương đến hắn.
Nữ nhân cặn bã ưu tú. . . Không phải đều như thế sao?
【 Huyết Linh Cơ: Hai vị ca ca, nô gia có chút mệt mỏi, ngày khác có thời gian, sẽ đích thân đến gặp mặt các ca ca, các ca ca nhất định phải thiện đãi nô gia nha. 】
Nói xong, tên Huyết Linh Cơ liền xám dần.
Mà bên trong Thiên Địa Tà Môn, hai kẻ kia đều yên lặng một hồi.
Hô hấp nặng nề của cả hai không khỏi vang lên.
Một bên khác, La Hồng lui ra khỏi Thiên Địa Tà Môn, dựa vào giường gỗ, cười lắc đầu.
Hắn có xấu xa quá không?
Nhưng mà, hắn vốn phải làm một tên bại hoại, cho nên. . . Nên xấu liền xấu.
Cũng không biết uống thuốc gì, La Hồng cảm giác thương thế trên người mình đúng là tốt hơn nhiều.
Ở trên giường, hoạt động gân cốt, đúng là có loại cảm giác thần thanh khí sảng.
Quyển sổ tay da người còn đang trong quá trình update bảo trì, La Hồng không động đến nó nữa, sau khi cất nó vào, liền đẩy cửa ra, dự định ra ngoài đi dạo một chút.
Mà vừa ra cửa phòng.
Nô bộc và tỳ nữ trong sân, hai mắt lập tức tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm hắn.
"Chào công tử! Công tử vất vả!"
La Hồng lập tức giật mình.
Đám nô bộc và tỳ nữ có chút. . . Nhiệt tình quá độ rồi đấy.
Triệu Đông Hán sải bước mà đến, nhìn thấy thương thế La Hồng tốt hơn nhiều, trái tim căng thẳng thời gian này cũng không khỏi thả lỏng.
"Công tử không có việc gì là tốt rồi, đều là sai lầm của thuộc bạ, chỉ tại thuộc hạ thất trách, khiến công tử lâm vào nguy hiểm."
Triệu Đông Hán vẫn rất tự trách.
La Hồng khoát tay áo: "Bản công tử không có việc gì."
Cửa sân, La Tiểu Tiểu nhô cái đầu nhỏ với búi tóc buộc cao ra. Cô bé vốn muốn đến thăm ca ca bị thương một chút.
Lại nhìn thấy La Hồng và Triệu Đông Hán chuyện trò vui vẻ, làm gì còn có dáng vẻ bị thương, nên lập tức giật mình, rụt đầu muốn chạy.
"Ta đã nói rồi mà!"
"Đám mã phỉ... Không còn nữa rồi!"
"Dưới sự anh tuấn chính nghĩa của ca ca, quả nhiên cất giấu một trái tim âm hiểm!"
La Tiểu Tiểu với chỏm tóc trên đỉnh đầu, chạy "bạch bạch bạch", thiếu chút nữa khóc lên.
Ca, quá dọa người rồi!"
"Nha đầu này. . . Muốn nghe câu chuyện mới?
La Hồng toát ra biểu cảm giật mình, gần đây bận việc đi gom tội ác, ngược lại có chút vắng vẻ muội muội này.
Nhìn thân ảnh nha đầu bạch bạch bạch chạy đi như con vịt nhỏ, lòng La Hồng mền nhũn, nghĩ đến hiện tại hai huynh muội lẻ loi hiu quạnh, sống nương tựa lẫn nhau, muội muội có yêu cầu nhỏ muốn nghe kể chuyện, sao hắn có thể không đáp ứng?!
Hắn chào hỏi Triệu Đông Hán xong, liền hất trường sam màu trắng, liền đi về hướng sân của La Tiểu Tiểu.