• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 289 Bần tăng, hiểu rồi! (3)

Tiêu Nhị Thất ngẩng đầu, ánh mắt trở nên cực kỳ sắc bén.

Khóe môi gã khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười thích thú: “Lão La… đã sớm mong đợi sẽ được đấu một trận với ngươi từ lâu rồi.”

La Hồng bình tĩnh nhìn Tiêu Nhị Thất

Mặc dù Tiêu Nhị Thất bị viết tên vào ô đối tượng mục tiêu, nhưng không nhất thiết phải giết người, La Hồng cảm thấy, bắt nạt đối thủ một chút là được.

“Hừ, trước khi vào được Thiên Cơ bí cảnh, ngươi là Ngũ phẩm đỉnh phong, ta là Thất phẩm, rời bí cảnh, người vẫn là Ngũ phẩm đỉnh phong, ta là Lục phẩm, bây giờ… ngươi vẫn là Ngũ phẩm đỉnh phong, ta là Ngũ phẩm…”

“Hừm, đánh một trận với ngươi cũng được đấy.”

La Hồng nói.

Lời nói vừa dứt, bầu không khí lập tức trở nên có mấy phần ngưng đọng, tựa như bị đông đặc đến sắp vỡ vụn.

Cơ thể Tiêu Nhị Thất như hóa đá, ngực như bị La Hồng phóng cho mấy nhát kiếm, đâm tới đâm lui.

Bên dưới, rất nhiều học sinh vốn dĩ mong chờ trận đấu này, trong đó bao gồm cả Ngô Mỵ Nương còn có Khổ Nguyệt, sắc mặt cũng có hơi cứng nhắc.

Thật phách lối!

Lời nói của La Hồng rất phách lối, rất muốn ăn đòn, dựa vào bản thân có thiên phú cao, liền không có chút kiêng kỵ gì sao?

Bên dưới có không ít học sinh trước đó còn tán thưởng La Hồng không khỏi nhíu mày, bởi vì bọn họ cảm thấy…. bị xúc phạm.

Bầu không khí trở nên lạnh lẽo

Trên tảng đá xanh, La Hồng mà lại kinh ngạc nhíu mi, hử?

Tất cả mọi người hình như rất tức giận, như vậy có phải sẽ tăng thêm một ít tội ác không?

La Hồng bỗng nhiên có chút vui vẻ ngoài ý muốn.

Trong lòng Tiêu Nhị Thất tự nhiên cũng không mấy thoải mái, gã cầm hai thanh đao, mảnh vải màu đen trên đuôi đao bị gã nắm đến rách, đột nhiên, gã nhếch miệng nở nụ cười.

“La Hồng, ngươi rất mạnh…”

“Nhưng đao của ta, cũng không kém!”

Tiêu Nhị Thất nói.

Lời nói hạ xuống, chân đạp mạnh lên tảng đá xanh, kình phong nổi lên

Hưu!

Một trận hỗn độn, bóng dáng Tiêu Nhị Thất biến mất ngay tại chỗ, trở tay cầm lấy hai song đao thay phiên nhau vung lên như nước chảy, trong nháy mắt ngàn vạn ánh đao, giống như mạng nhện tinh xảo, từ trên trời rơi xuống, bao phủ La Hồng.

La Hồng sắc mặt bình tĩnh, giơ tay lên, tay vẩy kiếm một cái

Dưới tảng đá xanh Tiểu Đậu Hoa rất hiếu kỳ quan sát trận này, Thiên Cơ kiếm trong ngực ngay lúc này vù vù ngân lên một trận

Tiếp theo chớp mắt một cái, ánh kiếm ngút trời.

Thiên Cơ kiếm lướt qua một tia lạnh lẽo, lơ lửng trước người La Hồng.

La Hồng giơ tay lên, đẩy Thiên Cơ kiếm về phía trước.

Ánh đao của Tiêu Nhị Thất chém xuống lập tức bị phá thành mảnh nhỏ, bị La Hồng một kiếm phá đi.

Hưu hưu hưu!

Bàn chân Tiêu Nhị Thất đạp mạnh xuống mặt đất, tốc độ lướt ngang vô cùng nhanh, cả gười biến thành vô số dư ảnh, bao vây La Hồng, song đao điên cuồng chém ra!

Đao của gã, không yếu!

Tiêu gia… Song đao lưu!

Mặc dù dưới khán đài không ít học sinh rất không hài lòng với lời nói của La Hồng, nhưng lúc này, tất cả đều bị trận chiến trên khán đài thu hút.

Ngô Mỵ Nương nhíu mắt lại: “Tiêu Nhị Thất đang rất nghiêm túc, “Bát Mạch Song Đao Lưu” của Tiêu gia, mặc dù gã chưa từng mở mạch, nhưng cũng là đao pháp mạnh nhất……”

La Hồng đối mặt với một đao ùn ùn kéo đến này, tựa như không khí đều bị một đao chém đứt.

Vẫn như cũ đẩy ngang Thiên Cơ kiếm

Vô số kiếm khí giống như con rắn nhỏ tản ra khắp bốn phía, thổi bay áo trắng của La Hồng.

La Hồng mỉm cười.

Bàn tay đang đẩy ngang chuôi kiếm bỗng nhiên nắm chặt.

Bóng dáng Tiêu Nhị Thất vẫn đang di chuyển nhanh chóng. Nhưng đột nhiên đôi mắt gã bỗng co rụt lại, thân hình vốn đang di chuyển tốc độ cao cũng dừng lại trong nháy mắt.

Chỉ thấy, một bóng đen khôi ngôi xuất hiện ở phía sau gã.

Thuật Câu Linh Khiển Tướng của La Hồng!

Một chiêu này, Tiêu Nhị Thất sao có thể không biết.

Gã gào thét một tiếng.

Song đao giống như vòi rồng, vòng quanh thân gã chém ra.

Không ngừng chém về phía bóng đen khôi ngô kia.

Nhưng mà, đao pháp của gã chém trúng tà ảnh nhưng lại không vung được nữa, giống như rơi vào bên trong vũng bùn nhão, thậm chí muốn rút ra cũng vô cùng phí sức.

“Vũ Cử…”

Tiêu Nhị Thất hít vào một hơi.

Là Tà Ảnh Vũ Cử, kẻ lúc trước đã bị La Hồng giết chết trong Thiên Cơ bí cảnh.

Vũ Cử chính là Võ tu Tứ phẩm Thiên Cương cảnh.

Một đao này của Tiêu Nhị Thất, không thể nào bổ đôi được xác thịt của đối phương.

La Hồng đẩy ngang thanh kiếm, càng lúc càng gần.

Tiêu Nhị Thất bị Tà Ảnh Vũ Cử cuốn lấy, vốn không có cách nào tránh né, không cách nào động đậy.

Mà một kiếm kia của La Hồng đã đến gần bên ngực trái của Tiêu Nhị Thất……

Dưới tảng đá xanh.

Không ít học sinh thất vọng một trận, thua rồi.

Tiêu Nhị Thất đệ nhất thi võ của kỳ thi tháng, thậm chí một kiếm của La Hồng cũng không đỡ nổi.

Đây chính là thiên kiêu hạng hai Hoàng bảng sao?

Chênh lệch giữa bọn họ, thật sự rất lớn.

Tiêu Nhị Thất cầm lấy song đao, mảnh vải rách dưới chuôi đao hút lấy mồ hôi toát ra từ lòng bàn tay của gã.

Gã hoảng hốt một trận, gã không rút nổi đao, gã thật sự thua rồi sao?

Đao của Tiêu gia, ở thời của gã, yếu như vậy sao?

Tiêu Nhị Thất có chút không cam lòng

Gã nghĩ đến La Hồng, thật sự gã không cam lòng, nhưng lời La Hồng nói là sự thật.

Gã có không cam lòng cũng chỉ có thể nhịn.

Nhớ lại lúc còn nhỏ, theo cha luyện đao, thời điểm tu luyện Bát Mạch Song Đao Lưu, gã mở mạch thất bại, cha khắc nghiệt nói gã không thích hợp để luyện đao.

Những năm này cha cũng chưa từng chỉ dẫn cho gã, nhưng gã thật sự thích luyện đao, gã có thể dùng cánh tay non nớt của mình chém không khí hàng chục ngàn lần mỗi ngày, cứ như vậy đã vài chục năm, song đao này cũng đã theo gã vài chục năm.

Gã đã rất cố gắng.

Ngay cả khi không cách nào mở mạch, nhưng gã vẫn như cũ dựa vào song đao trên tay, giết tới Hoàng bảng!

Cũng được sự chấp nhận của gia tộc, tuy vậy, gã vẫn không được phụ thân công nhận, nhưng gã không tin bản thân thật sự kém đến vậy!
Chương 290 Bần tăng, hiểu rồi! (4)

“Đao của ta! Thật sự không yếu!”

Tiêu Nhị Thất gào thét!

Một lượng đao khí mạnh mẽ, từ trong tâm mạch gã phun trào ra ngoài, Bát Mạch Song Đao Lưu…

Đệ nhất mạch, phá!

Tu vi cách trở, phá!

Một khắc này, Tiêu Nhị Thất nhập Tứ phẩm!

Oanh!

Xoẹt một tiếng!

Thân thể của Tà Ảnh Vũ Cử bị song đao xé toạc!

Tiêu Nhị Thất gào thát, hai thanh đao giống như được tẩy rửa bụi trần, trở nên vô cùng rực rỡ, từ giữa đất đột ngột phun ra đao hoa sáng chói lóa mắt!

Vô số đao khí càn quét, sắc trời trêh quãng trường cũng đã dần dần trở nên u ám, đao khí hội tụ, đang kiên cường ngôi lên từ mặt đất, biến thành một vòi rồng ầm ầm giữa mặt đất, khí thế tiến công vô tận ấp ủ ở bên trong.

Bên dưới.

Tất cả học sinh quan sát trận chiến kinh sợ ngây người.

Ngô Mỵ Nương càng không thể tin vào mắt: “Đã mở mạch?! Tiêu Nhị Thất luôn mở mạch thất bại, lần này thế mà lại thành công?!”

“Không chỉ mở mạch thành công, lại còn mượn cỗ khí thế này, đột phá vào Tứ phẩm!”

Đám học sinh cũng kinh ngạc đến ngây người, hít từng hơi lạnh lẽo.

Hòa thượng Khổ Nguyệt một tay để trước ngực, mắt y rạng rỡ, như có ánh sáng.

“Bần tăng…… hiểu rồi!”

“Thì ra trước đó La Hồng thí chủ làm càn như vậy để kích động, chính là vì kích thích tiềm lực của Tiêu thí chủ sao? Khiến y phẫn nộ đánh vỡ tâm ma, để y nhờ vào đó, một đao đánh vỡ ràng buộc, nhất cử tiêu diệt ma trong tâm!”

“Không hổ là La Hồng công tử, dụng tâm lương khổ mà……”

“A Di Đà Phật.”

“Đại thiện.”

Tiếng cảm thán của hòa thượng Khổ Nguyệt, khiến toàn bộ học sinh xung quanh, tất cả run người lên một trận!

Từng người lộ ra vẻ đã hiểu.

Thì ra là thế!

Thì ra đây mới là mục đích của La Hồng công tử sao?!

Nhất thời, không ít học sinh trong lòng hiện ra hổ thẹn, La Hồng dụng tâm lương khổ, nhưng bọn họ lại cảm thấy La Hồng đang nhục mạ bọn họ……

Bọn họ thật sự …… quá không đúng!

Ngô Mỵ Nương nhìn hòa thượng Khổ Nguyệt một cái, mặc dù nàng ta cảm thấy kỳ quái chỗ nào đó, nhưng, không hiểu sao cũng cảm thấy lời của hòa thượng Khổ Nguyệt nói rất có lý!

Trên tảng đá xanh, La Hồng cũng ngưng mắt.

Tiêu Nhị Thất lâm trận đã đột phá, không chỉ thế, tựa như còn giải quyết được chỗ khó khăn của công pháp cao thâm gì đó nữa…

Tu vi trong nháy mắt tăng nhanh!

Có thể sánh ngang với áp lực Cung Hạo đã gây ra cho La Hồng hắn trước đó!

Nhưng, La Hồng không hề lùi bước.

Hắn đánh là để Tiêu Nhị Thất biết rõ một Đại Phôi Đản được công nhận như hắn xấu xa đến mức nào.

Hắn muốn lấy tư thế lôi đình trấn áp Tiêu Nhị Thất, sao có thể bỏ lỡ giữa chừng?!

Khí thế của Thiên Cơ kiếm không hề giảm đi, bị La Hồng đẩy ngang về phía trước, bốn phía có vô số kiếm khí.

Trong kinh mạch của La Hồng kiếm khí chuyển động với tốc độ cao, xé rác phun ra, ngay sau đó tụ lại ở trước người hắn, hóa thành Bạch Long!

Bạch Long gầm vang, cùng ánh đao vòi rồng va chạm nhau!

Oanh!

Một trận kiếm khí cùng đao khí của đan xen tàn sát nhau trên tảng đá xanh, vô số kình phong kêu gào, chém vào tảng đá xanh tạo thành vô số vết tích.

Một bóng người lộn ngược bay ra.

Tiêu Nhị Thất cầm song đao chắn trước người, một kiếm Thiên Cơ đâm thẳng vào thân đao, bắn ra những tia lửa, trong mơ hồ một con Bạch Long gầm vang lao lên, đánh gã bay ngược khỏi tảng đá xanh.

Trên tảng đá xanh, đao khí, kiếm khí cuồn cuộn như mây khói, bỗng nhiên bị xé rách.

La Hồng áo trắng phiêu lãng, chậm chầm tách đám khí đang xen lẫn kia bước ra.

Tức giận sao?

Phẫn nộ sao?

Có phải các ngươi thấy bản công tử rất xấu xa không?!

La Hồng nhếch miệng cười, giống như có thể tưởng tượng ra được ánh mắt phẫn nộ của đám học sinh bên dưới.

La Hồng cảm thấy những ánh mắt này mới là sự tôn kính đối với một Đại Phôi Đản đã được chứng nhận như hắn.

Ý cười dần dày hơn, ánh mắt quét xuống.

Nhưng, nụ cười trên môi hắn rất nhanh đã đông cứng lại

Bầu không khí, quá không đúng.

Ánh mắt của mọi người… cũng không đúng lắm!

Bầu không khí thật sự không đúng lắm.

Vốn dĩ La Hồng đang mong chờ, nghênh đón hắn phải là từng đôi từng đôi mắt đầy căm phẫn, mang theo giận dữ, mang theo sự không phục.

Nhưng mà, ngoài dự đoán của hắn là, lúc trước hắn không ngừng giễu cợt lão Tiêu, dùng tư thế lôi đình, trấn áp Tiêu Nhị Thất, một chiêu đánh bại gã.

Kết quả, đám người ở bên dưới chẳng hề phẫn nộ, cũng không có không phục

Đến cả một chút tức giận cũng không. Không chút tức giận thì cũng thôi đi nhưng mà ánh mắt kính nể của từng kẻ từng kẻ này là cái quỷ gì thế?

Các ngươi kính nể cái gì?

La Hồng đột nhiên thấy vô cùng tẻ nhạt.

Cảm giác làm gì cũng không thú vị.

Tiêu Nhị Thất bị La Hồng một kiếm đánh rơi xuống tảng đá xanh đứng lên, song đao tra vào vỏ, gã vốn không cam lòng, vốn không phục, nhưng, khi bị đánh rơi khỏi tảng đá, nghe được lời của hòa thường Khổ Nguyện, dường như hiểu được dụng tâm lương khổ của La Hồng.

Gã tự nhìn tay mình, thần thái trong đôi mắt bắt đầu không ngừng ngưng tụ.

Gã đã mở mạch, Bát Mạch Song Đao Lưu. . . gã đã tu luyện thành công rồi!

Một Tiêu Nhị Thất luôn cà lơ phất phơ, giờ phút này có mấy phần mừng rỡ, mũi cũng có chút chua chua. Vì tu luyện đao pháp này, gã đã phải hao tốn không biết bao nhiêu là công sức. Hôm nay, cuối cùng gã cũng đạt được ước nguyện. Dưới áp lực mà La Hồng gây ra, gã đã một lần đánh tan xiềng xích.

Gã cảm thấy vui vẻ, cũng cảm thấy rất thoải mái...

Hơn nữa, dưới sự đề điểm của Khổ Nguyệt, gã cảm thấy phải nên cảm ơn sự dụng tâm lương khổ của La Hồng.

Khó trách, một người tốt như lão La, thế mà lại nói ra những lời ngông cuồng như vậy, thì ra là đang cố ý kích thích gã.

Thậm chí, khi ở trong bí cảnh "Đi vạn dặm đường", vì giúp đỡ gã, La Hồng đã bắt đầu tạo tiền đề để giúp đỡ gã xông phá áp lực.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Tiêu Nhị Thất lập tức xuất hiện mấy phần cảm động,
Chương 291 La gia có thể nhịn, ta thì không nhịn (1)

"Lão La, thật sự là một người tốt..."

"n tình này, Tiêu Nhị Thất ta nhớ kỹ."

Tiêu Nhị Thất hít một hơi thật sâu, ngưỡng mộ tận trời, cố gắng để bản thân không thất thố.

Mãi đến khi thoáng thấy La Hồng lấy ra một quyển sách nhỏ từ trong ngực, vừa tiếc nuối, vừa buồn bã, lắc đầu xoá cái tên Tiêu Nhị Thất của gã đi. . .

Tiêu Nhị Thất sững sờ.

Trong lòng khẽ run sợ, chỉ trong chốc lát, thần sắc đã trở nên u oán.

Ánh mắt nhìn La Hồng giống như đang nhìn một người đàn ông phụ lòng...

Không phải chứ?

Thật sự không phải như những gì gã nghĩ sao?

Tiêu Nhị Thất ta... rốt cuộc vẫn có tên trên Tiểu Bản Bản của ngươi.

Tiêu Nhị Thất bị một kiếm đánh bại nhưng lại đột phá lên Tứ phẩm. Tiêu Nhị Thất khai mở mạch bí kỹ của Tiêu gia thành công, luận sức chiến đã có thể đề tên trên top 10 Hoảng Bảng.

Dù là Ngô Mỵ Nương hay là hòa thượng Khổ Nguyệt thì cũng không dám chắc có thể thắng được Tiêu Nhị Thất.

Lúc Tiêu Nhị Thất chưa đột phá, bọn họ cũng đã không nắm chắc, càng đừng nói bây giờ Tiêu Nhị Thất đã nhập Tứ phẩm, thậm chí còn mở được mạch.

Nhưng một Tiêu Nhị Thất mạnh thế này, vẫn bị La Hồng hạ gục, một kiếm trấn áp.

Cho nên, Ngô Mỵ Nương và hòa thượng Khổ Nguyệt không cần thiết phải lên tỷ thí nưa.

"Đáng tiếc, nếu có thể, ta cũng muốn bị La Hồng kích thích, có lẽ... ta cũng có thể đột phá khỏi xiềng xích như Tiêu Nhị Thất."

Gương mặt Ngô Mỵ Nương tràn đầy tiếc nuối.

Nhưng bây giờ, nàng ta đã biết được mục đích của La Hồng, không thể nào nhận được hiệu quả như trước nữa.

Nếu nàng ta không hề biết gì thì khi bị La Hồng kích thích có lẽ thật sự sẽ đột phá ngoài ý muốn, nhưng, nàng ta đã biết được mục đích của La Hồng, nên khả năng đột phá cũng không quá lớn.

Thế gian có rất nhiều việc đều như vậy, trong lúc không chú ý nhất mới có thể thúc đẩy cực hạn lên lớn nhất.

Ngô Mỵ Nương và hòa thượng Khổ Nguyệt, không có bước lên tảng đá xanh, bởi vì họ biết, có bước lên nữa cũng chỉ làm bao cát cho La Hồng đánh cho một trận thôi.

Cho nên, họ mới không đi lên.

Vì vậy mà Khổ Nguyệt đã tán thưởng La Hồng trước mặt mọi người, hạ màn kết thúc.

Mặc dù chưa từng đánh bại La Hồng, chưa từng đủ tư cách leo lên tháp rung chuông, nhưng, có thể vào được Tàng Thư Các, đối với Tiêu Nhị Thất mà nói, cũng không tính là tệ.

Mục đích bọn họ vào Tắc Hạ Học Cung, ngoại trừ những thư tịch được cất trong các cung điện kia thì chính là vì là Tàng Thư Các, chính là vì muốn được ý chí thánh nhân tẩy rửa.

Dước cây hoa đào, Lý Tu Viễn nhìn một cảnh này không khỏi mỉm cười.

La Hồng dễ dàng trấn áp Tiêu Nhị Thất, cũng là trong dự liệu của y.

Gấp lại quyển sách Thánh Nhân, Lý Tu Viễn tán đi cây hoa đào ở sau lưng.

Áo xanh chậm rãi lắc lư, tay áo bay lên, nói: "Cuộc thi tháng của học cung kỳ này kết thúc."

"Ba hạng đầu của kỳ thi sẽ nhận được phần thưởng tương ứng, về phần những học sinh không nhận được phần thường cũng đừng chán nản. Kỳ thi tháng sau, chỉ cần thứ hạng của mọi người có thể tiến bộ được ba bậc, thì có thể vào được Tàng Thư Các tu tập một ngày."

Lý Tu Viễn ôn nhu cười nói.

Lời này xuất ra, khiến vài học sinh vốn có vài phần thất vọng liền vực dậy tinh thần.

Kỳ thi tháng kết thúc, tảng đá xanh trên quảng trường kia lại không biết đã bị Lý Tu Viễn ném đi nơi nào. Ba người Tiêu Nhị Thất, Ngô Mỵ Nương cùng với hòa thượng Khổ Nguyệt chuẩn bị vào Tàng Thư Các tu hành, đây là phần thưởng của họ.

La Hồng không đi, hắn đã ở trong Tàng Thư Các đến phát chán lên rồi.

Hắn thật sự chẳng hề muốn đến đó thêm một chút nào nữa cả.

Còn đi làm gì? Tiếp tục ngưng tụ chữ "Chính" sao?

Lý Tu Viễn cũng không có ép buộc. La Hồng dự định đi xuống núi, trở về La phủ nghỉ ngơi.

"La thí chủ, phải nhớ hẹn ước của ngươi cùng tiểu tăng, tiểu tăng là thật tâm mời ngưươi đến Vọng Xuyên Tự làm khách."

Hòa thượng Khổ Nguyệt chắp một tay trước người, chân thành nói.

La Hồng gật đầu đồng ý, về phần lúc nào đi, đến đó lại nói, chủ yếu là vì hắn không quá hứng thú.

Tiêu Đậu Hoa ôm Thiên Cơ kiếm, tinh khí thần tựa hồ đã mạnh hơn rất nhiều. Sau khi hấp thu khí trong kiếm trì để uẩn dưỡng bản thân, giờ phút này phong thái cả Tiểu Đậu Hoa có vài phần đặc biệt.

La Hồng chuẩn bị xuống núi, rời khỏi học cung, Tiểu Đậu Hoa tự nhiên cũng trở thành cái đuôi theo ở phía sau.

Trên thực tế, La Hồng cũng có chút hiếu kỳ. Hắn đoạt thánh chỉ, lại còn chém u Dương Phi, chà đạp lên thể diện của thái tử, vị thái tử này không lẽ không có làm gì tiếp sao?

La Hồng không thể không phòng, đây cũng là nguyên nhân mà hắn vẫn chưa dẫn La Tiểu Tiểu về phủ, ở bên trong Tắc Hạ Học Cung, ít nhất an toàn của La Tiểu Tiểu đã được đảm bảo.

Tắc Hạ Học Cung có Phu Tử trấn giữ, tuyệt đối có thể nói là nơi an toàn nhất thiên hạ.

Phải biết, Phu Tử chính là tồn tại mà ngay cả Thiên Bảng cũng không dám thu nhận.

Hồng Tụ cũng ở lại trên núi chăm sóc và bảo vệ La Tiểu Tiểu.

Rất nhiều học sinh kết thúc cuộc thi tháng, tan học xuống núi, ở giữa chừng núi, dưới sự che chở của hộ đạo giả, không cưỡi mây mà leo lên xe ngựa, rời khỏi học cung.

La Hồng mang theo Tiểu Đậu Hoa, ở giữa núi liền gặp được Triệu Đông Hán. Tuy rằng, Triệu Đông Hán hay đến quán rượu khoác lác nhưng mỗi khi học cung tan học, hắn ta đều sẽ đến bãi đất trống giữa sườn núi.

Nếu như công tử xuống núi, thì bất cứ lúc nào cũng có thể thấy hắn ta, thân là một người thủ vệ, đây là phẩm hạnh cơ bản nhất.

La Hồng nhìn Triệu Đông Hán, nhìn vô cùng chăm chú. Tội ác thỉnh thoảng lại biến mất trong quyển sách da người, có phải là chuyện tốt do tên “Triệu phường sồ” này gây ra không?

Triệu Đông Hán bị nhìn đến mức hơi chột dạ.

Chẳng lẽ gần đây công tử lại làm chuyện tốt gì mà Lão Triệu ta không biết? Nên người mới không hài lòng?

Trong lòng Triệu Đông Hán có chút ảo não, hắn ta thật sơ sót, hắn ta phải tìm một vài học sinh để nghe ngóng chuyện xảy ra bên trong học cung mới được.

Một đường không nói chuyện, ba người rời khỏi học cung, xuống Đông Sơn, về đến La phủ.

Viên Hạt Tử đang nằm tắm nắng chiều trong đình, gương mặt vô cùng thoả mãn, Triệu Tinh Hà ngồi đối diện, đang nói chuyện phiếm với ông ta.
Chương 292 La gia có thể nhịn, ta thì không nhịn (2)

Nhìn thấy La Hồng trở về, Triệu Tinh Hà đứng dậy, nhìn La Hồng, gật gật đầu nói: "Công tử..."

"Triệu thúc? Sao thúc lại ở đây?"

La Hồng có chút ngạc nhiên, Triệu Tinh Hà thân là chủ tướng Hắc Kỵ, giờ phút này không phải nên ở trong Hắc Kỵ doanh sao?

Sao lại có thời gian rảnh đến La phủ nói chuyện phiếm cùng Viên Hạt Tử thế này.

"Triệu chủ tướng là có việc đến bẩm báo... vốn là muốn nhờ lão phu chuyển lời cho công tử, nay công tử đã trở về, vậy cũng đỡ cho lão phu phải chuyển lời." Viên Hạt Tử mở miệng giải thích, sau đó liền thảnh thơi tiếp tục uống trà.

La Hồng ngồi trên chiếc ghế Thái sư, cũng tự rót cho mình một chén trà, vừa uống vừa nhìn Triệu Tinh Hà.

Triệu Tinh Hà hôm nay không mặc giáp đen, thay vào đó mặc một chiếc áo khoác bằng vải lanh thô, nhìn qua giống như là một người nông phu cày cuốc bình thường, có điều, cơ bắp tráng kiện trần trụi thế kia, thì không phải thứ mà một nông phu có thể có.

Thấy La Hồng, Triệu Tinh Hà trầm giọng nói: "Mấy ngày nay công tử ở trên Đông Sơn nên chắc tin tức không được linh thông."

"Thái tử đã gửi chiếu chỉ đến Tác Bắc, muốn hỏi tội tướng quân, kết quả bị tướng quân dùng một đao bổ đôi thánh chỉ, bây giờ việc này, đã khiến cho triều đình chỉ trích, vô số tấu chương đều vạch tội tướng quân."

Triệu Tinh Hà nói.

La Hồng nhíu mày.

La Hồng hắn đoạt thánh chỉ của Thái tử, mà cha của hắn thì lại càng bạo hơn, một đao trực tiếp bổ đôi thánh chỉ, gần như một chút thể diện cũng không cho.

Thái tử bị mất mặt như thế, không lẽ còn có thể tiếp tục nén giận?

La Hồng cảm thấy không thể, Thái tử này tuy có hồ đồ, nhưng vẫn có thủ đoạn.

Xét theo nhiều việc mà La Hồng đã trải qua, Thái tử này... nhất định còn có hậu chiêu.

"Thái tử và La gia... có rất nhiều mâu thuẫn, đây đã là việc diễn ra nhiều năm. Người của La gia chết trong tay của Thái Tử, cũng không ít... mà người của Thái tử, bị La gia giết chết cũng không phải ít."

Triệu Tinh Hà chầm chậm nói.

Trong đôi mắt của ông có vài phần phức tạp.

Ông nhìn về phía La Hồng, nói: "Công tử từ nhỏ đã bị tướng quân mang đến huyện An Bình, đối với La gia có lẽ không biết nhiều..."

"Vương gia có bảy trai một gái, năm người đã chết, một người hóa điên, còn con gái gả vào Đại Chu, giờ đây Vương gia chỉ còn lại người con thứ ba làm tướng quân, thương tích đầy người, trấn thủ Tác Bắc.”

Triệu Tinh Hà chậm rãi nói.

La Hồng cúi đầu nhìn lá trà xoay vòng trong chén sứ thanh hoa, những việc này, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói đến.

Trấn Bắc Vương, cũng chính là người ông đã ra tay trên đường đá che chở cho hắn, thì ra La gia còn những bí mật này.

"Triệu thúc, người bị điên kia là..." La Hồng hỏi.

"Người con thứ bảy của Vương gia gọi là La Tiểu Bắc. Trong lúc chinh phạt Quỷ tộc bị trúng vu thuật của Đại tế tư Quỷ Phương, đã bị điên rất nhiều năm, bị Vương gia đem đến Vọng Xuyên Tự, những năm nay đều ở Vọng Xuyên Tự nghe kinh Phật thiền âm, chỉ có như vậy mới có thể yên bình.”

Trên gương mặt La Hồng lộ vẻ tiếc nuối

Triệu Tinh Hà nặng nề nói tiếp: "Trận chiến đó, là thái tử dẫn quân xuất trận. Thế nhưng, tuy đánh thắng trận, nhưng La thất gia bị điên, còn con trai trưởng của vương gia, cũng chính là đại ca của tướng quân, đại bá của công tử, La Hồng Trần tử trận."

"Đây mới chính tin dữ chấn động toàn Đại Hạ. Năm đó, Đại bá La Hồng Trần của công tử chính là thiên tài tuyệt diễm, chính là thiên kiêu tuyệt thế, từ đệ nhất Hoàng bảng, đến đệ nhất Huyền bảng, rồi đệ nhất Địa bảng... được vô số người kỳ vọng ủy thác, có thể kế vị Trấn Bắc Vương, đưa La gia lên địa vị cao hơn...”

"Đáng tiếc, tử trận sa trường."

Triệu Tinh Hà nói đến đây, âm thanh có chút trầm thấp

La Hồng cũng nắm chén trà, nước trà nhè nhẹ rung.

"Đại bá, cũng là bưởi vì Thái tử mà chết?"

La Hồng hỏi.

Triệu Tinh Hà ngẩng đầu, nhìn về La Hồng, lắc lắc đầu, lời nói ra, lại là trời long đất lở.

"Không phải vì Thái tử mà chết, mà là bị Thái tử giết chết, dù không có chứng cứ, nhưng tất cả mọi người đều biết..."

Rắc.

Chén trà trong tay La Hồng trong nháy mắt bị bóp nát, mảnh vỡ bay tứ tung, nước trà tràn ra

"Cẩu Thái tử này..."

La Hồng nói.

Viên Hạt Tử nhẹ giọng ho, Triệu Tinh Hà ngẩn người nhìn chén trà.

"Hạ Hoàng không cho một lời giải thích? La gia vẫn có thể nhịn?" La Hồng hỏi.

Trong lúc nhất thời, Triệu Tinh Hà không biết phải trả lời thế nào.

"Nhịn cái gì? Nhịn có gì tốt... kẻ giết người, vĩnh viễn là kẻ giết người, đổi lại là ta, ta không nhịn."

La Hồng trầm giọng nói.

Những chuyện này là lần đầu tiên hắn nghe nói. Trấn Bắc Vương mất năm người con, trong đó còn có vài mối liên hệ với Thái tử, thậm chí, cái chết của cả năm người đều có thể là do Thái tử sắp đặt, vẫn còn nhẫn nhịn được?

Thâm chí, Thái tử đã chuẩn bị động thủ đối với La Hồng.

Vẫn còn có thể nhịn?

Nhịn đến khi người khác diệt hết cả tộc ngươi?

Ngược lại La Hồng đã không thể tiếp tục nhịn nữa, tên thái tử chó má này... La Hồng ta sớm muộn cũng sẽ giết chết ngươi.

La Hồng hắn, cũng không phải là người tốt gì.

Hắn chính là Đại Bại Hoại được chính thức công nhận, nếu thực sự chọc giận hắn, hắn dám khiến cho cả trời đất phải đổi sắc!

Dù sao, việc tạo phản như thế này mang lại rất nhiều tội ác, La Hồng hắn mong còn không kịp nữa là.

Cẩu Thái tử không đáng làm người, La Hồng hắn không ngại chém chết hắn ta, dù cho bây giờ không chém được thì hắn sẽ chờ cho đến khi mình trở nên mạnh mẽ, đợi đủ mạnh mẽ...

Quân tử nhớ thù, từng giây từng phút.

Quân tử báo thù, từ sớm đến tối!

Sớm muộn gì cũng sẽ giết chết hắn ta!

Triệu Tinh Hà ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực chằm chằm nhìn La Hồng. Ông rất ngưỡng mộ La Hồng ở điểm này, máu nóng này nhanh chóng đã châm lên ngọn lửa tâm huyết trong Triệu Tinh Hà.

Triệu Tinh Hà không phải La Hậu, cũng không phải Trấn Bắc Vương, ông chỉ là tướng của La gia, là quân của La gia, La gia chịu thiệt, ông cũng không dễ chịu, nhưng cũng phải nghe theo La gia mà làm việc.

"Ta cũng không muốn nhịn."

Triệu Tinh Hà hít sâu một hơi, có vài phần bất đắc dĩ: "Nhưng có rất nhiều việc, chúng ta không rõ."

La Hồng nở nụ cười, "Ta chỉ biết, kẻ giết người vĩnh viễn là kẻ giết người, ta không thích chịu thiệt."

"Khi dễ ta, ta đều sẽ ghi nhớ, sau đó, giết chết!"

"Ngay cả Thái tử, cũng như thế."
Chương 293 Anh tài kiệt xuất trong thiên hạ tề tụ Giang Lăng (1)

Lời của La Hồng, khiến Triệu Tinh Hà lại phải nhìn kỹ hắn lần nữa.

Ban đầu La Hậu để Triệu Tinh Hà trấn thủ huyện An Bình, bảo vệ La Hồng, Triệu Tinh Hà cũng không để ý, thậm chí có chút không đồng ý, hiện tại Triệu Tinh Hà phát hiện... bản thân giống như nhặt được báu vật.

Ít nhất, ở đây, bản thân không cần phải kìm nén khuất phục.

"Nếu những chủ tướng khác biết được, sợ là sẽ ghen tỵ chết lão Triệu ta." Triệu Tinh Hà nhếch miệng.

Sau đó, ông mới nhớ đến mục đích lần này đến đây.

"Công tử, trong Đế Kinh truyền ra tin tức, Thái tử lệnh cho Ngụy Thiên Tuế mang danh kiếm "Phiêu Tuyết" đến phủ Giang Lăng trước, sẽ tổ chức một đại hội thưởng kiếm, người thắng ở đại hội, sẽ nhận được kiếm "Phiêu Tuyết", đây là danh kiếm thiên hạ."

Triệu Tinh Hà nói.

La Hồng nghe tin, nhíu nhíu mày.

"Ồ? Hắn thích làm, liền làm... cùng ta có liên quan gì? Bản công tử giống người thiếu kiếm sao?"

La Hồng không để ý, danh kiếm thiên hạ? Hắn cũng có nha, hắn có một thanh Thuần Quân, còn có một thanh ma kiếm tiểu tỷ tỷ có thể nghiền nát hết tất cả các danh kiếm, cho nên, hắn sẽ để ý một thanh kiếm Phiêu Tuyết sao?

Nhưng, lời tiếp theo của Triệu Tinh Hà, khiến đồng tử La Hồng co lại.

"Danh kiếm "Phiêu Tuyết" này, chính là di vật lúc còn sống của đại bá công tử..."

Một lời hạ xuống.

Bầu không khí trở nên ngưng đọng, lạnh lẽo, thậm chí... tràn ngập sát khí.

"Di vậy lúc còn sống của đại bá?"

La Hồng ngưng mắt hỏi.

Đột nhiên, La Hồng nở nụ cười: "Tên thái tử này có ý gì đây? Di vật khi còn sống của đại bá, hắn ta lại lấy ra làm phần thưởng, đây là đang nhục nhã La gia, muốn giày xéo thể diện của La gia..."

"Đây là chắc chắn biết ta sẽ tham gia đại hội thưởng kiếm này..."

"Cho nên... chuẩn bị đại hội này là để giết ta?"

Lấy danh kiếm "Phiêu Tuyết" làm mồi dẫn, là vì muốn câu La Hồng đến tham dự Đại hội thưởng kiếm?

Theo phân tích của La Hồng, ánh mắt Triệu Tinh Hà co rút lại, hô hấp có mấy phần nặng nhọc.

Trước đó Triệu Tinh Hà cũng có suy nghĩ qua khả năng này, nhưng, Thái tử thật sự tin chắc rằng La Hồng sẽ tham gia Đại hội thưởng kiếm này sao?

Dám công khai mang Phiêu Tuyết kiếm treo thưởng như vậy, không sợ Trấn Bắc Vương cho người đến phá đại hội, trực tiếp cướp đi Phiêu Tuyết kiếm sao?

Nhưng nghe nói người bảo vệ kiếm lần này là Ngụy Thiên Tuế, lão thái giám phi phàm trong cung cấm, sức mạnh khó lường, lão ta từng theo hầu Hạ Hoàng, cảnh giới cụ thể, người đời cũng không biết rõ.

Mặc dù La gia âm thầm nuôi dưỡng không ít cao thủ, nhưng cao thủ có thể so sánh với Ngụy Thiên Tuế, vẫn còn rất ít.

Cho nên, đoạt kiếm... chưa chắc có thể được.

Huống chi, một khi lựa chọn đoạt kiếm, đồng nghĩa với việc phải đối mặt với năm vạn quân lính của phủ Giang Lăng. Phủ Giang Lăng là phủ lớn của Đại Hạ, có năm vạn quân lính đóng ở đó, đội quân này có lẽ còn kém so với Hắc Kỵ Tắc Bắc của La gia, cũng vẫn kém so với Sở Câu quân của Sở gia, nhưng ít nhất cũng là một đội quân, phủ Giang Lăng hàng năm hao tốn tài lực cùng lương thực để nuôi quân, cũng không phải nuôi một đám bao cỏ.

Cho dù là cao thủ Nhất phẩm, thì khi bị năm vạn quân bao vây, muốn phá được vòng vây cũng không dễ dàng gì, cuối cùng cũng chỉ có thể rơi vào kết cục bị giết.

Hơn nữa, còn có cao thủ Ngụy Thiên Tuế trấn thủ.

Trừ phi là mấy người Nhất phẩm Thiên bảng, nếu không xác suất để đoạt kiếm thành công là rất thấp.

"Đây chính là dương mưu, bức ép bản công tử phải tham gia Đại hội thưởng kiếm..."

La Hồng tựa vào ghế Thái sư, uống một ngụm trà, nhàn nhã nói.

Triệu Tinh Hà chau mày: "Công tử, vậy Đại hội thưởng kiếm này người đừng đi."

"Tướng quân cùng Vương gia nhất định sẽ không để công tử đi."

Triệu Tinh Hà nghĩ vậy, cũng có thể cảm nhận được tính nguy hiểm của Đại hội thưởng kiếm này.

Thậm chí, vì cố ý câu dẫn La Hồng tham gia, ngay cả địa điểm tổ chức Đại hội thưởng kiếm cũng là ở phủ Giang Lăng. Bình thường những đại hội lớn này, đều hay được tổ chức ở Đế Kinh.

Nhưng, Thái tử hết lần này đến lần khác lại cho tổ chức ở phủ Giang Lăng, mục đích không cần nói cũng biết.

Chính là để dẫn dụ La Hồng tham gia, giống như lý do lúc trước vì sao lại đem Thiên Cơ bí cảnh đặt bên ngoài huyện An Bình.

Nghĩ đến đây, La Hồng rơi vào trầm tư.

Trong mơ hồ, La Hồng cảm giác có chút tức cười, Thái tử này... có phải ở không rảnh quá nên đi gây sự?

Muốn tìm cho Đại Hạ chút việc làm không?

Hắc Kỵ của La gia hiện nay đang trấn thủ ở Tắc Bắc, Bắc Trấn Vương vẫn đang như mặt trời ban trưa, Thái tử cứ muốn dồn La gia vào chỗ chết như thế...

Là cố ý muốn bức La gia tạo phản sao?

La Hồng nhìn Triệu Tinh Hà, lại không hỏi ra vấn đề này.

Có lẽ là có những sự tình sâu xa bản thân cũng không biết rõ.

Mà, Thái tử muốn chỉnh La gia cũng có lý, y đã lừa giết nhiều người con trai của Trấn Bắc Vương như thế, ngay cả tuyệt thế thiên kiêu xuất sắc nhất cũng bị giết chết...

Giờ lại muốn giết chết hắn, kẻ làm cháu trai của Trấn Bắc Vương này, cũng chưa chắc không được.

Từ lâu, giữa La gia và Thái tử có thể nói là không chết không thôi, Thái tử muốn giết chết La gia cũng là hợp tình hợp lý.

Nhưng động đến La gia, khiến cho Đại Hạ loạn, việc làm này đối với Thái tử có ích gì?

"Đại hội thưởng kiếm sao?"

"Ép ta đi?"

La Hồng tựa vào ghế Thái sư, nở nụ cười nhạt.

Tiếp đó, sau khi khuyên ngăn La Hồng vài câu, thì Triệu Tinh Hà cũng không nói gì nữa, mà tiếp tục trao đổi về việc liên quan đến buổi mừng thọ của Trấn Bắc Vương.

Việc này ngược lại khiến La Hồng choáng váng

Mừng thọ?

Vậy có phải hắn nên đích thân chuẩn bị quà mừng?

Quà mừng... Phiêu Tuyết kiếm?

Nghĩ đến đây, La Hồng chau mày, thật đúng lúc, Thái tử này... quả nhiên cố ý...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK