Bên ngoài huyện An Bình.
Năm nghìn hắc kỵ ở trong đêm tối chờ phân phó.
Mỗi một hắc kỵ đều cưỡi trên chiến mã được bao trùm áo giáp màu đen, khí tức sát giống như là một thanh trường mâu huyết sắc xé rách bầu trời đêm.
Triệu Tinh Hà dựa vào chiến mã, Mặc Đao màu đen chống trên mặt đất.
Khuôn mặt tang thương ngẩng đầu lên nhìn về phương hướng phủ Giang Lăng, túc sát, băng lãnh.
Ổ phía sau năm nghìn hắc kỵ chính là huyện An Bình.
Trên cổng thành.
Lưu huyện lệnh chắp tay, mặc áo quan, mang theo mũ ô sa, gió đêm đập vào mặt làm cho ông ta vô cùng đau nhức.
Ông ta ngẩng đầu, râu ria lung lay trong gió nhìn lên bầu trời đêm thâm thúy, mặt trăng bị mây đen che khuất, dường như có mây đen ép thành...
Ở bên cạnh ông ta, sắc mặt Lạc Phong sứ giả của Đại Lý Tự Lạc cực kỳ khó coi, Tử Vi và Phương Chính cũng đang đứng trong đêm tối ngắm nhìn năm nghìn hắc kỵ ở bên dưới.
Khí sát phạt tốc thẳng vào mặt làm cho mặt của Tử Vi và Phương Chính đỏ lên.
Bỗng nhiên.
Có tiếng chim vang lên phá vỡ yên lặng.
Rất nhiều chim từ phủ Giang Lăng lao vùn vụt tới.
Ổ phía dưới.
Triệu Tinh Hà giơ tay lên, diều hâu nhanh chóng hạ xuống, Triệu Tinh Hà chống đao rồi rút lá thư ở trên người diều hâu ra.
Trên cổng thành.
Lạc phong, Lưu huyện lệnh cũng rút thư từ chân chim bồ câu trắng xuống.
Chỉ nhìn lướt qua.
Chỉ trong chốc lát, sắc mặt của họ đã trắng bệt.
Phương Chính và Tử Vi cũng nhìn thấy, sắc mặt cũng biến thành màu gan heo.
"Điều này... Đây đúng là ức hiếp người quá đáng?!"
"Sao có thể như vậy chứ?!"
Mà ở dưới cổng thành.
Thương thương thương!
Đó là âm thanh của áo giáp va chạm vào nhau và tiếng đao thép vung vầy.
Triệu Tỉnh Hà cười to, trong tiếng cười lại có sự tức giận vô tận.
"Thủ thủ thủ..."
"Thủ cái rắm!"
Triệu Tỉnh Hà đeo mũ giáp, trở mình lên ngựa, Mặc Đao trong tay bỗng nhiên giương lên, quét về phía thành ở huyện An Bình một chút.
"Hai nghìn hắc kỵ khống chế An Bình."
"Ba nghìn còn lại toàn quân xuất kích!"
Triệu Tinh Hà quát.
Tiếng rống giống như sấm sét, dường như muốn trảm bạo mây đen đang che khuất mặt trăng.
Đông đông đông!
Tiếng vó ngựa nổ tung.
Trong chốc lát đất rung núi chuyển, ba nghìn hắc kỵ giống như tia chớp màu đen bắt đầu giục ngựa tung hoành.
Bên trong ba nghìn hắc kỵ dường như có tu sĩ Đạo Môn trôi nổi lên, từng tấm bùa vô cùng đắt xông lên bầu trời thiêu đốt tản ra sức mạnh huyền bí, dường như là pháp thuật của môn phái làm cho tốc độ hành quân của đại quân đột nhiên tăng vọt, hóa thành dòng lũ màu đen nhanh chóng đuổi về phía phủ Giang Lãng.
Mà ở dưới cổng thành còn thừa hai nghìn hắc kỵ cũng trong nháy mắt quay người, cửa thành của huyện An Bình căn bản cũng không thủ được trực tiếp bị xông mở.
Quân bảo vệ thành của huyện An Bình bị dọa đến nỗi không dám lên tiếng.
Một nghìn hắc kỵ hoả tốc chiếm lĩnh phòng thủ của huyện An Bình.
Trong không khí tràn ngập hương vị cháy bỏng.
Huyện An Bình...Tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Bên ngoài phủ Giang Lăng.
La Hồng một mình khống chế quân đoàn Tà Ảnh xông vào trong tám nghìn phủ quân.
Nhân số vẫn chênh lệch như cũ, nhưng mà lúc này La Hồng đã nạp điện xong, tà sát trong đan điền tràn đầy, cả người dường như rơi vào trạng thái điên cuồng.
Sức mạnh tinh thần của hắn điên cuồng thôi động, hoa tinh thần cũng hơi không chịu nổi gánh nặng này mà run rẩy.
Từng Tà Ảnh liên tiếp hiển hiện, sau khi bị giết lại lập tức khôi phục.
Mà sau đó lại không ngừng có Tà Ảnh đứng thẳng lên từ bóng của những thi thể đã chết.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là La Hồng không có cách nào triệu hoán Tà Ảnh tiểu thái giám Nhị phẩm bị La Hồng giết chết.
Dù sao thì thực lực cũng chênh lệch rất nhiều, có điều, La Hồng không thèm để ý, cũng không quan tâm.
Đủ rồi.
Nếu như có thêm một Tà Ảnh Nhị phẩm, trái lại càng tiêu hao lực tà sát của La Hồng.
Rất nhiều tà ảnh bảo hộ ở xung quanh hắn, La Hồng một thần huyết y bay lên, phi kiếm tung hoành quanh thân giống như là một lưỡi dao cắt vào phần bụng phủ quân Giang Lăng, tiến quân thần tốc, phải thừa dịp quân uy của đối phương chưa tụ lại mà cưỡng ép mở ra!
La Hồng điên cuồng cười lớn.
Ba thanh phi kiếm đang không ngừng bay lượn bên cạnh hắn, phủ quân vô cùng vô tận bay đến đều bị kiếm quang như tơ lụa lướt qua, không ngừng cắt chém ra một đám máu và thịt.
Có kỵ binh phủ quân giục ngựa phát động công kích, những bóng đen ngăn ở trước người La Hồng trong nháy mắt bị sụp đổ.
Nhưng mà lúc này La Hồng lại không sợ hãi, bảy mươi hai viên sát châu nổi lên hóa thành Côn Luân Kiếm hung hăng nện xuống.
Cùng va chạm với công kích của kỵ binh, tạo thành từng chùm huyết hoa, bùn máu bay lên, huyết tỉnh cuồn cuộn.
Trên cổng thành.
Ánh mắt Ngụy Thiên Tuế trầm hẳn xuống.
Khi nhìn thấy La Hồng như một thanh trường đao muốn xuyên qua một vạn phủ quân của phủ Giang Lăng, cũng vô cùng sửng sốt.
Một Ngũ phẩm sao lại có thể làm được như thế?!
Là do phủ quân của phủ Giang Lăng quá ăn hại sao?
Không!
Phủ quân của một phủ sao có thể yếu được?
Cho dù là Nhị phẩm Địa Bảng cũng có thể bị dây dưa đến chết.
Chủ yếu vẫn là do La Hồng có quá nhiều át chủ bài, đặc biệt là quân đoàn bóng đen kia, một người chính là một quân đoàn quả thật là đáng sợ!
Dù là khí tức chợt xuất hiện của Lục Địa Tiên lúc trước hay sao này là cảnh tượng Thánh nhân cầm ma kiếm che khuất cả bầu trời.
Đều làm cho Ngụy Thiên Tuế ngạc nhiên không thôi.
Đồng thời cũng khiến ý nghĩ muốn giết La Hồng của lão ta càng thêm mạnh mẽ, La gia... Quả nhiên sinh ra yêu nghiệt, lúc trước là La Hồng Trần, bây giờ là La Hồng...
"Thân phó thống lĩnh! Còn chờ gì nữa... Giết!"
Chương 342 Giữa trăng tròn có Kiếm Tiên đến (3)
Sát khí lạnh như băng từ trong miệng Ngụy Thiên Tuế vang vọng.
Đã sớm trở mặt vậy thì còn quan sát cái gì nữa?!
Một lúc sau cơ thể của Ngụy Thiên Tuế từ trên thành lầu nhảy lên hóa thành một đạo hắc mang, đột nhiên bắn ra muốn lướt vào chiến trường.
"Nguy lão cẩu!"
Viên Hạt Tử nghiêng đầu, ngân thương bỗng nhiên vung ra.
Tư Đồ Vi cũng giận dữ, bắn ra từng trận sóng âm.
Tôn Thống lĩnh của phủ quân nhìn phủ quân tử thương vô số thì đau lòng không thôi, nhưng mà lúc này cũng xuất đao muốn cản trở Ngụy Thiên Tuế.
Tất cả chuyện này đều do tên cẩu thái giám chó chết này ép bức!
Ba vị Nhất phẩm công kích.
Ngụy Thiên Tuế lại chẳng hề sợ hãi, cất tiếng cười to, tiếng cười bén nhọn nổ tung trên bầu trời.
Lật tay, hai móng vuốt màu đen che khuất bầu trời, che khuất ba vị Nhất phẩm.
Trong đội quân của phủ Giang Lăng.
Tiểu thái giám còn sống sót toàn thân nhuốm máu, bùng nổ sát cơ lạnh như băng, mà vị Thân phó thống lĩnh cũng trùng sát về phía La Hồng.
Hai tên Nhị phẩm lại lần nữa tập sát La Hồng!
Họ cũng không tin.
Lần này La Hồng vẫn có thể thoát chết?!
Nhiều át chủ bài như vậy đều đã dùng, La Hồng còn có thể tiếp tục thi triển át chủ bài sao?
Nếu như át chủ bài có thể dùng vô hạn, vậy đó còn là át chủ bài sao?!
La Hồng cũng cảm nhận được sát cơ lạnh như băng của hai tên Nhị phẩm đang lướt đến.
Tâm thần khẽ động.
Tà Ảnh của Dư Tam Xuyên và Ngô Thanh Sơn nhanh chóng xông ra, muốn ngăn cản bọn chúng một lát.
Ổ trong lòng La Hồng lại bắt đầu sắp xếp ngôn ngữ, muốn mắng to Tà Thần trong Nê Hoàn Cung, lần nữa vận dụng thần lực kết tinh của Tà Thần.
Nhưng mà.
Rất nhanh, La Hồng đã ngừng động tác.
Bởi vì...
Dường như nương theo một trận kiếm ngân như tiếng rồng gầm, trời đất đột nhiên trở nên tĩnh mịch.
Một thanh phi kiếm sáng rực nhẹ nhàng lướt tới.
Một hóa hai, hai hóa ba...
Tiểu thái giám và tên Thân phó thống lĩnh kia chưa kịp phản ứng đã bị đóng đinh trên mặt đất.
Rất nhiều phủ quân trùng sát trong nháy mắt bị kiếm quang lướt qua, giống như trăm cây tàn lụi trong gió rét.
Nguy Thiên Tuế đang áp chế Viên Thành Cương, Tư Đồ Vi và Tôn Thống lĩnh rùng mình.
Lão ta bỗng nhiên ngẩng đầu.
Chẳng biết từ lúc nào.
Mây đen nghìn trượng trên bầu trời phủ Giang Lăng đã tiêu tán.
Trước mặt trăng.
Một thân ảnh tóc trắng phơ giẫm lên một thanh phi kiếm màu xanh, dường như khảm nạm bên trong mặt trăng quan sát chúng sinh.
Đất trời trở nên tĩnh lặng.
Mênh mang vắng lặng.
Nơi chín tầng mây, một bóng người gầy ốm lơ lửng, dẫm lên một thanh phi kiếm màu xanh lá, biểu cảm không gợn sóng, không có năng lượng nào dao động.
Như được khảm vào mặt trăng tròn, mây đen tan dần, ánh sáng tỏa ra vạn trượng.
Tóc bạc bay bay, Trần Thiên Huyền khoanh hai tay, tiêu sái và bình tĩnh quan sát chúng sinh.
Bóng trăng như sương.
Ánh trăng chiếu vào chiến trường trước phủ Giang Lăng, toàn bộ chiến trường đều ngừng lại.
Thân phó thống lĩnh đã chết, mới ra tay đã bị ghim chặt trên mặt đất, trong ánh mắt vẫn lưu lại sự khó tin, thậm chí đến phản kháng hắn ta cũng không làm được.
Còn có tên tiểu thái giám Nhị phẩm may mắn sống sót dưới ma kiếm của La Hồng, giờ lại chết vô thanh vô tức dưới một thanh kiếm khác.
Hai kiếm kia, nhẹ nhàng bay như hai ngọn cỏ lau rơi trên mặt sông.
Dễ dàng chém chết hai tên cao thủ Nhị phẩm.
Không chỉ vậy, một kiếm hạ xuống như nước sông đổ xuống, gần một ngàn tên phủ quân trực tiếp bị diệt sạch.
So với việc La Hồng lúc trước phải cố hết sức mới dùng được ma kiếm giết chết 1860 người thì một kiếm phiêu dật này của Trần quản gia chứa đầy sự nhẹ nhàng, thoải mái.
Giống như vẩy mực vẽ núi non.
"Trần Thiên Huyền?!"
"Là Trần Thiên Huyền... sao ông ta lại xuất hiện ở đây?!"
"Không phải ông ta đã mất tích một cách thần bí sau trận chiến với Gia Luật A Cổ Đóa sao?!"
Phía trên thành lâu.
Rất nhiều cao thủ Nhị phẩm nhìn kiếm tiên thân mặc thanh y ngự kiếm dưới ánh trăng kia, trong nháy mắt sởn tóc gáy.
Nếu Trần Thiên Huyền không chết, vậy thì theo rất nhiều cao thủ Thiên bảng lúc trước đi phía bắc tra xét tung tích... Trần Thiên Huyền này ...... Rất có khả năng đã bước vào cảnh giới Lục Địa Kiếm Tiên!
Lục Địa Tiên?!
Lục Địa Kiếm Tiên một kiếm mở ra thiên môn?!
Viên hạt tử nhìn không thấy, nhưng giờ phút này ông cũng thu lại ngân thương, kinh ngạc ngẩng mặt lên.
Ông không nhìn thấy gì hết, nhưng, lại có thể tưởng tượng được phong thái của Trần Thiên Huyền lúc này.
Khóe miệng của ông giương lên, vì Trần Thiên Huyền mà vui Sướng.
Ngủ đông mười mấy năm, cuối cùng cũng phi thiên.
Có lẽ đây chính là kiếm tiên đi.
"Không chết, vẫn tốt"
Viên hạt tử cười cười.
Tư Đồ Vi ngẩng đầu, trong ánh mắt có kinh diễm, khuôn mặt dưới tấm khăn che mặt mang theo vài phần cảm xúc phức tạp.
Trần Thiên Huyền......
Lúc trước cùng với La Hồng Trần là hai tên yêu nghiệt, có kiếm đạo tuyệt đại.
Tư Đồ Vi không có ấn tượng tốt với Trần Thiên Huyền, thậm chí còn cảm thấy đây là một người bạc tình, nàng chưa từng cho hạng người bạc tình như vậy sắc mặt tốt.
Nhưng, Tư Đồ Vi vẫn nhớ rõ người thiếu nữ có khuôn mặt trẻ con mỗi ngày đi theo Trần Thiên Huyền kia, thiếu nữ vui vẻ như ánh mặt trời xán lạn, nụ cười của nàng rộ lên như cầu vồng.
Nàng còn nhớ rõ hình ảnh cả người Trần Thiên Huyền nhiễm máu, ôm thi thể của người thiếu nữ ngây thơ, ngẩng mặt lên trời, khóc đến tê tâm liệt phế.
Tư Đồ Vi khẽ thở dài, có vài phần hâm mộ.
Nếu La Hồng Trần không chết, có lẽ...... phong thái cũng không kém Trần Thiên Huyền.
La Hồng thở hồng hộc, áo trắng trên người đã thành màu máu, tóc bạc bay bay, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm kiếm tiên trên bầu trời.
Khóe miệng hắn chậm rãi nhếch lên, những từ ngữ đã chuẩn bị mắng chửi tà thần cũng thu về.
Ừm, không mắng nữa.
"Trần thúc"
La Hồng nhìn Trần Thiên Huyền, nở nụ cười.
Chương 343 Uy lực của Kiếm Tiên (1)
Xem ra ông không chết, Địa Tạng Đoạt Hồn Đan có tác dụng.
Không những không chết, còn thăng cấp lên Lục Địa Tiên.
La Hồng hắn cũng có chỗ dựa là cảnh giới Lục Địa Tiên!
Trăng tròn.
Tóc bạc của Trần Thiên Huyền bay bay, chân ông đạp lên cổ kiếm Địa Giao, nghe thấy thanh âm của La Hồng, trên mặt cũng hiện lên nụ cười ôn hòa.
"Công tử, đừng sợ."
"Lão Trần đến rồi."
Trần Thiên Huyền nói.
Chỉ là hai câu nói đơn giản lại khiến trời đất trở nên tĩnh mịch, làm La Hồng vô cùng an tâm.
Nguy Thiên Tuế đang dốc hết sức áp Viên Thành Cương, Tư Đồ Vi cùng Tôn thống lĩnh nhanh chóng biến sắc, trong mắt toát ra vài phần kinh sợ.
Trần Thiên Huyền?!
Khí cơ này...... Có chút kì quái!
Nói là Lục Địa Tiên, cũng có áp bách của cảnh giới Lục Địa Tiên.
Nhưng tử khí sao lại nồng đậm thế này?
Trần Thiên Huyền liếc Ngụy Thiên Tuế một cái.
"Dùng quân lính phủ Giang Lăng tới đối phó công tử nhà ta......
"Đúng là nực cười đến cực điểm"
"Ta mặc kệ thái tử Hạ Cực muốn làm gì, y điên cũng tốt, ngu cũng không sao, y có tính toán gì ta không quan tâm, nếu y ra quyết định này, vậy y...... chờ La gia trả thù đi"
Trần Thiên Huyền nhàn nhạt nói.
Nguy Thiên Tuế nheo mắt, nhìn chằm chằm Trần Thiên Huyền, kiếm tiên dưới ánh trăng như thiên nhân quan sát nhân gian.
"Ngữ khí điên cuồng...... Trần Thiên Huyền, ngươi đang coi mình là thiên hạ vô địch sao?"
Âm thanh Ngụy Thiên Tuế bén nhọn, nói.
Trần quản gia nhìn Ngụy Thiên Tuế: "Ngươi vốn là hồng nhân bên người Hạ hoàng, ta không hiểu ngươi vì cái gì mà dây dưa cùng Thái Tử, ngươi phản bội Hạ hoàng sao?"
Lời nói của Trần quản gia làm thần sắc Ngụy Thiên Tuế đột nhiên biến đổi.
"Câm mồm!"
Lời nói của Ngụy Thiên Tuế vừa dứt..
Nguyên khí nồng đậm trong trời đất đột nhiên hội tụ bên trong lão ta.
Lão ta đánh ra một chưởng, một chưởng này, bao phủ cả đất trời, trong phút chốc, che chín khoảng không trên toàn bộ Phủ Giang Lăng, làm vô số người biến sắc.
Đây là một chiêu mà Ngụy Thiên Tuế dùng hết toàn lực.
Không chỉ có vậy, khi một chưởng đánh ra, cột vận khí màu trắng từ trên người Ngụy Thiên Tuế phóng lên cao.
Đây là sức mạnh của khí vận và số mệnh của Đại Hạ.
Ngụy Thiên Tuế là hồng nhân bên người Hạ hoàng, tự nhiên sẽ chiếm vài phần vận số.
Trần Thiên Huyền nheo mắt.
Nắm chặt tay, tiến về phía trước một bước.
Địa Giao dưới chân vụt ra, hóa thành một đạo ánh sáng xanh bay vút ra.
Vô số kiếm khí càn quét trời đất.
Kiếm Địa Giao rơi vào trong tay, Trần Thiên Huyền cầm lấy, đối mặt với một kích kéo theo vận số của Ngụy Thiên Tuế. Sau khi đánh ra một chiêu này, sắc mặt Ngụy Thiên Tuế trong phút chốc trở nên trắng bệch, nguyên khí đại thương.
Hiển nhiên, một chiêu này cũng không dễ thi triển.
Uy lực của một chiêu này rất khủng bố.
Thần sắc Viên hạt tử, Tư Đồ Vi còn có Tôn thống lĩnh đều biến hóa.
Trong lòng nghĩ mà sợ.
Nếu lúc nãy Ngụy Thiên Tuế thi triển một chiêu này về phía bọn họ, bọn họ chắc chắn không ngăn lại được, còn có khả năng sẽ bị giết chết ngay tại chỗ!
Sắc mặt Trần Thiên Huyền bình thản, thanh y bay phần phật.
Nhìn một chiêu kéo theo vận số này, bùi ngùi thở dài một hơi.
Ngay sau đó, một kiếm phiêu dật chém ra.
Rống!!!
Một kiếm kinh diễm tất cả mọi người, trên bầu trời của phủ Giang Lăng, trong mắt của mọi người chỉ còn lại một kiếm này, mây đen trên trời phân thành hai nửa, trăng tròn cũng bị chia đôi.
Trong đất trời, chỉ còn lại một đạo kiếm khí, như cắt mổ vòm trời.
Vô số kiếm khí ngưng tụ, kéo theo tử khí dày đặc.
Sau đó, một con cốt long từ trong trời đất vụt ra.
Rít gào với trời cao, rít gào với nhật nguyệt, rít gào với cả nhân gian!
Cốt long dữ tợn vụt ra, va chạm với vận số của Ngụy Thiên Tuế.
Một kiếm cốt long làm rung chuyển cột vận số! Trong phút chốc, cột vận số đột nhiên nổ tung.
Nguy Thiên Tuế kêu lên một tiếng thảm thiết, thất khiếu chảy máu, hai tay hoàn toàn nổ tung, vùng ngực máu thịt mơ hồ, bị một kiếm này chém cho máu thịt mơ hồ..
Cốt long lướt ngang qua bầu trời, nháy mắt nuốt sống lão ta.
Bùm bùm bùm!
Quần áo trên người Ngụy Thiên Tuế rách toác, máu không ngừng tuôn ra, mưa máu tung bay trong trời đất.
Đông!
Tường thành Phủ Giang Lăng đột nhiên rung lên.
Vô số vết nứt dày đặc hiện lên.
Thân hình Ngụy Thiên Tuế bị cốt long đụng vào, nên trên tường thành, bị khảm sâu trong đó, ngực nổ tung, máu thịt cùng nội tạng của lão ta đều mơ hồ.
Hai sợi tóc bạc bên tai cùng thái dương của Ngụy Thiên Tuế rũ xuống, đầu lão cũng vô lực rũ xuống...... Đôi mắt lão ta có chút tan rã.
Trong trời đất, một mảnh tĩnh mịch.
Chỉ còn lại thanh âm đá vụn trên tường thành không ngừng lăn xuống.
Không tiếng động.
Viên hạt tử, Tư Đồ Vi, Tôn thống lĩnh cùng các cao thủ Nhất phẩm khác ngây ra như phỗng.
Mạnh như vậy sao?!
Một kiếm tạo ra cốt long, có thể đánh cho Ngụy Thiên Tuế - một địch ba người bọn họ thành cứt chó.
Đây chính là phong thái của kiếm tiên.
Ngay cả La Hồng cũng sợ ngây người, ngửa đầu, khuôn mặt dưới mặt nạ Tà Quân tràn đầy khiếp sợ.
Miệng hắn há to đến nỗi có thể nhét vào một quả mật đào.
Con mẹ nói!
Đẹp...... Đẹp trai quái Một kiếm hóa ra cốt long!
Một kiếm làm rung chuyển cột khí vận!
Lợi hại quá đi, thật muốn học mà.
Chỉ là La Hồng nghĩ đến kinh mạch của bản thân mình, vận chuyển kiếm khí liền đau đến không được, thiên phú kiếm đạo rác rưởi kia của hắn ......
Tốt nhất là, đừng nhìn.
Không học được.
Trên thành lâu, rất nhiều cường giả Nhị phẩm ngây ra, ngay sau đó, một đám người đều rùng mình sợ hãi.
Nguy Thiên Tuế, sự tồn tại mạnh mẽ như vậy, hồng nhân bên người Hạ hoàng, lại bị Trần Thiên Huyền dùng một kiếm đánh trọng thương!
Đáng sợ!
Thật là đáng sợ!
Vậy chẳng phải, Trần Thiên Huyền muốn giết bọn họ cũng chỉ là việc trong một giây sao?
Chương 344 Uy lực của Kiếm Tiên (2)
Nhưng mà Trần Thiên Huyền không để ý đến bọn họ.
Một kiếm đánh bại Ngụy Thiên Tuế, trên mặt ông không có tự đắc cùng kiêu ngạo gì.
Ngay sau đó, nâng tay lên, gõ nhẹ lên thân kiếm Địa Giao trên mặt đất.
Kiếm Địa Giao khẽ ngâm.
Tức khắc, từ phía trên thân kiếm có một đạo kiếm khí bay vụt ra như xuyên thủng cả không gian.
Phụt!
Nguy Thiên Tuế vừa mới từ trong tường thành ngồi dậy, bị một kiếm ghim vào sát tường thành.
Lão thái giám phong quang vô hạn này, cao thủ Nhất phẩm thực lực mạnh mẽ của Đại Hạ này, bị Trần Thiên Huyền dùng một kiếm ghim chết trước mắt bao người!
Nhìn Ngụy Thiên Tuế kia bị đóng đinh trên thành, không còn chút hơi thở sự sống.
Trần quản gia khẽ nhíu mày.
"Không thích hợp"
"Bổ thêm mấy kiếm nữa."
Trần quản gia lẩm bẩm.
Ngay sau đó, lần thứ hai nâng tay lên, muốn gõ kiếm Địa Giao.
Bỗng dưng.
Thần sắc Trần Thiên Huyền hơi đổi.
"Thật sự khó chơi như cứt chó"
Trần Thiên Huyền phun ra một hơi.
Nhìn về phía La Hồng đã đạt tới Ngũ phẩm Mệnh Kiếm cảnh trong đại quân, khóe miệng giật giật.
Sau đó, hít sâu một hơi, nói: "Công tử phải phòng tính kiêu ngạo cùng nóng nảy, thiên phú kiếm đạo của người không quá tốt, phải nỗ lực hơn mấy lần so với người thường"
"Công tử, Lão Trần còn có việc, đi trước một bước."
"Ngày khác lại tâm sự"
Trần Thiên Huyền nghiêm túc nói.
Lời nói vừa dứt, liếc Ngụy Thiên Tuế không còn sinh cơ một cái, bấm tay bắn ra, một đạo kiếm khí lần thứ hai bắn ra.
Oanh!
Da mặt thi thể Ngụy Thiên Tuế trong tường thành run lên, đột nhiên mở mắt ra.
"Mẹ kiếp!"
Ngay sau đó, lại lần nữa bị kiếm mang đánh trúng, tường thành bị một kiếm xuyên thủng, hoàn toàn sụp xuống tạo thành một cái động lớn.
Một đạo nhân tu thuật pháp đạo môn mới có thể ngưng tụ ra nguyên anh từ từ bay ra, như một người vô lực chạy trốn khỏi biển cả, chỉ cần vươn tay ra sẽ bị chia năm xẻ bảy, nổ tung.
Mà sau khi Trần Thiên Huyền bắn ra một kiếm, cười lạnh một cái.
Quả nhiên, lão thái giám âm hiểm.
Sau đó áo xanh run lên, chân đạp lên kiếm Địa Giao, phóng lên cao, dưới ánh trăng như kiếm tiên tiêu dao, hóa thành một luồng ánh sáng biến mất.
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Đi rồi?
Thế mà đi mất rồi?!
Bỗng dưng, mọi người đều biến sắc.
Bởi vì, trong trời đất, đột nhiên xuất hiện một cánh cửa.
Trong cánh cửa, có ba cặp mắt hiện lên, khí cơ khủng bố, áp lực khiến mọi người không thở nổi.
Đôi mắt lạnh nhạt quét qua chúng sinh, trong đó có một đạo tầm mắt dừng trên người La Hồng.
"Việc nhân gian, ngươi đừng nhúng tay."
Phía sau cửa, có âm thanh phiền muộn truyền đến.
Sau đó, ba cặp mắt nhìn về phía Trần Thiên Huyền biến mất.
"Trốn nhanh thật, đuổi theo!"
Trong nháy mắt, cánh cửa lấy tốc độ không kém gì tốc độ Trần Thiên Huyền ngự kiếm mà truy đuổi.
Trên bầu trời thành Phủ Giang Lăng.
Cánh cửa cùng ba cặp mắt đã biến mất, nhưng, trong lòng mỗi người vẫn còn lưu lại sự kinh ngạc không thôi.
"Đó là...... Thiên môn?"
"Vậy ba cặp mắt kia là thiên nhân sau Thiên môn sao?!"
"Trần Thiên Huyền đang bị đuổi giết sao?"
Rất nhiều cường giả quay sang nhìn nhau.
Mà phía dưới.
Sắc mặt của La Hồng cũng quái dị vô cùng.
"Khó trách trong khoảng thời gian này Trần thúc chưa từng xuất hiện...... hóa ra là bị đuổi giết?"
"Vì sao lại bị đuổi giết?!"
La Hồng bày ra vẻ mặt không biết nói gì.
Hắn nhớ rõ lúc trước La Hậu có cho hắn chút tin tức của Trần quản gia.
Nghe nói Trần quản gia một kiếm chém mở Thiên môn, không vào được Thiên môn, trong lúc tức giận liền dùng kiếm Hóa Cốt Long, dùng một kiếm chém Thiên môn......
"Phải chăng là do chém Thiên môn cho nên bị thiên nhân trong Thiên môn đuổi giết?!"
La Hồng nghĩ đến mà dở khóc dở cười.
Nếu thật như thế, Lão Trần kia ...... Cũng quá oan đi.
Nhưng, có lẽ không phải.
Chỉ có thể chờ lúc sau hỏi lại Trần quản gia.
Những biến hóa này đều xảy ra trong khoảnh khắc.
Từ lúc Trần quản gia ra tay, đến cái chết của Ngụy Thiên Tuế, rồi Thiên môn hiện lên......
Trong chớp nhoáng, làm mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Ai cũng không nghĩ đến, một hồi kịch ở Phủ Giang Lăng sẽ hạ màn như vậy.
Ấm ầm ầm!
Bỗng dưng, có tiếng nổ vang.
Cuối đường chân trời, có một đạo quân cuồn cuộn tiến đến, sát khí đáng sợ ngất trời.
Tiếng vó ngựa gõ lên mặt đất, núi sông đảo điên.
Một vạn phủ quân vây sát La Hồng kia, giờ phút này chỉ còn lại sáu bảy ngàn nhưng chiến ý đã tan rã hết.
"Là hắc kỵ La gia!"
"Triệu Tinh Hà tới!"
"Đây là hắc kỵ La gia ở huyện An Bình!"
Sắc mặt rất nhiều cường giả khẽ biến, nhìn đoàn hắc giáp cuồn cuộn như nước lũ kia, sắc mặt hiện lên vẻ khó coi.
La Hồng đeo mặt nạ Tà Quân, y phục trên người đều nhuốm máu, ba thanh phi kiếm Thiên Cơ, Phiêu Tuyết, Thuần Quân treo ở bên người hắn.
Từng đạo tà ảnh đứng lặng bên người hắn, đôi mắt đỏ tươi tỏa sáng rực rỡ.
Quay đầu, nhìn Triệu Tinh Hà giục ngựa mang theo ba ngàn hắc kỵ như nước lũ cuồn cuộn tiến đến.
La Hồng che nửa bên mặt nạ Tà Quân, cười phá lên.
Tiếng cười trầm thấp quanh quẩn ngoài thành phủ Giang Lăng u ám khiến cho mọi người dựng ngược lông tơ, sởn tóc gáy.
"Triệu thống lĩnh!"
La Hồng cười xong, khóe miệng kéo lên một độ cong rất đẹp, cao giọng hô.
Cả người Triệu Tỉnh Hà bao trùm trong hắc giáp, bên hông vác hắc đao, nhìn La Hồng một thần huyết y đứng lặng trong sự bao vây của phủ quân, trong lòng hoảng hốt.
Nhưng, ngay sau đó, đôi mắt đột nhiên trở nên kiên định cùng hưng phấn.
"Có mạt tướng!"
Triệu Tỉnh Hà ghìm ngựa, rút đao vác bên hông, mũi đao chỉ xiên xuống mặt đất.
Đông!
Ba ngàn thiết kỵ, thêm bùa chú đạo môn, dồn dập tiến đến, mỗi binh lính đều hưng phấn nhìn La Hồng.
Keng keng keng!
Ba vạn thiết kỵ tụ họp theo sát động tác của Triệu Tinh Hà.
Nhanh chóng rút đao bên hông, chỉ mũi đao xuống mặt đất.
Chương 345 Đêm đẫm máu, Thư Diện Thánh (1)
Bầu không khí chết chóc như một thanh trường thương lao thẳng đến phủ thành Giang Lăng.
Như một cơn thủy triều, cuốn lên ngàn con sóng trắng đập mạnh vào bờ.
La Hồng một thân bạch y bay bay, tóc bạc tùy ý bay sau lưng.
Phía sau, ba ngàn hắc kỵ mỗi người đều cầm đao của La gia, mũi đao chạm đất.
Quân uy mênh mông cuồn cuộn, như một thanh đao bén nhọn được hình thành trong đêm đen phát ra sát khí khủng bố, chĩa về phía Giang Lăng.
Sắc mặt Triệu Tinh Hà hiện lên mười phần hàn ý, trong mắt có sát khí cực thịnh.
Trạng thái cả người nhiễm máu thảm hại của La Hồng ông đã thấy rõ ràng.
Thi thể đầy đất cũng không phải giả mạo, cho nên trong lòng Triệu Tinh Hà đều hiểu rõ La Hồng gặp phải kiểu vây sát gì.
Mũi đao của ba ngàn thiết kỵ chạm đất, sát khí của mỗi người sôi trào, chực chờ muốn xông vào.
La Hồng đứng lặng, huyết y phiêu đãng trong gió đêm.
Hắn nhìn từng tên phủ quân, một vạn phủ quân vây giết hắn, chỉ còn dư lại sáu bảy ngàn người......
Chẳng qua, vào thời điểm Thân thống lĩnh chết, sáu bảy ngàn người này đã hoàn toàn mất đi trật tự, bọn họ mất đi chiến ý, có vài phần hoảng sợ nhìn La Hồng.
La Hồng nhìn bọn họ, nở nụ cười lạnh:
"Giết"
La Hồng từ từ phất tay, nói.
Lời nói vừa dứt.
Triệu Tinh Hà thống lĩnh ba ngàn hắc kỵ, trừng to đôi mắt giận dữ, từ sâu trong yết hầu phát ra tiếng gào rống.
"Giết!"
Rút đao, chém!
Ba ngàn hắc kỵ kẹp chặt bụng ngựa, như tia chớp trong đêm đen nhằm về phía sáu bảy ngàn phủ quân còn sót lại của phủ Giang Lăng.
Mà đội quân gặp phải đả kích liên tục như vậy làm sao mà có thể làm đối thủ của ba ngàn hắc kỵ, chỉ cần khí thế của hắc kỵ cũng đủ để đánh cho phủ quân tan tác.
Phụt.
Phụt!
Đao chuyển động trong đêm đen, máu tươi không ngừng toé ra.
Từng tên binh lính phủ quân vô lực chống cự, chết tại chỗ, thi thể không ngừng chồng chất ngoài thành.
Phía trên thành lâu.
Sắc mặt của Tôn thống lĩnh phủ quân rất khó coi, hắn ta nhìn La Hồng khống chế phi kiếm, từ từ cất bước kia, mắt đỏ lên, tim cũng nhỏ máu.
"La công tử......
"Thân Triệu đã chết, có thể...... hạ thủ lưu tình, thả bọn họ một con đường sống hay không?"
Tôn thống lĩnh mở miệng.
Trên thành lâu.
Trương Tĩnh Chi nhìn về phía Tôn thống lĩnh, bùi ngùi thở dài.
Mà một đám cao thủ Nhị phẩm vây sát La Hồng biến sắc không thôi.
Nhìn La Hồng đi ra từ núi thây biển máu, trong lòng kinh sợ.
La Hồng mang mặt nạ Tà Quân, lắc đầu.
Tóc bạc bay toán loạn, ba thanh phi kiếm nhiễm máu, an tĩnh trôi nổi trên không trung.
"Ta có thể tha cho bọn chúng, nhưng...... bọn chúng có bỏ qua cho tiểu kiếm thị đáng thương kia của ta hay không?"
"Tiểu kiếm thị kia của ta rơi một giọt máu, ta muốn bọn chúng trả gấp ngàn lần vạn lần ......
La Hồng nói.
"La Hồng ta chính là hư hỏng như vậy đấy"
"Chính là tàn nhẫn như vậy!"
"Chính là không nói lý như vậy!"
Dứt lời, La Hồng đột nhiên phất tay.
Phụt!
Ba ngàn hắc kỵ nhảy khỏi ngựa, loạn đao, máu bắn tung tóe, bắn cả lên trên tường thành loang lổ của phủ Giang Lăng.
Sáu bảy ngàn phủ quân còn sót lại...
Cuối cùng hóa thành những thi thể lạnh băng.
Trong trời đất đều tĩnh lặng, chỉ còn lại có tiếng thở dốc của ba ngàn hắc kỵ chỉnh tề như một.
"Còn những cao thủ Nhị phẩm vây giết ta ......
"Bản công tử muốn cho ánh nắng ban mai chiếu lên đầu lâu treo trên thành lâu của chúng"
La Hồng chỉ về phía đám Nhị phẩm đang biến sắc trên thành lâu, nhếch miệng điên cuồng nói.
Ánh mắt của Triệu Tinh Hà ngưng trọng, hắc đao chợt rút ra, kéo theo uy thế của ba ngàn hắc kỵ, hóa thành một đạo kiếm quang màu đen, phá hư không chém ra.
Trên khuôn mặt của rất nhiều cao thủ hiện lên vẻ hoảng hốt, nhanh chóng chạy khỏi thành lầu.
Viên hạt tử đang bị thương, cũng ra tay.
Phụt!
Một đao của Triệu Tinh Hà chém xuống, một tên Nhị phẩm chợt bị chém, máu bắn lên cao.
"Giết"
Triệu Tinh Hà đạp lên không trung, gầm lên một tiếng.
Có Nhị phẩm sợ đến muốn nứt gan, chật vật chạy đi.
Lộc cộc!
Tiếng vó ngựa nổi lên, ba ngàn hắc kỵ dưới sự thống lĩnh của Triệu Tinh Hà đột nhiên ghìm ngựa, tiếng vó ngựa càng thêm mạnh mẽ, lướt qua tường thành bị Trần quản gia chém thành một cái động lớn kia!
Phủ Giang Lăng, một đêm này...... đã định phải đổ máu.
Thành Thiên An.
Phủ Sở Vương.
La Phủ ở phía bắc, Sở Vương phủ lại nằm ở cuối phía nam thành Thiên An.
Lão Hoàng mang theo Sở Thiên Nam, ngự kiếm, xé rách màn đêm, nhanh chóng hạ xuống.
Đột nhiên dừng lại trong Sở Vương phủ, lão Hoàng thổ hồng hộc, thở hổn hển.
Mà vẻ mặt của Sở Thiên Nam vô cùng nghiêm trọng.
Bên trong Sở Vương phủ.
Một lão nhân nắm quải trượng đầu hổ màu vàng đẹp đẽ, quý giá, chậm rãi đi ra, khuôn mặt hồng hào, nở nụ cười, nhìn về phía Sở Thiên Nam trong đình viện.
"Thiên Nam đã trở lại rồi à?"
Lão nhân cười nói.
"Gia gia"
Sở Thiên Nam khom người chắp tay thi lễ.
"Biết về là tốt rồi, biến cố nơi phủ Giang Lăng bổn vương đã biết, bị may mắn là các ngươi trở về sớm......
Sở Vương nói.
Sở Thiên Nam nghe vậy, muốn nói rồi lại thôi.
Sở Vương cầm quải trượng đầu hổ, đi tới bên người Sở Thiên Nam, vươn tay, giúp hắn ta vuốt những nếp nhăn trên quần áo.
"Đừng hấp tấp, bộp chộp, thua một trận cũng không sao, gia gia ngươi đã đấu với Trấn Bắc vương nửa đời người, cũng chưa thắng được trận nào, ngươi không thắng được cũng là bình thường"
Sở Vương cười nói.
Trong lòng Sở Thiên Nam tràn ngập ấm áp.
"Gia gia, Thái tử phái đại quân của phủ Giang Lăng vây sát La Hồng, muốn hoàn toàn trở mặt với La gia, chúng ta nên làm như thế nào?"
"Còn nữa, Thái tử điên rồi...... hay là vì mục đích nào khác?"
Sở Thiên Nam nói ra tin tức của phủ Giang Lăng.
Sở Vương nắm quải trượng trong tay, híp mắt.
"Có đôi khi, điên và không điên...... cũng không có khác biệt quá lớn"
"Còn về mục đích của Thái tử, các ngươi hẳn cũng có thể đoán được một ít chứ......"
"Đừng xem nhẹ La gia."
"Nội tình La gia không phải cái mà Sở gia ta có thể so sánh......
"Mà Sở gia ta...... Còn có lựa chọn sao?"
Sở Vương thở dài, ngẩng đầu, ánh mắt nhìn phía thâm cung của thành Thiên An, nơi hội tụ vận số vô tận của Đại Hạ.
Ai cũng không nói trước được sự tình đêm nay có kết cục thế nào.
Mọi việc như thế nào còn phải xem thái độ của vị kia.