• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 219 Giết Cung Hạo! (3)

Ban đầu Cung Hạo chiếm ưu thế về kiếm pháp, nhưng càng chiến đấu hắn ta lại càng hoảng sợ, hắn ta phát hiện ra La Hồng đang bắt chước chiêu kiếm của hắn ta, càng lúc càng quen thuộc nhuần nhuyễn.

Đây là quái vậy gì đây?!

Đây là thiên phú kiếm đạo gì đây?!

Áp lực vô hình làm con ngươi Cung Hạo co rút nhanh hơn, mà La Hồng không ngừng chém giết.

Bóng kiếm khua nhanh, kiếm của của hai người va chạm trong màn mưa, vang lên tiếng giòn giã, đốm lửa không ngừng tung tóe.

Trên người La Hồng có thêm chút vết thương do kiếm gây ra, trên người Cung Hạo cũng xuất hiện vài vết thương chảy máu ồ ồ.

Hai người như sấm và gió thay đổi không ngừng, va chạm không dứt.

Đột nhiên!

La Hồng lùi về sau một bước, trong tay xuất hiện một bình đan dược, đổ ra từ trong bình ba viên đan bỏ vào trong miệng.

Trong phút chốc, khí huyết trong cơ thể của La Hồng sôi trào.

Tinh lực cuồn cuộn như sóng lớn sông Trường Giang và Hoàng Hà, Cố Bản Bồi Nguyên Chuyển Sát Sát Đan!

Nuốt xuống ba viên, khí huyết La Hồng như nước sôi ùng ục, sức mạnh tăng vọt lên!

Cung Hạo ngạc nhiên, một chiêu kiếm của La Hồng chém tới, mạnh mẽ như sức mạnh của Võ tu, cắt đứt gan bàn tay của Cung Hạo, làm Cung Hạo ho ra máu.

Phi kiếm bị bắn ra.

La Hồng nắm kiếm Địa Giao, con ngươi đỏ sậm, trong nháy mắt ép đến gần.

Dán sát vào người của Cung Hạo.

Hai người lướt đi trong màn mưa, thanh kiếm Địa Giao trong tay La Hồng trượt về phía trước, ép sát vào lồng ngực Cung Hạo, kiếm khí ẩn chứa trong kiếm Địa Giao nháy mắt cắt nhỏ trái tim đang đập mạnh mẽ trong lồng ngực của Cung Hạo!

Ầm!

Phần lưng Cung Hạo bị đánh văng vào mặt tường căn nhà màu trắng ngói đen.

Đôi mắt La Hồng đỏ quạch.

Rút kiếm, tuốt kiếm.

Đâm rồi lại đâm!

Đâm nát bét lồng ngực của Cung Hạo!

Trong lúc đó mưa máu bay, tường màu trắng, nhuộm thành một đóa hoa màu máu nở rộ!

Mưa rơi lất phất giữa đất trời.

Có lẽ là do truyền thừa đã có người nhận, cơ duyên đã bị người ta lấy đi, nên cơn mưa vốn ẩn chứa nguyên khí cũng đã bắt đầu biến những giọt nước mưa bình thường.

Rơi tí tách tí tách, tựa như đang gột rửa mùi máu tanh nồng nặc bên trong tòa thành cổ.

Mái ngói màu đen, bức tường màu trắng.

Thân thể Cung Hạo dựa trên bức tường, sau lưng tràn ra một đóa hoa máu đỏ tươi, tựa như hoa Mạn Đà La tanh máu trên con đường đi xuống hoàng tuyền.

Sợi tóc của Cung Hạo rũ xuống, từng giọt nước men theo nước mưa tí tách rơi xuống.

Lồng ngực của hắn ta bị La Hồng dùng kiếm đâm nát, máu thịt bét nhè, sức sống nhanh chóng bị hao mòn.

Cung Hạo hiểu rõ, hắn ta sắp chết rồi.

Hắn ta ngửa đầu lên nhìn màn mưa rền rĩ, mọi thứ trong thiên địa đều đang nhanh chóng vụt qua.

Sự hăm hở, sự kiêu ngạo từng muốn chỉ kiếm vào tiên nhân của hắn ta, bây giờ cũng chẳng còn cơ hội nào nữa.

Thật ra hắn ta chết có hơi oan uổng, nếu không có thanh kiếm đột nhiên bay đến kia, nếu không có Phù Giáp Lực Sĩ và Chưởng Tâm Lôi đó...

Chưa chắc là hắn ta sẽ chết, thậm chí người chết có thể là La Hồng.

Tất nhiên, Cung Hạo đoán chừng La Hồng vẫn còn có mánh khóe chưa sử dụng, hắn ta biết, La Hồng còn một chiếc mặt nạ có thể tăng cường sức mạnh.

Nhưng mà Cung Hạo không sợ, chiến đấu một cách công khai quang minh chính đại thì hắn ta chẳng sợ.

Nhưng mà, hắn ta lại bị một thanh kiếm đánh lén, lại còn phải chịu đòn bất ngờ từ Phù Giáp Lực Sĩ và Chưởng Tâm Lôi...

Hắn ta thật sự oan uổng.

Hắn ta nhìn La Hồng đang đứng dưới cơn mưa, bỗng nhiên nở nụ cười.

Hắn ta không hận La Hồng.

Hắn ta muốn giết La Hồng, bị La Hồng giết lại cũng chỉ là chuyện đương nhiên, thậm chí hắn ta còn hơi khâm phục La Hồng... Thiên tài đi vào bí cảnh này nhiều như thế nhưng đều bị một mình La Hồng giết sạch.

Kiếm Tu, chính là thế này, thần cản giết thần, Phật cản giết Phật!

Người Cung Hạo hận chính là Hồng Bách Uy, là Long Hổ Sơn...

Hắn bị người ta ám toán!

"Long Hổ Sơn... Hồng Bách Uy..."

Cung Hạo cảm thấy mí mắt ngày càng nặng nề, hắn ta hé miệng, khạc ra từng ngụm máu đen thật lớn.

Sau một khắc, không biết hội tụ được sức mạnh từ nơi nào trong thân thể làm hắn ta ngửa đầu, gào to lên một tiếng thét vô cùng không cam lòng.

"Long Hổ Sơn! Hồng Bách Uy!!"

Leng keng leng keng....

Đúng vào lúc này, sáu chuôi kiếm rơi trên mặt đất như được ai đưa đường dẫn lối, không ngừng rung động leng keng leng keng, dường như cảm nhận được tiếng thét không cam lòng trước khi chết của Cung Hạo.

Hồi lâu.

Kiếm cũng yên tĩnh trở lại.

Mà Cung Hạo mở to mắt trừng trừng, khí tức sinh mệnh cũng biến mất.

Nơi xa, Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương cùng im lặng,

Cung Hạo xếp thứ bảy trên Hoàng bảng cứ thế chết rồi.

Phải biết là, mười thứ hạng đầu trên Hoàng bảng ở nhiệm kỳ trước, cơ bản đều đã trở thành tu sĩ vang danh được xếp trên Thiên bảng.

Giống Hóa Long Kiếm lúc ban đầu cũng từng được xếp vào hạng mười trên Hoàng bảng.

Mà bây giờ, Cung Hạo cứ thế chết ngắc rồi, một đời oai hùng cứ thế lặng lẽ ngã xuống.

"Thảm quá đi... Bị Hồng Bách Uy đánh lén thật thê thảm."

Tiêu Nhị Thất chẹp miệng, lắc đầu.

Tiểu đạo sĩ Hồng Bách Uy này có thù oán gì với Cung Hạo chứ?

Ngô Mị Nương lại im lặng suy tư, nghiêm túc nói:

"Có lẽ là tranh đấu giữa các đạo phái chính thống."

"Cung Hạo tới từ Tư Thiên Viện, tuy rằng Tư Thiên Viện chịu sự quản lý của triều đình nhưng mà bị lệ thuộc vào Côn Luân Cung, mấy ngàn năm qua Côn Luân Cung và Long Hổ Sơn vẫn luôn tranh đoạt môn đạo chính tông, Long Hổ Sơn lại bị Côn Luân Cung đàn ép từ ngàn năm rồi... Có lẽ, đây là gút mắc ân oán giữa hai người bọn họ."

Ngô Mị Nương suy nghĩ một chốc, nói.

Tiêu Nhị Thất nghe thế cũng cảm thấy rất có lý.

Nếu không bọn họ cũng không thể nghĩ ra được vì sao Hồng Bách Uy lại ra tay đánh lén giết chết Cung Hạo.
Chương 220 Mẹ nó đánh hội đồng thì có gì hay ho (1)

Nơi xa, một đầu khác của hẻm sâu.

Sắc mặt Hồng Bách Uy trắng bệch, Cung Hạo chết rồi...

Bị La Hồng đâm chết trên vách tường, máu đỏ nhuộm thành hoa.

Mà người Cung Hạo hận nhất trước khi chết lại không phải là La Hồng người kết thúc tính mạng của hắn, mà ngược lại là Hồng Bách Uy hắn ta.

Vành mắt Hồng Bách Uy cũng rưng rưng ngấn lệ.

Hắn ta cũng oan ức lắm á.

"Lần này vào bí cảnh, chưa bốc một quẻ cho chính mình... Bí cảnh này không hợp bát tự với ta mà!"

Nếu như Bắc Đẩu Kinh không bị Cung Hạo cướp đi, vậy thì chính La Hồng là người cướp nó, bởi vì La Hồng có thể khống chế Thiên Cơ kiếm.

Phút chốc Hồng Bách Uy ngứa răng chua xót.

Áo trắng của La Hồng bị nhuộm thành màu đỏ, chống kiếm Địa Giao đứng dậy từ bên trong những thi thể chất chồng thành núi, máu chảy thành sông kia.

Nghiêng nghiêng gò má nhìn về phía của Hồng Bách Uy.

Cả người Hồng Bách Uy run lên, vừa nãy dùng một chiêu Chưởng Tâm Lôi, bây giờ pháp lực đã hao mòn hết rồi, bây giờ bị La Hồng nhìn chằm chằm không phải là chuyện gì tốt đẹp.

Chỉ với Phù Giáp Lực Sĩ, Hồng Bách Uy không tự tin rằng mình có thể ngăn cản được La Hồng.

Không chút do dự, Hồng Bách Uy xoay người bỏ trốn.

Tiếng mưa rền vang giữa đất trời cứ như đang làm nền điểm tô cho cuộc đời đầy bi kịch của hắn ta.

"Đúng là một người tốt làm việc tốt mà không để lại tên tuổi."

Ánh mắt thâm thúy của La Hồng nhìn về phía Hồng Bách Uy đang dần biến mất trong con hẻm sâu, cảm thán một câu.

Đúng thật là người tốt mà.

Nếu không phải Hồng Bách Uy tự tay dâng lên Thiên Cơ kiếm, e là đến phút cuối cùng La Hồng phải đeo Mặt Nạ Tà Quân lên thì mới có thể giết chết Cung Hạo.

"Ta vẫn còn quá yếu."

La Hồng ngửa đầu nhìn màn mưa từ trên trời rơi xuống, nói.

Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương cùng cạn lời không biết phải nói gì.

Nhìn đi, đây là lời của con người nói sao chứ?

Tinh thần của La Hồng khẽ động, Thiên Cơ kiếm xé toạc màn mưa, bay lơ lửng quanh người của hắn, khí màu đen vàng bao trùm khắp thanh kiếm.

Giơ tay lên gõ nhẹ vào thân kiếm.

Nê Hoàn Cung giữa mi tâm nhẹ nhàng rung động, tinh thần lực tỏa ra khắp nơi, bao bọc lấy thanh phi kiếm này.

Phút chốc phi kiếm hóa thành ánh sáng lấp lánh, tất cả đều hội tụ lại vào trong Nê Hoàn Cung.

Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương đi tới.

Trên đất thi thể chất chồng, máu tươi loang lổ chảy tràn, dường như đã hóa thành một dòng sông đỏ ngòm tanh tưởi gay mũi chảy lên trời mây.

Hai người không khỏi cảm thán, chết hết rồi.

Trận chiến này, những thiên tài vào bí cảnh chuẩn bị bủa vây giết chết La Hồng đều đã chết sạch sành sanh.

Ngay cả Trường Bình quận chúa cũng bị một chiêu kiếm của La Hồng cắt đứt đầu.

Có điều, cảm xúc của Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương thật sự chẳng mấy rung động to tát cho lắm, tu hành vốn là như thế, không phải ngươi giết ta thì chính là ta giết người.

Giang hồ cũng là như vậy, thậm chí còn tàn nhẫn hơn nữa.

Chỉ là một trận chiến đấu tranh giành bảo vật thôi mà thương vong cũng đã hàng trăm hàng ngàn rồi, kẻ có năng lực thật sự có thể đứng vững giữa giang hồ, đứng trên đỉnh của giới tu hành, chẳng có ai không từng giẫm lên vô vàn xác chết.

Grào!

Tiếng gào thét của Gia Luật Sách từ đằng xa vọng lại.

Kình phong mạnh mẽ trút xuống như sóng thần tuyết lở, bắn bật từng thanh kiếm Sát Châu bay lên, giống như từng cơn sóng lớn đánh úp lại.

Rốt cuộc Gia Luật Sách cũng thoát khỏi sự vây hãm của trận pháp.

Nước mưa trút xuống da thịt màu đồng cổ của y, bắn tung tóe thành những bọt nước li ti, dường như đắp lên người y một tấm lụa mỏng mơ hồ.

Giữa trời đất lập tức yên tĩnh lại.

Máu tanh nồng nặc đang không ngừng sôi trào.

Con ngươi Gia Luật Sách hơi lóe, ngẩng đầu lên nhìn về phía đằng xa xa...

Chỗ đó, thi thể chất chồng đầy trên đất, thậm chí cả Cung Hạo cũng bị đóng đinh trên vách tường.

Võ Cử, Cung Hạo... Hai thiên kiêu trên Hoàng bảng, đều đã bị giết chết!

Con ngươi Gia Luật Sách hơi co rút lại, y không ngờ là, trong lúc y bị kiếm trận bao vây thì thế giới bên ngoài lại xảy ra thay đổi khổng lồ đến vậy.

Y nhìn lướt qua chung quanh, nhìn về chàng thiếu niên đứng trong màn mưa, áo trắng biến thành áo đỏ nhuốm máu, nét mặt dần nghiêm túc.

Tiêu Nhị Thất đưa tay lên hông rút hai thanh đao ra.

Ngô Mị Nương chĩa kiếm lên trời vẽ một đường vào hư không, Phi Yến bên trong hộp kiếm ra khỏi vỏ hai tấc, kiếm khí dày đặc tỏa ra khắp nơi.

Gia Luật Sách... Mới là kẻ khó giải quyết nhất.

Xếp hạng ba trên Hoàng bảng!

Rất mạnh! Cực kỳ mạnh!

Thậm chí còn mạnh hơn cả Cung Hạo và Võ Cử cộng lại.

Sau đây mới là cuộc chiến gian khổ thật sự!

Có thể sống đi ra khỏi bí cảnh hay không, phải xem trận chiến này.

Đối với Gia Luật Sách, La Hồng không muốn chiến đấu bằng thực lực của chính mình, sự chênh lệch quá lớn, không đeo mặt nạ Tà Quân, không thể nào đánh được.

Cung Hạo là Kiếm Tu, La Hồng muốn đấu một đối một, vì thế nên không đeo mặt nạ.

Nhưng đối Gia Luật Sách, La Hồng không thể không đeo.

Lấy Sách Da Người ra.

Vuốt nhẹ da người trắng mịn trên sách, La Hồng cười cười.

Hắn không biết lần này rốt cuộc đã thu được bao nhiêu tội ác, nhưng mà nghĩ lại... Chắc là không ít đâu, lần này hắn giết đến mười mấy kẻ thiên tài, tên của Cung Hạo không viết trong Sách Da Người, nhưng Võ Cử thì có.

Lần này những tội ác đã thu được, có thể còn hơn xa những gì La Hồng tưởng tượng, mặt khác...

Một khi bí cảnh mở ra, La Hồng kéo theo nhiều xác chết đi ra thế này, sợ là sẽ làm bên ngoài chấn động mạnh.

Tới lúc đó được muôn người chú ý, tất nhiên thanh danh tội ác của hắn sẽ tăng vọt.

Trong lòng La Hồng không khỏi có chút chờ mong.

Cầm bút than, sau khi viết xuống tên của Gia Luật Sách trên Sách Da Người thì thu lại.

Thân thể cao lớn của Gia Luật Sách bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo.

La Hồng nhìn Gia Luật Sách, nhếch miệng, trong tay xuất hiện Mặt Nạ Tà Quân, bỗng nhiên đeo lên mặt.
Chương 221 Mẹ nó đánh hội đồng thì có gì hay ho (2)

Trong phút chốc, tóc đen hóa thành tóc bạc.

Mọi thứ trong trời đất đều trở nên u ám hơn trước mặt của La Hồng.

Khóe môi La Hồng mỉm cười.

"Gia Luật Sách..."

"Không phải ngươi muốn báo thù cho thương ưng của mình sao?"

"Thế thì nhất định... Không được bỏ chạy nhé."

La Hồng nói.

Vừa nói dứt lời, La Hồng giơ tay lên, năm ngón tay co thành lưỡi câu, bỗng nhiên vung lên.

Vù vù vù!

Bảy mươi hay chuôi kiếm Sát Châu bị cương khí của Gia Luật Sách bắn ra, đúng vào lúc này, tất cả những mũi kiếm đều hướng lên trời, chĩa vào bầu trời!

Hửm?

Vẻ mặt Gia Luật Sách khẽ thay đổi.

Đã thấy trong con ngươi của La Hồng ánh lên tà ý mạnh mẽ, kiếm khí màu bạc chồng chéo bắn ra từ trong cơ thể của hắn.

Bảy mươi hai chuôi kiếm Sát Châu này tựa như thác nước ngược chiều, bật ra tiếng vang lanh lảnh, sau đó, nước mưa đọng lại trên mặt đất sôi lên sùng sục giống như nước nôi.

Từng hạt nước nối tiếp nhau bắn lên, lơ lửng giữa không trung.

Giống như bị kiếm khí của La Hồng dẫn dắt!

Ngô Mị Nương giống như bị sét đánh, nhìn chằm chằm một chiêu này của La Hồng, ngỡ ngàng khó tin quay đầu nhìn La Hồng đang đeo mặt nạ.

"Đây là..."

"Kiếm chiêu "Lục Côn Luân" của Cung Hạo?!"

Ngô Mị Nương là thiên tài kiếm thuật xuất thân từ trong thế gia kiếm đạo, cực kỳ nhạy cảm với kiếm thuật.

La Hồng vừa học vừa thực hành, học được kiếm chiêu của Cung Hạo, cũng cùng lúc hòa mình làm một thể với kiếm thuật!

Quái vật!

Yêu nghiệt!

Đây thiên phú kiếm đạo gì chứ?!

Ngô Mị Nương đã từng cho là thiên phú kiếm đạo của mình đã cực kỳ tốt rồi, nhưng giờ phút này lại có cảm giác bị đả kích rất lớn.

Tuy rằng Tiêu Nhị Thất không hiểu về kiếm, nhưng thân lang bạt trong giang hồ, đã có biết bao kiếm khách chết dưới song đao của gã, cũng hiểu rõ học được kiếm chiêu ngay tại chỗ thì biến thái tới cỡ nào.

Gia Luật Sách cũng nhìn chằm chằm, sợi tóc xơ cứng bay tán loạn.

Y cảm nhận được một loại áp lực, loại áp lực này y chỉ từng cảm nhận được ở trên người của Sở Thiên Nam đứng thứ hai Hoàng bảng mà thôi.

Nhưng La Hồng trước mắt này cũng mang lại cảm giác như thế cho y?

Kiếm khí tán loạn trào ra khắp nơi, hòa vào kiếm trận.

Chân trái La Hồng hơi cong lên, chân phải duỗi thẳng ra, bàn tay đưa lên chầm chậm vẽ hình vòng cung trong không khí, cuối cùng hóa thành ngón giữa và ngón trỏ khép lại cùng nhau.

"Bảy mươi hai kiếm thành Côn Luân."

Ầm!

Bảy mươi hai thanh kiếm xông thẳng lên trời, mang theo vô số những giọt nước mưa, cuối cùng mũi kiếm cùng lúc quay ngược về phía dưới, giống như thác đen đổi chiều.

Một tòa kiếm sơn màu đen tỏa ra bóng mờ.

Bên trên kiếm sơn, có tiên nhân chỉ tay.

Đùng!

Trong chớp mắt kiếm sơn như trời đất ngả nghiêng, bỗng nhiên nện xuống.

Cương khí quanh người của Gia Luật Sách bay tán loạn, y ngước nhìn kiếm sơn đang đè xuống, bước lên một bước, làm thế trung bình tấn, hai tay giang ra như cánh đại bàng lớn, giống như Côn Bằng, rung chuyển Côn Luân!

Oành!!!

Trong nháy mắt vô số kiếm khí ập xuống như thác nước gột rửa.

Có cương khí thuận gió bay lên, hóa thành một con chim đại bàng lớn giương cánh ra.

Va chạm chấn động làm toàn bộ mặt đất nơi hẻm sâu rạn nứt, gạch xanh bay tứ tung, không ngừng nứt nẻ.

Thời khắc này đâu chỉ là sự va chạm giữa chiêu thức, mà là tranh đấu khí thế!

Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương bị khí tràng bạo phát trên người của La Hồng làm chấn động phải lùi ngược về sau mấy bước, hai người cực kỳ chấn động.

La Hồng giờ phút này, sợ là đang nắm giữ sức mạnh của năm vị trí đầu trên Hoàng bảng!

La Hồng dưới Mặt Nạ Tà Quân, ánh mắt sáng rực, có mấy phần hưng phấn.

Hắn lại kẹp ngón tay lại.

Kiếm sơn lại đè ép, vô số kiếm khí thét gào phóng xuống, làm mặt đất nứt ra từng khe hở.

Nhưng rất nhanh sau đó, La Hồng nhíu mày, hắn cảm nhận được kiếm khí trong kinh mạch hơi không thể trụ vững được nữa.

"Tu vi kiếm khí vẫn còn quá yếu."

Nói thầm một câu.

Trong con ngươi của La Hồng ánh lên ánh sáng mạnh mẽ.

"Cho ta mượn ba năm pháp lực!"

Pháp lực kết tinh nơi vầng trán nhất thời tỏa ra ánh sáng chói lọi, sinh ra một lực kháng cự mạnh mẽ, nhưng vẫn bị rút đi nhanh chóng, kiếm khí trên người La Hồng chấn động, không ngừng chồng lên.

Chỉ trong chốc lát, pháp lực kết tinh lại dần u ám trở lại.

Mà kiếm sơn màu đen kia lại càng chân thật hơn, giống như ngọn núi di chuyển đè ép người.

Mang theo pháp lực ba năm, La Hồng tiếp tục gõ ngón tay.

Đùng!!!

Kiếm sơn nổ tung, cương khí nứt toác.

Luồng khí khủng bố chấn động.

Ở một đầu khác của hẻm sâu, áo giáp nhuốm máu khéo léo trên người Gia Luật Sách chất chồng vết kiếm, nứt toát tan tành.

Y hơi thở dốc, nhìn chằm chằm La Hồng.

Xung quanh cơ thể của y, bảy mươi hai thanh kiếm Sát Châu thi nhau đâm xuống mặt đất, như mộ phần bằng kiếm mọc lên san sát.

La Hồng đeo Mặt Nạ Tà Quân, có mấy phần thất vọng.

"Như vậy còn không được sao?"

Mượn pháp lực kết tinh ba năm pháp lực mà vẫn chưa được hay sao?

Kẻ đứng thứ ba Hoàng bảng...Thật sự rất mạnh.

Nhưng mà...

La Hồng đang đeo Mặt Nạ Tà Quân hất cằm lên.

Chuyển Sát đan nuốt vào trong người, khí huyết sôi trào cuồn cuộn đúng lúc này thi nhau hóa thành Tà Sát tràn vào đan điền.

Khí Chính Dương trên người lại càng rực rỡ.

Nhưng La Hồng lại nở nụ cười.

Hai tay mở ra, bỗng nhiên giơ lên!

"Đứng dậy!"

Sau lưng của hắn, thi thể chất thành núi, máu chảy thành sông.

Thế nhưng theo một tiếng ra lệnh, từng chiếc bóng dưới những thi thể này nhúc nhích, có mấy cái bóng đen đứng im lặng...

Dù là Trường Bình quận chúa bị xoắn thành thịt nát cũng nhúc nhích bò lên.

Từng vị thiên tài, từng cái bóng nhúc nhích, kéo dài đứng im lìm.

Bên trong cái bóng của Võ Cử, một cái Tà Ảnh cao lớn chừng khoảng hai mét bò ra, giống như bò lên từ địa ngục, khí tràng khủng bố, lực đè ép cực kỳ mạnh mẽ.

Trong xác chết của Cung Hạo cũng hiện ra Tà Ảnh, khoanh chân bay lơ lửng trong không trung, sáu cái bóng của phi kiếm đằng sau cũng không ngừng thét gào, tràn ra kiếm khí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK