Trần quản gia dùng một miếng vải rách, quấn quanh cổ kiếm thanh đồng, ánh mắt bình tĩnh nhìn Văn Thiên Hành.
“Con trai La tướng quân quả là không tệ.”
Văn Thiên Hành nói: “Đây không phải chuyện tốt.”
Trần quản gia vẫn quấn vải quanh kiếm.
“Thật đáng tiếc, lần này ta tới là để bảo vệ hắn.”
Văn Thiên Hành lắc đầu cười. Để tiểu đồng che ô tiến lên, đi ngang qua người Trần quản gia.
Trần quản gia nắm chặt kiếm, quay lưng về phía Văn Thiên Hành, để thanh kiếm lên lưng.
“Thế nên... lần sau mà đến sẽ là giết công tử nhà ta?”
Trần quản gia thản nhiên nói.
Lời nói buông ra, xung quanh chợt trở nên yên tĩnh.
Một hồi lâu.
Văn Thiên Hành mới khẽ lên tiếng: “Cái này còn phải xem La gia thế nào.”
Một bên là tiểu đồng che ô cho, một bên lại có một tiểu đồng khác đỡ lấy ông ta, bóng dáng mờ dần giữa màn mưa.
...................
Bên ngoài thành huyện An Bình.
Từng đạo bóng đen phá vỡ màn mưa, lướt ngang qua nhanh như gió, tựa hồ đang thám thính kết quả của trận chiến kinh khủng kia.
Sườn núi phía Đông.
Một bức tượng đất hình ông lão rót rượu bằng đất sét vẫn giữ nguyên tư thế, một thanh gươm xuyên qua cổ họng tượng, ghim trên mặt đất.
Bãi đất trống phía Bắc.
Một người Hồ vẫn duy trì tư thế giương cung. Nước mưa thuận theo đường cung tinh xảo không ngừng rơi xuống.
Mà một thanh kiếm đâm xuyên qua lồng ngực người Hồ nọ, ngay vị trí trái tim găm xuống đất, khiến cả một vùng thấm đẫm máu tươi
Phía Tây.
Người đàn ông cường tráng đang đứng thẳng bên cây cổ thụ đã bị chia làm hai nửa.
Phía Nam, nơi thượng nguồn con nước cuồn cuộn, có người lướt sóng mà đi, thấy một chiếc thuyền độc mộc chập trùng theo làn nước.
Ở trên con thuyền cô độc đó, một thanh kiếm găm chặt trên người tên Tà tu toàn thân khoác áo bào đen.
Cả nhóm người đều cảm thấy rét run. Bốn vị cao thủ Nhị phẩm...
Đều bị một kiếm đóng đinh!
Ánh mắt cả nhóm người nhìn về phía huyện An Bình lại tràn đầy nét kiêng dè.
Một tà áo xanh, một thanh kiếm.
Có thể ngăn cản vạn quân.
....................
Trần quản gia mang theo cổ kiếm, bước vào Triệu phủ.
Cơn mưa xối xả cả đêm cuối cùng cũng bắt đầu ngớt dần, thành một cơn mưa phùn bay khắp bầu trời.
Khắp mọi nơi đều là thi thể.
Sắc mặt Trần quản gia vô cùng bình tĩnh, cứ thế đi vào trong.
Ba người Lạc Phong, Tử Vi và Phương Chính nhìn thấy Trần quản gia, thái độ cung kính, khom người vấn an.
Nhưng Trần quản gia chẳng để ý tới bọn họ, nghiêm mặt lướt qua.
Ông nhìn thoáng qua bên trong dinh phủ, nhìn thấy Triệu Đông Hán ngã sấp trên mặt đất đầy nước, không rõ sống chết, rồi lại liếc tới La Hồng cả người chằng chịt vết thương.
Trần quản gia, tóc trên đầu hơn ba phần đã bạc trắng, thở hắt một hơi.
Phảng phất trong nháy mắt như đã già đi rất nhiều tuổi.
La Tiểu Tiểu nhìn thấy bóng dáng áo xanh của Trần quản gia, môi nhỏ mím chặt, mặt đầy ủy khuất mong chờ.
“Trần thúc!”
La Tiểu Tiểu nhanh như cắt chạy lại ôm lấy Trần quản gia, nước mắt nước mũi tèm lem dụi vào người ông.
Còn La Hồng chỉ cười nhìn Trần quản gia nhẹ nhẹ gật đầu.
Trần quản gia nhẹ nhàng xoa đầu La Tiểu Tiểu, dịu dàng nói: “Công tử, tiểu thư, không sao chứ?”
“Lão Trần đến đưa hai người về nhà...”
Cơn mưa xối xả kéo dài suốt đêm.
Khiến cả huyện An Bình chìm trong biển nước, nước dâng cao mấy phần.
Mà thứ khiến người ta chú ý nhất, là trận gió tanh mưa máu trong đợt mưa lũ này. Bốn cao thủ Nhị phẩm ra chiêu cản trờ một bóng áo xanh trong huyện An Bình.
Cuối cùng đều rơi vào cái kết một kiếm đâm xuyên cơ thể, chết vô cùng bi thảm.
Mà thảm nhất lại là, bốn kẻ đã chết dưới bốn thanh kiếm đồng kia lại chẳng có người nào dám nhổ kiếm ra, nhặt xác cho bọn họ.
Một An Bình vốn rộn ràng tấp nập, hình như cũng vì trận chiến này mà tĩnh lặng hơn rất nhiều. Những người lòng dạ ác độc, quỷ kế đa đoan, cũng không lộn xộn nữa, đều bình tĩnh lại hết.
Có lẽ cũng bởi vì trong đêm mưa to gió lớn, bị thực lực vô cùng đáng sợ của thanh y kiếm khách khiến cho kinh hãi.
Rạng sáng, bầu trời tối tăm mờ mịt dần thu lại sắc đen, mưa tan để lộ từng khoảng trong xanh trên bầu trời.
Triệu phủ.
Trần quản gia cùng La Hồng và La Tiểu Tiểu rời khỏi Triệu phủ. Bọn người Lạc Phong cũng vì mất đi mục đích mà chẳng ở lại lâu.
Triệu phủ hoa lệ nay trở thành một mớ hỗn độn. Sân giếng trời ở giữa phủ không còn giữ được nét thanh lịch, thơ mộng. Khu núi nhân tạo được điêu khắc điêu luyện đặt trong sân nhỏ chứng kiến bao lịch sử Triệu phủ từ lúc nào đã tan hoang, chia năm xẻ bảy.
Và thứ khiến người ta sợ hãi nhất, vẫn là những cỗ thi thể lạnh băng không ngừng chảy máu.
Tiểu thư Triệu gia chết không nhắm mắt, đầu lìa khỏi xác, lăn lốc một góc trong sân. Những cỗ thi thể võ sĩ lềnh bềnh trong ao Triệu gia.
Huyện An Bình.
Vương gia. Chu gia.
Hai vị gia chủ Vương gia cùng Chu gia bối rối từ cửa sau Triệu phủ rời đi. Về phủ đệ của mình.
La Hồng cực kì tàn nhẫn, một kiếm chém bay đầu Triệu Nguyệt, khiến bọn họ cảm thấy lạnh buốt từ trong tâm khảm.
Cái lạnh thấu xương thẩm thấu trong cơ thể bọn họ, khiến bọn họ trong một khắc vô cùng hối hận sao lại cùng Triệu phủ cấu kết, dính dáng đến sự tình này.
"Quả nhiên... Người thành thật một khi nổi giận lên là đáng sợ nhất!"
"Cả huyện An Bình, La Hồng nổi tiếng là công tử nho nhã, hiền hòa, gương mẫu, chính nghĩa, hóa ra một khi nổi giận cũng sẵn sàng đổ máu không ghê tay!"
Chu gia run rẩy.
Bên cạnh, Vương gia cau mày, suy nghĩ biện pháp giải quyết.
Dù sao, trong trận chiến vừa rồi, La Hồng cũng đã thấy mặt bọn họ ở Triệu phủ. Như thế chẳng phải La Hồng cũng sẽ nghĩ bọn họ thông đồng với Triệu phủ, là kẻ đứng phía sau Triệu phủ sao? Nếu thế này, sợ rằng hai gia tộc bọn họ sẽ sống không nổi mất.
Đợi đến lúc La Hồng xử lý gọn gàng Triệu phủ, sẽ đến tìm bọn họ xử lý nốt.
"Không thể cứ ngồi mà chờ chết như thế này được, nhất định phải đánh đòn phủ đầu!"
Đôi mắt già nua của gia chủ Vương gia ánh lên ý định muốn liều một phen.
Chương 81 Tiếng xấu vang xa, đồ tể La Hồng (1)
Ngay lúc này.
Bất chấp cơn mưa mù mịt, nô bộc bị ông ta cử đến Triệu phủ thăm dò, hồn bay phách lạc, hoảng hốt trở về.
"Thế nào? Tình hình Triệu phủ sao rồi?"
Vương gia chờ mong hỏi.
Trên người tên nô bộc còn đầy nước mưa, ướt sũng từ đầu đến chân, đôi mắt thất thần, nhớ lại cảnh tượng mình đã vụng trộm nhìn thấy bên trong Triệu phủ.
Bên trong giống như cảnh tượng ở địa ngục mà bọn họ vẫn hay tưởng tượng, tựa như cơn ác mộng không cách nào quên.
Hai chân tên nô bộc mềm nhũn, ngồi liệt trên mặt đất.
"Lão gia, chết rồi... Tất cả đều chết rồi..."
"Triệu phủ từ trong ra ngoài, ngoại trừ phụ nữ và trẻ em, còn lại đều bị giết sạch, thi thể Triệu lão gia nằm giữa sân mưa ướt, cả cơ thể sưng vù... Trông thật đáng sợ."
Tên nô bộc điên loạn khóc lóc nói.
Vương gia chủ mặt cắt không còn giọt máu, lùi lại mấy bước, ngã ngồi trên ghế bành. Ông ta run rẩy cầm lấy ly trà muốn dùng cái nóng xua tan đi rét buốc. Thế nhưng là, lại cầm không chắc, chén trà rơi xuống đất, vỡ tan tành, nước trà xanh biếc vẩy ra đầy đất.
Triệu phủ... Bị diệt cả nhà.
Vương gia chủ không biết nên khóc hay cười, Triệu phủ chết hết rồi.
Sau đó, chính là Vương phủ, cùng Chu phủ...
Tam đại gia tộc huyện An Bình, sợ là sẽ bị hủy diệt hoàn toàn.
La phủ, tựa như một con sư tử còn ngủ say, bây giờ, vì bọn họ muốn tìm đường chết nên dùng một hòn đá nhỏ, ép con sư tử thức tỉnh, đối mặt với bọn họ, chính là sự phản công đầy hùng dũng.
"Tất cả là do những tên tư thương buôn muối ngoại vực và thương nhân người Hồ kia!"
"Đều do bọn họ!"
Vương gia tức giận ai oán.
Một hồi lâu sau, ông ta mới bình tĩnh lại.
Ông ta suy tư thật lâu, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm màn mưa mông lung buổi sáng sớm, đôi con ngươi dần loé lên vẻ điên cuồng.
Giết nhiều người ở Triệu phủ vậy mà vẫn để lại nữ quyến?
"La Hồng quả nhiên vẫn là một người nho nhã, hiền hòa, La Hồng công tử tâm địa thật thiện lương..."
"Ngươi vẫn đang lo lắng cho thanh danh của mình đúng không?”
Đôi mắt Vương gia lóe lên vẻ tàn nhẫn.
Giống như đang nghĩ đến một điều gì đó tàn ác lắm.
Nếu như ông ta không đủ hung ác, kết cục của Triệu gia cũng chính là kết cục của Vương gia.
Ông ta bỗng nhiên vẫy vẫy tay.
Hộ vệ Vương gia rất nhanh đều đã được triệu tập đầy đủ.
Nhân lúc người biết về việc ở Triệu phủ vẫn chưa nhiều, Vương gia chủ ra lệnh cho thủ vệ, mang theo dao sắc, mặt nạ tập kích Triệu phủ.
Vương gia không trực tiếp đi chỉ huy thủ vệ tấn công Triệu phủ, bởi vì ông ta sợ chết.
Mà chỉ sai người chuẩn bị một rương bạc trắng, đợi cho trời mờ sáng, ông ta muốn đi một chuyến đến huyện nha.
Muốn đối phó với La phủ, vẫn phải nhờ đến lực lượng quan phủ.
Phân phó mọi thứ xong, ông ta bắt đầu dạo bước ở trong chính sảnh, lo lắng chờ đợi tin tức.
Hồi lâu sau, một thủ vệ của Vương gia, toàn thân đầy máu trở về, bọn họ cởi khăn che mặt xuống. Quỳ trước chân Vương gia, chắp tay: "Lão gia, trẻ con và phụ nữ ở Triệu gia, toàn bộ đã bị xử lý sạch rồi."
"Một người cũng không còn."
…
Ngày mới đã lên.
Tin tức cả nhà Triệu phủ bị tàn sát, lan nhanh như gió Tây Bắc truyền đi khắp vạn dặm. Vạn vạn ngàn ngàn hộ dân ai cũng bàn tán về việc này.
Rất nhiều tiểu thương gồng gánh hàng chuẩn bị bày quán nghe được tin tức này, chợt cảm thấy một trận rùng mình lạnh buốt xương.
Triệu phủ to như vậy, thế mà trong vòng một đêm đến một mống cũng chẳng còn?
Cả nhà bị đồ sát, đến cả phụ nữ và trẻ em cũng đều không buông tha!
Mưa to đã ngừng, dân chúng cũng từ giấc ngủ, mơ màng tỉnh giấc. Hôm qua, trận phân tranh giữa những cao thủ tu hành, giống như chẳng liên quan gì đến những người dân này, bọn họ không biết gì cả.
Nhưng không biết từ lúc nào thông tin Triệu phủ bị tiêu diệt đã lan rộng khắp nơi, dân chúng vô cùng bất ngờ.
Mà tin tức, theo lời những tên du côn do Vương gia chủ sắp xếp vào dần đi lệch hướng.
"Ngươi có biết không? Người tàn sát Triệu phủ chính là La Hồng công tử đó!"
"Lần trước là Hắc Vân Trại, lần này là Triệu phủ, quả nhiên là tên giết người không ghê tay, lòng dạ ác độc!"
"Hắn giết Triệu phủ, một kiếm chặt đầu người luôn thầm thương trộm nhớ hắn - Triệu Nguyệt tiểu thư, giết cả nhà Triệu phủ, đến cả phụ nữ và trẻ em cũng không buông tha! Máu tươi đầy tay, là loại người mặt ngoài nhân nghĩa, nội tâm bẩn thỉu như đao phủ! Loại người ngụy quân tử thật là khiến người khác buồn nôn!"
"Hóa ra chỉ qua mấy năm, La phủ tài phú đầy kho, đều dựa vào giết chóc mà phát tài, từ đống gia tài bạc triệu do La lão gia giết cướp mà có kia, bây giờ Lạc Hồng công tử chắc cũng dự định giết hết tam đại gia tộc, để La gia xưng bá huyện An Bình!"
Đủ loại tin tức, rất nhanh đã lan loạn khắp nơi.
Những âm thanh mắng chửi La Hồng ngày càng nhiều.
....
La phủ.
Bên ngoài xôn xao, tán loạn bao nhiêu, La phủ lại an bình bấy nhiêu.
La Hồng cuối cùng cũng không chống chọi nổi với gánh nặng do Mặt Nạ Tà Quân mang tới cho thân thể và tinh thần nên ngất đi.
Hắn ngủ rất say, ngủ một giấc một ngày một đêm.
La Tiểu Tiểu ghé vào giường La Hồng, khóc sưng đỏ mắt, Tiểu Đậu Hoa bên cạnh an ủi La Tiểu Tiểu, nàng cùng La Tiểu Tiểu vốn chẳng phải bạn bè, thế mà cuối cùng lại trở thành bạn tốt.
Có lẽ, bởi vì cả hai đều bị La Hồng ra tay hiểm ác hãm hại mà sinh ra cảm giác đồng cảm với nhau.
La Hồng hôn mê một ngày một đêm.
Tiểu Đậu Hoa đem canh gà hầm nóng đến.
Cứ mỗi lần canh gà hầm nguội lạnh, nàng sẽ bưng xuống bếp, hâm nóng một lần nữa.
Hi vọng cho tới khi La Hồng tỉnh lại, có thể ăn canh gà nóng hổi.
La Tiểu Tiểu khóc mệt rồi cũng ghé vào bên mép giường La Hồng mà thiếp đi.
Tiểu Đậu Hoa bưng đậu hoa đến, nhìn người hôn mê trên giường đến ngây người.
Lòng đầy hiếu kì cùng suy tư, vị công tử này... Rốt cuộc là người như thế nào?
Trần quản gia cũng tới thăm mấy lần, trong lúc La Hồng hôn mê đút cho hắn mấy viên đan dược sau lại rời đi.
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua.
Tin tức bên ngoài phát tán ngày một nhiều, tựa như lũ quét xoáy sâu, giống như gió lốc quét sạch, gào thét nhắm về La phủ.
Chương 82 Công tử xin đừng tức giận (1)
Tin tức La Hồng công tử đồ sát cả Triệu gia, giống như là một tảng đá nặng, đáp xuống mặt hồ tĩnh lặng, khiến cả mặt hồ vang lên tiếng kêu vô cùng kinh động.
Từ sau sự việc chém chết tà ma Hồ Chỉ Thủy ở lầu Thanh Hoa được lan truyền, thanh danh La Hồng trong huyện An Bình ngày càng vang xa.
Mà là kiểu thanh danh vô cùng tốt.
Cho nên, dù là tin tức gì về La Hồng, đều sẽ vô cùng nóng bỏng, gây nên sự chú ý cực lớn.
Vậy mà có người phát hiện, chỉ sau một đêm mưa to.
Tất cả đều thay đổi.
Cả Triệu phủ to lớn như thế, vậy mà nay không sót lại bóng người nào, tấm gương chính nghĩa của huyện An Bình thành đồ tể giết cả Triệu phủ, ngay cả phụ nữ và trẻ con cũng không buông tha, là hạng đao phủ tàn nhẫn.
Biến cố chỉ xảy ra trong một đêm, khiến người khác không kịp nhìn, đã có vô số tin tức truyền ra, nào là La Hồng công tử muốn tiêu diệt ba đại gia tộc huyện An Bình, độc tài nắm giữ tài phú huyện An Bình.
Theo gió lan xa, tin tức như quả cầu tuyết lăn từ đỉnh đồi xuống, ngày một lớn, ngày một trở nên đáng sợ.
Thậm chí, Vương gia ngồi ở nhà nhâm nhi trà đạo cũng không ngờ tới, tin tức này... Lại có thể truyền bá nhanh như vậy.
Trong khoảng thời gian này, huyện An Bình liên tiếp phát sinh mấy sự việc hỗn loạn, vô số kẻ ngoại loai xâm nhập khiến huyện An Bình chẳng còn bình an.
Tin tức truyền bá nhanh như vậy, cũng là do những dân phụ rảnh rỗi không có gì làm chỉ biết ngồi lê đôi mách.
…
Lạc Hoa viện.
Lão nhân Văn Thiên Hành vốn định xuất thủ tương trợ trong cơn nguy khốn, giờ lại đang an tĩnh ngồi cạnh cửa sổ, sau một đêm mưa, chuối tây trong sân nở rộ vô cùng kiều diễm.
Văn Thiên Hành tự thưởng cho mình vài quả chuối tây, nghe tiểu đồng bên người kể lại tin tức đang được bàn tán trong huyện An Bình.
Hồi lâu sau, Văn Thiên Hành mới lắc đầu.
"Vương gia chủ này thủ đoạn vô đoan, đáng tiếc... Hắn quên mất một điểm mấu chốt, La Hồng cũng không phải một gia tộc phổ thông."
"Chớ nói đồ sát Triệu gia, dù cho đồ sát sạch cả cái huyện An Bình này thì La Hồng… cũng sẽ chẳng bị sao cả."
Văn Thiên Hành nói xong, nhìn những hạt mưa chảy xuống dọc thân cây chuối tây ngoài cửa sổ, thần sắc trong đôi mắt Văn Thiên Hanh trở nên mơ hồ, khiến người khác không nhìn rõ ý đồ.
Trong đầu ông ta hiện lên hình ảnh La Hồng mà mình nhìn thấy đêm qua ở Triệu phủ. Mặt tươi như hoa tra hỏi, khiến Văn Thiên Hành khó lòng quên được.
"Mâu thuẫn giữa Thái tử và Trấn Bắc vương, cuối cùng cũng khó mà điều hòa được."
"Nếu con trai La lão gia chỉ là người bình thường, chắc sẽ bình an vô sự, nhưng kẻ này... Tuyệt không phải người thường."
Văn Thiên Hành cong cong đôi mắt, phảng phất như có một chùm tia sáng đang không ngừng tụ lại trong mắt.
"Phải mang kẻ này về trong kinh thành mới là lựa chọn tốt nhất."
"Chỉ tiếc là, Trần Thiên Huyền không phải là loại người dễ đối phó, tuy vẫn là Nhị phẩm, nhưng từ chiến lực giết bốn Nhị phẩm hôm qua mà xét, ắt hẳn chiến lực phải thuộc hàng Nhất phẩm."
Trầm ngâm hồi lâu, Văn Thiên Hành gọi một tiểu đồng tới, lấy bút mực, chấm vào nghiên rồi viết, để tiểu đồng đưa giấy ra khỏi huyện An Bình.
Kẽo kẹt kẽo kẹt...
Ghế đu bắt đầu lay động.
Mà Văn Thiên Hành chỉ nhẹ nhàng chạm 1 ngón tay vào ghế.
...
Vương gia chủ vô cùng mừng rỡ, ông ta không ngờ, thủ đoạn của mình lại có thể nhen nhóm nhanh chóng như vậy.
Thanh danh La Hồng, đang lên cao như diều gặp gió, nay đã rơi xuống mặt đất, trở thành đối tượng phỉ báng để trăm người chỉ trỏ.
Thậm chí, vì để kế hoạch khiến thanh danh La Hồng ngày càng ngập trong muôn lời chửi bới, Vương gia chủ còn tự mình đến chỗ Chu gia, người chỉ dám nằm trong phòng run lẩy bẩy, thương lượng kế hoạch tiếp theo với Chu gia.
Chu gia vốn là người có học, Chu lão thái gia đã từng là cử nhân, dạy bảo rất nhiều học sinh.
Trong thư viện huyện An Bình, Vương gia chủ cùng Chu gia chủ bàn bạc rất lâu.
Để thanh danh một người trực tiếp hóa tro tàn, biện pháp duy nhất là để cho những người có học, tầng lớp tri thức lăng nhục sỉ vả.
Chu gia chủ do dự mãi, cuối cùng vẫn đáp ứng, bởi vì ấn tượng của La Hồng trong lòng Chu gia chủ cực kì đáng sợ, tựa như một cơn ác mộng khó rũ bỏ.
Vậy nên, Chu gia chủ cảm thấy, nếu như có thể khiến La Hồng vạn kiếp bất phục, đối với ông ta mà nói là một chuyện rất tốt, nếu không, sợ rằng Chu gia chủ ngày ăn không ngon, đêm ngủ không yên.
Thế là sĩ tử tri thức trong huyện An Bình nhanh chóng hành động.
Trong thư viện từng người mặc nho sam, chống dù trúc, nhanh nhẹn như con thiên nga, đi khắp đường phố huyện An Bình.
Trong tay bọn họ toàn là giấy, trên đó đầy tràn những lời mắng chửi đồ tể La Hồng.
Trong lúc nhất thời, những dân chúng vẫn đang bán tín bán nghi, không biết La Hồng có phải là bị vu hãm hay không, triệt để tin tưởng đây chính là hành vi do La Hồng làm ra. Vì trong mắt dân chúng, người đọc sách sẽ không nói dối.
Những lời đồn càng ngày càng nghiêm trọng, giống như mây đen đè ép lên bầu trời La phủ.
Vương gia chủ cùng Chu gia chủ, vui vẻ ra mặt, cực kì hài lòng với mức độ hiệu quả này.
Thứ mà bọn họ muốn, chính là như thế.
Cho nô bộc mang theo hai rương bạc, Vương gia cùng Chu gia vui vẻ đi về phía huyện nha.
Bạo dân, sĩ tử đều ra trận, bây giờ chỉ còn mỗi việc định tội La Hồng, quan trọng nhất phải là quan phủ ra tay!
Mà bọn họ lại hiểu rất rõ thứ Lưu huyện lệnh yêu thích.
Đối với việc thuyết phục Lưu huyện lệnh ra tay, mười phần chắc chín.
Nếu La gia đổ, Lưu huyện lệnh cũng có thể phân được không ít chỗ tốt từ tay bọn họ.
...