• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 149 Đáp không được, thì cứ giết thôi (1)

La Hồng híp mắt.

Hắn lấy Sách da người ra, vô tình thấy Hoàn Nhan Xa Cổ đã chết rồi, chỗ của đối tượng mục tiêu cũng trống không, tên của tăng nhân có thể được viết trên đó.

Tuy nhiên, La Hồng không biết họ tên của tăng nhân là gì.

Hắn quay đầu liếc nhìn người thanh niên cà lơ phất phơ cầm hai thanh kiếm ở thắt lưng cách đó không xa.

La Hồng bước tới.

"Huynh đệ, ta mạo muội hỏi một câu, huynh có biết tên của tiểu hòa thượng kia là gì không?" La Hồng bí mật chỉ vào tăng nhân có vẻ mặt đang thay đổi ở nơi xa kia.

Tiêu Nhị Thất có vẻ ngạc nhiên khi thấy La Hồng tìm đến mình.

"Y à.... Vọng Xuyên Tự, Khổ Nguyệt."

Tiêu Nhị Thất trái lại không giấu giếm, nói.

Sau đó La Hồng viết tên y lên trên Sách da người, Tiêu Nhị Thất liếc nhìn quyển sách, trong mắt y, đây là một tập sách bình thường.

Y nhìn thấy tên họ của Thác Bạt Băng, Hoàn Nhan Xa Cổ và những cái tên khác trên đó...

Khuôn mặt của Tiêu Nhị Thất run lên, y liếc nhìn Phật quang lúc biến mất, khi mãnh liệt ở phía xa, Khổ Nguyệt vô cùng xoắn xuýt, y đúc kết ra được bốn chữ, mặt đầy tử khí.

Điều này khiến Tiêu Nhị Thất cảm thấy cuốn sách nhỏ của La Hồng không phải là vật tốt.

La Hồng này có vẻ là người nhỏ mọn!

La Hồng viết tên Khổ Nguyệt lên trên chỗ đối tượng mục tiêu, hắn cất tập sách nhỏ đi, không nhìn xem đợt này thu được bao nhiêu tội ác, thực ra thì trong lòng La Hồng cũng đã có ước đoán đại khái, lần này tuyệt đối không ít.

Mặc dù Hoàn Nhan Xa Cổ không phải do hắn giết chết, nhưng La Hồng đã hao tốn khá nhiều tâm sức lên người gã.

Sau khi cất cuốn sách nhỏ đi, La Hồng nảy sinh ý định dò xét Cung điện.

Đây là Cung điện của Tắc Hạ Học Cung, giống như Tiên Cung trên đỉnh núi Đông Sơn, giống như Phủ đệ của Tiên gia, rất là bí ẩn.

Thực tế đúng là như vậy, ánh trăng xuyên qua mây và vương vãi khắp nơi, làm cho các bức tường và mái của Cung điện phát ra ánh sáng nhạt màu.

Dường như mỗi giờ mỗi khắc đều có những luồng sát khí đang cuộn trào.

Dưới sự lây nhiễm của "khí" này, cho dù là Tà sát khí trong cơ thể hay là tốc độ vận chuyển kiếm khí đều nhanh hơn rất nhiều.

"Tắc Hạ Học Cung không chỉ là một Học Cung, mà còn là một kiện Pháp bảo đứng đầu thiên hạ."

La Hồng nhớ đến lời giới thiệu của Trần quản gia.

Ánh trăng rơi xuống, Lý Tu Viễn chắp hai tay sau lưng, áo xanh tung bay, mang theo rất nhiều học sinh thông qua khảo hạch của kỳ chiêu sinh này đến một quảng trường rộng lớn trong Cung điện.

Trên quảng trường, trên bàn đọc sách có rất nhiều tờ giấy.

"Tiếp theo sẽ tiến hành bài kiểm tra thứ hai là thi viết, người đạt hạng nhất của kì thi viết này sẽ trở thành đồ đệ của phu tử."

Giọng nói của y tựa như quanh quẩn ở mọi ngóc ngách của Học Cung, để mỗi một học sinh đều có thể nghe rõ ràng.

Ngay cả khi đã biết tin tức trước đó.

Bây giờ lại nghe nói lần nữa, rất nhiều nhóm thiên tài và thiên kiêu cũng có mấy phần kích động.

Tắc Hạ Học Cung chiêu sinh không chỉ một lần, nhưng không phải lần nào phu tử cũng thu nhận đệ tử, số lần phu tử thu nhận đệ tử cũng rất ít.

"Thi viết sẽ không tổ chức vào ngày mai, trận hôm nay sẽ kết thúc khảo hạch của lần chiêu sinh này."

Lý Tu Viễn nói.

"Có một trăm năm mươi cái bàn sách đã được chuẩn bị sẵn trong quảng trường. Mọi người tự tìm một chỗ ngồi xuống đi."

Lời nói vừa dứt.

Nhiều học sinh rục rịch di chuyển, bắt đầu tranh đấu để giành lấy bàn sách gần nhất ở phía trước.

La Hồng trái lại ung dung thong thả, cũng không vội vàng, hắn vốn không muốn trở thành đồ đệ của phu tử nên không có tâm lý cạnh tranh quá lớn cho kỳ khảo hạch thi viết này.

Mọi người đều muốn tranh giành chức danh đệ tử của phu tử, ngay cả Tiêu Nhị Thất, Ngô Mị Nương là những thiên kiêu hàng đầu trên Hoàng Bảng cũng sinh ra chút tham vọng, những thiên kiêu hàng đầu này đều tranh giành vị trí gần nhất ở phía trước.

Sau khi tất cả mọi người đã chọn lựa xong xuôi, La Hồng nhàn nhã ngồi ở góc cuối cùng còn lại.

Lý Tu Viễn nhìn thoáng qua, cười cười, tên tiểu tử này...

Tâm lý khá tốt, không nóng không vội, rất ổn.

Liếc nhìn khắp quảng trường, rất nhiều học sinh đã vào chỗ ngồi, Lý Tu Viễn mỉm cười, giơ tay lên, từ từ ra chiêu.

Dường như có thứ gì đó trong tay áo, lần lượt những tờ giấy nhuộm đầy mùi thơm của mực bay lơ lửng và vương vãi trong không khí, rơi trên bàn sách của mỗi học sinh.

Trên án chủ, Lý Tu Viễn ngồi nghiêm chỉnh, giơ tay chỉ lên mặt trăng trên bầu trời.

Giống như vươn tay thắp đèn, trong phút chốc, ánh trăng sáng rực, khiến cho màn đêm như ban ngày.

Tuy nhiên, đĩa trăng là ánh sáng, chỉ bao phủ khu vực trường thi.

"Bài thi này do ta và phu tử làm cùng nhau, tổng cộng có mười câu hỏi, các ngươi cố gắng trả lời là được."

Lý Tu Viễn nói.

Sau khi suy nghĩ xong, y lại nói: "Mỗi người sẽ trả lời câu hỏi khác nhau, không được phép gian lận."

Sau đó Lý Tu Viễn lấy bản thư tịch từ trong tay áo ra, bắt đầu lật xem, phía sau y có một gốc đào đang từ từ ló dạng, trên tàng cây hoa đào bay phất phới.

Ở phía dưới, đám người trái lại không có quá nhiều thắc mắc.

Tất cả đều xắn tay áo, cầm bút lên, sau khi thấm đủ mực cho bút lông sói thì bắt đầu tập trung trả lời câu hỏi.

Ngay cả hòa thượng Khổ Nguyệt mất tâm niệm Phật cũng đang chăm chú viết.

La Hồng ngồi trong góc hẻo lánh, khóe miệng hơi nhếch lên, cầm bài thi lên, nheo mắt liếc qua liếc lại.

"Đến Tắc Hạ Học Cung tu hành cũng sẽ không ảnh hưởng đến danh tiếng của bản Công tử. Dù sao thì Tắc Hạ Học Cung nhận học sinh không phân biệt quốc tịch, không phân chính tà và môn phái, trở thành học sinh của Tắc Hạ Học Cung sẽ không ảnh hưởng quá lớn, nhưng thành đệ tử của phu tử…. Vấn đề này khá nghiêm trọng."

La Hồng đặt bài thi xuống, một tay chống cằm, ngáp một cái, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chương 150 Đáp không được, thì cứ giết thôi (2)

Hắn vừa vặn đeo mặt nạ Tà Quân quá lâu, dành thời gian này để tu luyện vậy.

Thời gian như cát giữa kẽ tay, trong lúc lơ đãng thì đã trôi qua sạch sẽ.

Khi xung quanh truyền đến tiếng sột soạt, không ít học sinh đã hoàn thành câu trả lời của mình và bắt đầu nộp bài.

La Hồng mới vừa tỉnh lại, xoa mi tâm.

Đến một câu hỏi cũng không trả lời, lại nộp giấy trắng thì quá là làm ra vẻ rồi, La Hồng cảm thấy mình tốt xấu gì cũng phải viết nhiều một chút.

Hắn liếc mắt, ánh mắt rơi vào bên trên câu hỏi cuối cùng.

"Trong chiến tranh loạn lạc, người tị nạn khắp nơi, trên đường có xương đông cứng, phu tử làm việc thiện ban phát cháo, cháo đã cạn, lưu dân chưa được phân phát cháo chất vấn, các ngươi là thịt cá, sao không phát thêm cháo, phu tử nên trả lời ra sao?"

La Hồng nhìn lướt qua, suy nghĩ của hắn xoay chuyển, có rất nhiều câu trả lời cho điều này, Phật gia nói thiện, lời Thánh nhân nói ai cũng có thể hiểu.

Tuy nhiên, La Hồng lại mỉm cười, xoa xoa cổ tay, mài mực và nhúng bút để viết lên giấy.

"Mong muốn của một người giống như một đại dương bao la, đáp không được, cứ giết thôi."

Sau khi viết xong, La Hồng thu bút lại.

Một câu trả lời đơn giản và thô bạo như vậy, hắn sợ sẽ làm cho phu tử tức hộc máu mất.

Hài lòng và phủi bài thi.

Hắn đứng dậy và nộp bài.

Bởi vì ngủ quên dậy muộn nên La Hồng là người nộp bài thi cuối cùng.

Hắn đặt bài thi lên bàn của người chủ trì Lý Tu Viễn.

Lý Tu Viễn đang ngồi dưới gốc hoa đào đọc sách liếc qua, tầm mắt đặt trên bài thi của La Hồng.

Nhìn bài làm của hắn, Lý Tu Viễn không khỏi sững sờ.

Tờ giấy trắng trơn kia như ánh sáng màu ngọc bích của Bạch Nguyệt Bàn tỏa ra, khá chói mắt.

La Hồng nhìn về hướng Lý Tu Viễn nở nụ cười tươi rói, ngượng ngạo nhưng không thất lễ, trên lưng đeo thanh kiếm cổ Địa Giao hướng về phía cung điện nghênh ngang đi.

“Ngày mai nhớ tới cung điện một lần nữa, tới lúc đó sẽ thông báo kết quả.”

Lý Tu Viễn thu lại sự kinh ngạc trong lòng của mình, cuộn tờ giấy lại, nhét vào trong tay áo, nói.

La Hồng không ngoảnh đầu lại, giơ tay lên vẫy vẫy tỏ ý đã biết.

Xem? Có cái gì để xem chứ… một tờ giấy, mười câu hỏi, hắn chỉ viết có một dòng…

Dù thế nào đi nữa, hắn không thể trở thành đệ tử của phu tử.

Trừ khi phu tử đó bị mù.

Sau khi rời khỏi cung điện, La Hồng vốn muốn rời đi thì nhìn thấy hòa thượng Khổ Nguyệt toàn thân nhuốm đầy máu, hai tay bắt chéo ra đằng sau đứng dưới ánh trăng, đang đứng đợi hắn.

“Câu hỏi trong đề thi của phu tử, ngươi đã trả lời thế nào?”

Hòa thượng Khổ Nguyệt nhìn chằm chằm La Hồng, nghiêm túc hỏi.

Y muốn biết câu trả lời của La Hồng, nó rất quan trọng đối với y.

Trước cung điện, có một vài thiên kiêu ở đằng xa đang nghỉ ngơi, cố gắng nghe lỏm cuộc trò chuyện giữa Khổ Nguyệt và La Hồng.

Câu hỏi của Khổ Nguyệt khiến La Hồng hơi khó hiểu, hắn còn tưởng vị hòa thượng này đứng chờ vì muốn đánh một trận sống còn với hắn nữa chứ.

Không ngờ lại chỉ hỏi một câu.

Nhưng câu hỏi này… nó có quan trọng lắm không?

“Ta không nói cho ngươi biết.”

La Hồng suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói.

Khóe miệng Khổ Nguyệt giật giật, Phật Quang trên người y phát sáng, hơi tức giận, nhưng không nói gì.

La Hồng nhìn Khổ Nguyệt không dứt mắt, hơi kích động, nói: “Ngươi tức giận? Tức giận là được rồi.”

Kế đó, hắn cười tủm tỉm trong suốt quãng đường đi ra khỏi cung điện, hướng về phía dưới chân núi.

Những người xung quanh đều không nói gì, lắc đầu bỏ đi.

Chỉ còn Tiêu Nhị Thất mang hai thanh kiếm trên thắt lưng, đứng yên chỗ đó, khuôn mặt có chút vặn vẹo, khó hiểu nhìn theo Khổ Nguyệt, càng lúc sắc mặt y càng trở nên kỳ quái.

Đây là kết cục sau khi bị viết tên vào cuốn sách đó sao?



La Hồng đi tới vùng đất trống giữa sườn núi.

Triệu Đông Hán đã nhìn thấy La Hồng từ xa.

“Công tử!”

Nhìn thấy hắn còn nguyên vẹn không sứt mẻ chỗ nào, tảng đá treo lơ lửng trong lòng Triệu Đông Hán cũng buông xuống.

Xung quanh là những thiên tài đến từ Đông Sơn đang nói chuyện với đám hộ đạo giả.

Ngoài việc tán ngẫu về ải thứ nhất trên đường đá bách luyện của việc chiến đấu thì chuyện được nhắc đến nhiều nhất là vòng hai của cuộc thi.

Sau khi Triệu Đông Hán xác nhận La Hồng vẫn an toàn, hắn vội vã hỏi: “Công tử, ở vòng thứ hai của cuộc thi, người có thể nắm chắc không? Lão Triệu ta đã nghe ngóng được rằng đề của cuộc thi lần này rất khó, rất nhiều người đều không trả lời được câu hỏi trong đề.”

“Công tử đã đọc rất nhiều sách sử, hẳn là biết được đáp án, nếu có thể trở thành đệ tử của phu tử, vậy thật là tốt quá rồi!”

La Hồng cho Triệu Đông Hán một cái liếc, trong lòng thở dài một tiếng, ngay cả Triệu Đông Hán cũng nghĩ việc trở thành đệ tử của phu tử là chuyện tốt, may mà hắn đã có chuẩn bị, tuyệt đối sẽ không làm đệ tử của phu tử đó đâu.

“Nắm chắc sao… không có đâu, hãy để ông trời quyết định đi.”

La Hồng thoải mái cười, quay lại nhìn Viên mù.

“Đa tạ tiền bối lần trước đã ra tay.”

Viên mù ôm gậy trúc, lưng đeo một cái hộp bằng gỗ, cười hiện lên nếp nhăn trên trán: “Công tử không cần khách khí, là điều nên làm mà.”

“Huống hồ lão cũng không giúp được gì nhiều cho công tử.”

Xe ngựa dần dần đi tới, một vài cao thủ bước vào xe ngựa, dưới sự bảo vệ của hộ đạo giả, lần lượt rời khỏi bãi đất trống trên sườn núi Đông Sơn.

Tuy nhiên vẫn còn những con chim mà Kim Trướng Vương Đình cử đến vẫn còn trên ngọn núi này, dù sao thì người của Kim Trướng Vương Đình đều đã chết.

La Hồng có chút tính toán nhìn về phía con đại bàng lớn.

Đáng tiếc con đại bàng này đã được thuần hóa thông qua phương pháp thuần hóa thú nuôi độc nhất của Kim Trướng Vương Đình, rất khó để kiểm soát được nó.
Chương 151 Vậy, đây chính là câu trả lời hay nhất

Hơi tiếc nuối, La Hồng nhìn thấy thanh đao đang giắt trên thắt lưng của Tiêu Nhị Thất, trên mặt đột nhiên nở nụ cười, tiêu sái đi tới.

Tiêu Nhị Thất rùng mình, cảnh giác nhìn La Hồng đang đi đến.

Tên tiểu tử này, không lẽ muốn ghi mình vào cuốn sổ đó sao, Tiêu Nhị Thất nhớ rõ ràng mình chưa từng chọc đến La Hồng.

“Có chuyện gì vậy?”

Mặt Tiêu Nhị Thất trở nên lạnh lùng, làm ra vẻ người lạ chớ gần.

La Hồng suy nghĩ một chút rồi nói thẳng: “Lần trước lúc Hoàn Nhan Xa Cổ và Trấn Bắc Vương giao tranh, ngươi cũng biết là có người đang âm thầm khuấy nước bẩn, câu kia là ai nói?”

Tiêu Nhị Thất kinh ngạc, không ngờ La Hồng lại hỏi vậy.

Gã vẫn lạnh lùng: “Chỉ cái này!?”

La Hồng gật đầu, hai mắt sáng ngời, ngươi biết mà đúng không?

Tiêu Nhị Thất cười lạnh: “Giấu đầu lộ đuôi, ta làm sao biết được.”

La Hồng: “…”

Không biết, vậy ngươi giả bộ bí hiểm vậy làm gì?

“Nhưng có thể là những cao thủ đến từ kinh thành Đại Hạ…” Tiêu Nhị Thất suy nghĩ một chút rồi nói, nói xong, vung vạt áo, đặt hai tay lên hông, nhanh chóng rời đi.

Tục ngữ có nói “không sợ người giết, chỉ sợ người nhớ”.

Tiêu Nhị Thất y phải tránh xa tên tiểu tử thù dai nhỏ mọn này.

La Hồng đăm chiêu nhìn, trong mắt có chút lạnh lẽo.

Vốn dĩ hắn có chút nể sợ triều đình Đại Hạ, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện, La Hồng không còn chút kiên nhẫn nào với Đại Hạ vương triều nữa.

La Hồng hắn không hiểu tại sao nhiều người ở triều đình Đại Hạ lại muốn giết hắn, muốn xử lý hắn.

La Hồng hắn là con trai của La tướng quân, là cháu trai của Trấn Bắc Vương, giết hắn rồi… thì có lợi gì cho Đại Hạ chứ?

Chẳng lẽ là muốn La gia và Đại Hạ trở mặt với nhau sao?

Thái độ của triều đình Đại Hạ đối với La gia quá kỳ lạ.

Đây là điều mà La Hồng tới bây giờ vẫn nghi hoặc.

Có điều, hiện tại La gia có trở mặt hay không thì La Hồng không biết nhưng hắn nhất định phải trở mặt.

Ai mà muốn xử lý hắn, giết hắn thì hắn chỉ có một chữ… Giết!

Không thể đi bằng xe ngựa, La Hồng đành phải đi bộ xuống núi cùng với Triệu Đông Hán và Viên mù, ba người đạp bóng đêm, đi về phía La phủ.



Đêm dài.

Làn gió nhẹ thổi tới tiểu lâu.

Có tiếng nước sôi kêu ùng ục, hơi nóng bốc lên xua tan đi không khí lạnh lẽo về đêm trong tiểu lâu.

Hai tay Lý Tu Viễn cầm một xấp giấy, đi tới tiểu lâu.

“Phu tử, kỳ thi chiêu sinh đợt này đã kết thúc.”

“Đề thi của vòng thứ hai đều ở đây cả.”

Lý Tu Viễn khoanh chân ngồi lên bồ đoàn* đối diện với phu tử, ông pha trà và rót cho Lý Tu Viễn một tách

*cái nệm ngồi

“Ngươi vất vả rồi.”

Lý Tu Viễn ôn hòa cười, uống một ngụm trà.

Y biết phu tử nói vất vả là chỉ cái gì.

“Không có gì, Hoàn Nhan Xa Cổ chết thì chết thôi, không có người nào của Kim Trướng Vương Đình dám đến gây chuyện với đệ tử.” Lý Tu Viễn nói.

“Người càng già, càng phải kiêng kị nhiều thứ, Trấn Bắc Vương như vậy, lão phu cũng thế.”

Phu tử lắc đầu, giọng khàn khàn, ánh mắt hơi đục.

Lý Tu Viễn mỉm cười, lấy ra một xấp giấy để trên bàn, từ trong đó lấy ra vài tờ.

“Đây là bài trả lời của Tiêu Nhị Thất, Tiêu Nhị Thất là kiếm khách của Đại Sở, xếp thứ bảy trong Hoàng Bảng, thiên phú không tệ.”

“Đây là bài trả lời của Ngô Mị Nương, Ngô Mị Nương là truyền nhân Kiếm đạo của Ngô gia Đại Chu, Ngô gia hẳn là đặt hết hy vọng vào nàng ta.”

“Đây là bài của Long Hổ Sơn Hồng Bách Uy…”

“Còn đây là bài của hòa thượng Khổ Nguyệt.”

Lý Tu Viễn nói: “Bọn họ rất có thiên phú, tại sao phu tử chỉ coi trọng mỗi La Hồng? Ngay cả cuộc thi chiêu sinh này cũng được tổ chức vì La Hồng.”

“Nếu phu tử muốn nhận La Hồng làm đồ đệ, thì phải cho bọn kiêu ngạo ấy một lý do chính đáng, không thì ngày mai khó mà kết thúc được.”

Phu tử cầm đèn dầu rọi vào nội dung trên bài thi

Lúc thì hài lòng, lúc thì cau mày, lúc thì vuốt râu cười.

Đáp án do bọn tiểu bối những năm gần đây viết thật phong phú, rất có chiều sâu, thật ra ai nấy đều cũng muốn phô diễn thiên phú của mình cho phu tử thấy.

“Khụ khụ…”

Lý Tu Viễn ho nhẹ một tiếng.

“Sư phụ, người nên nhìn qua bài của La Hồng một chút.”

Kế đó, y đặt một tờ giấy trắng trơn của La Hồng đến trước mặt phu tử.

Phu tử nhìn vào tờ bài thi trắng trơn thì hơi do dự, tầm mắt rơi vào dòng đáp án duy nhất mà La Hồng trả lời trong đề thi.

“Người đời lòng tham vô đáy, đáp không được thì cứ giết thôi.”

Phu tử sững sờ.

Dưới ánh trăng, lá trà đang dần chuyển màu trong ấm nước sôi đang đun.

Phu tử nhìn một dòng đáp án đơn giản, lại có thể cảm nhận được sát khí ẩn bên trong dòng chữ ấy, như đứng đằng sau ông là một con yêu quái khát máu.

Sát khí nặng như như vậy, chẳng lẽ là con của Tà Đế sinh ra sao?

Đôi mắt già của phu tử nheo lại, nhớ lại chuyện mình đã quan sát huyện An Bình lúc trước. Tà Đế và Nho Thánh dường như chỉ cách nhau một làn ranh mỏng.

Xem ra, lão phu này nhất định phải dẫn dắt hắn đi đúng con đường chính đạo.

Đệ tử này… ta nhận.

“Tu Viễn, ngươi thấy thế nào?” Phu tử hỏi.

Lý Tu Viễn hơi cúi đầu: “Phu tử, đệ tử cảm thấy đáp án này… ngắn gọn, lại đúng trọng tâm, là một câu trả lời hay.”

Phu tử nghe vậy vuốt râu cười ha hả.

“Ngươi cho rằng đó là câu trả lời hay, thì là hay nhất…”

“Còn những chỗ trống trong đề thi, ngươi thay nó điền vào đi.”

Vẻ mặt của Lý Tu Viễn đờ đẫn, đến khi hoàn hồn lại thì dở khóc dở cười.

“Phu tử, thế này thì không công bằng cho lắm?”

Y đường đường là một Trạng Nguyên… sao có thể làm chuyện gian lận như vậy.

Phu tử cười nói: “Những câu hỏi khác đều là Tu Viễn ngươi ra đề, chỉ có câu hỏi này là của lão phu…”

“Nếu nó đã trả lời câu hỏi mà ngươi thấy đó là tốt nhất rồi, thì những câu hỏi khác còn quan trọng sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK