La Hồng xốc màn che xe ngựa lên, nhìn về phía Trương Tri phủ.
Trương Tri phủ thấy La Hồng, vị thiên kiêu của La gia hiện nay đang nổi tiếng khắp trên trời dưới đất.
Từ cái nhìn đầu tiên, Trương Tri phủ đã thấy được khí Chính Dương, khí Chính Dương lấp lánh nồng đượm khiến đôi mắt của Trương Tri phủ co rụt lại.
Chính khí cuồn cuộn trên người của hắn tựa như cầu vồng, tuôn trào không ngừng chẳng bị kiềm chế.
Trương Tri phủ nhìn kỹ La Hồng.
Đây là hơi thở của đồng loại, đều là Nho tu chính trực.
"Quả là đệ tử của Phu Tử."
"La công tử, ở trong phủ thành Giang Lăng, tất cả đều nói quy tắc, chỉ cần ngươi giữ quy tắc thì Trương Tĩnh Chi ta sẽ đảm bảo không có ai dám công khai đụng tới ngươi."
"Mặt khác, nếu ngươi vào phủ thành rồi thì đại hội thưởng kiếm này gần như sắp bắt đầu, nơi tổ chức là ở hồ Lạc Thần... Bây giờ có thể đi rồi."
"Nếu ngươi cảm thấy không thể đoạt kiếm về được thì hãy sớm quay về huyện An Bình đi."
"Càng ở lâu tại phủ Giang Lăng thì ngươi sẽ càng nguy hiểm hơn."
Trương Tri phủ nói xong thì cũng không phí lời nhiều nữa, quay người rời đi.
La Hồng ngẩn ra, thật sự cũng hiểu rõ đôi chút.
Vị Trương Tri phủ này tới nhắc nhở mình sao?
Đôi mắt La Hồng hơi sáng lên.
Nhưng câu nói kế tiếp của Trương Tri phủ làm La Hồng nhếch mày lên một cái, không khỏi xem trọng.
"Đại hội thưởng kiếm... Đã bắt đầu rồi?"
Hắn mới vừa vào phủ Giang Lăng thì đại hội thưởng kiếm đã bắt đầu rồi...
Còn gấp gáp hơn cả La Hồng hắn nữa hay sao?!
Phủ Giang Lăng, hồ Lạc Thần.
Từng chiếc thuyền hoa nối nhau bập bềnh trên mặt hồ, ánh chiều tà như lửa, ráng màu chiếu rọi đầy trời, chòm mây trời ngũ sắc phản chiếu trên mặt hồ như gương sáng, gió nhẹ lướt qua, sóng nước dập dờn.
Những chiếc thuyền hoa vây xung quanh một chiếc thuyền hoa cao lớn, sừng sững nguy nga đứng vững, mái cong chạm trổ hoa văn, ngói xanh bằng ngọc lưu ly, thể hiện hết phong lưu.
Nó giống như một tòa lầu hoa lệ xa hoa dựng trên mặt đất, điêu khắc đủ mọi kiểu, cực kỳ xa xỉ.
Thuyền hoa rất lớn, trên mạn thuyền có lầu cao chín tầng, mà ở phía trước lầu các, có một thanh kiếm treo lơ lửng.
Thanh kiếm tỏa ra ánh kiếm sáng loáng lạnh lẽo cực kỳ âm u, thanh kiếm lơ lửng trôi trên không trung, giống như được một nguồn sức mạnh kỳ bí nào đó nâng đỡ, ở xung quanh thanh kiếm có từng vòng kiếm khí bay vờn quanh, giống như hạt tuyết bay phất phơ, lóa mắt nhưng khiến người ta phải mê ly.
Đây cũng chính là "Phiêu Tuyết" - một trong mười thanh kiếm nổi tiếng khắp cả thiên hạ.
Đồng thời cũng là nhân vật chính của đại hội thưởng kiếm lần này.
Mà trên những chiếc thuyền hoa xung quanh, có rất nhiều nho sĩ, văn nhân, nhà thơ chắp tay sau lưng, áo bào tung bay, đứng yên lặng ở mạn thuyền ngắm nhìn thanh kiếm lơ lửng phía trước chiếc thuyền hoa cao lớn nhất, ai cũng không ngừng tán thán.
Thưởng kiếm, thưởng thức thanh kiếm nổi tiếng trong thiên hạ, đúng thật là một việc trọng đại.
Mà ở dưới thanh Phiêu Tuyết kiếm có một ông lão ăn mặc âm nhu yên tĩnh ngồi ở đó, xung quanh là những vị hoa khôi ngày thường nức tiếng gần xa ở hồ Lạc Thần, đều tụ tập lại một chỗ, cùng nhau biểu diễn những khúc nhạc thánh thót êm tai.
Ông lão nhắm mắt nghe, bàn tay thỉnh thoảng vuốt ve tay vịn của ghế tựa.
Ở đằng sau ông lão, cũng có một người ăn mặc âm nhu như vậy đứng thẳng người, cho là âm nhu nhưng trong đôi mắt tràn đầy sự lạnh lùng, nhìn chung quanh khắp nơi.
Rất nhiều văn nhân nhà thơ khi nhìn về phía ông lão này đều toát lên vẻ kiêng kỵ.
Ngụy Thiên Tuế!
Người tâm phúc bên cạnh của Hạ Hoàng, cũng là Đại tổng quản đang cực kỳ nổi tiếng, thực lực cao thâm khó dò, chính là cường giả lưu danh Thiên bảng từ đời trước.
Nhờ có sự tồn tại của kẻ này mà đại hội thưởng kiếm lần này trở nên nề nếp có trật tự, dù cho có khách giang hồ đã sớm đi tới đây cũng không dám làm ra bất kỳ hành động rục rịch gì.
"Nhìn thấy chiếc thuyền hoa kia không? Trên đó chính là cường giả của Phi Lưu Kiếm Các ở Đại Hạ, Phi Lưu Kiếm Các chính là tông môn sử dụng kiếm nổi tiếng ở Đại Hạ, có người nói đó là tông môn hàng đầu trong lịch sử ghi chép của triều đình."
"Còn thuyền hoa của Lưu Tinh Kiếm Phái nữa! Đây đều là cao thủ sử dụng kiếm, một thanh kiếm nổi tiếng trong thiên hạ vừa ra đã kéo tới sự chờ đợi của biết bao nhiêu người."
"Còn một chiếc thuyền hoa này nữa, nghe bảo là người của Ngô gia, dòng họ thế gia sử dụng kiếm đạo của Đại Sở."
Từng văn nhân nhà thơ dựa vào lan can của thuyền hoa ngắn nhìn những chiếc thuyền hoa bồng bềnh trôi trên hồ Lạc Thần, trên vẻ mặt có mấy phần kích động.
Ven bờ hồ Lạc Thần có một vài khách giang hồ không đủ tư cách để lên được thuyền hoa, bọn họ chen chúc nhau như kiến đứng bên bờ hồ xây bằng đá bạch ngọc.
Có một vài người dân muốn xem náo nhiệt cũng tụ tập vòng trong vòng ngoài.
Rộn ràng tưng bừng, nơi nơi đều là người.
Đây là một sự kiện quan trọng trong giang hồ, mà đối với người dân của phủ Giang Lăng cũng là một chuyện quan trọng.
Ven hồ Lạc Thần, Quế Hương lâu.
Đây là thánh địa phong lưu thường ngày của phủ Giang Lăng, giờ phút này lại càng náo nhiệt hơn nữa,. Tuy bây giờ, chỉ mới là chiều tà nhưng hoa đăng cũng đã được giăng lên, đèn hoa rực rỡ cũng nhuộm khắp phố phường.
Mỗi một gian phòng ở mỗi tầng, mỗi một vị trí có thể thuận tiện quan sát đại hội thưởng kiếm ở trên hồ Lạc Thần đềy được cho thuê với giá cả ngàn vàng, trở thành vùng đất phong thủy khó có thể bao được.
Tầng cao nhất của Quế Hương lâu.
Cửa gỗ chạm trổ hoa văn bị đẩy ra.
Trên tay Sở Thiên Nam cầm chén rượu bằng sứ Thanh Hoa, tựa vào cửa, vẻ mặt bình tĩnh nhìn xuống mặt hồ Lạc Thần như hoàng kim nát vụn kia.
Chương 300 Mười lăm năm qua hoàn toàn cô phụ cái tên "điên cuồng" (2)
Cả người lão Hoàng đầy mùi rượu, mùi hương son phấn chưa phai dính đầy trên mặt, đi tới bên cạnh của Sở Thiên Nam.
"Sao tiểu Hầu gia lại không đi tụ tập tham gia cuộc vui?"
"Đại hội thưởng kiếm lần này rõ ràng chính là một cái hố, cạm bẫy giăng ra chờ La Hồng, vừa khéo, tiểu Hầu gia không đi lên rửa sạch mối nhục hay sao?"
"Huống hồ là tiểu Hầu gia đã mất Thuần Quân rồi, nếu như có thêm Phiêu Tuyết của đại bá La Hồng thì cũng là một chuyện rất thú vị."
Lão Hoàng cười nói, nhếch miệng để lộ hàm răng vàng ố.
Sở Thiên Nam nghe thấy thế, mặt lạnh te nhìn lão Hoàng.
"Ta để mất Thuần Quân, muốn lấy về cũng phải là Thuần Quân, huống chi... Thanh Phiêu Tuyết kiếm này là bội kiếm mà La Hồng Trần đã sử dụng. Người tên La Hồng Trần này, ta cũng rất khâm phục, năm đó tài hoa hơn người, đứng trên biết bao nhiêu thiên kiêu, nắm giữ vị trí số một trên cả Hoàng bảng, Huyền bảng và Địa bảng, ta rất khâm phục."
"Vì thế nên đại hội thưởng kiếm lần này ta sẽ không ra tay, coi như là gửi lời chào tới người mà ta từng kính trọng vậy."
Sở Thiên Nam lạnh lùng nói.
"Huống chi, Thái tử đưa kiếm của La Hồng Trần ra làm phần thưởng, nói thẳng ra là vì muốn vả vào mặt của La gia, mục đích là để gài bẫy giết chết La Hồng, tất nhiên người của Sở gia cũng sẽ ra tay thôi, không cần tới ta ra tay."
"Hơn nữa, trước khi ta còn chưa chắc chắn là sẽ đánh thắng được La Hồng thì đi lên đó... Cũng không có ý nghĩa gì cả."
"Điều quan trọng nhất là, ta vừa mới mất đi tình yêu cũ, lại tìm một niềm vui mới... Dư luận cũng sẽ không tốt lắm."
Sở Thiên Nam nói xong thì rót ực rượu trong ly sứ Thanh Hoa vào miệng.
Lão Hoàng nghe thấy thế thì lườm một cái.
Sau đó, lão ta nhìn về phía bức tranh xinh đẹp với những chiếc thuyền hoa tranh nhau khoe sắc dưới ánh chiều tà.
"Tiểu Hầu gia, người nói xem La Hồng có dám đến không? Nói thật, lão Hoàng ta thật sự không nghĩ ra được hắn có lý do gì để tới đây... Ngụy Thiên Tuế bảo vệ kiếm, cho dù La Hồng thật sự có thể giành được kiếm nhưng chỉ sợ là cũng quá sức."
"Muốn sống sót đi ra khỏi phủ Giang Lăng, e rằng rất khó khăn."
Lão Hoàng nói.
Sở Thiên Nam hít sâu một hơi, cầm chén rượu, cả người dựa hẳn vào bệ cửa sổ, híp mắt.
"Hắn sẽ đến, bởi vì... Đã tới rồi."
Nói xong, Sở Thiên Nam nhìn cầu bạch ngọc hình vòm chép miệng.
Lão Hoàng nhìn lại, bỗng "Ồ" lên một tiếng, chậc chậc rồi chép miệng nói.
"Đúng là tới thật rồi, thật sự dám tới à..."
...
Xe ngựa thong thả, bánh xe vững vàng nện trên con đường lát gạch đá màu xanh.
Bởi vì có sự nhắc nhở của Trương Tri phủ, thế nên Viên hạt tử bèn dứt khoát kéo xe chở La Hồng đi thẳng về phía hồ Lạc Thần.
Đi lên cầu bạch ngọc hình vòm, chính là đám người đang ồn ào, náo nhiệt kia.
La Hồng xốc rèm che của xe ngựa lên, nhìn mọi thứ bên ngoài, không khỏi cười cười.
"Thật náo nhiệt."
Viên hạt tử ôm gậy trúc ngồi trước xe, gật gù.
"Thế gian này chưa bao giờ thiếu kẻ thích xem náo nhiệt."
"Hy vọng bọn họ chỉ đơn giản là muốn xem trò vui mà thôi, nhưng mà không biết bên trong những kẻ thích xem náo nhiệt này có ẩn giấu bao nhiêu kẻ mang ý đồ riêng tới đây." La Hồng bĩu môi.
Xe ngựa tiếp tục băng băng, cũng không biết là Viên hạt tử đã sử dụng thủ đoạn gì, đoàn người cứ như bị một nguồn sức mạnh vô hình tách ra, giống như mặt biển bị một đao bổ làm đôi không thể khép lại được.
Xe ngựa thong thả chạy về phía trước, đi tới trước lan can bạch ngọc mới ngừng lại.
Viên hạt tử tựa trước khung xe, chần chừ một chút mới hỏi: "Công tử, hay trước tiên chúng ta cứ xem náo nhiệt đi, đi ra ngoài sớm quá sợ là sẽ trở thành mục tiêu bị tấn công."
La Hồng ngồi trong thùng xe cười cợt nhưng lại không lên tiếng trả lời.
Mục tiêu bị tấn công?
Từ lúc mới bắt đầu ra khỏi huyện An Bình thì đã trở thành mục tiêu bị công kích rồi.
Thậm chí ngay giờ phút này cũng đã có không ít ánh mắt nhìn về phía này, nhìn chằm chằm buồng xe La Hồng đang ngồi, dường như muốn xuyên qua buồng xe ngựa để nhìn thẳng vào La Hồng đang ngồi trong xe.
Có không ít ánh mắt nghiền ngẫm, không ít ánh mắt ẩn chứa sát ý, không ít ánh mắt len lén chất chứa ý cười nhạo báng.
Có điều xe ngựa vẫn cực kỳ bình tĩnh, không có bất kỳ động tĩnh gì, không thèm đá động gì tới những ánh nhìn tìm tòi kia.
Trong đám người, cách chiếc xe ngựa không xa.
Một bóng hình xinh đẹp mang khăn che mặt, lưng đeo hộp đàn, hơi ngẩn ngơ nhìn xe ngựa.
Dưới lớp khăn che mặt, dường như ẩn hiện hàng mi nhíu chặt lại: "Cháu trai của Hồng Trần à?"
"Đúng là một đứa trẻ có tình có nghĩa, nhưng mà thật sự không nên tới đây."
"Hồng Trần đã chết mười lăm năm rồi, La gia nhịn nhiều năm như vậy cũng không tiếp tục nhẫn nhịn nữa sao?"
Giờ phút này trong đôi mắt của nữ tử như cười như khóc, có vui mừng, có bi thương, nhưng nhiều hơn vẫn là đau thương và mất mát.
Trên hồ Lạc Thần.
Ngụy Thiên Tuế đang nhắm mắt lại thảnh thơi nghe nhóm hoa khôi đàn hát, bỗng mở mắt ra.
Giây phút khi lão ta mở mắt ra, tất cả những âm thanh đều ngừng hẳn, những hoa khôi câm như hến, không dám tiếp tục làm ra bất cứ một tiếng động nào.
Ánh mắt Ngụy Thiên Tuế xếch lên, lướt qua mặt hồ dập dờn sóng nước, nhìn thẳng chiếc xe ngựa đằng sau lan can bạch ngọc.
Khóe miệng không khỏi nhếch lên.
"Hảo tiểu tử, thật sự dám tới đây, có chúng ta bảo vệ thanh kiếm mà cũng dám tới..."
Sau khi Ngụy Thiên Tuế ngạc nhiên thì bật ra tiếng cười âm độc.
Nhìn Phiêu Tuyết kiếm lơ lửng trước lầu các, lão giơ tay lên nhẹ nhàng búng ra, bắn vào không khí, giống như đang lướt trên thân kiếm.
Keng!
Nhất thời Phiêu Tuyết kiếm bật ra tiếng kiếm ngân vang lanh lảnh, âm thanh khuếch tán ra, giống như hình thành một vòng gợn sóng nhỏ bé tới không thể nhận ra, lan rộng ra toàn bộ mặt hồ.
Một khắc này trời đất đều trở nên yên ắng.
Chương 301 Mười lăm năm qua hoàn toàn cô phụ cái tên "điên cuồng" (3)
Hết thảy những âm thanh xì xào bàn tán, hết thảy những kẻ đang nói cười say sưa đều ngậm miệng lại.
Ngụy Thiên Tuế đứng dậy, lão ta không mặc quần áo của thái giám, trái lại mặc trang phục may bằng vải gấm, tay chắp sau lưng, gương mặt trắng nõn, bên tai có hai sợi tóc bạc, chất chứa một chút tang thương.
Lão ta đứng trên mạn thuyền của chiếc thuyền hoa cao lớn, ánh mắt nhìn thẳng vào hồ Lạc Thần.
"Bổn gia phụng mệnh của Thái tử, đặc biệt tổ chức đại hội thưởng kiếm lần này, Phiêu Tuyết kiếm, một trong mười thanh kiếm nổi tiếng trong thiên hạ, từng là bội kiếm của thiên kiêu đương thời La Hồng Trần. Đáng tiếc, thiên kiêu đã qua đời rồi, thanh kiếm tốt không thể không có chủ, đại hội thưởng kiếm hôm nay cũng chính là đại hội để tìm ra chủ kiếm, tìm ra chủ nhân mới của thanh kiếm nổi tiếng này."
"Từ lâu đã nghe danh ở vùng Giang Lăng có rất nhiều văn nhân phong nhã, Thái tử chúng ta ta cố ý muốn treo kiếm trên lầu, xin mời chư vị văn nhân làm thơ ngâm câu, thanh kiếm nổi tiếng phải phối với tác phẩm kiệt xuất, như thế thì đại hội thưởng kiếm lần này mới có thể vẹn toàn."
"Vì thế, muốn giành được Phiêu Tuyết kiếm thì cần phải đưa ra một bài thơ để lấy được danh ngạch tranh đoạt thanh kiếm, tu vi Nhị phẩm trở xuống có thể làm thơ để tham gia cuộc thi."
Ngụy Thiên Tuế đứng yên lặng ở đầu thuyền, tiếng nói có vài phần bén nhọn, vang vọng quanh quẩn bên hồ.
"Có lẽ có vài người không hiểu thơ ca, không sao cả, có thể mời văn nhân tới hỗ trợ làm thơ, hoặc bỏ ra nghìn vàng để mua lại một tác phẩm thơ ca xuất sắc để tới tham gia cuộc thi tranh kiếm."
Ngụy Thiên Tuế nở nụ cười, nói.
Vừa nói dứt lời.
Khắp trên mặt hồ, trong rất nhiều thuyền hoa, người người ồ lên.
Quy tắc này... Sao có thể là đại hội thưởng kiếm cơ chứ, đây rõ là đại hội sỉ nhục kiếm mới phải!
Làm như thế này thì Phiêu Tuyết kiếm có khác gì những hoa khôi ở Quế Hương lâu?
Đều là những thứ mua đi bán lại bằng tiền tài...
Chỉ cần có tiền là có thể chiếm được.
Rất nhiều người im lặng không lên tiếng, Phiêu Tuyết kiếm vốn là bội kiếm của thiên kiêu La Hồng Trần của La gia, mà giờ phút này, hành động thế này, rõ là đang sỉ nhục La gia.
Trên tầng cao nhất của Quế Hương lâu.
Sở Thiên Nam bĩu môi, nếu như có một ngày sau khi hắn ta chết đi, Thuần Quân của hắn ta bị người ta làm như vậy, e là hắn ta sẽ tức giận tới nỗi bật nắp quan tài chui ra ngoài mất.
Mà không thiếu những văn nhân nhà thơ ngồi trên thuyền hoa lại kích động không thôi, bọn họ không quan tâm là nhục nhã hay không, bọn họ chỉ biết là thời khắc cho bọn họ nâng cao tiếng tăm đã tới rồi.
Trong thuyền hoa của Ngô gia Đại Sở.
Một người trung niên đeo hộp kiếm bằng gỗ giáng hương Hoàng Đàn trên lưng, lại cười nhạo lắc đầu.
"Danh kiếm mang theo khí vận, dù cho La Hồng Trần đã chết thì khí số của y vẫn còn sót lại, hành động thế này là muốn xoá bỏ hết khí số của Phiêu Tuyết kiếm. Thôi, dù gì Phiêu Tuyết kiếm cũng là một trong mười thanh kiếm nổi tiếng, sau khi giành lại có thể từ từ nuôi dưỡng khí số của nó cũng được."
Người trung niên hờ hững nói.
Sau đó ông ta lại vẫy vẫy tay gọi một tên sai vặt tới: "Đi tìm một vị tài tử họ Liễu, tìm hắn mua một bức thơ từ."
"Vâng." Gã sai vặt khom người lui ra khỏi thuyền hoa.
Mà ở trong đám người.
Viên hạt tử nghe được những lời này cũng hơi nghiêng đầu, lông mày nhíu lại.
Dường như đang nghe động tĩnh trong xe ngựa.
Trong xe ngựa, La Hồng đang khẽ vuốt Sách Da Người, có thể đứng ra giành kiếm vào lúc này, tất nhiên đều là những người tới sỉ nhục La gia, là kẻ địch với La gia, nụ cười trên mặt của La Hồng ngày càng sâu hơn.
Ở đằng xa, nữ tử che mặt lưng đeo hộp đàn nhíu chặt lông mày, trong con ngươi trào ra sát ý.
Đám người rối loạn như có một trận gió thét gào bay qua, không ít kẻ tới xem trò vui cực kỳ kích động, những người thích xem trò vui như bọn họ tất nhiên là thích chuyện càng lớn càng tốt.
Tất nhiên, kẻ kích động nhất vẫn là những văn nhân nhà thơ trên thuyền hoa.
Không ít kiếm khách tu sĩ vừa nghe tin đã lập tức hành động, làm thơ gì đó tất nhiên là văn nhân nhà thơ sẽ am hiểu hơn, cho nên đã có không ít kiếm khách thi nhau leo lên những thuyền hoa của các văn nhân thi sĩ, hoặc là đi lên mua thơ từ của những văn nhân bên hồ.
Thậm chí có một số ít những thi từ lại càng ra giá tới nghìn vàng.
Ngụy Thiên Tuế chắp tay sau lưng, cảm nhận gió thổi nhè nhẹ ở ven hồ, không khỏi nhếch khóe miệng lên.
Bỗng nhiên.
Bên bờ hồ, một kiếm khách đeo kiếm bên hông, nhảy ra từ thuyền hoa, mũi chân phóng trên mặt hồ, làm cho mặt hồ gợn từng vòng sóng nhỏ lăn tăn, thân hình như én bay bồng bềnh lướt trên mặt hồ đầy những thuyền hoa.
Đây là một kiếm khách tu vi Ngũ phẩm, giờ phút này vẻ mặt hắn ta hơi kích động, nếu không có ai bắt đầu vậy thì hắn ta sẽ lên đánh trận mở màn, còn có thể lưu danh nổi bật trong đại hội thưởng kiếm lần này.
Hắn ta lấy ra một tờ giấy, bỗng nhiên quăng về phía lâu thuyền.
"Ngụy Thiên Tuế, tại hạ Lưu gia Bắc Lăng, Lưu Nguyệt Hoa, cũng là thế gia luyện kiếm, đây là thi thư tại hạ đã bỏ ra một nghìn lượng bạc để mua về, có thể gõ mở cánh cửa của đại hội thưởng kiếm này hay không?"
Kiếm khách cười to hào sảng.
Tiểu thái giám bên cạnh Ngụy Thiên Tuế nhẹ nhàng tiếp nhận trang giấy viết thơ từ kia.
"Đọc."
Ngụy Thiên Tuế liếc nhìn người hầu một cái, lạnh nhạt nói.
Tiểu thái giám nọ hắng giọng một cái, tiếng nói sắc bén lanh lãnh, đọc rõ từng từ từng từ, vang vọng quanh hồ Lạc Thần.
Yên tĩnh, toàn bộ mặt hồ cực kỳ yên tĩnh.
Chương 302 Dưới Nhị phẩm đều có thể tới chiến! (1)
Yên tĩnh, toàn bộ mặt hồ cực kỳ yên tĩnh.
Từng đôi mắt ngó nghiêng ra ngoài, nhìn chằm chằm kiếm khách giắt kiếm bên hông đứng yên lặng giữa hồ.
"Hay cho câu "nhất kiếm xuất Thiên Quan, tiên nhân không giáng trần", đáng giá bỏ ra một nghìn lượng!"
Vị kiếm khách nọ cười to, tiếng cười quanh quẩn trên mặt hồ.
Xung quanh có không ít kiếm khách cũng rục rịch nhăm nhe, cũng định nhảy vào hồ Lạc Thần để giành được tiếng tăm.
Thế nhưng cũng có không ít người như cười như không liếc mắt nhìn chiếc xe ngựa đang đứng bên lan can bạch ngọc ven bờ hồ.
Bọn họ muốn nhìn thử xem La Hồng sẽ có phản ứng như thế nào.
Di vật của La Hồng Trần bị xem như đồ vật để lòe thiên hạ... Thân là người nhà họ La, La Hồng sẽ phản ứng ra sao đây.
Tất nhiên là rất nhiều người ở đây muốn xem La Hồng có thể làm gì được.
Nhiều lắm chắc chỉ là nhẫn nhịn mà thôi.
Dù sao bây giờ chỉ mới là mở màn, chẳng lẽ La Hồng lại nhảy thẳng ra tham gia hay sao?
Tới Viên hạt tử cũng suy nghĩ như vậy.
Lộ mặt quá sớm thật sự không phải là chuyện hay ho gì.
Bỗng nhiên Viên hạt tử ngớ ra.
Ông phát hiện màn che phía sau xe ngựa đã bị xốc lên rồi.
La Hồng vẫn ngồi trong xe ngựa chui ra ngoài.
"Công tử, làm gì?!"
Viên hạt tử kinh ngạc.
La Hồng nhìn Viên hạt tử một chút: "Còn làm gì nữa chứ? Tất nhiên là giết chết bọn họ rồi."
La Hồng mỉm cười, lấy Sách Da Người trong ngực ra, lấy bút than mang theo bên mình viết tên của "Lưu Nguyệt Hoa" lên đó.
Sau một khắc.
Áo trắng tung bay, bật người nhảy ra khỏi xe ngựa.
Khí Chính Dương rạng rỡ tỏa ra ngút trời, dưới ánh chiều tà chói mắt như mặt trời ban trời.
La Hồng bay ra khỏi xe ngựa, Tiểu Đậu Hoa cũng phấn khởi chui ra khỏi xe ngựa, yên lặng đứng bên cạnh Viên hạt tử.
Mà La Hồng áo trắng tung bay, chân đạp trên lan can bằng bạch ngọc, tung người bay ra trong vô số ánh mắt kinh ngạc, như hồng nhạn đạp bùn tuyết, bay lên mặt hồ Lạc Thần.
Tay cầm kiếm chỉ, miệng đọc thơ.
"Tuyệt vực tòng quân kế võng nhiên, Tắc Bắc u hận mãn từ tiên."
"Nhất tiêu nhất kiếm bình sinh ý, phụ tẫn cuồng danh thập ngũ niên."
(Dịch thơ:
“Tòng quân nơi xa nghĩ vẩn vơ, nỗi u uất nơi Tắc Bắc viết đầy trên giấy."
"Một tiêu một kiếm – mang theo ý chí một đời người, mười lăm năm qua hoàn toàn cô phụ cái tên "điên cuồng".")
"Kiếm của đại bá La Hồng Trần ta."
"Các ngươi cũng xứng sỉ nhục hay sao?"
Vừa nói dứt lời.
Trong lúc mọi người ngơ ngác mở to mắt nhìn.
Kiếm chỉ của La Hồng đã giơ lên, bên trên xe ngựa, trong tiếng thét kinh hãi của Tiểu Đậu Hoa.
Kiếm Thuần Quân bay ra khỏi vỏ chỉa thẳng lên trời.
Kiếm chỉ của La Hồng bổ xuống kiếm khách Ngũ phẩm Lưu Nguyệt Hoa đứng yên lặng giữa mặt hồ.
Kiếm Thuần Quân chất chồng ba trăm sáu mươi luồng kiếm khí, ngự kiếm chém ngang.
Lưu Nguyệt Hoa thậm chí còn chưa kịp rút kiếm ra, sắc mặt đã cứng đơ lại.
Kiếm khí xuyên thấu qua thân thể của hắn ta, vô số những giọt máu bắn ra, Lưu Nguyệt Hoa bị chém thành hai nửa, xác chết rớt xuống hồ.
Tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, đôi mắt mạnh mẽ co rút lại.
Chẳng ai ngờ được La Hồng lại lộ diện nhanh như thế.
Thậm chí còn dùng tư thế như sét đánh, một chiêu kiếm... Giết người.
Sau khi hồ Lạc Thần nuốt chửng xác chết của Lưu Nguyệt Hoa, dường như trong lúc vô tình bị một chiêu kiếm của La Hồng chém ra gợn lên một đợt sóng bạc nho nhỏ cuồn cuộn...
Yên tĩnh.
Dường như tất cả âm thanh trong trời đất đều bị chiêu kiếm đánh cho im bặt không còn một tiếng động!
Ánh chiều tà đỏ rực như máu, phản chiếu xuống mặt hồ cứ như đang chảy ra máu, một vòng sóng bạc gợn lăn tăn, mỏng manh như một con bạch xà đang xoay vòng, rất lâu sau vẫn chưa thể khép lại, đó là do một chiêu kiếm bổ ra.
Tuy rằng chưa phải một chiêu kiếm mở hồ, nhưng mà vẫn làm toàn bộ hồ Lạc Thần chấn động, không ai dám nói tiếng nào.
Chết người rồi.
Đại hội thưởng kiếm vừa mới tuyên bố bắt đầu... Đã có một người chết rồi!
Một vị Kiếm tu Ngũ phẩm, người của Lưu gia ở Bắc Lăng, một trong những thế gia Kiếm tu lâu năm của phủ Giang Lăng, tiếng cười phấn chấn bừng bừng, còn chưa dứt đã bị người ta giết chết chỉ bằng một chiêu kiếm.
Thi thể cũng bị rớt xuống hồ, chỉ còn dư lại dòng máu tươi đang nổi lên.
Chỉ trong khoảnh khắc, hơi thở nặng nề quanh quẩn giữa những chiếc thuyền hoa to lớn.
Trên chiếc thuyền hoa to lớn ở chính giữa, Ngụy Thiên Tuế chắp tay, híp mắt nhìn kiếm khách áo trắng bay phất phơ như tuyết, đạp chân đứng trên hồ.
Thật là bá đạo.
Một chiêu kiếm đã giết chết một vị Ngũ phẩm, chém đứt người mở màn của đại hội thưởng kiếm.
Bằng tư thế sét đánh không kịp bưng tai, không có hỏi thăm qua lại dư thừa, không có bắt chuyện nhẹ nhàng từ tốn, vừa gặp mặt đã tung một chiêu kiếm, diệt hồn phách dưới mũi kiếm.
"Đây chính là cháu trai của Trấn Bắc vương, con trai của La Nhân Đồ... La Hồng."
Ngụy Thiên Tuế nhìn La Hồng.
Đây là lần đầu tiên lão ta gặp La Hồng, người trẻ tuổi ở huyện An Bình xa xôi đã quậy cho Đế Kinh rối loạn thành một mớ bùi nhùi.
Cũng chính là người trẻ tuổi đã làm cho Thái tử ra lệnh tổ chức đại hội thưởng kiếm, nhằm gài bẫy giết chết.
Cũng chính là người trẻ tuổi đã giết chết con trai nuôi Ngụy Nhàn của lão ta.
"Quả nhiên... Có chút năng lực."
Ngụy Thiên Tuế cười nhạt.
"Một tiêu một kiếm – mang theo ý chí một đời người, mười lăm năm qua hoàn toàn cô phụ cái tên "điên cuồng", đây là nói về La Hồng Trần sao?"
"Cũng thật là tài hoa văn vẻ, không hổ là La Hồng đệ tử của Phu Tử có thể giành chiến thắng trong cuộc thi viết."
Ngụy Thiên Tuế hờ hững gật đầu.
Tiểu thái giám đằng sau lão ta có không muốn đi chăng nữa nhưng cũng phải thừa nhận một điều là, bài thơ này của La Hồng rất không tệ.
Ít nhất cũng đè ép được bài thơ Lưu Nguyệt Hoa bỏ ra một nghìn lượng mua trước đó.
Chương 303 Dưới Nhị phẩm đều có thể tới chiến! (2)
Yên lặng một lúc, bỗng chốc xung quanh xôn xao ầm ĩ, giống như nước sôi không biết từ khi nào lại trào lên.
Sóng bạc trên mặt hồ dần dần khép lại, không còn để lại bất kỳ dấu vết nào, giống như vụ án giết người ban nãy chưa từng xảy ra.
Trong thuyền hoa, lần lượt từng bóng người đứng lặng nhìn chằm chằm La Hồng đứng trên mặt hồ.
Thật kiêu căng, thật bá đạo.
Thật sảng khoái!
"Mười lăm năm qua hoàn toàn cô phụ cái tên "điên cuồng"... La Hồng Trần đã bỏ mình mười lăm rồi, cái tên "điên cuồng" của ông ấy năm đó bây giờ đúng thật là biến mất gần như không còn."
"Thơ hay, thơ hay!"
Một văn nhân học trò hào sảng vừa uống rượu vừa cười to.
"Là Liễu tài tử, tài thơ ca của y vang danh khắp Giang Lăng, ngay cả y cũng tán thưởng, xem ra thơ này thật sự rất hay."
"Vị này chính là người của La gia sao? Thật kiêu ngạo, thật sảng khoái... Vừa ngâm thơ vừa giết người, một chiêu kiếm đã giết chết Kiếm tu của Lưu gia!"
"Đây là La Hồng con trai của La Nhân Đồ! Mục đích của buổi đại hội thưởng kiếm lần này chính là vì hắn!"
Có không ít người trò chuyện xì xì xào xào.
Mà phía sau lan can bạch ngọc ven hồ, quần chúng khách giang hồ sau khi hít vào một hơi khí lạnh thì hoàn toàn sôi sục.
Mục đích trước đó bọn họ tới đây là gì, còn không phải để xem trò vui, xem một trận long tranh hổ đấu hay sao?
Rất nhiều người đều đang chờ mong La Hồng xuất hiện, nhưng trong suy nghĩ của phần lớn mọi người chính là La Hồng sẽ không xuất hiện sớm như thế, hắn muốn xuất hiện cũng phải đợi tới lúc giữa hoặc sau cuộc đại hội thưởng kiếm này.
Giữ lại đủ thực lực chờ tới lúc xuất hiện, đẩy đại hội thưởng kiếm lên trên!
Nhưng mà tất cả mọi người đều đã nghĩ lầm rồi.
La Hồng cũng hề trốn tránh ẩn nấp, cũng không đợi tới lúc giữa hoặc sau cuộc đại hội thưởng kiếm, vừa tới đã dứt khoát điều khiển kiếm ra khỏi xe ngựa, giết người trên mặt hồ.
Áo trắng tung bay, khí Chính Dương lấp lánh như cầu vồng.
Như một mặt trời chói chang, chói tới lóa mắt.
Trốn cái gì?
Nấp cái gì?
La Hồng chắp tay đứng trên mặt hồ, kiếm Thuần Quân bay lơ lửng bên cạnh hắn, thân kiếm sáng lấp lánh, không dính một giọt máu.
Có kiếm khí tỏa ra tràn lan làm mặt hồ hơi gợn sóng lên.
La Hồng không trốn không nấp, hắn tới đại hội thưởng kiếm này chính là để thu gom tội ác, trốn trốn tránh tránh có ý nghĩa gì? Thế sao có thể thu gom được tội ác?
Chần chừ sẽ bại trận, quyết đoán mới có thể giành thắng lợi.
Giống như hắn ra tay nhanh chóng giết chết Lưu Nguyệt Hoa chỉ bằng một chiêu kiếm, ánh mắt hoảng sợ và bi phẫn của đối phương trước khi chết làm La Hồng cũng cảm thấy mình cực kỳ xấu xa, cảm giác được một làn sóng tội ác cực lớn tràn vào trong túi.
Còn quá mức kiêu căng sẽ bị nhắm tới, ra tay quá sớm sẽ trở thành mục tiêu bị công kích.
La Hồng hắn mà cần quan tâm sao?
Tới một người thì giết một người, dù sao những kẻ tham gia đại hội thưởng kiếm lần này cũng không phải là thứ gì tốt.
Ven hồ, phía sau lan can bằng bạch ngọc.
Xe ngựa yên tĩnh ngưng đọng.
Viên hạt tử tựa vào cửa xe, ôm gậy trúc, tuy rằng con ngươi không nhìn thấy gì nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch lên.
Một câu thơ của La Hồng cũng làm trong lòng ông khá chấn động.
U buồn và tiếc nuối bên trong câu thơ cũng làm khơi dậy nỗi lòng của ông, ông biệt vô âm tín đã mười năm rồi, nếu không giải quyết xong khúc mắc chắc có lẽ vẫn lặng lẽ như vậy.
Cái tên "điên cuồng" năm đó của Thương Vương Viên Thành Cương ông cũng sẽ trở thành nỗi tiếc nuối trong miệng của kẻ khác.
Đằng xa.
Đôi mắt của nữ tử mang khăn che mặt đeo hộp đàn trên lưng hơi gợn sóng, trong đôi mắt khó có thể che giấu được nỗi kích động.
Nàng ấy ngạc nhiên nhìn bóng áo trắng trên mặt hồ kia, thảng thốt như thấy được bóng người phong hoa tuyệt đại của năm đó.
"Một tiêu một kiếm – mang theo ý chí một đời người, mười lăm năm qua hoàn toàn cô phụ cái tên "điên cuồng"... Hồng Trần, đây là sự phẫn nộ của huynh, bất khuất của huynh, là tiếng lòng của huynh hay sao?"
Mũi của nữ tử kia không hiểu sao đột nhiên chua xót, cái tên "điên cuồng" năm đó, trong thiên hạ còn có mấy ai biết?
Mười lăm năm rồi, người trên đời này biết được tên của La Hồng Trần, còn được mấy người? Dù có biết đi nữa cũng chỉ là chế giễu cười cợt.
Quế Hương lâu.
Ánh mắt của Sở Thiên Nam nhìn chằm chằm kiếm khách áo trắng trên hồ kia, hít vào thật sâu, lại thở ra một hơi.
"Hay lắm La công tử táo bạo."
Vẻ mặt của lão Hoàng cũng quái lạ: "Tên La Hồng này không chỉ dám tới, còn dám càn quấy xông ra như vậy, hắn... Có năng lực gì chứ?"
"Giang Lăng, chứ không phải là huyện An Bình đâu."
Rốt cuộc La Hồng càn quấy cái gì?
Thật sự lão Hoàng không đoán ra được, lão không biết, Sở Thiên Nam cũng không biết.
Sở Thiên Nam chỉ biết là khoảnh khắc La Hồng xuất hiện, trong máu huyết của hắn ta lại xuất hiện mấy phần hưng phấn hừng hực.
...
"Ha ha, thật kiêu ngạo."
"Con trai của La Nhân Đồ? Giết một tên Ngũ phẩm thôi mà kiêu ngạo cứ như giết được Lục Địa Tiên vậy..."
"Làm thơ cũng khá tốt đó, nhưng mà thực lực, há, không có gì để kiêu ngạo."
Giọng nói nhàn nhạt vang vọng quanh quẩn trong thuyền hoa trên mặt hồ.
Ầm!
Trong thuyền hoa của Lưu gia Bắc Lăng có một tiếng thét giận dữ vang lên.
"La Hồng! Đây là đại hội thưởng kiếm, không phải là đại hội giết người, một câu xích mích đã giết người! Ngươi là tên giết người!"
Sau một khắc, mặt hồ như bị cuồng phong dấy lên.
Trong thuyền hoa có một vị cao thủ Nhị phẩm ra tay, một đạo kiếm sáng vắt ngang, cực kỳ sắc bén.
Đây là định dùng thế nhanh như chớp dứt khoát chém chết La Hồng!
Trên chiếc thuyền hoa ở giữa.
Ngụy Thiên Tuế chắp tay, như cười như không nhìn cảnh tượng này, không hề ra tay.
Giết La Hồng?
Vừa khéo hợp ý của lão ta.