• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 318 Lấy kiếm trên đầu Thiên tuế (1)

La Hậu cũng không khỏi ngẩn ra: "Tiểu tử này...... thật sự có thể giết được Tứ phẩm sao?"

"Nhưng dù sao, đến Gia Luật sách được bầu là đệ tam trên Hoàng bảng và Sở Thiên Nam thiên tư trác tuyệt, hắn đều có thể đè xuống đánh, hình như giết Tứ phẩm tầm thường cũng không phải không thể tiếp thu."

"Ngay cả hai Tứ phẩm Chu gia phủ Giang Lăng cũng bị công tử chém giết"

Vị thống lĩnh kia cười nói.

"Chu gia phủ Giang Lăng ...... Giỏi lắm, dám khinh con ta, La Nhân Đồ ta nhớ kỹ"

La Hậu nhàn nhạt nói, từng vị thống lĩnh chung quanh cũng cười ý vị thâm trường.

Mà vị thống lĩnh giọng khàn khàn tiếp tục nói: "Sau khi giết Tứ phẩm giết, có Tam phẩm ra tay với công tử, người đầu tiên là Tam phẩm Vương Thành của Lưu Tinh Kiếm Phái, bị công tử giết chết"

"Tam phẩm thứ hai là Dư Tam Xuyên thứ mười tắm trên Huyền bảng của Phi Lưu Kiếm Các"

Lời nói vừa dứt, trong phòng tĩnh lặng.

Tam phẩm Huyền bảng ra tay?

Nhưng, những người ở đây cũng đều là người đã trải sự đời, bọn họ đều đoán trước sẽ Tam phẩm ra tay, Thái Tử nếu dám lấy bội kiếm của La Hồng Trần để bày ra thế cục này, ắt hẳn là đã chuẩn bị tốt để giết La Hồng.

Tam phẩm Huyền bảng ra tay cũng chẳng có gì lạ.

"Công tử đại chiến cùng Dư Tam Xuyên, tiêu hao quá nhiều pháp lực, dùng một kiếm đánh bại Dư Tam Xuyên, mà vào lúc công tử đang phản sát Dư Tam Xuyên, Ngô Thanh Sơn Ngô gia Đại Sở đột nhiên ra tay, tập sát công tử!"

Đọc đến đây, giọng nói đột nhiên dồn dập.

Trong phòng, không khí nháy mắt trở nên túc sát!

"Đáng xấu hổ!"

"Đồ chó chết!"

"Đánh lén? Thế mà hắn dám đánh lén? Sao hắn dám đánh lén?!"

Đôi mắt của từng vị thống lĩnh như có ngọn lửa cháy hừng hực bên trong, ánh mắt La Hậu lại co lại, hơi thở toàn thân đều bừng bừng.

"Kết quả như thế nào?" Tiếng khàn khàn của La Hậu cất lên, ông hỏi.

Là một người cha, trái tim ông quả thực rất không yên lòng.

"Công tử chưa chết, kéo Ngô Thanh Sơn vào hồ, chặt đứt tứ chi...... trước mặt Ngụy Thiên Tuế, bóp vỡ đầu Ngô Thanh Sơn"

Vị thống lĩnh có thanh âm khàn khàn cao giọng đọc tiếp.

Trong nhà, tiếng tán thưởng vang lên không ngừng trong sự khó tin.

"Đúng rồi, Dư Tam Xuyên đã chết sao?"

"Hẳn là không chết, lực chú ý của công tử đều bị Ngô Thanh Sơn hấp dẫn"

"Nếu ta là Dư Tam Xuyên nhất định sẽ nhân cơ hội này đào tẩu."

Nhóm Thống lĩnh châu đầu ghé tai bàn luận.

Mà La Hậu chậm rãi đứng lên, giáp trụ trên người va chạm kêu leng keng.

Ông nheo mắt lại, nhìn vị thống lĩnh có giọng khàn khàn vừa đọc thư xong kia: "Hồ Bắc Hà"

Kengt Thống lĩnh hắc giáp đột nhiên khép lại hai chân, giáp trụ va chạm phát ra tiếng leng keng.

Thanh âm khàn khàn mà trầm thấp, vang vọng ở trong phòng:

"Có mạt tướng!"

"Mang một ngàn hắc kỵ ra khỏi doanh trại, san bằng Phi Lưu Kiếm Các,"

"Khinh con ta, vậy thì lấy một trăm cái mạng của Phi Lưu Kiếm Các hoàn lại"

La Hậu nhàn nhạt nói.

Oanh!

Thống lĩnh hắc giáp Hồ Bắc Hà tức khắc ngẩng đầu, hạ khôi giáp xuống, đôi mắt sắc bén vạn phần.

"Thống lĩnh chưởng quản doanh trại hắc kỵ số 4, Hồ Bắc Hà lĩnh mệnh!

Vị thống lĩnh hắc giáp này, xoay người rời đi trong ánh mắt hâm mộ của rất nhiều thống lĩnh.

Ánh mắt La Hậu lạnh lẽo, nhìn cát vàng: "Còn có Ngô gia Đại Sở lì .....e.

"Bắn một cung tiễn lệnh cho Ngô Gia, ba ngày sau, ta yêu cầu Ngô Gia cho ta một câu trả lời"

"Vâng!"

Sau đó, một vị thống lĩnh hắc kỵ khom người nói.

La Hậu chắp tay sau lưng, hơi thở lạnh lẽo mà cuồng bá bắt đầu tràn ra ngoài.

"Kinh La gia ta là đao... cùn sao?!"

Trên hồ Lạc Thần, bóng trăng lạnh lẽo thê lương.

Một mảnh đất trời tĩnh lặng như chết.

La Hồng đếm ba tiếng, từ lúc bắt đầu ồn ào đến khi cả đất trời đều hoàn toàn tĩnh lặng chỉ dùng ba tiếng.

Cuồng, tà, bá!

Nhưng, lại khiến người ta không dám nói chuyện phản bác.

Dư Tam Xuyên - Tam phẩm Huyền bảng của Đại Hạ đã chết!

Ngô Thanh Sơn - Tam phẩm Huyền bảng của Đại Sở ra tay đánh lén cũng là đã chết!

Hai người này trong chốn giang hồ cũng xem như có chút tiếng tăm, dù sao bọn họ cũng là tu sĩ Tam phẩm Huyền bảng.

Nhưng, họ lại đều ở trong tay La Hồng, nuốt hận mà chết.

La Hồng...... Hắn mới chỉ là một tên Ngũ phẩm đấy!

Rất nhiều môn khách giang hồ lặng ngắt như tờ, tu sĩ trên thuyền hoa cũng ngừng nện bước, không dám tiếp tục bước tiến ra.

Sao bọn họ còn dám tiếp tục khiêu chiến, tiếp tục báo danh tham gia thách đấu?

Bọn họ không dám.

Trong lòng bọn họ đang vô cùng khiếp sợ.

Bởi vì bọn họ ra tay chưa chắc đã giết được La Hồng, mà ngược lại sẽ bị La Hồng giết chết.

Bọn họ ra tay, có khả năng sẽ chết.

Nhiều người chết như vậy đã tạo thành bóng ma trong lòng không ít tu sĩ.

Trong thuyền hoa cho dù có nhiều tu sĩ thật sự có thực lực Tam phẩm, nhưng, vẫn còn kém rất nhiều so với Dư Tam Xuyên Tam phẩm Huyền bảng, mà Dư Tam Xuyên còn bị đánh bại trong nháy mắt, bọn họ ra tay, kết cục hẳn là cũng thê thảm không kém.

Cho nên, tất cả mọi người dừng bước khiến cho cả đất trời đều im ắng.

La Hồng che lại nửa bên mặt không có mặt nạ, nổ nụ cười trầm thấp, tóc bạc tùy ý bay bay,bừa bãi vô cùng.

Tiếng cười quanh quẩn trên hồ Lạc Thần như đang cười nhạo cả thiên hạ.

"Nếu không có ai, kiếm kia ...... thuộc về ta"

Cười một lúc lâu, La Hồng ngừng cười, nhàn nhạt nói.

Hắn ngẩng đầu, mắt nhìn về Phiêu Tuyết kiếm giắt trên thuyền hoa trung tâm.

Nâng tay lên, năm ngón tay chụm lại.

Tạo ra một lực hút, hút lấy Phiêu Tuyết kiếm.

Tuy rằng Phiêu Tuyết kiếm rung lên, nhưng nó vẫn ở nguyên vị trí cũ.

Nguy Thiên Tuế chắp tay, không nhìn đến Phiêu Tuyết kiếm trên đỉnh đầu, trên mặt lão treo nụ cười nhạt, nhìn La Hồng như châm chọc, dường như đang cười La Hồng, ngươi dựa vào cái gì mà lấy kiếm đi.

Kiếm dưới sự khống chế của lão ta, ngươi nói lấy là lấy được à?

La Hồng, ngươi lấy cái gì để lấy kiếm?!

Không khí dường như cứng lại, năm ngón tay La Hồng tiếp tục vẫn duy trì tư thế nắm chặt, lại không thể rung chuyển, không thể hút Phiêu Tuyết kiếm đi.

"Sao? Nếu không có người dám tới chiến...... Phiêu Tuyết kiếm này chẳng phải nên thuộc về bản công tử sao?"

"Tên hoạn quan nhà ngươi ...... Không phục sao?"

Tóc bạc của La Hồng bay bay, hắn nói.

Mặt Nạ Tà Quân được bóng trăng chiếu rọi xuống tản ra vài phần tà dị.

Nét cười trên mặt Ngụy Thiên Tuế dần dần biến mất, đôi mắt càng thêm lạnh lùng.

Hoạn quan?

Đã nhiều năm rồi lão không còn nghe thấy xưng hô như vậy, sau khi lão ta trở thành thái giám tổng quản, hồng nhân bên người Hạ Hoàng, không ai còn dám gọi lão như vậy.

Nhiều năm như vậy, La Hồng là cái tên đầu tiên dám quang minh chính đại ngay trước mặt lão nói ra từ này.

"Tiểu nghiệt súc đáng chết"

"Bổn gia chưa nói kiếm cho ai, ngươi dám lấy đi?"

Nguy Thiên Tuế nhàn nhạt nói.

La Hồng nheo mắt lại, tinh thần lực phun trào.

Trong đan điền, trên ma kiếm A Tu La, một đạo bóng dáng xinh đẹp mặc váy đỏ tung bay đứng đó.

"Giúp ta lấy kiếm!"

La Hồng nói.

Bóng hình xinh đẹp không lên tiếng, ánh mắt sâu thẳm.

"Giúp ta."

Ý chí La Hồng vẫn lơ lửng trước ma kiếm A Tu La.

"Giúp ta lần này, ta lại để cho ngươi hút cạn lần nữa"

La Hồng nói.

Lời nói vừa dứt, bóng dáng xinh đẹp mặc váy đỏ trên ma kiếm A Tu La hình như khẽ mỉm cười.

Trong phút chốc, trăm hoa thất sắc.
Chương 319 Lấy kiếm trên đầu Thiên tuế (2)

Oanh!

Trên hồ Lạc Thần, ánh mắt La Hồng ngưng trọng, bàn tay đột nhiên nắm chặt, túm về phía sau.

Một cổ kiếm ý mạnh mẽ bùng nổ trên người hắn, như lực hấp dẫn ngập trời trong phút chốc kích động.

Bạch sam của La Hồng bay lên.

"Kiếm, lại đây!"

Phía trên đỉnh đầu Ngụy Thiên Tuế, Phiêu Tuyết kiếm bị hơi thở Nguy Thiên Tuế trấn áp không chút suy chuyển bỗng nhiên phát ra tiếng vang thanh thúy.

Vô số kiếm hoa phát ra.

Kiếm khí như phiêu tuyết.

Như bông tuyết bay bay trong gió bắc gào thét!

Khuôn mặt Ngụy Thiên Tuế đang chắp tay đứng tức khắc cứng đờ.

Không thể nào?!

Sao La Hồng có thể lấy được Phiêu Tuyết kiếm đã được khí tức lão ta phong tỏa được?

Cạch!

Phiêu Tuyết kiếm đột nhiên rung lên, có kiếm khí vắt ngang như chặt đứt gông xiềng, sau đó, hóa thành một luồng ánh sáng bạc vụt bay ra khỏi đỉnh đầu Ngụy Thiên Tuế, lao về phía La Hồng.

Như thể bị La Hồng mạnh mẽ câu đi từ trong tay Ngụy Thiên Tuế.

Thời điểm tay La Hồng nắm chặt lấy Phiêu Tuyết kiếm, dường như vạn vật trong đất trời đều tĩnh lặng.

Ven hồ Lạc Thần, những môn khách giang hồ phát ra âm thanh khó tin, từng ánh mắt dại ra, nhìn về phía Ngụy Thiên Tuế đứng lặng ở thuyền hoa trung tâm kia, và La Hồng lấy kiếm trên đầu Ngụy Thiên Tuế Lấy kiếm đi rồi?

Cứ như vậy...... lấy đi?!

Trong rất nhiều thuyền hoa, sắc mặt của không ít tu sĩ hiện rõ sự kinh ngạc, làm thế nào mà La Hồng có thể lấy được Phiêu Tuyết kiếm đi.

Chẳng lẽ, đại hội thưởng kiếm lần này thật sự chỉ là đại hội thưởng kiếm?

Nếu không phải thế, tại sao La Hồng muốn lấy kiếm đi Ngụy Thiên Tuế lại không ngăn cản một chút?

Đường đường một vị cao thủ Nhất phẩm, chẳng lẽ còn bảo hộ không được một thanh kiếm sao?

La Hồng cười, thời điểm nắm lấy Phiêu Tuyết kiếm, tóc bạc như tơ của La Hồng trong đêm đen tĩnh lặng lại bắt mắt đến vậy.

"Hóa ra cũng chỉ như vậy."

Thanh âm nhàn nhạt quanh quẩn mặt hồ.

Lại làm cho không khí hồ Lạc Thần căng thẳng tới đỉnh điểm.

Ngụy Thiên Tuế nheo mắt lại, sát khí trong mắt kích động, thế nào lão cũng không có nghĩ được, La Hồng vậy mà có thủ đoạn lấy đi Phiêu Tuyết kiếm từ trong tay lão.

Kiếm ý cường đại vừa bùng nổ trên người La Hồng khiến lão cũng sợ hãi cả kinh.

Quả nhiên tên này vẫn còn át chủ bài.

Khó trách dám rời khỏi huyện An Bình, một đường tới phủ Giang Lăng, tham gia đại hội thưởng kiếm này Nhưng có át chủ bài thì sao?

Thiên kiêu yêu nghiệt chân chính trên thế gian này, ai mà không có át chủ bài.

Ngụy Thiên Tuế chẳng thèm để ý.

"Bổn gia nói đại hội thưởng kiếm kết thúc bao giờ? Tự tiện đoạt kiếm, phải tội gì?!"

Nguy Thiên Tuế nhàn nhạt nói.

Vừa dứt lời.

Nguy Thiên Tuế nâng lên tay, một trảo hướng tới La Hồng, lực thiên địa đột nhiên kích động, trong phút chốc, một cổ sức mạnh khủng bố như hóa thành nhà giam từ bốn phương tám hướng ập đến, muốn vây lấy La Hồng để bắt hắn!

Vẻ mặt La Hồng chẳng biến hóa chút nào.

Hắn nắm Phiêu Tuyết kiếm, Thiên Cơ cùng Thuần Quân lơ lửng quanh thân, Hư Ảnh Thánh Nhân trong đan điền trợn mắt, xé rách uy áp thiên địa do Ngụy Thiên Tuế tạo ra, La Hồng đột nhiên đạp chân xuống, trên dưới hồ Lạc Thần lập tức nhấp nhô sóng nước, cuốn lên sóng gió động trời.

Mà thân hình hắn cũng hóa thành một mũi tên màu đen, bắn ra ngoài.

Ngụy Thiên Tuế đứng lặng đầu thuyền, híp mắt: "Coi nhẹ uy áp thiên địa, ngưng tụ hư tướng thánh nhân sao? Không hổ là đệ tử Hị Nhưng Ngụy Thiên Tuế lại không vội ra tay.

Trên ven hồ, có 2 cỗ khí cơ mạnh mẽ vẫn luôn nhắm vào lão.

Thương vương Viên Thành Cương.

Còn có một nữ tử cõng cầm.

Nếu Ngụy Thiên Tuế đoán không nhầm, đó hẳn là hồng nhan tri kỉ của La Hồng Trần năm đó, Tư Đồ Vi.

Ngụy Thiên Tuế nỡ nụ cười.

Lão trên cao nhìn xuống La Hồng hóa thành một luồng ánh sáng bạc đang lao đến ven hồ.

Lão vươn tay, muốn nắm lấy cái đầu bạc trắng kia.

Lão ta nhàn nhạt mở miệng, thanh âm không lớn lại như sấm nổ trên mặt hồ.

"Đại hội thưởng kiếm chưa kết thúc, La Hồng tự tiện đoạt Phiêu Tuyết kiếm. Quy tắc thay đổi, dưới Nhị phẩm đều có thể ra tay, không giới hạn nhân số, giết người này, đoạt bảo kiếm, ai đoạt được bảo kiếm lên thuyền hoa trung tâm, kiếm sẽ thuộc về người đó, hơn nữa, Thái Tử có lệnh, người nắm giữ Phiêu Tuyết kiếm, trở thành kiếm chủ tân nhiệm của Phiêu Tuyết kiếm, sẽ có cơ duyên vào bí cảnh Hoàng Gia một lần"

"Đại hội thưởng kiếm chính thức bắt đầu."

Giọng nói bén nhọn của Ngụy Thiên Tuế lại truyền ra tin tức.

Dứt lời.

Toàn bộ hồ Lạc Thần sau khi an tĩnh được một lúc, trong phút chốc lại như sôi trào.

Đoạt được bảo kiếm còn có cơ duyên tiến vào bí cảnh Hoàng Gia.

Không thể nói dụ hoặc này là không lớn được!

Rầm!

Sau nửa ngày đình trệ, từng con thuyền hoa đột nhiên kích động lao ra.

La Hồng nhìn ba chiếc thuyền hoa ập tới, chặn mọi đường lui của hắn.

Có tu sĩ từ trong thuyền hoa lao ra, hóa thành kinh hồng (1), bay về phía La Hồng.

(1) Kinh hồng: "Hồng" chỉ chim nhạn, "phiên nhược kinh hồng"

nghĩa đen là bay vụt qua như chim nhạn bị hoảng sợ, hình dung về dáng vẻ uyển chuyển nhẹ nhàng của người con gái, hoặc gói lại thành hai chữ "Kinh hồng".

Mục đích của bọn họ rất đơn giản, đoạt Phiêu Tuyết kiếm, trở thành chủ nhân Phiêu Tuyết kiếm!

Tất cả những tu sĩ này đều có tu vi Tam phẩm, không so được với Dư Tam Xuyên cùng Ngô Thanh Sơn, nhưng, áp lực do ba tên Tam phẩm tạo nên vẫn rất lớn.

Mà nơi xa, còn có thuyền hoa kích động đến, như vây thú, vây La Hồng trong đó.

Khí cơ của từng vị Tứ phẩm nổ vang.

Còn có rất nhiều Tam phẩm, đứng lặng đầu thuyền, nhìn chằm chằm La Hồng.

Thân hình La Hồng bất động, đứng lặng trên mặt hồ, bạch y tóc bạc bay bay, nhàn nhạt nhìn đám người xúm lại quanh hắn, hắn không kinh sợ như trong tưởng tượng mọi người, ngược lại là còn cười cổ quái.

"Một chọi một đánh không lại, muốn bắt đầu quần ẩu sao?"

"Nhưng quần ẩu gì đó...... Bản công tử thích nhất"

La Hồng chậm rãi ngồi xổm xuống.

Ánh trăng chiếu rọi lên người hắn, hắn vươn tay, để trên mặt nước.

Nhìn từng tên đạo sĩ xúm lại quanh hắn, nhếch miệng, nhẹ giọng nói.

"Đứng lên!"
Chương 320 Tà tu phải chết! (1)

Thanh âm trầm thấp như quân chủ vong linh nơi địa ngục đang ngâm xướng, khống chế vong hồn người chết, Tà Ảnh của người chết trong tay.

La Hồng mặc bạch y như tuyết, tóc bạc tung bay, bàn tay hắn ấn ở mặt nước tĩnh lặng kia, khẽ xâm nhập khiến cho dưới mặt nước sôi trào không thể kiểm soát, phảng phất như có vô số vong hồn đang đạp nước, muốn từ đáy nước dưới bò lên.

Là thứ La Hồng không sợ nhất, chỉ cần tà sát trong đan điền hắn còn đủ, hắn chẳng sợ quần ẩu.

Do ma kiếm A Tu La đã hút khô tà sát trong đan điền hắn trước đó, cho nên giờ phút này tà sát khí trong đan điền La Hồng vẫn ở trạng thái khô cạn.

Nhưng trước đó vị tà tu đáng yêu Thôi Khuê ra mặt đã cho La Hồng một lượng lớn tà sát, khiến lực tà sát trong đan điền La Hồng thoáng chốc đã đầy, cho nên, giờ phút này, thực ra La Hồng vẫn có vốn liếng để triệu hoán số lượng lớn vong linh Tà Ảnh.

Ùng ục, ùng ục......

Đêm tối.

Từng đạo hắc ảnh bắt đầu hiện lên dưới tiếng ngâm xướng của La Hồng,.

Bọn chúng an tĩnh phiêu du ở trên mặt hồ.

Có Tà Ảnh cường tráng như một ngọn núi nhỏ, rít gào với bầu trời đêm.

Có Tà Ảnh như sa di, chắp tay trước ngực, lưng đeo quan tài, trong miệng tụng niệm đại uy thiên long.

Có Tà Ảnh quyến rũ xấu xa, nở nụ cười giả dối xinh đẹp như diễm quỷ đùa giỡn......

Còn có Tà Ảnh kiếm tu, vạt áo màu đen tung bay, có phi kiếm gào thét quanh thân.

Tà Ảnh, Tà Ảnh!

Chỉ trong chốc lát, quanh thân La Hồng đã hiện ra rất nhiều Tà Ảnh khiến cho mặt hồ trở nên chật chội.

Tại một khắc này, từng tu sĩ lao từ thuyền hoa ra đều chấn động, ánh mắt đều co chặt.

"Đó là bí pháp mà La Hồng thu hoạch được ở Thiên Cơ bí cảnh, thuật pháp đạo môn biến dị, Câu Linh Khiển Tướng?!"

"Thủ đoạn thật quỷ dị, đây quả thật là thuật pháp đạo môn sao?

Sao ta lại cứ có cảm giác như thủ đoạn Tà tu!"

"Phi! Tà tu cái đầu nhà người, La Hồng là đệ tử của Phu Tử, sao có thể là tà tu được, đầu óc ngươi bị nước vào sao?"

Ban đầu từng vị môn khách giang hồ đều kinh hãi, sau lại kinh ngạc cảm thán.

Nhưng động tác xuất thủ của các tu sĩ trên hồ vẫn không dừng lại, nếu đã lựa chọn ra tay thì không có đường lui nữa.

Phải giết La Hồng, giết La Hồng, nắm giữ Phiêu Tuyết kiếm, có lẽ còn có thể nhận được sự thưởng thức của Thái tử, có được cơ duyên tiến vào bí cảnh Hoàng Gia.

Cho nên, đối với bọn họ, không có đường lui!

Giết!

Giết La Hồng!

Khí cơ mạnh mẽ trên mặt hồ không ngừng bùng nổ, bọn họ lao nhanh về phía La Hồng.

Mà dưới mặt nạ Tà Quân, khóe miệng La Hồng khẽ nhếch lên.

Bàn tay đột nhiên nhấn một cái, mặt hồ cuộn sóng, một cổ khí lãng lao ra, rất nhiều Tà Ảnh cũng sôi nổi lao ra.

Tà Ảnh Cung Hạo, Tà Ảnh Võ Cử, hai Tà Ảnh này có chiến lực không kém gì Tam phẩm, rất nhanh đã quấn lấy vài tên Tam phẩm, Tà Ảnh Cung Hạo còn trực tiếp thi triển Lục Côn Luân, uy lực cực mạnh, đánh một tên Tam phẩm không ngừng lui về phía sau.

Các Tà Ảnh khác cũng rối rít đi tìm địch thủ cho mình.

Một số tu sĩ Ngũ phẩm bị Tà Ảnh của nhóm thiên tài mà La Hồng giết trong bí cảnh Thiên Cơ lúc trước quấn lấy.

Những thiên tài đó chết ở trong bí cảnh đều là Ngũ phẩm, có thể được xưng là thiên tài, là đối tượng rất nhiều thế gia bồi dưỡng, tất nhiên chiến lực so với tu sĩ tầm thường còn mạnh hơn.

Nhiều Tà Ảnh Ngũ phẩm như vậy ra tay, rất nhiều tu sĩ Ngũ phẩm căn bản trốn đều không trốn thoát, bị giết chết.

Máu loãng loang trên mặt hồ, thi thể không ngừng chìm xuống đáy hồ.

Mà đây...... Lại mới chỉ là bắt đầu.

Hồ nước bắt đầu động đậy.

Lúc này, thi thể của Dư Tam Xuyên bị kiếm Thiên Cơ của La Hồng tiện đường giết chết nổi lên mặt nước.

Trong thi thể hắn, có một hắc ảnh khẽ động đậy......

Hắc ảnh của Dư Tam Xuyên ...... Lại đứng lên!

Đôi mắt trừng trừng mang đỏ tươi kích động!

Một thanh kiếm vào tay y, sắc mặt Tà Ảnh Dư Tam Xuyên có vài phần phức tạp nhìn về phía La Hồng.

"Giết "

La Hồng lạnh nhạt nói.

Vẻ phức tạp của Tà Ảnh Dư Tam Xuyên biến mất, tức khắc hóa thành hắc ảnh vụt ra.

"Giết!!!"

Thanh âm trầm thấp từ trong giọng nói của y vang lên, tạo thành sóng âm quỷ dị không ngừng khuếch tán.

Tam phẩm Huyền bảng biến thành Tà Ảnh, tu vi càng tăng lên dưới trạng thái Tà Ảnh, so với sinh thời thực lực Tà Ảnh Dư Tam Xuyên còn mạnh mẽ hơn.

Phụt!

Một tu sĩ Tam phẩm thậm chí không kịp phản ứng lại, bị một kiếm chặt đầu, chết oan chết uổng!

Một màn này tức khắc đã làm mọi người kinh hãi.

"Dư Tam Xuyên?!"

"Câu Linh Khiển Tướng, đó là Câu Linh Khiển Tướng biến dị, quá quỷ dị, quá cường đại!"

"Yên tâm, thao tác nhiều linh ảnh như vậy, tất nhiên hắn cũng phải tốn rất nhiều pháp lực. Pháp lực đạo môn của hắn không đủ để chống đỡ hắn quá lâu!"

Từng tên tu sĩ nghiến răng, sôi nổi mở miệng.

Thủ đoạn La Hồng quả thật đã kinh động đến bọn họ, bọn họ không nghĩ tới ngoài thực lực kiếm đạo cực mạnh mẽ, vậy mà còn có thuật pháp đạo môn quỷ dị đến như vậy.

Xa xa, hồ nước vẫn đang sôi trào.

Tà Ảnh Ngô Thanh Sơn đứng lên, lưng đeo hộp kiếm, trong hộp chứa kiếm.

Có thể là do tư chất trước khi chết được chép lại, tên Ngô Thanh Sơn có tu vi Huyền bảng này dù sau khi chết rồi cũng vẫn còn âm hiểm.

Gã chuyên môn ra tay âm hiểm khiến người ta khó lòng phòng bị.

Thỉnh thoảng sẽ có Tam phẩm chết thảm dưới kiếm của gã.

La Hồng đứng lặng trên mặt hồ, Phiêu Tuyết, Thiên Cơ còn có Thuần Quân, ba đại thiên kiếm ở bên người hắn, không ngừng vờn quanh.

Chung quanh Tà Ảnh đang cùng tu sĩ chém giết.

La Hồng lại không động thủ, hắn an tĩnh đứng tại chỗ, quay đầu nhìn về phía Ngụy Thiên Tuế đang tắt dần nụ cười trên thuyền hoa trung tâm kia.
Chương 321 Tà tu phải chết! (2)

Quần ẩu?

Có ích sao?

La Hồng cười khinh thường.

Cho dù lực tà sát trong đan điền hắn đang không ngừng hao đi, cũng chẳng thành vấn đề.

Khống chế một số lượng lớn Tà Ảnh như vậy sẽ tốn rất nhiều tà sát.

Mắt hắn quét quanh, chỉ trong thoáng chốc, đôi mắt đã sáng ngời.

Hắn hơi cúi người, nháy mắt thân hình vụt ra nhanh như một ngọn gió màu trắng.

Trên thuyền hoa của Quỷ Kiếm Tông.

Một người trung niên áo đen cả người tản ra tà sát khí, Quỷ Kiếm Tông hoàn toàn không ra tay, bọn họ nhìn chằm chằm vào trận loạn chiến trên mặt hồ, trong lòng khẽ nảy lên.

Với một màn này, bọn họ có cách nhìn khác với những tên tu sĩ tầm thường kia.

"Đây là thuật pháp Đạo môn sao?"

"Hình như không phải, có điểm giống tà thuật! Có thể là thủ đoạn của Tà tu!"

"Nhưng, La Hồng chính là Nho tu có được chân ngôn thánh nhân, hắn sẽ có thủ đoạn tà tu sao?"

Một tên tà tu Quỷ Kiếm Tông hoài nghi.

Bọn họ chậm chạp không ra tay, đó là bởi vì bọn họ đang chờ đợi cơ hội, như Thôi Khuê lúc trước tìm một cơ hội, tiến hành một kích tất chết với La Hồng Một Tam phẩm tà tu Quỷ Kiếm Tông cả người bọc trong áo bào đen, ánh mắt nhìn chằm chằm thân ảnh màu trắng trên mặt hồ.

Thân ảnh phong hoa tuyệt đại.

Bỗng nhiên, đôi mắt gã co rụt lại.

Bởi vì, gã phát hiện La Hồng tựa hồ đã nhận ra điều gì đó, thân hình đã bay nhanh qua về vị trí thuyền của bọn họ, xuyên qua trùng trùng những vòng vây cùng chướng ngại, bay về thuyền hoa của Quỷ Kiếm Tông bọn họ.

"Tìm được các ngươi rồi, các huynh đệ Quỷ Kiếm Tông"

La Hồng cười.

Lời nói làm trong lòng các tu sĩ Quỷ Kiếm Tông đều chấn động.

"La Hồng! Ngươi muốn chết!"

Tu sĩ Tam phẩm Quỷ Kiếm Tông quát chói tai, tà kiếm đeo trên lưng đột nhiên ra khỏi vỏ, tà sát nồng đậm trào dâng hóa thành một đạo kiếm mang đen phóng về phía La Hồng Nhưng kiếm mang chưa tới gần La Hồng nháy mắt đã bị khí Chính Dương trên người La Hồng làm bốc hơi mất Hửm?

Bốc hơi mất?

Vị kiếm tu Tam phẩm này cảm giác có chút quái dị, vì sao lực tà sát trong kiếm mang bị như hút đi?

La Hồng hút cạn lực tà sát trong kiếm này, đan điền vốn đã cạn khô lại cảm thấy dễ chịu.

Đôi mắt tức khắc lấp lánh như ánh sao, như ngôi sao sáng nhất trong bầu trời.

Có lẽ, hắn ...... đã tìm được biện pháp phá cục diện này được rồi!

"Đến đây, chém ta đi!"

La Hồng đạp lên hồ nước, xông về thuyền hoa của Quỷ Kiếm Tông, quát lớn!

Đám tà tu của Quỷ Kiếm Tông không hiểu sao có chút hoảng hốt.

Môn khách giang hồ chung quanh nhìn chiến loạn trên hồ, vô cùng hưng phấn.

Loạn chiến cỡ này, bọn họ xem tới mức máu nóng sôi trào.

Chân chính lấy một địch trăm!

Có tới mấy chục thuyền hoa, mà trong mỗi một con thuyền, tu sĩ Tứ, Ngũ phẩm đã có khoảng mười mấy người, hơn nữa trong mỗi con thuyền hoa đều có tu sĩ Tam phẩm.

Nói cách khác, La Hồng có thể lấy lực lượng của bản thân đối kháng với mấy trăm tu sĩ.

Cái gì gọi là yêu nghiệt?

Đây mới gọi là yêu nghiệt!

Vốn dĩ nhiều người còn có chút không phục với việc La Hồng là Đệ nhị Hoàng Bảng, bây giờ...... Không phục? Không có!

Ngươi để cho Gia Luật Sách, hoặc Sở Thiên Nam đến đối mặt với cục diện này mà xem.

E rằng ngoại trừ bỏ trốn, cũng chỉ có chết.

Thậm chí, trong lòng không ít người còn cảm thấy, La Hồng xếp Đệ nhất Hoàng Bảng cũng chẳng quá.

Vị Vân Trùng Dương thần bí vô cùng của Côn Luân Cung kia, yêu nghiệt tiên nhân chuyển thế, đối mặt với loại tình huống này có khả năng cũng sẽ bó tay.

Thật ra bọn họ cũng có lý giải của chính mình về việc La Hồng bỏ qua những cường giả khác, đối phó thuyền hoa của Quỷ Kiếm Tông đầu tiên.

"Tuy Quỷ Kiếm Tông là tà tu được công nhận chính thức, nhưng dù sao vẫn là tà tu"

"La Hồng công tử một thân chính khí, còn có vô số chân ngôn chữ Chính, tất nhiên đối phó với tà tu sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều."

"Hơn nữa, Quỷ Kiếm Tông thực sự rất âm hiểm, nhìn như đứng một bên xem, chắc chắn đang chờ đợi cơ hội như Thôi Khuê ra tay tập sát La Hồng lúc trước như vậy! Uy hiếp rất lớn, đây cũng chính là nguyên nhân La Hồng công tử diệt Quỷ Kiếm Tông trước!

"Trong mắt La Hồng công tử, đánh nhau có thể thua, nhưng tà tu phải chết!"

Có lão đạo giang hồ hưng phấn phân tích.

Mà trên hồ Lạc Thần đã hoàn toàn rối loạn.

Tu sĩ Quỷ Kiếm Tông đang chửi thề không ngừng.

Không phải đâu, tuyệt đối không phải như các ngươi phân tích đâu!

Ánh mắt La Hồng nhìn bọn họ nào có giống như ánh mắt nhìn mối họa lớn chứ, đó là ánh mắt đang nhìn...... Dê béo mà!

Lúc La Hồng bước lên thuyền hoa của Quỷ Kiếm Tông, tà tu Quỷ Kiếm Tông cũng hiện lên vẻ tàn nhẫn, trong mắt bọn họ tràn đầy sát khí, tà sát cuồn cuộn như kéo theo những cơn gió âm u ngập trời, nhào về phía La Hồng.

La Hồng lại như thiên thần hạ phàm, vụt qua trên thuyền hoa, ép tới gần từng tà tu Quỷ Kiếm Tông, đánh giáp lá cà với bọn họ.

Khí Chính Dương vô cùng loá mắt trong đêm đen, La Hồng như ngọn lửa tỉnh lọc tội ác thế tục, áp chế tà sát của toàn bộ đám tà tu, tỉnh lọc toàn bộ.

Từng tên tà tu mang theo ánh mắt đầy hoài nghi bị La Hồng tinh lọc, sau đó bị vặn gãy cổ.

Cho dù là tà tu Tam phẩm của Quỷ Kiếm Tông cũng bị kiếm sơn của La Hồng áp chế, sau đó, bị tóm cổ nện mạnh trên boong giãy giụa vài cái, đã bị ánh sáng của thánh ngôn chữ Chính của La Hồng chiếu xuống...... Tỉnh lọc.

Đá tu sĩ Quỷ Kiếm Tông sợ đến vỡ mật, thế này còn đánh đấm cái rắm gì nữa.

Bọn chúng rối rít nhảy thuyền để chạy trốn, tà tu Tam phẩm Quỷ Kiếm Tông kia đã là người mạnh nhất bọn họ xuất động lần này.

Nhưng, tà tu Tam phẩm cũng chẳng phản kháng được chút nào khi bị La Hồng tỉnh lọc.

Đám tà tu sót lại như bọn họ cũng chỉ có thể nhận mệnh bị tỉnh lọc rồi tử vong.

"Đây là tấm gương chính nghĩa!"

"Khắc tinh tà tu!"

"Trốn mau!"
Chương 322 Tà tu phải chết! (3)

Từng tên tà tu Quỷ Kiếm Tông điên cuồng chạy trốn toán loạn.

Nhưng, dưới mặt nạ Tà quân là La Hồng đang vô cùng hưng phấn.

Kiếm Sát châu ở trong đan điền rào rào vụt ra.

Phụt!

Từng tên tà tu chạy trốn bị phi kiếm xuyên qua người, kéo trở về bên người La Hồng, La Hồng đè đầu, hút khô tà sát của đối Đông.

Thi thể tà tu Quỷ Kiếm Tông cuối cùng ngã xuống hồ.

Môn khách giang hồ quan chiến ven hồ đều an tĩnh lại, trong lòng không ít tu sĩ đang đánh nhau cùng Tà Ảnh đều không khỏi phát lạnh.

Thậm chí, trong lòng không ít tu sĩ dây dưa cùng Tà Ảnh nảy ra suy nghĩ rút lui, nhớ tới lúc La Hồng một người một kiếm cản hồ, giết Dư Tam Xuyên, bóp nát đầu Ngô Thanh Sơn trước đây lại kinh sợ.

Trốn?!

Không ít người bắt đầu lui về phía sau, muốn rút về thuyền hoa.

Nhưng, La Hồng trên thuyền hoa của Quỷ Kiếm Tông lại nở nụ Cười.

Giờ mới biết lui?

Không kịp rồi.

La Hồng trên thuyền hoa của Quỷ Kiếm Tông duỗi cái eo lười biếng, bạch y bay bay, thậm chí khí Chính Dương trên người cũng khẽ hiện lên vẻ ảm đạm vì hắn hút quá nhiều tà sát.

Ăn no rồi, nên làm chính sự.

"Nên kết thúc màn khởi động rồi." La Hồng nói.

Ánh mắt hắn đảo qua rất nhiều tu sĩ, khóe miệng tà mị kéo lên.

Đáng tiếc là không có cách nào viết tên của tất cả những người này vào Tiểu Bản Bản, nhưng mà không sao, giết sạch những người này dưới ánh nhìn chăm chú của vạn chúng cũng đủ để cho người đời kinh sợ, hẳn cũng có thể thu hoạch một đợt danh tiếng danh vọng.

La Hồng cười khẽ, khí Tà Sát trong đan điền trào dâng.

Vốn dĩ hắn đã phải cố gắng hết sức khi khống chế nhiều Tà Ảnh như vậy, nhưng, hiện giờ sau khi hút khô tà tu của Quỷ Kiếm Tông, lực tà sát của hắn cũng đủ để chống đỡ hắn trong đợt giết chóc tiếp theo.

Hắn nâng tay lên.

Đột nhiên vung tay về phía bầu trời.

Oanh!

Hồ nước bỗng nổ tung!

Rất nhiều tu sĩ đang giao chiến cùng Tà Ảnh giật mình, bọn họ phát hiện ra thi thể tu sĩ vừa chết trong trận giao chiến lúc trước lại mạnh mẽ bò lên Người chết một lần nữa trở về, lần nữa gia nhập chiến đấu!

Thậm chí, còn có không ít Tà Ảnh tu sĩ Tam phẩm hóa thành linh ảnh dưới sự khống chế của La Hồng.

Bên này giảm bên kia tăng, vốn là hoàn cảnh bất lợi cho La Hồng, nhưng vào lúc này, hắn lại có ưu thế tuyệt đối!

"Không"

"Thế này còn đánh kiểu gì?"

"Trốn đi!"

Rất nhiều tu sĩ tuyệt vọng.

Những hắc ảnh đó giết không chết, trừ cũng chẳng xong, cho dù bọn họ có chém giết, bọn chúng cũng rất nhanh sẽ lại ngưng tụ một lần nữa.

Mà bọn họ sẽ bị thương, sẽ đổ máu, sẽ mỏi mệt, sẽ chết......

Sau khi chết đi, lại hóa thành hắc ảnh, chiến đấu vì La Hồng.

Cho dù La Hồng cũng sẽ bị tiêu hao, nhưng có quỷ mới biết lúc nào pháp lực của La Hồng cạn kiệt!

Trên hồ Lạc Thần, mùi máu tanh nồng đậm, ban đầu nó là hồ nước trong, giờ đây đã pha máu loãng, hồ Lạc Thần hóa thành hồ máu.

Mà rất nhiều tu sĩ không đánh nữa, điên cuồng chạy trốn, muốn quay lại thuyền hoa của từng người.

Cái gì mà Phiêu Tuyết kiếm.

Cái gì mà phần thưởng bí cảnh Hoàng Gia.

Chẳng có gì là quan trọng hơn tính mạng mình hết!

Nhưng, bọn họ muốn chạy, La Hồng lại không cho phép.

Đám Tà Ảnh tập trung như một quân đoàn, một mảnh đen nghìn nghịt làm cho cả hồ Lạc Thần đều trở nên không yên.

Bọn chúng theo mệnh lệnh La Hồng, tà sát Tam phẩm cầm đầu, nhằm về phía rất nhiều tu sĩ đang chạy thục mạng, như những bánh xe lớn bằng thiết muốn nghiền nát hết thảy.

"Dừng tay!!!"

"La Hồng, hãy khoan dung độ lượng, Lưu Tinh Kiếm Phái ta không ra tay!"

"La Hồng! Giết chóc quá nhiều người, ngươi tuyệt đối không thể ra khỏi Giang Lãng!"

Trong từng chiếc thuyền hoa, có cường giả Nhị phẩm lên tiếng, âm thanh vang vọng như chuông lớn ngân reo!

Cơ mà, La Hồng lại cười.

"Các ngươi cũng xứng dạy ta làm việc sao?"

Bạch y của La Hồng bay bay, hắn liếc qua rất nhiều thuyền hoa, cười nói.

Sau đó, hắn nâng tay lên, búng tay một cái.

"Giết!

Vô số Tà Ảnh vặn vẹo từ trong bóng dáng của tu sĩ đang chạy trốn chui ra, đôi mắt đỏ tươi lóe sáng.

Vô số máu tươi vọt lên, bắn vào trên thuyền hoa.

Không khí tĩnh lặng như chết.

Đêm tối đến.

Giết chóc lại bắt đầu.

Đêm tối.

Giết chóc mới bắt đầu.

Đây là điều mà tất cả mọi người chưa từng nghĩ tới, bọn họ vốn tưởng rằng màn đêm buông xuống, đại hội thưởng kiếm này hẳn là sẽ dần kết thúc khi đèn hoa lên đèn, sẽ hạ màn theo cách phong lưu của Giang Lăng.

Nhưng mà ai có thể ngờ, mà đêm vừa buông xuống thì giết chóc bắt đầu.

Thi thể trôi nổi trên mặt hồ.

Mặc dù rất nhiều lời nói của cao thủ Nhị phẩm trong thuyền hoa vang như chuông, có uy hiếp La Hồng, có khuyên can La Hồng.

Nhưng mà đều vô dụng.

La Hồng vẫn điều khiển bóng đen như cũ, xóa bỏ tất cả tu sĩ đã mất đi tư tưởng chiến đấu chỉ lo chạy trốn!

Từng cái đầu bị giết hại dưới tay bóng đen bay lên tận trời mang theo sự không cam lòng, ngạc nhiên và hối hận.

Đầu lâu bay lên nhao nhao rơi vào trong hồ nước, giống như là từng viên đá rơi vào trong hồ tạo thành sóng nước màu máu.

Mà máu tươi trong những thi thể bị chém đầu lâu bắn ra ngoài phun lên thuyền hoa thành màu đỏ như máu.

Là đánh mặt, đánh mặt một cách trần trụi!

Thuyền hoa chìm vào im lặng chết chóc.

Tất cả tu sĩ Nhị phẩm có lẽ cũng không ngờ họ đều đã lên tiếng vậy mà La Hồng vẫn lựa chọn giết chóc như cũ.

Không chịu thỏa hiệp.

Nếu như La Hồng thỏa hiệp, đám Nhị phẩm bên trong thuyền hoa như bọn họ có lẽ thật sự sẽ cho La Hồng một lối thoát chứ chưa chắc sẽ ra tay.

Nhưng mà La Hồng lại không cần những thỏa hiệp này, đối với lời khuyên của các cường giả Nhị phẩm, một kích... khiến mặt hồ nhuộm thành màu đỏ như máu.

Ánh trăng ung dung chiếu xuống.

Phản chiếu sóng nước lấp loáng trên mặt hồ, một vệt lại một vệt máu, nhìn thấy mà giật mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK